Chương : 2
Tay bị Đường Nhạc nắm chặt, có chút ép buộc hướng về khe hở giữa hai chân, Tô Trữ Xuyên trong lòng run rẫy, đem ngón tay của mình tiến vào bắt đầu mở rộng tiểu huyệt… Trong đầu cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thế nhưng đây là yêu cầu của Đường Nhạc, hắn căn bản không dám phản đối.
Những năm trước, tuổi trẻ xúc động nhất thời Tô Trữ Xuyên cũng từng thử phản kháng Đường Nhạc, ký ức này cũng không có gì tốt đẹp. Hiện tại hắn cũng đã hai mươi bốn, hai mươi lăm, cũng không còn hăng hái như trước.
Hai ngón tay nhớp nháp dầu bôi trơn ngập ngừng để vào huyệt động bí ẩn, cuối cùng Tô Trữ Xuyên quay đầu đi, cắn chặt răng đẩy ngón tay đi vào.
Cảm giác quái lạ làm vùng xung quanh chân mày Tô Trữ Xuyên nhíu chặt lại.
Đường Nhạc lần nay ly khai đã hơn ba tháng, thân thể đã lâu không bị xâm phạm, bây giờ dù chỉ một ngón tay tiến vào cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng điều làm Tô Trữ Xuyên buồn bực nhất chính là hình ảnh đáng thẹn này lại bị y nhìn chằm chằm.
“Ngoan lắm.” Đường Nhạc vòng tay, ôm lấy Tô Trữ Xuyên hôn sâu, hai đôi môi quấn quít, cuối cùng đem ngụm rượu rót vào cổ họng Tô Trữ Xuyên, trong lúc dây dưa không quên tiếp tục ra lệnh: “Thêm một ngón.”
Tô Trữ Xuyên không quen uống rượu, gương mặt trắng nõn lập tức nỗi lên một mạt đỏ ửng. “Thái tử…” hắn thì thào khẽ nói một tiếng, thân thể nóng lên bắt đầu dựa sát vào lòng Đường Nhạc, đầu vùi vào hõm vai y.
Tư thế như vậy làm y không thể nhìn thấy động tác của mình, Tô Trữ Xuyên lén lút đút thêm một ngón tay vào dũng đạo đã có chút nới lỏng.
Đường Nhạc lướt ánh mắt xanh biếc xuống nam nhân đang nằm trong lòng, trong nháy mắt y dường như đã cười một chút, thần sắc trong mắt tràn đầy hài hước.
“Trữ Xuyên, ngươi là người ta đã chọn… nơi nào trên người ngươi, ta cũng thấy đẹp.”
Cúi đầu thổi bên tai Tô Trữ Xuyên, giọng nói khàn khàn, mang theo chút gợi cảm riêng biệt.
Đường Nhạc trên giường thỉnh thoảng nói một vài câu, tâm trạng dường như rất tốt, rất hài lòng.
“Đặt biệt, là chỗ này.” Ngón trỏ Đường Nhạc không hề báo trước đột ngột xâm nhập vào hậu huyệt đang ngậm hai ngón tay của Tô Trữ Xuyên.
Bất ngờ bị khuếch trương tuy có chút khó chịu, nhưng cũng không phải không thể chịu đựng được. Nhưng trong nháy mắt, cùng ngón tay nóng rực của Đường Nhạc ở cùng một chỗ, cảm giác kì lạ xen lẫn tục tĩu từ chổ cọ xát làm toàn thân hắn run rẫy.
Tô Trữ Xuyên cảm thấy nóng quá, hình như từ trái tim truyền tới tay chân, tới từng dây thần kinh.
Bộ vị phía trước tuy vẫn chưa được đụng vào, nhưng cũng bất giác ngẩn lên, phân thân không được an ủi phơi bày ngoài không khí lạnh lẽo khẽ run nhè nhẹ.
Tiểu huyệt nhiều lần phun ra nuốt vào ngón tay hai người, Tô Trữ Xuyên có chút bất động, hắn sợ hãi cảm giác cọ xát này.
Đường Nhạc đương nhiên cảm giác được Tô Trữ Xuyên không tích cực, không chút khách khí thô bạo xoay tròn ngón tay trong tiểu huyệt mềm mại.
Như vậy làm Tô Trữ Xuyên vừa đau đớn vừa cảm thấy kích thích mãnh liệt, bắp đùi khẽ run, không tự chủ nức nở: “Đừng…thái tử, đau…”
Đường Nhạc cúi đầu, con ngươi xanh biếc nhàn nhạt nhìn nam nhân trong lòng.
Tướng mạo Tô Trữ Xuyên lớn lên rất hảo.
Tuy không phải quá xinh đẹp đặc sắc, nhưng sao lại nhìn vừa mắt như vậy.
Sáu năm trước, Đường Nhạc lần đầu tiên gặp Tô Trữ Xuyên, hắn khi đó còn chưa đủ mười tám tuổi, liền động tâm trước gương mặt xinh đẹp nho nhã kia, nhãn thần đen kịt ấm áp, còn có làn da trắng nõn sạch sẽ như vừa bước lên từ hồ nước.
Làm lòng y tràn ngập dục hỏa, muốn đem đứa trẻ này đặt dưới thân, làm hắn phải khóc lóc cầu xin.
Khi đó Tô Trữ Xuyên không hề tình nguyện, nhưng dần dần cũng hiểu rõ tình cảnh của mình.
Hắn không thể chống lại y.
Y là thái tử.
Một tay che trời, thái tử đông khu không có gì không làm được.
Thế nhưng đây là yêu cầu của Đường Nhạc, hắn căn bản không dám phản đối.
Những năm trước, tuổi trẻ xúc động nhất thời Tô Trữ Xuyên cũng từng thử phản kháng Đường Nhạc, ký ức này cũng không có gì tốt đẹp. Hiện tại hắn cũng đã hai mươi bốn, hai mươi lăm, cũng không còn hăng hái như trước.
Hai ngón tay nhớp nháp dầu bôi trơn ngập ngừng để vào huyệt động bí ẩn, cuối cùng Tô Trữ Xuyên quay đầu đi, cắn chặt răng đẩy ngón tay đi vào.
Cảm giác quái lạ làm vùng xung quanh chân mày Tô Trữ Xuyên nhíu chặt lại.
Đường Nhạc lần nay ly khai đã hơn ba tháng, thân thể đã lâu không bị xâm phạm, bây giờ dù chỉ một ngón tay tiến vào cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng điều làm Tô Trữ Xuyên buồn bực nhất chính là hình ảnh đáng thẹn này lại bị y nhìn chằm chằm.
“Ngoan lắm.” Đường Nhạc vòng tay, ôm lấy Tô Trữ Xuyên hôn sâu, hai đôi môi quấn quít, cuối cùng đem ngụm rượu rót vào cổ họng Tô Trữ Xuyên, trong lúc dây dưa không quên tiếp tục ra lệnh: “Thêm một ngón.”
Tô Trữ Xuyên không quen uống rượu, gương mặt trắng nõn lập tức nỗi lên một mạt đỏ ửng. “Thái tử…” hắn thì thào khẽ nói một tiếng, thân thể nóng lên bắt đầu dựa sát vào lòng Đường Nhạc, đầu vùi vào hõm vai y.
Tư thế như vậy làm y không thể nhìn thấy động tác của mình, Tô Trữ Xuyên lén lút đút thêm một ngón tay vào dũng đạo đã có chút nới lỏng.
Đường Nhạc lướt ánh mắt xanh biếc xuống nam nhân đang nằm trong lòng, trong nháy mắt y dường như đã cười một chút, thần sắc trong mắt tràn đầy hài hước.
“Trữ Xuyên, ngươi là người ta đã chọn… nơi nào trên người ngươi, ta cũng thấy đẹp.”
Cúi đầu thổi bên tai Tô Trữ Xuyên, giọng nói khàn khàn, mang theo chút gợi cảm riêng biệt.
Đường Nhạc trên giường thỉnh thoảng nói một vài câu, tâm trạng dường như rất tốt, rất hài lòng.
“Đặt biệt, là chỗ này.” Ngón trỏ Đường Nhạc không hề báo trước đột ngột xâm nhập vào hậu huyệt đang ngậm hai ngón tay của Tô Trữ Xuyên.
Bất ngờ bị khuếch trương tuy có chút khó chịu, nhưng cũng không phải không thể chịu đựng được. Nhưng trong nháy mắt, cùng ngón tay nóng rực của Đường Nhạc ở cùng một chỗ, cảm giác kì lạ xen lẫn tục tĩu từ chổ cọ xát làm toàn thân hắn run rẫy.
Tô Trữ Xuyên cảm thấy nóng quá, hình như từ trái tim truyền tới tay chân, tới từng dây thần kinh.
Bộ vị phía trước tuy vẫn chưa được đụng vào, nhưng cũng bất giác ngẩn lên, phân thân không được an ủi phơi bày ngoài không khí lạnh lẽo khẽ run nhè nhẹ.
Tiểu huyệt nhiều lần phun ra nuốt vào ngón tay hai người, Tô Trữ Xuyên có chút bất động, hắn sợ hãi cảm giác cọ xát này.
Đường Nhạc đương nhiên cảm giác được Tô Trữ Xuyên không tích cực, không chút khách khí thô bạo xoay tròn ngón tay trong tiểu huyệt mềm mại.
Như vậy làm Tô Trữ Xuyên vừa đau đớn vừa cảm thấy kích thích mãnh liệt, bắp đùi khẽ run, không tự chủ nức nở: “Đừng…thái tử, đau…”
Đường Nhạc cúi đầu, con ngươi xanh biếc nhàn nhạt nhìn nam nhân trong lòng.
Tướng mạo Tô Trữ Xuyên lớn lên rất hảo.
Tuy không phải quá xinh đẹp đặc sắc, nhưng sao lại nhìn vừa mắt như vậy.
Sáu năm trước, Đường Nhạc lần đầu tiên gặp Tô Trữ Xuyên, hắn khi đó còn chưa đủ mười tám tuổi, liền động tâm trước gương mặt xinh đẹp nho nhã kia, nhãn thần đen kịt ấm áp, còn có làn da trắng nõn sạch sẽ như vừa bước lên từ hồ nước.
Làm lòng y tràn ngập dục hỏa, muốn đem đứa trẻ này đặt dưới thân, làm hắn phải khóc lóc cầu xin.
Khi đó Tô Trữ Xuyên không hề tình nguyện, nhưng dần dần cũng hiểu rõ tình cảnh của mình.
Hắn không thể chống lại y.
Y là thái tử.
Một tay che trời, thái tử đông khu không có gì không làm được.