Chương 7
24.
Không ngờ người lớn trong gia đình giàu có lại dễ gần như thế.
Lúc chia tay, chú Đoạn đã luôn miệng dặn Đoạn Tư Việt phải đối xử tốt với tôi, không được ăn hiếp tôi, còn tặng vòng ngọc đắt tiền cho tôi, bảo là dì Đoạn dặn chú đem tới tặng tôi.
Mà tôi cứ tưởng chú Đoạn vội lên máy bay đi công tác, ai ngờ Đoạn Tư Việt nói với tôi, chú đang vội đi tuần trăng mật với dì Đoạn.
25.
Hồi năm nhất mẹ Chu Trừng có đến thăm hắn, Chu Trừng gọi tôi, từ đầu đến cuối buổi hôm ấy mẹ hắn chẳng thèm nhìn tôi một cái, tôi vừa ăn cơm vừa nghe bà dạy dỗ, bảo con gái được mặc đẹp như thế, phải ngoan ngoãn biết làm chuyện nhà, phải ủng hộ người yêu mình vô điều kiện.
Bữa cơm đó là bữa cơm kinh khủng nhất mà tôi từng ăn, vì lễ phép được dạy từ bé nên tôi mới ngồi ăn hết bữa, nhưng từ đấy không bao giờ… tôi đến nơi có mẹ Chu Trừng nữa.
26.
Lúc đi ra ngoài với Đoạn Tư Việt thì tôi gặp lớp trưởng hồi cấp 3, tôi bảo anh lên tiếng chào hỏi.
Đợi sau khi chào hỏi xong, một bóng người xuất hiên trong tầm mắt.
“Lạc Vi, em đổi tính thật rồi,” Mặt Chu Trừng có chút buồn bã, hắn đứng đấy nhìn tôi nói, “Bạn trai em nói chuyện với cô gái khác mà em không ghen à?”
Tay tôi và Đoạn Tư Việt nắm chặt hơn.
Tôi mỉm cười nhìn Đoạn Tư Việt, không chuyển đầu:”Không ghen bởi vì tôi tin tưởng bạn trai tôi. Anh ấy sẽ vĩnh viễn yêu tôi, mà tôi cũng thế.”
27.
Lúc rời đi, tôi quay đầu nhìn Chu Trừng, đôi mắt hắn buồn bã, nhưng vẫn nhìn tôi chằm chằm.
“Chu Trừng, nếu đã quyết định yêu đương với Trình Duyệt thì hãy mạnh mẽ lên, đừng theo đuổi những thứ mà mình không có được nữa. Không có ý nghĩa tí nào.”
Nhưng với những gì tôi hiểu về Chu Trừng, hắn nhất định sẽ lặp lại chuyện giữa tôi và Trình Duyệt cho coi.
Sau đó hắn sẽ tự tay chôn vùi những thứ mà hắn có được.
Nhưng cái này không quan trọng.
Bởi vì bây giờ tôi đã có người tốt nhất trên thế giới này.
Anh ấy luôn chân thành và si tình.
Tôi gặp anh vào năm tôi mười sáu tuổi, vào cái mùa cây cối đâm chồi nảy lộc; Năm hai mươi mốt tuổi, chúng tôi gặp lại vào ngày mưa phùn lạnh rét, chàng trai nói cho tôi biết, đứa nhỏ không biết khóc cũng sẽ có người tặng toàn bộ đồi hoa hồng cho cô bé ấy.
Sẽ luôn có người vội chạy đến để gặp bạn, sẽ luôn có người chỉ nhìn bạn lúc bạn ngẩng đầu ngắm trăng tròn.
[HẾT]
Không ngờ người lớn trong gia đình giàu có lại dễ gần như thế.
Lúc chia tay, chú Đoạn đã luôn miệng dặn Đoạn Tư Việt phải đối xử tốt với tôi, không được ăn hiếp tôi, còn tặng vòng ngọc đắt tiền cho tôi, bảo là dì Đoạn dặn chú đem tới tặng tôi.
Mà tôi cứ tưởng chú Đoạn vội lên máy bay đi công tác, ai ngờ Đoạn Tư Việt nói với tôi, chú đang vội đi tuần trăng mật với dì Đoạn.
25.
Hồi năm nhất mẹ Chu Trừng có đến thăm hắn, Chu Trừng gọi tôi, từ đầu đến cuối buổi hôm ấy mẹ hắn chẳng thèm nhìn tôi một cái, tôi vừa ăn cơm vừa nghe bà dạy dỗ, bảo con gái được mặc đẹp như thế, phải ngoan ngoãn biết làm chuyện nhà, phải ủng hộ người yêu mình vô điều kiện.
Bữa cơm đó là bữa cơm kinh khủng nhất mà tôi từng ăn, vì lễ phép được dạy từ bé nên tôi mới ngồi ăn hết bữa, nhưng từ đấy không bao giờ… tôi đến nơi có mẹ Chu Trừng nữa.
26.
Lúc đi ra ngoài với Đoạn Tư Việt thì tôi gặp lớp trưởng hồi cấp 3, tôi bảo anh lên tiếng chào hỏi.
Đợi sau khi chào hỏi xong, một bóng người xuất hiên trong tầm mắt.
“Lạc Vi, em đổi tính thật rồi,” Mặt Chu Trừng có chút buồn bã, hắn đứng đấy nhìn tôi nói, “Bạn trai em nói chuyện với cô gái khác mà em không ghen à?”
Tay tôi và Đoạn Tư Việt nắm chặt hơn.
Tôi mỉm cười nhìn Đoạn Tư Việt, không chuyển đầu:”Không ghen bởi vì tôi tin tưởng bạn trai tôi. Anh ấy sẽ vĩnh viễn yêu tôi, mà tôi cũng thế.”
27.
Lúc rời đi, tôi quay đầu nhìn Chu Trừng, đôi mắt hắn buồn bã, nhưng vẫn nhìn tôi chằm chằm.
“Chu Trừng, nếu đã quyết định yêu đương với Trình Duyệt thì hãy mạnh mẽ lên, đừng theo đuổi những thứ mà mình không có được nữa. Không có ý nghĩa tí nào.”
Nhưng với những gì tôi hiểu về Chu Trừng, hắn nhất định sẽ lặp lại chuyện giữa tôi và Trình Duyệt cho coi.
Sau đó hắn sẽ tự tay chôn vùi những thứ mà hắn có được.
Nhưng cái này không quan trọng.
Bởi vì bây giờ tôi đã có người tốt nhất trên thế giới này.
Anh ấy luôn chân thành và si tình.
Tôi gặp anh vào năm tôi mười sáu tuổi, vào cái mùa cây cối đâm chồi nảy lộc; Năm hai mươi mốt tuổi, chúng tôi gặp lại vào ngày mưa phùn lạnh rét, chàng trai nói cho tôi biết, đứa nhỏ không biết khóc cũng sẽ có người tặng toàn bộ đồi hoa hồng cho cô bé ấy.
Sẽ luôn có người vội chạy đến để gặp bạn, sẽ luôn có người chỉ nhìn bạn lúc bạn ngẩng đầu ngắm trăng tròn.
[HẾT]