Chương : 23
Người edit: sammy2201
Đại mỹ nhân bộ dạng đại khái chừng mười bảy mười tám tuổi, một thân xanh nhạt sắc cẩm y sang trọng, đai lưng là tơ lụa hoàng sắc, càng làm tôn lên làn da trắng nõn tựa như bạch ngọc. Ngũ quan của nàng khi tách ra mặc dù không thể xem như tuyệt mỹ, nhưng tổ hợp lại tạo nên một dung mạo vô cùng kiều diễm, khiến cho người ta vừa nhìn thấy phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là —— người này rất đẹp! Có thể nói là phi thường xinh đẹp!
Trì Phong trợn tròn mắt không ngừng đánh giá đại mỹ nhân trước mặt, bàn tay bất giác vỗ vỗ vào ngực trái, cố gắng trấn định lại tâm tình đang bấn loạn của chính mình.
“Thiếu gia, bây giờ ngài cảm thấy như thế nào?” Tiểu thư đồng vẻ mặt lo lắng khẩn trương mà thấp giọng hỏi, khiến cho Trì Phong trong lòng không khỏi chấn động mãnh liệt.
Chờ một chút, rốt cuộc tin tức nàng mới vừa nghe lúc nãy là sao hả?
“Ngươi không có nghe lầm, hắn đích thực là nam nhân.” Một đạo thanh âm trầm thấp dễ nghe bỗng đâu vang lên.
Trì Phong quay đầu nhìn lại, nguyên lai chính là nam nhân trẻ tuổi lúc nãy, hắn hai tay ôm bảo kiếm đứng tựa lưng vào thân cây, ánh mắt trong trẻo nhưng lại thập phần lạnh lùng sắc bén.
Trì Phong không tin vào tai mình, nhanh chóng tiến đến gần chiếc xe ngựa, đẩy tên tiểu thư đồng đang đứng ở bên cạnh ra, bái khai quần áo, đồng thời đưa tay sờ sờ ngực cùng yết hầu của mỹ nhân.
Động tác liên tiếp dứt khoát, đừng nói là tiểu thư đồng, ngay đến cả đối tượng bị phi lễ cũng không kịp có phản ứng gì.
“Oa, quả thật là nam nhân, các ngươi lừa gạt tình cảm của ta!” Trì Phong hụt hẫng kêu to, nhưng hai tròng mắt vẫn gắt gao khóa tại bộ ngực bằng phẳng trắng trẻo trước mặt, bộ dạng trông tựa như một tiểu sắc lang.
May thay, tiểu thư đồng rốt cuộc cũng đã hồi phục tinh thần, quát lo lên một tiếng, sau đó liền vội vàng chạy đến, thay thiếu gia nhà hắn sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề.
Đến tận lúc này, mỹ nhân mới kịp hoàn hồn, khuôn mặt của y trong phút chốc từ trắng noãn đã chuyển sang ửng đỏ, đôi mặt u thâm thâm lẳng lặng nhìn Trì Phong.
“Ngươi có bệnh?” Trì Phong đột nhiên ngây ngốc hỏi.
“Chính ngươi mới có bệnh đấy! Thiếu gia ta chỉ ngẫu nhiên bị trúng phong hàn mà thôi.” Thư đồng lại kêu to, hung hăng liếc nhìn Trì Phong một cái.
“Vậy tại sao toàn thân hắn hội nóng lên như thế?” Trì Phong khó hiểu hỏi.
“Ngươi có thể điều trị được sao?” Huyền y nam tử vẫn trầm mặc mà đứng nguyên tại chỗ.
“Ta đương nhiên là không thể, nhưng bất quá ta có dược để điều trị.” Trì Phong vội vã quay đầu hướng về phía bìa rừng, huýt sáo to lên một tiếng, Kinh Phong của nàng vừa nghe thấy liền ngay lập tức chạy đến.
Trì Phong thân thiết mà vuốt vuốt đầu nó vài cái, sau đó từ trên lưng ngựa mới xuất ra một túi đựng rất nhiều dược vị do tiểu sư muội Túy Nguyệt đã cấp ình trước lúc xuống núi, tìm trong đó bình dược điều trị phong hàn.
“Đây chính là dược do tiểu sư muội ta nghiên cứu bào chế, nếu như các ngươi tin tưởng thì hãy mau cho thiếu gia dùng đi.” Trì Phong vừa nói vừa cấp chiếc bình đưa cho huyền y nam tử.
Hắn trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, rồi mới đi tới tiếp nhận.
Vì vậy, mỹ nhân sau khi đã uống dược xong, cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Rốt cuộc, mọi người liền nhân tiện cùng nhau rời đi.
Thông qua cuộc trò chuyện, Trì Phong mới nhận thức được nguyên lai bọn họ vốn không hề quen biết, chỉ là trên đường đi cùng vô tình đụng phải cường đạo, sau khi đã hợp sức đánh lui được địch nhân, huyền y thiếu niên bị trọng thương, còn mỹ nhân bị kinh hách, cho nên trúng phải phong hàn. Trừ lần đó ra, toàn bộ hộ vệ mỹ nhân mang theo đều đã công tuẫn chức (hy sinh vì nhiệm vụ) cả rồi.
Sau bởi vì phải giúp mỹ nhân chữa bệnh, cho nên bọn họ đành lựa chọn con đường tắt đi xuyên qua núi, không nghĩ tới chính là lại một lần nữa gặp phải cường đạo, nhưng may mắn được Trì Phong ra tay tương trợ.
Vốn là ba người cùng nhau hành tẩu, bây giờ lại có thêm Trì Phong nữa rồi.
Đương nhiên, những điều này đều là do thư đồng Tiểu Thanh nói ra, huyền y thiếu niên Dung Ức Ảnh vẫn lẳng lặng mà đánh xe, mỹ nhân Vân Thiên Trạch hiện còn đang ngũ say.
Đại khái chừng nữa canh giờ sau, bọn họ rốt cuộc đã ra tới bìa rừng.
Vừa đến một thị trấn nhỏ gần đó, Trì Phong liền nhân tiện tháo miếng vải đen che mặt xuống, mọi người ai nấy cũng đều cảm thấy sửng sốt, trong mắt không khỏi lộ ra một tia kinh diễm.
Trì Phong cười đắc ý nói: “Thế nào? Thiếu gia ta có phải hay không lớn lên rất tuấn mỹ? Ha ha ha, kỳ thật bản thân ta cũng cảm giác được điều đó, chính vì vậy ta đây mới phải mang khăn đen che mặt, vốn là không nghĩ làm cho những kẻ khác sinh tâm mà cướp sắc.”
Ba người còn lại vừa nghe đến đây ngay lập tức dời tầm mắt, không muôn phải chứng kiến một màn tự biên tự diễn của Trì Phong.
Do đó, thuận theo tự nhiên, mọi người cùng nhau tìm khách điếm để trụ hạ, hoàn lại mời đại phu đến xem bệnh ỹ nhân.
“Trì Phong, ngươi chuẩn bị đi đến nơi nào?” Lúc bấy giờ, Tiểu Thanh đã đi sắc thuốc, Dung Ức Ảnh vừa lại không nói lời nào, cho nên Vân Thiên Trạch không thể làm gì khác hơn là phải đích thân tìm hiểu về Trì Phong.
“Ha ha, ta vốn đang trên đường đến Hàn Lâm viện ở thành Tương Châu để nhập học.” Trì Phong thuận miệng trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa lớn, nhân tiện chờ đợi tiểu nhị nhanh lên một chút đem thức ăn mang đến, nàng quả thật đói muốn chết đi được.
“Thật sao? Chúng ta cũng vậy!” Vân Thiên Trạch trong lòng có chút kinh hỷ mà nói, thanh âm rõ ràng trong trẽo, rất động lòng người.
Trì Phong say mê một hồi mới đáp: “Ha ha, nếu đã như vậy chi bằng chúng ta hãy cùng nhau lên đường.” Nghĩ đến việc có thể cùng mỹ nhân ở chung một chỗ, hơn nữa dọc đường lại có người cùng mình trò chuyện, Trì Phong đương nhiên cảm thấy vô cùng cao hứng.
Không lâu sau đó, một nhóm hộ vệ khác của Vân Thiên Trạch rốt cuộc đã đến nơi, bọn họ ai nấy dung mạo cũng nghiêm nghị, bước đi lặng yên không một tiếng động. Trì Phong bất giác le lưỡi, nhiều hộ vệ như vậy cư nhiên lại không địch nổi đám cường đạo? Vậy đám cường đạo này nhất định là rất lợi hại!
Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên Trì Phong mới nhận biết được thế nào là sự phô trương, tất cả các vật dụng của Vân Thiên Trạch tuyệt đối đều là trân phẩm, chén uống trà vốn là dương chi bạch ngọc, ôn nhuận trong suốt. Đũa thì được làm bằng nga voi, trụ tại phòng xa hoa đệ nhất của khách điếm, mọi thứ bên trong như chăn mền chiếu gối đều được trực tiếp mang từ nhà đến.
Nhìn thấy Vân Thiên Trạch trong lúc dùng cơm luôn nhăn mặt cau mày, Trì Phong phỏng chừng hắn không vừa ý với thức ăn ở nơi đây, nghĩ đi nghĩ lại, quả nhiên đúng như vậy thật, nơi đây căn bản chỉ là một thị trấn nhỏ, như thế nào hội có được những món sơn hào hải vị?
“Nhà các ngươi nhất định là rất có tiền nga!” Trì Phong rốt cuộc cũng đã có kết luận.
Vân Thiên Trạch thoáng liếc qua Trì Phong một cái, nhận thấy nàng không có vẻ gì hâm mộ hoặc đố kị, thần sắc vẫn thản nhiên như trước, tâm lý ngược lại cảm thấy hứng khởi, trên mặt lộ ra một nụ cười rạng rỡ, tựa như bách hoa tranh nhau nở rộ, xuân quang phá tuyết, quả thật vô cùng mỹ lệ.
Trì Phong lại một phen ngẩn ngơ, nói: “Đẹp quá!”
Vân Thiên Trạch thoáng chốc giật mình sửng sốt, nhưng vẫn như trước tươi cười.
Trì Phong trông thấy thế cũng chỉ ngây ngô mà cười theo, hồn nhiên không hay biết đám hộ vệ cùng thư đồng Tiểu Thanh đứng bên cạnh tâm lý cực kỳ khiếp sợ.
Trái ngược với Vân Thiên Trạch hoa lệ, huyền y nam tử Dung Ức Ảnh có vẻ rất bề bộn, trầm mặc ít nói, y phục tầm thường, trụ tại gian phòng hạng trung của khách điếm, hắn toàn thân trên dưới đại khái chỉ có mỗi thanh kiếm là đáng giá.
Ba người tuy rằng trụ cùng một khách điếm, nhưng tình cảnh hoàn toàn khác xa nhau, bởi vì mức độ tiêu phí bất đồng. Một người vốn là siêu cấp phú hào, một người là tiểu trung lưu, một người là bá tánh bình dân, đây quả thật là một tổ hợp kỳ quái, nhưng khi ở chung vẫn có điểm hòa hợp.
Trải qua vài ngày đi đường, đoàn người rốt cuộc đã đến—– thành Tương Châu rồi.