Chương 9
09.
Diệp Thầm và Châu Mẫn Dung hẹn nhau tại một quán cà phê ở cao ốc Tân Đường.
Địa chỉ là Châu Mẫn Dung đưa, Diệp Thầm không thường xuyên ra ngoài, anh không quen chỗ này lắm. Khu vực cao ốc Tân Đường cũng là khu vực trọng điểm phát triển hai năm gần đây, các tuyến đường và kiến trúc đều đã được quy hoạch lại toàn bộ, anh phải dựa vào điều hướng mới tìm tới nơi.
Đài trên ô tô đang phát sóng dự báo thời tiết, nói rằng đêm nay sẽ có tuyết rơi. Nắng vài ngày rồi tuyết lại rơi, thời tiết sẽ càng thêm rét lạnh, nhiệt độ thấp nhất giảm xuống âm mười mấy độ, đáng lẽ giờ này Diệp Thầm nên ở rịt trong nhà.
Lúc anh đến, Châu Mẫn Dung còn chưa tới, nhân viên phục vụ đưa anh đến chỗ đã đặt trước.
Hẹn gặp Châu Mẫn Dung là chưa suy nghĩ kỹ càng, Diệp Thầm cũng không ngờ Châu Mẫn Dung lại đồng ý nhanh như vậy, thật ra Diệp Thầm cũng không biết phải chuẩn bị nói cái gì với Châu Mẫn Dung, thế nhưng chuyện của Mạnh Hà Xuyên khiến anh không thể không đi.
Về mặt lý trí, anh không nên gặp Châu Mẫn Dung, anh và Châu Mẫn Dung đều đang sống trong mười năm trước.
Anh chưa từng bước ra, mà Châu Mẫn Dung lại càng không, hai người gặp nhau, đối với nhau đều không phải chuyện tốt, không thể nghi ngờ đây là một buổi hẹn gặp sai lầm.
Chỉ là sai lầm của anh thì không nên do Mạnh Hà Xuyên trả giá.
Thực ra anh biết có lẽ Châu Mẫn Dung chẳng muốn nghe anh nói bất cứ điều gì, càng không muốn nói gì với anh. Đã hơn chín năm trôi qua kể từ lần cuối cùng anh gặp Châu Mẫn Dung ở nghĩa trang, chín năm trước, câu cuối cùng Châu Mẫn Dung nói với anh là: "Diệp Thầm, sao mày không chết đi."
Nhưng Diệp Thầm vẫn chưa chết, đến cả anh cũng khó hiểu tại sao mình còn sống đến bây giờ.
Anh nhìn ánh đèn lấp lánh lóe lên bên ngoài cửa sổ sát đất, nhìn bóng mờ của chính mình in trên tấm kính thủy tinh. Nghệ sĩ piano đang chơi một giai điệu nhẹ nhàng yên bình, hương cà phê thấm vào hơi thở, ánh đèn cam ấm áp, tất cả đều khiến cho lòng người bình tĩnh an yên.
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
Thế nhưng bên trong Diệp Thầm lại như đang bị đè ép bởi tầng tầng lớp lớp đá nặng, ngột ngạt không thể giải thích được.
Cho đến khi nhìn thấy hình bóng của Châu Mẫn Dung xuất hiện trên kính, anh mới quay đầu lại, đứng lên gọi: "Chị Mẫn Dung."
Gương mặt Châu Mẫn Dung vẫn tái nhợt như trước, đôi mắt hàm chứa băng tuyết nặng trịch, mái tóc đen dài tản ra trước ngực. Dưới ánh đèn mờ ảo của quán cà phê, cô trông như nữ quỷ độc ác trong câu chuyện lúc nửa đêm. Cô ta ngồi đối diện Diệp Thầm, mở miệng xa xăm: "Đến sớm như này, xem ra rất vội vàng ra mặt cho ngôi sao nhỏ họ Mạnh kia nha."
Diệp Thầm không nói nên lời, vài giây sau mới lên tiếng: "Chị Mẫn Dung, em biết chị tới tìm em, giờ em đang đứng đây rồi, không liên quan đến bất kỳ ai bên cạnh. <<Tiếng mưa gió ở Tây Nam>> cũng là một dự án rất quan trọng của Truyền thông Vạn Phong, nếu cứ kéo dài như thế, đoàn làm phim mấy trăm người chỉ vì ân oán hai chúng ta mà bị liên lụy, đối với Vạn Phong cũng không phải chuyện tốt."
"Hóa ra sếp Diệp luôn quan tâm đến người khác như thế này, vĩ đại quá." Châu Mẫn Dung thích thú khuấy cà phê, thìa sắt cào vào đáy cốc phát ra âm thanh chói tai, khiến da đầu Diệp Thầm ngứa ran.
"So đo với một ngôi sao nhỏ rất vô nghĩa," Châu Mẫn Dung đặt thìa xuống, khoanh hai tay trước ngực, cười rất ôn hòa, "Nhưng Diệp Thầm à, cậu cho rằng tôi tới nói chuyện làm ăn với cậu sao?"
Đương nhiên Diệp Thầm biết Châu Mẫn Dung không tới nói chuyện công việc với anh: "Chị Mẫn Dung muốn em làm gì?" Anh cười bất lực, "Muốn em nhảy xuống lầu như trước kia sao?"
"Sao cậu lại nghĩ tôi như vậy? Trước kia là do tôi không hiểu chuyện, vì sửa sai, nhà tôi đã đưa tôi ra nước ngoài giáo dục rồi còn gì?" Châu Mẫn Dung nở nụ cười, dường như trở thành một cô chị dịu dàng dễ gần, "Dù gì thì cậu cùng từng là người yêu của anh trai tôi, anh tôi đã từng rất thích cậu, tôi thay anh ấy quan tâm cậu là chuyên đương nhiên mà? Chẳng qua chắc thấy cậu si tình như kia anh ấy vui lắm đấy, ngay cả tìm nhân tình mà cũng trông giống anh ấy như vậy."
Khuôn mặt Mạnh Hà Xuyên hiện lên trước mặt Diệp Thầm, khuôn mặt mà bất cứ ai biết chuyện nhìn thoáng qua cũng hiểu, đối với Châu Mẫn Dung cũng là không thể tha thứ.
Diệp Thầm không còn bất kỳ đường sống và năng lực biện giải nào trước bằng chứng xác ấy, thật lâu sau anh mới nhẹ giọng xin lỗi: "Xin lỗi."
"Mày cũng biết mình có lỗi à," Châu Mẫn Dung lạnh lùng nhìn Diệp Thầm, "Tên họ Mạnh kia là cái thá gì, một thằng côn đồ, loại hàng hóa đấy làm sao xứng so sánh với anh tao? Thân sĩ nho nhã cái quái gì, chẳng qua chỉ là loại hàng nhái kém chất lượng tạo ra từ bộ dáng của anh tao mà thôi, cũng đáng để mày mở miệng tới tìm tao đấy, Diệp Thầm, mày không thấy mình đang khiến người khác ghê tởm à?"
Đôi mắt Châu Mẫn Dung ẩn dưới ánh đèn, tràn đầy oán hận chua xót, "Anh tao vì mày mà chết! Sao mày có thể tìm thứ đê hèn kia để sỉ nhục anh ấy!"
"Tao nhìn thấy tên họ Mạnh là cảm thấy tởm," Châu Mẫn Dung lạnh lùng nói, "Nhìn thấy mày tao lại càng thấy tởm, có khi anh tao cũng đang thấy tởm."
Diệp Thầm muốn nói gì đó biện minh, lại không có cách nào mở miệng, hai tay nắm chặt lấy nhau vô thức gãi gãi, thậm chí còn không nhận ra trên mu bàn tay đã xuất hiện một vết máu, "Là lỗi của em, chị Mẫn Dung, chị không cần phải làm khó người ngoài, muốn gì thì cứ làm với em là được. Là em có lỗi với anh Ngôn, Mạnh Hà Xuyên không biết gì cả, cậu ấy chỉ là một nghệ sĩ bình thường lời em và công ty mà thôi."
"Nghệ sĩ bình thường? Nó là nghệ sĩ hàng đầu của Mạn Thanh đấy, e là một phần ba lợi nhuận của Mạn Thanh mấy người đều dựa vào nó đi", Châu Mẫn Dung nói, "Diệp Thầm, anh tao mới nên có cuộc sống vạn người chú ý như vậy, nếu anh ấy đã không thể sống như thế, loại hàng giả kia dựa vào cái gì?"
"Cậu ấy không phải hàng giả," Diệp Thầm yếu ớt phản bác, giống như mất hết sức mạnh, "Chị Mẫn Dung, em biết chị không quan tâm đến bất kỳ tổn thất nào của dự án, nhưng... Mạnh Hà Xuyên không nên là nạn nhân giữa hai ta. Cậu ấy chỉ là người ngoài cuộc, cái gì cũng không biết."
"Xem ra cậu vẫn thích hàng giả kia lắm. Nhưng chắc cậu quên rồi, không phải tôi muốn làm gì cậu ta mà là cậu sẽ làm gì cậu ta kìa, thật ra tôi nào muốn so đo với một tên hàng giả, dù sao người bị ghê tởm cũng là tôi," Châu Mẫn Dung khôi phục vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh, "Tùy cậu cả thôi."
Diệp Thầm im lặng.
"Diệp Thầm, cậu không thấy nơi này hơi quen sao?" Châu Mẫn Dung nhìn ra ngoài cửa sổ, thờ ơ điều chỉnh đề tài.
Diệp Thầm nghiêng đầu, cúi nhìn cửa sát đất giống như trước khi Châu Mẫn Dung tới, bên ngoài tuyết đã rơi, những bông tuyết mỏng manh đang nhảy múa chậm rãi trong ánh đèn đêm, như là mở đầu cho một màn kịch.
Tay Châu Mẫn Dung nhẹ nhàng xẹt qua cửa kính, cô ta mỉm cười với Diệp Thầm, "Anh tôi, rơi xuống từ đây đấy."
Trước kia cao ốc Tân Đường là tòa nhà bị đình chỉ thi công, sau đó một chủ thầu mới tiếp quản và bắt đầu thu hút nhà đầu tư, hai năm nay mới biến thành một cao ốc thương mại, lại cách chỗ của Diệp Thầm rất xa, không cùng khu vực. Mới đầu Diệp Thầm cũng thắc mắc tại sao Châu Mẫn Dung lại hẹn gặp ở một nơi xa như vậy, nhưng cuối cùng anh cũng có đáp án.
Trong chốc lát, bên tai Diệp Thầm vang lên một tiếng gầm rú lớn, giọng nói của Châu Mẫn Dung, âm nhạc trong quán cà phê, cuộc trò chuyện mơ hồ của những vị khách bên cạnh đều rời khỏi tai anh. Quán cà phê với lối trang trí ấm cúng trang nhã như bị rút cạn màu chỉ còn lại nền đen trắng, biến thành sàn nhà đổ nát trống rỗng tối tăm đầy rẫy những vật liệu xây dựng bị bỏ hoang.
Dường như anh vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài, phát hiện hai tay mình bị trói sau lưng, cả người cứng ngắc không thể cử động được. Anh chỉ thấy một con dao găm lóe lên trong bóng tối, Châu Cẩn Ngôn hét lên "Cẩn thận" rồi đẩy anh ra, gáy Diệp Thầm đập xuống nền bê tông kiên cố rồi rơi vào hôn mê. Anh nhìn thấy thân thể Châu Cẩn Ngôn từ mép tầng lầu không có hàng rào rơi ra ngoài, giống như chim gãy cánh, từ trên mây đột ngột rơi xuống.
"Xem ra bao năm qua nhà họ Diệp bảo vệ cậu tốt thật, bọn họ không nói hết cho cậu về vụ bắt cóc đúng không, thế nên cậu mới giả bộ không nghe không thấy sao?" Châu Mẫn Dung đứng dậy, "Giờ tôi sẽ không bảo cậu đi chết nữa. Trước kia cậu chết còn xứng đi bồi anh tôi, cậu xem giờ cậu còn xứng không? Cậu vẫn nên sống đi," Cô thì thầm vào tai anh, "Nhưng Diệp Thầm à, cậu không thể sống tốt được, nếu sống tốt thì lại phụ lòng anh tôi rồi?"
Châu Mẫn Dung đi rồi, Diệp Thầm vẫn yên lặng ngồi ở chỗ của mình.
"Thưa ngài, ngài không sao chứ ạ?"
Nhân viên phục vụ bên cạnh thấy Diệp Thầm ngồi rất lâu không nhúc nhích, lo lắng sức khỏe của anh có gì đó không ổn nên liền đi kiểm tra. Đến gần mới phát hiện sắc mặt Diệp Thầm tái nhợt, không còn chút máu, dường như giây phút sau có thể ngất đi, bàn tay đặt trên bàn cũng khẽ run.
"Cám ơn, tôi không sao." Không biết là do thời tiết hay do tâm tình sinh ra ảo giác, anh cảm thấy chân phải của mình đau nhức kịch liệt, vết sẹo trên đùi giống như con rắn quấn càng ngày càng chặt khiến anh không thở nổi. Anh nhợt nhạt nói: "Làm phiền gọi giúp tôi tài xế riêng."
Trong lúc nhân viên phục vụ giúp gọi tài xế, Diệp Thầm ngồi một lúc, lát sau mới gọi điện thoại cho Diệp Thận.
"Anh," Hiếm khi Diệp Thầm tỏ ra yếu ớt như này với Diệp Thận, "Xin anh giúp em một chuyện."
Diệp Thận nghe anh nói xong, đầu bên kia điện thoại thở dài: "A Thầm, cho dù anh thể bỏ mặt mũi một lần, đến chỗ bác Châu xin bác ấy kiềm chế Mẫn Dung, nhưng lần này bác Châu lùi bước, lần sau thì sao? Châu Mẫn Dung điên quá rồi, chú cứ để con bé phát điên như thế hết lần này đến lần khác sao? Nếu con bé làm gì chú, anh còn có thể mặt dày đi cầu người, nhưng đó là người ngoài, còn là người ngoài có thân phận đáng xấu hổ như thế nữa, chú bảo anh mở miệng với nhà họ Châu thế nào? Chuyện Châu Mẫn Dung làm với chú mười năm trước, nhà họ Châu lấy danh nghĩa đưa con bé ra nước ngoài chữa bệnh để chấm dứt, nhưng ai cũng biết, tất cả là vì Cẩn Ngôn. Cái chết của Cẩn Ngôn không phải lỗi của chú, nhưng dù sao... Cẩn Ngôn cũng là người mất."
"A Thầm, tách ra khỏi Mạnh Hà Xuyên đi, đối với ai cũng là chuyện tốt."
Qua hồi lâu Diệp Thầm mới mở miệng, thanh âm khô khốc: "Anh, em chỉ xin anh lần này."
...
Diệp Thầm và Châu Mẫn Dung hẹn nhau tại một quán cà phê ở cao ốc Tân Đường.
Địa chỉ là Châu Mẫn Dung đưa, Diệp Thầm không thường xuyên ra ngoài, anh không quen chỗ này lắm. Khu vực cao ốc Tân Đường cũng là khu vực trọng điểm phát triển hai năm gần đây, các tuyến đường và kiến trúc đều đã được quy hoạch lại toàn bộ, anh phải dựa vào điều hướng mới tìm tới nơi.
Đài trên ô tô đang phát sóng dự báo thời tiết, nói rằng đêm nay sẽ có tuyết rơi. Nắng vài ngày rồi tuyết lại rơi, thời tiết sẽ càng thêm rét lạnh, nhiệt độ thấp nhất giảm xuống âm mười mấy độ, đáng lẽ giờ này Diệp Thầm nên ở rịt trong nhà.
Lúc anh đến, Châu Mẫn Dung còn chưa tới, nhân viên phục vụ đưa anh đến chỗ đã đặt trước.
Hẹn gặp Châu Mẫn Dung là chưa suy nghĩ kỹ càng, Diệp Thầm cũng không ngờ Châu Mẫn Dung lại đồng ý nhanh như vậy, thật ra Diệp Thầm cũng không biết phải chuẩn bị nói cái gì với Châu Mẫn Dung, thế nhưng chuyện của Mạnh Hà Xuyên khiến anh không thể không đi.
Về mặt lý trí, anh không nên gặp Châu Mẫn Dung, anh và Châu Mẫn Dung đều đang sống trong mười năm trước.
Anh chưa từng bước ra, mà Châu Mẫn Dung lại càng không, hai người gặp nhau, đối với nhau đều không phải chuyện tốt, không thể nghi ngờ đây là một buổi hẹn gặp sai lầm.
Chỉ là sai lầm của anh thì không nên do Mạnh Hà Xuyên trả giá.
Thực ra anh biết có lẽ Châu Mẫn Dung chẳng muốn nghe anh nói bất cứ điều gì, càng không muốn nói gì với anh. Đã hơn chín năm trôi qua kể từ lần cuối cùng anh gặp Châu Mẫn Dung ở nghĩa trang, chín năm trước, câu cuối cùng Châu Mẫn Dung nói với anh là: "Diệp Thầm, sao mày không chết đi."
Nhưng Diệp Thầm vẫn chưa chết, đến cả anh cũng khó hiểu tại sao mình còn sống đến bây giờ.
Anh nhìn ánh đèn lấp lánh lóe lên bên ngoài cửa sổ sát đất, nhìn bóng mờ của chính mình in trên tấm kính thủy tinh. Nghệ sĩ piano đang chơi một giai điệu nhẹ nhàng yên bình, hương cà phê thấm vào hơi thở, ánh đèn cam ấm áp, tất cả đều khiến cho lòng người bình tĩnh an yên.
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
Thế nhưng bên trong Diệp Thầm lại như đang bị đè ép bởi tầng tầng lớp lớp đá nặng, ngột ngạt không thể giải thích được.
Cho đến khi nhìn thấy hình bóng của Châu Mẫn Dung xuất hiện trên kính, anh mới quay đầu lại, đứng lên gọi: "Chị Mẫn Dung."
Gương mặt Châu Mẫn Dung vẫn tái nhợt như trước, đôi mắt hàm chứa băng tuyết nặng trịch, mái tóc đen dài tản ra trước ngực. Dưới ánh đèn mờ ảo của quán cà phê, cô trông như nữ quỷ độc ác trong câu chuyện lúc nửa đêm. Cô ta ngồi đối diện Diệp Thầm, mở miệng xa xăm: "Đến sớm như này, xem ra rất vội vàng ra mặt cho ngôi sao nhỏ họ Mạnh kia nha."
Diệp Thầm không nói nên lời, vài giây sau mới lên tiếng: "Chị Mẫn Dung, em biết chị tới tìm em, giờ em đang đứng đây rồi, không liên quan đến bất kỳ ai bên cạnh. <<Tiếng mưa gió ở Tây Nam>> cũng là một dự án rất quan trọng của Truyền thông Vạn Phong, nếu cứ kéo dài như thế, đoàn làm phim mấy trăm người chỉ vì ân oán hai chúng ta mà bị liên lụy, đối với Vạn Phong cũng không phải chuyện tốt."
"Hóa ra sếp Diệp luôn quan tâm đến người khác như thế này, vĩ đại quá." Châu Mẫn Dung thích thú khuấy cà phê, thìa sắt cào vào đáy cốc phát ra âm thanh chói tai, khiến da đầu Diệp Thầm ngứa ran.
"So đo với một ngôi sao nhỏ rất vô nghĩa," Châu Mẫn Dung đặt thìa xuống, khoanh hai tay trước ngực, cười rất ôn hòa, "Nhưng Diệp Thầm à, cậu cho rằng tôi tới nói chuyện làm ăn với cậu sao?"
Đương nhiên Diệp Thầm biết Châu Mẫn Dung không tới nói chuyện công việc với anh: "Chị Mẫn Dung muốn em làm gì?" Anh cười bất lực, "Muốn em nhảy xuống lầu như trước kia sao?"
"Sao cậu lại nghĩ tôi như vậy? Trước kia là do tôi không hiểu chuyện, vì sửa sai, nhà tôi đã đưa tôi ra nước ngoài giáo dục rồi còn gì?" Châu Mẫn Dung nở nụ cười, dường như trở thành một cô chị dịu dàng dễ gần, "Dù gì thì cậu cùng từng là người yêu của anh trai tôi, anh tôi đã từng rất thích cậu, tôi thay anh ấy quan tâm cậu là chuyên đương nhiên mà? Chẳng qua chắc thấy cậu si tình như kia anh ấy vui lắm đấy, ngay cả tìm nhân tình mà cũng trông giống anh ấy như vậy."
Khuôn mặt Mạnh Hà Xuyên hiện lên trước mặt Diệp Thầm, khuôn mặt mà bất cứ ai biết chuyện nhìn thoáng qua cũng hiểu, đối với Châu Mẫn Dung cũng là không thể tha thứ.
Diệp Thầm không còn bất kỳ đường sống và năng lực biện giải nào trước bằng chứng xác ấy, thật lâu sau anh mới nhẹ giọng xin lỗi: "Xin lỗi."
"Mày cũng biết mình có lỗi à," Châu Mẫn Dung lạnh lùng nhìn Diệp Thầm, "Tên họ Mạnh kia là cái thá gì, một thằng côn đồ, loại hàng hóa đấy làm sao xứng so sánh với anh tao? Thân sĩ nho nhã cái quái gì, chẳng qua chỉ là loại hàng nhái kém chất lượng tạo ra từ bộ dáng của anh tao mà thôi, cũng đáng để mày mở miệng tới tìm tao đấy, Diệp Thầm, mày không thấy mình đang khiến người khác ghê tởm à?"
Đôi mắt Châu Mẫn Dung ẩn dưới ánh đèn, tràn đầy oán hận chua xót, "Anh tao vì mày mà chết! Sao mày có thể tìm thứ đê hèn kia để sỉ nhục anh ấy!"
"Tao nhìn thấy tên họ Mạnh là cảm thấy tởm," Châu Mẫn Dung lạnh lùng nói, "Nhìn thấy mày tao lại càng thấy tởm, có khi anh tao cũng đang thấy tởm."
Diệp Thầm muốn nói gì đó biện minh, lại không có cách nào mở miệng, hai tay nắm chặt lấy nhau vô thức gãi gãi, thậm chí còn không nhận ra trên mu bàn tay đã xuất hiện một vết máu, "Là lỗi của em, chị Mẫn Dung, chị không cần phải làm khó người ngoài, muốn gì thì cứ làm với em là được. Là em có lỗi với anh Ngôn, Mạnh Hà Xuyên không biết gì cả, cậu ấy chỉ là một nghệ sĩ bình thường lời em và công ty mà thôi."
"Nghệ sĩ bình thường? Nó là nghệ sĩ hàng đầu của Mạn Thanh đấy, e là một phần ba lợi nhuận của Mạn Thanh mấy người đều dựa vào nó đi", Châu Mẫn Dung nói, "Diệp Thầm, anh tao mới nên có cuộc sống vạn người chú ý như vậy, nếu anh ấy đã không thể sống như thế, loại hàng giả kia dựa vào cái gì?"
"Cậu ấy không phải hàng giả," Diệp Thầm yếu ớt phản bác, giống như mất hết sức mạnh, "Chị Mẫn Dung, em biết chị không quan tâm đến bất kỳ tổn thất nào của dự án, nhưng... Mạnh Hà Xuyên không nên là nạn nhân giữa hai ta. Cậu ấy chỉ là người ngoài cuộc, cái gì cũng không biết."
"Xem ra cậu vẫn thích hàng giả kia lắm. Nhưng chắc cậu quên rồi, không phải tôi muốn làm gì cậu ta mà là cậu sẽ làm gì cậu ta kìa, thật ra tôi nào muốn so đo với một tên hàng giả, dù sao người bị ghê tởm cũng là tôi," Châu Mẫn Dung khôi phục vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh, "Tùy cậu cả thôi."
Diệp Thầm im lặng.
"Diệp Thầm, cậu không thấy nơi này hơi quen sao?" Châu Mẫn Dung nhìn ra ngoài cửa sổ, thờ ơ điều chỉnh đề tài.
Diệp Thầm nghiêng đầu, cúi nhìn cửa sát đất giống như trước khi Châu Mẫn Dung tới, bên ngoài tuyết đã rơi, những bông tuyết mỏng manh đang nhảy múa chậm rãi trong ánh đèn đêm, như là mở đầu cho một màn kịch.
Tay Châu Mẫn Dung nhẹ nhàng xẹt qua cửa kính, cô ta mỉm cười với Diệp Thầm, "Anh tôi, rơi xuống từ đây đấy."
Trước kia cao ốc Tân Đường là tòa nhà bị đình chỉ thi công, sau đó một chủ thầu mới tiếp quản và bắt đầu thu hút nhà đầu tư, hai năm nay mới biến thành một cao ốc thương mại, lại cách chỗ của Diệp Thầm rất xa, không cùng khu vực. Mới đầu Diệp Thầm cũng thắc mắc tại sao Châu Mẫn Dung lại hẹn gặp ở một nơi xa như vậy, nhưng cuối cùng anh cũng có đáp án.
Trong chốc lát, bên tai Diệp Thầm vang lên một tiếng gầm rú lớn, giọng nói của Châu Mẫn Dung, âm nhạc trong quán cà phê, cuộc trò chuyện mơ hồ của những vị khách bên cạnh đều rời khỏi tai anh. Quán cà phê với lối trang trí ấm cúng trang nhã như bị rút cạn màu chỉ còn lại nền đen trắng, biến thành sàn nhà đổ nát trống rỗng tối tăm đầy rẫy những vật liệu xây dựng bị bỏ hoang.
Dường như anh vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài, phát hiện hai tay mình bị trói sau lưng, cả người cứng ngắc không thể cử động được. Anh chỉ thấy một con dao găm lóe lên trong bóng tối, Châu Cẩn Ngôn hét lên "Cẩn thận" rồi đẩy anh ra, gáy Diệp Thầm đập xuống nền bê tông kiên cố rồi rơi vào hôn mê. Anh nhìn thấy thân thể Châu Cẩn Ngôn từ mép tầng lầu không có hàng rào rơi ra ngoài, giống như chim gãy cánh, từ trên mây đột ngột rơi xuống.
"Xem ra bao năm qua nhà họ Diệp bảo vệ cậu tốt thật, bọn họ không nói hết cho cậu về vụ bắt cóc đúng không, thế nên cậu mới giả bộ không nghe không thấy sao?" Châu Mẫn Dung đứng dậy, "Giờ tôi sẽ không bảo cậu đi chết nữa. Trước kia cậu chết còn xứng đi bồi anh tôi, cậu xem giờ cậu còn xứng không? Cậu vẫn nên sống đi," Cô thì thầm vào tai anh, "Nhưng Diệp Thầm à, cậu không thể sống tốt được, nếu sống tốt thì lại phụ lòng anh tôi rồi?"
Châu Mẫn Dung đi rồi, Diệp Thầm vẫn yên lặng ngồi ở chỗ của mình.
"Thưa ngài, ngài không sao chứ ạ?"
Nhân viên phục vụ bên cạnh thấy Diệp Thầm ngồi rất lâu không nhúc nhích, lo lắng sức khỏe của anh có gì đó không ổn nên liền đi kiểm tra. Đến gần mới phát hiện sắc mặt Diệp Thầm tái nhợt, không còn chút máu, dường như giây phút sau có thể ngất đi, bàn tay đặt trên bàn cũng khẽ run.
"Cám ơn, tôi không sao." Không biết là do thời tiết hay do tâm tình sinh ra ảo giác, anh cảm thấy chân phải của mình đau nhức kịch liệt, vết sẹo trên đùi giống như con rắn quấn càng ngày càng chặt khiến anh không thở nổi. Anh nhợt nhạt nói: "Làm phiền gọi giúp tôi tài xế riêng."
Trong lúc nhân viên phục vụ giúp gọi tài xế, Diệp Thầm ngồi một lúc, lát sau mới gọi điện thoại cho Diệp Thận.
"Anh," Hiếm khi Diệp Thầm tỏ ra yếu ớt như này với Diệp Thận, "Xin anh giúp em một chuyện."
Diệp Thận nghe anh nói xong, đầu bên kia điện thoại thở dài: "A Thầm, cho dù anh thể bỏ mặt mũi một lần, đến chỗ bác Châu xin bác ấy kiềm chế Mẫn Dung, nhưng lần này bác Châu lùi bước, lần sau thì sao? Châu Mẫn Dung điên quá rồi, chú cứ để con bé phát điên như thế hết lần này đến lần khác sao? Nếu con bé làm gì chú, anh còn có thể mặt dày đi cầu người, nhưng đó là người ngoài, còn là người ngoài có thân phận đáng xấu hổ như thế nữa, chú bảo anh mở miệng với nhà họ Châu thế nào? Chuyện Châu Mẫn Dung làm với chú mười năm trước, nhà họ Châu lấy danh nghĩa đưa con bé ra nước ngoài chữa bệnh để chấm dứt, nhưng ai cũng biết, tất cả là vì Cẩn Ngôn. Cái chết của Cẩn Ngôn không phải lỗi của chú, nhưng dù sao... Cẩn Ngôn cũng là người mất."
"A Thầm, tách ra khỏi Mạnh Hà Xuyên đi, đối với ai cũng là chuyện tốt."
Qua hồi lâu Diệp Thầm mới mở miệng, thanh âm khô khốc: "Anh, em chỉ xin anh lần này."
...