CHƯƠNG 3: HỒNG NHAN HỌA THỦY
CHƯƠNG 3: HỒNG NHAN HỌA THỦY
Tô Mẫn trợn to mắt, nhìn vị trí anh ôm lấy thì lập tức hiểu ra!
Cô không cẩn thận làm đổ cốc trà nóng nên “của quý” của người ta rồi, Tô Mẫn lúng túng xin lỗi.
Khương Mạnh toát mồ hôi lạnh, hung dữ trừng Tô Mẫn, điên tiết kêu lên: “Còn không mau gọi đến bệnh viện đi, cô muốn để tôi đau chết à?”
Lúc này Tô Mẫn mới kịp phản ứng, vội vàng gọi điện đến bệnh viện.
Mọi người trong công ty thấy Khương Mạnh bị khiêng ra khỏi phòng làm việc thì lập tức nhìn Tô Mẫn với vẻ mờ ám, nhất là sau khi nghe bác sĩ nói vị trí bị thương thì lập tức bùng nổ!
Tô Mẫn cắn môi, đi theo và lên xe cấp cứu. Đến khi Khương Mạnh khám chữa xong xuôi, Tô Mẫn bước lên trước hỏi: “Tổng giám đốc Khương, anh không sao chứ?”
“Cô đoán xem?” Khương Mạnh nhìn chằm chằm Tô Mẫn, vẻ mặt rất khó chịu.
Anh ghét nhất mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện, nhất là bây giờ anh lại đang phải nằm trên giường bệnh. Nếu là ngày thường thì không biết hiện giờ anh đã ở bên cô gái xinh đẹp nào rồi.
Anh cảm thấy chắc chắn là ông trời đang trừng phạt anh, anh xui xẻo tám đời mới gặp phải Tô Mẫn.
Tô Mẫn hơi áy náy, dè dặt ngồi bên cạnh Khương Mạnh: “Nếu đau quá thì tôi đi tìm túi chườm đá đắp cho anh nhé!”
Cô vừa nói ra thì sắc mặt Khương Mạnh lập tức sa sầm, anh không nhịn được mà gào lên: “Cô ra ngoài quên mang theo não à? Bị thương ở đây mà đắp chườm đá vào chắc? Cô muốn tôi bị liệt chứ gì, hay là muốn nhìn cảnh tôi tiểu tiện mất kiểm soát?” Nói xong anh còn đẩy mạnh Tô Mẫn ra.
Anh chỉ muốn bổ đầu cô gái này ra nhìn xem bên trong chứa cái gì? Vì sao sau khi gặp phải cô, anh cứ luôn bị xui xẻo vậy!
Tô Mẫn cũng hơi khó xử, bộ phận nhạy cảm thế này, chỉ hỏi thôi cô cũng thấy xấu hổ.
Khương Mạnh nén cơn giận dữ, tâm trạng rất tệ!
Tô Mẫn cúi đầu nghe Khương Mạnh mắng, dù sao cô cũng đã quen rồi.
“Tôi đói rồi, cô đi mua vài món tôi thích đi.” Khương Mạnh mắng một trận xong lại cảm thấy miệng khô lưỡi đắng. Vốn anh muốn sai Tô Mẫn rót nước, nhưng vừa nghĩ đến cảnh bị bỏng ban sáng là anh lại sợ đến mức kẹp chặt hai chân, nhất thời có cảm giác đau bi!
Tô Mẫn nghe vậy thì lập tức chạy vèo ra ngoài như thoát nạn, Khương Mạnh thấy dáng vẻ gấp gáp của cô thì khóe miệng giật giật.
Nửa tiếng sau, Tô Mẫn xách túi lớn túi nhỏ toàn những món Khương Mạnh thích ăn đến phòng bệnh. Cô dọn hết dụng cụ y tế trên bàn rồi bày các món vừa mua lên.
Khi cô tới gần, Khương Mạnh ngửi được một mùi thơm thoang thoảng nhưng lại không giống với bất cứ loại nước hoa nào, đó là hương vị trên cơ thể cô.
Hương thơm ấy như thể có độc, Khương Mạnh không kìm được mà khom người về phía trước.
Khoảng cách gần như vậy, gần đến mức anh có thể nhìn thấy hàng mi dài hơi rung động của cô, da cô trắng như sữa, sống mũi cao thẳng hoàn mĩ như tạc khắc, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở, khiến người ta không kìm được mà muốn cắn!
Tuy anh đã gặp vô số người, nhưng chưa bao giờ thấy cô gái nào quyến rũ động lòng người như thế, cô là người con gái xinh đẹp tự nhiên ngây thơ đơn thuần không hề trang điểm!
Khương Mạnh ngây ngẩn nhìn cô, có hơi mất hồn. Nhất là khi thấy cái miệng nhỏ nhắn mê hồn của cô, anh chỉ cảm thấy chỗ nào đó thức tỉnh, nơi vết thương vừa băng bó lại nứt ra!
Khương Mạnh lập tức bị đau đớn.
“Á á.” Khương Mạnh ôm lấy của quý, nằm nhoài ra giường, vì đau đớn mà môi trắng bệch. Anh nhìn chằm chằm cô gái này mà khóc không ra nước mắt.
Chắc chắn là hồng nhan họa thủy, kiếp trước nhất định là anh đã có thù với cô gái này, nên ông trời mới phái cô xuống giày vò anh. Đợi khỏi rồi anh nhất định phải trói cô gái này lên giường dằn vặt cô một trận, mỗi tư thế phải làm một lần, chơi cho đến khi cô cả tháng không xuống giường nổi! Khương Mạnh thầm mắng trong đầu, đồng thời cũng tơ tưởng cơ thể Tô Mẫn vô số lần!
Dường như Tô Mẫn cảm nhận được sự khác lạ của Khương Mạnh, ngẩng đầu nhìn thấy anh đang nằm trên giường với vẻ mặt trắng bệch, cô giật mình: “Tổng giám đốc Khương, anh làm sao thế?” Tô Mẫn lo lắng nhìn anh, đôi mắt to vô tội lại khiến Khương Mạnh phát điên!
“Cô ngây ra đó làm gì, còn không mau gọi bác sĩ.”
“Vâng, vâng!” Tô Mẫn đáp lời theo bản năng, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm nơi đó của anh. Khương Mạnh thấy Tô Mẫn nhìn chằm chằm thì kích động đến muốn băm vằm cô ra, anh nghiến răng mắng: “Không cho nhìn, chết tiệt, cô muốn thấy tôi đau chết phải không?”
Nghe Khương Mạnh mắng Tô Mẫn mới phản ứng lại, mặt đỏ bừng chạy ra ngoài!
Bác sĩ Lục nhanh chóng kiểm tra tỉ mỉ cho Khương Mạnh, sau đó khó hiểu nói với Khương Mạnh: “Tổng giám đốc Khương, hy vọng anh kiềm chế một chút, tuy anh tuổi trẻ mạnh mẽ nhưng dù sao bây giờ vẫn đang bị thương, anh cứ đợi khỏi thì tốt hơn.” Nói xong anh nhìn Tô Mẫn đầy ẩn ý!
Cậu ấm này là độc đinh của nhà họ Khương, nếu anh có chuyện gì thì với thủ đoạn khắc nghiệt ông cụ Khương, bác sĩ Lục sợ rằng cuộc đời hành nghề y của mình sẽ kết thúc ở đây!
Bệnh viện này hiện tại cũng thuộc về tập đoàn Khương thị, là một trong những sản nghiệp của nhà họ Khương.
Anh đã từng gặp ông cụ Khương, đó là một ông lão khí thế mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấy nội tâm người khác. Đối mặt với ông cụ như đứng trước vua chúa vậy, cái cảm giác lạnh tới tận xương tủy khiến cho anh không rét mà run.
Nghĩ đến đây, anh run rẩy lau mồ hôi trên trán. Xem ra anh phải gọi một cuộc điện thoại cho ông cụ Khương rồi, có điều gu của cậu Khương này thật là “mặn”, một cô gái cứng nhắc nhàm chán như vậy mà anh cũng ra tay được!
Lúc này Khương Mạnh hoàn toàn không biết bác sĩ Lục đã có suy tính của mình. Anh chỉ biết, thu hoạch lớn nhất trong ngày hôm nay của anh chính là phát hiện ra một người đẹp tuyệt trần ẩn núp bên cạnh!
Phát hiện này khiến Khương Mạnh không sao bình tĩnh được, sao anh có thể bỏ qua cho con thỏ nhỏ bên cạnh này chứ!
Chậc, không biết Tô Mẫn mặc váy vào sẽ như thế nào nhỉ? Hay là bữa tiệc ngày mai bắt cô đi cùng? Rồi thuận tiện chuốc say cô, tốt nhất là đủ để xảy ra chuyện gì đó. Nghĩ thế, không hiểu sao Khương Mạnh lại hưng phấn hẳn.
“Ngày mai theo tôi tham gia một bữa tiệc.” Khương Mạnh đột nhiên nói với Tô Mẫn.
“Không được, tôi, tôi không đi, những trường hợp này anh có thể xếp cho Kiều Kiều đi.” Tô Mẫn thật sự không muốn đi, trước đây mỗi lần tham gia tiệc tùng thì Khương Mạnh đều sẽ tìm cô gái khác đi cùng với lý do là đi cùng cô sẽ mất mặt, vì sao hôm nay anh tìm cô chứ?
“Vậy được, từ giờ cô cũng không cần đi làm nữa.” Khương Mạnh mặt không đổi sắc uy hiếp.
Quả nhiên Khương Mạnh vừa nói thì Tô Mẫn lập tức cúi đầu.
Ngay từ ban đầu Khương Mạnh đã biết điểm yếu của cô. Tiếp xúc với cô lâu như vậy rồi, cô dường như rất thiếu tiền, đến một bộ quần áo ra dáng cũng không mua nổi, thậm chí còn luôn mặc đồ công sở!
Điều này khiến Khương Mạnh rất phản cảm. Có điều bây giờ anh lại thầm cười lạnh, cô muốn đấu với anh đây à, để xem tôi có “xực” cô không!
Tô Mẫn trợn to mắt, nhìn vị trí anh ôm lấy thì lập tức hiểu ra!
Cô không cẩn thận làm đổ cốc trà nóng nên “của quý” của người ta rồi, Tô Mẫn lúng túng xin lỗi.
Khương Mạnh toát mồ hôi lạnh, hung dữ trừng Tô Mẫn, điên tiết kêu lên: “Còn không mau gọi đến bệnh viện đi, cô muốn để tôi đau chết à?”
Lúc này Tô Mẫn mới kịp phản ứng, vội vàng gọi điện đến bệnh viện.
Mọi người trong công ty thấy Khương Mạnh bị khiêng ra khỏi phòng làm việc thì lập tức nhìn Tô Mẫn với vẻ mờ ám, nhất là sau khi nghe bác sĩ nói vị trí bị thương thì lập tức bùng nổ!
Tô Mẫn cắn môi, đi theo và lên xe cấp cứu. Đến khi Khương Mạnh khám chữa xong xuôi, Tô Mẫn bước lên trước hỏi: “Tổng giám đốc Khương, anh không sao chứ?”
“Cô đoán xem?” Khương Mạnh nhìn chằm chằm Tô Mẫn, vẻ mặt rất khó chịu.
Anh ghét nhất mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện, nhất là bây giờ anh lại đang phải nằm trên giường bệnh. Nếu là ngày thường thì không biết hiện giờ anh đã ở bên cô gái xinh đẹp nào rồi.
Anh cảm thấy chắc chắn là ông trời đang trừng phạt anh, anh xui xẻo tám đời mới gặp phải Tô Mẫn.
Tô Mẫn hơi áy náy, dè dặt ngồi bên cạnh Khương Mạnh: “Nếu đau quá thì tôi đi tìm túi chườm đá đắp cho anh nhé!”
Cô vừa nói ra thì sắc mặt Khương Mạnh lập tức sa sầm, anh không nhịn được mà gào lên: “Cô ra ngoài quên mang theo não à? Bị thương ở đây mà đắp chườm đá vào chắc? Cô muốn tôi bị liệt chứ gì, hay là muốn nhìn cảnh tôi tiểu tiện mất kiểm soát?” Nói xong anh còn đẩy mạnh Tô Mẫn ra.
Anh chỉ muốn bổ đầu cô gái này ra nhìn xem bên trong chứa cái gì? Vì sao sau khi gặp phải cô, anh cứ luôn bị xui xẻo vậy!
Tô Mẫn cũng hơi khó xử, bộ phận nhạy cảm thế này, chỉ hỏi thôi cô cũng thấy xấu hổ.
Khương Mạnh nén cơn giận dữ, tâm trạng rất tệ!
Tô Mẫn cúi đầu nghe Khương Mạnh mắng, dù sao cô cũng đã quen rồi.
“Tôi đói rồi, cô đi mua vài món tôi thích đi.” Khương Mạnh mắng một trận xong lại cảm thấy miệng khô lưỡi đắng. Vốn anh muốn sai Tô Mẫn rót nước, nhưng vừa nghĩ đến cảnh bị bỏng ban sáng là anh lại sợ đến mức kẹp chặt hai chân, nhất thời có cảm giác đau bi!
Tô Mẫn nghe vậy thì lập tức chạy vèo ra ngoài như thoát nạn, Khương Mạnh thấy dáng vẻ gấp gáp của cô thì khóe miệng giật giật.
Nửa tiếng sau, Tô Mẫn xách túi lớn túi nhỏ toàn những món Khương Mạnh thích ăn đến phòng bệnh. Cô dọn hết dụng cụ y tế trên bàn rồi bày các món vừa mua lên.
Khi cô tới gần, Khương Mạnh ngửi được một mùi thơm thoang thoảng nhưng lại không giống với bất cứ loại nước hoa nào, đó là hương vị trên cơ thể cô.
Hương thơm ấy như thể có độc, Khương Mạnh không kìm được mà khom người về phía trước.
Khoảng cách gần như vậy, gần đến mức anh có thể nhìn thấy hàng mi dài hơi rung động của cô, da cô trắng như sữa, sống mũi cao thẳng hoàn mĩ như tạc khắc, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở, khiến người ta không kìm được mà muốn cắn!
Tuy anh đã gặp vô số người, nhưng chưa bao giờ thấy cô gái nào quyến rũ động lòng người như thế, cô là người con gái xinh đẹp tự nhiên ngây thơ đơn thuần không hề trang điểm!
Khương Mạnh ngây ngẩn nhìn cô, có hơi mất hồn. Nhất là khi thấy cái miệng nhỏ nhắn mê hồn của cô, anh chỉ cảm thấy chỗ nào đó thức tỉnh, nơi vết thương vừa băng bó lại nứt ra!
Khương Mạnh lập tức bị đau đớn.
“Á á.” Khương Mạnh ôm lấy của quý, nằm nhoài ra giường, vì đau đớn mà môi trắng bệch. Anh nhìn chằm chằm cô gái này mà khóc không ra nước mắt.
Chắc chắn là hồng nhan họa thủy, kiếp trước nhất định là anh đã có thù với cô gái này, nên ông trời mới phái cô xuống giày vò anh. Đợi khỏi rồi anh nhất định phải trói cô gái này lên giường dằn vặt cô một trận, mỗi tư thế phải làm một lần, chơi cho đến khi cô cả tháng không xuống giường nổi! Khương Mạnh thầm mắng trong đầu, đồng thời cũng tơ tưởng cơ thể Tô Mẫn vô số lần!
Dường như Tô Mẫn cảm nhận được sự khác lạ của Khương Mạnh, ngẩng đầu nhìn thấy anh đang nằm trên giường với vẻ mặt trắng bệch, cô giật mình: “Tổng giám đốc Khương, anh làm sao thế?” Tô Mẫn lo lắng nhìn anh, đôi mắt to vô tội lại khiến Khương Mạnh phát điên!
“Cô ngây ra đó làm gì, còn không mau gọi bác sĩ.”
“Vâng, vâng!” Tô Mẫn đáp lời theo bản năng, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm nơi đó của anh. Khương Mạnh thấy Tô Mẫn nhìn chằm chằm thì kích động đến muốn băm vằm cô ra, anh nghiến răng mắng: “Không cho nhìn, chết tiệt, cô muốn thấy tôi đau chết phải không?”
Nghe Khương Mạnh mắng Tô Mẫn mới phản ứng lại, mặt đỏ bừng chạy ra ngoài!
Bác sĩ Lục nhanh chóng kiểm tra tỉ mỉ cho Khương Mạnh, sau đó khó hiểu nói với Khương Mạnh: “Tổng giám đốc Khương, hy vọng anh kiềm chế một chút, tuy anh tuổi trẻ mạnh mẽ nhưng dù sao bây giờ vẫn đang bị thương, anh cứ đợi khỏi thì tốt hơn.” Nói xong anh nhìn Tô Mẫn đầy ẩn ý!
Cậu ấm này là độc đinh của nhà họ Khương, nếu anh có chuyện gì thì với thủ đoạn khắc nghiệt ông cụ Khương, bác sĩ Lục sợ rằng cuộc đời hành nghề y của mình sẽ kết thúc ở đây!
Bệnh viện này hiện tại cũng thuộc về tập đoàn Khương thị, là một trong những sản nghiệp của nhà họ Khương.
Anh đã từng gặp ông cụ Khương, đó là một ông lão khí thế mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấy nội tâm người khác. Đối mặt với ông cụ như đứng trước vua chúa vậy, cái cảm giác lạnh tới tận xương tủy khiến cho anh không rét mà run.
Nghĩ đến đây, anh run rẩy lau mồ hôi trên trán. Xem ra anh phải gọi một cuộc điện thoại cho ông cụ Khương rồi, có điều gu của cậu Khương này thật là “mặn”, một cô gái cứng nhắc nhàm chán như vậy mà anh cũng ra tay được!
Lúc này Khương Mạnh hoàn toàn không biết bác sĩ Lục đã có suy tính của mình. Anh chỉ biết, thu hoạch lớn nhất trong ngày hôm nay của anh chính là phát hiện ra một người đẹp tuyệt trần ẩn núp bên cạnh!
Phát hiện này khiến Khương Mạnh không sao bình tĩnh được, sao anh có thể bỏ qua cho con thỏ nhỏ bên cạnh này chứ!
Chậc, không biết Tô Mẫn mặc váy vào sẽ như thế nào nhỉ? Hay là bữa tiệc ngày mai bắt cô đi cùng? Rồi thuận tiện chuốc say cô, tốt nhất là đủ để xảy ra chuyện gì đó. Nghĩ thế, không hiểu sao Khương Mạnh lại hưng phấn hẳn.
“Ngày mai theo tôi tham gia một bữa tiệc.” Khương Mạnh đột nhiên nói với Tô Mẫn.
“Không được, tôi, tôi không đi, những trường hợp này anh có thể xếp cho Kiều Kiều đi.” Tô Mẫn thật sự không muốn đi, trước đây mỗi lần tham gia tiệc tùng thì Khương Mạnh đều sẽ tìm cô gái khác đi cùng với lý do là đi cùng cô sẽ mất mặt, vì sao hôm nay anh tìm cô chứ?
“Vậy được, từ giờ cô cũng không cần đi làm nữa.” Khương Mạnh mặt không đổi sắc uy hiếp.
Quả nhiên Khương Mạnh vừa nói thì Tô Mẫn lập tức cúi đầu.
Ngay từ ban đầu Khương Mạnh đã biết điểm yếu của cô. Tiếp xúc với cô lâu như vậy rồi, cô dường như rất thiếu tiền, đến một bộ quần áo ra dáng cũng không mua nổi, thậm chí còn luôn mặc đồ công sở!
Điều này khiến Khương Mạnh rất phản cảm. Có điều bây giờ anh lại thầm cười lạnh, cô muốn đấu với anh đây à, để xem tôi có “xực” cô không!