Chương : 44
Dẫn Thường Hy đi vào Đông cung là thái giám phó tổng quản Trịnh Thuận. Thường Hy nhìn thân ảnh thẳng tắp của Trịnh Thuận, trong lòng có chút buồn bực, thế nào lại để thái giám phó tổng quản tự mình đến đón nàng? Theo quy củ nàng là một cái cung nữ nho nhỏ được phân tới Đông cung, sao gánh nổi thái giám phó tổng quản đích thân tới đón? Những thứ này Thường Hy có chút không hiểu, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể lặng lẽ theo bóng lưng của Trịnh Thuận mà tiến về phía trước.
Đông cung chiếm cứ toàn bộ phía Đông của Hoàng cung. Cung điện cũng không phải là rất rông rãi, trước sau là ba chính điện, bên cạnh xây dựng điện thờ phụ. Cả kiến trúc vẫn noi theo phong cách của Hoàng cung, trang nghiêm, đại khí, huy hoàng.
Thường Hy cúi đầu thật thấp đi theo bước chân của Trịnh Thuận, cảm giác chung quanh yên tĩnh đến một chút âm thanh cũng không có, trong lòng càng cảm thấy khẩn trương.
Trịnh Thuận không có hướng chính điện đi tới, ngược lại rẽ vào một hành lang dài một đường đi tiếp. Thường Hy lặng lẽ quan sát, đi qua tiền điện, lại xuyên qua một điện nữa vẫn dùng cho sinh hoạt thường ngày, phía sau cùng chính là hậu điện rồi.
Đi thẳng tới cuối hành lang tới một gian phòng, Trịnh Thuận mới dừng chân, xoay người lại nhìn Thường Hy cười nói: “Về sau cô ở lại đây, sẽ có người đến nói cho cô biết quy củ Đông cung. Sau này làm việc phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, có biết hay không?”
“Dạ, đa tạ công công chỉ điểm, Thường Hy vô cùng cảm kích!” Thường Hy cười lên tiếng, không nghĩ tới công công này tốt như vậy.
Trịnh Thuận quét mắt nhìn Thường Hy đang cung kính trên mặt đất, thoáng qua một tia không hiểu, nhưng ngay sau đó cười nói: “Cùng ở Đông cung, đều là nô tài chiếu ứng nhau một chút cũng không có gì, cô trước đi nghỉ ngơi đi, sẽ có người tới đây nói cho cô biết phải làm gì!”
“Dạ, nô tỳ biết!”
Trịnh Thuận rời đi, Thường Hy đẩy ra cửa phòng, bước vào. Gian phòng này cũng không lớn, bố trí rất tố nhã. Giữa phòng có một tấm rèm mỏng chia phòng ra làm hai, bên ngoài có một chiếc bàn nhỏ quét nước sơn đen, xung quanh là mấy chiếc ghế ngồi. Ở góc tường phía nam có một tủ gỗ có thể bỏ được vào đó vài thứ. Đầu giường có một tấm bình phong điêu khắc hoa văn đơn giản, phía sau đó là một tủ gỗ thật cao, hiển nhiên là để đặt quần áo.
Thường Hy đem bọc quần áo trong tay đặt lên giường, nhẹ nhàng ngồi lên giường, cảm thấy tất cả mọi chuyện dường như có chút không chân thật. Nàng cư nhiên đã vào Đông cung rồi, hơn nữa lại còn vào một cách rất dễ dàng, nàng về sau nên làm cái gì đây? Vốn là nàng tràn đầy hùng tâm tráng chí bò lên trên, nhưng chỉ cần nghĩ tới mình đã cùng nam tử khác có thân thiết da thịt rồi, không biết vì sao cả người nàng lại không còn chút sức lực nào, đó là trong sạch của nàng a!
Mặc dù không có người nào thấy, chỉ cần nàng có chết cũng không thừa nhận là không có chuyện gì lớn, nhưng trong lòng của nàng luôn luôn biết rõ. Nàng là nữ nhân có chút cố chấp, lòng của nàng, thân thể của nàng chỉ có mình trượng phu mới có thể đụng tới. Nhưng là bây giờ…
Đang suy nghĩ đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, Thường Hy cả kinh, thu thập xong hành lý mới đứng dậy nói: “Người nào tới a?”
Đông cung chiếm cứ toàn bộ phía Đông của Hoàng cung. Cung điện cũng không phải là rất rông rãi, trước sau là ba chính điện, bên cạnh xây dựng điện thờ phụ. Cả kiến trúc vẫn noi theo phong cách của Hoàng cung, trang nghiêm, đại khí, huy hoàng.
Thường Hy cúi đầu thật thấp đi theo bước chân của Trịnh Thuận, cảm giác chung quanh yên tĩnh đến một chút âm thanh cũng không có, trong lòng càng cảm thấy khẩn trương.
Trịnh Thuận không có hướng chính điện đi tới, ngược lại rẽ vào một hành lang dài một đường đi tiếp. Thường Hy lặng lẽ quan sát, đi qua tiền điện, lại xuyên qua một điện nữa vẫn dùng cho sinh hoạt thường ngày, phía sau cùng chính là hậu điện rồi.
Đi thẳng tới cuối hành lang tới một gian phòng, Trịnh Thuận mới dừng chân, xoay người lại nhìn Thường Hy cười nói: “Về sau cô ở lại đây, sẽ có người đến nói cho cô biết quy củ Đông cung. Sau này làm việc phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, có biết hay không?”
“Dạ, đa tạ công công chỉ điểm, Thường Hy vô cùng cảm kích!” Thường Hy cười lên tiếng, không nghĩ tới công công này tốt như vậy.
Trịnh Thuận quét mắt nhìn Thường Hy đang cung kính trên mặt đất, thoáng qua một tia không hiểu, nhưng ngay sau đó cười nói: “Cùng ở Đông cung, đều là nô tài chiếu ứng nhau một chút cũng không có gì, cô trước đi nghỉ ngơi đi, sẽ có người tới đây nói cho cô biết phải làm gì!”
“Dạ, nô tỳ biết!”
Trịnh Thuận rời đi, Thường Hy đẩy ra cửa phòng, bước vào. Gian phòng này cũng không lớn, bố trí rất tố nhã. Giữa phòng có một tấm rèm mỏng chia phòng ra làm hai, bên ngoài có một chiếc bàn nhỏ quét nước sơn đen, xung quanh là mấy chiếc ghế ngồi. Ở góc tường phía nam có một tủ gỗ có thể bỏ được vào đó vài thứ. Đầu giường có một tấm bình phong điêu khắc hoa văn đơn giản, phía sau đó là một tủ gỗ thật cao, hiển nhiên là để đặt quần áo.
Thường Hy đem bọc quần áo trong tay đặt lên giường, nhẹ nhàng ngồi lên giường, cảm thấy tất cả mọi chuyện dường như có chút không chân thật. Nàng cư nhiên đã vào Đông cung rồi, hơn nữa lại còn vào một cách rất dễ dàng, nàng về sau nên làm cái gì đây? Vốn là nàng tràn đầy hùng tâm tráng chí bò lên trên, nhưng chỉ cần nghĩ tới mình đã cùng nam tử khác có thân thiết da thịt rồi, không biết vì sao cả người nàng lại không còn chút sức lực nào, đó là trong sạch của nàng a!
Mặc dù không có người nào thấy, chỉ cần nàng có chết cũng không thừa nhận là không có chuyện gì lớn, nhưng trong lòng của nàng luôn luôn biết rõ. Nàng là nữ nhân có chút cố chấp, lòng của nàng, thân thể của nàng chỉ có mình trượng phu mới có thể đụng tới. Nhưng là bây giờ…
Đang suy nghĩ đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, Thường Hy cả kinh, thu thập xong hành lý mới đứng dậy nói: “Người nào tới a?”