Chương 4
13.
Tối hôm ấy, trong nhóm cấp 3 còn có một “chuyện vui” khác.
Chu Trừng cũng yêu đương với Trình Duyệt.
Bọn họ cũng giới thiệu nhau trên tường wechat.
Chu Trừng đăng ảnh hai bàn tay nắm chặt dưới ánh trăng, caption là:
“Thời gian sẽ mang đúng người tới cạnh bạn.”
14.
Đều là người trưởng thành, mọi người đều lựa chọn tôn trọng và chúc phúc, có lẽ sẽ lén bàn luận nhưng không công khai chuyện đấy.
Đương nhiên trừ bỏ đám đàn em trung thành và tận tâm của Đoạn Tư Việt năm ấy.
Bọn họ đồng loạt bình luận dưới bài đăng của Chu Trừng:
“Ọe.”
15.
Tôi và Chu Trừng biết rõ trong lòng, chúng tôi chia tay không phải là do hết tình cảm mà trước đó, chúng tôi đã tiêu hao hết sạch tình cảm giành cho nhau.
Tuy gọi là yêu đương nhưng chỉ cho rằng đối phương là người thích hợp với mình nhất, nên luôn cố gắng tiếp tục mối quan hệ này.
Thời kì trưởng thành của tôi rất quy củ, thường xuyên đi đến đi lui trong ba điểm, ôm sách vở đi nhanh đến trường, dành hết thời gian để ôn thi.
Trên đường tới trường luôn có một chàng trai lái xe đi theo cạnh tôi, anh rất lộ liễu nhưng tôi cứ giả vờ như không biết.
Lúc đó tôi đã che giấu tình cảm này thật sâu, nghĩ thầm cố gắng hết sức để đi hết con đường phía trước theo cách an toàn nhất.
Nhưng năm tôi hai mươi mốt tuổi, tôi đột nhiên muốn buông thả bản thân một lần, không để ý tới cái nhìn của người khác, cứ làm theo ý mình, yêu đương một lần để nhớ cả đời.
16.
Ngày thứ hai sau khi yêu nhau, Đoạn Tư Việt muốn tôi dẫn anh đến trường tôi.
Đại học F có một khu rừng, tôi và anh nắm chặt tay đi dạo giữa con đường nhỏ này, thời gian cứ như bị kéo dài ra.
Đáng ra nên nắm tay anh vào năm đó.
“Sau khi tốt nghiệp thì có về nước không?” Tôi hỏi anh.
Đoạn Tư Việt liếc mắt nhìn tôi, cười nói, “Em muốn anh về không?”
“Muốn.”
Lúc chấp nhân quen Đoạn Tư Việt tôi luôn muốn bám lấy anh, ở cạnh anh, trong lòng nghĩ thế nào thì nói thế ấy, không rụt rè chút nào.
Đoạn Tư Việt nhịn không được mà vuốt tóc tôi:
“Được, nếu em đã muốn thì anh sẽ quay về.”
17.
Tôi dẫn anh đi xem phòng học, thư viện, đến giờ cơm trưa thì dẫn anh đến căn tin.
Đoạn Tư Việt nhìn tôi ân cần lấy cơm cho anh, thở dài: “Vi Vi, em đối xử với anh tốt như vậy sẽ làm anh tưởng anh đang nằm mơ đó. Trước kia chỉ có trong mơ em mới chịu nói chuyện với anh thôi.”
Tôi đang gắp chân gà cho anh thì nghe vậy, mũi chua chua.
“Em ---“
“Không cần nói xin lỗi gì cả,” Anh ngẩng đầu cười, “Anh vẫn luôn cho rằng, sự xuất hiện của em là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban cho anh.”
…
Lúc học cấp 3, Đoạn Tư Việt luôn lấy hai phần cơm đến tìm tôi, tùy tiện đặt một phần lên bàn tôi, sau đó vùi đầu gắp chân gà của mình cho tôi.
Món ăn rất ngon nhưng lúc đó tôi bị rất nhiều bạn học nhìn chằm chằm, thấy rất ngại đó.
“Đoạn Tư Việt,” Tôi nhớ khi đó tôi cắn môi tới mức muốn khóc, “Cậu cách xa tớ một chút được không?”
Chàng trai sửng sốt, luống cuống đặt đũa xuống, “Cậu đừng khóc, tớ…” Thấy nước mắt tôi sắp chảy ra, anh vội rời đi như đứa trẻ làm sai chuyện gì vậy.
Lúc đi còn không quên nhắc nhở tôi ăn chân gà lúc nóng.
Thật ra lúc đó tôi không khóc.
Chỉ là tôi biết, Đoạn Tư Việt sẽ không làm tôi chịu tủi nhục. Cho dù là bản thân anh cũng không được.
18.
Ăn cơm xong, Đoạn Tư Việt bảo muốn đi xem ký túc của bọn tôi, chúng tôi đi về phía ký túc như cặp đôi yêu nhau bình thường, anh còn vừa đi vừa đánh giá cảnh sắc của trường tôi, đột nhiên cười nói:
“Thì ra đây là nơi mà Vi Vi nhà anh sống mỗi ngày à.”
Tôi chỉ về phía bác bảo vệ đứng: “Nếu anh đăng ký làm bảo vệ thì ngày nào chúng ta cũng gặp nhau.”
Chàng trai bật cười, lát sau anh nén cười nói: “Cũng được.”
“Đừng như vậy!” Tôi vội chặn miệng anh lại, tôi biết người này nói thì làm, tôi nói gì anh cũng tưởng thật, tôi sợ cậu ấm này vứt bỏ gia sản chạy đến đây làm bảo vệ thật á.
Đoạn Tư Việt nhìn bàn tay tôi chằm chằm, anh nhìn tôi với ánh mắt tối sầm, môi bị bịt chặt phát ra âm thanh gì đó tôi nghe không rõ.
“Anh nói gì thế?” Tôi nghi ngờ hỏi.
Đoạn Tư Việt cười, ánh mắt dịu dàng, con mắt anh liếc xuống, ý bảo tay tôi đang chặn miệng anh.
“…”
Trong lúc tôi nghĩ có nên buông tay hỏi anh cái gì không thì có âm thanh chói tai vang lên từ đằng sau.
“Vi Vi, đúng là cậu rồi. Bọn tớ đi ngang qua thấy giống giống nên gọi cậu.”
Tối hôm ấy, trong nhóm cấp 3 còn có một “chuyện vui” khác.
Chu Trừng cũng yêu đương với Trình Duyệt.
Bọn họ cũng giới thiệu nhau trên tường wechat.
Chu Trừng đăng ảnh hai bàn tay nắm chặt dưới ánh trăng, caption là:
“Thời gian sẽ mang đúng người tới cạnh bạn.”
14.
Đều là người trưởng thành, mọi người đều lựa chọn tôn trọng và chúc phúc, có lẽ sẽ lén bàn luận nhưng không công khai chuyện đấy.
Đương nhiên trừ bỏ đám đàn em trung thành và tận tâm của Đoạn Tư Việt năm ấy.
Bọn họ đồng loạt bình luận dưới bài đăng của Chu Trừng:
“Ọe.”
15.
Tôi và Chu Trừng biết rõ trong lòng, chúng tôi chia tay không phải là do hết tình cảm mà trước đó, chúng tôi đã tiêu hao hết sạch tình cảm giành cho nhau.
Tuy gọi là yêu đương nhưng chỉ cho rằng đối phương là người thích hợp với mình nhất, nên luôn cố gắng tiếp tục mối quan hệ này.
Thời kì trưởng thành của tôi rất quy củ, thường xuyên đi đến đi lui trong ba điểm, ôm sách vở đi nhanh đến trường, dành hết thời gian để ôn thi.
Trên đường tới trường luôn có một chàng trai lái xe đi theo cạnh tôi, anh rất lộ liễu nhưng tôi cứ giả vờ như không biết.
Lúc đó tôi đã che giấu tình cảm này thật sâu, nghĩ thầm cố gắng hết sức để đi hết con đường phía trước theo cách an toàn nhất.
Nhưng năm tôi hai mươi mốt tuổi, tôi đột nhiên muốn buông thả bản thân một lần, không để ý tới cái nhìn của người khác, cứ làm theo ý mình, yêu đương một lần để nhớ cả đời.
16.
Ngày thứ hai sau khi yêu nhau, Đoạn Tư Việt muốn tôi dẫn anh đến trường tôi.
Đại học F có một khu rừng, tôi và anh nắm chặt tay đi dạo giữa con đường nhỏ này, thời gian cứ như bị kéo dài ra.
Đáng ra nên nắm tay anh vào năm đó.
“Sau khi tốt nghiệp thì có về nước không?” Tôi hỏi anh.
Đoạn Tư Việt liếc mắt nhìn tôi, cười nói, “Em muốn anh về không?”
“Muốn.”
Lúc chấp nhân quen Đoạn Tư Việt tôi luôn muốn bám lấy anh, ở cạnh anh, trong lòng nghĩ thế nào thì nói thế ấy, không rụt rè chút nào.
Đoạn Tư Việt nhịn không được mà vuốt tóc tôi:
“Được, nếu em đã muốn thì anh sẽ quay về.”
17.
Tôi dẫn anh đi xem phòng học, thư viện, đến giờ cơm trưa thì dẫn anh đến căn tin.
Đoạn Tư Việt nhìn tôi ân cần lấy cơm cho anh, thở dài: “Vi Vi, em đối xử với anh tốt như vậy sẽ làm anh tưởng anh đang nằm mơ đó. Trước kia chỉ có trong mơ em mới chịu nói chuyện với anh thôi.”
Tôi đang gắp chân gà cho anh thì nghe vậy, mũi chua chua.
“Em ---“
“Không cần nói xin lỗi gì cả,” Anh ngẩng đầu cười, “Anh vẫn luôn cho rằng, sự xuất hiện của em là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban cho anh.”
…
Lúc học cấp 3, Đoạn Tư Việt luôn lấy hai phần cơm đến tìm tôi, tùy tiện đặt một phần lên bàn tôi, sau đó vùi đầu gắp chân gà của mình cho tôi.
Món ăn rất ngon nhưng lúc đó tôi bị rất nhiều bạn học nhìn chằm chằm, thấy rất ngại đó.
“Đoạn Tư Việt,” Tôi nhớ khi đó tôi cắn môi tới mức muốn khóc, “Cậu cách xa tớ một chút được không?”
Chàng trai sửng sốt, luống cuống đặt đũa xuống, “Cậu đừng khóc, tớ…” Thấy nước mắt tôi sắp chảy ra, anh vội rời đi như đứa trẻ làm sai chuyện gì vậy.
Lúc đi còn không quên nhắc nhở tôi ăn chân gà lúc nóng.
Thật ra lúc đó tôi không khóc.
Chỉ là tôi biết, Đoạn Tư Việt sẽ không làm tôi chịu tủi nhục. Cho dù là bản thân anh cũng không được.
18.
Ăn cơm xong, Đoạn Tư Việt bảo muốn đi xem ký túc của bọn tôi, chúng tôi đi về phía ký túc như cặp đôi yêu nhau bình thường, anh còn vừa đi vừa đánh giá cảnh sắc của trường tôi, đột nhiên cười nói:
“Thì ra đây là nơi mà Vi Vi nhà anh sống mỗi ngày à.”
Tôi chỉ về phía bác bảo vệ đứng: “Nếu anh đăng ký làm bảo vệ thì ngày nào chúng ta cũng gặp nhau.”
Chàng trai bật cười, lát sau anh nén cười nói: “Cũng được.”
“Đừng như vậy!” Tôi vội chặn miệng anh lại, tôi biết người này nói thì làm, tôi nói gì anh cũng tưởng thật, tôi sợ cậu ấm này vứt bỏ gia sản chạy đến đây làm bảo vệ thật á.
Đoạn Tư Việt nhìn bàn tay tôi chằm chằm, anh nhìn tôi với ánh mắt tối sầm, môi bị bịt chặt phát ra âm thanh gì đó tôi nghe không rõ.
“Anh nói gì thế?” Tôi nghi ngờ hỏi.
Đoạn Tư Việt cười, ánh mắt dịu dàng, con mắt anh liếc xuống, ý bảo tay tôi đang chặn miệng anh.
“…”
Trong lúc tôi nghĩ có nên buông tay hỏi anh cái gì không thì có âm thanh chói tai vang lên từ đằng sau.
“Vi Vi, đúng là cậu rồi. Bọn tớ đi ngang qua thấy giống giống nên gọi cậu.”