Chương : 47
Lời tác giả:
Đọc lại chương 47 rồi hẵng đọc 48.
Mọi người đều đau lòng cho Đông, tôi cũng thương Đông, thương nên thiên vị, viết xong chương ngày hôm qua cảm thấy không được thoải mái, vẫn là theo dự định ban đầu thì hơn.
Đừng đau lòng, yêu đương ấy mà, tuổi đã cao, cả hai đều không cần mọi người đau lòng, chẳng là gì cả.
Xóa ký ức hôm qua xem lại một chút. Đoạn “tay” kia sẽ dùng lại, đừng tiếc nuối.
Cảm ơn đã ủng hộ.
Giận dỗi cả ngày trời vì chuyện này, bây giờ nắm tay đối phương dịu giọng nói chuyện, cũng mềm lòng. Chỉ là mấy chuyện nhỏ, chồng chất từ sáng sớm tới tối mịt, chồng đến độ đè nén trái tim.
Thực ra cũng có gì đâu, không đáng để giận nhau.
Đào Hiểu Đông bị Thang Sách Ngôn nắm chặt tay như vậy, mấy suy nghĩ bướng bỉnh cũng dịu xuống một chút, anh an ủi: “Tay em không sao đâu, anh Ngôn.”
Thang Sách Ngôn biết tay anh không làm sao, Đào Hiểu Đông vừa đi bác sĩ liền gọi điện thoại cho hắn, Thang Sách Ngôn bảo rằng: “Nếu bị trật lần tới lại phải nắn lại, đừng xem nhẹ. Em là thợ xăm, tay bị tật em không làm nghệ thuật được.”
Đào Hiểu Đông gật đầu nói anh biết rồi.
Cũng chỉ có chút chuyện này, nói xong rồi qua.
Thang Sách Ngôn bảo Đào Hiểu Đông đi xuống, hắn lái xe. Đào Hiểu Đông ngoan ngoãn đi tới ghế phụ, nhường ghế lái cho Thang Sách Ngôn.
“Đã bảo em đừng tới rồi, nếu tới thì nói với tôi một tiếng, tôi cố gắng xuống sớm.”
Thang Sách Ngôn hết cách nói, “Ngủ trong xe lạnh như vậy, không sợ bị đông lạnh à?”
Đào Hiểu Đông chỉ cười không nói lời nào, Thang Sách Ngôn tức giận, còn anh đâu phải không biết tức, hôm nay ít nhiều gì cũng cố ý muốn phân tranh cao thấp, thực ra cũng rất choáng.
Hai người trò chuyện, Thang Sách Ngôn lái xe ra khỏi bãi đỗ. Thang Sách Ngôn nói mấy ngày tới phải tăng ca, có lẽ mai còn về muộn hơn hôm nay.
Đào Hiểu Đông bảo không sao cả.
Xe lái thêm mấy phút, tới một giao lộ. Đào Hiểu Đông bảo: “Rẽ nhầm đường rồi anh Ngôn.”
Thang Sách Ngôn nhìn về phía trước bảo: “Em về chỗ Tiểu Nam ở mấy ngày.”
Đào Hiểu Đông không chút nghĩ ngợi từ chối: “Không về.”
Thang Sách Ngôn nói: “Đợi tôi không cần phải tăng ca nữa thì quay lại.”
Đào Hiểu Đông chau mày: “Em nói không về.”
Hôm nay Thang Sách Ngôn phải tăng ca đến chín rưỡi, mấy ngày tới còn chưa rõ thời gian thế nào, hắn không thể để ngày nào Đào Hiểu Đông cũng phải chờ đợi được, cũng không thể để anh về nhà một mình. Nhỡ lại gặp ai rồi nóng nảy, tay lại bị thương một lần nữa thì sao.
“Em thấy tinh thần ông ta không ổn định, em không thể để anh về một mình được.” Vẻ mặt Đào Hiểu Đông hết sức khó coi, anh nhìn Thang Sách Ngôn nói, “Nếu không xảy ra chuyện này em về cũng được, nhưng đã như vậy rồi để anh về một mình em không yên tâm ngủ được.”
Thang Sách Ngôn đưa mắt nhìn gương chiếu hậu, đổi làn đường: “Ban quản lý sẽ theo dõi, ông ta không vào được đâu.”
Chuyện này hai người họ không ai thuyết phục được ai, nói tiếp rồi lại giống như hồi sáng. Cả hai đều mạnh mẽ quen rồi, có người bên cạnh thì phải bảo vệ, dù có đổi vị trí một chút vẫn như vậy. Dù rằng Đào Hiểu Đông nói anh không muốn, nhưng cuối cùng xe vẫn đỗ lại trước cổng khu nhà anh. Đoạn đường sau đó hai người gần như không nói gì với nhau, đều rất trầm mặc. Bây giờ dừng xe, Thang Sách Ngôn cởi dây an toàn cho mình, cũng cởi giúp cho Đào Hiểu Đông.
“Hiểu Đông à.” Thang Sách Ngôn gọi một tiếng.
Đào Hiểu Đông không nói gì, cũng không đáp lời hắn.
“Từ lúc em nẹp tay cho đến bây giờ, tôi chỉ sợ nó hồi phục không tốt. Hôm nay tận mắt chứng kiến ông ta đập vào tay em, nhưng tôi lại không thể ngăn cản.” Thang Sách Ngôn cất tiếng nặng nề.
“Như vậy khiến tôi rất hoảng sợ.”
Đào Hiểu Đông đưa mắt nhìn hắn, qua ánh mắt cũng có thể nhìn ra được tâm tình Đào Hiểu Đông bây giờ đang rất tệ.
“Cuối tuần tôi tan làm sớm sẽ nói với em.” Thang Sách Ngôn cất cao âm cuối hỏi anh, “Em đón tôi nhé?”
Đào Hiểu Đông không trả lời câu này, một lúc sau lại gọi “Anh Ngôn”.
Thang Sách Ngôn “Ừ” một tiếng, đợi anh tiếp lời.
“Thực ra anh không cần đến em, đúng không anh Ngôn.” Đào Hiểu Đông nói xong khẽ gật đầu, tiếp lời, “Trước đó anh nói tính cách anh lạnh nhạt, em còn không cảm nhận được.”
Thang Sách Ngôn hé miệng muốn nói điều gì đó, Đào Hiểu Đông nói tiếp: “Hai chúng ta như bây giờ, em không thể nằng nặc cầu xin quay về cùng với anh, đúng là em không đủ tư cách ở bên cạnh anh làm gì cả.”
Trong lời nói mang theo cảm xúc rõ ràng, Đào Hiểu Đông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cũng chẳng sợ nói ra, đúng là em thích anh, ưng ý anh, muốn đến với anh, em dốc sức để có thể nhanh đến với anh. Có đôi khi em hơi lỗ mãng, anh bình tĩnh, vậy em theo anh, cũng chẳng có gì không tốt, như vậy rất an tâm.”
Đào Hiểu Đông còn chưa nói xong, anh dừng lại hai giây, tiếp lời: “Hôm nay em thấy rõ rồi, ở chỗ anh em vĩnh viễn phải nghe theo sự sắp xếp của anh, anh ra chỉ thị rồi em mới có thể cử động, anh bảo em về nhà là em phải về nhà.”
Anh khẽ “xùy”, mở cửa xuống xe, cửa xe đóng lại “rầm” một tiếng.
Đào Hiểu Đông bước vào khu dân cư không quay đầu lại.
Từ lúc quen nhau đến giờ đã gần một năm, hai người chưa cãi cọ ầm ĩ lần nào, họ vẫn luôn tương kính, đây vẫn là lần đầu tiên.
Đào Hiểu Đông đóng sập cửa bỏ đi, lúc trở về Đào Hoài Nam vẫn còn chưa ngủ, Trì Sính đang làm bài tập, nghe thấy tiếng mở cửa thì đưa mắt nhìn thoáng qua, trông thấy anh thì ngạc nhiên thốt lên “Anh à”.
Đào Hoài Nam ở trong phòng: “Anh về rồi à?”
Đào Hiểu Đông nói: “Em ngủ đi.”
“Sao anh lại về thế?” Đào Hoài Nam xỏ dép lê đi ra, nghe âm thanh lần về phía anh.
Đào Hiểu Đông đi rửa tay, sau đó đưa tay cho cậu: “Ra ngoài làm gì?”
“Sao anh lại về giờ này? Bác sĩ Thang đi công tác à?” Đào Hoài Nam cố chấp hỏi.
Đào Hiểu Đông mỉm cười, “Tay khỏi rồi nên quay về.”
Đào Hoài Nam chau mày lại, trên người cậu mặc bộ áo ngủ mỏng manh, Đào Hiểu Đông đẩy cậu trở về: “Em mau đi ngủ đi, lạnh cóng bây giờ.”
Đào Hoài Nam bò lên giường, đá dép lê xuống, lặng lẽ “dạ” rồi nằm xuống, đôi mắt chớp chớp không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Đào Hiểu Đông nói với Trì Sính: “Em cũng đi ngủ sớm đi, đừng ngày nào cũng làm bài đến nửa đêm, hại mắt lắm.”
Trì Sính nói: “Em biết rồi.”
Tắt đèn lên giường nằm, Đào Hiểu Đông từ từ nhắm hai mắt lại, cảm thấy rất mệt mỏi nhưng không tài nào ngủ được ngay.
Đầu óc quá rối bời, cảm xúc mãi mà không lắng xuống, trong lòng xao động, chuyện tình cảm này quá mệt mỏi. Lúc không có tình cảm thì đều là kẻ trí thức thông minh, nhưng dính vào tình cảm rồi đừng hòng nghĩ đến chuyện được thoải mái.
Mấy lời Đào Hiểu Đông nói ngày hôm nay không giống lời anh có thể nói ra, nhưng lúc đó cảm xúc dâng trào, lời lên đến miệng, không nuốt ngược lại được nữa. Thang Sách Ngôn vẫn luôn quá bình tĩnh, so với hắn thì Đào Hiểu Đông dễ bị cảm xúc chi phối hơn nhiều.
Khoảng thời gian này sáng nào cũng dậy cùng Thang Sách Ngôn thành nếp, đến giờ tự tỉnh giấc. Lúc hai cậu em sửa soạn đi học, Đào Hiểu Đông dùng một tay chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa, Đào Hiểu Đông gội đầu nước bắn đầy mình, lúc lau tóc điện thoại hiển thị tin nhắn mới.
Thang Sách Ngôn: Tôi đến bệnh viện rồi, đừng lo.
Đào Hiểu Đông nhìn tin nhắn rồi trả lời: Ừm.
Không ai nhắc tới chuyện tối hôm qua, cơn kích động qua rồi không nhắc lên nổi nữa, cũng không ai chủ động nhắc tới chuyện này.
Lúc nghỉ ăn trưa và ăn tối Thang Sách Ngôn gọi hai cuộc điện thoại cho Đào Hiểu Đông, hai người trò chuyện đơn giản mấy câu, Đào Hiểu Đông vẫn luôn làm việc, trợ lý giơ điện thoại lên cho anh nói chuyện.
Họ không nấu cháo điện thoại, cũng không sến sến sẩm sẩm như trước kia.
Không biết có ai ngồi đằng sau lên tiếng: “Đôi tình nhân này lạnh nhạt nhanh thế.”
Chỉ là một câu đùa giỡn, không ai để tâm tới. Địch Dã quay đầu nhìn thợ xăm kia rồi cúi đầu tiếp tục làm việc không lên tiếng. Đổi lại là bình thường nhất định cậu sẽ nói mấy câu trêu chọc Đào Hiểu Đông.
Trợ lý buộc tóc cho Đào Hiểu Đông, ngoài tóc mình ra, cậu nhóc chưa từng động vào tóc của người khác, không biết làm, buộc quá chặt. Đào Hiểu Đông không nói gì, để cậu buộc lên vậy thôi, hôm sau hai mảng da đầu đau nhức.
Đào Hoài Nam ngồi trên sofa nghe tivi, Đào Hiểu Đông gối đầu lên đùi cậu, Đào Hoài Nam xoa bóp cho anh. Áo ngủ nhung tơ dán vào da thịt nóng hầm hập, Đào Hiểu Đông gối lên đùi cậu rất thoải mái.
Tivi bật chương trình thực tế rất rôm rả, Đào Hoài Nam không nhìn thấy, nhưng nghe tiếng thôi cũng thấy vui.
Xoa bóp xong cậu sờ xuống mắt anh mình, Đào Hiểu Đông chớp chớp mắt dưới lòng bàn tay của cậu, Đào Hoài Nam mỉm cười: “Chưa ngủ à? Em còn tưởng anh ngủ rồi chứ.”
Đào Hiểu Đông bảo anh thiu thiu ngủ.
“Còn đau ở đâu không?” Đào Hoài Nam hỏi.
“Không đau.” Đào Hiểu Đông thỏa mãn nói, “Thoải mái lắm.”
“Anh nằm sấp xuống em xoa bóp cổ cho anh.” Đào Hoài Nam cử động, cậu rút chân ra, vỗ xuống sofa: “Qua đây. Hôm nay anh làm việc à? Để em giúp anh giãn gân giãn cốt nhé.”
Đào Hiểu Đông cứ mặc cậu làm, lực tay Đào Hoài Nam không mạnh, ngón tay vừa trắng lại vừa thon, dù không dùng lực mạnh nhưng nhẹ nhàng xoa bóp gân cốt ở cổ và bả vai vẫn rất thoải mái.
Nhà Đào Hoài Nam có điều kiện, anh trai lo cho cậu một cuộc sống đủ đầy, cho nên không cần phải lo lắng tới việc kiếm sống sau này. Đổi lại là trẻ em mù nhà khác, sau này một nửa số họ đều đi làm tẩm quất người mù.
Đào Hoài Nam vừa xoa bóp vừa cười bảo: “Cho anh trải nghiệm tẩm quất người mù.”
Đào Hiểu Đông không nói gì, Trì Sính ngồi làm bài bên trong lạnh lùng nói “Câm miệng”.
Đào Hoài Nam lén rụt vai lại, không để ý cười cười.
Sinh nhật Đào Hiểu Đông, Hạ Viễn đã đặt chỗ từ sớm, nói đây là sinh nhật tròn, phải làm thật to vào.
“Đâu ra thế,” Đào Hiểu Đông làm việc, cúi đầu bảo, “Bận lắm, không để ý tới.”
“Số năm là số tròn mà.” Hạ Viễn ở trong điện thoại cười như được mùa, “Ông ba mươi lăm rồi, nhất định phải tổ chức.”
“Thế thì ngồi lại ăn một bữa đi.” Đào Hiểu Đông ra hiệu cho trợ lý thay kim giúp mình.
“Đương nhiên phải ăn rồi.” Hạ Viễn cười không đứng đắn, “Tôi sẽ sắp xếp đâu ra đấy cho ông coi.”
Đào Hiểu Đông bảo: “Đừng sắp xếp lung tung, đừng làm gì bừa bãi đấy.”
“Ông là trai độc thân, sợ lung tung bừa bãi mà làm gì?” Hạ Viễn cười nhạo, trêu chọc anh, “Tôi không sắp xếp cho là ông nghẹn rồi hỏng hóc luôn đấy.”
Đào Hiểu Đông không trả lời câu này, chỉ bảo: “Phiền lắm.”
“Biết rồi, trêu ông thôi.” Hạ Viễn cười, lại hỏi anh, “Thế chỉ có đám chúng ta thôi à? Thêm nhóm Đại Hoàng, còn ai nữa không? Để tôi xem có đủ chỗ không.”
Đào Hiểu Đông dừng tay một chút, anh ngẫm nghĩ, đoạn trả lời: “Không có đâu.”
“Được rồi.” Hạ Viễn nói, “Biết rồi.”
“Chắc là còn một người,” Đào Hiểu Đông lại bổ sung, “Không chắc chắn.”
“Ai vậy?” Hạ Viễn thuận miệng hỏi.
Đào Hiểu Đông không nói gì, chỉ nhắc nhở một lần nữa: “Ông đừng làm mấy chuyện thừa thãi không đâu đấy.”
Hạ Viễn là người tinh ý, nghe vậy liền cảm thấy có gì đó sai sai: “Hiểu rồi.”
“Ai vậy?” Hạ Viễn hỏi, “Có biến à?”
Đào Hiểu Đông không để ý anh ta, cúp máy cái “rụp”.
Vừa cúp máy Hạ Viễn lại gọi điện thoại tới: “Có người rồi hả Đông?”
Đào Hiểu Đông thấy phiền chết đi được, không muốn trả lời.
Trong đầu Hạ Viễn thoáng hiện lên một người, thử thăm dò hỏi, “Bác sĩ à? Tôi biết à?”
Đào Hiểu Đông nói chắc cũng coi như biết, sau đó bảo: “Cúp máy nhé, đang bận.”
Với trạng thái bây giờ, có lẽ chưa chắc Thang Sách Ngôn đã tham gia sinh nhật anh, hắn không có thời gian.
Vả lại quan hệ hai người hiện tại lạnh nhạt như vậy, cũng rất khó xử.
Đào Hiểu Đông tốt tính như bây giờ cũng là nhờ mấy năm qua mài giũa, mài hết những gai nhọn sắc bén trong tính cách của mình. Thực chất anh vốn không phải người mềm mỏng, lúc cảm xúc dâng trào thì khó lòng kiềm chế được.
Tối hôm đó Thang Sách Ngôn đưa anh về nhà, Đào Hiểu Đông giận thật.
Sự bình tĩnh của Thang Sách Ngôn thậm chí còn khiến anh nhớ lại cảnh khó xử lần trước. Giống như trước mặt hắn mỗi lần anh bộc lộ cảm xúc đều không được lý trí, xấu xí, quá vội vàng.
Đầu óc nóng lên nói mấy câu tổn thương người ta, đều là do cảm xúc kích thích, lúc cảm xúc lắng lại rồi cũng thấy hơi quá đáng. Thang Sách Ngôn vẫn luôn là một người bình tĩnh như vậy, xuất phát điểm rất tốt, nói chuyện không tốn chút sức lực nào.
Nhưng chuyện đến nước này, nếu bây giờ nói điều gì nghiêm túc ngược lại còn mất tự nhiên.
Chuyện này khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, mối quan hệ chậm rãi nóng bỏng ban đầu đột nhiên trở nên nguội lạnh.
Nếu Thang Sách Ngôn cũng giống tính Đào Hiểu Đông, có lẽ hai người họ sẽ ầm ĩ một trận, nếu Đào Hiểu Đông đủ lý trí bình tĩnh như Thang Sách Ngôn, cũng sẽ không nói mấy câu gai góc hôm đó. Dù thế nào mọi chuyện cũng sẽ trôi qua chứ không rơi vào trạng thái khó xử như hiện tại.
Mỗi sáng tới bệnh viện mỗi tối quay trở về nhà, Thang Sách Ngôn đều gửi tin nhắn thông báo một tiếng, Đào Hiểu Đông trả lời “Được rồi”. Muốn nói thêm đôi câu, nhưng lại không tìm được từ thích hợp. Thang Sách Ngôn thì bận rộn, lần nào cũng phải tranh thủ thời gian để gọi điện thoại, Đào Hiểu Đông không thể chiếm thời gian của hắn để nói về chuyện ầm ĩ giữa hai người.
Mối quan hệ chưa rõ ràng như một lớp da giòn, có một chút chuyện nhỏ thôi cũng không chịu nổi, giống như nói xa là xa.
Đọc lại chương 47 rồi hẵng đọc 48.
Mọi người đều đau lòng cho Đông, tôi cũng thương Đông, thương nên thiên vị, viết xong chương ngày hôm qua cảm thấy không được thoải mái, vẫn là theo dự định ban đầu thì hơn.
Đừng đau lòng, yêu đương ấy mà, tuổi đã cao, cả hai đều không cần mọi người đau lòng, chẳng là gì cả.
Xóa ký ức hôm qua xem lại một chút. Đoạn “tay” kia sẽ dùng lại, đừng tiếc nuối.
Cảm ơn đã ủng hộ.
Giận dỗi cả ngày trời vì chuyện này, bây giờ nắm tay đối phương dịu giọng nói chuyện, cũng mềm lòng. Chỉ là mấy chuyện nhỏ, chồng chất từ sáng sớm tới tối mịt, chồng đến độ đè nén trái tim.
Thực ra cũng có gì đâu, không đáng để giận nhau.
Đào Hiểu Đông bị Thang Sách Ngôn nắm chặt tay như vậy, mấy suy nghĩ bướng bỉnh cũng dịu xuống một chút, anh an ủi: “Tay em không sao đâu, anh Ngôn.”
Thang Sách Ngôn biết tay anh không làm sao, Đào Hiểu Đông vừa đi bác sĩ liền gọi điện thoại cho hắn, Thang Sách Ngôn bảo rằng: “Nếu bị trật lần tới lại phải nắn lại, đừng xem nhẹ. Em là thợ xăm, tay bị tật em không làm nghệ thuật được.”
Đào Hiểu Đông gật đầu nói anh biết rồi.
Cũng chỉ có chút chuyện này, nói xong rồi qua.
Thang Sách Ngôn bảo Đào Hiểu Đông đi xuống, hắn lái xe. Đào Hiểu Đông ngoan ngoãn đi tới ghế phụ, nhường ghế lái cho Thang Sách Ngôn.
“Đã bảo em đừng tới rồi, nếu tới thì nói với tôi một tiếng, tôi cố gắng xuống sớm.”
Thang Sách Ngôn hết cách nói, “Ngủ trong xe lạnh như vậy, không sợ bị đông lạnh à?”
Đào Hiểu Đông chỉ cười không nói lời nào, Thang Sách Ngôn tức giận, còn anh đâu phải không biết tức, hôm nay ít nhiều gì cũng cố ý muốn phân tranh cao thấp, thực ra cũng rất choáng.
Hai người trò chuyện, Thang Sách Ngôn lái xe ra khỏi bãi đỗ. Thang Sách Ngôn nói mấy ngày tới phải tăng ca, có lẽ mai còn về muộn hơn hôm nay.
Đào Hiểu Đông bảo không sao cả.
Xe lái thêm mấy phút, tới một giao lộ. Đào Hiểu Đông bảo: “Rẽ nhầm đường rồi anh Ngôn.”
Thang Sách Ngôn nhìn về phía trước bảo: “Em về chỗ Tiểu Nam ở mấy ngày.”
Đào Hiểu Đông không chút nghĩ ngợi từ chối: “Không về.”
Thang Sách Ngôn nói: “Đợi tôi không cần phải tăng ca nữa thì quay lại.”
Đào Hiểu Đông chau mày: “Em nói không về.”
Hôm nay Thang Sách Ngôn phải tăng ca đến chín rưỡi, mấy ngày tới còn chưa rõ thời gian thế nào, hắn không thể để ngày nào Đào Hiểu Đông cũng phải chờ đợi được, cũng không thể để anh về nhà một mình. Nhỡ lại gặp ai rồi nóng nảy, tay lại bị thương một lần nữa thì sao.
“Em thấy tinh thần ông ta không ổn định, em không thể để anh về một mình được.” Vẻ mặt Đào Hiểu Đông hết sức khó coi, anh nhìn Thang Sách Ngôn nói, “Nếu không xảy ra chuyện này em về cũng được, nhưng đã như vậy rồi để anh về một mình em không yên tâm ngủ được.”
Thang Sách Ngôn đưa mắt nhìn gương chiếu hậu, đổi làn đường: “Ban quản lý sẽ theo dõi, ông ta không vào được đâu.”
Chuyện này hai người họ không ai thuyết phục được ai, nói tiếp rồi lại giống như hồi sáng. Cả hai đều mạnh mẽ quen rồi, có người bên cạnh thì phải bảo vệ, dù có đổi vị trí một chút vẫn như vậy. Dù rằng Đào Hiểu Đông nói anh không muốn, nhưng cuối cùng xe vẫn đỗ lại trước cổng khu nhà anh. Đoạn đường sau đó hai người gần như không nói gì với nhau, đều rất trầm mặc. Bây giờ dừng xe, Thang Sách Ngôn cởi dây an toàn cho mình, cũng cởi giúp cho Đào Hiểu Đông.
“Hiểu Đông à.” Thang Sách Ngôn gọi một tiếng.
Đào Hiểu Đông không nói gì, cũng không đáp lời hắn.
“Từ lúc em nẹp tay cho đến bây giờ, tôi chỉ sợ nó hồi phục không tốt. Hôm nay tận mắt chứng kiến ông ta đập vào tay em, nhưng tôi lại không thể ngăn cản.” Thang Sách Ngôn cất tiếng nặng nề.
“Như vậy khiến tôi rất hoảng sợ.”
Đào Hiểu Đông đưa mắt nhìn hắn, qua ánh mắt cũng có thể nhìn ra được tâm tình Đào Hiểu Đông bây giờ đang rất tệ.
“Cuối tuần tôi tan làm sớm sẽ nói với em.” Thang Sách Ngôn cất cao âm cuối hỏi anh, “Em đón tôi nhé?”
Đào Hiểu Đông không trả lời câu này, một lúc sau lại gọi “Anh Ngôn”.
Thang Sách Ngôn “Ừ” một tiếng, đợi anh tiếp lời.
“Thực ra anh không cần đến em, đúng không anh Ngôn.” Đào Hiểu Đông nói xong khẽ gật đầu, tiếp lời, “Trước đó anh nói tính cách anh lạnh nhạt, em còn không cảm nhận được.”
Thang Sách Ngôn hé miệng muốn nói điều gì đó, Đào Hiểu Đông nói tiếp: “Hai chúng ta như bây giờ, em không thể nằng nặc cầu xin quay về cùng với anh, đúng là em không đủ tư cách ở bên cạnh anh làm gì cả.”
Trong lời nói mang theo cảm xúc rõ ràng, Đào Hiểu Đông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cũng chẳng sợ nói ra, đúng là em thích anh, ưng ý anh, muốn đến với anh, em dốc sức để có thể nhanh đến với anh. Có đôi khi em hơi lỗ mãng, anh bình tĩnh, vậy em theo anh, cũng chẳng có gì không tốt, như vậy rất an tâm.”
Đào Hiểu Đông còn chưa nói xong, anh dừng lại hai giây, tiếp lời: “Hôm nay em thấy rõ rồi, ở chỗ anh em vĩnh viễn phải nghe theo sự sắp xếp của anh, anh ra chỉ thị rồi em mới có thể cử động, anh bảo em về nhà là em phải về nhà.”
Anh khẽ “xùy”, mở cửa xuống xe, cửa xe đóng lại “rầm” một tiếng.
Đào Hiểu Đông bước vào khu dân cư không quay đầu lại.
Từ lúc quen nhau đến giờ đã gần một năm, hai người chưa cãi cọ ầm ĩ lần nào, họ vẫn luôn tương kính, đây vẫn là lần đầu tiên.
Đào Hiểu Đông đóng sập cửa bỏ đi, lúc trở về Đào Hoài Nam vẫn còn chưa ngủ, Trì Sính đang làm bài tập, nghe thấy tiếng mở cửa thì đưa mắt nhìn thoáng qua, trông thấy anh thì ngạc nhiên thốt lên “Anh à”.
Đào Hoài Nam ở trong phòng: “Anh về rồi à?”
Đào Hiểu Đông nói: “Em ngủ đi.”
“Sao anh lại về thế?” Đào Hoài Nam xỏ dép lê đi ra, nghe âm thanh lần về phía anh.
Đào Hiểu Đông đi rửa tay, sau đó đưa tay cho cậu: “Ra ngoài làm gì?”
“Sao anh lại về giờ này? Bác sĩ Thang đi công tác à?” Đào Hoài Nam cố chấp hỏi.
Đào Hiểu Đông mỉm cười, “Tay khỏi rồi nên quay về.”
Đào Hoài Nam chau mày lại, trên người cậu mặc bộ áo ngủ mỏng manh, Đào Hiểu Đông đẩy cậu trở về: “Em mau đi ngủ đi, lạnh cóng bây giờ.”
Đào Hoài Nam bò lên giường, đá dép lê xuống, lặng lẽ “dạ” rồi nằm xuống, đôi mắt chớp chớp không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Đào Hiểu Đông nói với Trì Sính: “Em cũng đi ngủ sớm đi, đừng ngày nào cũng làm bài đến nửa đêm, hại mắt lắm.”
Trì Sính nói: “Em biết rồi.”
Tắt đèn lên giường nằm, Đào Hiểu Đông từ từ nhắm hai mắt lại, cảm thấy rất mệt mỏi nhưng không tài nào ngủ được ngay.
Đầu óc quá rối bời, cảm xúc mãi mà không lắng xuống, trong lòng xao động, chuyện tình cảm này quá mệt mỏi. Lúc không có tình cảm thì đều là kẻ trí thức thông minh, nhưng dính vào tình cảm rồi đừng hòng nghĩ đến chuyện được thoải mái.
Mấy lời Đào Hiểu Đông nói ngày hôm nay không giống lời anh có thể nói ra, nhưng lúc đó cảm xúc dâng trào, lời lên đến miệng, không nuốt ngược lại được nữa. Thang Sách Ngôn vẫn luôn quá bình tĩnh, so với hắn thì Đào Hiểu Đông dễ bị cảm xúc chi phối hơn nhiều.
Khoảng thời gian này sáng nào cũng dậy cùng Thang Sách Ngôn thành nếp, đến giờ tự tỉnh giấc. Lúc hai cậu em sửa soạn đi học, Đào Hiểu Đông dùng một tay chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa, Đào Hiểu Đông gội đầu nước bắn đầy mình, lúc lau tóc điện thoại hiển thị tin nhắn mới.
Thang Sách Ngôn: Tôi đến bệnh viện rồi, đừng lo.
Đào Hiểu Đông nhìn tin nhắn rồi trả lời: Ừm.
Không ai nhắc tới chuyện tối hôm qua, cơn kích động qua rồi không nhắc lên nổi nữa, cũng không ai chủ động nhắc tới chuyện này.
Lúc nghỉ ăn trưa và ăn tối Thang Sách Ngôn gọi hai cuộc điện thoại cho Đào Hiểu Đông, hai người trò chuyện đơn giản mấy câu, Đào Hiểu Đông vẫn luôn làm việc, trợ lý giơ điện thoại lên cho anh nói chuyện.
Họ không nấu cháo điện thoại, cũng không sến sến sẩm sẩm như trước kia.
Không biết có ai ngồi đằng sau lên tiếng: “Đôi tình nhân này lạnh nhạt nhanh thế.”
Chỉ là một câu đùa giỡn, không ai để tâm tới. Địch Dã quay đầu nhìn thợ xăm kia rồi cúi đầu tiếp tục làm việc không lên tiếng. Đổi lại là bình thường nhất định cậu sẽ nói mấy câu trêu chọc Đào Hiểu Đông.
Trợ lý buộc tóc cho Đào Hiểu Đông, ngoài tóc mình ra, cậu nhóc chưa từng động vào tóc của người khác, không biết làm, buộc quá chặt. Đào Hiểu Đông không nói gì, để cậu buộc lên vậy thôi, hôm sau hai mảng da đầu đau nhức.
Đào Hoài Nam ngồi trên sofa nghe tivi, Đào Hiểu Đông gối đầu lên đùi cậu, Đào Hoài Nam xoa bóp cho anh. Áo ngủ nhung tơ dán vào da thịt nóng hầm hập, Đào Hiểu Đông gối lên đùi cậu rất thoải mái.
Tivi bật chương trình thực tế rất rôm rả, Đào Hoài Nam không nhìn thấy, nhưng nghe tiếng thôi cũng thấy vui.
Xoa bóp xong cậu sờ xuống mắt anh mình, Đào Hiểu Đông chớp chớp mắt dưới lòng bàn tay của cậu, Đào Hoài Nam mỉm cười: “Chưa ngủ à? Em còn tưởng anh ngủ rồi chứ.”
Đào Hiểu Đông bảo anh thiu thiu ngủ.
“Còn đau ở đâu không?” Đào Hoài Nam hỏi.
“Không đau.” Đào Hiểu Đông thỏa mãn nói, “Thoải mái lắm.”
“Anh nằm sấp xuống em xoa bóp cổ cho anh.” Đào Hoài Nam cử động, cậu rút chân ra, vỗ xuống sofa: “Qua đây. Hôm nay anh làm việc à? Để em giúp anh giãn gân giãn cốt nhé.”
Đào Hiểu Đông cứ mặc cậu làm, lực tay Đào Hoài Nam không mạnh, ngón tay vừa trắng lại vừa thon, dù không dùng lực mạnh nhưng nhẹ nhàng xoa bóp gân cốt ở cổ và bả vai vẫn rất thoải mái.
Nhà Đào Hoài Nam có điều kiện, anh trai lo cho cậu một cuộc sống đủ đầy, cho nên không cần phải lo lắng tới việc kiếm sống sau này. Đổi lại là trẻ em mù nhà khác, sau này một nửa số họ đều đi làm tẩm quất người mù.
Đào Hoài Nam vừa xoa bóp vừa cười bảo: “Cho anh trải nghiệm tẩm quất người mù.”
Đào Hiểu Đông không nói gì, Trì Sính ngồi làm bài bên trong lạnh lùng nói “Câm miệng”.
Đào Hoài Nam lén rụt vai lại, không để ý cười cười.
Sinh nhật Đào Hiểu Đông, Hạ Viễn đã đặt chỗ từ sớm, nói đây là sinh nhật tròn, phải làm thật to vào.
“Đâu ra thế,” Đào Hiểu Đông làm việc, cúi đầu bảo, “Bận lắm, không để ý tới.”
“Số năm là số tròn mà.” Hạ Viễn ở trong điện thoại cười như được mùa, “Ông ba mươi lăm rồi, nhất định phải tổ chức.”
“Thế thì ngồi lại ăn một bữa đi.” Đào Hiểu Đông ra hiệu cho trợ lý thay kim giúp mình.
“Đương nhiên phải ăn rồi.” Hạ Viễn cười không đứng đắn, “Tôi sẽ sắp xếp đâu ra đấy cho ông coi.”
Đào Hiểu Đông bảo: “Đừng sắp xếp lung tung, đừng làm gì bừa bãi đấy.”
“Ông là trai độc thân, sợ lung tung bừa bãi mà làm gì?” Hạ Viễn cười nhạo, trêu chọc anh, “Tôi không sắp xếp cho là ông nghẹn rồi hỏng hóc luôn đấy.”
Đào Hiểu Đông không trả lời câu này, chỉ bảo: “Phiền lắm.”
“Biết rồi, trêu ông thôi.” Hạ Viễn cười, lại hỏi anh, “Thế chỉ có đám chúng ta thôi à? Thêm nhóm Đại Hoàng, còn ai nữa không? Để tôi xem có đủ chỗ không.”
Đào Hiểu Đông dừng tay một chút, anh ngẫm nghĩ, đoạn trả lời: “Không có đâu.”
“Được rồi.” Hạ Viễn nói, “Biết rồi.”
“Chắc là còn một người,” Đào Hiểu Đông lại bổ sung, “Không chắc chắn.”
“Ai vậy?” Hạ Viễn thuận miệng hỏi.
Đào Hiểu Đông không nói gì, chỉ nhắc nhở một lần nữa: “Ông đừng làm mấy chuyện thừa thãi không đâu đấy.”
Hạ Viễn là người tinh ý, nghe vậy liền cảm thấy có gì đó sai sai: “Hiểu rồi.”
“Ai vậy?” Hạ Viễn hỏi, “Có biến à?”
Đào Hiểu Đông không để ý anh ta, cúp máy cái “rụp”.
Vừa cúp máy Hạ Viễn lại gọi điện thoại tới: “Có người rồi hả Đông?”
Đào Hiểu Đông thấy phiền chết đi được, không muốn trả lời.
Trong đầu Hạ Viễn thoáng hiện lên một người, thử thăm dò hỏi, “Bác sĩ à? Tôi biết à?”
Đào Hiểu Đông nói chắc cũng coi như biết, sau đó bảo: “Cúp máy nhé, đang bận.”
Với trạng thái bây giờ, có lẽ chưa chắc Thang Sách Ngôn đã tham gia sinh nhật anh, hắn không có thời gian.
Vả lại quan hệ hai người hiện tại lạnh nhạt như vậy, cũng rất khó xử.
Đào Hiểu Đông tốt tính như bây giờ cũng là nhờ mấy năm qua mài giũa, mài hết những gai nhọn sắc bén trong tính cách của mình. Thực chất anh vốn không phải người mềm mỏng, lúc cảm xúc dâng trào thì khó lòng kiềm chế được.
Tối hôm đó Thang Sách Ngôn đưa anh về nhà, Đào Hiểu Đông giận thật.
Sự bình tĩnh của Thang Sách Ngôn thậm chí còn khiến anh nhớ lại cảnh khó xử lần trước. Giống như trước mặt hắn mỗi lần anh bộc lộ cảm xúc đều không được lý trí, xấu xí, quá vội vàng.
Đầu óc nóng lên nói mấy câu tổn thương người ta, đều là do cảm xúc kích thích, lúc cảm xúc lắng lại rồi cũng thấy hơi quá đáng. Thang Sách Ngôn vẫn luôn là một người bình tĩnh như vậy, xuất phát điểm rất tốt, nói chuyện không tốn chút sức lực nào.
Nhưng chuyện đến nước này, nếu bây giờ nói điều gì nghiêm túc ngược lại còn mất tự nhiên.
Chuyện này khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, mối quan hệ chậm rãi nóng bỏng ban đầu đột nhiên trở nên nguội lạnh.
Nếu Thang Sách Ngôn cũng giống tính Đào Hiểu Đông, có lẽ hai người họ sẽ ầm ĩ một trận, nếu Đào Hiểu Đông đủ lý trí bình tĩnh như Thang Sách Ngôn, cũng sẽ không nói mấy câu gai góc hôm đó. Dù thế nào mọi chuyện cũng sẽ trôi qua chứ không rơi vào trạng thái khó xử như hiện tại.
Mỗi sáng tới bệnh viện mỗi tối quay trở về nhà, Thang Sách Ngôn đều gửi tin nhắn thông báo một tiếng, Đào Hiểu Đông trả lời “Được rồi”. Muốn nói thêm đôi câu, nhưng lại không tìm được từ thích hợp. Thang Sách Ngôn thì bận rộn, lần nào cũng phải tranh thủ thời gian để gọi điện thoại, Đào Hiểu Đông không thể chiếm thời gian của hắn để nói về chuyện ầm ĩ giữa hai người.
Mối quan hệ chưa rõ ràng như một lớp da giòn, có một chút chuyện nhỏ thôi cũng không chịu nổi, giống như nói xa là xa.