Chương 15
15.
Lần trước khi tái khám, Tô Dĩnh Thu nghĩ rằng Diệp Thầm sẽ vẫn như mọi năm, vượt qua thời kỳ tăm tối rồi hồi phục ở một mức độ nào đó, rồi tiếp tục trải qua mùa đông một cách bình thường. Nhưng Tô Dĩnh Thu lại cảm giác được dường như Diệp Thầm đang gặp phải vấn đề nào đó, cô đoán giữa Diệp Thầm với đối tượng của anh đã xảy ra vài chuyện không vui.
Tô Dĩnh Thu mơ hồ cảm thấy lần này tình trạng của Diệp Thầm càng tệ hơn lần trước.
Đương nhiên Diệp Thầm sẽ không biểu hiện điều ấy ra bên ngoài, thậm chí trông anh còn bình tĩnh hơn bao giờ hết, như thể đã vượt qua tất cả khoảng thời gian khó khăn, trở lại thành một con người bình thường. Nhưng dù sao Tô Dĩnh Thu cũng đã là chuyên gia tâm lý của Diệp Thầm nhiều năm, dù chưa thể khiến Diệp Thầm mở lòng hoàn toàn, nhưng ít nhất có thể nói rằng cô là người hiểu rõ nhất những thay đổi trong cảm xúc Diệp Thầm.
Cô nhận ra hiện giờ trong lòng Diệp Thầm không bình thản như vẻ bề ngoài.
Sự bình thản của anh không phải là bình thản sau khi vượt qua thời kỳ tăm tối, mà là bình thản chấp nhận vận mệnh không thể thay đổi, mà cũng không muốn thay đổi – như lần đầu tiên Tô Dĩnh Thu nhìn thấy anh.
Tô Dĩnh Thu vẫn nhớ lần đầu tiên cô gặp Diệp Thầm, Diệp Thầm bước vào phòng tư vấn, rất lịch sự chào hỏi cô.
Cảm giác đầu tiên Diệp Thầm mang lại là anh không giống người cần chuyên gia tâm lý.
Thoạt nhìn anh còn chu đáo hơn bất kỳ người trưởng thành nào khác, khéo léo giao tiếp với mọi người. Thời điểm nên cười thì cười, lúc nghiêm túc thì không ai dám phát ra tiếng. Sau khi tiếp quản Mạn Thanh, Diệp Thầm cũng vô cùng thành thạo giải quyết tình hình phức tạp trong công ty. Bản thân Tô Dĩnh Thu cũng là người hay nghe ngóng tin tức giải trí, tận mắt nhìn thấy Diệp Thầm trẻ tuổi như vậy đã vực dậy một công ty giải trí trên bờ vực phá sản – đương nhiên một phần nguyên nhân cũng nhờ tập đoàn Tụ Tín đứng sau lưng anh, phần còn lại là do tầm nhìn sâu rộng và phương thức kinh doanh độc đáo của riêng Diệp Thầm. Nếu không phải Tô Dĩnh Thu biết anh đã uống thuốc trong một thời gian dài, còn từ chuyên gia tâm lý cũ biết được anh từng có ý định tự tử, gần như Tô Dĩnh Thu cho rằng anh là một người bình thường.
Nhưng sau vài lần nói chuyện, Tô Dĩnh Thu có thể nhận ra Diệp Thầm rất ít bạn bè, quan hệ với người nhà cũng xa cách, dường như cách ly khỏi xã hội, thực sự khiếm khuyết tình cảm. Trên người anh có một cảm giác tuyệt vọng phục tùng theo số mệnh, thậm trí có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân. Anh không muốn thay đổi hiện trạng này – ngay cả khi nó như một sợi dây thép treo lơ lửng trên không trung, sảy chân là hoàn toàn rơi xuống.
Trái tim anh như một khu vườn nhỏ hoang vắng, khu vườn trống rỗng, không có bất kỳ ai hay bất kỳ vật gì.
Chuyện Tô Dĩnh Thu có thể làm không nhiều, chuyên gia tâm lý trước kia của Diệp Thầm là tiền bối giỏi hơn cô cũng không thể giúp gì cho anh, chỉ có thể mượn tay thuốc thang và tư vấn để miễn cưỡng duy trì tâm lý ở trạng thái cân bằng, chưa đến mức phải tiến hành trị liệu cưỡng chế hoặc không thể tiếp tục sinh hoạt hàng ngày được nữa.
Sự thay đổi của Diệp Thầm tới sau khi anh nhậm chức ở Mạn Thanh.
Tô Dĩnh Thu nhận ra cảm xúc anh sẽ thay đổi, do dự, bất an hoặc đau khổ - bởi hầu hết thời gian Diệp Thầm đều rất bình tĩnh, giống như một ly nước rỗng không thể dao động cũng không thể biến hóa, vui giận ngoài mặt chẳng qua chỉ là thủ đoạn xã giao. Tô Dĩnh Thu biết anh tiếp quản công ty mới, cô cứ nghĩ rằng những tay đổi ấy là do môi trường làm việc mới mang lại, cho đến khi thỉnh thoảng nghe thấy Diệp Thầm nhắc tới "cậu ấy".
"Cậu ấy" khiến Diệp Thầm không biết phải làm sao.
Đến giờ Tô Dĩnh Thu vẫn không biết "cậu ấy" là ai, Diệp Thầm chưa bao giờ nhắc đến tên hay danh tính người đó, người đó chỉ tồn tại qua đôi ba lời tâm sự của Diệp Thầm.
Lần đầu tiên Diệp Thầm nhắc tới "cậu ấy" với Tô Dĩnh Thu là xuất phát từ hoang mang.
Có lẽ là do Diệp Thầm không có ai để xin giúp đỡ, anh nói với Tô Dĩnh Thu, anh gặp một người trông rất giống với người bạn cũ. Diệp Thầm không biết nên đối xử với người đó như thế nào, nhưng rõ ràng người kia muốn có một mối quan hệ đặc biệt với Diệp Thầm. Anh biết vậy là sai, nhưng bọn họ thực sự đã bắt đầu.
Tô Dĩnh Thu nói, nếu đã bắt đầu, vậy tạm thời cứ thử xem sao.
Đối với Diệp Thầm, tiến thêm một bước trong một mối quan hệ hoàn toàn mới có thể là chuyện tốt. Thời điểm đó Tô Dĩnh Thu đã nghĩ như vậy.
Nhưng hiện tại, Tô Dĩnh Thu cảm thấy có lẽ đề nghị khi ấy của mình là một sai lầm lớn.
Bởi vì Diệp Thầm nói: "Chuyên gia Tô, tôi thấy dường như năm năm trước tôi đã chọn sai," Anh hơi ngưng lại, rồi khẳng định: "Chọn sai rồi."
Anh tiếp tục nói: "Tôi không trách chuyên gia Tô đã cho tôi lời khuyên, bởi tôi biết ngay từ đầu tôi đã muốn chọn thế, chứ không phải vì lời nói của ai cả," Diệp Thầm hiếm khi thẳng thắn như vậy với Tô Dĩnh Thu: "Đây là lỗi của tôi, tôi là người đưa ra quyết định."
Đôi khi Diệp Thầm nhớ lại khoảnh khắc mình nhìn xuống khán đài trong buổi lễ nhậm chức năm ấy, anh thấy Mạnh Hà Xuyên đứng giữa đám người, giật mình tưởng như Châu Cẩn Ngôn đang ở đó nhìn anh. Thỉnh thoảng anh cũng có ảo giác như vậy, nhưng trước đó Châu Cẩn Ngôn luôn luôn nở nụ cười dịu dàng mà khoan dung với anh, còn Mạnh Hà Xuyên thì không. Anh thấy ánh mắt hai người chạm nhau, thấy tham vọng và ham muốn mãnh liệt hoàn toàn không thuộc về Châu Cẩn Ngôn trong đôi mắt hắn, anh biết kia không phải ảo giác.
Thế nên anh đã đưa ra một quyết định sai lầm: hỏi tên của Mạnh Hà Xuyên.
Sau khi kết thúc những xã giao rắc rối, anh thấy Mạnh Hà Xuyên đợi anh trong văn phòng.
Mạnh Hà Xuyên ngồi trên ghế sô pha, có lẽ là bởi vì chờ quá lâu nên hắn không còn kiên nhẫn mà duy trì lễ độ đoan trang nữa, lấy tư thế cực kỳ tùy tiện mà dựa vào thành ghế, thậm chí còn ngậm nửa điếu thuốc trong miệng.
Ngay từ đầu anh đã biết Mạnh Hà Xuyên không phải là Châu Cẩn Ngôn, dù bọn họ có khuôn mặt gần như tương tự.
Thông minh, dịu dàng, mạnh mẽ, cho dù là Châu Cẩn Ngôn còn sống hay đã chết thì cũng đã sớm trở thành một pho tượng hoàn mỹ trong trí nhớ mọi người. Mà tham vọng, vô liêm sỉ, không giáo dưỡng, thô lỗ, nông cạn... Diệp Thầm biết đó là Mạnh Hà Xuyên.
Cho dù sau này Mạnh Hà Xuyên càng ngày càng giống Châu Cẩn Ngôn, trở thành một ảo ảnh hoàn mỹ trong con mắt người đời dưới bàn tay điêu khắc của Triệu Sở, trong lòng Diệp Thầm biết nó vẫn chỉ là ảo ảnh.
Mạnh Hà Xuyên chưa bao giờ thay đổi.
Ban đầu Diệp Thầm không hề muốn phát triển thành mối quan hệ dị dạng như vậy với Mạnh Hà Xuyên, cũng không phải vì muốn lên giường với Mạnh Hà Xuyên mới giữ hắn lại. Anh chỉ muốn ngắm nhìn khuôn mặt hắn một chút, muốn tạo ra ảo giác nhỏ nhoi rằng Châu Cẩn Ngôn vẫn còn sống trên đời này. Diệp Thầm hy vọng hắn có thể làm Châu Cẩn Ngôn, trút bỏ gánh nặng nhân sinh dài đằng đẵng mà Châu Cẩn Ngôn để lại cho anh, giúp anh có thêm một chút không gian hít thở. Nếu không trong vô số đêm, càng ngày anh càng không biết làm sao có thể khống chế bản thân ước muốn nhảy xuống khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng Mạnh Hà Xuyên vốn dĩ không phải là Châu Cẩn Ngôn.
Mạnh Hà Xuyên am hiểu quy luật sinh tồn thế giới, đã quen với quy tắc mua bán trao đổi, nếu đã muốn nắm lấy cái dây leo Diệp Thầm, hắn không thể chỉ ỷ lại vào cảm xúc hão huyền vô định của anh mà còn cần mối quan hệ trực tiếp và thực tế hơn. Hắn gửi tới Diệp Thầm những lời mời mọc cũ rích, trần trụi phô bày ham muốn và dã tâm của mình với Diệp Thầm, dùng cả bản thân để trao đổi cơ hội hiện thực hóa chúng.
Mà Diệp Thầm không thể chịu nổi sự cám dỗ đó.
Một đêm nọ, Mạnh Hà Xuyên gõ cửa phòng anh, Diệp Thầm mở cửa. Anh nhìn thấy đôi mắt đầy ham muốn của Mạnh Hà Xuyên, bên trong bao hàm cả tham vọng lẫn dục vọng, dụ dỗ Diệp Thầm trầm luân vào một mối quan hệ mới.
Một mối quan hệ sai trái ngay từ khi bắt đầu.
"Thế nên đã đến lúc kết thúc, sai lầm thì phải sửa kịp thời, đúng không?" Diệp Thầm nói.
Hôm ấy khi Châu Mẫn Dung đến tìm Diệp Thầm, cô đưa cho Diệp Thầm tấm ảnh chụp Mạnh Hà Xuyên và Dư Hảo. Trong ảnh, Mạnh Hà Xuyên đang ngậm thuốc, cúi đầu mượn lửa của Dư Hảo, khoảng cách gần gũi như có thể hôn nhau bất cứ lúc nào, tư thế mờ ám thân mật, có thể tưởng tượng được nếu tấm ảnh bị lan truyền trên internet thì sẽ gây ra sóng gió đến nhường nào.
Đương nhiên Diệp Thầm biết Dư Hảo.
Mối tình đầu của Mạnh Hà Xuyên.
Khi Triệu Sở hoạch định phương hướng phát triển cho sự nghiệp của Mạnh Hà Xuyên, hiển nhiên sẽ đi tìm hiểu quá khứ sâu xa của hắn. Hơn hai mươi năm cuộc đời của Mạnh Hà Xuyên được in thành một xấp giấy không dày không mỏng đặt trước mặt Diệp Thầm, anh lật lên xem, càng biết thêm nhiều thứ về cuộc sống trước kia của hắn.
Đối với Mạnh Hà Xuyên sắp trở thành người của công chúng mà nói, quá khứ của hắn có thể dùng hai từ "huy hoàng" để hình dung. Từng có bạn gái, chưa tốt nghiệp cấp 3, làm côn đồ trên đường phố, đã từng tiếp xúc với ngành công nghiệp xám*, bất cứ điều kiện nào cũng có thể phá hủy cả sự nghiệp của một ngôi sao đang hot. Thế nhưng làng giải trí chính là như vậy, quá khứ của một người hoàn toàn có thể được che đậy bởi lớp vỏ hào nhoáng, che không được thì vẫn có thể dùng những lời hoa mỹ tô lên. Không phải Mạnh Hà Xuyên chưa từng gặp phải nguy cơ bị lộ giữa chừng, chẳng qua là phương thức quan hệ công chúng của Triệu Sở quá hoàn mỹ, lịch sử đen của hắn hoàn toàn biến thành những "gian khổ" hắn đã trải qua, càng dành được nhiều thiện cảm hơn.
* ngành công nghiệp xám: ngành tồn tại phi lý nhưng khách quan giữa các ngành hợp pháp (màu trắng) và các ngành không hợp pháp (màu đen). Nói một cách đơn giản, ngành công nghiệp xám là một dự án hoặc ngành trái pháp luật và tạo ra lợi nhuận khổng lồ.
Diệp Thầm không hiểu ý định của Châu Mẫn Dung.
Mạnh Hà Xuyên đến gặp Dư Hảo thì sao? Cuối cùng giữa bọn họ cũng chỉ là quá khứ, không hề có hiện tại và tương lai. Về điểm này Diệp Thầm vô cùng chắc chắn, không phải anh tự tin thái quá vào mối quan hệ trao đổi mỏng manh của họ, mà bởi anh biết rõ Mạnh Hà Xuyên là người như thế nào.
Giống như anh chưa từng lo lắng về những hành động mờ ám của Mạnh Hà Xuyên khi hợp đồng sắp hết hạn, Tề Thụy báo cáo với anh, và Diệp Thầm chưa bao giờ chất vấn Mạnh Hà Xuyên, anh biết điều gì có thể giữ chân Mạnh Hà Xuyên.
"Cậu đừng hiểu lầm, tôi không đến đây để cho cậu xem họ có khả năng nối lại tình xưa hay không," Châu Mẫn Dung mỉm cười, "Cậu xem, ngay cả mối tình đầu của cậu ta cũng không thể khiến cậu ta đi trên con đường đúng đắn, Diệp Thầm, cậu không chọn được, tôi giúp cậu chọn nhé?"
Diệp Thầm nhìn cô, đợi xem cô sẽ ném cho mình quả bom gì.
"Tôi đưa cho Mạnh Hà Xuyên hợp đồng nghệ sĩ Hoa Tinh," Châu Mẫn Dung nói, "Diệp Thầm, chúng ta cược đi."
"Cược xem trên đời này còn ai yêu cậu không."
Đương nhiên Diệp Thầm biết ván cược này anh sẽ thua.
...
Lần trước khi tái khám, Tô Dĩnh Thu nghĩ rằng Diệp Thầm sẽ vẫn như mọi năm, vượt qua thời kỳ tăm tối rồi hồi phục ở một mức độ nào đó, rồi tiếp tục trải qua mùa đông một cách bình thường. Nhưng Tô Dĩnh Thu lại cảm giác được dường như Diệp Thầm đang gặp phải vấn đề nào đó, cô đoán giữa Diệp Thầm với đối tượng của anh đã xảy ra vài chuyện không vui.
Tô Dĩnh Thu mơ hồ cảm thấy lần này tình trạng của Diệp Thầm càng tệ hơn lần trước.
Đương nhiên Diệp Thầm sẽ không biểu hiện điều ấy ra bên ngoài, thậm chí trông anh còn bình tĩnh hơn bao giờ hết, như thể đã vượt qua tất cả khoảng thời gian khó khăn, trở lại thành một con người bình thường. Nhưng dù sao Tô Dĩnh Thu cũng đã là chuyên gia tâm lý của Diệp Thầm nhiều năm, dù chưa thể khiến Diệp Thầm mở lòng hoàn toàn, nhưng ít nhất có thể nói rằng cô là người hiểu rõ nhất những thay đổi trong cảm xúc Diệp Thầm.
Cô nhận ra hiện giờ trong lòng Diệp Thầm không bình thản như vẻ bề ngoài.
Sự bình thản của anh không phải là bình thản sau khi vượt qua thời kỳ tăm tối, mà là bình thản chấp nhận vận mệnh không thể thay đổi, mà cũng không muốn thay đổi – như lần đầu tiên Tô Dĩnh Thu nhìn thấy anh.
Tô Dĩnh Thu vẫn nhớ lần đầu tiên cô gặp Diệp Thầm, Diệp Thầm bước vào phòng tư vấn, rất lịch sự chào hỏi cô.
Cảm giác đầu tiên Diệp Thầm mang lại là anh không giống người cần chuyên gia tâm lý.
Thoạt nhìn anh còn chu đáo hơn bất kỳ người trưởng thành nào khác, khéo léo giao tiếp với mọi người. Thời điểm nên cười thì cười, lúc nghiêm túc thì không ai dám phát ra tiếng. Sau khi tiếp quản Mạn Thanh, Diệp Thầm cũng vô cùng thành thạo giải quyết tình hình phức tạp trong công ty. Bản thân Tô Dĩnh Thu cũng là người hay nghe ngóng tin tức giải trí, tận mắt nhìn thấy Diệp Thầm trẻ tuổi như vậy đã vực dậy một công ty giải trí trên bờ vực phá sản – đương nhiên một phần nguyên nhân cũng nhờ tập đoàn Tụ Tín đứng sau lưng anh, phần còn lại là do tầm nhìn sâu rộng và phương thức kinh doanh độc đáo của riêng Diệp Thầm. Nếu không phải Tô Dĩnh Thu biết anh đã uống thuốc trong một thời gian dài, còn từ chuyên gia tâm lý cũ biết được anh từng có ý định tự tử, gần như Tô Dĩnh Thu cho rằng anh là một người bình thường.
Nhưng sau vài lần nói chuyện, Tô Dĩnh Thu có thể nhận ra Diệp Thầm rất ít bạn bè, quan hệ với người nhà cũng xa cách, dường như cách ly khỏi xã hội, thực sự khiếm khuyết tình cảm. Trên người anh có một cảm giác tuyệt vọng phục tùng theo số mệnh, thậm trí có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân. Anh không muốn thay đổi hiện trạng này – ngay cả khi nó như một sợi dây thép treo lơ lửng trên không trung, sảy chân là hoàn toàn rơi xuống.
Trái tim anh như một khu vườn nhỏ hoang vắng, khu vườn trống rỗng, không có bất kỳ ai hay bất kỳ vật gì.
Chuyện Tô Dĩnh Thu có thể làm không nhiều, chuyên gia tâm lý trước kia của Diệp Thầm là tiền bối giỏi hơn cô cũng không thể giúp gì cho anh, chỉ có thể mượn tay thuốc thang và tư vấn để miễn cưỡng duy trì tâm lý ở trạng thái cân bằng, chưa đến mức phải tiến hành trị liệu cưỡng chế hoặc không thể tiếp tục sinh hoạt hàng ngày được nữa.
Sự thay đổi của Diệp Thầm tới sau khi anh nhậm chức ở Mạn Thanh.
Tô Dĩnh Thu nhận ra cảm xúc anh sẽ thay đổi, do dự, bất an hoặc đau khổ - bởi hầu hết thời gian Diệp Thầm đều rất bình tĩnh, giống như một ly nước rỗng không thể dao động cũng không thể biến hóa, vui giận ngoài mặt chẳng qua chỉ là thủ đoạn xã giao. Tô Dĩnh Thu biết anh tiếp quản công ty mới, cô cứ nghĩ rằng những tay đổi ấy là do môi trường làm việc mới mang lại, cho đến khi thỉnh thoảng nghe thấy Diệp Thầm nhắc tới "cậu ấy".
"Cậu ấy" khiến Diệp Thầm không biết phải làm sao.
Đến giờ Tô Dĩnh Thu vẫn không biết "cậu ấy" là ai, Diệp Thầm chưa bao giờ nhắc đến tên hay danh tính người đó, người đó chỉ tồn tại qua đôi ba lời tâm sự của Diệp Thầm.
Lần đầu tiên Diệp Thầm nhắc tới "cậu ấy" với Tô Dĩnh Thu là xuất phát từ hoang mang.
Có lẽ là do Diệp Thầm không có ai để xin giúp đỡ, anh nói với Tô Dĩnh Thu, anh gặp một người trông rất giống với người bạn cũ. Diệp Thầm không biết nên đối xử với người đó như thế nào, nhưng rõ ràng người kia muốn có một mối quan hệ đặc biệt với Diệp Thầm. Anh biết vậy là sai, nhưng bọn họ thực sự đã bắt đầu.
Tô Dĩnh Thu nói, nếu đã bắt đầu, vậy tạm thời cứ thử xem sao.
Đối với Diệp Thầm, tiến thêm một bước trong một mối quan hệ hoàn toàn mới có thể là chuyện tốt. Thời điểm đó Tô Dĩnh Thu đã nghĩ như vậy.
Nhưng hiện tại, Tô Dĩnh Thu cảm thấy có lẽ đề nghị khi ấy của mình là một sai lầm lớn.
Bởi vì Diệp Thầm nói: "Chuyên gia Tô, tôi thấy dường như năm năm trước tôi đã chọn sai," Anh hơi ngưng lại, rồi khẳng định: "Chọn sai rồi."
Anh tiếp tục nói: "Tôi không trách chuyên gia Tô đã cho tôi lời khuyên, bởi tôi biết ngay từ đầu tôi đã muốn chọn thế, chứ không phải vì lời nói của ai cả," Diệp Thầm hiếm khi thẳng thắn như vậy với Tô Dĩnh Thu: "Đây là lỗi của tôi, tôi là người đưa ra quyết định."
Đôi khi Diệp Thầm nhớ lại khoảnh khắc mình nhìn xuống khán đài trong buổi lễ nhậm chức năm ấy, anh thấy Mạnh Hà Xuyên đứng giữa đám người, giật mình tưởng như Châu Cẩn Ngôn đang ở đó nhìn anh. Thỉnh thoảng anh cũng có ảo giác như vậy, nhưng trước đó Châu Cẩn Ngôn luôn luôn nở nụ cười dịu dàng mà khoan dung với anh, còn Mạnh Hà Xuyên thì không. Anh thấy ánh mắt hai người chạm nhau, thấy tham vọng và ham muốn mãnh liệt hoàn toàn không thuộc về Châu Cẩn Ngôn trong đôi mắt hắn, anh biết kia không phải ảo giác.
Thế nên anh đã đưa ra một quyết định sai lầm: hỏi tên của Mạnh Hà Xuyên.
Sau khi kết thúc những xã giao rắc rối, anh thấy Mạnh Hà Xuyên đợi anh trong văn phòng.
Mạnh Hà Xuyên ngồi trên ghế sô pha, có lẽ là bởi vì chờ quá lâu nên hắn không còn kiên nhẫn mà duy trì lễ độ đoan trang nữa, lấy tư thế cực kỳ tùy tiện mà dựa vào thành ghế, thậm chí còn ngậm nửa điếu thuốc trong miệng.
Ngay từ đầu anh đã biết Mạnh Hà Xuyên không phải là Châu Cẩn Ngôn, dù bọn họ có khuôn mặt gần như tương tự.
Thông minh, dịu dàng, mạnh mẽ, cho dù là Châu Cẩn Ngôn còn sống hay đã chết thì cũng đã sớm trở thành một pho tượng hoàn mỹ trong trí nhớ mọi người. Mà tham vọng, vô liêm sỉ, không giáo dưỡng, thô lỗ, nông cạn... Diệp Thầm biết đó là Mạnh Hà Xuyên.
Cho dù sau này Mạnh Hà Xuyên càng ngày càng giống Châu Cẩn Ngôn, trở thành một ảo ảnh hoàn mỹ trong con mắt người đời dưới bàn tay điêu khắc của Triệu Sở, trong lòng Diệp Thầm biết nó vẫn chỉ là ảo ảnh.
Mạnh Hà Xuyên chưa bao giờ thay đổi.
Ban đầu Diệp Thầm không hề muốn phát triển thành mối quan hệ dị dạng như vậy với Mạnh Hà Xuyên, cũng không phải vì muốn lên giường với Mạnh Hà Xuyên mới giữ hắn lại. Anh chỉ muốn ngắm nhìn khuôn mặt hắn một chút, muốn tạo ra ảo giác nhỏ nhoi rằng Châu Cẩn Ngôn vẫn còn sống trên đời này. Diệp Thầm hy vọng hắn có thể làm Châu Cẩn Ngôn, trút bỏ gánh nặng nhân sinh dài đằng đẵng mà Châu Cẩn Ngôn để lại cho anh, giúp anh có thêm một chút không gian hít thở. Nếu không trong vô số đêm, càng ngày anh càng không biết làm sao có thể khống chế bản thân ước muốn nhảy xuống khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng Mạnh Hà Xuyên vốn dĩ không phải là Châu Cẩn Ngôn.
Mạnh Hà Xuyên am hiểu quy luật sinh tồn thế giới, đã quen với quy tắc mua bán trao đổi, nếu đã muốn nắm lấy cái dây leo Diệp Thầm, hắn không thể chỉ ỷ lại vào cảm xúc hão huyền vô định của anh mà còn cần mối quan hệ trực tiếp và thực tế hơn. Hắn gửi tới Diệp Thầm những lời mời mọc cũ rích, trần trụi phô bày ham muốn và dã tâm của mình với Diệp Thầm, dùng cả bản thân để trao đổi cơ hội hiện thực hóa chúng.
Mà Diệp Thầm không thể chịu nổi sự cám dỗ đó.
Một đêm nọ, Mạnh Hà Xuyên gõ cửa phòng anh, Diệp Thầm mở cửa. Anh nhìn thấy đôi mắt đầy ham muốn của Mạnh Hà Xuyên, bên trong bao hàm cả tham vọng lẫn dục vọng, dụ dỗ Diệp Thầm trầm luân vào một mối quan hệ mới.
Một mối quan hệ sai trái ngay từ khi bắt đầu.
"Thế nên đã đến lúc kết thúc, sai lầm thì phải sửa kịp thời, đúng không?" Diệp Thầm nói.
Hôm ấy khi Châu Mẫn Dung đến tìm Diệp Thầm, cô đưa cho Diệp Thầm tấm ảnh chụp Mạnh Hà Xuyên và Dư Hảo. Trong ảnh, Mạnh Hà Xuyên đang ngậm thuốc, cúi đầu mượn lửa của Dư Hảo, khoảng cách gần gũi như có thể hôn nhau bất cứ lúc nào, tư thế mờ ám thân mật, có thể tưởng tượng được nếu tấm ảnh bị lan truyền trên internet thì sẽ gây ra sóng gió đến nhường nào.
Đương nhiên Diệp Thầm biết Dư Hảo.
Mối tình đầu của Mạnh Hà Xuyên.
Khi Triệu Sở hoạch định phương hướng phát triển cho sự nghiệp của Mạnh Hà Xuyên, hiển nhiên sẽ đi tìm hiểu quá khứ sâu xa của hắn. Hơn hai mươi năm cuộc đời của Mạnh Hà Xuyên được in thành một xấp giấy không dày không mỏng đặt trước mặt Diệp Thầm, anh lật lên xem, càng biết thêm nhiều thứ về cuộc sống trước kia của hắn.
Đối với Mạnh Hà Xuyên sắp trở thành người của công chúng mà nói, quá khứ của hắn có thể dùng hai từ "huy hoàng" để hình dung. Từng có bạn gái, chưa tốt nghiệp cấp 3, làm côn đồ trên đường phố, đã từng tiếp xúc với ngành công nghiệp xám*, bất cứ điều kiện nào cũng có thể phá hủy cả sự nghiệp của một ngôi sao đang hot. Thế nhưng làng giải trí chính là như vậy, quá khứ của một người hoàn toàn có thể được che đậy bởi lớp vỏ hào nhoáng, che không được thì vẫn có thể dùng những lời hoa mỹ tô lên. Không phải Mạnh Hà Xuyên chưa từng gặp phải nguy cơ bị lộ giữa chừng, chẳng qua là phương thức quan hệ công chúng của Triệu Sở quá hoàn mỹ, lịch sử đen của hắn hoàn toàn biến thành những "gian khổ" hắn đã trải qua, càng dành được nhiều thiện cảm hơn.
* ngành công nghiệp xám: ngành tồn tại phi lý nhưng khách quan giữa các ngành hợp pháp (màu trắng) và các ngành không hợp pháp (màu đen). Nói một cách đơn giản, ngành công nghiệp xám là một dự án hoặc ngành trái pháp luật và tạo ra lợi nhuận khổng lồ.
Diệp Thầm không hiểu ý định của Châu Mẫn Dung.
Mạnh Hà Xuyên đến gặp Dư Hảo thì sao? Cuối cùng giữa bọn họ cũng chỉ là quá khứ, không hề có hiện tại và tương lai. Về điểm này Diệp Thầm vô cùng chắc chắn, không phải anh tự tin thái quá vào mối quan hệ trao đổi mỏng manh của họ, mà bởi anh biết rõ Mạnh Hà Xuyên là người như thế nào.
Giống như anh chưa từng lo lắng về những hành động mờ ám của Mạnh Hà Xuyên khi hợp đồng sắp hết hạn, Tề Thụy báo cáo với anh, và Diệp Thầm chưa bao giờ chất vấn Mạnh Hà Xuyên, anh biết điều gì có thể giữ chân Mạnh Hà Xuyên.
"Cậu đừng hiểu lầm, tôi không đến đây để cho cậu xem họ có khả năng nối lại tình xưa hay không," Châu Mẫn Dung mỉm cười, "Cậu xem, ngay cả mối tình đầu của cậu ta cũng không thể khiến cậu ta đi trên con đường đúng đắn, Diệp Thầm, cậu không chọn được, tôi giúp cậu chọn nhé?"
Diệp Thầm nhìn cô, đợi xem cô sẽ ném cho mình quả bom gì.
"Tôi đưa cho Mạnh Hà Xuyên hợp đồng nghệ sĩ Hoa Tinh," Châu Mẫn Dung nói, "Diệp Thầm, chúng ta cược đi."
"Cược xem trên đời này còn ai yêu cậu không."
Đương nhiên Diệp Thầm biết ván cược này anh sẽ thua.
...