Chương : 42
Mười giờ rưỡi tối, Đường Nhạc đúng giờ lái xe ngừng trước của nhà Tô Trữ Xuyên bóp còi vài tiếng.
Tô Trữ Xuyên sau khi ăn cơm chiều đã bắt đầu chuẩn bị. Nhưng sau khi tắm rửa sạch sẽ, nhìn tủ quần áo nửa ngày cũng không biết nên mặc gì mới tốt.
Hắn tuy là một diễn viên, nhưng dù sao cũng chỉ là một cậu bé, trừ bỏ quần áo công ty cấp chỉ còn lại áo sơ mi bình thường.
Nhìn tới nhìn lui nửa ngày, cuối cùng chọn một chiếc áo sơ mi tay ngắn màu trắng ,bởi vì hắn nhớ rõ Đường Nhạc nói rất thích bộ dáng sạch sẽ của hắn.
Hơn 9 giờ là thời điểm Tô mẫu đi ngủ. Nếu đã muốn thẳng thắng thừa nhận, Tô Trữ Xuyên cũng thừa nhận buổi tối sẽ đi đón sinh nhật với Đường Nhạc. Trong mắt Tô mẫu có chút sầu lo, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ nhẹ giọng hỏi một câu buổi tối ở bên kia qua đêm sao.
Tô Trữ Xuyên chỉ cúi đầu không dám trả lời.
Tuy rằng những năm này, xã hội đã rất cởi mở. Nhưng dù sao Tô mẫu cũng xuất thân từ dòng dõi thư hương, vẫn còn một phần điềm tĩnh và khí chất tao nhã.
Tô Trữ Xuyên không dám cùng mẹ bàn luận những thứ lộn xộn này, mà Tô mẫu cũng chỉ khẽ lắc đầu thở dài, không nói thêm gì nữa.
Mặc dù có chút lo lắng, nhưng vừa nghe thấy tiếng còi xe vang lên, vẻ mặt Tô Trữ Xuyên lập tức sáng bừng lên, vội vàng ra cửa chạy xuống lầu.
…..
Trong bóng đêm, Đường Nhạc như bình thường lái chiếc Lavender thanh lịch rực rỡ, đèn xe phía trước hơi lóe ra một quần sáng rực.
Tô Trữ Xuyên biết mỗi khi Đường Nhạc sử dụng chiếc xe này thì sẽ không để Phó Vũ Tây đều khiển. Đi tới mở cửa xe, quả nhiên thấy Đường Nhạc mặc tây trang xám ngồi trên ghế điều khiển. Nam nhân tuấn mỹ cao lớn quay đầu lại, đôi ngươi xanh biếc chớp động một chút, mỉm cười nói: “Vào đi.”
Tô Trữ Xuyên không biết vì cái gì, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt mình có chút nóng rực. Cũng không nói gì, im lặng ngồi vào xe, ngồi ở ghế phó lái bên cạnh Đường Nhạc.
“Chào buổi tối.” Đường Nhạc quay đầu nhìn Tô Trữ Xuyên, gương mặt tươi cười trong bóng đêm có vẻ anh tuấn lại ôn hòa, lại có chút hương vị âm ỉ mê hoặc lòng ngươi.
“Thái tử….chào buổi tối.” Tô Trữ Xuyên đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng, mở miệng nói cũng có chút gượng gạo.
“Ăn gì chưa?” Đường Nhạc khởi động máy, thân xe nhẹ nhàng rung động, ánh mắt xanh biếc chăm chú nhín lên kính chiếu hậu, thuận tiện hỏi một câu.
“Ăn rồi.” Tô Trữ Xuyên lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
“Tốt lắm, ta tđưa ngươi tới một chỗ.” Tâm tình Đường Nhạc tựa hồ rất tốt, thân xe nhẹ chàng chuyển động, bắt đầu lướt trên đường. Khóe môi y hơi nhếch lên, cơ hồ đang mỉm cười: “Một nơi rất đẹp.”
Tô Trữ Xuyên sau khi ăn cơm chiều đã bắt đầu chuẩn bị. Nhưng sau khi tắm rửa sạch sẽ, nhìn tủ quần áo nửa ngày cũng không biết nên mặc gì mới tốt.
Hắn tuy là một diễn viên, nhưng dù sao cũng chỉ là một cậu bé, trừ bỏ quần áo công ty cấp chỉ còn lại áo sơ mi bình thường.
Nhìn tới nhìn lui nửa ngày, cuối cùng chọn một chiếc áo sơ mi tay ngắn màu trắng ,bởi vì hắn nhớ rõ Đường Nhạc nói rất thích bộ dáng sạch sẽ của hắn.
Hơn 9 giờ là thời điểm Tô mẫu đi ngủ. Nếu đã muốn thẳng thắng thừa nhận, Tô Trữ Xuyên cũng thừa nhận buổi tối sẽ đi đón sinh nhật với Đường Nhạc. Trong mắt Tô mẫu có chút sầu lo, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ nhẹ giọng hỏi một câu buổi tối ở bên kia qua đêm sao.
Tô Trữ Xuyên chỉ cúi đầu không dám trả lời.
Tuy rằng những năm này, xã hội đã rất cởi mở. Nhưng dù sao Tô mẫu cũng xuất thân từ dòng dõi thư hương, vẫn còn một phần điềm tĩnh và khí chất tao nhã.
Tô Trữ Xuyên không dám cùng mẹ bàn luận những thứ lộn xộn này, mà Tô mẫu cũng chỉ khẽ lắc đầu thở dài, không nói thêm gì nữa.
Mặc dù có chút lo lắng, nhưng vừa nghe thấy tiếng còi xe vang lên, vẻ mặt Tô Trữ Xuyên lập tức sáng bừng lên, vội vàng ra cửa chạy xuống lầu.
…..
Trong bóng đêm, Đường Nhạc như bình thường lái chiếc Lavender thanh lịch rực rỡ, đèn xe phía trước hơi lóe ra một quần sáng rực.
Tô Trữ Xuyên biết mỗi khi Đường Nhạc sử dụng chiếc xe này thì sẽ không để Phó Vũ Tây đều khiển. Đi tới mở cửa xe, quả nhiên thấy Đường Nhạc mặc tây trang xám ngồi trên ghế điều khiển. Nam nhân tuấn mỹ cao lớn quay đầu lại, đôi ngươi xanh biếc chớp động một chút, mỉm cười nói: “Vào đi.”
Tô Trữ Xuyên không biết vì cái gì, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt mình có chút nóng rực. Cũng không nói gì, im lặng ngồi vào xe, ngồi ở ghế phó lái bên cạnh Đường Nhạc.
“Chào buổi tối.” Đường Nhạc quay đầu nhìn Tô Trữ Xuyên, gương mặt tươi cười trong bóng đêm có vẻ anh tuấn lại ôn hòa, lại có chút hương vị âm ỉ mê hoặc lòng ngươi.
“Thái tử….chào buổi tối.” Tô Trữ Xuyên đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng, mở miệng nói cũng có chút gượng gạo.
“Ăn gì chưa?” Đường Nhạc khởi động máy, thân xe nhẹ nhàng rung động, ánh mắt xanh biếc chăm chú nhín lên kính chiếu hậu, thuận tiện hỏi một câu.
“Ăn rồi.” Tô Trữ Xuyên lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
“Tốt lắm, ta tđưa ngươi tới một chỗ.” Tâm tình Đường Nhạc tựa hồ rất tốt, thân xe nhẹ chàng chuyển động, bắt đầu lướt trên đường. Khóe môi y hơi nhếch lên, cơ hồ đang mỉm cười: “Một nơi rất đẹp.”