Chương : 48
Vân Thanh xoay người rời đi. Triêu Hà cùng Vãn Thu quay lại nhìn nàng, Vãn Thu nói: “Ngu tỷ tỷ, tỷ tạm thời chờ ở nơi này đi, Thái tử gia đi tiền điện nhất định là xử lý công sự, phải qua một lúc lâu mới có thể tới đây. Muội cùng Triêu Hà phải đi chuẩn bị bữa tối cho Thái tử gia, nhất thời không thể cùng với tỷ được rồi!”
Thường Hy nhàn nhạt mà cười, nhìn hai người nói: “Các ngươi mau đi lên, ta chờ ở chỗ này là tốt rồi!”
Nàng một tiểu cung nữ còn có thể nói gì sao? Hơn nữa Vân Thanh đó rõ ràng là có địch ý với nàng, nàng cũng không thể để cho người ta bắt được nhược điểm, cho nên mọi việc đều phải nhịn! Cha nàng thường nói, trên đầu chữ nhẫn là một cây đao, người người đều biết nhưng không phải ai cũng làm được. Phải nhớ rõ, thận trọng từ lời nói đến việc làm mới là điều căn bản làm nên việc lớn!
Thường Hy thời thời khắc khắc ghi nhớ lời cha nàng dặn, vì vậy nàng phải nhẫn, huống chi nếu ngay cả điểm địch ý này mà cũng không nhịn được thì không thể tồn tại được ở nơi này rồi!
Triêu Hà cùng Vãn Thu nghe được Thường Hy nói vậy, gật đầu rồi xoay người rời đi. Thường Hy nhìn họ đi vào Triêu Huy điện, tự mình một người đứng cô đơn dưới mái đình cong, chờ đợi Thái tử đến.
Cung nhân đi qua đi lại nối liền không dứt, mặc dù mọi người đối với Thường Hy có vô hạn tò mò nhưng cũng không dừng lại nói với nàng một câu. Rơi vào hoàn cảnh xa lạ bị cô lập, loại tư vị này đúng là không dễ nuốt. Thường Hy nhẹ nhàng dựa vào cột trụ khắc hoa văn quét sơn hồng mà lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời rải đầy sao. Ánh trăng tối nay không sáng lắm, dường như phủ lên mảnh cong cong kia là một tầng lụa mỏng, có một loại vẻ đẹp mông lung.
Tiền điện đèn đuốc sáng rỡ, Thường Hy biết Thái tử tất nhiên còn đang bận, trong lòng vừa khẩn trương vừa sợ. Đây thật là một loại cảm giác kỳ quái, không cách nào có thể dùng ngôn ngữ để hình dung tâm tình của nàng lúc này. Tư vị chờ đợi làm nàng càng ngày càng bất an.
Thường Hy đứng đã lâu, chân cũng muốn tê cứng, nhưng là Thái tử gia vẫn như cũ chậm chạp chưa có tới, trong lòng không khỏi cắn răng. Làm nô tỳ chính là như vậy, chuyện gì cũng không thể tự mình làm chủ, chỉ có thể yên lặng chờ, chờ quan trên ban lệnh xuống mới dám có động tác.
Khẩn trương bận rộn đi qua, Triêu Huy điện lại an tĩnh trở lại. Đình viện to lớn ngoại trừ tiếng gió thổi qua làm bật lên tiếng run rẩy của cành hoa cũng không nghe được thanh âm nào khác. Thường Hy đem thân thể dựa vào cột trụ, thật sự là mệt mỏi, chân đều đã muốn tê rần.
Thân thể tựa vào trụ gỗ, liền thành đưa lưng về phía đình viện, vì vậy Thường Hy không có thấy nơi hành lang có một thân ảnh đang đi tới.
Ở phía xa Tiêu Vân Trác liền trông thấy được một cung nữ đang đứng dựa vào cột trụ, lông mày hơi nhíu lại, có chút không vui, cung nữ nào lại không có quy củ như vậy? Sải bước đi tới, chỉ là cố ý giảm nhẹ bước chân, ngăn lại người bên cạnh mở miệng thông truyền, lặng yên không một chút tiếng động đi tới, trong con ngươi tự nhiên lại dẫn theo một tầng thấm lạnh.
Trong lòng Thường Hy đang không chút khách khí mà thăm hỏi mấy đời tổ tông của Tiêu Vân Trác, hắn còn không tới nàng đã muốn mệt chết đi được. Trời mới biết nàng đứng đã phải hơn hai canh giờ rồi, chân đau nhưng cũng không dám lười biếng ngồi xuống. Thường Hy nghĩ tới Vân Thanh, cả người lại run lên, cho nên vẫn không để nàng ta bắt được nhược điểm thì tốt hơn.
Tiêu Vân Trác lặng lẽ đi đến sau lưng Thường Hy, đang muốn mở miêng nói chuyện, nhưng không ngờ Thường Hy trong lúc bất chợt xoay người lại. Một đi về phía trước, một lui về phía sau, hai người lập tức tránh nẽ không kịp mà đụng vào nhau. Thường Hy chỉ cảm thấy cái trán đau nhức, theo bản năng mà đẩy người phía trước ra: “Người nào đây, đi đường cũng không mở to mắt ra sao?”
Thường Hy nhàn nhạt mà cười, nhìn hai người nói: “Các ngươi mau đi lên, ta chờ ở chỗ này là tốt rồi!”
Nàng một tiểu cung nữ còn có thể nói gì sao? Hơn nữa Vân Thanh đó rõ ràng là có địch ý với nàng, nàng cũng không thể để cho người ta bắt được nhược điểm, cho nên mọi việc đều phải nhịn! Cha nàng thường nói, trên đầu chữ nhẫn là một cây đao, người người đều biết nhưng không phải ai cũng làm được. Phải nhớ rõ, thận trọng từ lời nói đến việc làm mới là điều căn bản làm nên việc lớn!
Thường Hy thời thời khắc khắc ghi nhớ lời cha nàng dặn, vì vậy nàng phải nhẫn, huống chi nếu ngay cả điểm địch ý này mà cũng không nhịn được thì không thể tồn tại được ở nơi này rồi!
Triêu Hà cùng Vãn Thu nghe được Thường Hy nói vậy, gật đầu rồi xoay người rời đi. Thường Hy nhìn họ đi vào Triêu Huy điện, tự mình một người đứng cô đơn dưới mái đình cong, chờ đợi Thái tử đến.
Cung nhân đi qua đi lại nối liền không dứt, mặc dù mọi người đối với Thường Hy có vô hạn tò mò nhưng cũng không dừng lại nói với nàng một câu. Rơi vào hoàn cảnh xa lạ bị cô lập, loại tư vị này đúng là không dễ nuốt. Thường Hy nhẹ nhàng dựa vào cột trụ khắc hoa văn quét sơn hồng mà lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời rải đầy sao. Ánh trăng tối nay không sáng lắm, dường như phủ lên mảnh cong cong kia là một tầng lụa mỏng, có một loại vẻ đẹp mông lung.
Tiền điện đèn đuốc sáng rỡ, Thường Hy biết Thái tử tất nhiên còn đang bận, trong lòng vừa khẩn trương vừa sợ. Đây thật là một loại cảm giác kỳ quái, không cách nào có thể dùng ngôn ngữ để hình dung tâm tình của nàng lúc này. Tư vị chờ đợi làm nàng càng ngày càng bất an.
Thường Hy đứng đã lâu, chân cũng muốn tê cứng, nhưng là Thái tử gia vẫn như cũ chậm chạp chưa có tới, trong lòng không khỏi cắn răng. Làm nô tỳ chính là như vậy, chuyện gì cũng không thể tự mình làm chủ, chỉ có thể yên lặng chờ, chờ quan trên ban lệnh xuống mới dám có động tác.
Khẩn trương bận rộn đi qua, Triêu Huy điện lại an tĩnh trở lại. Đình viện to lớn ngoại trừ tiếng gió thổi qua làm bật lên tiếng run rẩy của cành hoa cũng không nghe được thanh âm nào khác. Thường Hy đem thân thể dựa vào cột trụ, thật sự là mệt mỏi, chân đều đã muốn tê rần.
Thân thể tựa vào trụ gỗ, liền thành đưa lưng về phía đình viện, vì vậy Thường Hy không có thấy nơi hành lang có một thân ảnh đang đi tới.
Ở phía xa Tiêu Vân Trác liền trông thấy được một cung nữ đang đứng dựa vào cột trụ, lông mày hơi nhíu lại, có chút không vui, cung nữ nào lại không có quy củ như vậy? Sải bước đi tới, chỉ là cố ý giảm nhẹ bước chân, ngăn lại người bên cạnh mở miệng thông truyền, lặng yên không một chút tiếng động đi tới, trong con ngươi tự nhiên lại dẫn theo một tầng thấm lạnh.
Trong lòng Thường Hy đang không chút khách khí mà thăm hỏi mấy đời tổ tông của Tiêu Vân Trác, hắn còn không tới nàng đã muốn mệt chết đi được. Trời mới biết nàng đứng đã phải hơn hai canh giờ rồi, chân đau nhưng cũng không dám lười biếng ngồi xuống. Thường Hy nghĩ tới Vân Thanh, cả người lại run lên, cho nên vẫn không để nàng ta bắt được nhược điểm thì tốt hơn.
Tiêu Vân Trác lặng lẽ đi đến sau lưng Thường Hy, đang muốn mở miêng nói chuyện, nhưng không ngờ Thường Hy trong lúc bất chợt xoay người lại. Một đi về phía trước, một lui về phía sau, hai người lập tức tránh nẽ không kịp mà đụng vào nhau. Thường Hy chỉ cảm thấy cái trán đau nhức, theo bản năng mà đẩy người phía trước ra: “Người nào đây, đi đường cũng không mở to mắt ra sao?”