Chương 6: Ăn tối cùng Thiên Phong
Đã vô số lần anh được nghe cô kể về người có tên Thiên Phong. Mỗi lần nhắc đến người này An Thanh đều rất hào hứng. Anh biết họ cùng nhau trưởng thành, bên nhau nhiều năm tình cảm sâu đậm nhưng khi tận mắt nhìn thấy họ gặp nhau anh mới thật sự hiểu được họ thân thiết đến thế nào.
Ngỡ là ánh nhìn vui vẻ, nụ cười rạng rỡ, cử chỉ thân mật ấy cô chỉ dành cho anh nhưng đâu phải thế, ngoài anh ra vẫn còn một người đàn ông khác có tên Thiên Phong.
Anh quen cô, kết hôn cùng cô chỉ là một kế hoạch định sẵn. Anh muốn trả thù cô, muốn tổn thương cô nhưng khi nhìn cô đau khổ anh lại không thể vui vẻ như trong tưởng tượng mà thay vào đó chỉ là sự xót xa, dằn vặt. Giờ đây nhìn cô bên một người đàn ông khác tâm tư của anh lại mang bao muộn phiền, trái tim anh lại như bị ai đó bóp chặt, chặt tới mức ngột ngạt khiến anh khó chịu.
Trước mặt Cảnh Hiên anh đã cố trấn an bản thân bao nhiêu, tỏ ra bình tĩnh bao nhiêu thì giờ đây anh lại lo lắng, khó chịu bấy nhiêu. Trên đời này đâu có tình bạn đơn thuần giữa hai người khác giới huống hồ trực giác một người đàn ông cho anh thấy ánh mắt của người tên Thiên Phong kia chứa đựng bao nhớ thương.
Chiếc gạt tàn đã chật kín những đầu thuốc lá. Người đàn ông vẫn im lặng nhìn lên bầu trời đêm tối đen như mực. Từng luồng khói trắng vẫn đang bay lượn trong không trung một cách lặng lẽ như chính người tạo ra chúng.
...
Ngày hôm nay, bầu trời Hà Thịnh như bị bao phủ bởi những tầng sương mù dày đặc, có âm u, có lạnh lẽo chỉ vì tâm trạng bất ổn của người đứng đầu công ty.
Mới sáng ra sắc mặt Hà Băng đã bừng bừng sát khí, cả người toát ra luồng khí hung tàn khiến những người xung quanh đều chung một cảm giác "không rét mà run".
Những bản báo cáo bị trả về làm lại còn nhiều hơn cả số lượng của một tuần trước.
5 giờ chiều, trong căn phòng chủ tịch xa hoa, Hà Băng ngồi nhìn chăm chăm vào tập tài liệu trước mặt, từng trang giấy lật qua lật lại nhưng cuối cùng anh cũng chẳng biết tập tài liệu ấy có nội dung gì mà thay vào đó chỉ là hình ảnh An Thanh đang cười rạng rỡ ôm chầm lấy Thiên Phong, nó hệt như một thước phim ngắn được tua đi tua lại trong tâm trí Hà Băng.
" Kiều An Thanhhhh"
Cuối cùng Hà Băng không chịu được cái cảm giác bức bối trong lòng, anh ta hét lên một cái tên trong bực tức rồi nhanh chóng rời khỏi công ty.
19 giờ, những tia nắng cuối cùng trong ngày đã mất dấu từ lâu để nhường chỗ cho những ánh đèn lung linh rực rỡ.
Trong ngôi nhà rộng lớn ấy, chiếc ti vi đặt ở phòng khách liên tục bị chuyển kênh đến chóng mặt. Ánh mắt Hà Băng thi thoảng lại quét lên đồng hồ trong sự bất mãn.
" kiều An Thanh, cô giỏi lắm, giờ này còn chưa biết đường về.
20 giờ, sự mất kiên nhẫn đã hằn rõ trên khuôn mặt đẹp không một góc chết. Những hoài nghi trong lòng càng khiến Hà Băng khó chịu. Hơn 2 tháng qua dù không về nhà nhưng anh vẫn biết nếu không có lịch trực An Thanh sẽ về nhà rất đúng giờ. Không lẽ Thiên Phong vừa trở về đã khiến cô thay đổi rồi ư.
" Chết tiệt" Trên màn hình điện thoại hiện lên vị trí định vị của An Thanh đã thật sự khiến cho sắc mặt Hà Băng tối sầm lại. Anh hằn học buông ra 1 tiếng chửi thề rồi tức tốc tới địa điểm hiện trên màn hình.
Trong một nhà hàng nhỏ ngay cổng trường y, An Thanh đang ăn tối cùng Thiên Phong vô cùng vui vẻ. Đây chính là bữa cơm chào mừng Thiên Phong trở về. Cô nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, dường như cô đang nói cười bù lại cho 2 tháng trầm lặng vừa qua.
" Cậu thấy không, cậu đi hơn 3 năm nơi này đã thay đổi khá nhiều rồi."
Thiên Phong: " Thật à, để mình xem đã thay đổi gì rồi."
Thiên Phong vừa nói vừa nhìn ngó xung quanh rồi mới gật gật xem như đồng ý.
" Đúng là thay đổi rất nhiều, cậu nói xem có phải bà chủ ở đây làm ăn rất tốt nên nhà hàng này ngày càng khang trang không?"
An Thanh: " Đương nhiên rồi. Ở đây giá thì rẻ, đồ ăn thì ngon, nhân viên phục vụ lại chu đáo sao có thể không làm ăn tốt cho được."
" Nào, ăn thử xem hương vị thế nào đi, món này mới có đấy, cậu chưa được ăn đâu."
Nói xong An Thanh liền múc cho Thiên Phong một muỗng súp gà nóng hổi rồi lại trưng ra bộ mặt hớn hở chờ đợi nhận xét của Thiên Phong.
" Thế nào, có ngon không?"
Thiên Phong: " Màu sắc bắt mắt, vị ngọt thanh tự nhiên của ngô, nấm, cà rốt, thịt mềm vừa phải. Đúng là rất ngon."
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ mà tất cả những hình ảnh ấy đều thu trọn vào tầm nhìn của Hà Băng. Qua cánh cửa kính trong suốt của nhà hàng anh có thể nhìn rõ từng cử chỉ của những người bên trong. Lúc xem định vị anh đã đoán An Thanh ở gần trường y nhất định là đi cùng Thiên Phong nhưng giờ tận mắt xác nhận suy đoán của mình là đúng thì trong lòng anh vẫn không tránh được cảm giác thất vọng. Không lẽ cô đã quên anh rồi sao.
Ngỡ là ánh nhìn vui vẻ, nụ cười rạng rỡ, cử chỉ thân mật ấy cô chỉ dành cho anh nhưng đâu phải thế, ngoài anh ra vẫn còn một người đàn ông khác có tên Thiên Phong.
Anh quen cô, kết hôn cùng cô chỉ là một kế hoạch định sẵn. Anh muốn trả thù cô, muốn tổn thương cô nhưng khi nhìn cô đau khổ anh lại không thể vui vẻ như trong tưởng tượng mà thay vào đó chỉ là sự xót xa, dằn vặt. Giờ đây nhìn cô bên một người đàn ông khác tâm tư của anh lại mang bao muộn phiền, trái tim anh lại như bị ai đó bóp chặt, chặt tới mức ngột ngạt khiến anh khó chịu.
Trước mặt Cảnh Hiên anh đã cố trấn an bản thân bao nhiêu, tỏ ra bình tĩnh bao nhiêu thì giờ đây anh lại lo lắng, khó chịu bấy nhiêu. Trên đời này đâu có tình bạn đơn thuần giữa hai người khác giới huống hồ trực giác một người đàn ông cho anh thấy ánh mắt của người tên Thiên Phong kia chứa đựng bao nhớ thương.
Chiếc gạt tàn đã chật kín những đầu thuốc lá. Người đàn ông vẫn im lặng nhìn lên bầu trời đêm tối đen như mực. Từng luồng khói trắng vẫn đang bay lượn trong không trung một cách lặng lẽ như chính người tạo ra chúng.
...
Ngày hôm nay, bầu trời Hà Thịnh như bị bao phủ bởi những tầng sương mù dày đặc, có âm u, có lạnh lẽo chỉ vì tâm trạng bất ổn của người đứng đầu công ty.
Mới sáng ra sắc mặt Hà Băng đã bừng bừng sát khí, cả người toát ra luồng khí hung tàn khiến những người xung quanh đều chung một cảm giác "không rét mà run".
Những bản báo cáo bị trả về làm lại còn nhiều hơn cả số lượng của một tuần trước.
5 giờ chiều, trong căn phòng chủ tịch xa hoa, Hà Băng ngồi nhìn chăm chăm vào tập tài liệu trước mặt, từng trang giấy lật qua lật lại nhưng cuối cùng anh cũng chẳng biết tập tài liệu ấy có nội dung gì mà thay vào đó chỉ là hình ảnh An Thanh đang cười rạng rỡ ôm chầm lấy Thiên Phong, nó hệt như một thước phim ngắn được tua đi tua lại trong tâm trí Hà Băng.
" Kiều An Thanhhhh"
Cuối cùng Hà Băng không chịu được cái cảm giác bức bối trong lòng, anh ta hét lên một cái tên trong bực tức rồi nhanh chóng rời khỏi công ty.
19 giờ, những tia nắng cuối cùng trong ngày đã mất dấu từ lâu để nhường chỗ cho những ánh đèn lung linh rực rỡ.
Trong ngôi nhà rộng lớn ấy, chiếc ti vi đặt ở phòng khách liên tục bị chuyển kênh đến chóng mặt. Ánh mắt Hà Băng thi thoảng lại quét lên đồng hồ trong sự bất mãn.
" kiều An Thanh, cô giỏi lắm, giờ này còn chưa biết đường về.
20 giờ, sự mất kiên nhẫn đã hằn rõ trên khuôn mặt đẹp không một góc chết. Những hoài nghi trong lòng càng khiến Hà Băng khó chịu. Hơn 2 tháng qua dù không về nhà nhưng anh vẫn biết nếu không có lịch trực An Thanh sẽ về nhà rất đúng giờ. Không lẽ Thiên Phong vừa trở về đã khiến cô thay đổi rồi ư.
" Chết tiệt" Trên màn hình điện thoại hiện lên vị trí định vị của An Thanh đã thật sự khiến cho sắc mặt Hà Băng tối sầm lại. Anh hằn học buông ra 1 tiếng chửi thề rồi tức tốc tới địa điểm hiện trên màn hình.
Trong một nhà hàng nhỏ ngay cổng trường y, An Thanh đang ăn tối cùng Thiên Phong vô cùng vui vẻ. Đây chính là bữa cơm chào mừng Thiên Phong trở về. Cô nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, dường như cô đang nói cười bù lại cho 2 tháng trầm lặng vừa qua.
" Cậu thấy không, cậu đi hơn 3 năm nơi này đã thay đổi khá nhiều rồi."
Thiên Phong: " Thật à, để mình xem đã thay đổi gì rồi."
Thiên Phong vừa nói vừa nhìn ngó xung quanh rồi mới gật gật xem như đồng ý.
" Đúng là thay đổi rất nhiều, cậu nói xem có phải bà chủ ở đây làm ăn rất tốt nên nhà hàng này ngày càng khang trang không?"
An Thanh: " Đương nhiên rồi. Ở đây giá thì rẻ, đồ ăn thì ngon, nhân viên phục vụ lại chu đáo sao có thể không làm ăn tốt cho được."
" Nào, ăn thử xem hương vị thế nào đi, món này mới có đấy, cậu chưa được ăn đâu."
Nói xong An Thanh liền múc cho Thiên Phong một muỗng súp gà nóng hổi rồi lại trưng ra bộ mặt hớn hở chờ đợi nhận xét của Thiên Phong.
" Thế nào, có ngon không?"
Thiên Phong: " Màu sắc bắt mắt, vị ngọt thanh tự nhiên của ngô, nấm, cà rốt, thịt mềm vừa phải. Đúng là rất ngon."
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ mà tất cả những hình ảnh ấy đều thu trọn vào tầm nhìn của Hà Băng. Qua cánh cửa kính trong suốt của nhà hàng anh có thể nhìn rõ từng cử chỉ của những người bên trong. Lúc xem định vị anh đã đoán An Thanh ở gần trường y nhất định là đi cùng Thiên Phong nhưng giờ tận mắt xác nhận suy đoán của mình là đúng thì trong lòng anh vẫn không tránh được cảm giác thất vọng. Không lẽ cô đã quên anh rồi sao.