Chương 7
Quan Âm
Ông xưởng trưởng nói tên của bệnh nhân là cô Sáu, một cô gái mười sáu tuổi.
Nói cô bé ấy bị bệnh gì mà nặng lắm, nặng đến mức ngày nào cũng tới chỗ ông khóc lóc thảm thiết, một người đàn ông đàng hoàng như ông không thể nhắm mắt làm ngơ, liền muốn giúp đỡ cô bé.
Xưởng trưởng nói một cách cay đắng, như thể cô gái đó là Mạnh Khương Nữ, một nhân vật khóc nhiều đến mức có thể khiến Vạn Lý Trường Thành sụp đổ.
Lý Uyển Thi nghe mà cảm thấy thật nực cười, liếc mắt cười với hai cô bạn.
Cả ba người có mặt đều đi guốc trong bụng ông xưởng trưởng, có lẽ không phải cô Sáu này khóc lóc thảm thiết khiến ông ta không chịu nổi, mà là khóc trên giường ông xưởng trưởng.
Tiếng khóc trên giường của phụ nữ luôn có tác dụng kỳ diệu đối với đàn ông.
Ông xưởng trưởng nói xong, cảm thấy đến cả ông cũng xúc động vì bản thân mình, ông nhấp một ngụm trà, cười tít mắt nhìn bọn họ: "Các bác sĩ xem thế nào, chuyện này phải phiền đến các bác sĩ đấy."
Ba người họ còn chưa kịp bày tỏ ý kiến, những nếp nhăn rung rung trên mặt ông xưởng trưởng đã nói xong, đưa cho họ một văn kiện và một trăm tệ: "Đây là báo cáo đánh giá do cấp trên phát, tốt xấu đều ghi trong đó hết. Tôi là một người khô khan, không biết xuyên tạc văn bản, tờ văn kiện này các cô cứ tự điền nhé, các cô nghĩ sao?"
Chà, vừa đấm vừa xoa, họ còn có thể nói gì nữa.
Vẻ mặt điềm đạm của Lan Thiện Văn không để lộ bất cứ thái độ gì, nhưng người trời sinh ngay thẳng như Ngô Tụng Trúc thì không chịu được, vừa nhăn mày đã muốn nổi cơn thịnh nộ.
Là một người giỏi đối nhân xử thế, Lý Uyển Thi thấy vậy, cô cau mày, nhanh chóng cười trước khi Ngô Tụng Trúc kịp tức giận.
Cô ôm ba tập văn kiện ô đỏ có ghi chữ "hồ sơ" và một trăm nhân dân tệ: "Vì xưởng trưởng đã nói, chúng tôi nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho cô Sáu."
Cái mặt ông xưởng trưởng dài ra, không vui nhìn cô: "Cô gái này học báo chí mà! Sao chữa bệnh được!"
"Xưởng trưởng, tuy nói tôi học báo chí, nhưng chẳng phải hai người bạn này của tôi là bác sĩ sao? Không giấu gì xưởng trưởng, thật ra chúng tôi có quan hệ rất khăng khít, là tình chị em kết nghĩa vườn đào. Tôi đưa ra quyết định, hai người họ chắc chắn sẽ tán thành hai tay hai chân." Lý Uyển Thi nghiêm túc nói, không quên chọc cùi chỏ vào hai cô bạn.
Báo cáo đánh giá nằm trong tay, nếu viết tốt, sẽ có thể quay lại sớm hơn, nếu viết không tốt, bọn họ sẽ phải ở lại đây những tám năm, mười năm.
Đây là một cuộc đổi chác đáng giá, họ không ngu ngốc. Hai người nhìn nhau, gật đầu với vẻ mặt khó chịu.
"Được, tôi thích những cô gái như các cô, rất biết nhìn sắc mặt người." Ông xưởng trưởng vui vẻ, nhìn bọn họ từ trên xuống dưới.
"Haha, xưởng trưởng, vậy chúng tôi đi trước đây." Lý Uyển Thi cũng giả bộ vui vẻ, kéo hai bác sĩ đang xị mặt, ý bảo bọn họ mau chóng rời đi.
Không nhìn ra ý đồ trong mắt ông xưởng trưởng sao, không đi có mà ngốc à? Cùng lắm cô nhà báo chỉ được coi là thanh tú, nhưng hai cô bạn bác sĩ đây chính là người đẹp long lanh như nước, đủ để khiến người ta rạo rực không yên.
"À, được được được, có việc gì cứ tới tìm tôi." Ông trưởng xưởng cười hài lòng, đứng dậy tiễn họ đi, trong mắt chứa hàm ý tiếc nuối.
Bọn họ đều không phải nữ công nhân không có lai lịch, ông không phải nam công nhân không biết kiêng nể. Những lúc như thế này, không nên dẫn lửa bỏng thân đối với những người đến từ thành phố thì hơn.
"Không cần đâu xưởng trưởng ạ, chúng tôi nào phải khách quý, không cần xưởng trưởng nhọc công tiễn đưa." Lý Uyển Thi khách sáo nói xong, vội vàng kéo hai người bọn họ mở cửa phòng chuồn nhanh, đang định rời đi, không ngờ có một người phụ nữ đi tới.
Lan Thiện Văn đi đằng trước, đâm phải người phụ nữ từ ngoài bước vào.
"Ôi da." Người phụ nữ kêu lên một tiếng, ngã ngửa ra sau, Lan Thiện Văn tai thính mắt tinh vội vàng đỡ cô dậy, nhẹ nhàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không nhìn thấy cô. Cô không sao chứ?"
"Không sao." Người phụ nữ buồn bực đáp.
Lan Thiện Văn cảm thấy giọng nói này nghe rất quen, đến khi người phụ nữ từ từ ngẩng đầu lên, cô mới ngạc nhiên phát hiện đó là Úc Tuyền Thu.
Không phải Úc Tuyền Thu vẫn đang kéo gió lò ở đằng kia sao? Tại sao đang yên đang lành lại chạy đến chỗ ông xưởng trưởng?
Nhìn thấy Lan Thiện Văn, Úc Tuyền Thu cũng rất ngạc nhiên, nhưng cô không rảnh quan tâm đến tên lang băm này.
Khi đang kéo gió lò, cô tinh mắt nhìn thấy ông chủ quản ôm eo một người phụ nữ đi ra từ cửa sau, sợ chuyện đổi ký túc xá của mình sẽ đổ sông đổ bể vì bị người khác chiếm trước, bèn vội vàng nhờ một ông già mà cô quen biết trông gió lò hộ, rồi một mình đuổi theo chủ quản.
Khi Úc Tuyền Thu đến nói nguyên nhân, ông chủ quản rất không kiên nhẫn nói rằng chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta, nếu muốn đổi phòng thì tìm ông trưởng xưởng ấy. Thế là, cô lại vội vàng chạy về phía này.
"Trưởng xưởng." Hất mạnh cánh tay đang đỡ mình của Lan Thiện Văn ra, tiến lên một bước gọi ông xưởng trưởng đang ưỡn cái bụng phệ.
"Là Tiểu Úc sao? Có chuyện gì?" Nhìn thấy cô, ông xưởng trưởng lạnh mặt, nghiêm túc hỏi.
Úc Tuyền Thu xinh đẹp là điều được tất cả đàn ông trong xưởng thép công nhận, Úc Tuyền Thu đanh đá chua ngoa cũng là điều được tất cả đàn ông trong xưởng thép hiểu rõ. Vì vậy, làm sao để ngủ một đêm với bông hồng có gai này đã trở thành một chủ đề mà tất cả cánh đàn ông nơi đây phải ngẫm nghĩ nghiên cứu.
Ngay cả khi ôm vợ trên giường lò và làm chuyện đó trong cảnh tối lửa tắt đèn, họ vẫn phải gọi tên Úc Tuyền Thu để cảm thấy sung sướng, làm tăng thêm sự căm ghét của mọi đàn bà đối với cô ấy, cũng tăng thêm sự khao khát của mọi đàn ông đối với cô ấy.
Tất nhiên, xưởng trưởng cũng là một trong những tên đàn ông kể trên. Tuy nhiên, xưởng trưởng vẫn là xưởng trưởng, ngoài phụ nữ ra, ông ta còn thích quyền lực.
Một người phụ nữ như Úc Tuyền Thu, không nói đến gai góc, không nói đến địa vị thấp hèn, trước đây nhà cô từng là phú nông, ông nội cô từng bị kéo đi diễu phố suốt mấy tuần.
Ông xưởng trưởng vẫn muốn được thăng tiến, vẫn muốn phát tài, cho nên ông biết giữ khoảng cách với một người phụ nữ như vậy.
Khi ông nhìn cô, không phải theo cách nam nhân nhìn mỹ nữ, mà cứ như đang nhìn yêu quái nào đó. Ông sợ ả yêu quái này sẽ kéo ông xuống vực sâu, nên nếu không thể tiếp cận thì sẽ không bao giờ tiếp cận cô, cho dù có tiếp cận, ông cũng sẽ hờ hững, sẽ mang vẻ ghét bỏ.
"Xưởng trưởng, tôi tới để nói về chuyện phòng ốc."
Không quan tâm Lan Thiện Văn và những người khác có còn ở đây hay không, Úc Tuyền Thu đi thẳng vào vấn đề:
"Ông biết đấy, tôi có con nhỏ ở nhà, gian buồng đó quá nhỏ, mùa hè quá nóng, mùa đông quá lạnh, cứ đến mùa mưa lại ẩm ướt. Ở đó, con tôi thường ốm vặt, chưa kể tôi còn có một người mẹ cũng đã già. Tôi muốn đưa bà ấy đến sống cùng chúng tôi, xưởng trưởng, ông xem xem..."
"Thôi, thôi." Úc Tuyền Thu chưa nói xong, ông xưởng trưởng đã không kiên nhẫn xua tay, ngắt lời cô, nghiêm mặt nói: "Tiểu Úc, xưởng của tôi là do nhà nước mở ra để cống hiến, không phải một tổ chức từ thiện mở ra để cô chăm sóc mẹ già! Cô nói chỗ cô ở không tốt, những chỗ người khác ở thì tốt à? Gian buồng tôi phân cho cô lại còn là một nơi sáng sủa, nếu để người khác biết nhỡ họ đồn đại lung tung thì sao? Tiểu Úc, cô là người phụ nữ, một mình nuôi con nhỏ, cô nên biết những lời bàn tán không căn cứ nó ghê gớm đến mức nào."
"Nhưng xưởng trưởng..." Úc Tuyền Thu vẫn không bỏ cuộc: "Thế tại sao bác Vương phòng bên lại được một mình chiếm một căn phòng đủ lớn cho ba người?"
Xưởng trưởng nghe vậy, khinh thường cười nhạo: "Nếu con trai cô là anh hùng chống Mỹ viện Triều, là quan chức trong quân đội, tôi sẽ có thể đổi cho cô một phòng y hệt!"
Úc Tuyền Thu nghẹn họng mãi không nói được gì, hức một câu, hốc mắt cũng đỏ lên, không biết là tức giận hay xấu hổ.
Nói xong, ông xưởng trưởng chợt nhận ra có gì đó không ổn, nói những lời như vậy với một người phụ nữ sợ là sẽ xúc phạm thân phận cô ta, chưa kể, ba người kia cũng đang xem ở đây.
Ông xưởng trưởng nghĩ hết cứu nổi rồi.
Để lấy lại chút thể diện, ông đành ho khan vài cái, nói: "Tiểu Úc à, tôi không phải người hà khắc, nhưng toàn bộ phòng ở đây đều đã có người ở, những công nhân mới tới càng ngày càng nhiều, tôi biết tìm cho cô một phòng khác ở đâu?"
Nơi xám xịt trong lòng Úc Tuyền Thu tràn đầy thất vọng, biết chuyến đi hôm nay không được lợi lộc gì, đang định quay người bước đi, đột nhiên Lan Thiện Văn đứng ở cửa nói: "Bên cạnh phòng của chúng tôi có một phòng trống."
Đúng vậy, ký túc xá của họ mới được xây, đúng là trống không, hơn nữa lại còn được xây bằng gạch ngói, đông ấm hè mát. Lúc đầu cấp trên chỉ nói phái người tới, lại không nói bao nhiêu, ông bèn sai người xây thêm vài gian nhà.
Song, mấy cô tình nhân đã đòi chuyện phòng ốc với ông những mấy lần rồi, lần nào trên giường cũng xị cái mặt ra, ông đều không nhân nhượng, lại còn do dự khi phải đưa phòng cho người phụ nữ mà ông yêu thích nhất, sao Úc Tuyền Thu có thể đoạt trước!
Ông còn chưa đụng được vào một ngón tay chết tiệt nào của cô! Chẳng phải quá lỗ sao!
Sắc mặt xưởng trưởng trông méo xệch như nuốt phải một con ruồi, Lan Thiện Văn cứ như không nhìn thấy, tiếp tục nói đỡ cho Úc Tuyền Thu: "Xưởng trưởng, đồng chí Úc vất cả nuôi con, nếu chuyển đến sống cạnh chúng tôi, chúng tôi có thể chăm sóc lẫn nhau. Hơn nữa nếu người đến xem bệnh nhiều quá, cô ấy cũng có thể giúp chúng tôi. Ý xưởng trưởng thế nào?"
"Chuyện này..." Tim ông xưởng trưởng rỉ máu, bối rối nói không ra lời, Ngô Tụng Trúc và Lý Uyển Thi đứng cạnh cũng nói đỡ, cậu một câu tớ một câu. Ngăn không được ba cô gái luôn miệng ồn ào bên tai, sắc mặt ông xưởng trưởng tối sầm, thở dài khua tay: "Thôi được, thôi được, cô mang con chuyển qua đó đi! Đi đi, đi đi, tôi còn có việc cần làm."
Mẹ kiếp thật là xui xẻo, nếu không phải vì có chuyện nhờ ba cô gái này, ông dù có chết cũng không chịu bị lỗ đến thế!
Ông xưởng trưởng thở dài, Úc Tuyền Thu mau miệng cảm ơn, thở phào nhẹ nhõm đi theo ba người ra khỏi phòng làm việc của xưởng trưởng.
Vừa đi, cô vừa lúng túng liếc nhìn ba cô gái bước cạnh, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
"Này, đừng cảm ơn tôi, nếu không nhờ sự giúp đỡ của bác sĩ Lan, còn lâu tôi mới lo chuyện bao đồng." Lý Uyển Thi xua tay lia lịa.
Ngô Tụng Trúc cũng nói: "Không sao, đều là đàn bà con gái, giúp đỡ một tay không tính là gì. Hơn nữa, vì Lan Thiện Văn đã nói đỡ cho cô, với tư cách là một người bạn, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn."
Nghe vậy, Úc Tuyền Thu xấu hổ nhìn Lan Thiện Văn, trước đây cô từng đối xử không ra gì với Lan Thiện Văn, bây giờ lại được người ta giúp, đúng là như một cái tát vào mặt.
"Cám ơn." Cô nhỏ giọng nói với Lan Thiện Văn.
"Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ." Lan Thiện Văn chỉ mỉm cười, ấm áp nói: "Mau quay về chuyển đồ đi, đã muộn rồi, sợ xưởng trưởng đổi ý. Nếu có chuyện gì cần giúp, cứ đến chỗ chúng tôi. À mà, Mục Mục đỡ sốt chưa?"
"Đỡ rồi." Úc Tuyền Thu lí nhí đáp: "Chỉ là con bé nói vẫn hơi choáng, chưa xuống giường được."
"Vậy thì tốt." Lan Thiện Văn cười. Đôi mắt cô cong thành vầng trăng khuyết trên bầu trời, khuôn mặt ấm áp hiền từ y như là Quan Âm sống dậy từ bức tranh treo trên gian nhà chính xưa kia.
......
Ông xưởng trưởng nói tên của bệnh nhân là cô Sáu, một cô gái mười sáu tuổi.
Nói cô bé ấy bị bệnh gì mà nặng lắm, nặng đến mức ngày nào cũng tới chỗ ông khóc lóc thảm thiết, một người đàn ông đàng hoàng như ông không thể nhắm mắt làm ngơ, liền muốn giúp đỡ cô bé.
Xưởng trưởng nói một cách cay đắng, như thể cô gái đó là Mạnh Khương Nữ, một nhân vật khóc nhiều đến mức có thể khiến Vạn Lý Trường Thành sụp đổ.
Lý Uyển Thi nghe mà cảm thấy thật nực cười, liếc mắt cười với hai cô bạn.
Cả ba người có mặt đều đi guốc trong bụng ông xưởng trưởng, có lẽ không phải cô Sáu này khóc lóc thảm thiết khiến ông ta không chịu nổi, mà là khóc trên giường ông xưởng trưởng.
Tiếng khóc trên giường của phụ nữ luôn có tác dụng kỳ diệu đối với đàn ông.
Ông xưởng trưởng nói xong, cảm thấy đến cả ông cũng xúc động vì bản thân mình, ông nhấp một ngụm trà, cười tít mắt nhìn bọn họ: "Các bác sĩ xem thế nào, chuyện này phải phiền đến các bác sĩ đấy."
Ba người họ còn chưa kịp bày tỏ ý kiến, những nếp nhăn rung rung trên mặt ông xưởng trưởng đã nói xong, đưa cho họ một văn kiện và một trăm tệ: "Đây là báo cáo đánh giá do cấp trên phát, tốt xấu đều ghi trong đó hết. Tôi là một người khô khan, không biết xuyên tạc văn bản, tờ văn kiện này các cô cứ tự điền nhé, các cô nghĩ sao?"
Chà, vừa đấm vừa xoa, họ còn có thể nói gì nữa.
Vẻ mặt điềm đạm của Lan Thiện Văn không để lộ bất cứ thái độ gì, nhưng người trời sinh ngay thẳng như Ngô Tụng Trúc thì không chịu được, vừa nhăn mày đã muốn nổi cơn thịnh nộ.
Là một người giỏi đối nhân xử thế, Lý Uyển Thi thấy vậy, cô cau mày, nhanh chóng cười trước khi Ngô Tụng Trúc kịp tức giận.
Cô ôm ba tập văn kiện ô đỏ có ghi chữ "hồ sơ" và một trăm nhân dân tệ: "Vì xưởng trưởng đã nói, chúng tôi nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho cô Sáu."
Cái mặt ông xưởng trưởng dài ra, không vui nhìn cô: "Cô gái này học báo chí mà! Sao chữa bệnh được!"
"Xưởng trưởng, tuy nói tôi học báo chí, nhưng chẳng phải hai người bạn này của tôi là bác sĩ sao? Không giấu gì xưởng trưởng, thật ra chúng tôi có quan hệ rất khăng khít, là tình chị em kết nghĩa vườn đào. Tôi đưa ra quyết định, hai người họ chắc chắn sẽ tán thành hai tay hai chân." Lý Uyển Thi nghiêm túc nói, không quên chọc cùi chỏ vào hai cô bạn.
Báo cáo đánh giá nằm trong tay, nếu viết tốt, sẽ có thể quay lại sớm hơn, nếu viết không tốt, bọn họ sẽ phải ở lại đây những tám năm, mười năm.
Đây là một cuộc đổi chác đáng giá, họ không ngu ngốc. Hai người nhìn nhau, gật đầu với vẻ mặt khó chịu.
"Được, tôi thích những cô gái như các cô, rất biết nhìn sắc mặt người." Ông xưởng trưởng vui vẻ, nhìn bọn họ từ trên xuống dưới.
"Haha, xưởng trưởng, vậy chúng tôi đi trước đây." Lý Uyển Thi cũng giả bộ vui vẻ, kéo hai bác sĩ đang xị mặt, ý bảo bọn họ mau chóng rời đi.
Không nhìn ra ý đồ trong mắt ông xưởng trưởng sao, không đi có mà ngốc à? Cùng lắm cô nhà báo chỉ được coi là thanh tú, nhưng hai cô bạn bác sĩ đây chính là người đẹp long lanh như nước, đủ để khiến người ta rạo rực không yên.
"À, được được được, có việc gì cứ tới tìm tôi." Ông trưởng xưởng cười hài lòng, đứng dậy tiễn họ đi, trong mắt chứa hàm ý tiếc nuối.
Bọn họ đều không phải nữ công nhân không có lai lịch, ông không phải nam công nhân không biết kiêng nể. Những lúc như thế này, không nên dẫn lửa bỏng thân đối với những người đến từ thành phố thì hơn.
"Không cần đâu xưởng trưởng ạ, chúng tôi nào phải khách quý, không cần xưởng trưởng nhọc công tiễn đưa." Lý Uyển Thi khách sáo nói xong, vội vàng kéo hai người bọn họ mở cửa phòng chuồn nhanh, đang định rời đi, không ngờ có một người phụ nữ đi tới.
Lan Thiện Văn đi đằng trước, đâm phải người phụ nữ từ ngoài bước vào.
"Ôi da." Người phụ nữ kêu lên một tiếng, ngã ngửa ra sau, Lan Thiện Văn tai thính mắt tinh vội vàng đỡ cô dậy, nhẹ nhàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không nhìn thấy cô. Cô không sao chứ?"
"Không sao." Người phụ nữ buồn bực đáp.
Lan Thiện Văn cảm thấy giọng nói này nghe rất quen, đến khi người phụ nữ từ từ ngẩng đầu lên, cô mới ngạc nhiên phát hiện đó là Úc Tuyền Thu.
Không phải Úc Tuyền Thu vẫn đang kéo gió lò ở đằng kia sao? Tại sao đang yên đang lành lại chạy đến chỗ ông xưởng trưởng?
Nhìn thấy Lan Thiện Văn, Úc Tuyền Thu cũng rất ngạc nhiên, nhưng cô không rảnh quan tâm đến tên lang băm này.
Khi đang kéo gió lò, cô tinh mắt nhìn thấy ông chủ quản ôm eo một người phụ nữ đi ra từ cửa sau, sợ chuyện đổi ký túc xá của mình sẽ đổ sông đổ bể vì bị người khác chiếm trước, bèn vội vàng nhờ một ông già mà cô quen biết trông gió lò hộ, rồi một mình đuổi theo chủ quản.
Khi Úc Tuyền Thu đến nói nguyên nhân, ông chủ quản rất không kiên nhẫn nói rằng chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta, nếu muốn đổi phòng thì tìm ông trưởng xưởng ấy. Thế là, cô lại vội vàng chạy về phía này.
"Trưởng xưởng." Hất mạnh cánh tay đang đỡ mình của Lan Thiện Văn ra, tiến lên một bước gọi ông xưởng trưởng đang ưỡn cái bụng phệ.
"Là Tiểu Úc sao? Có chuyện gì?" Nhìn thấy cô, ông xưởng trưởng lạnh mặt, nghiêm túc hỏi.
Úc Tuyền Thu xinh đẹp là điều được tất cả đàn ông trong xưởng thép công nhận, Úc Tuyền Thu đanh đá chua ngoa cũng là điều được tất cả đàn ông trong xưởng thép hiểu rõ. Vì vậy, làm sao để ngủ một đêm với bông hồng có gai này đã trở thành một chủ đề mà tất cả cánh đàn ông nơi đây phải ngẫm nghĩ nghiên cứu.
Ngay cả khi ôm vợ trên giường lò và làm chuyện đó trong cảnh tối lửa tắt đèn, họ vẫn phải gọi tên Úc Tuyền Thu để cảm thấy sung sướng, làm tăng thêm sự căm ghét của mọi đàn bà đối với cô ấy, cũng tăng thêm sự khao khát của mọi đàn ông đối với cô ấy.
Tất nhiên, xưởng trưởng cũng là một trong những tên đàn ông kể trên. Tuy nhiên, xưởng trưởng vẫn là xưởng trưởng, ngoài phụ nữ ra, ông ta còn thích quyền lực.
Một người phụ nữ như Úc Tuyền Thu, không nói đến gai góc, không nói đến địa vị thấp hèn, trước đây nhà cô từng là phú nông, ông nội cô từng bị kéo đi diễu phố suốt mấy tuần.
Ông xưởng trưởng vẫn muốn được thăng tiến, vẫn muốn phát tài, cho nên ông biết giữ khoảng cách với một người phụ nữ như vậy.
Khi ông nhìn cô, không phải theo cách nam nhân nhìn mỹ nữ, mà cứ như đang nhìn yêu quái nào đó. Ông sợ ả yêu quái này sẽ kéo ông xuống vực sâu, nên nếu không thể tiếp cận thì sẽ không bao giờ tiếp cận cô, cho dù có tiếp cận, ông cũng sẽ hờ hững, sẽ mang vẻ ghét bỏ.
"Xưởng trưởng, tôi tới để nói về chuyện phòng ốc."
Không quan tâm Lan Thiện Văn và những người khác có còn ở đây hay không, Úc Tuyền Thu đi thẳng vào vấn đề:
"Ông biết đấy, tôi có con nhỏ ở nhà, gian buồng đó quá nhỏ, mùa hè quá nóng, mùa đông quá lạnh, cứ đến mùa mưa lại ẩm ướt. Ở đó, con tôi thường ốm vặt, chưa kể tôi còn có một người mẹ cũng đã già. Tôi muốn đưa bà ấy đến sống cùng chúng tôi, xưởng trưởng, ông xem xem..."
"Thôi, thôi." Úc Tuyền Thu chưa nói xong, ông xưởng trưởng đã không kiên nhẫn xua tay, ngắt lời cô, nghiêm mặt nói: "Tiểu Úc, xưởng của tôi là do nhà nước mở ra để cống hiến, không phải một tổ chức từ thiện mở ra để cô chăm sóc mẹ già! Cô nói chỗ cô ở không tốt, những chỗ người khác ở thì tốt à? Gian buồng tôi phân cho cô lại còn là một nơi sáng sủa, nếu để người khác biết nhỡ họ đồn đại lung tung thì sao? Tiểu Úc, cô là người phụ nữ, một mình nuôi con nhỏ, cô nên biết những lời bàn tán không căn cứ nó ghê gớm đến mức nào."
"Nhưng xưởng trưởng..." Úc Tuyền Thu vẫn không bỏ cuộc: "Thế tại sao bác Vương phòng bên lại được một mình chiếm một căn phòng đủ lớn cho ba người?"
Xưởng trưởng nghe vậy, khinh thường cười nhạo: "Nếu con trai cô là anh hùng chống Mỹ viện Triều, là quan chức trong quân đội, tôi sẽ có thể đổi cho cô một phòng y hệt!"
Úc Tuyền Thu nghẹn họng mãi không nói được gì, hức một câu, hốc mắt cũng đỏ lên, không biết là tức giận hay xấu hổ.
Nói xong, ông xưởng trưởng chợt nhận ra có gì đó không ổn, nói những lời như vậy với một người phụ nữ sợ là sẽ xúc phạm thân phận cô ta, chưa kể, ba người kia cũng đang xem ở đây.
Ông xưởng trưởng nghĩ hết cứu nổi rồi.
Để lấy lại chút thể diện, ông đành ho khan vài cái, nói: "Tiểu Úc à, tôi không phải người hà khắc, nhưng toàn bộ phòng ở đây đều đã có người ở, những công nhân mới tới càng ngày càng nhiều, tôi biết tìm cho cô một phòng khác ở đâu?"
Nơi xám xịt trong lòng Úc Tuyền Thu tràn đầy thất vọng, biết chuyến đi hôm nay không được lợi lộc gì, đang định quay người bước đi, đột nhiên Lan Thiện Văn đứng ở cửa nói: "Bên cạnh phòng của chúng tôi có một phòng trống."
Đúng vậy, ký túc xá của họ mới được xây, đúng là trống không, hơn nữa lại còn được xây bằng gạch ngói, đông ấm hè mát. Lúc đầu cấp trên chỉ nói phái người tới, lại không nói bao nhiêu, ông bèn sai người xây thêm vài gian nhà.
Song, mấy cô tình nhân đã đòi chuyện phòng ốc với ông những mấy lần rồi, lần nào trên giường cũng xị cái mặt ra, ông đều không nhân nhượng, lại còn do dự khi phải đưa phòng cho người phụ nữ mà ông yêu thích nhất, sao Úc Tuyền Thu có thể đoạt trước!
Ông còn chưa đụng được vào một ngón tay chết tiệt nào của cô! Chẳng phải quá lỗ sao!
Sắc mặt xưởng trưởng trông méo xệch như nuốt phải một con ruồi, Lan Thiện Văn cứ như không nhìn thấy, tiếp tục nói đỡ cho Úc Tuyền Thu: "Xưởng trưởng, đồng chí Úc vất cả nuôi con, nếu chuyển đến sống cạnh chúng tôi, chúng tôi có thể chăm sóc lẫn nhau. Hơn nữa nếu người đến xem bệnh nhiều quá, cô ấy cũng có thể giúp chúng tôi. Ý xưởng trưởng thế nào?"
"Chuyện này..." Tim ông xưởng trưởng rỉ máu, bối rối nói không ra lời, Ngô Tụng Trúc và Lý Uyển Thi đứng cạnh cũng nói đỡ, cậu một câu tớ một câu. Ngăn không được ba cô gái luôn miệng ồn ào bên tai, sắc mặt ông xưởng trưởng tối sầm, thở dài khua tay: "Thôi được, thôi được, cô mang con chuyển qua đó đi! Đi đi, đi đi, tôi còn có việc cần làm."
Mẹ kiếp thật là xui xẻo, nếu không phải vì có chuyện nhờ ba cô gái này, ông dù có chết cũng không chịu bị lỗ đến thế!
Ông xưởng trưởng thở dài, Úc Tuyền Thu mau miệng cảm ơn, thở phào nhẹ nhõm đi theo ba người ra khỏi phòng làm việc của xưởng trưởng.
Vừa đi, cô vừa lúng túng liếc nhìn ba cô gái bước cạnh, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
"Này, đừng cảm ơn tôi, nếu không nhờ sự giúp đỡ của bác sĩ Lan, còn lâu tôi mới lo chuyện bao đồng." Lý Uyển Thi xua tay lia lịa.
Ngô Tụng Trúc cũng nói: "Không sao, đều là đàn bà con gái, giúp đỡ một tay không tính là gì. Hơn nữa, vì Lan Thiện Văn đã nói đỡ cho cô, với tư cách là một người bạn, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn."
Nghe vậy, Úc Tuyền Thu xấu hổ nhìn Lan Thiện Văn, trước đây cô từng đối xử không ra gì với Lan Thiện Văn, bây giờ lại được người ta giúp, đúng là như một cái tát vào mặt.
"Cám ơn." Cô nhỏ giọng nói với Lan Thiện Văn.
"Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ." Lan Thiện Văn chỉ mỉm cười, ấm áp nói: "Mau quay về chuyển đồ đi, đã muộn rồi, sợ xưởng trưởng đổi ý. Nếu có chuyện gì cần giúp, cứ đến chỗ chúng tôi. À mà, Mục Mục đỡ sốt chưa?"
"Đỡ rồi." Úc Tuyền Thu lí nhí đáp: "Chỉ là con bé nói vẫn hơi choáng, chưa xuống giường được."
"Vậy thì tốt." Lan Thiện Văn cười. Đôi mắt cô cong thành vầng trăng khuyết trên bầu trời, khuôn mặt ấm áp hiền từ y như là Quan Âm sống dậy từ bức tranh treo trên gian nhà chính xưa kia.
......