Chương 4
Ngay khi thấy cún con, hai mắt Yến Tháp sáng rỡ, cậu muốn bế nó lên, nhưng đi được vài bước thì khựng lại.
Theo như Harry nói thì căn nhà này không có ai ở lâu lắm rồi, dành riêng cho mấy người giống cậu sống, căn bản sẽ không có ai sống.
Yến Tháp đứng im nhìn cún con, cậu không tùy tiện chạm vào nó mà lấy quang não, mở camera chụp một mớ hình từ đủ mọi hướng rồi gửi cho Harry.
Harry trả lời ngay tức khắc.
[Cậu nhấn vào nút bên cạnh màn hình là có thể quay lại... chắc nhóc con của nhà nào gần đó chạy đi chơi, cậu có thể đi hỏi.]
Động tác của Yến Tháp rất nhanh, chưa được bao lâu đã gửi video sang.
Harry mở video ra, anh nhìn con cún nâu nhạt trong màn hình, mày khẽ nhíu, Maden không biết đã chạy ra sau lưng anh từ khi nào, anh ta cũng xem đoạn video Yến Tháp gửi.
Maden: "Hình như xung quanh căn nhà kia đâu có hộ nào có hình thú là chó lông nâu hay vàng gì đó."
Harry: "Tôi lấy video đi so với đăng ký cư trú là biết."
"Chúng ta đưa nó đến nhà trẻ đi..."
Quang não của hai người đột nhiên xuất hiện thông báo tin nhắn, là đại đội trưởng của đội cảnh sát Tinh Tế nhắn, kêu bọn họ tạm dừng việc đang làm để đến tổng cục họp.
Đại đội trưởng chưa bao giờ thích mấy hội nghị hình thức hoa hòe hoa sói kia, chỉ khi nào có chuyện thật sự quan trọng mới gọi bọn họ đi họp. Hai người không dám trễ nải, vội vàng chạy đến.
Chạy đến tổng cục, tất cả mọi người ngồi lung tung bên dưới, đại đổi trưởng mặt mày đen thui đứng trên bục, nghiêm trọng quẳng một câu: "Nguyên soái đến hành tinh của chúng ta."
Khi Liên Bang mới thành lập đến giờ, có tổng cộng sáu vị Nguyên soái, chia ra lãnh đạo sáu đội quân mạnh mẽ khác nhau, nhiều năm chiến tranh trôi qua, nhân viên thay đổi, quyền lợi thay đổi, tất cả quân quyền hội tụ trong tay một người, cũng chính Nguyên soái duy nhất của Liên Bang - Nguyên soái Alvis.
Lời còn chưa dứt, bên dưới đã xôn xao, có người kích động đến mức biến thành nguyên hình, đám người cứ líu ríu thảo luận.
"Nguyên soái đến hành tinh của chúng ta? Sao có thể!"
"Không biết Nguyên soái có đẹp trai như mọi người đồn thổi hay không."
"Nguyên soái đến đây làm gì?"
Hành tinh Ronan ở biên giới Liên Bang chả khác gì hành tinh bỏ hoang, kinh tế không phát triển, có đánh nhau cũng sẽ không đánh ở đây, không người hỏi han.
Một người quyền cao chức trọng như Nguyên soái sẽ đến hành tinh của bọn họ?!
Có người đùa: "Đừng nói quân đội Đế Quốc tính đi qua chúng ta để xâm chiến Liên Bang nha?"
Đội trưởng lắc đầu, mấy người bên dưới hít hà.
Trong lúc bọn họ thảo luận, đại đội trưởng âm thầm quan sát tất cả, ông chỉ nói bọn họ chú ý trị an gần đây cũng như đừng gây chuyện gì, sau đó ra hiệu giải tán.
Harry và Maden bị ông gọi ở lại.
Bọn họ còn tưởng đại đội trưởng định rủ cả hai đi tắm nắng, ai dè ông lại ném bom vào mặt cả hai.
Đại đội trưởng cau mày: "Nguyên soái mất tích gần hành tinh Ronan của chúng ta."
Hai người hết hồn, bọn họ không hề thấy tin này trên mạng, tức là tất cả đều bị gạt, nhưng Nguyên soái lợi hại như vậy sao có thể đột nhiên biến mất được.
Đối với hai người bọn họ, đại đội trưởng không giấu giếm gì, nói hết tất cả những gì mình biết.
Lúc vị Nguyên soái kia chạy ngang qua hàng tinh Ronan, tinh hạm của Nguyên soái đột nhiên mất tín hiệu, ngay cả quang não của hắn cũng không liên lạc được, tất cả đều biến mất cùng với Nguyên soái, mất tích chung với hắn còn có sĩ quan phụ tá.
Quân bộ và Thượng nghị viện không biết tại sao, hơn nửa tháng sau mới có thể tìm được tinh hạm của Nguyên soái, nhưng vẫn không tìm được người, bây giờ lãnh sự Ronan đã hạ lệnh bảo bọn họ chú ý hành tung của Nguyên soái.
Chuyện này trông có vẻ mờ ám, đám tôm tép bọn họ làm sao có thể tìm được người, nhưng nếu phía trên đã hạ lệnh thì bọn họ đành phải theo, lần này đừng có hòng rảnh rỗi.
Cùng lúc đó, ở bên của Yến Tháp.
Yến Tháp cứ cho rằng Harry sẽ đến mang cún con đi, kết quả Harry nhắn tin xin lỗi cậu, nhờ cậu chăm sóc cho cún con trước khi tìm được người nhà của nó.
Nghe thế, hai mắt Yến Tháp sáng lên, trả lời cho Harry ngay lập tức.
[Được!]
Nuôi bé con thôi mà, mặc dù cậu chưa có con, nhưng Yến Tháp rất giỏi chăm sóc con nít.
Lúc cậu sống trong xã hội loài người ở thế giới cũ, chỉ vì được vuốt lông mà đã chạy đi làm nhân viên chăn nuôi, có lẽ vì có tinh thần lực nên mấy nhóc con thật sự rất thích nhào lên người cậu.
Nghĩ đến chuyện này, Yến Tháp đã bắt đầu nhớ cuộc sống ngày nào cũng được một đống lông xù đu bám trên người.
Hiện tại, mắt Yến Tháp rơi xuống cún con duy nhất.
Không biết cún con cảm nhận được gì, cơ thể nó run nhẹ, đôi mắt ướt nhẹp mở to nhìn cậu.
Yến Tháp nhẹ nhàng bế nó lên, ngón tay gãi nhẹ cằm nó, vui vẻ nói: "Mắt em cũng vàng nè, đẹp quá đi."
Cún nhỏ thật sự là cún con, trông chỉ khoảng bảy tám tháng, bốn cái chân mềm mại hồng hào, nó đạp đạp lòng bàn tay Yến Tháp, miệng ư ử mấy tiếng.
Yến Tháp mỉm cười bóp lỗ tai dựng đứng của nó: "Thích giẫm sữa lắm hả? Vậy gọi em là Neinei nhé."
Cún con: "..."
Hiển nhiên Yến Tháp đang đùa, cậu thấy bộ dạng ngơ ngác của nó thì chụm tay bóp một lúc bốn cái chân mềm mại của cún con, sau đó chôn mặt vào đỉnh đầu lông xù của nó, hít một hơi thật sâu.
Hơi thở ấm áp phun ra, hai mắt cún con trợn to, hơi chống cự.
Mặc dù hắn không ghét người này tiếp cận mình, nhưng trước giờ hắn chưa từng tiếp xúc với bất kì ai ở khoảng cách gần thế này, cún con vỗ chân lên mặt Yến Tháp, vừa mới cử động thì đau đớn đã xâm chiếm não bộ.
Cún con lại im lặng nằm xuống, đôi mắt tròn xoe ảm đạm không chút ánh sáng, thở nhẹ đến mức không nghe rõ.
Yến Tháp cũng phát hiện không ổn, trên người cún con ngoại trừ mùi sữa ra còn xen lẫn một mùi máu nhàn nhạt.
Nụ cười trên mặt cậu tắt dần, cậu kiểm tra cún con chỉ to bằng bàn tay, cuối cùng phát hiện một vết thương trên chóp đuôi.
Có lẽ sợ bị người khác chạm vào, đuôi của cún con khéo léo cuộn tròn, ý đồ che đi chóp đuôi đã gãy.
Nhưng Yến Tháp vẫn thấy.
Mặt cậu tối sầm, nhìn cơ thể đang run nhẹ của nó, tim cậu run lên, không quan tâm chuyện nó không muốn cậu nhìn thấy vết thương đó, cho dù có không muốn cũng phải xử lí vết thương.
Yến Tháp vuốt nhẹ bộ lông mềm mại của nó, cậu bế nó vào nhà. Bên trong không hề tương xứng với vẻ ngoài cũ nát của nó, cho dù là màn hình ảo đang lơ lửng trong không khí hay quầy bar cứ chút chút lại có vài tia sáng xanh xẹt qua đều mang đầy hơi thở hiện đại.
Cho dù dụng cụ ở đây đã khá lạc hậu nhưng vẫn khiến cho Yến Tháp mở rộng tầm mắt, đáng tiếc bây giờ cậu không có tâm trạng thưởng thức những thứ này.
Hệ thống trong phòng nhận ra có người đi vào, quầy bar trắng phao vang lên giọng máy móc lạnh lùng: "Xin chào ngài, tôi là Tiểu Thất, chủ nhân thứ 816 của tôi, ngài cần giúp đỡ gì sao?"
Yến Tháp bị giọng nói đột nhiên xuất hiện dọa giật mình, sau khi bình tĩnh lại mới nói: "Xin chào Tiểu Thất, có hòm y tế không? Nó bị thương rồi."
Giọng máy móc: "Được, tôi xử lí ngay."
Trong lúc Yến Tháp còn đang nghi ngờ, quầy bar trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái cửa to bằng lỗ chó, một người máy tròn vo đi ra.
Tiểu Thất đến trước mặt Yến Tháp, bụng nó xuất hiện một cái khoang, cánh tay máy của nó thọc vào trong lục lọi một hồi, sau đó lấy băng vải và một thiết bị trông giống nhiệt kế.
Tiểu Thất chỉ cao đến đầu gối của cậu, nó ngơ ngác nhìn cậu một hồi mới nói: "Tiểu Thất với không đến."
Yến Tháp ngồi chồm hổm để nó có thể chạm vào người cún con
Không hiểu sao, Tiểu Thất lại ngẩng đầu nhìn cậu một cái rồi mới nhắm thẳng vào cái đuôi đang bị thương của cún con, người máy chiếu một tia sáng trắng ấm áp dịu dàng vào, nhưng cái đuôi bị thương không hề tốt lên.
Tia sáng kia mờ dần, Tiểu Thất cúi đầu nói: "Xin lỗi, phiên bản chữa trị của tôi quá thấp, không thể chữa khỏi cho nó."
Chỉ có người máy vô dụng mới không thể giải quyết được yêu cầu của chủ nhân, quả nhiên nó nên bị đào thải sớm, sau đó chủ nhân sẽ đi mua một người máy mới xinh đẹp hơn, có ích hơn.
Trong mắt Tiểu Thất xuất hiện tia sáng giống con người, mờ dần đi cùng với tia sáng trắng.
Theo như Harry nói thì căn nhà này không có ai ở lâu lắm rồi, dành riêng cho mấy người giống cậu sống, căn bản sẽ không có ai sống.
Yến Tháp đứng im nhìn cún con, cậu không tùy tiện chạm vào nó mà lấy quang não, mở camera chụp một mớ hình từ đủ mọi hướng rồi gửi cho Harry.
Harry trả lời ngay tức khắc.
[Cậu nhấn vào nút bên cạnh màn hình là có thể quay lại... chắc nhóc con của nhà nào gần đó chạy đi chơi, cậu có thể đi hỏi.]
Động tác của Yến Tháp rất nhanh, chưa được bao lâu đã gửi video sang.
Harry mở video ra, anh nhìn con cún nâu nhạt trong màn hình, mày khẽ nhíu, Maden không biết đã chạy ra sau lưng anh từ khi nào, anh ta cũng xem đoạn video Yến Tháp gửi.
Maden: "Hình như xung quanh căn nhà kia đâu có hộ nào có hình thú là chó lông nâu hay vàng gì đó."
Harry: "Tôi lấy video đi so với đăng ký cư trú là biết."
"Chúng ta đưa nó đến nhà trẻ đi..."
Quang não của hai người đột nhiên xuất hiện thông báo tin nhắn, là đại đội trưởng của đội cảnh sát Tinh Tế nhắn, kêu bọn họ tạm dừng việc đang làm để đến tổng cục họp.
Đại đội trưởng chưa bao giờ thích mấy hội nghị hình thức hoa hòe hoa sói kia, chỉ khi nào có chuyện thật sự quan trọng mới gọi bọn họ đi họp. Hai người không dám trễ nải, vội vàng chạy đến.
Chạy đến tổng cục, tất cả mọi người ngồi lung tung bên dưới, đại đổi trưởng mặt mày đen thui đứng trên bục, nghiêm trọng quẳng một câu: "Nguyên soái đến hành tinh của chúng ta."
Khi Liên Bang mới thành lập đến giờ, có tổng cộng sáu vị Nguyên soái, chia ra lãnh đạo sáu đội quân mạnh mẽ khác nhau, nhiều năm chiến tranh trôi qua, nhân viên thay đổi, quyền lợi thay đổi, tất cả quân quyền hội tụ trong tay một người, cũng chính Nguyên soái duy nhất của Liên Bang - Nguyên soái Alvis.
Lời còn chưa dứt, bên dưới đã xôn xao, có người kích động đến mức biến thành nguyên hình, đám người cứ líu ríu thảo luận.
"Nguyên soái đến hành tinh của chúng ta? Sao có thể!"
"Không biết Nguyên soái có đẹp trai như mọi người đồn thổi hay không."
"Nguyên soái đến đây làm gì?"
Hành tinh Ronan ở biên giới Liên Bang chả khác gì hành tinh bỏ hoang, kinh tế không phát triển, có đánh nhau cũng sẽ không đánh ở đây, không người hỏi han.
Một người quyền cao chức trọng như Nguyên soái sẽ đến hành tinh của bọn họ?!
Có người đùa: "Đừng nói quân đội Đế Quốc tính đi qua chúng ta để xâm chiến Liên Bang nha?"
Đội trưởng lắc đầu, mấy người bên dưới hít hà.
Trong lúc bọn họ thảo luận, đại đội trưởng âm thầm quan sát tất cả, ông chỉ nói bọn họ chú ý trị an gần đây cũng như đừng gây chuyện gì, sau đó ra hiệu giải tán.
Harry và Maden bị ông gọi ở lại.
Bọn họ còn tưởng đại đội trưởng định rủ cả hai đi tắm nắng, ai dè ông lại ném bom vào mặt cả hai.
Đại đội trưởng cau mày: "Nguyên soái mất tích gần hành tinh Ronan của chúng ta."
Hai người hết hồn, bọn họ không hề thấy tin này trên mạng, tức là tất cả đều bị gạt, nhưng Nguyên soái lợi hại như vậy sao có thể đột nhiên biến mất được.
Đối với hai người bọn họ, đại đội trưởng không giấu giếm gì, nói hết tất cả những gì mình biết.
Lúc vị Nguyên soái kia chạy ngang qua hàng tinh Ronan, tinh hạm của Nguyên soái đột nhiên mất tín hiệu, ngay cả quang não của hắn cũng không liên lạc được, tất cả đều biến mất cùng với Nguyên soái, mất tích chung với hắn còn có sĩ quan phụ tá.
Quân bộ và Thượng nghị viện không biết tại sao, hơn nửa tháng sau mới có thể tìm được tinh hạm của Nguyên soái, nhưng vẫn không tìm được người, bây giờ lãnh sự Ronan đã hạ lệnh bảo bọn họ chú ý hành tung của Nguyên soái.
Chuyện này trông có vẻ mờ ám, đám tôm tép bọn họ làm sao có thể tìm được người, nhưng nếu phía trên đã hạ lệnh thì bọn họ đành phải theo, lần này đừng có hòng rảnh rỗi.
Cùng lúc đó, ở bên của Yến Tháp.
Yến Tháp cứ cho rằng Harry sẽ đến mang cún con đi, kết quả Harry nhắn tin xin lỗi cậu, nhờ cậu chăm sóc cho cún con trước khi tìm được người nhà của nó.
Nghe thế, hai mắt Yến Tháp sáng lên, trả lời cho Harry ngay lập tức.
[Được!]
Nuôi bé con thôi mà, mặc dù cậu chưa có con, nhưng Yến Tháp rất giỏi chăm sóc con nít.
Lúc cậu sống trong xã hội loài người ở thế giới cũ, chỉ vì được vuốt lông mà đã chạy đi làm nhân viên chăn nuôi, có lẽ vì có tinh thần lực nên mấy nhóc con thật sự rất thích nhào lên người cậu.
Nghĩ đến chuyện này, Yến Tháp đã bắt đầu nhớ cuộc sống ngày nào cũng được một đống lông xù đu bám trên người.
Hiện tại, mắt Yến Tháp rơi xuống cún con duy nhất.
Không biết cún con cảm nhận được gì, cơ thể nó run nhẹ, đôi mắt ướt nhẹp mở to nhìn cậu.
Yến Tháp nhẹ nhàng bế nó lên, ngón tay gãi nhẹ cằm nó, vui vẻ nói: "Mắt em cũng vàng nè, đẹp quá đi."
Cún nhỏ thật sự là cún con, trông chỉ khoảng bảy tám tháng, bốn cái chân mềm mại hồng hào, nó đạp đạp lòng bàn tay Yến Tháp, miệng ư ử mấy tiếng.
Yến Tháp mỉm cười bóp lỗ tai dựng đứng của nó: "Thích giẫm sữa lắm hả? Vậy gọi em là Neinei nhé."
Cún con: "..."
Hiển nhiên Yến Tháp đang đùa, cậu thấy bộ dạng ngơ ngác của nó thì chụm tay bóp một lúc bốn cái chân mềm mại của cún con, sau đó chôn mặt vào đỉnh đầu lông xù của nó, hít một hơi thật sâu.
Hơi thở ấm áp phun ra, hai mắt cún con trợn to, hơi chống cự.
Mặc dù hắn không ghét người này tiếp cận mình, nhưng trước giờ hắn chưa từng tiếp xúc với bất kì ai ở khoảng cách gần thế này, cún con vỗ chân lên mặt Yến Tháp, vừa mới cử động thì đau đớn đã xâm chiếm não bộ.
Cún con lại im lặng nằm xuống, đôi mắt tròn xoe ảm đạm không chút ánh sáng, thở nhẹ đến mức không nghe rõ.
Yến Tháp cũng phát hiện không ổn, trên người cún con ngoại trừ mùi sữa ra còn xen lẫn một mùi máu nhàn nhạt.
Nụ cười trên mặt cậu tắt dần, cậu kiểm tra cún con chỉ to bằng bàn tay, cuối cùng phát hiện một vết thương trên chóp đuôi.
Có lẽ sợ bị người khác chạm vào, đuôi của cún con khéo léo cuộn tròn, ý đồ che đi chóp đuôi đã gãy.
Nhưng Yến Tháp vẫn thấy.
Mặt cậu tối sầm, nhìn cơ thể đang run nhẹ của nó, tim cậu run lên, không quan tâm chuyện nó không muốn cậu nhìn thấy vết thương đó, cho dù có không muốn cũng phải xử lí vết thương.
Yến Tháp vuốt nhẹ bộ lông mềm mại của nó, cậu bế nó vào nhà. Bên trong không hề tương xứng với vẻ ngoài cũ nát của nó, cho dù là màn hình ảo đang lơ lửng trong không khí hay quầy bar cứ chút chút lại có vài tia sáng xanh xẹt qua đều mang đầy hơi thở hiện đại.
Cho dù dụng cụ ở đây đã khá lạc hậu nhưng vẫn khiến cho Yến Tháp mở rộng tầm mắt, đáng tiếc bây giờ cậu không có tâm trạng thưởng thức những thứ này.
Hệ thống trong phòng nhận ra có người đi vào, quầy bar trắng phao vang lên giọng máy móc lạnh lùng: "Xin chào ngài, tôi là Tiểu Thất, chủ nhân thứ 816 của tôi, ngài cần giúp đỡ gì sao?"
Yến Tháp bị giọng nói đột nhiên xuất hiện dọa giật mình, sau khi bình tĩnh lại mới nói: "Xin chào Tiểu Thất, có hòm y tế không? Nó bị thương rồi."
Giọng máy móc: "Được, tôi xử lí ngay."
Trong lúc Yến Tháp còn đang nghi ngờ, quầy bar trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái cửa to bằng lỗ chó, một người máy tròn vo đi ra.
Tiểu Thất đến trước mặt Yến Tháp, bụng nó xuất hiện một cái khoang, cánh tay máy của nó thọc vào trong lục lọi một hồi, sau đó lấy băng vải và một thiết bị trông giống nhiệt kế.
Tiểu Thất chỉ cao đến đầu gối của cậu, nó ngơ ngác nhìn cậu một hồi mới nói: "Tiểu Thất với không đến."
Yến Tháp ngồi chồm hổm để nó có thể chạm vào người cún con
Không hiểu sao, Tiểu Thất lại ngẩng đầu nhìn cậu một cái rồi mới nhắm thẳng vào cái đuôi đang bị thương của cún con, người máy chiếu một tia sáng trắng ấm áp dịu dàng vào, nhưng cái đuôi bị thương không hề tốt lên.
Tia sáng kia mờ dần, Tiểu Thất cúi đầu nói: "Xin lỗi, phiên bản chữa trị của tôi quá thấp, không thể chữa khỏi cho nó."
Chỉ có người máy vô dụng mới không thể giải quyết được yêu cầu của chủ nhân, quả nhiên nó nên bị đào thải sớm, sau đó chủ nhân sẽ đi mua một người máy mới xinh đẹp hơn, có ích hơn.
Trong mắt Tiểu Thất xuất hiện tia sáng giống con người, mờ dần đi cùng với tia sáng trắng.