Chương 13: Ngày Đầu Đi Làm Đã Bị Nghiệp Quật Là Sao
“Anh trai Hạ Anh Tú đẹp trai...Yeah..Yeah”-Mình quên không đổi nhạc chuông rồi.Chết tiệt.Alo,ai gọi đấy-Hạ Nhiên nói bằng giọng ngái ngủ-Bà cô của tôi ơi! Giờ này vẫn ngủ hả trời-A Cửu hả?-Hả cái đầu cậu ấy.9 h rồi cô nương ạ.Mau dậy rồi lết cái thân đến đây cho tớ.Viện trưởng cùng mọi người đang đợi người đấy ạ.20 phút nữa phải có mặt nghe chưa?- Rồi rồi đến ngay .Hạ Nhiên rời giường rồi nhanh chóng sửa soạn đến viện nghiên cứu.Tuy đây là chi nhánh nhưng có tài trợ của nhà đầu tư nên cơ sở ở đây có thể gần bằng trụ sở chính.Hạ Nhiên quét thẻ rồi đi vào .Đón chào cô là ánh mắt không mấy thiện cảm của viện trưởng và đám đông đang soi mói,bàn tán xì xào.-Chào mọi người, tôi đã Hạ Nhiên. Mong mọi người giúp đỡ trong nửa năm tiếp theo.-Mới ngày đầu đi làm mà đã đến muộn. Không biết cô có tài năng gì mà lại được trụ sở chính đặc cách chuyển đến đây. Nếu không có năng lực thì hiện tại ngay bây giờ có thể trở về nước .-Viện trưởng vừa nói vừa nhìn cô bằng ánh mắt coi thường.-Tuy tôi nói lời này có hơi ngông cuồng nhưng như viện trưởng đã biết kẻ giỏi nhất là kẻ nắm trong tay nhiều quyền lực nhất. Mà thật không may tôi lại chính Là người như vậy. Trụ sở đã giao quyền quản lý dự án này cho tôi và nếu tôi muốn thì có thể là cả cái việc nghiên cứu này. Vì thế mong viện trưởng đừng khiến tôi phải cắt giảm nhân sự trong ngày đầu tiên đi làm được chứNói xong cô đi về phía phòng làm việc để lại viện trưởng mặt tái mét và đám đông không dám hé một lời.-Nhìn cái gì ?Đi làm việc hết đi.-Viện trưởng tức giận quát lớn rồi bỏ điĐám đông cũng nhanh chóng giải tán .Bây giờ người hâm mộ cô cũng nhiều mà kẻ ghét cô cũng không ít.*Cốc*cốc*cốc-Mời vào-Trời ơi kinh thật ngày đầu tiên đã khiến viện trưởng phải câm nín.Không hổ danh là con út của Hạ gia.Mà cậu cũng lạ ghê cơ đến đây mà phải giấu thân phận.Rồi ai cũng biết mà thôi trong nước không ai là không biết cậu mà.-Thế mới vui chứ.Mà sao tự nhiên sáng nay cằn nhằn lắm thế-Chị đại An An bắt tớ phải quản chị không được gây chuyện.Nếu không chị ấy sẽ không để tớ bước chân về nước được nữa.Cuối năm có triển lãm tranh của họa sĩ tớ thích nữa nên phải tuân lệnh thôi.- Khổ thân ghê- Biết tớ khổ thân thì sống yên bình cho tớ nhờ ,OK?-Rồi , rồi thưa tiến sĩ của đại học Harvard-Đang làm gì đấy?-Đặt mật khẩu để đổi nhạc chuông điện thoại-Nhiều lúc cảm thấy cậu rảnh quá nên ngứa nghề đấy-Do tên anh trai của mình đổi chuông điện thoại trong lúc không để ý đấy chứ.Anh ý dám thách thức tớ nên tớ chơi đến cùng thôi.-Không thể hiểu nổi gia đình của cậu.Thôi bây giờ ra ngoài đón nhà đầu tư của viện đi.Anh ta đến rồi đấy.Viện trưởng bắt tất cả ra đón tiếp đấy.Mau ra đi.-Rồi ok mà sao ồn ào thế nhỉ?-Anh ta đẹp trai phết bao nhiêu nhân viên nữ mê như điếu đổ.Nhưng làm sao anh ta có thể đẹp trai hơn tớ được.-A Cửu vuốt tóc tỏ vẻ quyến rũ.Nhưng với khuôn mặt baby thì chỉ khiến anh càng thêm đáng yêu chứ không hề quyến rũ chút nào(Tự nhiên muốn anh gả chồng .Hi hí)-Rồi thôi đi nàoHạ Nhiên cùng A Cửu chen vào đám đông rồi nhập vào đoàn người đang đón tiếp vị giấm đốc kia.Do đến muộn mà cô đứng sau cùng về phía bên phải.Tuy nhiên cô vẫn là điểm nhấn mà bất cứ ai nhìn vào vẫn có thể nhận ra .-Quý hoá cho chúng tôi được tổng giám đốc coi trọng.Nếu anh không ngại có thể dùng cơm với chúng tôi trưa nay được không?- Viện trưởng nóiBrian định từ chối nhưng nhận ra cô trong đám đông,anh mỉm cười nói:-Tất nhiên là có thể nhưng người tôi muốn dùng cơm cùng là cô ấyAnh chỉ tay vào Hạ Nhiên rồi nhìn viện trưởng.Ông nhận ra cô nhưng vẫn phải kìm nén cơn giận ,hoà nhã gọi cô lại gần-Kìa , gọi bà kìa-A Cửu vỗ vai nhắc nhởHạ Nhiên ngay khi nghe được giọng nói của Brian đã sốc.Khi cô chuẩn bị trốn thì đã bị chỉ tận mặt nên giờ cô đang suy nghĩ để tìm cách lủi đi mất nhưng không kịp nữa rồi-Tớ hiện tại muốn làm không khí quá - Hạ Nhiên nói nhìn A Cửu bằng ánh mắt tiếc nuối nhân sinh.Sau đó cô cũng hậm hực bước lại gần-Chào cô,Hân hạnh được gặp-Tôi muốn tránh anh còn chả kịp nữa là hân hạnh-Ăn nói thế hả- viện trưởng quátBrian nhăn mày nói:- Mong ông từ nay thay đổi cách cư xử với cô ấy.Ông không có tư cách mắng cô ấy .Tôi xót.-Vâng vâng- Viện trưởng toát mồ hôi kính cẩn nói“Hai người đó có gian tình rồi “,”Hoa có chủ rồi sao cướp “,”Bà cướp được tôi cho tiền “-đám đông bắt đầu bàn tán xôn xao(Anh giữ vợ thế cướp kiểu gì )Brian nhìn cô xoa đầu nói:-Hiện tại tôi còn có việc.Lát nữa sẽ có người đón em đến ăn cơm.Đừng trốn em không thoát đâu.Em là được định mệnh của tôi màBrian nói xong rời đi để lại cô đứng đấy bàng hoàng.Đám đông đã quay trở lại làm việc .A Cửu thấy cô như người mất hồn định đến hỏi thì viện trưởng bắt vào họp đánh giá sản phẩm nên phải đi theo.Hạ Nhiên vừa đi vừa chạy trong đầu một đống suy nghĩ:“Anh ta nói thế là sao?Nghĩa là mình bị theo đuổi rồi hả?Ôi trời ơi sao lại gặp nhau nữa vậy trời?Số tôi khổ quá !”Cô quay trở lại phòng làm việc bắt đầu nghĩ cách thoát thân.Nhưng tất cả đều không có hy vọng.Cô nằm ra bàn tịnh tâm nghĩ xem kiếp trước gây nạn gì mà nghiệp quật ghê quá.”Thế này chắc cuộc sống sau này không bình yên mất.Hu Hu “(Khổ chị tôi ghê.Nhưng kệ)