Chương : 38
Nếu trong ngày có nhiều ca phẫu thuật, bình thường Thang Sách Ngôn không thay bộ đồ phẫu thuật, đợi ca phẫu thuật cuối cùng kết thúc mới thay, như vậy tiện hơn, không cần phải giày vò nhiều lần.
Nhưng tuần này hắn rất năng thay đồ, thực hiện nghiêm ngặt theo quy trình, trước khi ra ngoài nhất định sẽ thay đồ.
Thứ tư tuần này Thang Sách Ngôn không ra phòng khám, sắp xếp kín lịch phẫu thuật. Lúc nghỉ trưa Thang Sách Ngôn thay quần áo, ngồi lại dùng bữa với giáo sư Từ, sư mẫu mang cơm tới cho giáo sư, lần nào bà cũng dành phần cho hắn.
Giáo sư cũng sắp xếp phẫu thuật cả ngày, hầu hết là những ca dựa vào quan hệ để ép vào, bây giờ ông không còn khám bệnh nhiều, khó cầu số một.
Lúc ăn cơm giáo sư Từ bàn về mấy ca bệnh với Thang Sách Ngôn, vừa ăn vừa tranh luận, cuối cùng giáo sư cười, không nói nữa. Hai người là thầy trò nhiều năm, ngay cả ở trong viện giáo sư Từ cũng không hề che giấu sự coi trọng với Thang Sách Ngôn, trước kia ông tự tay dẫn dắt hắn, sau này Thang Sách Ngôn xuất ngoại không trở về, ông tự mình đưa hắn về.
Trong khoa có mấy phó chủ nhiệm, Thang Sách Ngôn là người có tiếng nói nhất, sau lão Từ là đến hắn. Bác sĩ chủ nhiệm nào mà chẳng có lai lịch, ai nấy đều lớn tuổi hơn Thang Sách Ngôn, kinh nghiệm và năng lực cũng không kém cạnh. Lão Từ từng bước một đẩy Thang Sách Ngôn tới vị trí ngày hôm nay, bao nhiêu năm như vậy các lãnh đạo cao cấp trong viện không ngừng đánh cờ, khoa nào mà chẳng có các phe phái đọ sức nhau, giáo sư nào mà chẳng có sinh viên mình yêu mến.
Nhưng Thang Sách Ngôn thực sự có thể khiến quần chúng kính phục, bất kể từ phương diện nào nhìn vào cũng đều ưu tú nhất, không tìm ra được bất cứ sơ hở nào.
“Cô nhắc tới cậu suốt, khi nào rảnh thì tới thăm đi.” Lão Từ nói.
Thang Sách Ngôn mỉm cười gật đầu, bảo rằng: “Cô quan tâm tới em.”
“Nhớ đấy, nửa năm không gặp tháng nào cũng nhắc.”
Thang Sách Ngôn thu dọn hộp cơm, mang đi bỏ. Thầy Từ đi khám cho bệnh nhân, hắn thì về phòng đợi ca phẫu thuật buổi chiều.
Điện thoại yên tĩnh không có tin nhắn nào, mấy hôm nay đều rất yên tĩnh.
Có người tới gõ cửa phòng hắn, Thang Sách Ngôn nói “Vào đi”, cất điện thoại vào túi.
Người bước vào là người nhà của một bệnh nhân, hồi sáng hắn đã khám cho, bệnh nhân là một bé gái, người nọ khách sáo cất tiếng gọi: “Chào chủ nhiệm Thang.”
“Chào chị, có việc gì vậy?” Thang Sách Ngôn hỏi.
Đối phương đi tới, đóng cửa lại.
Lúc Thang Sách Ngôn hỏi cô ấy có việc gì, hắn gần như đoán được cô ấy tới đây nhằm mục đích gì.
Người nhà áng chừng bốn mươi, qua trang phục có thể nhìn ra được gia cảnh không tồi. Cô đi tới trước bàn làm việc của Thang Sách Ngôn, lấy một phong bì trong túi xách ra, phong bì rất dày, hai tay đẩy về phía Thang Sách Ngôn.
“Chủ nhiệm Thang à, tôi không có ý gì khác, anh đừng nghĩ nhiều, chỉ muốn cảm ơn anh mà thôi.”
Cô hạ thấp giọng nói, dù bây giờ có đứng ở cửa ra vào cũng không nghe thấy được.
Thang Sách Ngôn đã thuộc lòng cách đối đáp với những chuyện như vậy, hắn cầm quyển sách đẩy phong bì trở lại, nói: “Tôi hiểu tâm lý của mọi người, nhưng không cần đâu, tôi xin nhận tấm lòng, mong cô trở về đi.”
Người phụ nữ liên tục xua tay, vẫn nhỏ giọng nói: “Không không, anh nhận đi, chỉ là một chút tấm lòng thôi mà.”
Thang Sách Ngôn vẫn mặt không đổi sắc bình tĩnh nói: “Bệnh viện chúng tôi không có quy định này, không cần làm như vậy mọi người vẫn có thể yên tâm.”
Người phụ nữ cuống đến độ gương mặt đỏ bừng lên, loại chuyện này lần trước đều thành công, cũng ăn ý với các bác sĩ, bây giờ bị từ chối, trong lòng hết sức hốt hoảng, cô ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh một lượt, không thấy có người giám sát. Thế là lại nói: “Tôi đã lấy ra rồi, anh nhận lấy đi, mong anh đừng từ chối tôi.”
“Cô đưa thì tôi phải nhận à?” Thang Sách Ngôn cụp mắt, không muốn nói chuyện tiếp, “Cô có thể yên tâm về ca phẫu thuật buổi chiều, tôi sẽ cố hết sức, từ lúc tôi vào nghề đến giờ chưa từng nhận, cũng không phá lệ cho bất cứ ai, mong cô trở về cho.”
Hắn đã không muốn nói chuyện, người nhà có nói gì Thang Sách Ngôn cũng không lên tiếng nữa, cuối cùng đối phương đành phải nhận lấy phong bì ngượng ngùng rời đi.
Bệnh nhân ca phẫu thuật buổi chiều đúng là người nhà cô ấy, gây mê toàn thân làm phẫu thuật loại bỏ nhãn cầu. Sau khi kiểm tra hiệu quả gây mê, trừ bác sĩ mổ chính là Thang Sách Ngôn ra, y tá trưởng lại nói chuyện với bác sĩ gây mê như bình thường.
“Hồi trưa có tới tìm mấy người không?” Chủ trị cười bảo, “Dày ra phết đấy.”
Chủ nhiệm Lưu gây mê cũng cười bảo: “Đầu tiên tới chỗ chủ nhiệm Thang, sau đó tới chỗ tôi.”
Đây chẳng phải thông lệ hay sao, nhất mổ chính nhì gây mê, mấy người còn lại phiên phiến thôi cũng được.
“Nói chuyện với người làm bác sĩ, ngầm thừa nhận thu nhập một tháng sáu chữ số. Bạn nói không kiếm được, người cười híp mắt bảo hiểu mà, hiểu cả mà.”
Chủ trị là một đàn em của Thang Sách Ngôn, ít thâm niên, nói chuyện nhiều, nếu trong phòng phẫu thuật có cậu ta thì khó mà yên tĩnh được.
Chủ nhiệm Lưu nói: “Tôi cũng muốn có thu nhập một tháng sáu chữ số, như vậy không đến mức thao thức hói đầu vì muốn mua nhà ở học khu.”
(Nhà học khu: bộ giáo dục hoặc trường học (thường là trường điểm) quy định chỉ tuyển sinh nhập học đúng tuyến tại địa phương nhất định, các cơ sở, bất động sản trong khu vực này gọi là nhà học khu. Giá nhà ở học khu rất đắt đỏ, bố mẹ muốn con cái được hưởng giáo dục chất lượng cao thì phải bỏ rất nhiều tiền ra mua nhà ở khu vực này.)
Đây là chủ đề thường được các bác sĩ trò chuyện, mặc dù không nhận phong bì, nhưng nhìn qua cũng có thể biết được độ dày của nó, có đôi khi ở phòng phẫu thuật nói xem nhà ai hào phóng nhà ai hẹp hòi.
“Cậu tới đi.” Thang Sách Ngôn cắt ngang lời họ nói chuyện, giao công việc còn lại cho đàn em, xem thao tác của cậu ta.
Trước khi ra khỏi phòng phẫu thuật, Thang Sách Ngôn được người ta cởi áo khoác ngoài xuống. Mấy hôm nay lúc các y tá giúp hắn thay và mặc áo khoác phẫu thuật đều nghiêm mặt, ánh mắt không đổi lấy một cái.
Cổ áo phẫu thuật rất thấp, lộ ra một đoạn xương quai xanh. Lúc cởi áo choàng ngoài, phần gáy và xương quai xanh bị lộ ra, mặc áo phẫu thuật không che đi được. Tối thứ bảy Đào Hiểu Đông dùng răng cắn, để lại dấu vết khắp người Thang Sách Ngôn, các y tá đều nhìn thấy.
Thang Sách Ngôn làm việc ở bệnh viện bao nhiêu năm như vậy chưa từng có dấu vết này, ấn tượng hắn để lại cho mọi người trong bệnh viện là nghiêm khắc, có trình độ, có lời ăn tiếng nói và có phần cấm dục. Bây giờ để lại nhiều vết tích rõ ràng như vậy, mặc dù ngoài mặt các y tá không thể hiện gì cả, nhưng lúc không người có ngồi lại trò chuyện với nhau hay không thì không rõ.
Thang Sách Ngôn vào phòng thay đồ là thấy cổ mình trong gương, hắn đưa tay sờ lên chỗ sẫm màu nhất, cũng hết cách. Nhớ lại đêm hôm đó Đào Hiểu Đông cắn xuống đây, bàn tay dò lần sau lưng mà xoa bóp, hắn lắc đầu cười cười.
Hôm đó sau khi Đào Hiểu Đông từ nhà hắn trở về thì không còn động tĩnh nào nữa, hai hôm trước Thang Sách Ngôn gọi hai cú điện thoại cho anh, đều không bắt máy. Mấy tiếng sau anh mới trả lời, có chuyện gì vậy anh Ngôn, em bận quá.
Giống như đã quên sạch sẽ chuyện mình làm, không đề cập tới nó.
Anh cũng không nhắn nhiều, phần lớn đều bận rộn, dù ngày hay đêm cũng không thấy bóng dáng đâu.
Hôm qua Thang Sách Ngôn gọi điện thoại anh mới nghe máy, nói là vừa xuống máy bay, đi công tác.
Thang Sách Ngôn ở trong điện thoại hỏi anh: “Trước khi đi công tác không nói tiếng nào à?”
Đào Hiểu Đông bảo: “Em nói với anh rồi mà.”
Thang Sách Ngôn hỏi: “Khi nào?”
Đào Hiểu Đông không trả lời được, thứ bảy hôm đó như một hố đen, mọi chuyện liên quan đều biến mất không còn vết tích.
Anh không muốn nhắc tới, Thang Sách Ngôn cũng không làm khó, cười hỏi: “Chừng nào về?”
Đào Hiểu Đông nói vẫn chưa rõ nữa.
Thang Sách Ngôn hỏi: “Mỗi mình em thôi à?”
Đào Hiểu Đông trả lời: “Có Đại Hoàng nữa, anh ấy đi cùng em.”
Thang Sách Ngôn dặn dò anh mấy câu, không nói lời nào nữa, rõ ràng Đào Hiểu Đông không muốn nói chuyện với hắn.
Tung hoành một hồi để lại dư âm quá mạnh mẽ, nếu không phải hiểu rõ Đào Hiểu Đông là người thế nào, có lẽ sẽ cho rằng anh đạt được mục đích rồi không muốn chơi đùa nữa.
Người này luôn đưa người ta từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, những lời anh nói những gì anh làm, dù chỉ một giây trước đó bạn cũng không tài nào đoán được ra.
Đại Hoàng nghe thấy Đào Hiểu Đông nói chuyện điện thoại, liếc nhìn anh một cái: “Sao rồi?”
Đào Hiểu Đông không nói gì.
“Không hợp, không để ý tới người ta nữa à?” Đại Hoàng hiểu phần nào tính cách anh, nhìn bộ dạng Đào Hiểu Đông như này là biết có chuyện rồi.
“Không.” Đào Hiểu Đông không nói gì khác, cũng không muốn nói.
Có một số chuyện anh không tài nào nghĩ được, ngẫm lại một chút mà thần kinh đều đứt cái bộp, ngăn cản anh nhớ lại. Sống bao nhiêu năm trên đời anh chưa từng làm mấy chuyện như vậy, chẳng chừa lại chút thể diện nào, như một con chó đực đang động dục.
Đêm ấy Thang Sách Ngôn không đẩy anh ra là muốn chừa lại thể diện cho anh, trước đó anh kể lại nhiều chuyện cũ như vậy, nhân lúc Thang Sách Ngôn mềm lòng nhất, phát tình với hắn, Thang Sách Ngôn dịu dàng như vậy, khó mà đẩy anh ra.
Đào Hiểu Đông giúp Thang Sách Ngôn ra, ra thôi còn chưa đủ, lại còn giở trò lưu manh với người ta.
Lần thứ hai Thang Sách Ngôn bị anh làm ra, anh phun hết lên bụng Thang Sách Ngôn. Lên áo ngủ, lên da, khắp nơi đều là đồ của hắn.
Thang Sách Ngôn lặng lẽ lấy giấy ướt lau đi, lau cho mình xong còn lau dấu vết trên tay và chân Đào Hiểu Đông.
Đây là những chuyện não bộ Đào Hiểu Đông không thể chạm vào, vừa nghĩ tới liền nổ tung.
Anh không uống rượu, chỉ nhấm nháp hoa quả, nhâm nhi chén trà, không hiểu sao lại thành ra như vậy. Chuyện này không thể dùng một câu ngắn ngủi để tóm lược, đừng nói là không có thể diện, chỉ một chút mặt mũi cũng không chừa lại cho mình.
Những lúc không ngủ được Đào Hiểu Đông không khỏi nghĩ tới Đường Ninh, nghĩ đối phương lạnh lùng như vậy, nhìn từ trong ra ngoài đều biết không thể làm chuyện giống như anh.
Nhìn lại bản thân mình, điều này khiến Đào Hiểu Đông ghê tởm mình chết đi được.
Người bạn gọi điện thoại cho anh, hôm bữa lại gọi điện thoại tới, nói ba anh ấy mất rồi, tình trạng của mẹ cũng không được khả quan.
Đào Hiểu Đông nói anh lo việc của anh đi.
Hai người họ là bạn nhiều năm, từng hợp tác với nhau nhiều lần, cũng từng giúp Đào Hiểu Đông, lúc Đào Hiểu Đông còn chưa kiếm được tiền người ấy từng dạy anh rất nhiều phép tắc, cũng giới thiệu với anh rất nhiều người.
Có những mối quan hệ không phải chuyện tiền nong, cũng không đơn giản chỉ một câu “Anh xin chú một việc” là xong việc.
Ở chỗ Đào Hiểu Đông, những người từng giúp anh đều có ân, đều phải trả.
Đối phương ở đầu dây bên kia nói: “Anh em không nhiều lời, xem mọi chuyện sau này.”
Đào Hiểu Đông bảo: “Đừng nói mấy chuyện đó.”
Nếu là chuyện khác Đào Hiểu Đông chẳng cần phải nghĩ, nhất định sẽ giúp luôn. Nhưng lần này chính bản thân Đào Hiểu Đông cũng khó xử.
Anh không coi trọng chương trình thực tế kia, mấy giám khảo trong đó đều là đạo sư, không cùng đẳng cấp với anh. Không nói tới chuyện có mất mặt hay không, bản thân Đào Hiểu Đông cảm thấy chương trình này không ổn, phương hướng phát triển không ổn. Không phải anh hạ thấp bản thân, đối với bọn anh mà nói đương nhiên hình xăm không có gì không tốt, đây là nghệ thuật. Nhưng khó có thể giảm bớt những định kiến xã hội trong một thời gian ngắn, đây cũng là sự thật.
Đào Hiểu Đông không muốn dính vào loại chuyện này, chút tiền này không đáng kiếm.
Lúc anh kể chuyện này với Đại Hoàng, Đại Hoàng không coi là chuyện to tát. Anh ta cầm chai một lít, tu nước nóng ừng ực, nghe xong bảo: “Có chút chuyện cỏn con như vậy, có gì đâu, chẳng phải một chương trình thôi sao.”
Đào Hiểu Đông chau mày: “Anh không hiểu ý em rồi.”
“Anh còn không hiểu cậu nữa hay sao?” Đại Hoàng cười “ồ” lên, “Anh không hiểu cậu thì ai hiểu.”
Đào Hiểu Đông không nói gì, Đại Hoàng tự nói: “Cậu chướng mắt.”
Đúng là anh chướng mắt, điều này chẳng cần phải phủ nhận.
Đại Hoàng thở dài, bảo rằng: “Thế thì đừng nhận.”
“Bây giờ anh ấy rất khó khăn.” Đào Hiểu Đông nói, “Anh em của anh ấy đưa người, mang tài nguyên đi làm ăn riêng, cửa hàng cũng phải đổi sang cửa hàng nhỏ hơn, phải để người ta chấp nhận hình của anh thì anh mới lên giá được, bây giờ cá con nhan nhản khắp nơi, cá già không theo kịp thì không đủ no. Anh ấy theo hướng truyền thống, giới trẻ bây giờ đâu có chơi cái này.”
Thật sự rất khó khăn, anh em tách nhau ra, âu cũng đều vì tiền.
Đào Hiểu Đông làm việc với Đại Hoàng bao nhiêu năm như vậy, cũng từng cãi nhau vì chuyện tiền nong, nhưng đều vì sợ đối phương cầm ít. Ví dụ như Đào Hiểu Đông bỏ tiền của mình ra làm từ thiện không ghi vào sổ sách, ví dụ như Đại Hoàng mua mặt bằng đều không rút sạch tiền, cũng không chịu lấy thêm.
Quan hệ thân thiết đều từ đó mà ra cả.
Lần này hai người đi với nhau, trong giới hai người họ không thể tách nhau ra được, lúc Đào Hiểu Đông chưa có tiếng tăm như bây giờ, từng có người bỏ nhiều tiền ra mời Hoàng Nghĩa Đạt, muốn anh làm quản lý.
Lúc ấy Đại Hoàng nói: “Không màng tiền tài nhiều tới đâu, chỉ hợp tác với Hiểu Đông thôi.”
Đào Hiểu Đông đi công tác, đi biền biệt bao ngày. Khoảng thời gian này anh ít liên hệ với Thang Sách Ngôn, có đôi khi nhận điện thoại vẫn trò chuyện, chỉ là tần suất không nhiều.
Khoảng cách xa như vậy, cách điện thoại, Đào Hiểu Đông đi công tác bận rộn, chỉ nói qua loa trong điện thoại, cũng không tâm sự điều gì sâu xa.
Hai ngày rồi không trò chuyện, chín giờ tối, Thang Sách Ngôn gọi điện thoại tới.
Đào Hiểu Đông vừa tắm rửa xong, thấy hắn gọi thì bắt máy gọi một tiếng “Anh Ngôn”.
“Nghỉ ngơi rồi à?” Thang Sách Ngôn ngồi trên ghế dựa, tay cầm quyển sách, hỏi anh qua điện thoại.
Đào Hiểu Đông nói “Ừ”: “Cả người toàn đất, vừa tắm xong.”
“Em làm gì mà cả người toàn đất?” Thang Sách Ngôn cười hỏi anh.
“Làm việc thôi.” Đào Hiểu Đông ngồi trên giường, khoanh chân nghe điện thoại.
Thang Sách Ngôn hỏi chỗ anh lạnh không.
Đào Hiểu Đông nói không lạnh, chỉ là hơi ẩm ướt.
Mỗi lúc trò chuyện Đào Hiểu Đông đều rất thật thà đàng hoàng, phần nào giống với lúc họ còn chưa quen nhau. Không cười đùa cợt nhả, cũng không nói chuyện ngả ngớn.
Thang Sách Ngôn nói chuyện với anh một lúc, lại hỏi chừng nào anh về.
Đào Hiểu Đông nói: “Chắc là tuần sau.”
Anh đi công tác, Thang Sách Ngôn cũng không tiện nhiều lời, dặn anh nghỉ ngơi sớm.
Đào Hiểu Đông nói “chúc ngủ ngon”.
Trước khi cúp máy Thang Sách Ngôn gọi anh lại, “Hiểu Đông à.”
Không biết vì đêm tối quá yên ả, hay là Thang Sách Ngôn vốn luôn như vậy, chỉ biết rằng giọng hắn nghe sao mà dịu dàng quá.
Đào Hiểu Đông nhẹ nhàng vân vê mặt lưng điện thoại: “Hửm?”
Thang Sách Ngôn nói: “Trước khi đặt vé máy bay nói với tôi một tiếng.”
Đào Hiểu Đông chớp chớp mắt, đáp “Được rồi”.
Nhưng tuần này hắn rất năng thay đồ, thực hiện nghiêm ngặt theo quy trình, trước khi ra ngoài nhất định sẽ thay đồ.
Thứ tư tuần này Thang Sách Ngôn không ra phòng khám, sắp xếp kín lịch phẫu thuật. Lúc nghỉ trưa Thang Sách Ngôn thay quần áo, ngồi lại dùng bữa với giáo sư Từ, sư mẫu mang cơm tới cho giáo sư, lần nào bà cũng dành phần cho hắn.
Giáo sư cũng sắp xếp phẫu thuật cả ngày, hầu hết là những ca dựa vào quan hệ để ép vào, bây giờ ông không còn khám bệnh nhiều, khó cầu số một.
Lúc ăn cơm giáo sư Từ bàn về mấy ca bệnh với Thang Sách Ngôn, vừa ăn vừa tranh luận, cuối cùng giáo sư cười, không nói nữa. Hai người là thầy trò nhiều năm, ngay cả ở trong viện giáo sư Từ cũng không hề che giấu sự coi trọng với Thang Sách Ngôn, trước kia ông tự tay dẫn dắt hắn, sau này Thang Sách Ngôn xuất ngoại không trở về, ông tự mình đưa hắn về.
Trong khoa có mấy phó chủ nhiệm, Thang Sách Ngôn là người có tiếng nói nhất, sau lão Từ là đến hắn. Bác sĩ chủ nhiệm nào mà chẳng có lai lịch, ai nấy đều lớn tuổi hơn Thang Sách Ngôn, kinh nghiệm và năng lực cũng không kém cạnh. Lão Từ từng bước một đẩy Thang Sách Ngôn tới vị trí ngày hôm nay, bao nhiêu năm như vậy các lãnh đạo cao cấp trong viện không ngừng đánh cờ, khoa nào mà chẳng có các phe phái đọ sức nhau, giáo sư nào mà chẳng có sinh viên mình yêu mến.
Nhưng Thang Sách Ngôn thực sự có thể khiến quần chúng kính phục, bất kể từ phương diện nào nhìn vào cũng đều ưu tú nhất, không tìm ra được bất cứ sơ hở nào.
“Cô nhắc tới cậu suốt, khi nào rảnh thì tới thăm đi.” Lão Từ nói.
Thang Sách Ngôn mỉm cười gật đầu, bảo rằng: “Cô quan tâm tới em.”
“Nhớ đấy, nửa năm không gặp tháng nào cũng nhắc.”
Thang Sách Ngôn thu dọn hộp cơm, mang đi bỏ. Thầy Từ đi khám cho bệnh nhân, hắn thì về phòng đợi ca phẫu thuật buổi chiều.
Điện thoại yên tĩnh không có tin nhắn nào, mấy hôm nay đều rất yên tĩnh.
Có người tới gõ cửa phòng hắn, Thang Sách Ngôn nói “Vào đi”, cất điện thoại vào túi.
Người bước vào là người nhà của một bệnh nhân, hồi sáng hắn đã khám cho, bệnh nhân là một bé gái, người nọ khách sáo cất tiếng gọi: “Chào chủ nhiệm Thang.”
“Chào chị, có việc gì vậy?” Thang Sách Ngôn hỏi.
Đối phương đi tới, đóng cửa lại.
Lúc Thang Sách Ngôn hỏi cô ấy có việc gì, hắn gần như đoán được cô ấy tới đây nhằm mục đích gì.
Người nhà áng chừng bốn mươi, qua trang phục có thể nhìn ra được gia cảnh không tồi. Cô đi tới trước bàn làm việc của Thang Sách Ngôn, lấy một phong bì trong túi xách ra, phong bì rất dày, hai tay đẩy về phía Thang Sách Ngôn.
“Chủ nhiệm Thang à, tôi không có ý gì khác, anh đừng nghĩ nhiều, chỉ muốn cảm ơn anh mà thôi.”
Cô hạ thấp giọng nói, dù bây giờ có đứng ở cửa ra vào cũng không nghe thấy được.
Thang Sách Ngôn đã thuộc lòng cách đối đáp với những chuyện như vậy, hắn cầm quyển sách đẩy phong bì trở lại, nói: “Tôi hiểu tâm lý của mọi người, nhưng không cần đâu, tôi xin nhận tấm lòng, mong cô trở về đi.”
Người phụ nữ liên tục xua tay, vẫn nhỏ giọng nói: “Không không, anh nhận đi, chỉ là một chút tấm lòng thôi mà.”
Thang Sách Ngôn vẫn mặt không đổi sắc bình tĩnh nói: “Bệnh viện chúng tôi không có quy định này, không cần làm như vậy mọi người vẫn có thể yên tâm.”
Người phụ nữ cuống đến độ gương mặt đỏ bừng lên, loại chuyện này lần trước đều thành công, cũng ăn ý với các bác sĩ, bây giờ bị từ chối, trong lòng hết sức hốt hoảng, cô ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh một lượt, không thấy có người giám sát. Thế là lại nói: “Tôi đã lấy ra rồi, anh nhận lấy đi, mong anh đừng từ chối tôi.”
“Cô đưa thì tôi phải nhận à?” Thang Sách Ngôn cụp mắt, không muốn nói chuyện tiếp, “Cô có thể yên tâm về ca phẫu thuật buổi chiều, tôi sẽ cố hết sức, từ lúc tôi vào nghề đến giờ chưa từng nhận, cũng không phá lệ cho bất cứ ai, mong cô trở về cho.”
Hắn đã không muốn nói chuyện, người nhà có nói gì Thang Sách Ngôn cũng không lên tiếng nữa, cuối cùng đối phương đành phải nhận lấy phong bì ngượng ngùng rời đi.
Bệnh nhân ca phẫu thuật buổi chiều đúng là người nhà cô ấy, gây mê toàn thân làm phẫu thuật loại bỏ nhãn cầu. Sau khi kiểm tra hiệu quả gây mê, trừ bác sĩ mổ chính là Thang Sách Ngôn ra, y tá trưởng lại nói chuyện với bác sĩ gây mê như bình thường.
“Hồi trưa có tới tìm mấy người không?” Chủ trị cười bảo, “Dày ra phết đấy.”
Chủ nhiệm Lưu gây mê cũng cười bảo: “Đầu tiên tới chỗ chủ nhiệm Thang, sau đó tới chỗ tôi.”
Đây chẳng phải thông lệ hay sao, nhất mổ chính nhì gây mê, mấy người còn lại phiên phiến thôi cũng được.
“Nói chuyện với người làm bác sĩ, ngầm thừa nhận thu nhập một tháng sáu chữ số. Bạn nói không kiếm được, người cười híp mắt bảo hiểu mà, hiểu cả mà.”
Chủ trị là một đàn em của Thang Sách Ngôn, ít thâm niên, nói chuyện nhiều, nếu trong phòng phẫu thuật có cậu ta thì khó mà yên tĩnh được.
Chủ nhiệm Lưu nói: “Tôi cũng muốn có thu nhập một tháng sáu chữ số, như vậy không đến mức thao thức hói đầu vì muốn mua nhà ở học khu.”
(Nhà học khu: bộ giáo dục hoặc trường học (thường là trường điểm) quy định chỉ tuyển sinh nhập học đúng tuyến tại địa phương nhất định, các cơ sở, bất động sản trong khu vực này gọi là nhà học khu. Giá nhà ở học khu rất đắt đỏ, bố mẹ muốn con cái được hưởng giáo dục chất lượng cao thì phải bỏ rất nhiều tiền ra mua nhà ở khu vực này.)
Đây là chủ đề thường được các bác sĩ trò chuyện, mặc dù không nhận phong bì, nhưng nhìn qua cũng có thể biết được độ dày của nó, có đôi khi ở phòng phẫu thuật nói xem nhà ai hào phóng nhà ai hẹp hòi.
“Cậu tới đi.” Thang Sách Ngôn cắt ngang lời họ nói chuyện, giao công việc còn lại cho đàn em, xem thao tác của cậu ta.
Trước khi ra khỏi phòng phẫu thuật, Thang Sách Ngôn được người ta cởi áo khoác ngoài xuống. Mấy hôm nay lúc các y tá giúp hắn thay và mặc áo khoác phẫu thuật đều nghiêm mặt, ánh mắt không đổi lấy một cái.
Cổ áo phẫu thuật rất thấp, lộ ra một đoạn xương quai xanh. Lúc cởi áo choàng ngoài, phần gáy và xương quai xanh bị lộ ra, mặc áo phẫu thuật không che đi được. Tối thứ bảy Đào Hiểu Đông dùng răng cắn, để lại dấu vết khắp người Thang Sách Ngôn, các y tá đều nhìn thấy.
Thang Sách Ngôn làm việc ở bệnh viện bao nhiêu năm như vậy chưa từng có dấu vết này, ấn tượng hắn để lại cho mọi người trong bệnh viện là nghiêm khắc, có trình độ, có lời ăn tiếng nói và có phần cấm dục. Bây giờ để lại nhiều vết tích rõ ràng như vậy, mặc dù ngoài mặt các y tá không thể hiện gì cả, nhưng lúc không người có ngồi lại trò chuyện với nhau hay không thì không rõ.
Thang Sách Ngôn vào phòng thay đồ là thấy cổ mình trong gương, hắn đưa tay sờ lên chỗ sẫm màu nhất, cũng hết cách. Nhớ lại đêm hôm đó Đào Hiểu Đông cắn xuống đây, bàn tay dò lần sau lưng mà xoa bóp, hắn lắc đầu cười cười.
Hôm đó sau khi Đào Hiểu Đông từ nhà hắn trở về thì không còn động tĩnh nào nữa, hai hôm trước Thang Sách Ngôn gọi hai cú điện thoại cho anh, đều không bắt máy. Mấy tiếng sau anh mới trả lời, có chuyện gì vậy anh Ngôn, em bận quá.
Giống như đã quên sạch sẽ chuyện mình làm, không đề cập tới nó.
Anh cũng không nhắn nhiều, phần lớn đều bận rộn, dù ngày hay đêm cũng không thấy bóng dáng đâu.
Hôm qua Thang Sách Ngôn gọi điện thoại anh mới nghe máy, nói là vừa xuống máy bay, đi công tác.
Thang Sách Ngôn ở trong điện thoại hỏi anh: “Trước khi đi công tác không nói tiếng nào à?”
Đào Hiểu Đông bảo: “Em nói với anh rồi mà.”
Thang Sách Ngôn hỏi: “Khi nào?”
Đào Hiểu Đông không trả lời được, thứ bảy hôm đó như một hố đen, mọi chuyện liên quan đều biến mất không còn vết tích.
Anh không muốn nhắc tới, Thang Sách Ngôn cũng không làm khó, cười hỏi: “Chừng nào về?”
Đào Hiểu Đông nói vẫn chưa rõ nữa.
Thang Sách Ngôn hỏi: “Mỗi mình em thôi à?”
Đào Hiểu Đông trả lời: “Có Đại Hoàng nữa, anh ấy đi cùng em.”
Thang Sách Ngôn dặn dò anh mấy câu, không nói lời nào nữa, rõ ràng Đào Hiểu Đông không muốn nói chuyện với hắn.
Tung hoành một hồi để lại dư âm quá mạnh mẽ, nếu không phải hiểu rõ Đào Hiểu Đông là người thế nào, có lẽ sẽ cho rằng anh đạt được mục đích rồi không muốn chơi đùa nữa.
Người này luôn đưa người ta từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, những lời anh nói những gì anh làm, dù chỉ một giây trước đó bạn cũng không tài nào đoán được ra.
Đại Hoàng nghe thấy Đào Hiểu Đông nói chuyện điện thoại, liếc nhìn anh một cái: “Sao rồi?”
Đào Hiểu Đông không nói gì.
“Không hợp, không để ý tới người ta nữa à?” Đại Hoàng hiểu phần nào tính cách anh, nhìn bộ dạng Đào Hiểu Đông như này là biết có chuyện rồi.
“Không.” Đào Hiểu Đông không nói gì khác, cũng không muốn nói.
Có một số chuyện anh không tài nào nghĩ được, ngẫm lại một chút mà thần kinh đều đứt cái bộp, ngăn cản anh nhớ lại. Sống bao nhiêu năm trên đời anh chưa từng làm mấy chuyện như vậy, chẳng chừa lại chút thể diện nào, như một con chó đực đang động dục.
Đêm ấy Thang Sách Ngôn không đẩy anh ra là muốn chừa lại thể diện cho anh, trước đó anh kể lại nhiều chuyện cũ như vậy, nhân lúc Thang Sách Ngôn mềm lòng nhất, phát tình với hắn, Thang Sách Ngôn dịu dàng như vậy, khó mà đẩy anh ra.
Đào Hiểu Đông giúp Thang Sách Ngôn ra, ra thôi còn chưa đủ, lại còn giở trò lưu manh với người ta.
Lần thứ hai Thang Sách Ngôn bị anh làm ra, anh phun hết lên bụng Thang Sách Ngôn. Lên áo ngủ, lên da, khắp nơi đều là đồ của hắn.
Thang Sách Ngôn lặng lẽ lấy giấy ướt lau đi, lau cho mình xong còn lau dấu vết trên tay và chân Đào Hiểu Đông.
Đây là những chuyện não bộ Đào Hiểu Đông không thể chạm vào, vừa nghĩ tới liền nổ tung.
Anh không uống rượu, chỉ nhấm nháp hoa quả, nhâm nhi chén trà, không hiểu sao lại thành ra như vậy. Chuyện này không thể dùng một câu ngắn ngủi để tóm lược, đừng nói là không có thể diện, chỉ một chút mặt mũi cũng không chừa lại cho mình.
Những lúc không ngủ được Đào Hiểu Đông không khỏi nghĩ tới Đường Ninh, nghĩ đối phương lạnh lùng như vậy, nhìn từ trong ra ngoài đều biết không thể làm chuyện giống như anh.
Nhìn lại bản thân mình, điều này khiến Đào Hiểu Đông ghê tởm mình chết đi được.
Người bạn gọi điện thoại cho anh, hôm bữa lại gọi điện thoại tới, nói ba anh ấy mất rồi, tình trạng của mẹ cũng không được khả quan.
Đào Hiểu Đông nói anh lo việc của anh đi.
Hai người họ là bạn nhiều năm, từng hợp tác với nhau nhiều lần, cũng từng giúp Đào Hiểu Đông, lúc Đào Hiểu Đông còn chưa kiếm được tiền người ấy từng dạy anh rất nhiều phép tắc, cũng giới thiệu với anh rất nhiều người.
Có những mối quan hệ không phải chuyện tiền nong, cũng không đơn giản chỉ một câu “Anh xin chú một việc” là xong việc.
Ở chỗ Đào Hiểu Đông, những người từng giúp anh đều có ân, đều phải trả.
Đối phương ở đầu dây bên kia nói: “Anh em không nhiều lời, xem mọi chuyện sau này.”
Đào Hiểu Đông bảo: “Đừng nói mấy chuyện đó.”
Nếu là chuyện khác Đào Hiểu Đông chẳng cần phải nghĩ, nhất định sẽ giúp luôn. Nhưng lần này chính bản thân Đào Hiểu Đông cũng khó xử.
Anh không coi trọng chương trình thực tế kia, mấy giám khảo trong đó đều là đạo sư, không cùng đẳng cấp với anh. Không nói tới chuyện có mất mặt hay không, bản thân Đào Hiểu Đông cảm thấy chương trình này không ổn, phương hướng phát triển không ổn. Không phải anh hạ thấp bản thân, đối với bọn anh mà nói đương nhiên hình xăm không có gì không tốt, đây là nghệ thuật. Nhưng khó có thể giảm bớt những định kiến xã hội trong một thời gian ngắn, đây cũng là sự thật.
Đào Hiểu Đông không muốn dính vào loại chuyện này, chút tiền này không đáng kiếm.
Lúc anh kể chuyện này với Đại Hoàng, Đại Hoàng không coi là chuyện to tát. Anh ta cầm chai một lít, tu nước nóng ừng ực, nghe xong bảo: “Có chút chuyện cỏn con như vậy, có gì đâu, chẳng phải một chương trình thôi sao.”
Đào Hiểu Đông chau mày: “Anh không hiểu ý em rồi.”
“Anh còn không hiểu cậu nữa hay sao?” Đại Hoàng cười “ồ” lên, “Anh không hiểu cậu thì ai hiểu.”
Đào Hiểu Đông không nói gì, Đại Hoàng tự nói: “Cậu chướng mắt.”
Đúng là anh chướng mắt, điều này chẳng cần phải phủ nhận.
Đại Hoàng thở dài, bảo rằng: “Thế thì đừng nhận.”
“Bây giờ anh ấy rất khó khăn.” Đào Hiểu Đông nói, “Anh em của anh ấy đưa người, mang tài nguyên đi làm ăn riêng, cửa hàng cũng phải đổi sang cửa hàng nhỏ hơn, phải để người ta chấp nhận hình của anh thì anh mới lên giá được, bây giờ cá con nhan nhản khắp nơi, cá già không theo kịp thì không đủ no. Anh ấy theo hướng truyền thống, giới trẻ bây giờ đâu có chơi cái này.”
Thật sự rất khó khăn, anh em tách nhau ra, âu cũng đều vì tiền.
Đào Hiểu Đông làm việc với Đại Hoàng bao nhiêu năm như vậy, cũng từng cãi nhau vì chuyện tiền nong, nhưng đều vì sợ đối phương cầm ít. Ví dụ như Đào Hiểu Đông bỏ tiền của mình ra làm từ thiện không ghi vào sổ sách, ví dụ như Đại Hoàng mua mặt bằng đều không rút sạch tiền, cũng không chịu lấy thêm.
Quan hệ thân thiết đều từ đó mà ra cả.
Lần này hai người đi với nhau, trong giới hai người họ không thể tách nhau ra được, lúc Đào Hiểu Đông chưa có tiếng tăm như bây giờ, từng có người bỏ nhiều tiền ra mời Hoàng Nghĩa Đạt, muốn anh làm quản lý.
Lúc ấy Đại Hoàng nói: “Không màng tiền tài nhiều tới đâu, chỉ hợp tác với Hiểu Đông thôi.”
Đào Hiểu Đông đi công tác, đi biền biệt bao ngày. Khoảng thời gian này anh ít liên hệ với Thang Sách Ngôn, có đôi khi nhận điện thoại vẫn trò chuyện, chỉ là tần suất không nhiều.
Khoảng cách xa như vậy, cách điện thoại, Đào Hiểu Đông đi công tác bận rộn, chỉ nói qua loa trong điện thoại, cũng không tâm sự điều gì sâu xa.
Hai ngày rồi không trò chuyện, chín giờ tối, Thang Sách Ngôn gọi điện thoại tới.
Đào Hiểu Đông vừa tắm rửa xong, thấy hắn gọi thì bắt máy gọi một tiếng “Anh Ngôn”.
“Nghỉ ngơi rồi à?” Thang Sách Ngôn ngồi trên ghế dựa, tay cầm quyển sách, hỏi anh qua điện thoại.
Đào Hiểu Đông nói “Ừ”: “Cả người toàn đất, vừa tắm xong.”
“Em làm gì mà cả người toàn đất?” Thang Sách Ngôn cười hỏi anh.
“Làm việc thôi.” Đào Hiểu Đông ngồi trên giường, khoanh chân nghe điện thoại.
Thang Sách Ngôn hỏi chỗ anh lạnh không.
Đào Hiểu Đông nói không lạnh, chỉ là hơi ẩm ướt.
Mỗi lúc trò chuyện Đào Hiểu Đông đều rất thật thà đàng hoàng, phần nào giống với lúc họ còn chưa quen nhau. Không cười đùa cợt nhả, cũng không nói chuyện ngả ngớn.
Thang Sách Ngôn nói chuyện với anh một lúc, lại hỏi chừng nào anh về.
Đào Hiểu Đông nói: “Chắc là tuần sau.”
Anh đi công tác, Thang Sách Ngôn cũng không tiện nhiều lời, dặn anh nghỉ ngơi sớm.
Đào Hiểu Đông nói “chúc ngủ ngon”.
Trước khi cúp máy Thang Sách Ngôn gọi anh lại, “Hiểu Đông à.”
Không biết vì đêm tối quá yên ả, hay là Thang Sách Ngôn vốn luôn như vậy, chỉ biết rằng giọng hắn nghe sao mà dịu dàng quá.
Đào Hiểu Đông nhẹ nhàng vân vê mặt lưng điện thoại: “Hửm?”
Thang Sách Ngôn nói: “Trước khi đặt vé máy bay nói với tôi một tiếng.”
Đào Hiểu Đông chớp chớp mắt, đáp “Được rồi”.