Chương 24
Sống thiếu ai cũng được
......
Điều gì có thể xảy ra khi ôm một cô gái?
Tất nhiên là một nụ hôn.
Nếu không, thật phí phạm cho một lần cô vứt bỏ cảm giác nhục nhã mà chủ động một lần.
Môi của bác sĩ thật sự rất mềm, hình như còn có vị ngọt. Cảm giác mềm mại như khi cô thường hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Mục.
Giữa trời tuyết thanh thiên bạch nhật, Úc Tuyền Thu nhào vào người bác sĩ như lang như hổ, cắn vào môi bác sĩ.
Cô thèm muốn cắn đứt lưỡi bác sĩ biết bao, nhưng nghĩ nhỡ như thật sự cắn đứt lưỡi bác sĩ, sau này bác sĩ đòi cô trả viện phí thì biết làm sao?
Cho nên, cô chỉ dám cắn môi bác sĩ.
Khi cảm nhận mùi sắt tanh của máu bác sĩ trong miệng, cô lại cảm thấy đau lòng, vươn đầu lưỡi cẩn thận liếm vết thương trên đôi môi đó. Có lẽ do cảm giác trào dâng, không hiểu tại sao chiếc lưỡi mềm mại của cô lại quấn lấy bác sĩ, ôm chặt lấy bác sĩ, cho dù sắp bị chết chìm cũng không buông tha cho bác sĩ.
Bị cô quấn lấy như một con bạch tuộc, bác sĩ để mặc cô thoả sức ôm, thoả sức hôn, thoả sức cắn.
Bác sĩ không phát ra âm thanh nào cả, không thể hiện bất kỳ biểu cảm nào, cũng không phản ứng gì cả.
Cứ như thể cô đang ôm và đang hôn một người đã chết.
Thảo nào đám đàn ông thích thói thô bạo trên giường. Mẹ nó, cô ấy thờ ơ, không biết hợp tác, cho dù có chiếm lấy cô ấy, còn có ý nghĩa gì!
Nhưng cho dù bác sĩ có thờ ơ thế nào đi chăng nữa, Úc Tuyền Thu cũng không chịu buông bác sĩ ra, vẫn triền miên quấn lấy.
Đúng vậy, cô đê tiện, cô vô liêm sỉ, cô không biết xấu hổ, cô mặt nóng dí đít lạnh, được chưa?
Dăm ba thứ tiếng xấu chó má, cô không có, cô không quan tâm, cô chỉ muốn ôm người này, cho dù người này có lạnh ngắt ra sao, có im thin thít đến thế nào, cô cũng nhận bản thân chính là con điếm đê tiện đến tận xương tuỷ, được chưa?
Cô chỉ muốn có bác sĩ trong vòng tay, muốn đến phát điên lên.
Chỉ ôm bác sĩ như thế này, cô cảm thấy mười năm cuộc đời mình mất đi cũng đáng.
"Thiện Văn, Thiện Văn..." Hôn một lúc, cô thở không ra hơi, rời khỏi đôi môi kia, thì thầm lẩm bẩm tên bác sĩ, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều đau đớn như bị lửa thiêu.
Cái tên này như khắc sâu vào trái tim cô, làm cách nào cũng không thể xóa bỏ, làm cách nào cũng không thể rửa tan. Mỗi lần gọi tên bác sĩ, trong lòng cô như bị chọc thủng một lỗ, đau lắm, đau lắm.
"Buông tay được không?"
Khi cô thì thảo thở hổn hển, nghe thấy lời nói lạnh lùng của bác sĩ, giống như một cây đục bằng đá khoét vết thương trong lòng cô rộng ra gấp mười lần.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, lớp da nơi khóe miệng của bác sĩ bị cô cắn rách, trên khuôn mặt trầm tĩnh tràn đầy vẻ ấm áp tái nhợt.
"Tuyền Thu... em còn trẻ... tôi cảm thấy Lý Kiến Khôi không tệ... Ít ra, so với những người đàn ông bình thường trên Ma Tử Lĩnh..."
Đang nói, bỗng không thể tiếp tục nữa, bởi vì băng giá trong ánh mắt cô gái trước mặt có thể khiến cô chết cóng.
"Lan Thiện Văn, cô có còn trái tim không?"
Ngay cả khi cô chủ động thân mật, bác sĩ cũng không cần, vậy là cô đã đánh giá bản thân quá cao chăng?
Nhưng, cũng phải, sao một người có ngoại hình và đức tính toàn vẹn như bác sĩ lại thích một người phụ nữ vừa đê tiện, vừa có xuất thân nghèo hèn như cô.
Thôi, cái gì mà bay lên cành cây biến thành phượng hoàng, tất cả đều là lời dối trá!
"Tôi làm vậy vì muốn tốt cho..." Quay đầu đi, dứt ra khỏi nỗi đau buồn trong mắt cô, Lan Thiện Văn nghe như mỉm cười, ánh mắt đượm buồn: "Đồng chí Úc là một cô gái tốt..."
"Ha." Úc Tuyền Thu cười khẩy: "Thôi đi, tôi có cái danh giày rách khét tiếng, người trên núi này ai mà không biết?"
"Tôi không tin lời người khác nói, tôi chỉ tin những gì em làm."
Không biết có phải do lúc đi học đã đọc quá nhiều sách hay không, trong những lời nói của bác sĩ Lan đều mang cảm giác khờ khệch, cũng mang chút cố chấp rung động lòng người.
Bác sĩ nhìn cô, mỉm cười dịu dàng: "Tuyền Thu... đừng dại dột, tôi có gì mà tốt, tôi nhát gan, vô dụng và nhu nhược, tôi thậm chí còn không nuôi nổi cha mẹ mình... em đừng dại dột."
Con người ai mà không có khuyết điểm, nhưng có người cứ khăng khăng quy tính chất thời cuộc thành lỗi của mình kể ra cũng hiếm.
Chẳng lẽ bác sĩ không muốn phụng dưỡng cha mẹ sao, rõ ràng bác sĩ bị cử xuống nông thôn, đến cả mặt mũi cha mẹ ra sao cũng không nhìn thấy! Nói mà xem, đây là lỗi của bác sĩ sao? Bác sĩ hổ thẹn cái gì?!
Úc Tuyền Thu tức giận đến mức muốn đánh cô, mà thật ra cô đã làm vậy.
Úc Tuyền Thu hung hăng ôm lấy bác sĩ, cắn mạnh lên vai cô mà chửi: "Lan Thiện Văn, cô bị ngu đấy à! Lúc nào cũng mang vẻ Bồ tát thanh cao đau khổ, lẽ nào cô làm vậy sẽ khiến cha mẹ cô không phải chịu phạt, sẽ khiến cô được quay lại thủ đô?! Có phải đầu óc cô bị làm sao không? Mẹ nó, cô đưa hết phiếu ăn, cái mặc và tiền bạc cho tôi, nhưng tại sao cô không có bản lĩnh yêu tôi?!"
Càng nói, cô càng tức. Thấy bác sĩ muốn phản bác, cô giơ tay che miệng bác sĩ lại mà không chút nghĩ ngợi, tiếp tục chửi: "Mẹ kiếp, cô tưởng cô bảo tôi yêu ai thì tôi sẽ yêu à. Tôi không phải đồ vật của cô, dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời cô!"
Chửi, chửi, và chửi, nước mắt cô tuôn xuống như mưa: "... Lan Thiện Văn, đồ không biết xấu hổ!"
Bác sĩ để mặc cho cô đánh, để mặc cho cô xách cổ áo mình lên mà chửi, không nói lời nào, thấy cô khóc, chỉ lặng lẽ lấy chiếc khăn tay đã bợt trắng ra cho cô, cười yếu ớt nói: "Đi thôi, tôi đưa em về."
Nhận lấy chiếc khăn tay với không chút khách khí, lại còn ác ý xì nước mũi vào chiếc khăn tay trắng tinh của bác sĩ, Úc Tuyền Thu đanh đá hỏi: "Không phải cô còn muốn quay lại thị trấn tụ tập với họ sao?"
"Đưa em về nhà an toàn xong tôi sẽ đi bộ quay lại." Bác sĩ nhẹ nhàng nói: "Nếu không, tôi sẽ không yên tâm."
Nghe vậy, Úc Tuyền Thu bình tĩnh hỏi cô: "Nói như vậy, không lâu sau cô vẫn sẽ kết hôn với Cảnh Song Niên sao?"
Hàng mi dài của bác sĩ cụp xuống, không nói gì.
"Lan Thiện Văn, con mẹ nhà cô, cô không thích tôi thì đừng đối xử tốt với tôi như vậy!"
Như bị một hòn đá chẹn đứng trong lòng, Úc Tuyền Thu cười chế nhạo và hét lên với bác sĩ: "Mẹ kiếp! Cho dù tôi có bị hiếp rồi giết trên đường cũng không liên quan gì đến cô! Cô cứ thích đối tốt với người ta đến thế thì đi mà mở hội từ thiện. Cô không có ý gì với tôi nhưng vẫn đeo bám tôi như vậy, cô có biết là phiền lắm không?"
"Cút đi, cút cho xa vào, đừng để tôi nhìn thấy cô." Gào hét xong, Úc Tuyền Thu mất hết sức lực, cả người như bị rút hết dây thần kinh, vẻ mặt tối sầm lại.
Cô cởi áo khoác trên người ném thẳng vào mặt bác sĩ: "Tôi không muốn bất cứ thứ đồ gì của cô nữa. Tôi sẽ trả lại hết tem phiếu và tiền cho cô ngay khi quay về. Những thứ đã dùng, tôi đã ghi hết lại, đến mùa xuân, tôi sẽ không còn nợ cô bất cứ thứ gì nữa."
Nói xong, cô đương đầu với cơn gió lạnh, bước về phía trước trong chiếc áo xuân mỏng tanh.
Trời lạnh, nhưng có lạnh bằng trái tim cô không? Mẹ kiếp, cô vứt bỏ lòng tự trọng, trăm mưu nghìn kế thân mật với bác sĩ, đến cả mức ấy mà bác sĩ cũng không muốn, cô còn có thể làm gì?
Tiếp tục trơ mặt mo ra bám theo đuôi bác sĩ sao?
Quên đi, dũng khí của cô đã cạn rồi.
Loạng choạng, cô chậm rãi bước về phía trước, bác sĩ cũng không nhanh không chậm mà lặng lẽ theo sau cô.
Hai người cách nhau một đoạn đường, mấy lần Úc Tuyền Thu khệnh khạng không nhìn rõ đường, suýt ngã, bác sĩ muốn bước tới đỡ, nhưng đều bị cô gạt ra không thương tiếc.
Vì bác sĩ có thể quyết tâm kết hôn với Cảnh Song Niên, đương nhiên cô cũng có thể hạ quyết tâm không có bất kỳ mối quan hệ nào với bác sĩ.
Con người mà, sống thiếu ai cũng sống được tuốt.
Những năm nạn đói trước đây, chẳng phải một mình cô chăm Mục Mục vẫn sống khoẻ sao?
Mẹ kiếp, từ nay về sau cho dù cho có phải ăn đất, cô cũng không muốn qua lại với người phụ nữ sau lưng!
Cô rất kiên quyết, bác sĩ đằng sau cũng rất cứng đầu, cứ lẽo đẽo theo cô suốt cả chặng đường dài.
Úc Tuyền Thu không đuổi nổi bác sĩ đi, chỉ đành giả vờ như không nhìn thấy.
Đi bộ suốt cả con đường, cuối cùng cũng về đến cân phòng thuộc về cô.
Mẹ cô đang xúc tuyết trước cửa, thấy cô trở về với chiếc áo mỏng manh, mặt tím tái vì cóng, bà vội vàng bỏ chiếc xẻng trên tay xuống, đến đón con gái, hỏi: "Con Tư, con sao vậy? Hả? Áo khoác của con đâu?"
Nói xong, thấy sau lưng cô là Lan Thiện Văn, bà sững sờ: "Tại sao bác sĩ Lan lại theo tới đây?"
"Con không sao." Cô mệt mỏi lắc đầu, không muốn thảo luận với mẹ bất cứ chuyện gì về bác sĩ, cô kéo mẹ vào phòng: "Mẹ, chúng ta vào nhà đi, con lạnh quá."
"Ơ, nhưng bác sĩ Lan..."
Mẹ cô muốn nói gì đó, nhưng thấy con gái run cầm cập vì lạnh, bà không còn màng đến chuyện gì khác, vội vàng kéo con gái vào phòng nhóm bếp sưởi cho cô.
Được mẹ kéo vào phòng, cô thẫn thờ ngồi trên chiếc giường lò, trên người quấn chặt chiếc chăn bông, bên cạnh là chiếc lò than mẹ cô mới nhóm. Trong bầu không khí ấm áp đến vậy, cô vẫn cảm thấy càng lúc càng lạnh hơn.
Ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ che rèm trắng, không thấy bác sĩ ở đó nữa.
Lúc này, mẹ cô mở cửa ra, tay cầm chiếc áo khoác đi tới, thăm dò nói với cô: "Con Tư, bác sĩ Lan vừa đưa cái này, con xem..."
"Mẹ đặt ở đó đi, lát nữa con sẽ trả cả phiếu ăn và tiền lại cho cô ta." Cô nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Mẹ, con mệt quá, con muốn ngủ."
"Ừ ừ, được được, Mục Mục vừa chạy ra ngoài chơi, để mẹ đi trông con bé."
Sau khi ân cần rót cho con gái một cốc nước nóng và đặt bên chiếc giường lò, mẹ cô lặng lẽ rời đi.
Đối mặt với căn phòng trống trải và chiếc áo khoác ngoài của bác sĩ, cô buồn bã nhắm mắt lại, nước mắt dần dần đẫm ướt khuôn mặt.
......
......
Điều gì có thể xảy ra khi ôm một cô gái?
Tất nhiên là một nụ hôn.
Nếu không, thật phí phạm cho một lần cô vứt bỏ cảm giác nhục nhã mà chủ động một lần.
Môi của bác sĩ thật sự rất mềm, hình như còn có vị ngọt. Cảm giác mềm mại như khi cô thường hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Mục.
Giữa trời tuyết thanh thiên bạch nhật, Úc Tuyền Thu nhào vào người bác sĩ như lang như hổ, cắn vào môi bác sĩ.
Cô thèm muốn cắn đứt lưỡi bác sĩ biết bao, nhưng nghĩ nhỡ như thật sự cắn đứt lưỡi bác sĩ, sau này bác sĩ đòi cô trả viện phí thì biết làm sao?
Cho nên, cô chỉ dám cắn môi bác sĩ.
Khi cảm nhận mùi sắt tanh của máu bác sĩ trong miệng, cô lại cảm thấy đau lòng, vươn đầu lưỡi cẩn thận liếm vết thương trên đôi môi đó. Có lẽ do cảm giác trào dâng, không hiểu tại sao chiếc lưỡi mềm mại của cô lại quấn lấy bác sĩ, ôm chặt lấy bác sĩ, cho dù sắp bị chết chìm cũng không buông tha cho bác sĩ.
Bị cô quấn lấy như một con bạch tuộc, bác sĩ để mặc cô thoả sức ôm, thoả sức hôn, thoả sức cắn.
Bác sĩ không phát ra âm thanh nào cả, không thể hiện bất kỳ biểu cảm nào, cũng không phản ứng gì cả.
Cứ như thể cô đang ôm và đang hôn một người đã chết.
Thảo nào đám đàn ông thích thói thô bạo trên giường. Mẹ nó, cô ấy thờ ơ, không biết hợp tác, cho dù có chiếm lấy cô ấy, còn có ý nghĩa gì!
Nhưng cho dù bác sĩ có thờ ơ thế nào đi chăng nữa, Úc Tuyền Thu cũng không chịu buông bác sĩ ra, vẫn triền miên quấn lấy.
Đúng vậy, cô đê tiện, cô vô liêm sỉ, cô không biết xấu hổ, cô mặt nóng dí đít lạnh, được chưa?
Dăm ba thứ tiếng xấu chó má, cô không có, cô không quan tâm, cô chỉ muốn ôm người này, cho dù người này có lạnh ngắt ra sao, có im thin thít đến thế nào, cô cũng nhận bản thân chính là con điếm đê tiện đến tận xương tuỷ, được chưa?
Cô chỉ muốn có bác sĩ trong vòng tay, muốn đến phát điên lên.
Chỉ ôm bác sĩ như thế này, cô cảm thấy mười năm cuộc đời mình mất đi cũng đáng.
"Thiện Văn, Thiện Văn..." Hôn một lúc, cô thở không ra hơi, rời khỏi đôi môi kia, thì thầm lẩm bẩm tên bác sĩ, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều đau đớn như bị lửa thiêu.
Cái tên này như khắc sâu vào trái tim cô, làm cách nào cũng không thể xóa bỏ, làm cách nào cũng không thể rửa tan. Mỗi lần gọi tên bác sĩ, trong lòng cô như bị chọc thủng một lỗ, đau lắm, đau lắm.
"Buông tay được không?"
Khi cô thì thảo thở hổn hển, nghe thấy lời nói lạnh lùng của bác sĩ, giống như một cây đục bằng đá khoét vết thương trong lòng cô rộng ra gấp mười lần.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, lớp da nơi khóe miệng của bác sĩ bị cô cắn rách, trên khuôn mặt trầm tĩnh tràn đầy vẻ ấm áp tái nhợt.
"Tuyền Thu... em còn trẻ... tôi cảm thấy Lý Kiến Khôi không tệ... Ít ra, so với những người đàn ông bình thường trên Ma Tử Lĩnh..."
Đang nói, bỗng không thể tiếp tục nữa, bởi vì băng giá trong ánh mắt cô gái trước mặt có thể khiến cô chết cóng.
"Lan Thiện Văn, cô có còn trái tim không?"
Ngay cả khi cô chủ động thân mật, bác sĩ cũng không cần, vậy là cô đã đánh giá bản thân quá cao chăng?
Nhưng, cũng phải, sao một người có ngoại hình và đức tính toàn vẹn như bác sĩ lại thích một người phụ nữ vừa đê tiện, vừa có xuất thân nghèo hèn như cô.
Thôi, cái gì mà bay lên cành cây biến thành phượng hoàng, tất cả đều là lời dối trá!
"Tôi làm vậy vì muốn tốt cho..." Quay đầu đi, dứt ra khỏi nỗi đau buồn trong mắt cô, Lan Thiện Văn nghe như mỉm cười, ánh mắt đượm buồn: "Đồng chí Úc là một cô gái tốt..."
"Ha." Úc Tuyền Thu cười khẩy: "Thôi đi, tôi có cái danh giày rách khét tiếng, người trên núi này ai mà không biết?"
"Tôi không tin lời người khác nói, tôi chỉ tin những gì em làm."
Không biết có phải do lúc đi học đã đọc quá nhiều sách hay không, trong những lời nói của bác sĩ Lan đều mang cảm giác khờ khệch, cũng mang chút cố chấp rung động lòng người.
Bác sĩ nhìn cô, mỉm cười dịu dàng: "Tuyền Thu... đừng dại dột, tôi có gì mà tốt, tôi nhát gan, vô dụng và nhu nhược, tôi thậm chí còn không nuôi nổi cha mẹ mình... em đừng dại dột."
Con người ai mà không có khuyết điểm, nhưng có người cứ khăng khăng quy tính chất thời cuộc thành lỗi của mình kể ra cũng hiếm.
Chẳng lẽ bác sĩ không muốn phụng dưỡng cha mẹ sao, rõ ràng bác sĩ bị cử xuống nông thôn, đến cả mặt mũi cha mẹ ra sao cũng không nhìn thấy! Nói mà xem, đây là lỗi của bác sĩ sao? Bác sĩ hổ thẹn cái gì?!
Úc Tuyền Thu tức giận đến mức muốn đánh cô, mà thật ra cô đã làm vậy.
Úc Tuyền Thu hung hăng ôm lấy bác sĩ, cắn mạnh lên vai cô mà chửi: "Lan Thiện Văn, cô bị ngu đấy à! Lúc nào cũng mang vẻ Bồ tát thanh cao đau khổ, lẽ nào cô làm vậy sẽ khiến cha mẹ cô không phải chịu phạt, sẽ khiến cô được quay lại thủ đô?! Có phải đầu óc cô bị làm sao không? Mẹ nó, cô đưa hết phiếu ăn, cái mặc và tiền bạc cho tôi, nhưng tại sao cô không có bản lĩnh yêu tôi?!"
Càng nói, cô càng tức. Thấy bác sĩ muốn phản bác, cô giơ tay che miệng bác sĩ lại mà không chút nghĩ ngợi, tiếp tục chửi: "Mẹ kiếp, cô tưởng cô bảo tôi yêu ai thì tôi sẽ yêu à. Tôi không phải đồ vật của cô, dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời cô!"
Chửi, chửi, và chửi, nước mắt cô tuôn xuống như mưa: "... Lan Thiện Văn, đồ không biết xấu hổ!"
Bác sĩ để mặc cho cô đánh, để mặc cho cô xách cổ áo mình lên mà chửi, không nói lời nào, thấy cô khóc, chỉ lặng lẽ lấy chiếc khăn tay đã bợt trắng ra cho cô, cười yếu ớt nói: "Đi thôi, tôi đưa em về."
Nhận lấy chiếc khăn tay với không chút khách khí, lại còn ác ý xì nước mũi vào chiếc khăn tay trắng tinh của bác sĩ, Úc Tuyền Thu đanh đá hỏi: "Không phải cô còn muốn quay lại thị trấn tụ tập với họ sao?"
"Đưa em về nhà an toàn xong tôi sẽ đi bộ quay lại." Bác sĩ nhẹ nhàng nói: "Nếu không, tôi sẽ không yên tâm."
Nghe vậy, Úc Tuyền Thu bình tĩnh hỏi cô: "Nói như vậy, không lâu sau cô vẫn sẽ kết hôn với Cảnh Song Niên sao?"
Hàng mi dài của bác sĩ cụp xuống, không nói gì.
"Lan Thiện Văn, con mẹ nhà cô, cô không thích tôi thì đừng đối xử tốt với tôi như vậy!"
Như bị một hòn đá chẹn đứng trong lòng, Úc Tuyền Thu cười chế nhạo và hét lên với bác sĩ: "Mẹ kiếp! Cho dù tôi có bị hiếp rồi giết trên đường cũng không liên quan gì đến cô! Cô cứ thích đối tốt với người ta đến thế thì đi mà mở hội từ thiện. Cô không có ý gì với tôi nhưng vẫn đeo bám tôi như vậy, cô có biết là phiền lắm không?"
"Cút đi, cút cho xa vào, đừng để tôi nhìn thấy cô." Gào hét xong, Úc Tuyền Thu mất hết sức lực, cả người như bị rút hết dây thần kinh, vẻ mặt tối sầm lại.
Cô cởi áo khoác trên người ném thẳng vào mặt bác sĩ: "Tôi không muốn bất cứ thứ đồ gì của cô nữa. Tôi sẽ trả lại hết tem phiếu và tiền cho cô ngay khi quay về. Những thứ đã dùng, tôi đã ghi hết lại, đến mùa xuân, tôi sẽ không còn nợ cô bất cứ thứ gì nữa."
Nói xong, cô đương đầu với cơn gió lạnh, bước về phía trước trong chiếc áo xuân mỏng tanh.
Trời lạnh, nhưng có lạnh bằng trái tim cô không? Mẹ kiếp, cô vứt bỏ lòng tự trọng, trăm mưu nghìn kế thân mật với bác sĩ, đến cả mức ấy mà bác sĩ cũng không muốn, cô còn có thể làm gì?
Tiếp tục trơ mặt mo ra bám theo đuôi bác sĩ sao?
Quên đi, dũng khí của cô đã cạn rồi.
Loạng choạng, cô chậm rãi bước về phía trước, bác sĩ cũng không nhanh không chậm mà lặng lẽ theo sau cô.
Hai người cách nhau một đoạn đường, mấy lần Úc Tuyền Thu khệnh khạng không nhìn rõ đường, suýt ngã, bác sĩ muốn bước tới đỡ, nhưng đều bị cô gạt ra không thương tiếc.
Vì bác sĩ có thể quyết tâm kết hôn với Cảnh Song Niên, đương nhiên cô cũng có thể hạ quyết tâm không có bất kỳ mối quan hệ nào với bác sĩ.
Con người mà, sống thiếu ai cũng sống được tuốt.
Những năm nạn đói trước đây, chẳng phải một mình cô chăm Mục Mục vẫn sống khoẻ sao?
Mẹ kiếp, từ nay về sau cho dù cho có phải ăn đất, cô cũng không muốn qua lại với người phụ nữ sau lưng!
Cô rất kiên quyết, bác sĩ đằng sau cũng rất cứng đầu, cứ lẽo đẽo theo cô suốt cả chặng đường dài.
Úc Tuyền Thu không đuổi nổi bác sĩ đi, chỉ đành giả vờ như không nhìn thấy.
Đi bộ suốt cả con đường, cuối cùng cũng về đến cân phòng thuộc về cô.
Mẹ cô đang xúc tuyết trước cửa, thấy cô trở về với chiếc áo mỏng manh, mặt tím tái vì cóng, bà vội vàng bỏ chiếc xẻng trên tay xuống, đến đón con gái, hỏi: "Con Tư, con sao vậy? Hả? Áo khoác của con đâu?"
Nói xong, thấy sau lưng cô là Lan Thiện Văn, bà sững sờ: "Tại sao bác sĩ Lan lại theo tới đây?"
"Con không sao." Cô mệt mỏi lắc đầu, không muốn thảo luận với mẹ bất cứ chuyện gì về bác sĩ, cô kéo mẹ vào phòng: "Mẹ, chúng ta vào nhà đi, con lạnh quá."
"Ơ, nhưng bác sĩ Lan..."
Mẹ cô muốn nói gì đó, nhưng thấy con gái run cầm cập vì lạnh, bà không còn màng đến chuyện gì khác, vội vàng kéo con gái vào phòng nhóm bếp sưởi cho cô.
Được mẹ kéo vào phòng, cô thẫn thờ ngồi trên chiếc giường lò, trên người quấn chặt chiếc chăn bông, bên cạnh là chiếc lò than mẹ cô mới nhóm. Trong bầu không khí ấm áp đến vậy, cô vẫn cảm thấy càng lúc càng lạnh hơn.
Ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ che rèm trắng, không thấy bác sĩ ở đó nữa.
Lúc này, mẹ cô mở cửa ra, tay cầm chiếc áo khoác đi tới, thăm dò nói với cô: "Con Tư, bác sĩ Lan vừa đưa cái này, con xem..."
"Mẹ đặt ở đó đi, lát nữa con sẽ trả cả phiếu ăn và tiền lại cho cô ta." Cô nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Mẹ, con mệt quá, con muốn ngủ."
"Ừ ừ, được được, Mục Mục vừa chạy ra ngoài chơi, để mẹ đi trông con bé."
Sau khi ân cần rót cho con gái một cốc nước nóng và đặt bên chiếc giường lò, mẹ cô lặng lẽ rời đi.
Đối mặt với căn phòng trống trải và chiếc áo khoác ngoài của bác sĩ, cô buồn bã nhắm mắt lại, nước mắt dần dần đẫm ướt khuôn mặt.
......