Chương : 31
Tâm tình Đường Nhạc trong khoảng thời gian này kỳ thực cũng không thể nói là vui vẻ.
Bởi vì công ty riêng của y ở tây khu phải đóng cửa, bản thân lại đang có xung đột với Lão gia cũng đủ khiến y buồn chán đến cực điểm. Hơn nữa lại luôn có những kẻ vô dụng xen vào, hai người anh trai một người thì chuyên châm dầu vào lửa, một người thì bí mật gây phiền toái cho y, lại còn mẹ cả cũng luôn đối nghịch khiến cho tình cảnh của Đường Nhạc ngày càng khó khăn hơn.
Y dĩ nhiên không phải loại người cúi đầu cam chịu khuất phục, tuy rằng không có biện pháp nào để đối mặt trực tiếp với Lão gia, vì thế cũng không thể sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn lên hai người anh trai, nhưng những hoạt động kinh doanh mấy năm nay của Đường Nhạc, Lão gia không phải muốn là có thể thu hồi ngay được.
Tuy là như thế, nhưng cho tới bây giờ Đường Nhạc chưa từng trút giận lên Tô Trữ Xuyên. Cũng có thể vì Đường Nhạc không phải thuộc loại người không hiểu lí lẽ mà trút giận lên đầu người khác. Mà về phương diện khác, Tô Trữ Xuyên thật sự rất ngoan.
Về mặt này, Đường Nhạc có thể nói là đã gặp vô số người. Ngoài mặt luôn giả vờ mềm yếu ngoan ngoãn cho y xem, y biết rõ chỉ là không muốn để ý tới.
Thế nhưng Tô Trữ Xuyên lại không giống như vậy. Thực sự chỉ là một chú nai con ôn hòa vô hại, thậm chí nhìn vào đôi mắt đen hẹp dài kia còn có điểm khiến người khác rung động.
Không biết bắt đầu từ khi nào nhưng Đường Nhạc ngày càng thích làm tình với Tô Trữ Xuyên hơn.Thiếu niên xinh đẹp luôn ngoan ngoãn thuận theo y, thời gian hắn im lặng nằm trên giường chờ đợi đặc biệt toát ra vẻ quyến rũ mê người.
Đường Nhạc thích đặt thân thể mềm mại của thiếu niên dưới thân, hôn lên làn da mịn màng tinh tế, sau đó mãnh liệt đâm sâu vào nơi mềm mại yếu ớt giữa hai chân hắn.
Sự ôn nhu mềm mại của Tô Trữ Xuyên tựa hồ xuất phát từ trong xương, đôi lúc bị y mở rộng hai chân vuốt ve trêu đùa, xấu hổ muốn né tránh, nhưng nếu Đường Nhạc dùng sức giữ chặt thì hắn sẽ không bao giờ vũng vẫy tiếp nữa. Cho dù ở trên giường làm hắn đau đớn, cũng chỉ run rẩy cúi đầu, nức nở cầu xin.
Thậm chí có nhiều lúc Đường Nhạc có cảm giác bất kể mình yêu cầu một việc gì vô cùng khó khăn thì Tô Trữ Xuyên cũng sẽ không từ chối. Không có căn cứ nào khẳng định điều này, chỉ là trong lòng y có cảm giác như vậy.
Sau khi làm xong, lần nào Tô Trữ Xuyên cũng lăn ra ngủ.
Khi ngủ trông hắn có vẻ thành thật hơn lúc tỉnh, luôn thích dựa vào ngực Đường Nhạc, thỉnh thoảng còn cọ cọ một chút.
Phun ra hơi thở ấm áp lên cổ y, Đường Nhạc có cảm giác ấm áp dễ chịu như mình đang ôm một động vật nhỏ.
Trong những khoảng thời gian yên bình thế này, trong lòng Đường Nhạc luôn có một cảm giác ấm áp bốc lên. Y sinh ra trong Đường gia, là một thái tử cao ngạo. Tuy rằng không lo cơm áo, nhưng từ nhỏ đã lục đục với các anh trai, vì thế đã sớm hình thành thói quen đối với bất cứ kẻ nào, bất cứ việc nào cũng không tin tưởng hoàn toàn.
Thế nhưng đối với thiếu niên trong lòng mình lại chó chút bất đồng, hắn vô hại giống như chú nai con mềm mại mới được sinh ra, Đường Nhạc chưa bao giờ đối với người khác có cảm giác này.
Bởi vì công ty riêng của y ở tây khu phải đóng cửa, bản thân lại đang có xung đột với Lão gia cũng đủ khiến y buồn chán đến cực điểm. Hơn nữa lại luôn có những kẻ vô dụng xen vào, hai người anh trai một người thì chuyên châm dầu vào lửa, một người thì bí mật gây phiền toái cho y, lại còn mẹ cả cũng luôn đối nghịch khiến cho tình cảnh của Đường Nhạc ngày càng khó khăn hơn.
Y dĩ nhiên không phải loại người cúi đầu cam chịu khuất phục, tuy rằng không có biện pháp nào để đối mặt trực tiếp với Lão gia, vì thế cũng không thể sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn lên hai người anh trai, nhưng những hoạt động kinh doanh mấy năm nay của Đường Nhạc, Lão gia không phải muốn là có thể thu hồi ngay được.
Tuy là như thế, nhưng cho tới bây giờ Đường Nhạc chưa từng trút giận lên Tô Trữ Xuyên. Cũng có thể vì Đường Nhạc không phải thuộc loại người không hiểu lí lẽ mà trút giận lên đầu người khác. Mà về phương diện khác, Tô Trữ Xuyên thật sự rất ngoan.
Về mặt này, Đường Nhạc có thể nói là đã gặp vô số người. Ngoài mặt luôn giả vờ mềm yếu ngoan ngoãn cho y xem, y biết rõ chỉ là không muốn để ý tới.
Thế nhưng Tô Trữ Xuyên lại không giống như vậy. Thực sự chỉ là một chú nai con ôn hòa vô hại, thậm chí nhìn vào đôi mắt đen hẹp dài kia còn có điểm khiến người khác rung động.
Không biết bắt đầu từ khi nào nhưng Đường Nhạc ngày càng thích làm tình với Tô Trữ Xuyên hơn.Thiếu niên xinh đẹp luôn ngoan ngoãn thuận theo y, thời gian hắn im lặng nằm trên giường chờ đợi đặc biệt toát ra vẻ quyến rũ mê người.
Đường Nhạc thích đặt thân thể mềm mại của thiếu niên dưới thân, hôn lên làn da mịn màng tinh tế, sau đó mãnh liệt đâm sâu vào nơi mềm mại yếu ớt giữa hai chân hắn.
Sự ôn nhu mềm mại của Tô Trữ Xuyên tựa hồ xuất phát từ trong xương, đôi lúc bị y mở rộng hai chân vuốt ve trêu đùa, xấu hổ muốn né tránh, nhưng nếu Đường Nhạc dùng sức giữ chặt thì hắn sẽ không bao giờ vũng vẫy tiếp nữa. Cho dù ở trên giường làm hắn đau đớn, cũng chỉ run rẩy cúi đầu, nức nở cầu xin.
Thậm chí có nhiều lúc Đường Nhạc có cảm giác bất kể mình yêu cầu một việc gì vô cùng khó khăn thì Tô Trữ Xuyên cũng sẽ không từ chối. Không có căn cứ nào khẳng định điều này, chỉ là trong lòng y có cảm giác như vậy.
Sau khi làm xong, lần nào Tô Trữ Xuyên cũng lăn ra ngủ.
Khi ngủ trông hắn có vẻ thành thật hơn lúc tỉnh, luôn thích dựa vào ngực Đường Nhạc, thỉnh thoảng còn cọ cọ một chút.
Phun ra hơi thở ấm áp lên cổ y, Đường Nhạc có cảm giác ấm áp dễ chịu như mình đang ôm một động vật nhỏ.
Trong những khoảng thời gian yên bình thế này, trong lòng Đường Nhạc luôn có một cảm giác ấm áp bốc lên. Y sinh ra trong Đường gia, là một thái tử cao ngạo. Tuy rằng không lo cơm áo, nhưng từ nhỏ đã lục đục với các anh trai, vì thế đã sớm hình thành thói quen đối với bất cứ kẻ nào, bất cứ việc nào cũng không tin tưởng hoàn toàn.
Thế nhưng đối với thiếu niên trong lòng mình lại chó chút bất đồng, hắn vô hại giống như chú nai con mềm mại mới được sinh ra, Đường Nhạc chưa bao giờ đối với người khác có cảm giác này.