Chương : 23
Ở cổ đại, thêu thùa là chuyện được đặc biệt coi trọng. Mặc dù theo quan niệm xưa, nữ tử không có tài mới là đức nhưng đã là tiểu thư khuê các thì tất yếu phải học thêu thùa, thường thường tử lúc còn rất nhỏ đã phải cầm kim may vá. Thế gia đại tộc thì sẽ mời đến những tú nương có chút ít nổi danh đến làm thầy dạy cho nữ nhi nhà mình, bồi dưỡng ngay từ tấm bé. Nhà nghèo khó thì có mẫu thân tự mình chỉ dạy. Tóm lại, đây là một việc hết sức quan trọng đối với các nữ nhân cổ đại.
Thường Hy ngay từ nhỏ đã gia nhập vào trận chiến vô cùng tàn khốc cùng kim đọ sức. Lại nói tư tưởng của Ngu lão gia thật có điểm bất đồng với những người khác. Các mẫu thêu nổi danh nhất thời đó là Tô Tú, Việt – Quảng Đông Tú, Tương Tú cùng Thục Tú. Bốn loại thêu đều có nhưng đặc sắc riêng, không phân biệt được loại nào thấp loại nào cao. (Tú: thêu)
Vốn theo lẽ thường một nữ tử chỉ cần học tập thành thạo một phương thức thêu thùa thì cũng đủ để dựng thân cả đời rồi. Thế nhưng Ngu lão gia lại khăng khăng mời bốn vị sư phụ nổi tiếng tự mình dạy dỗ Thường Hy. Không thể không nói, mười sáu năm trước khi vào cung, Thường Hy chỉ có ngày ngày làm bạn cùng kim thêu.
Muốn chết chính là, nàng không chỉ phải học thêu thùa mà còn phải học rất nhiều thứ mà nàng không hiểu là cả đời này nàng có phải dùng đến không? Tỷ như một cô gái học binh pháp có ích lợi gì? Nhưng cha nàng trả lời: tương lai bồi vương tùy giá, Hoàng thượng chắc chắn sẽ có thời điểm gặp những chuyện này. Đến lúc đó những thứ con học được sẽ có đất để dùng. Không phải để cho con ra chiến trường, chẳng qua là hy vọng Hoàng thượng biết đến con học rộng tài cao. Dựa vào dung mạo để được sủng ái thì sớm muộn gì sẽ có ngày suy yếu, chỉ có tố dưỡng kiến thức cho bản thân mà không có bất luận kẻ nào có được mới có thể làm cho con không bao giờ thất sủng.
Thường Hy cũng không biết lời cha nàng nói có đạo lý hay không. Nàng không có tiếp xúc qua Hoàng đế, đương nhiên nàng cũng không có ý định đi tiếp xúc, chỉ một lão đầu lĩnh nàng cũng không có hiếm lạ gì. Chính là muốn trèo cành cao, nàng nhắm đến ngay Thái tử, tiền đồ có nhiều khả năng phát triển a!
Lệ Bình nhìn Thường Hy đang tự cười khúc khích, vươn tay huơ huơ trước mặt nàng mấy cái, nói: “Ngươi ở đây cười cái gì? Tranh thêu của ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Thường Hy chợt phục hồi tinh thần nhìn Lệ Bình nói: “Chuẩn bị xong. Ngươi thêu cái gì vậy?”
“Ta rất tục khí, chỉ là ngụ ý khá hơn một chút, một bức Phú quý trường thọ!” Lệ Bình cười trả lời rồi hỏi ngược lại: “Vậy còn ngươi? Thêu cái gì?”
“Ta thêu một bức Uyên ương hồ sen, cũng không biết lần này vào cung có thể tìm được một nửa kia của mình hay không. Mặc dù đây chỉ là một giấc mộng, nhưng cố gắng làm tốt một chút vẫn hơn!” Thường Hy thở dài một tiếng nói, những lời này nói ra cũng không phải là đùa giỡn. Ở trong hậu cung này làm sao có thể thành thật mà trở thành một đôi uyên ương đây? Uyên ương đó chính là không chia lìa, không thay lòng, thế nhưng nam nhân trong hậu cung này, nam nhân trong khắp thiên hạ này, có người nào xứng được với uyên ương sao?
Thường Hy thêu uyên ương cũng chỉ là muốn thương tiếc cho cuộc sống của chính nàng mà thôi. Mục tiêu lớn nhất đời này của nàng chính là tiến cung, vậy đối với uyên ương mong đợi, khoảng cách dường như càng ngày càng xa. Cho nên thêu lên một đôi uyên ương bày tỏ nỗi buồn vô hạn tiếc nuối…
Thu thập xong đồ đạc, hai người cùng nhau đến phòng bếp lấy phần ăn của mình, không kịp chú ý đến một bóng hình thoáng vụt qua xâm nhập vào phòng của các nàng.
Thường Hy ngay từ nhỏ đã gia nhập vào trận chiến vô cùng tàn khốc cùng kim đọ sức. Lại nói tư tưởng của Ngu lão gia thật có điểm bất đồng với những người khác. Các mẫu thêu nổi danh nhất thời đó là Tô Tú, Việt – Quảng Đông Tú, Tương Tú cùng Thục Tú. Bốn loại thêu đều có nhưng đặc sắc riêng, không phân biệt được loại nào thấp loại nào cao. (Tú: thêu)
Vốn theo lẽ thường một nữ tử chỉ cần học tập thành thạo một phương thức thêu thùa thì cũng đủ để dựng thân cả đời rồi. Thế nhưng Ngu lão gia lại khăng khăng mời bốn vị sư phụ nổi tiếng tự mình dạy dỗ Thường Hy. Không thể không nói, mười sáu năm trước khi vào cung, Thường Hy chỉ có ngày ngày làm bạn cùng kim thêu.
Muốn chết chính là, nàng không chỉ phải học thêu thùa mà còn phải học rất nhiều thứ mà nàng không hiểu là cả đời này nàng có phải dùng đến không? Tỷ như một cô gái học binh pháp có ích lợi gì? Nhưng cha nàng trả lời: tương lai bồi vương tùy giá, Hoàng thượng chắc chắn sẽ có thời điểm gặp những chuyện này. Đến lúc đó những thứ con học được sẽ có đất để dùng. Không phải để cho con ra chiến trường, chẳng qua là hy vọng Hoàng thượng biết đến con học rộng tài cao. Dựa vào dung mạo để được sủng ái thì sớm muộn gì sẽ có ngày suy yếu, chỉ có tố dưỡng kiến thức cho bản thân mà không có bất luận kẻ nào có được mới có thể làm cho con không bao giờ thất sủng.
Thường Hy cũng không biết lời cha nàng nói có đạo lý hay không. Nàng không có tiếp xúc qua Hoàng đế, đương nhiên nàng cũng không có ý định đi tiếp xúc, chỉ một lão đầu lĩnh nàng cũng không có hiếm lạ gì. Chính là muốn trèo cành cao, nàng nhắm đến ngay Thái tử, tiền đồ có nhiều khả năng phát triển a!
Lệ Bình nhìn Thường Hy đang tự cười khúc khích, vươn tay huơ huơ trước mặt nàng mấy cái, nói: “Ngươi ở đây cười cái gì? Tranh thêu của ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Thường Hy chợt phục hồi tinh thần nhìn Lệ Bình nói: “Chuẩn bị xong. Ngươi thêu cái gì vậy?”
“Ta rất tục khí, chỉ là ngụ ý khá hơn một chút, một bức Phú quý trường thọ!” Lệ Bình cười trả lời rồi hỏi ngược lại: “Vậy còn ngươi? Thêu cái gì?”
“Ta thêu một bức Uyên ương hồ sen, cũng không biết lần này vào cung có thể tìm được một nửa kia của mình hay không. Mặc dù đây chỉ là một giấc mộng, nhưng cố gắng làm tốt một chút vẫn hơn!” Thường Hy thở dài một tiếng nói, những lời này nói ra cũng không phải là đùa giỡn. Ở trong hậu cung này làm sao có thể thành thật mà trở thành một đôi uyên ương đây? Uyên ương đó chính là không chia lìa, không thay lòng, thế nhưng nam nhân trong hậu cung này, nam nhân trong khắp thiên hạ này, có người nào xứng được với uyên ương sao?
Thường Hy thêu uyên ương cũng chỉ là muốn thương tiếc cho cuộc sống của chính nàng mà thôi. Mục tiêu lớn nhất đời này của nàng chính là tiến cung, vậy đối với uyên ương mong đợi, khoảng cách dường như càng ngày càng xa. Cho nên thêu lên một đôi uyên ương bày tỏ nỗi buồn vô hạn tiếc nuối…
Thu thập xong đồ đạc, hai người cùng nhau đến phòng bếp lấy phần ăn của mình, không kịp chú ý đến một bóng hình thoáng vụt qua xâm nhập vào phòng của các nàng.