Chương 5
- ------------------------------------------------------
(Góc nhìn của a tỷ)
Giây phút Nhị Nữu hướng thanh đao vào ngực chính mình, tôi đã hối hận.
Nếu tôi có thể đưa muội ấy đi sớm một chút, sớm thêm một chút, thì có phải muội ấy sẽ không phải trải qua nhiều khổ sở như vậy?
Nếu chúng tôi chỉ là đôi tỷ muội hạnh phúc sinh ra làm người thường, thì sẽ tốt biết bao.
Đáng tiếc, đáng tiếc là không có nếu như.
Tôi không phải người cũng không phải quỷ, dựa vào một chút hương khói hít trộm, mới hóa thành hình người.
Cho nên dung mạo của tôi cũng lấy từ người khác.
Nếu không phải là Nhị Nữu, thì cả đời này, tôi sợ bản thân chỉ có thể thờ phụng Châu nương nương để cầu thêm một chút hương khói.
Nhưng bây giờ, tôi không muốn như vậy nữa.
Niềm tin và hy vọng của của những người phụ nữ còn sống và đã chết ở thôn Liễm Châu, cũng như Nhị Nữu, đều gắn liền với tôi.
Tôi muốn giết bọn họ, giết Châu nương nương, giết hết đám đàn ông đã dùng phụ nữ như công cụ.
Vì Nhị Nữu báo thù, vì bản thân tôi báo thù, vì những người phụ nữ đã chết thê thảm ở thôn Liễm Châu mấy trăm năm qua báo thù.
Trong cơ thể của tôi, lần đầu tiên có một sức mạnh dồi dào như vậy trào ra.
Đó chính là sức mạnh của mọi người.
Tôi muốn bảo vệ bọn họ!
Cô gái kia một lần nữa chiếm cứ cơ thể Nhị Nữu.
Cô ta không có bản thể, chỉ đang sống nhờ trên người Nhị Nữu, một đao của Nhị Nữu, cũng đã khiến cô ta mất đi hơn phân nửa sức mạnh.
Lúc sắp chết, cô ta không cam lòng mà nhìn chằm chằm tôi.
“Ta cũng đã bị nhốt ở đây mấy trăm năm rồi, ta đã làm gì sai chứ! Ta cũng không muốn mấy người bị đau vì nuôi ngọc mà!”
Toi lạnh lùng nhìn cô ta.
“Ngay lúc cô nghĩ ra các phương pháp nuôi ngọc kia, cô đã sai rồi!”
Tôi giết cô ta.
Cũng giết luôn những người đã luôn hãm hại chúng tôi.
Thật tốt, về sau sẽ không bao giờ có ai dám bắt ép chúng tôi nuôi ngọc nữa.
Nhưng tôi ôm thi thể của Nhị Nữu, lòng đau như cắt.
Muội ấy còn nhỏ như vậy, nhỏ bé như vậy…
Lúc tôi đang cực kì đau buồn, đột nhiên tôi phát hiện ra, sức mạnh trong cơ thể tôi có thể khôi phục tâm mạch của Nhị Nữu.
Nếu như, nếu như tôi truyền hết toàn bộ sức mạnh cho Nhị Nữu.
Có phải, có phải muội ấy sẽ sống lại một lần nữa?
Hình như! Hình như có thể!
Tôi nhờ thím Thúy Hoa đã luôn giúp đỡ chúng tôi, nhờ cả Trần Tam Bì đã có chút giao tình với tôi.
Tôi truyền toàn bộ sức mạnh của mình cho muội ấy, rồi đưa muội ấy ra ngoài.
Cơ thể của tôi, dần dần tiêu tán.
Biến mất như tất cả những người phụ nữ xấu số ở thôn Liễm Châu.
Giống như thím Thúy Hoa và Tiểu Nhu tẩu, đã được giải thoát khỏi giày vò rồi.
“Nhị Nữu, về sau gọi muội là Tân Nhạc, a tỷ hy vọng muội, có thể bắt đầu lại lần nữa, ngày ngày vui sướng!”
A tỷ cũng sắp bắt đầu lại một lần nữa rồi.
(Góc nhìn của a tỷ)
Giây phút Nhị Nữu hướng thanh đao vào ngực chính mình, tôi đã hối hận.
Nếu tôi có thể đưa muội ấy đi sớm một chút, sớm thêm một chút, thì có phải muội ấy sẽ không phải trải qua nhiều khổ sở như vậy?
Nếu chúng tôi chỉ là đôi tỷ muội hạnh phúc sinh ra làm người thường, thì sẽ tốt biết bao.
Đáng tiếc, đáng tiếc là không có nếu như.
Tôi không phải người cũng không phải quỷ, dựa vào một chút hương khói hít trộm, mới hóa thành hình người.
Cho nên dung mạo của tôi cũng lấy từ người khác.
Nếu không phải là Nhị Nữu, thì cả đời này, tôi sợ bản thân chỉ có thể thờ phụng Châu nương nương để cầu thêm một chút hương khói.
Nhưng bây giờ, tôi không muốn như vậy nữa.
Niềm tin và hy vọng của của những người phụ nữ còn sống và đã chết ở thôn Liễm Châu, cũng như Nhị Nữu, đều gắn liền với tôi.
Tôi muốn giết bọn họ, giết Châu nương nương, giết hết đám đàn ông đã dùng phụ nữ như công cụ.
Vì Nhị Nữu báo thù, vì bản thân tôi báo thù, vì những người phụ nữ đã chết thê thảm ở thôn Liễm Châu mấy trăm năm qua báo thù.
Trong cơ thể của tôi, lần đầu tiên có một sức mạnh dồi dào như vậy trào ra.
Đó chính là sức mạnh của mọi người.
Tôi muốn bảo vệ bọn họ!
Cô gái kia một lần nữa chiếm cứ cơ thể Nhị Nữu.
Cô ta không có bản thể, chỉ đang sống nhờ trên người Nhị Nữu, một đao của Nhị Nữu, cũng đã khiến cô ta mất đi hơn phân nửa sức mạnh.
Lúc sắp chết, cô ta không cam lòng mà nhìn chằm chằm tôi.
“Ta cũng đã bị nhốt ở đây mấy trăm năm rồi, ta đã làm gì sai chứ! Ta cũng không muốn mấy người bị đau vì nuôi ngọc mà!”
Toi lạnh lùng nhìn cô ta.
“Ngay lúc cô nghĩ ra các phương pháp nuôi ngọc kia, cô đã sai rồi!”
Tôi giết cô ta.
Cũng giết luôn những người đã luôn hãm hại chúng tôi.
Thật tốt, về sau sẽ không bao giờ có ai dám bắt ép chúng tôi nuôi ngọc nữa.
Nhưng tôi ôm thi thể của Nhị Nữu, lòng đau như cắt.
Muội ấy còn nhỏ như vậy, nhỏ bé như vậy…
Lúc tôi đang cực kì đau buồn, đột nhiên tôi phát hiện ra, sức mạnh trong cơ thể tôi có thể khôi phục tâm mạch của Nhị Nữu.
Nếu như, nếu như tôi truyền hết toàn bộ sức mạnh cho Nhị Nữu.
Có phải, có phải muội ấy sẽ sống lại một lần nữa?
Hình như! Hình như có thể!
Tôi nhờ thím Thúy Hoa đã luôn giúp đỡ chúng tôi, nhờ cả Trần Tam Bì đã có chút giao tình với tôi.
Tôi truyền toàn bộ sức mạnh của mình cho muội ấy, rồi đưa muội ấy ra ngoài.
Cơ thể của tôi, dần dần tiêu tán.
Biến mất như tất cả những người phụ nữ xấu số ở thôn Liễm Châu.
Giống như thím Thúy Hoa và Tiểu Nhu tẩu, đã được giải thoát khỏi giày vò rồi.
“Nhị Nữu, về sau gọi muội là Tân Nhạc, a tỷ hy vọng muội, có thể bắt đầu lại lần nữa, ngày ngày vui sướng!”
A tỷ cũng sắp bắt đầu lại một lần nữa rồi.