Chương 14: Nữ Trạch: Nam nhân không cánh mà bay
Giờ này khắc này, Lý Liên Hoa sớm đã đến Hương Sơn. Mộ Dung Yêu, Lý Đỗ Phủ, Đông Phương Hạo cũng đã đến từ sớm, mấy người Thi Văn Tuyệt và Quan Sơn Hoành lại đến hơi muộn. Mọi người đợi nữa ngày cũng không thấy bóng dáng Ngọc Lâu Xuân đâu.
Thi Văn Tuyệt đã lộn xộn đọc đi đọc lại "Lạc thần phú" rất nhiều lần, không cần nói cũng biết nhất định là y đang nhớ đến nữ tử gảy đàn mặc y phục trắng như tuyết ngày hôm qua. Mộ Dung Yêu nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn dáng vẻ hài lòng thỏa mãn của y, trong lòng đám nam nhân đều thầm mắng, hôm qua chắc chắn y đã trải qua một đêm tiêu hồn.
Lý Đỗ Phủ đã làm được năm ba bài thơ. Quan Sơn Hoành đã uống sạch rượu y mang trên người. Lý Liên Hoa và Đông Phương Họa đánh cờ dưới đất, thắng được một đồng bạc. Đông Phương Hạo thua một ván, móc từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu mấy trăm vạn, dọa Lý Liên Hoa sợ suýt chết, sau đó ngay cả một đồng bạc cũng không dám lấy nữa. Còn Ngọc Lâu Xuân, từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Mặt trời dần dần lên cao, màn sương mỏng manh trên Hương Sơn đã tan, để lộ ra một ngọn núi rực đỏ. Dãy núi trập trùng, lá đỏ trên núi hoặc thưa hoặc dày, thiên nhiên như có linh tính, khiến người ta nhìn mà tâm hồn liền thấy thanh tĩnh, nhẹ nhõm như đang ở nơi thế ngoại. Mọi người vốn là dật khách(*) giang hồ, đợi khá lâu mà không thấy Ngọc Lâu Xuân tới, bọn họ liền tự ngao du trong núi, vốn dĩ còn túm năm tụm ba nhưng chưa đi được bao lâu thì mỗi người một nơi, chẳng ai muốn đi chung đường với người khác.
(*) Chỉ những người giỏi giang.
Lý Liên Hoa đi sau cùng, tùy tiện đi dạo lòng vòng, chợt nhìn thấy phía trước trong rừng cây lá đỏ, cây cỏ bay tán loạn, "rào" một tiếng, không ít cành lá bị chặt đứt. Hắn cũng biết phía trước là Quan Sơn Hoành đang đánh quyền nên liền vòng ra xa xa tránh đi. Đi đường này lại thấy Thi Văn Tuyệt tay đỡ đại thụ, ngẩn ngơ nhìn ngọn cây, cũng không biết y đang nghĩ cái gì. Lý Liên Hoa đi đến nhìn, trên ngọn cây có một cái tổ chim.
"Trên cây có gì vậy?"
Thái độ của Thi Văn Tuyệt tựa như rất bối rối.
"Vừa rồi hình như ta nhìn thấy một con quạ đen tha thứ gì đó lấp lánh về tổ, nếu không phải ta hoa mắt thì ta cảm thấy hình như... hình như là một khối bạc."
"Bạc sao?" Lý Liên Hoa lẩm bẩm, "Không lẽ ngươi nghèo đến điên rồi sao... "
Thi Văn Tuyệt lắc đầu lia lịa.
"Không không không, gần đây số ta hên lắm, không nghèo, không nghèo."
Lý Liên Hoa thở dài.
"Ta nói ngươi làm sao lại đổi được một bộ y phục mới, thì ra là đi đánh bạc, mấy vị sư phụ Khổng Mạnh của ngươi mà biết được thì chắc chắn sẽ rất đau lòng đấy."
Thi Văn Tuyệt vội vàng chuyển chủ đề.
"Ta thực sự nhìn thấy bạc mà, không tin ta trèo lên cây lấy xuống cho ngươi xem."
Lý Liên Hoa nói:
"Cũng không cần vậy đâu, đời quạ đen bọn nó ngắn ngủi biết bao, khó khắn lắm mới tích được ít bạc, ngươi vô duyên vô cớ rỗi việc lấy xuống làm gì?"
Thi Văn Tuyệt nói:
"Bạc ở đâu ra chứ? Cho dù Ngọc Lâu Xuân có tiền thì hắn cũng sẽ không giàu đến mức lấy bạc ra để cho quạ ăn đâu nhỉ? Ta cảm thấy rất kỳ lạ, không biết vì sao ngươi lại không thấy thế."
Lý Liên Hoa nói:
"Việc ta cảm thấy lạ là sau khi nhìn thấy mỹ nhân gảy đàn áo trắng bay bay kia, ngươi lại vẫn tỉnh táo..."
Khuôn mặt đen thui của Thi Văn Tuyệt đỏ lên, y vội vàng trèo lên ngọn cây, sờ vào tổ chim kia. Y không biết rằng mỹ nhân khiến mình rối loạn tâm trí hôm qua đã ở trong phòng Lý Liên Hoa, còn Lý Liên Hoa tất nhiên sẽ không để cho y biết. Chẳng mấy chốc, Thi Văn Tuyệt nhẹ nhàng đáp xuống đất như một chiếc lá. Lý Liên Hoa vốn định khen ngợi khinh công của y tiến bộ vượt bậc, nhưng thấy vẻ mặt y kỳ quái thì vội vàng hỏi:
"Chẳng lẽ không phải bạc sao?"
Thi Văn Tuyệt xòe tay ra, chỉ thấy trong tay y là một khối bạc vụn nho nhỏ, có điều khối bạc này hình dạng lại cong cong, còn có mấy tia máu, thứ hình dạng này vô cùng quen mắt... Đó là một cái... răng bạc, một cái răng bạc mới cứng. Hai người ngẩn ra nhìn cái răng đó hồi lâu, Lý Liên Hoa lẩm bẩm:
"Bản lĩnh nhận ra bạc của ngươi e là đã đạt tới đỉnh cao rồi, tài năng này còn tuyệt vời hơn cả học thuộc sách đấy. Thứ như thế này mà cũng nhìn ra nó là bạc..."
Thi Văn Tuyệt cười gượng.
"Hổ thẹn quá, hổ thẹn quá. Chủ nhân của cái răng này sao lại mang răng ra cho quạ ăn nhỉ?"
Lý Liên Hoa lắc đầu.
"Cái này làm sao ta biết được?"
Thi Văn Tuyệt cất răng bạc đi.
Quạ đen bay đến từ phía Tây, chi bằng ngươi và ta đi về phía Tây xem sao.
Hai người còn chưa xuất phát thì lá cây phía sau đã rào rào vang lên, Mộ Dung Yêu mặc kim bào rực rỡ chui ra từ trong bụi cây, y liếc nhìn cái răng bạc trong tay Thi Văn Tuyệt, khóe miệng khẽ nhếch lên, lạnh lùng nói:
"Xem ra các ngươi cũng tìm thấy rồi."
"Tìm thấy rồi? Tìm thấy cái gì?"
Thi Văn Tuyệt không hiểu gì cả, chỉ thấy Mộ Dung Yêu cầm trong tay một vật màu xanh lục dài dài mềm mềm. Nhìn kỹ lại, y giật nảy mình... Đó là một cánh tay người!
"Trên núi Lý Đỗ Phủ cũng tìm thấy một phần cơ thể, xem ra còn có một cái răng." Mộ Dung Yêu nói, "Cái răng này lúc trẻ Ngọc Lâu Xuân đã trồng vào hàm răng, mặc dù nó rất không tương xứng với thân phận của hắn, nhưng đây đích thực là răng của hắn." Y nói từng chữ một, "Ngọc Lâu Xuân chết rồi!"
Lý Liên Hoa và Thi Văn Tuyệt đưa mắt nhìn nhau chết lặng. Người hôm qua còn thong dong bình tĩnh, khoan thai nhã nhặn, trong một đêm lại đột nhiên chết sao?
"Chết rồi? Sao có thể chứ?" Thi Văn Tuyệt ngạc nhiên nói, "Ai giết hắn chứ?"
Mộ Dung Yêu nói:
"Không biết."
Thi Văn Tuyệt hỏi:
"Không biết sao? Hắn chết ở đâu vậy?"
Mặt mày Mộ Dung Yêu cứng ngắc.
"Không biết."
Thi Văn Tuyệt nhíu mày lại.
"Ngọc Lâu Xuân chết rồi, một phần cơ thể hắn ở đây, những bộ phận khác nhau không biết đang ở đâu, lại không biết hắn bị ai giết, cũng không biết hắn chết ở đâu, chết như thế nào, có phải không?"
Mộ Dung Yêu thản nhiên nói:
"Không sai. Còn nữa, vừa rồi Đông Phương Hạo truyền tin đến báo, vàng bạc châu báu trong Nữ Trạch đã biến mất, cùng với bảo khố riêng mà Ngọc Lâu Xuân lén cất giấu trong Nữ Trạch cũng trống rỗng, tài vật trong đó cũng mất sạch."
Thi Văn Tuyệt há hốc mồm, không biết nên nói cái gì, y chỉ cảm thấy chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi, vô cùng kỳ quái. Lý Liên Hoa thở dài.
"Vậy nghĩa là có người đã giết chết Ngọc Lâu Xuân, cướp đi tài sản của hắn, còn đem thi thể của hắn... ném khắp nơi... Tên này đến đi không chút tung tích, không biết hắn là ai."
Mộ Dung Yêu gật đầu, Thi Văn Tuyệt trừng mắt nói:
"Nhưng võ công của Ngọc Lâu Xuân rất cao cường, được xếp vào hàng hai mươi hai trong giang hồ. Muốn lặng lẽ giết được Ngọc Lâu Xuân rồi lại hủy thi diệt tích, phát tán khắp nơi trên Hương Sơn, võ công của tên hung thủ đó chẳng lẽ là thiên hạ đệ nhất?". Ngôn Tình Ngược
Mộ Dung Yêu ngước lên nhìn trời.
"Ta không biết."
Thi Văn Tuyệt "hừ" một tiếng.
"Chuyện này đúng là rất kỳ quái, tin tức này mọi người đều biết rồi chứ?"
Mộ Dung Yêu thản nhiên nói:
"Xích Long cô nương đã phái tì nữ trong Nữ Trạch đi tìm tung tích Ngọc Lâu Xuân rồi, mọi người cũng đã quay về Nữ Trạch bàn luận chuyện này, cũng mời hai vị quay về đi."
Lý Liên Hoa rụt cổ lại, vẫn chưa nói gì, đột nhiên Mộ Dung Yêu trừng mắt nhìn hắn. Y nói, giọng có vẻ khinh miệt:
"Nếu Lý lâu chủ nổi danh lẫy lừng có thể ghép lại những phần cơ thể của Ngọc Lâu Xuân, cải tử hồi sinh thì chắc chắn mọi người cũng có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra."
"À..." Lý Liên Hoa chết lặng.
Thi Văn Tuyệt đằng hắng một tiếng.
"Chúng ta nhanh chóng quay về thôi, nói không chừng đã có đầu mối rồi đấy."
Y kéo Lý Liên Hoa bỏ chạy, Mộ Dung Yêu theo ngay phía sau, ba người nhanh chóng quay về dưới chân Hương Sơn, vào trong Nữ Trạch. Bên trong Nữ Trạch, tàn chi của Ngọc Lâu Xuân được tìm về hai phần: một mảnh ngực trái gắn với cánh tay trái, một mảnh bụng dưới bên trái. Ghép lại như vậy, hiển nhiên Ngọc Lâu Xuân bị người ta dùng vũ khí sắc bén cắt theo hình chữ "Vương(*)" thành bảy khúc.
(*) Chữ Vương:王
Mấy người quây xung quanh tàn chi của Ngọc Lâu Xuân, tất cả đều nhíu chặt hàng mày, nhìn rồi tấm tắc kêu lạ. Trong giang hồ, từng có kiếm chữ "Tỉnh(*)" chín khúc nổi tiếng giang hồ, còn cách cắt chữ "Vương" này thì chưa nghe qua lần nào, không biết có phải một bước tiến của chữ "Tỉnh" không, hay là do luyện cắt chữ "Tỉnh" không đến nơi đến chốn.
(*)Chữ Tỉnh: 开
Mặc dù chưa thấy đầu của thi thể, nhưng mọi người đều nhận ra được người chết. Người này đã đến tuổi trung niên mà làn da vẫn trắng trẻo, ngón tay mảnh mai tao nhã cũng với chiếc nhẫn ngọc bên trên đã chứng thực đây đúng là Ngọc Lâu Xuân. Có điều rốt cuộc là kẻ nào đã giết Ngọc Lâu Xuân, là ai có thâm thù đại hận với ông ta như vậy, sau khi giết chết còn muốn ném xác khắp nơi, khiến ông ta không được toàn thây? Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Thi Văn Tuyệt nhíu chặt mày:
"Hai khúc khác tìm thấy ở đâu vậy?"
Xích Long khẽ nhướng mày.
"Ở dốc Dẫn Phong."
Dốc Dẫn Phong là con đường duy nhất đi từ Nữ Trạch lên Hương Sơn, nếu là như vậy, tên sát thủ nhất định đã ném xác suốt dọc đường vào nơi rừng núi hoang vắng. Có điều hắn không biết hôm nay mấy người Mộ Dung Yêu ngắm phong trên Hương Sơn nên họ đã phát hiện ra ngay.
"Chẳng lẽ hôm qua có người lẻn vào Nữ Trạch, giết Ngọc lâu chủ." Lý Đỗ Phủ trầm ngâm.
Quan Sơn Hoành khịt mũi khinh bỉ.
"Vết máu còn chưa có khô, rõ ràng là người bị giết trong một hai canh giờ trước, chắc chắn không thể là tối qua, hắn chết lúc sáng sớm hôm nay, khi ta và ngươi leo lên ngắm cái cây lá đỏ chết tiệt gì đó ấy."
Mộ Dung Yêu lãnh đạm "hừ" một tiếng.
"Nếu kẻ đó đã dám tìm vào giết người giữa ban ngày ban mặt, có thể biến Hương Sơn Tú Khách thành thế này, vậy võ công hẳn rất khá, nói không chừng là cỡ Địch Phi Thanh."
Thi Văn Tuyệt bỗng hiểu ra.
"Phải rồi phải rồi, nghe nói Tứ Cố Môn của Lý Tương Di năm đó đang gây dựng lại, Địch Phi Thanh cũng từng xuất hiện ở ngọn Tiểu Thanh. Nói không chừng Địch Phi Thanh nhìn trúng gia sản của Ngọc Lâu Xuân, muốn có tiền của hắn để chấn hưng lại Kim Loan Minh của mình, vậy nên mới giết Ngọc Lâu Xuân, cướp đi vàng bạc châu báu của hắn."
Bản thân y cảm thấy rất có lý, người khác cũng thấy có lý, Lý Liên Hoa liếc nhìn y một cái rồi thở dài.
"Các vị... không đến Lâu Xuân Bảo Khố một chuyến sao?" Đứng ở một nơi khá xa, Tây Phi không dám nhìn thẳng vào thi thể của Ngọc Lâu Xuân, chỉ dùng một giọng rất nhỏ để nói, "Ở đấy... ở đấy nói không chừng còn có manh mối gì đó."
Mọi người nghe vậy đều hưởng ứng, tất cả đi qua mấy cái sân, đến Lâu Xuân Bảo Khố được cất giấu sâu bên trong Nữ Trạch. Đình Viện ở Nữ Trạch không lớn song lại nhỏ nhắn xinh đẹp, nhất là nơi có cất giấu bảo khố tên gọi "Ngân Tâm Viện" thì càng thêm tinh tế. Hành lang gấp khúc bên cạnh con đường dùng tơ bạc khéo léo đan thành, trải qua nhiều năm, tơ bạc đã thoáng lộ sắc đồng nhưng vẫn rất quyến rũ mê người. Trong đình viện có một cái hồ, cây hoa dâm bụt bên cạnh hồ đang nở rộ, cao lớn xanh tươi, trong sắc hoa trắng có pha chút tím cực kỳ xinh đẹp. Nhưng mọi người lại chẳng có tâm tình ngắm phong cảnh trong Ngân Tâm Viện. Ngước mắt nhìn ra, chỉ thấy cửa sổ căn nhà chính giữa Ngân Tâm Viện đang mở toang, bàn ghế đổ ngược, sách rơi đầy sàn. Dường như bên trong vốn là một thư phòng, lúc này dưới đất bị đào một cái hố lớn, trong hố có lẽ vốn chứa nhiều châu báu. Phỉ thúy, minh châu, san hô rơi lung tung khắp nền, nhưng phần lớn trong đó đều đã không cánh mà bay, trên nền đất trống rỗng còn lưu lại nhiều dấu vết hình thù khác nhau. Một giá binh khí huyền thiết đen thui nằm xiêu vẹo ở một bên, bên trên đó vốn trưng bày mười tám loại binh khí, bây giờ chỉ còn lại hai ba loại, có đao có thương, chỉ là không thấy kiếm đâu. Đao là Huyền Thiết Bách Luyện Cương, bên trên có ba đường Quyển Vân Câu(*), đủ để truy mệnh đoạt hồn; thương là Liễu Mộc Thương, trên mũi thương được khảm một viên kim cương nho nhỏ. Đơn giản chỉ mấy món binh khí đó thôi đã có giá trị liên thành, là những bảo vật thấy được nhưng không có được, lúc này những binh khí khác trên giá lại không thấy đâu.
(*) Đao có ba cái móc hình mây cuốn.
Mọi người đang nhìn một lượt bên trong bảo khố, ngoài việc thấy được nơi này vốn có rất nhiều kỳ trân dị bảo khiến người ta giật mình thì không nhìn ra gì mới mẻ. Nền đất trong khố có dấu vết đồ vật bị dịch chuyển, nhưng cho dù thấy được số bảo vật đó đã từng bị lê qua lê lại thì họ cũng không nhìn ra được rốt cuộc kẻ nào đã lấy chúng đi, chẳng có tác dụng gì cả.
"Trong khố vốn có những thứ gì vậy?" Thi Văn Tuyệt hỏi.
Xích Long một tay chống nạnh, dựa vào bên cửa.
Nghe nói bên trong vốn có một trăm miếng phỉ thúy, hai chuỗi vòng trân châu kích thước bằng ngón tay, bốn mươi tám hạt như ý, mười cây san hô, một bức Phật ngọc phỉ thúy, một sợi tuyết ngọc băng tâm, hai hộp dạ minh châu cùng với các loại binh khí, dược vật kỳ lạ, cùng với những thứ khác không biết gọi là gì.
Thi Văn Tuyệt nhìn vào bảo khố trống rỗng.
"Xem ra người này thực sự đến vì tài bảo, những thứ đáng tiền đã bị mang đi sạch rồi."
Quan Sơn Hoành lớn tiếng hỏi:
"Làm sao hắn mang đi được? Cả một gian đồ lớn như vậy, chí ít cũng phải hai xe ngựa mới kéo hết đi được!"
Xích Long lạnh lùng nói:
"Đó là chỗ bọn ta không sao giải thích được, trong Nữ Trạch người ra người vào, tuyệt đối không thể có chuyện người ta chuyển cả một gian nhà đi mà lại không ai hay biết, trừ phi có quỷ... có quỷ..."
Trong lòng Thi Văn Tuyệt bổ sung cho nàng... Huống chi căn nhà này còn ở chính giữa Nữ Trạch, người ngoài tuyệt đối không thể chạy xe vào trong Ngân Tâm Viện, chuyển tài vật lên rồi lại chạy ra được, hoàn toàn không có khả năng. Nghĩ đến đây, mắt y không khỏi híp lại, liếc sang Lý Liên Hoa.
Lý Liên Hoa lại đang nhìn Đông ngó Tây, đi tới đi lui trong bảo khố, chỉ thấy hắn đi về bên trái bảy tám bước, sờ sờ bức tường rồi lại đi về bên phải năm sáu bước, lại sờ sờ vào tường, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó. Hắn xem xét cả nửa ngày mà không tìm thấy, hình như rất thất vọng, bỗng nhìn thấy ánh mắt Thi Văn Tuyệt liếc qua, hắn vội vàng mỉm cười với y. Thi Văn Tuyệt hơi chán nản, không biết Lý Liên Hoa nghĩ ánh mắt của y là gì, y đi qua nhỏ giọng hỏi:
"Tên lừa đảo, ngươi có phát hiện gì à?"
Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa. Thi Văn Tuyệt vội nói:
"Cái gì vậy?"
"Nhiều tiền quá..."
"Ngoài tiền ra, ngươi có phát hiện ra đầu mối gì không?"
Lý Liên Hoa nói:
"Nhiều nữ nhân xinh đẹp quá..."
Thi Văn Tuyệt lại một lần nữa cảm thấy chán ngán, y quay người đi, không thèm đếm xỉa đến hắn nữa. Lý Liên Hoa lùi lại một bước, không cẩn thận đạp lên giá binh khí huyền thiết nằm xiêu vẹo dưới đất đánh "cạnh" một cái. Thi Văn Tuyệt quay lại, chỉ thấy giá huyền thiết có tiếng là cứng cáp sắc bén nhất trong thiên hạ kia hình như có hơi kỳ lạ. Đông Phương Hạo liếc mắt một cái đã biết, y thản nhiên nói:
"Trên đời này lại có vật lưu được vết tích trên huyền thiết, khá thật!"
Mọi người chăm chú nhìn qua, giá binh khí huyền thiết đó vẫn hoàn hảo không sứt mẻ, so với những binh khí xếp trên nó mà nói thì nó được chế tác tương đối đơn giản, có lẽ là do huyền thiết hiếm có lại khó có thể mài giũa. Giá tổng cộng có bốn cọc ngang, mỗi cọc rộng chỉ khoảng một hai phân, khoảng cách tầm một thước, trên giá xếp binh khí có rất nhiều vết tích dài rộng khoảng hơn ba tấc, không rõ là vết tích vật gì để lại, không giống vết binh đao. Thi Văn Tuyệt cúi người sờ vào một dấu vết kia, nó bằng phẳng trơn bóng, không biết là binh khí nào lưu lại, đúng là không thể tưởng tượng được. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy kỳ lạ.
"Chẳng lẽ giá huyền thiết này từng được dùng để vận chuyển tài vật trong bảo khố sao?" Thi Văn Tuyệt hỏi.
Trên khuôn mặt thoa phấn của Mộ Dung Yêu hiện rõ vẻ khinh bỉ.
"Chỉ nghe nói người ta dùng hòm, bọc vải để vận chuyển tài vật, thì ra trên đời có người dùng mấy thanh sắt nặng nề cồng kềnh như thế này để chuyển bảo vật đấy. Không biết có thể chuyển được thứ gì đây?"
Thi Văn Tuyệt chết lặng, thẹn quá hóa giận, hằn học lừ mắt nhìn Lý Liên Hoa một cái, lại thấy Lý Liên Hoa ngỡ ngàng "a" lên một tiếng, hắn buột miệng nói:
"Mộ Dung công tử nói có lý lắm."
Thi Văn Tuyệt trong lòng giận dữ, hận không thể rút xương lột da Mộ Dung Yêu và Lý Liên Hoa. Mọi người ai nấy đều cười thầm trong bụng.
Đúng là không có phát hiện gì trong bảo khố, Quan Sơn Hoành đi ra đầu tiên, đến cái cây phía sau đình viện ngang nhiên tè một bãi. Hắn vốn uống nhiều rượu, giờ hiển nhiên là mắc tè rồi. Mấy nữ nhân trong Nữ Trạch đều nhíu mày, tất cả đều che mặt lại,
bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân thô lỗ như vậy. Đột nhiên nghe thấy Quan Sơn Hoành mắng:
"Mẹ nó chứ, cái quái gì thế này? Sao mà nhiều thế!"
Mọi người qua đó xem, chỉ thấy dưới một gốc cây cách hồ không xa, bùn đất trở thành một mảng vàng vàng xanh xanh, trong đó có những đường vân nho nhỏ màu trắng vàng dày đặc, lúc nhúc không ngừng, đó là cả trăm con đỉa. Mọi người đột nhiên nhìn thấy cảnh đó thì đều thấy nổi da gà, những cô gái trong Nữ Trạch thét lên thất thanh, ngay cả nữ tử như Xích Long mặt mũi cũng trắng bệch. Mộ Dung Yêu không khỏi lùi lại vài bước, Đông Phương Hạo lại bước lên hai bước, ánh mắt lấp lánh.
"Bên trên bãi bùn đất e là có máu."
Thi Văn Tuyệt cũng nghĩ như vậy, nếu không có máu thì tuyệt đối không thể có nhiều đỉa đến vậy.
Mọi người vội vã đi đến quan sát kỹ đám đỉa kia, chỉ thấy đó là một gốc ngô đồng rất lớn, cành nhánh cao chót vót, phía dưới ánh sáng âm u, có lẽ là do ánh sáng mặt trời đều bị tàng cây che khuất cả nên có một khoảng đất cỏ dại không mọc. Trên chỗ bùn đất ấy không có màu sắc gì đặc biệt, nhưng lại có rất nhiều đỉa đang lúc nhúc ở đó.
Thi Văn Tuyệt động não, y chạy vào trong bảo khố lấy ra một thanh đao Quyển Vân, xới chỗ bùn đất đó lên.
Khoảnh đất ấy nhìn như không có gì khác biệt với chỗ khác, nhưng đào một đao lên thì lộ ra một khối đất cứng màu đen. Thứ màu đen đó tất nhiên là vết máu, nhưng Thi Văn Tuyệt thấy rất lạ, đất ở đây rắn chắc vô cùng, đâm một đao xuống mà như trúng phải tảng đá, nếu không phải thanh đao này cực kỳ bén nhọn thì chắc hẳn không đào lên nổi. Lý Liên Hoa nhận lấy thanh Quyển Vân Đao trong tay y, gõ nhẹ lên mặt đất. Đất trên khối đất đó không phải cứng bình thường, mà có chỗ đặc biệt cứng, có chỗ lại tương đối xốp. Sau khi Thi Văn Tuyệt lật phần đất trên bề mặt lên, bên dưới là một lớp đen thui. Đó chính là một vệt máu lớn, quả nhiên Ngọc Lâu Xuân thực sự đã bị chết ở đây.
"Chẳng lẽ tên hung thủ giết người này nội công đã đạt tới đỉnh cao, sau một kiếm giết người, kiếm khí còn có thể làm cho đất dưới thân trở thành như thế này sao?" Thi Văn Tuyệt lẩm bẩm.
Đông Phương Hạo lạnh lùng nói:
"Mặt đất ở đây có người đã rải đất để che đi vết máu, xem ra người đó không phải chỉ làm một mình, hắn nhất định có kẻ đồng lõa trong Nữ Trạch!" Y vốn dĩ kiệm lời ít nói, đột nhiên nói ra những lời đó khiến mọi người đều hơi sững sờ. Ánh mắt Đông Phương Hạo quét qua khuôn mặt từng người một, "Nếu như không phải người hiểu rất rõ về bảo khố, làm sao hắn có thể tìm được đến nơi này chứ?"
Âm điệu có hơi chói tai của Mộ Dung Yêu vang lên:
"Ý ngươi là trong số chúng ta có kẻ là nội ứng của tên hung thủ giết người đó sao?"
Đông Phương Hạo "hừ" một tiếng.
"Châu báu có giá trị liên thành, thần binh chém sắt như chém bùn, những kẻ yêu thích chúng chắc hẳn không phải ít."
"Huynh muốn nói vào sáng sớm hôm nay, lúc mọi người lên Hương Sơn, có kẻ đã giết Ngọc Lâu Xuân, cướp châu báu của hắn, phân thây hắn rồi mang các phần cơ thể hắn ném dọc đường lên Hương Sơn; sau đó ở trong Nữ Trạch có người lại rải đất này lên, giúp hắn che đậy chuyện giết người sao?" Lý Đỗ Phủ nói.
"Đông Phương huynh anh minh, nhưng huynh chớ có quên là sáng sớm hôm nay, chúng ta đều ở Hương Sơn, không có một ai vắng mặt cả. Rốt cuộc là ai có thuật phân thân, có thể giết được Ngọc Lâu Xuân chứ?"
"Ta đâu có nói là trong chúng ta có người giết Ngọc Lâu Xuân chứ, ta chỉ nói trong Nữ Trạch, nhất định có người là nội ứng của hung thủ." Đông Phương Hạo lạnh lùng nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng ai nấy đều hoài nghi, Thi Văn Tuyệt nghĩ bụng: Rất có lý, có điều không biết tên nội ứng đó là ai. Ai có thể rải đất ở bên dưới gốc cây này? Những người ở bên cạnh Ngân Tâm Viện đều đáng nghi... Y đang động não thì đột nhiên nhìn thấy Lý Liên Hoa đang ngẩn ngơ nhìn xuống đất.
"Ngươi đang nhìn gì vậy?"
"À..." Lý Liên Hoa nói, "Có nhiều thứ bất động quá."
Thi Văn Tuyệt lấy làm lạ:
"Cái gì mà có rất nhiều thứ bất động chứ?"
Thi Văn Tuyệt lấy làm lạ:
"Cái gì mà có rất nhiều thứ bất động chứ?"
Lý Liên Hoa thận trọng lùi lại một bước.
"Những con đỉa này, có rất nhiều con bất động, có những thứ vốn bất động thì lại động đậy."
Thi Văn Tuyệt chẳng hiểu gì cả, nghĩ bụng: Chẳng lẽ cái tên lừa đảo này bị điên sớm thế à? Mộ Dung Yêu lạnh lùng nhìn những con trùng lúc nhúc đáng sợ kia
"Ngọc Lâu Xuân bị người ta giết ở đây, tài vật trong bảo khố không cánh mà bay, võ công của tên hung thủ giết người lại vô cùng cao cường. Sau này, một khi cách cắt người thành bảy khúc theo hình chữ "Vương" kia mà xuất hiện trên giang hồ, chúng ta sẽ biết hắn chính là hung thủ giết Ngọc Lâu Xuân. Hôm nay nếu chủ nhân đã qua đời, hội Hương Sơn của chúng ta cũng nên giải tán thôi nhỉ?"
Quan Sơn Hoành gật đầu lia lịa, rõ ràng hắn cảm thấy cuộc gặp này rất xui xẻo, chỉ mong sớm được rời đi sớm một chút. Lý Đỗ Phủ cũng không có ý kiến khác. Thi Văn Tuyệt mặc dù trong lòng không muốn nhưng cũng chẳng có gì để nói, Đông Phương Hạo không đáp lời, Lý Liên Hoa nhìn những con đỉa kia một lúc.
"Đợi một chút."
"Cái gì vậy?" Mọi người ngạc nhiên.
Lý Liên Hoa lẩm bẩm:
"Thực ra ta vẫn chưa nghĩ ra được một vấn đề, không biết các vị có thể chỉ điểm cho ta một chút được không."
Thi Văn Tuyệt liền nói:
"Chuyện gì vậy?"
Lý Liên Hoa ngẩng đầu lên, dường như hắn thấy rất hài lòng với màn phụ họa của Thi Văn Tuyệt. Hắn nheo mắt, gật đầu đắc ý một hồi rồi mới đưa mắt nhìn về phía gốc đại thụ ở bên tay phải, đó là một cây dâm bụt
"Hoa này mọc ở đầu cành, cây này cao đến hai trượng, vậy những vết đốm trên bông hoa rốt cuộc từ đâu mà ra? Mặc dù hoa này xinh đẹp, có người thích chiết, nhưng chiết xuống đóa hoa ở độ cao hai trượng, làm sao lại bắn nhiều bùn đất lên vậy? Việc này ta nghĩ mãi chưa ra?"
Mọi người ngẩn ra, bông hoa dâm bụt bị dính bùn đất trên bàn tiệc hôm qua mơ hồ hiện lên trước mắt. Trên đóa hoa ấy quả thực dính rất nhiều vết bùn đất li ti, không phải là bụi nhỏ xuống theo nước mưa. Bụi màu đen, bùn đất thì màu vàng, hai thứ đó hoàn toàn khác nhau. Thi Văn Tuyệt hỏi:
"Có bùn đất thì sao chứ?"
Lý Đỗ Phủ cũng nói:
"Nói không chừng sau khi ngắt hoa xuống, bùn đất mới bắn lên."
Lý Liên Hoa đi đến dưới gốc cây dâm bụt, chậm rãi leo lên, ngắt một đóa hoa khác xuống, đưa cho Lý Đỗ Phủ.
"Đây là dấu vết lưu lại sau khi đất ẩm bắn lên cây hoa, không phải chỉ có một đóa hoa như thế này đâu."
Thi Văn Tuyệt vội vàng hỏi:
"Thế thì làm sao?"
Lý Liên Hoa trợn mắt nhìn y, dường như thấy hơi kỳ lạ vì y không hiểu.
"Cái cây này cao đến hai trượng, hoa nở ở trên cây, bùn ở dưới mặt đất... Ngươi còn chưa hiểu sao?"
Hắn đi về phía trước hai bước, giơ Quyển Vân Đao trong tay lên, dùng sức xúc xuống đất, sau đó hất lên, "roạt" một tiếng, mặt đất bị hắn đào lên một cái hố nhỏ. Mà tiếng soàn soạt vang lên, đất dính trên mũi đao đã hất ra phía sau thanh đao, bắn lên cây dâm bụt. Lá cây dâm bụt nhẹ nhàng lay động, bùn đất rào rào, không biết rơi xuống chỗ nào bên dưới gốc cây.
Lý Liên Hoa thu đao quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt mọi người kẻ thì kinh ngạc, kẻ thì bội phục, kẻ thì nghiêm trọng, kẻ thì hoảng sợ, muôn hình muôn vẻ. Bỗng hắn mỉm cười, chỉ thấy ánh mắt mọi người nhìn hắn càng lúc càng hồi hộp, ngay cả đầu cũng không khỏi rụt lại phía sau. Sau khi Lý Liên Hoa nhe răng cười, hắn ngừng lại một lúc, ung dung nói:
"Chỗ bùn đất này đã bay lên cây dâm bụt cao hai trượng, bắn lên hoa như vậy đấy."
Thi Văn Tuyệt rùng mình một cái.
"Ý ngươi là... ý ngươi là... trước hôm qua... có người... có người đã đào hố ở đây... "
Lý Liên Hoa chống đao xuống đất, một tay chống nạnh, vô cùng thích thú nhìn lướt qua sắc mặt của từng người ở đây, đột nhiên hắn lại nhe răng cười.
Ta đâu có nói là hắn nhất định sẽ đào hố chỗ này, nói không chừng là ở đây, cũng không chừng là ở kia mà.
Thi Văn Tuyệt đã lộn xộn đọc đi đọc lại "Lạc thần phú" rất nhiều lần, không cần nói cũng biết nhất định là y đang nhớ đến nữ tử gảy đàn mặc y phục trắng như tuyết ngày hôm qua. Mộ Dung Yêu nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn dáng vẻ hài lòng thỏa mãn của y, trong lòng đám nam nhân đều thầm mắng, hôm qua chắc chắn y đã trải qua một đêm tiêu hồn.
Lý Đỗ Phủ đã làm được năm ba bài thơ. Quan Sơn Hoành đã uống sạch rượu y mang trên người. Lý Liên Hoa và Đông Phương Họa đánh cờ dưới đất, thắng được một đồng bạc. Đông Phương Hạo thua một ván, móc từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu mấy trăm vạn, dọa Lý Liên Hoa sợ suýt chết, sau đó ngay cả một đồng bạc cũng không dám lấy nữa. Còn Ngọc Lâu Xuân, từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Mặt trời dần dần lên cao, màn sương mỏng manh trên Hương Sơn đã tan, để lộ ra một ngọn núi rực đỏ. Dãy núi trập trùng, lá đỏ trên núi hoặc thưa hoặc dày, thiên nhiên như có linh tính, khiến người ta nhìn mà tâm hồn liền thấy thanh tĩnh, nhẹ nhõm như đang ở nơi thế ngoại. Mọi người vốn là dật khách(*) giang hồ, đợi khá lâu mà không thấy Ngọc Lâu Xuân tới, bọn họ liền tự ngao du trong núi, vốn dĩ còn túm năm tụm ba nhưng chưa đi được bao lâu thì mỗi người một nơi, chẳng ai muốn đi chung đường với người khác.
(*) Chỉ những người giỏi giang.
Lý Liên Hoa đi sau cùng, tùy tiện đi dạo lòng vòng, chợt nhìn thấy phía trước trong rừng cây lá đỏ, cây cỏ bay tán loạn, "rào" một tiếng, không ít cành lá bị chặt đứt. Hắn cũng biết phía trước là Quan Sơn Hoành đang đánh quyền nên liền vòng ra xa xa tránh đi. Đi đường này lại thấy Thi Văn Tuyệt tay đỡ đại thụ, ngẩn ngơ nhìn ngọn cây, cũng không biết y đang nghĩ cái gì. Lý Liên Hoa đi đến nhìn, trên ngọn cây có một cái tổ chim.
"Trên cây có gì vậy?"
Thái độ của Thi Văn Tuyệt tựa như rất bối rối.
"Vừa rồi hình như ta nhìn thấy một con quạ đen tha thứ gì đó lấp lánh về tổ, nếu không phải ta hoa mắt thì ta cảm thấy hình như... hình như là một khối bạc."
"Bạc sao?" Lý Liên Hoa lẩm bẩm, "Không lẽ ngươi nghèo đến điên rồi sao... "
Thi Văn Tuyệt lắc đầu lia lịa.
"Không không không, gần đây số ta hên lắm, không nghèo, không nghèo."
Lý Liên Hoa thở dài.
"Ta nói ngươi làm sao lại đổi được một bộ y phục mới, thì ra là đi đánh bạc, mấy vị sư phụ Khổng Mạnh của ngươi mà biết được thì chắc chắn sẽ rất đau lòng đấy."
Thi Văn Tuyệt vội vàng chuyển chủ đề.
"Ta thực sự nhìn thấy bạc mà, không tin ta trèo lên cây lấy xuống cho ngươi xem."
Lý Liên Hoa nói:
"Cũng không cần vậy đâu, đời quạ đen bọn nó ngắn ngủi biết bao, khó khắn lắm mới tích được ít bạc, ngươi vô duyên vô cớ rỗi việc lấy xuống làm gì?"
Thi Văn Tuyệt nói:
"Bạc ở đâu ra chứ? Cho dù Ngọc Lâu Xuân có tiền thì hắn cũng sẽ không giàu đến mức lấy bạc ra để cho quạ ăn đâu nhỉ? Ta cảm thấy rất kỳ lạ, không biết vì sao ngươi lại không thấy thế."
Lý Liên Hoa nói:
"Việc ta cảm thấy lạ là sau khi nhìn thấy mỹ nhân gảy đàn áo trắng bay bay kia, ngươi lại vẫn tỉnh táo..."
Khuôn mặt đen thui của Thi Văn Tuyệt đỏ lên, y vội vàng trèo lên ngọn cây, sờ vào tổ chim kia. Y không biết rằng mỹ nhân khiến mình rối loạn tâm trí hôm qua đã ở trong phòng Lý Liên Hoa, còn Lý Liên Hoa tất nhiên sẽ không để cho y biết. Chẳng mấy chốc, Thi Văn Tuyệt nhẹ nhàng đáp xuống đất như một chiếc lá. Lý Liên Hoa vốn định khen ngợi khinh công của y tiến bộ vượt bậc, nhưng thấy vẻ mặt y kỳ quái thì vội vàng hỏi:
"Chẳng lẽ không phải bạc sao?"
Thi Văn Tuyệt xòe tay ra, chỉ thấy trong tay y là một khối bạc vụn nho nhỏ, có điều khối bạc này hình dạng lại cong cong, còn có mấy tia máu, thứ hình dạng này vô cùng quen mắt... Đó là một cái... răng bạc, một cái răng bạc mới cứng. Hai người ngẩn ra nhìn cái răng đó hồi lâu, Lý Liên Hoa lẩm bẩm:
"Bản lĩnh nhận ra bạc của ngươi e là đã đạt tới đỉnh cao rồi, tài năng này còn tuyệt vời hơn cả học thuộc sách đấy. Thứ như thế này mà cũng nhìn ra nó là bạc..."
Thi Văn Tuyệt cười gượng.
"Hổ thẹn quá, hổ thẹn quá. Chủ nhân của cái răng này sao lại mang răng ra cho quạ ăn nhỉ?"
Lý Liên Hoa lắc đầu.
"Cái này làm sao ta biết được?"
Thi Văn Tuyệt cất răng bạc đi.
Quạ đen bay đến từ phía Tây, chi bằng ngươi và ta đi về phía Tây xem sao.
Hai người còn chưa xuất phát thì lá cây phía sau đã rào rào vang lên, Mộ Dung Yêu mặc kim bào rực rỡ chui ra từ trong bụi cây, y liếc nhìn cái răng bạc trong tay Thi Văn Tuyệt, khóe miệng khẽ nhếch lên, lạnh lùng nói:
"Xem ra các ngươi cũng tìm thấy rồi."
"Tìm thấy rồi? Tìm thấy cái gì?"
Thi Văn Tuyệt không hiểu gì cả, chỉ thấy Mộ Dung Yêu cầm trong tay một vật màu xanh lục dài dài mềm mềm. Nhìn kỹ lại, y giật nảy mình... Đó là một cánh tay người!
"Trên núi Lý Đỗ Phủ cũng tìm thấy một phần cơ thể, xem ra còn có một cái răng." Mộ Dung Yêu nói, "Cái răng này lúc trẻ Ngọc Lâu Xuân đã trồng vào hàm răng, mặc dù nó rất không tương xứng với thân phận của hắn, nhưng đây đích thực là răng của hắn." Y nói từng chữ một, "Ngọc Lâu Xuân chết rồi!"
Lý Liên Hoa và Thi Văn Tuyệt đưa mắt nhìn nhau chết lặng. Người hôm qua còn thong dong bình tĩnh, khoan thai nhã nhặn, trong một đêm lại đột nhiên chết sao?
"Chết rồi? Sao có thể chứ?" Thi Văn Tuyệt ngạc nhiên nói, "Ai giết hắn chứ?"
Mộ Dung Yêu nói:
"Không biết."
Thi Văn Tuyệt hỏi:
"Không biết sao? Hắn chết ở đâu vậy?"
Mặt mày Mộ Dung Yêu cứng ngắc.
"Không biết."
Thi Văn Tuyệt nhíu mày lại.
"Ngọc Lâu Xuân chết rồi, một phần cơ thể hắn ở đây, những bộ phận khác nhau không biết đang ở đâu, lại không biết hắn bị ai giết, cũng không biết hắn chết ở đâu, chết như thế nào, có phải không?"
Mộ Dung Yêu thản nhiên nói:
"Không sai. Còn nữa, vừa rồi Đông Phương Hạo truyền tin đến báo, vàng bạc châu báu trong Nữ Trạch đã biến mất, cùng với bảo khố riêng mà Ngọc Lâu Xuân lén cất giấu trong Nữ Trạch cũng trống rỗng, tài vật trong đó cũng mất sạch."
Thi Văn Tuyệt há hốc mồm, không biết nên nói cái gì, y chỉ cảm thấy chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi, vô cùng kỳ quái. Lý Liên Hoa thở dài.
"Vậy nghĩa là có người đã giết chết Ngọc Lâu Xuân, cướp đi tài sản của hắn, còn đem thi thể của hắn... ném khắp nơi... Tên này đến đi không chút tung tích, không biết hắn là ai."
Mộ Dung Yêu gật đầu, Thi Văn Tuyệt trừng mắt nói:
"Nhưng võ công của Ngọc Lâu Xuân rất cao cường, được xếp vào hàng hai mươi hai trong giang hồ. Muốn lặng lẽ giết được Ngọc Lâu Xuân rồi lại hủy thi diệt tích, phát tán khắp nơi trên Hương Sơn, võ công của tên hung thủ đó chẳng lẽ là thiên hạ đệ nhất?". Ngôn Tình Ngược
Mộ Dung Yêu ngước lên nhìn trời.
"Ta không biết."
Thi Văn Tuyệt "hừ" một tiếng.
"Chuyện này đúng là rất kỳ quái, tin tức này mọi người đều biết rồi chứ?"
Mộ Dung Yêu thản nhiên nói:
"Xích Long cô nương đã phái tì nữ trong Nữ Trạch đi tìm tung tích Ngọc Lâu Xuân rồi, mọi người cũng đã quay về Nữ Trạch bàn luận chuyện này, cũng mời hai vị quay về đi."
Lý Liên Hoa rụt cổ lại, vẫn chưa nói gì, đột nhiên Mộ Dung Yêu trừng mắt nhìn hắn. Y nói, giọng có vẻ khinh miệt:
"Nếu Lý lâu chủ nổi danh lẫy lừng có thể ghép lại những phần cơ thể của Ngọc Lâu Xuân, cải tử hồi sinh thì chắc chắn mọi người cũng có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra."
"À..." Lý Liên Hoa chết lặng.
Thi Văn Tuyệt đằng hắng một tiếng.
"Chúng ta nhanh chóng quay về thôi, nói không chừng đã có đầu mối rồi đấy."
Y kéo Lý Liên Hoa bỏ chạy, Mộ Dung Yêu theo ngay phía sau, ba người nhanh chóng quay về dưới chân Hương Sơn, vào trong Nữ Trạch. Bên trong Nữ Trạch, tàn chi của Ngọc Lâu Xuân được tìm về hai phần: một mảnh ngực trái gắn với cánh tay trái, một mảnh bụng dưới bên trái. Ghép lại như vậy, hiển nhiên Ngọc Lâu Xuân bị người ta dùng vũ khí sắc bén cắt theo hình chữ "Vương(*)" thành bảy khúc.
(*) Chữ Vương:王
Mấy người quây xung quanh tàn chi của Ngọc Lâu Xuân, tất cả đều nhíu chặt hàng mày, nhìn rồi tấm tắc kêu lạ. Trong giang hồ, từng có kiếm chữ "Tỉnh(*)" chín khúc nổi tiếng giang hồ, còn cách cắt chữ "Vương" này thì chưa nghe qua lần nào, không biết có phải một bước tiến của chữ "Tỉnh" không, hay là do luyện cắt chữ "Tỉnh" không đến nơi đến chốn.
(*)Chữ Tỉnh: 开
Mặc dù chưa thấy đầu của thi thể, nhưng mọi người đều nhận ra được người chết. Người này đã đến tuổi trung niên mà làn da vẫn trắng trẻo, ngón tay mảnh mai tao nhã cũng với chiếc nhẫn ngọc bên trên đã chứng thực đây đúng là Ngọc Lâu Xuân. Có điều rốt cuộc là kẻ nào đã giết Ngọc Lâu Xuân, là ai có thâm thù đại hận với ông ta như vậy, sau khi giết chết còn muốn ném xác khắp nơi, khiến ông ta không được toàn thây? Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Thi Văn Tuyệt nhíu chặt mày:
"Hai khúc khác tìm thấy ở đâu vậy?"
Xích Long khẽ nhướng mày.
"Ở dốc Dẫn Phong."
Dốc Dẫn Phong là con đường duy nhất đi từ Nữ Trạch lên Hương Sơn, nếu là như vậy, tên sát thủ nhất định đã ném xác suốt dọc đường vào nơi rừng núi hoang vắng. Có điều hắn không biết hôm nay mấy người Mộ Dung Yêu ngắm phong trên Hương Sơn nên họ đã phát hiện ra ngay.
"Chẳng lẽ hôm qua có người lẻn vào Nữ Trạch, giết Ngọc lâu chủ." Lý Đỗ Phủ trầm ngâm.
Quan Sơn Hoành khịt mũi khinh bỉ.
"Vết máu còn chưa có khô, rõ ràng là người bị giết trong một hai canh giờ trước, chắc chắn không thể là tối qua, hắn chết lúc sáng sớm hôm nay, khi ta và ngươi leo lên ngắm cái cây lá đỏ chết tiệt gì đó ấy."
Mộ Dung Yêu lãnh đạm "hừ" một tiếng.
"Nếu kẻ đó đã dám tìm vào giết người giữa ban ngày ban mặt, có thể biến Hương Sơn Tú Khách thành thế này, vậy võ công hẳn rất khá, nói không chừng là cỡ Địch Phi Thanh."
Thi Văn Tuyệt bỗng hiểu ra.
"Phải rồi phải rồi, nghe nói Tứ Cố Môn của Lý Tương Di năm đó đang gây dựng lại, Địch Phi Thanh cũng từng xuất hiện ở ngọn Tiểu Thanh. Nói không chừng Địch Phi Thanh nhìn trúng gia sản của Ngọc Lâu Xuân, muốn có tiền của hắn để chấn hưng lại Kim Loan Minh của mình, vậy nên mới giết Ngọc Lâu Xuân, cướp đi vàng bạc châu báu của hắn."
Bản thân y cảm thấy rất có lý, người khác cũng thấy có lý, Lý Liên Hoa liếc nhìn y một cái rồi thở dài.
"Các vị... không đến Lâu Xuân Bảo Khố một chuyến sao?" Đứng ở một nơi khá xa, Tây Phi không dám nhìn thẳng vào thi thể của Ngọc Lâu Xuân, chỉ dùng một giọng rất nhỏ để nói, "Ở đấy... ở đấy nói không chừng còn có manh mối gì đó."
Mọi người nghe vậy đều hưởng ứng, tất cả đi qua mấy cái sân, đến Lâu Xuân Bảo Khố được cất giấu sâu bên trong Nữ Trạch. Đình Viện ở Nữ Trạch không lớn song lại nhỏ nhắn xinh đẹp, nhất là nơi có cất giấu bảo khố tên gọi "Ngân Tâm Viện" thì càng thêm tinh tế. Hành lang gấp khúc bên cạnh con đường dùng tơ bạc khéo léo đan thành, trải qua nhiều năm, tơ bạc đã thoáng lộ sắc đồng nhưng vẫn rất quyến rũ mê người. Trong đình viện có một cái hồ, cây hoa dâm bụt bên cạnh hồ đang nở rộ, cao lớn xanh tươi, trong sắc hoa trắng có pha chút tím cực kỳ xinh đẹp. Nhưng mọi người lại chẳng có tâm tình ngắm phong cảnh trong Ngân Tâm Viện. Ngước mắt nhìn ra, chỉ thấy cửa sổ căn nhà chính giữa Ngân Tâm Viện đang mở toang, bàn ghế đổ ngược, sách rơi đầy sàn. Dường như bên trong vốn là một thư phòng, lúc này dưới đất bị đào một cái hố lớn, trong hố có lẽ vốn chứa nhiều châu báu. Phỉ thúy, minh châu, san hô rơi lung tung khắp nền, nhưng phần lớn trong đó đều đã không cánh mà bay, trên nền đất trống rỗng còn lưu lại nhiều dấu vết hình thù khác nhau. Một giá binh khí huyền thiết đen thui nằm xiêu vẹo ở một bên, bên trên đó vốn trưng bày mười tám loại binh khí, bây giờ chỉ còn lại hai ba loại, có đao có thương, chỉ là không thấy kiếm đâu. Đao là Huyền Thiết Bách Luyện Cương, bên trên có ba đường Quyển Vân Câu(*), đủ để truy mệnh đoạt hồn; thương là Liễu Mộc Thương, trên mũi thương được khảm một viên kim cương nho nhỏ. Đơn giản chỉ mấy món binh khí đó thôi đã có giá trị liên thành, là những bảo vật thấy được nhưng không có được, lúc này những binh khí khác trên giá lại không thấy đâu.
(*) Đao có ba cái móc hình mây cuốn.
Mọi người đang nhìn một lượt bên trong bảo khố, ngoài việc thấy được nơi này vốn có rất nhiều kỳ trân dị bảo khiến người ta giật mình thì không nhìn ra gì mới mẻ. Nền đất trong khố có dấu vết đồ vật bị dịch chuyển, nhưng cho dù thấy được số bảo vật đó đã từng bị lê qua lê lại thì họ cũng không nhìn ra được rốt cuộc kẻ nào đã lấy chúng đi, chẳng có tác dụng gì cả.
"Trong khố vốn có những thứ gì vậy?" Thi Văn Tuyệt hỏi.
Xích Long một tay chống nạnh, dựa vào bên cửa.
Nghe nói bên trong vốn có một trăm miếng phỉ thúy, hai chuỗi vòng trân châu kích thước bằng ngón tay, bốn mươi tám hạt như ý, mười cây san hô, một bức Phật ngọc phỉ thúy, một sợi tuyết ngọc băng tâm, hai hộp dạ minh châu cùng với các loại binh khí, dược vật kỳ lạ, cùng với những thứ khác không biết gọi là gì.
Thi Văn Tuyệt nhìn vào bảo khố trống rỗng.
"Xem ra người này thực sự đến vì tài bảo, những thứ đáng tiền đã bị mang đi sạch rồi."
Quan Sơn Hoành lớn tiếng hỏi:
"Làm sao hắn mang đi được? Cả một gian đồ lớn như vậy, chí ít cũng phải hai xe ngựa mới kéo hết đi được!"
Xích Long lạnh lùng nói:
"Đó là chỗ bọn ta không sao giải thích được, trong Nữ Trạch người ra người vào, tuyệt đối không thể có chuyện người ta chuyển cả một gian nhà đi mà lại không ai hay biết, trừ phi có quỷ... có quỷ..."
Trong lòng Thi Văn Tuyệt bổ sung cho nàng... Huống chi căn nhà này còn ở chính giữa Nữ Trạch, người ngoài tuyệt đối không thể chạy xe vào trong Ngân Tâm Viện, chuyển tài vật lên rồi lại chạy ra được, hoàn toàn không có khả năng. Nghĩ đến đây, mắt y không khỏi híp lại, liếc sang Lý Liên Hoa.
Lý Liên Hoa lại đang nhìn Đông ngó Tây, đi tới đi lui trong bảo khố, chỉ thấy hắn đi về bên trái bảy tám bước, sờ sờ bức tường rồi lại đi về bên phải năm sáu bước, lại sờ sờ vào tường, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó. Hắn xem xét cả nửa ngày mà không tìm thấy, hình như rất thất vọng, bỗng nhìn thấy ánh mắt Thi Văn Tuyệt liếc qua, hắn vội vàng mỉm cười với y. Thi Văn Tuyệt hơi chán nản, không biết Lý Liên Hoa nghĩ ánh mắt của y là gì, y đi qua nhỏ giọng hỏi:
"Tên lừa đảo, ngươi có phát hiện gì à?"
Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa. Thi Văn Tuyệt vội nói:
"Cái gì vậy?"
"Nhiều tiền quá..."
"Ngoài tiền ra, ngươi có phát hiện ra đầu mối gì không?"
Lý Liên Hoa nói:
"Nhiều nữ nhân xinh đẹp quá..."
Thi Văn Tuyệt lại một lần nữa cảm thấy chán ngán, y quay người đi, không thèm đếm xỉa đến hắn nữa. Lý Liên Hoa lùi lại một bước, không cẩn thận đạp lên giá binh khí huyền thiết nằm xiêu vẹo dưới đất đánh "cạnh" một cái. Thi Văn Tuyệt quay lại, chỉ thấy giá huyền thiết có tiếng là cứng cáp sắc bén nhất trong thiên hạ kia hình như có hơi kỳ lạ. Đông Phương Hạo liếc mắt một cái đã biết, y thản nhiên nói:
"Trên đời này lại có vật lưu được vết tích trên huyền thiết, khá thật!"
Mọi người chăm chú nhìn qua, giá binh khí huyền thiết đó vẫn hoàn hảo không sứt mẻ, so với những binh khí xếp trên nó mà nói thì nó được chế tác tương đối đơn giản, có lẽ là do huyền thiết hiếm có lại khó có thể mài giũa. Giá tổng cộng có bốn cọc ngang, mỗi cọc rộng chỉ khoảng một hai phân, khoảng cách tầm một thước, trên giá xếp binh khí có rất nhiều vết tích dài rộng khoảng hơn ba tấc, không rõ là vết tích vật gì để lại, không giống vết binh đao. Thi Văn Tuyệt cúi người sờ vào một dấu vết kia, nó bằng phẳng trơn bóng, không biết là binh khí nào lưu lại, đúng là không thể tưởng tượng được. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy kỳ lạ.
"Chẳng lẽ giá huyền thiết này từng được dùng để vận chuyển tài vật trong bảo khố sao?" Thi Văn Tuyệt hỏi.
Trên khuôn mặt thoa phấn của Mộ Dung Yêu hiện rõ vẻ khinh bỉ.
"Chỉ nghe nói người ta dùng hòm, bọc vải để vận chuyển tài vật, thì ra trên đời có người dùng mấy thanh sắt nặng nề cồng kềnh như thế này để chuyển bảo vật đấy. Không biết có thể chuyển được thứ gì đây?"
Thi Văn Tuyệt chết lặng, thẹn quá hóa giận, hằn học lừ mắt nhìn Lý Liên Hoa một cái, lại thấy Lý Liên Hoa ngỡ ngàng "a" lên một tiếng, hắn buột miệng nói:
"Mộ Dung công tử nói có lý lắm."
Thi Văn Tuyệt trong lòng giận dữ, hận không thể rút xương lột da Mộ Dung Yêu và Lý Liên Hoa. Mọi người ai nấy đều cười thầm trong bụng.
Đúng là không có phát hiện gì trong bảo khố, Quan Sơn Hoành đi ra đầu tiên, đến cái cây phía sau đình viện ngang nhiên tè một bãi. Hắn vốn uống nhiều rượu, giờ hiển nhiên là mắc tè rồi. Mấy nữ nhân trong Nữ Trạch đều nhíu mày, tất cả đều che mặt lại,
bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân thô lỗ như vậy. Đột nhiên nghe thấy Quan Sơn Hoành mắng:
"Mẹ nó chứ, cái quái gì thế này? Sao mà nhiều thế!"
Mọi người qua đó xem, chỉ thấy dưới một gốc cây cách hồ không xa, bùn đất trở thành một mảng vàng vàng xanh xanh, trong đó có những đường vân nho nhỏ màu trắng vàng dày đặc, lúc nhúc không ngừng, đó là cả trăm con đỉa. Mọi người đột nhiên nhìn thấy cảnh đó thì đều thấy nổi da gà, những cô gái trong Nữ Trạch thét lên thất thanh, ngay cả nữ tử như Xích Long mặt mũi cũng trắng bệch. Mộ Dung Yêu không khỏi lùi lại vài bước, Đông Phương Hạo lại bước lên hai bước, ánh mắt lấp lánh.
"Bên trên bãi bùn đất e là có máu."
Thi Văn Tuyệt cũng nghĩ như vậy, nếu không có máu thì tuyệt đối không thể có nhiều đỉa đến vậy.
Mọi người vội vã đi đến quan sát kỹ đám đỉa kia, chỉ thấy đó là một gốc ngô đồng rất lớn, cành nhánh cao chót vót, phía dưới ánh sáng âm u, có lẽ là do ánh sáng mặt trời đều bị tàng cây che khuất cả nên có một khoảng đất cỏ dại không mọc. Trên chỗ bùn đất ấy không có màu sắc gì đặc biệt, nhưng lại có rất nhiều đỉa đang lúc nhúc ở đó.
Thi Văn Tuyệt động não, y chạy vào trong bảo khố lấy ra một thanh đao Quyển Vân, xới chỗ bùn đất đó lên.
Khoảnh đất ấy nhìn như không có gì khác biệt với chỗ khác, nhưng đào một đao lên thì lộ ra một khối đất cứng màu đen. Thứ màu đen đó tất nhiên là vết máu, nhưng Thi Văn Tuyệt thấy rất lạ, đất ở đây rắn chắc vô cùng, đâm một đao xuống mà như trúng phải tảng đá, nếu không phải thanh đao này cực kỳ bén nhọn thì chắc hẳn không đào lên nổi. Lý Liên Hoa nhận lấy thanh Quyển Vân Đao trong tay y, gõ nhẹ lên mặt đất. Đất trên khối đất đó không phải cứng bình thường, mà có chỗ đặc biệt cứng, có chỗ lại tương đối xốp. Sau khi Thi Văn Tuyệt lật phần đất trên bề mặt lên, bên dưới là một lớp đen thui. Đó chính là một vệt máu lớn, quả nhiên Ngọc Lâu Xuân thực sự đã bị chết ở đây.
"Chẳng lẽ tên hung thủ giết người này nội công đã đạt tới đỉnh cao, sau một kiếm giết người, kiếm khí còn có thể làm cho đất dưới thân trở thành như thế này sao?" Thi Văn Tuyệt lẩm bẩm.
Đông Phương Hạo lạnh lùng nói:
"Mặt đất ở đây có người đã rải đất để che đi vết máu, xem ra người đó không phải chỉ làm một mình, hắn nhất định có kẻ đồng lõa trong Nữ Trạch!" Y vốn dĩ kiệm lời ít nói, đột nhiên nói ra những lời đó khiến mọi người đều hơi sững sờ. Ánh mắt Đông Phương Hạo quét qua khuôn mặt từng người một, "Nếu như không phải người hiểu rất rõ về bảo khố, làm sao hắn có thể tìm được đến nơi này chứ?"
Âm điệu có hơi chói tai của Mộ Dung Yêu vang lên:
"Ý ngươi là trong số chúng ta có kẻ là nội ứng của tên hung thủ giết người đó sao?"
Đông Phương Hạo "hừ" một tiếng.
"Châu báu có giá trị liên thành, thần binh chém sắt như chém bùn, những kẻ yêu thích chúng chắc hẳn không phải ít."
"Huynh muốn nói vào sáng sớm hôm nay, lúc mọi người lên Hương Sơn, có kẻ đã giết Ngọc Lâu Xuân, cướp châu báu của hắn, phân thây hắn rồi mang các phần cơ thể hắn ném dọc đường lên Hương Sơn; sau đó ở trong Nữ Trạch có người lại rải đất này lên, giúp hắn che đậy chuyện giết người sao?" Lý Đỗ Phủ nói.
"Đông Phương huynh anh minh, nhưng huynh chớ có quên là sáng sớm hôm nay, chúng ta đều ở Hương Sơn, không có một ai vắng mặt cả. Rốt cuộc là ai có thuật phân thân, có thể giết được Ngọc Lâu Xuân chứ?"
"Ta đâu có nói là trong chúng ta có người giết Ngọc Lâu Xuân chứ, ta chỉ nói trong Nữ Trạch, nhất định có người là nội ứng của hung thủ." Đông Phương Hạo lạnh lùng nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng ai nấy đều hoài nghi, Thi Văn Tuyệt nghĩ bụng: Rất có lý, có điều không biết tên nội ứng đó là ai. Ai có thể rải đất ở bên dưới gốc cây này? Những người ở bên cạnh Ngân Tâm Viện đều đáng nghi... Y đang động não thì đột nhiên nhìn thấy Lý Liên Hoa đang ngẩn ngơ nhìn xuống đất.
"Ngươi đang nhìn gì vậy?"
"À..." Lý Liên Hoa nói, "Có nhiều thứ bất động quá."
Thi Văn Tuyệt lấy làm lạ:
"Cái gì mà có rất nhiều thứ bất động chứ?"
Thi Văn Tuyệt lấy làm lạ:
"Cái gì mà có rất nhiều thứ bất động chứ?"
Lý Liên Hoa thận trọng lùi lại một bước.
"Những con đỉa này, có rất nhiều con bất động, có những thứ vốn bất động thì lại động đậy."
Thi Văn Tuyệt chẳng hiểu gì cả, nghĩ bụng: Chẳng lẽ cái tên lừa đảo này bị điên sớm thế à? Mộ Dung Yêu lạnh lùng nhìn những con trùng lúc nhúc đáng sợ kia
"Ngọc Lâu Xuân bị người ta giết ở đây, tài vật trong bảo khố không cánh mà bay, võ công của tên hung thủ giết người lại vô cùng cao cường. Sau này, một khi cách cắt người thành bảy khúc theo hình chữ "Vương" kia mà xuất hiện trên giang hồ, chúng ta sẽ biết hắn chính là hung thủ giết Ngọc Lâu Xuân. Hôm nay nếu chủ nhân đã qua đời, hội Hương Sơn của chúng ta cũng nên giải tán thôi nhỉ?"
Quan Sơn Hoành gật đầu lia lịa, rõ ràng hắn cảm thấy cuộc gặp này rất xui xẻo, chỉ mong sớm được rời đi sớm một chút. Lý Đỗ Phủ cũng không có ý kiến khác. Thi Văn Tuyệt mặc dù trong lòng không muốn nhưng cũng chẳng có gì để nói, Đông Phương Hạo không đáp lời, Lý Liên Hoa nhìn những con đỉa kia một lúc.
"Đợi một chút."
"Cái gì vậy?" Mọi người ngạc nhiên.
Lý Liên Hoa lẩm bẩm:
"Thực ra ta vẫn chưa nghĩ ra được một vấn đề, không biết các vị có thể chỉ điểm cho ta một chút được không."
Thi Văn Tuyệt liền nói:
"Chuyện gì vậy?"
Lý Liên Hoa ngẩng đầu lên, dường như hắn thấy rất hài lòng với màn phụ họa của Thi Văn Tuyệt. Hắn nheo mắt, gật đầu đắc ý một hồi rồi mới đưa mắt nhìn về phía gốc đại thụ ở bên tay phải, đó là một cây dâm bụt
"Hoa này mọc ở đầu cành, cây này cao đến hai trượng, vậy những vết đốm trên bông hoa rốt cuộc từ đâu mà ra? Mặc dù hoa này xinh đẹp, có người thích chiết, nhưng chiết xuống đóa hoa ở độ cao hai trượng, làm sao lại bắn nhiều bùn đất lên vậy? Việc này ta nghĩ mãi chưa ra?"
Mọi người ngẩn ra, bông hoa dâm bụt bị dính bùn đất trên bàn tiệc hôm qua mơ hồ hiện lên trước mắt. Trên đóa hoa ấy quả thực dính rất nhiều vết bùn đất li ti, không phải là bụi nhỏ xuống theo nước mưa. Bụi màu đen, bùn đất thì màu vàng, hai thứ đó hoàn toàn khác nhau. Thi Văn Tuyệt hỏi:
"Có bùn đất thì sao chứ?"
Lý Đỗ Phủ cũng nói:
"Nói không chừng sau khi ngắt hoa xuống, bùn đất mới bắn lên."
Lý Liên Hoa đi đến dưới gốc cây dâm bụt, chậm rãi leo lên, ngắt một đóa hoa khác xuống, đưa cho Lý Đỗ Phủ.
"Đây là dấu vết lưu lại sau khi đất ẩm bắn lên cây hoa, không phải chỉ có một đóa hoa như thế này đâu."
Thi Văn Tuyệt vội vàng hỏi:
"Thế thì làm sao?"
Lý Liên Hoa trợn mắt nhìn y, dường như thấy hơi kỳ lạ vì y không hiểu.
"Cái cây này cao đến hai trượng, hoa nở ở trên cây, bùn ở dưới mặt đất... Ngươi còn chưa hiểu sao?"
Hắn đi về phía trước hai bước, giơ Quyển Vân Đao trong tay lên, dùng sức xúc xuống đất, sau đó hất lên, "roạt" một tiếng, mặt đất bị hắn đào lên một cái hố nhỏ. Mà tiếng soàn soạt vang lên, đất dính trên mũi đao đã hất ra phía sau thanh đao, bắn lên cây dâm bụt. Lá cây dâm bụt nhẹ nhàng lay động, bùn đất rào rào, không biết rơi xuống chỗ nào bên dưới gốc cây.
Lý Liên Hoa thu đao quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt mọi người kẻ thì kinh ngạc, kẻ thì bội phục, kẻ thì nghiêm trọng, kẻ thì hoảng sợ, muôn hình muôn vẻ. Bỗng hắn mỉm cười, chỉ thấy ánh mắt mọi người nhìn hắn càng lúc càng hồi hộp, ngay cả đầu cũng không khỏi rụt lại phía sau. Sau khi Lý Liên Hoa nhe răng cười, hắn ngừng lại một lúc, ung dung nói:
"Chỗ bùn đất này đã bay lên cây dâm bụt cao hai trượng, bắn lên hoa như vậy đấy."
Thi Văn Tuyệt rùng mình một cái.
"Ý ngươi là... ý ngươi là... trước hôm qua... có người... có người đã đào hố ở đây... "
Lý Liên Hoa chống đao xuống đất, một tay chống nạnh, vô cùng thích thú nhìn lướt qua sắc mặt của từng người ở đây, đột nhiên hắn lại nhe răng cười.
Ta đâu có nói là hắn nhất định sẽ đào hố chỗ này, nói không chừng là ở đây, cũng không chừng là ở kia mà.