Chương : 18
Đều đã chật vật như vậy rồi, còn ai để ý nữa, Thang Sách Ngôn uống xong thì Đào Hiểu Đông uống nốt chỗ nước còn lại, chai nước đứng nghiêm bên cạnh.
Cứ ngồi chờ như vậy thời gian trôi qua rất chậm, vừa nóng lại vừa sốt ruột, Đào Hiểu Đông bắt đầu tìm đề tài nói chuyện, anh hỏi: “Chưa từng gặp chuyện này đâu đúng không?”
Thang Sách Ngôn nói: “Chuyện này? Bị kẹt trên đường?”
Đào Hiểu Đông nói phải.
Thang Sách Ngôn đáp từng bị vậy rồi.
Đào Hiểu Đông nhìn sang, Thang Sách Ngôn không quay đầu, vẫn nhìn ngọn núi phía trước, bảo một câu, “Từng gặp tai nạn xe.”
Đào Hiểu Đông ngạc nhiên, vô thức thốt lên thành tiếng: “Hở?”
Thang Sách Ngôn nhớ lại mà kể rằng: “Cũng là đường núi, lúc đợi xe cứu thương tôi cũng ngồi ven đường thế này, nhưng hôm đó không nóng như hôm nay.”
Đào Hiểu Đông nghe mà hoảng hồn, hỏi hắn: “Nghiêm trọng không?”
Thang Sách Ngôn lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không nghiêm trọng, cậu xem tôi còn có thể ngồi chờ người đến thì nghiêm trọng gì chứ.”
“Trên xe còn ai khác không? Hay chỉ có một mình anh?”
Thang Sách Ngôn nói có.
Đào Hiểu Đông hỏi người kia thế nào, Thang Sách Ngôn nói không làm sao, chỉ bị đụng đầu mà thôi.
Chuyện mấy năm trước rồi, Thang Sách Ngôn cũng chỉ thuận miệng kể lại, Đào Hiểu Đông nghe mà trong lòng không được thoải mái, một lúc sau anh giơ cánh tay lên, vỗ lên lưng Thang Sách Ngôn hai cái, an ủi đàn ông thì dùng sức, miệng nói câu “Bình an”.
Thang Sách Ngôn bật cười, nhìn Đào Hiểu Đông một chút.
Đào Hiểu Đông khẽ chau mày lại, có lẽ chính bản thân anh cũng không phát hiện ra.
Thang Sách Ngôn dời mắt sang chỗ khác, cười nhạt bảo rằng: “Mồ hôi phía sau lưng tôi bị cậu vỗ dính cả vào quần áo.”
Đào Hiểu Đông cũng đẫm mồ hôi, hai người chẳng ai khá khẩm hơn ai. Chút tiên khí của Thang Sách Ngôn cũng bay biến sạch sẽ, áo sơ mi ban nãy bị Đào Hiểu Đông vỗ hai cái cũng dán vào người, trên trán rịn mồ hôi, cánh tay gác lên đầu gối ngồi dưới đất, đâu còn phong thái học giả trước kia.
Thang Sách Ngôn đưa tay ra sau giật áo ra, để nó không dán chặt vào lưng. Áo sơ mi mặc với quần tây, như vậy lúc ngồi ngả người về phía trước có một đoạn áo sơ mi chật căng, bị thắt lưng bó vào.
Đào Hiểu Đông thì thoải mái hơn nhiều, anh mặc áo phông và quần thể thao rộng rãi, lúc nào nóng quá còn có thể kéo lên để hít thở.
Sau đó Đào Hoài Nam tỉnh giấc, mơ màng gọi một tiếng anh ơi.
Đào Hiểu Đông đáp “ơi”, hỏi cậu: “Dậy rồi à? Anh đang ngồi ngoài xe.”
Đào Hoài Nam dịch tới bên đây ngồi, cậu ngồi bên cạnh, hỏi anh: “Sao thế ạ?”
Đào Hiểu Đông nói: “Xe không đi được, đang ngồi đợi đây.”
“Ồ.” Đào Hoài Nam không hoang mang một chút nào, dù sao anh trai cậu và bác sĩ đều ở đây.
Thang Sách Ngôn quay đầu nhìn Đào Hoài Nam, cười hỏi cậu: “Lần này không ngửi được mùi anh nữa đúng không? Bị mùi mồ hôi ắt đi rồi.”
Đào Hoài Nam cười gật đầu: “Không ngửi được.”
“Thằng bé luôn nói ngửi được mùi của anh, rốt cuộc là mùi gì mà đến giờ tôi cũng không ngửi được.” Đào Hiểu Đông nói.
Thang Sách Ngôn bảo: “Tôi cũng không ngửi được. Quen rồi. Có lẽ là mùi nước xịt phòng của mẹ tôi, ở lâu bám vào quần áo.”
Mặt trời ngả về phía Tây một chút, bóng râm từ từ nhích về phía trước, che phủ bóng râm mà họ dựng tạm. Lúc xe tới Đào Hiểu Đông và Thang Sách Ngôn đều đang đứng, anh thu quần áo che lại, ba người đổi xe, lái xe cũng đổi. Lên xe có điều hòa mát lạnh, Đào Hiểu Đông thở phào: “Sống rồi.”
Thang Sách Ngôn mỉm cười.
Lái xe lần này là một cậu thanh niên, là xe của bệnh viện trước đó phái tới. Vừa lái xe vừa nói xin lỗi họ, để họ phải gặp cảnh này.
“Không sao đâu.” Đào Hiểu Đông nói, “Ngắm phong cảnh cũng được.”
Nửa hành trình sau đó rất thuận lợi, buổi chiều tới một huyện nhỏ xưa cũ. Phía bệnh viện vẫn đang đợi hắn, dù thế nào Thang Sách Ngôn cũng phải tới lộ diện. Lái xe đưa Đào Hiểu Đông và Đào Hoài Nam tới một nhà nghỉ nhỏ trong huyện, chỉ có bốn tầng, xem ra không mấy lớn.
Phòng ở đã được liên hệ trước, lúc Đào Hiểu Đông đăng ký, cô gái tiếp tân đối chiếu danh sách, lẩm bẩm: “403 hay là 404 nhỉ.. à 403.”
Cô đưa thẻ phòng cho Đào Hiểu Đông, khẽ mỉm cười.
Đào Hiểu Đông nói tiếng cảm ơn, tay trái đẩy vali hành lý, tay phải dắt Đào Hoài Nam, ngón tay kẹp thẻ phòng.
Sau khi vào phòng Đào Hoài Nam thở phào một hơi, nhỏ giọng nói: “Mệt mỏi quá.”
Đào Hiểu Đông dắt cậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nói rằng: “Anh đi dội nước cái đã, cả người đẫm mồ hôi.”
“Vâng.” Đào Hoài Nam đáp một tiếng, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, lấy điện thoại ra.
Giờ này Trì Sính vẫn còn đi học, không thể gửi tin nhắn. Đào Hoài Nam khoanh tròn một vòng, không có việc gì làm, lại mò mẫm điện thoại.
Đào Hiểu Đông vừa vào phòng liền đi thẳng tới chỗ vòi hoa sen, trên tường có treo một bình nước nóng, nhiệt độ không ổn định, lúc nóng lúc lạnh. Đào Hiểu Đông gội đầu, dầu gội của nhà nghỉ dính dấp mà mãi không lên bọt, Đào Hiểu Đông tắm cả buổi mới cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Anh rút khăn lông tiện tay lau nước trên người, cũng chỉ lau đại khái, trên cổ, sau lưng, trên đùi vẫn còn chưa ráo nước.
Vào vội nên không mang theo quần áo, lại không thể mặc đồ vừa cởi ra, thế là Đào Hiểu Đông cầm khăn mặt tiện tay quấn quanh eo. Em trai anh không nhìn thấy nên anh tương đối tùy ý về mặt này, nhưng không nhìn thấy thì không nhìn thấy, khăn vẫn phải quấn, không thì ra cái thể thống gì nữa.
Đào Hiểu Đông mở vali, ngồi xổm ở đó chọn quần áo.
Đào Hoài Nam hỏi: “Có nước nóng không?”
“Có,” Đào Hiểu Đông nói, “Nhưng không ổn định, em cứ tắm và điều chỉnh, đừng để bị lạnh.”
Đào Hoài Nam nói vâng ạ.
Đào Hiểu Đông tìm đồ lót ra mặc vào, nới lỏng khăn mặt ra. Khăn mặt trong tay còn chưa buông xuống, cửa đột nhiên đổ chuông, có tiếng “bíp” quét thẻ phòng. Đào Hiểu Đông còn chưa có thời gian phản ứng thì cửa mở ra.
Thang Sách Ngôn và Đào Hiểu Đông bốn mắt nhìn nhau, Thang Sách Ngôn sững người.
Đào Hiểu Đông há hốc miệng, hai người đứng đực ra nhìn nhau, đều cảm thấy mơ hồ. Thang Sách Ngôn mở cửa ra chỉ mới bước một chân vào đã khựng lại tại chỗ, Đào Hiểu Đông còn mơ màng hơn cả hắn, trố mắt ra gọi một tiếng “Anh Ngôn”.
“…..Thật ngại quá.” Thang Sách Ngôn phản ứng lại trước tiên, “Chắc là tôi đi nhầm.”
Hắn bỏ lại một câu rồi vội vã lùi ra ngoài đóng cửa lại.
Cánh cửa đóng lại, Đào Hiểu Đông đặt khăn mặt trong tay lên bàn, cúi đầu nhìn bản thân mình một chút. Nửa người trên trống không, nửa người dưới cũng trống không, chỉ có đoạn ở giữa mặc một chiếc quần lót.
Đào Hoài Nam ngồi bên cạnh cất tiếng cười, hỏi anh: “Anh mặc quần áo chưa thế?”
Đào Hiểu Đông: “Mặc rồi.”
Đào Hoài Nam đứng dậy muốn đi tắm, lúc đi ngang qua anh mình thì sờ từ eo trở xuống, cậu sờ xuống tận chân, sờ xong thì cười hì hì bảo: “Chộ ôi xấu hổ thế.”
Đào Hiểu Đông búng trán cậu, cũng dở khóc dở cười.
Thang Sách Ngôn đóng cửa phòng, mất hai giây sau mới xoay người xuống tầng.
Hắn đưa thẻ phòng cho tiếp tân: “Tra lại số phòng giúp tôi.”
Cô gái mở to mắt nhìn, vẻ mặt khó hiểu rồi lấy tờ đơn ra đối chiếu lại một lần nữa, nói: “Đúng mà, phòng 404, không sai.”
Thang Sách Ngôn nhìn cô ấy, bất đắc dĩ nói: “Ban nãy cô nói 403.”
“Ôi…” Cô gái lập tức nói: “Em xin lỗi em xin lỗi.”
Thang Sách Ngôn thở dài: “Cô giúp tôi quẹt lại đi.”
“Vâng vâng.” Cô gái lập tức quẹt thẻ, miệng không ngừng nói xin lỗi.
Thang Sách Ngôn bảo “Không sao”, xoay người lên tầng. Lúc đi qua phòng 403 vô thức nhìn cửa phòng, nhớ tới cảnh ban nãy lại gia tốc.
Thực ra đều là đàn ông con trai, nhìn một chút cũng không phải chuyện gì ghê gớm, mấy anh em hẹn nhau đi tắm là chuyện bình thường. Còn chưa nói Đào Hiểu Đông vẫn mặc quần lót, anh có ở trần cũng không là gì, Điền Nghị từng nhìn thấy không biết bao nhiêu lần
Vấn đề là cả hai người này đều không phải trai thẳng, trong lòng cũng biết rõ đối phương không phải thẳng, cho nên một chuyện những tưởng rất bình thường cũng lại có chút lúng túng khó xử. Nhưng so với Đào Hiểu Đông mà nói, Thang Sách Ngôn còn khó xử hơn một chút, dù sao cũng tại hắn mở nhầm cửa, đường đột thế cơ mà.
Bởi vì chuyện nho nhỏ này, cũng không biết cố ý hay là vô tình, buổi tối hai người không ăn cơm cùng nhau. Theo thói quen khoảng thời gian này của họ mà nói, nhất định phải ngồi lại ăn với nhau. Vậy mà tối đến giờ cơm không ai tìm ai, Đào Hiểu Đông xuống tầng mang cơm lên phòng ăn cùng với Đào Hoài Nam. Thang Sách Ngôn tới phòng ăn một mình.
Buổi tối tắt đèn, điện thoại Đào Hiểu Đông có một đống tin nhắn đợi anh trả lời, Đào Hoài Nam nằm trên chiếc giường khác nói chuyện điện thoại với Trì Sính.
Đào Hoài Nam nghịch ngợm nói với Trì Sính: “Hôm nay anh nhà ta không mặc quần áo để bác sĩ Thang nhìn thấy.”
Cậu đeo tai nghe quay về phía tường nhỏ giọng nói, Trì Sính hỏi: “Tình hình thế nào?”
Đào Hoài Nam cười “he he”: “Anh nhà mình tắm xong bác sĩ Thang đi nhầm cửa.”
Trì Sính: “Thế còn em?”
Đào Hoài Nam nói: “Em còn chưa tắm, em đang ngồi mà, anh nhà mình ngớ người ra luôn.”
Cậu nói chuyện cũng không hạ thấp giọng, cũng không sợ Đào Hiểu Đông nghe thấy. Không biết trong điện thoại nói gì, Đào Hoài Nam vẫn cười, cười xong thì nói: “Ai biết được anh ấy.”
Đào Hiểu Đông nghe hai người nói chuyện điện thoại, cũng cười nói. Buổi tối tắm xong còn chưa ra khỏi phòng tắm đã mặc quần đùi vào, lúc đi ra Đào Hoài Nam sờ sờ rồi lại cười anh.
Sáng hôm sau, Đào Hiểu Đông gọi điện thoại cho Thang Sách Ngôn, hỏi hắn đã thu thập xong chưa.
Thang Sách Ngôn nói hắn đang ở bệnh viện rồi, sáng nay hắn đi trước, sáu giờ đã tới rồi.
Buổi trưa ai lo chuyện người ấy, cả ngày họ không gặp nhau. Thang Sách Ngôn hơi bận rộn, nhiều bệnh nhân. Tối đến Thang Sách Ngôn ăn đại mấy món, cũng không gặp mặt.
Tối ấy Đào Hoài Nam ăn mì, cậu ăn được không ít, sau bữa ăn Đào Hiểu Đông kéo cậu ra ngoài đi dạo cho tiêu mì. Thuận đường nhỏ đi xa dần, huyện này không mấy lớn, Đào Hoài Nam rất thích đi dạo bộ ở nơi xa lạ, Đào Hiểu Đông bèn dẫn cậu đi nhiều một chút.
Cậu còn mua không ít đồ ăn, Đào Hoài Nam thích ăn thịt bò khô.
Sau đó trở về phòng Đào Hoài Nam tắm rửa, Đào Hiểu Đông gõ cửa phòng bên cạnh.
Thang Sách Ngôn ra mở cửa, trông thấy anh thì tự nhiên gọi một tiếng: “Hiểu Đông.”
Đào Hiểu Đông còn tự nhiên hơn, đưa cho hắn hai túi giấy thịt bò khô, cười bảo: “Cái này nướng thơm lắm, lúc không ăn cơm thì ăn tạm mấy miếng.”
Thang Sách Ngôn nhận lấy, nói “Được rồi”.
Một đưa một nhận, lúc trao tay đầu ngón tay không cẩn thận chạm vào nhau, hai người đều không ngước mắt lên, giống như đều không để ý tới.
Đào Hiểu Đông nói: “Thế tôi về đây, anh nghỉ ngơi sớm nhé.”
Thang Sách Ngôn gật đầu: “Được rồi, cậu cũng thế.”
Cứ ngồi chờ như vậy thời gian trôi qua rất chậm, vừa nóng lại vừa sốt ruột, Đào Hiểu Đông bắt đầu tìm đề tài nói chuyện, anh hỏi: “Chưa từng gặp chuyện này đâu đúng không?”
Thang Sách Ngôn nói: “Chuyện này? Bị kẹt trên đường?”
Đào Hiểu Đông nói phải.
Thang Sách Ngôn đáp từng bị vậy rồi.
Đào Hiểu Đông nhìn sang, Thang Sách Ngôn không quay đầu, vẫn nhìn ngọn núi phía trước, bảo một câu, “Từng gặp tai nạn xe.”
Đào Hiểu Đông ngạc nhiên, vô thức thốt lên thành tiếng: “Hở?”
Thang Sách Ngôn nhớ lại mà kể rằng: “Cũng là đường núi, lúc đợi xe cứu thương tôi cũng ngồi ven đường thế này, nhưng hôm đó không nóng như hôm nay.”
Đào Hiểu Đông nghe mà hoảng hồn, hỏi hắn: “Nghiêm trọng không?”
Thang Sách Ngôn lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không nghiêm trọng, cậu xem tôi còn có thể ngồi chờ người đến thì nghiêm trọng gì chứ.”
“Trên xe còn ai khác không? Hay chỉ có một mình anh?”
Thang Sách Ngôn nói có.
Đào Hiểu Đông hỏi người kia thế nào, Thang Sách Ngôn nói không làm sao, chỉ bị đụng đầu mà thôi.
Chuyện mấy năm trước rồi, Thang Sách Ngôn cũng chỉ thuận miệng kể lại, Đào Hiểu Đông nghe mà trong lòng không được thoải mái, một lúc sau anh giơ cánh tay lên, vỗ lên lưng Thang Sách Ngôn hai cái, an ủi đàn ông thì dùng sức, miệng nói câu “Bình an”.
Thang Sách Ngôn bật cười, nhìn Đào Hiểu Đông một chút.
Đào Hiểu Đông khẽ chau mày lại, có lẽ chính bản thân anh cũng không phát hiện ra.
Thang Sách Ngôn dời mắt sang chỗ khác, cười nhạt bảo rằng: “Mồ hôi phía sau lưng tôi bị cậu vỗ dính cả vào quần áo.”
Đào Hiểu Đông cũng đẫm mồ hôi, hai người chẳng ai khá khẩm hơn ai. Chút tiên khí của Thang Sách Ngôn cũng bay biến sạch sẽ, áo sơ mi ban nãy bị Đào Hiểu Đông vỗ hai cái cũng dán vào người, trên trán rịn mồ hôi, cánh tay gác lên đầu gối ngồi dưới đất, đâu còn phong thái học giả trước kia.
Thang Sách Ngôn đưa tay ra sau giật áo ra, để nó không dán chặt vào lưng. Áo sơ mi mặc với quần tây, như vậy lúc ngồi ngả người về phía trước có một đoạn áo sơ mi chật căng, bị thắt lưng bó vào.
Đào Hiểu Đông thì thoải mái hơn nhiều, anh mặc áo phông và quần thể thao rộng rãi, lúc nào nóng quá còn có thể kéo lên để hít thở.
Sau đó Đào Hoài Nam tỉnh giấc, mơ màng gọi một tiếng anh ơi.
Đào Hiểu Đông đáp “ơi”, hỏi cậu: “Dậy rồi à? Anh đang ngồi ngoài xe.”
Đào Hoài Nam dịch tới bên đây ngồi, cậu ngồi bên cạnh, hỏi anh: “Sao thế ạ?”
Đào Hiểu Đông nói: “Xe không đi được, đang ngồi đợi đây.”
“Ồ.” Đào Hoài Nam không hoang mang một chút nào, dù sao anh trai cậu và bác sĩ đều ở đây.
Thang Sách Ngôn quay đầu nhìn Đào Hoài Nam, cười hỏi cậu: “Lần này không ngửi được mùi anh nữa đúng không? Bị mùi mồ hôi ắt đi rồi.”
Đào Hoài Nam cười gật đầu: “Không ngửi được.”
“Thằng bé luôn nói ngửi được mùi của anh, rốt cuộc là mùi gì mà đến giờ tôi cũng không ngửi được.” Đào Hiểu Đông nói.
Thang Sách Ngôn bảo: “Tôi cũng không ngửi được. Quen rồi. Có lẽ là mùi nước xịt phòng của mẹ tôi, ở lâu bám vào quần áo.”
Mặt trời ngả về phía Tây một chút, bóng râm từ từ nhích về phía trước, che phủ bóng râm mà họ dựng tạm. Lúc xe tới Đào Hiểu Đông và Thang Sách Ngôn đều đang đứng, anh thu quần áo che lại, ba người đổi xe, lái xe cũng đổi. Lên xe có điều hòa mát lạnh, Đào Hiểu Đông thở phào: “Sống rồi.”
Thang Sách Ngôn mỉm cười.
Lái xe lần này là một cậu thanh niên, là xe của bệnh viện trước đó phái tới. Vừa lái xe vừa nói xin lỗi họ, để họ phải gặp cảnh này.
“Không sao đâu.” Đào Hiểu Đông nói, “Ngắm phong cảnh cũng được.”
Nửa hành trình sau đó rất thuận lợi, buổi chiều tới một huyện nhỏ xưa cũ. Phía bệnh viện vẫn đang đợi hắn, dù thế nào Thang Sách Ngôn cũng phải tới lộ diện. Lái xe đưa Đào Hiểu Đông và Đào Hoài Nam tới một nhà nghỉ nhỏ trong huyện, chỉ có bốn tầng, xem ra không mấy lớn.
Phòng ở đã được liên hệ trước, lúc Đào Hiểu Đông đăng ký, cô gái tiếp tân đối chiếu danh sách, lẩm bẩm: “403 hay là 404 nhỉ.. à 403.”
Cô đưa thẻ phòng cho Đào Hiểu Đông, khẽ mỉm cười.
Đào Hiểu Đông nói tiếng cảm ơn, tay trái đẩy vali hành lý, tay phải dắt Đào Hoài Nam, ngón tay kẹp thẻ phòng.
Sau khi vào phòng Đào Hoài Nam thở phào một hơi, nhỏ giọng nói: “Mệt mỏi quá.”
Đào Hiểu Đông dắt cậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nói rằng: “Anh đi dội nước cái đã, cả người đẫm mồ hôi.”
“Vâng.” Đào Hoài Nam đáp một tiếng, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, lấy điện thoại ra.
Giờ này Trì Sính vẫn còn đi học, không thể gửi tin nhắn. Đào Hoài Nam khoanh tròn một vòng, không có việc gì làm, lại mò mẫm điện thoại.
Đào Hiểu Đông vừa vào phòng liền đi thẳng tới chỗ vòi hoa sen, trên tường có treo một bình nước nóng, nhiệt độ không ổn định, lúc nóng lúc lạnh. Đào Hiểu Đông gội đầu, dầu gội của nhà nghỉ dính dấp mà mãi không lên bọt, Đào Hiểu Đông tắm cả buổi mới cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Anh rút khăn lông tiện tay lau nước trên người, cũng chỉ lau đại khái, trên cổ, sau lưng, trên đùi vẫn còn chưa ráo nước.
Vào vội nên không mang theo quần áo, lại không thể mặc đồ vừa cởi ra, thế là Đào Hiểu Đông cầm khăn mặt tiện tay quấn quanh eo. Em trai anh không nhìn thấy nên anh tương đối tùy ý về mặt này, nhưng không nhìn thấy thì không nhìn thấy, khăn vẫn phải quấn, không thì ra cái thể thống gì nữa.
Đào Hiểu Đông mở vali, ngồi xổm ở đó chọn quần áo.
Đào Hoài Nam hỏi: “Có nước nóng không?”
“Có,” Đào Hiểu Đông nói, “Nhưng không ổn định, em cứ tắm và điều chỉnh, đừng để bị lạnh.”
Đào Hoài Nam nói vâng ạ.
Đào Hiểu Đông tìm đồ lót ra mặc vào, nới lỏng khăn mặt ra. Khăn mặt trong tay còn chưa buông xuống, cửa đột nhiên đổ chuông, có tiếng “bíp” quét thẻ phòng. Đào Hiểu Đông còn chưa có thời gian phản ứng thì cửa mở ra.
Thang Sách Ngôn và Đào Hiểu Đông bốn mắt nhìn nhau, Thang Sách Ngôn sững người.
Đào Hiểu Đông há hốc miệng, hai người đứng đực ra nhìn nhau, đều cảm thấy mơ hồ. Thang Sách Ngôn mở cửa ra chỉ mới bước một chân vào đã khựng lại tại chỗ, Đào Hiểu Đông còn mơ màng hơn cả hắn, trố mắt ra gọi một tiếng “Anh Ngôn”.
“…..Thật ngại quá.” Thang Sách Ngôn phản ứng lại trước tiên, “Chắc là tôi đi nhầm.”
Hắn bỏ lại một câu rồi vội vã lùi ra ngoài đóng cửa lại.
Cánh cửa đóng lại, Đào Hiểu Đông đặt khăn mặt trong tay lên bàn, cúi đầu nhìn bản thân mình một chút. Nửa người trên trống không, nửa người dưới cũng trống không, chỉ có đoạn ở giữa mặc một chiếc quần lót.
Đào Hoài Nam ngồi bên cạnh cất tiếng cười, hỏi anh: “Anh mặc quần áo chưa thế?”
Đào Hiểu Đông: “Mặc rồi.”
Đào Hoài Nam đứng dậy muốn đi tắm, lúc đi ngang qua anh mình thì sờ từ eo trở xuống, cậu sờ xuống tận chân, sờ xong thì cười hì hì bảo: “Chộ ôi xấu hổ thế.”
Đào Hiểu Đông búng trán cậu, cũng dở khóc dở cười.
Thang Sách Ngôn đóng cửa phòng, mất hai giây sau mới xoay người xuống tầng.
Hắn đưa thẻ phòng cho tiếp tân: “Tra lại số phòng giúp tôi.”
Cô gái mở to mắt nhìn, vẻ mặt khó hiểu rồi lấy tờ đơn ra đối chiếu lại một lần nữa, nói: “Đúng mà, phòng 404, không sai.”
Thang Sách Ngôn nhìn cô ấy, bất đắc dĩ nói: “Ban nãy cô nói 403.”
“Ôi…” Cô gái lập tức nói: “Em xin lỗi em xin lỗi.”
Thang Sách Ngôn thở dài: “Cô giúp tôi quẹt lại đi.”
“Vâng vâng.” Cô gái lập tức quẹt thẻ, miệng không ngừng nói xin lỗi.
Thang Sách Ngôn bảo “Không sao”, xoay người lên tầng. Lúc đi qua phòng 403 vô thức nhìn cửa phòng, nhớ tới cảnh ban nãy lại gia tốc.
Thực ra đều là đàn ông con trai, nhìn một chút cũng không phải chuyện gì ghê gớm, mấy anh em hẹn nhau đi tắm là chuyện bình thường. Còn chưa nói Đào Hiểu Đông vẫn mặc quần lót, anh có ở trần cũng không là gì, Điền Nghị từng nhìn thấy không biết bao nhiêu lần
Vấn đề là cả hai người này đều không phải trai thẳng, trong lòng cũng biết rõ đối phương không phải thẳng, cho nên một chuyện những tưởng rất bình thường cũng lại có chút lúng túng khó xử. Nhưng so với Đào Hiểu Đông mà nói, Thang Sách Ngôn còn khó xử hơn một chút, dù sao cũng tại hắn mở nhầm cửa, đường đột thế cơ mà.
Bởi vì chuyện nho nhỏ này, cũng không biết cố ý hay là vô tình, buổi tối hai người không ăn cơm cùng nhau. Theo thói quen khoảng thời gian này của họ mà nói, nhất định phải ngồi lại ăn với nhau. Vậy mà tối đến giờ cơm không ai tìm ai, Đào Hiểu Đông xuống tầng mang cơm lên phòng ăn cùng với Đào Hoài Nam. Thang Sách Ngôn tới phòng ăn một mình.
Buổi tối tắt đèn, điện thoại Đào Hiểu Đông có một đống tin nhắn đợi anh trả lời, Đào Hoài Nam nằm trên chiếc giường khác nói chuyện điện thoại với Trì Sính.
Đào Hoài Nam nghịch ngợm nói với Trì Sính: “Hôm nay anh nhà ta không mặc quần áo để bác sĩ Thang nhìn thấy.”
Cậu đeo tai nghe quay về phía tường nhỏ giọng nói, Trì Sính hỏi: “Tình hình thế nào?”
Đào Hoài Nam cười “he he”: “Anh nhà mình tắm xong bác sĩ Thang đi nhầm cửa.”
Trì Sính: “Thế còn em?”
Đào Hoài Nam nói: “Em còn chưa tắm, em đang ngồi mà, anh nhà mình ngớ người ra luôn.”
Cậu nói chuyện cũng không hạ thấp giọng, cũng không sợ Đào Hiểu Đông nghe thấy. Không biết trong điện thoại nói gì, Đào Hoài Nam vẫn cười, cười xong thì nói: “Ai biết được anh ấy.”
Đào Hiểu Đông nghe hai người nói chuyện điện thoại, cũng cười nói. Buổi tối tắm xong còn chưa ra khỏi phòng tắm đã mặc quần đùi vào, lúc đi ra Đào Hoài Nam sờ sờ rồi lại cười anh.
Sáng hôm sau, Đào Hiểu Đông gọi điện thoại cho Thang Sách Ngôn, hỏi hắn đã thu thập xong chưa.
Thang Sách Ngôn nói hắn đang ở bệnh viện rồi, sáng nay hắn đi trước, sáu giờ đã tới rồi.
Buổi trưa ai lo chuyện người ấy, cả ngày họ không gặp nhau. Thang Sách Ngôn hơi bận rộn, nhiều bệnh nhân. Tối đến Thang Sách Ngôn ăn đại mấy món, cũng không gặp mặt.
Tối ấy Đào Hoài Nam ăn mì, cậu ăn được không ít, sau bữa ăn Đào Hiểu Đông kéo cậu ra ngoài đi dạo cho tiêu mì. Thuận đường nhỏ đi xa dần, huyện này không mấy lớn, Đào Hoài Nam rất thích đi dạo bộ ở nơi xa lạ, Đào Hiểu Đông bèn dẫn cậu đi nhiều một chút.
Cậu còn mua không ít đồ ăn, Đào Hoài Nam thích ăn thịt bò khô.
Sau đó trở về phòng Đào Hoài Nam tắm rửa, Đào Hiểu Đông gõ cửa phòng bên cạnh.
Thang Sách Ngôn ra mở cửa, trông thấy anh thì tự nhiên gọi một tiếng: “Hiểu Đông.”
Đào Hiểu Đông còn tự nhiên hơn, đưa cho hắn hai túi giấy thịt bò khô, cười bảo: “Cái này nướng thơm lắm, lúc không ăn cơm thì ăn tạm mấy miếng.”
Thang Sách Ngôn nhận lấy, nói “Được rồi”.
Một đưa một nhận, lúc trao tay đầu ngón tay không cẩn thận chạm vào nhau, hai người đều không ngước mắt lên, giống như đều không để ý tới.
Đào Hiểu Đông nói: “Thế tôi về đây, anh nghỉ ngơi sớm nhé.”
Thang Sách Ngôn gật đầu: “Được rồi, cậu cũng thế.”