Chương 4: Bức Ảnh Xưa Cũ
823 Words
'Cốc cốc cốc...’ Diệp Hoan Nhan lấy hết dũng khí đứng trước cửa văn phòng tổng giám đốc ở tầng mười bảy gõ cửa.
Yên lặng.
'Cốc cốc cốc...’ Cô lại giơ tay lên gõ vài tiếng.
Vẫn không ai trả lời.
Diệp Hoan Nhan nín thở, vừa định gõ cửa lần thứ ba, trong khu văn phòng có người thò đầu ra tốt bụng nhắc: "Thư ký Diệp, vừa rồi các nhân viên cấp cao của tập đoàn có cuộc họp, tổng giám đốc Lăng đến phòng họp rồi, đoán chừng trong một chốc không về được, nếu cô có tài liệu gì cứ, để lên trên bàn anh ấy trước đi."
Cô ngớ ra, sau khi nhìn bốn phía mới phát hiện, quả nhiên khu văn phòng đúng là có ít người, chắc là đều đi họp cùng nhau.
"Được, cảm ơn." Cô mỉm cười nói một tiếng cảm ơn với người kia.
Sau đó đè tay nắm cửa xuống.
Không phải lần đầu tiênDiệp Hoan Nhan tiến vào nơi này, nhưng mỗi một lần cô đi vào, đều sẽ bị văn phòng sạch sẽ và ngăn nắp trước mặt làm cho kinh ngạc.
Lăng Hàn là một người có tính sạch sẽ cao, cho nên mỗi khi họ chung giường, mấy người giúp việc sẽ lau rửa sạch sẽ toàn thân cho cô, ngay cả lông lá trên người cũng đều được làm sạch.
Mà văn phòng của Lăng Hàn cũng hệt như con người anh, đơn giản sạch sẽ không chút tạp chất.
Đặt tài liệu lên bàn làm việc bằng gỗ đàn hương, Diệp Hoan Nhan chuẩn bị rời đi, ánh mắt lại lơ đãng bị một bức ảnh đặt trong ngăn kéo lộ ra một góc hấp dẫn.
Cô không kìm được tò mò trong lòng rút tấm ảnh đấy ra.
Đây là một bức ảnh cũ đã phai màu.
Mép ảnh có vết mòn, cứ như chủ nhân thường dùng đầu ngón tay vuốt ve nó.
Nhưng chờ Diệp Hoan Nhan thấy rõ ràng người trong hình, cô vẫn ngạc nhiên trợn to mắt.
Cô gái trong hình mặc chiếc váy ngắn theo kiểu học sinh xinh xắn, thắt bím tóc cười khẽ, đây không phải chính là cô sao!
Đây là ảnh lúc cô lên năm nhất đại học!
Tại sao Lăng Hàn có được nó!
Nắm chặt bức ảnh, Diệp Hoan Nhan nghĩ mãi không ra, cô cũng không đặt hình về chỗ cũ, mà là cầm, siết, cho đến khi sau lưng truyền tới tiếng động trầm đục.
"Cô đang làm gì?"
Bàn tay cầm tấm ảnh của Diệp Hoan Nhan lại căng thẳng, cô hoảng hốt xoay người, theo bản năng giấu bàn tay đang cầm tấm ảnh ra sau lưng.
Cô cố nặn ra nụ cười yếu ớt: “Anh... họp xong rồi à?"
Trong nội tâm, đã dâng trào làn sóng lo lắng bất an không cách nào áp chế.
"Em... em tới đưa tài liệu cho anh, thấy anh không ở đây, cho nên em liền, đặt nó trên bàn..."
Cô lắp ba lắp bắp mở miệng: “Bây giờ đã đưa... đưa xong, vậy em trước..."
Có được về trước hay không?
Lăng Hàn không nói gì, trên khuỷu tay anh vắt bộ âu phục, áo sơ mi trắng đơn giản, cho người ta một loại kinh thế hãi tục tuyệt thế, ánh mắt lạnh lùng, môi mỏng nhạt màu, trên mặt gần như không có kỳ biểu cảm dư thừa nào.
Chẳng qua đôi mắt phượng hơi nheo lại là mang theo sức ép truyền tới trái tim Diệp Hoan Nhan.
Dáng người mảnh khảnh đứng ở cửa, không phải anh không chú ý tới động tác nhỏ vừa rồi của cô, giờ phút này, liền nhìn chằm chằm cánh tay ngó sen giấu sau lưng ấy, anh chậm rãi đi tới hướng cô.
"Trong tay cầm cái gì?" Giọng nói trầm thấp, mang theo chút nghiền ngẫm.
Diệp Hoan Nhan nuốt nước miếng một cái, theo Lăng Hàn đến gần,cô từng chút lùi lại, trên lòng bàn tay cầm bức ảnh đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Không có gì." Cô lắc đầu, cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Nhưng Lăng Hàn nào sẽ tin, anh khẽ 'à' một tiếng, quay đầu đi, Diệp Hoan Nhan vội vàng tránh ra một chút..
Cử động này khiến hàng mày sắc của Lăng Hàn cau lại.
Anh gần như không cho cô thêm cơ hội phản ứng, động tác cực nhanh tiến lên một bước, lồng ngực cường tráng đè lên người cô, cô không còn chỗ lui, bị đẩy đến mép bàn, cánh tay dài của anh vươn về phía sau lưng cô.
Chỉ cảm thấy ngay lúc lòng bàn tay chợt lạnh, hai ngón tay thon dài Lăng Hàn đã kẹp lấy bức ảnh, giống như khoe khoang khẽ lung lay trước mặt cô.
'Cốc cốc cốc...’ Diệp Hoan Nhan lấy hết dũng khí đứng trước cửa văn phòng tổng giám đốc ở tầng mười bảy gõ cửa.
Yên lặng.
'Cốc cốc cốc...’ Cô lại giơ tay lên gõ vài tiếng.
Vẫn không ai trả lời.
Diệp Hoan Nhan nín thở, vừa định gõ cửa lần thứ ba, trong khu văn phòng có người thò đầu ra tốt bụng nhắc: "Thư ký Diệp, vừa rồi các nhân viên cấp cao của tập đoàn có cuộc họp, tổng giám đốc Lăng đến phòng họp rồi, đoán chừng trong một chốc không về được, nếu cô có tài liệu gì cứ, để lên trên bàn anh ấy trước đi."
Cô ngớ ra, sau khi nhìn bốn phía mới phát hiện, quả nhiên khu văn phòng đúng là có ít người, chắc là đều đi họp cùng nhau.
"Được, cảm ơn." Cô mỉm cười nói một tiếng cảm ơn với người kia.
Sau đó đè tay nắm cửa xuống.
Không phải lần đầu tiênDiệp Hoan Nhan tiến vào nơi này, nhưng mỗi một lần cô đi vào, đều sẽ bị văn phòng sạch sẽ và ngăn nắp trước mặt làm cho kinh ngạc.
Lăng Hàn là một người có tính sạch sẽ cao, cho nên mỗi khi họ chung giường, mấy người giúp việc sẽ lau rửa sạch sẽ toàn thân cho cô, ngay cả lông lá trên người cũng đều được làm sạch.
Mà văn phòng của Lăng Hàn cũng hệt như con người anh, đơn giản sạch sẽ không chút tạp chất.
Đặt tài liệu lên bàn làm việc bằng gỗ đàn hương, Diệp Hoan Nhan chuẩn bị rời đi, ánh mắt lại lơ đãng bị một bức ảnh đặt trong ngăn kéo lộ ra một góc hấp dẫn.
Cô không kìm được tò mò trong lòng rút tấm ảnh đấy ra.
Đây là một bức ảnh cũ đã phai màu.
Mép ảnh có vết mòn, cứ như chủ nhân thường dùng đầu ngón tay vuốt ve nó.
Nhưng chờ Diệp Hoan Nhan thấy rõ ràng người trong hình, cô vẫn ngạc nhiên trợn to mắt.
Cô gái trong hình mặc chiếc váy ngắn theo kiểu học sinh xinh xắn, thắt bím tóc cười khẽ, đây không phải chính là cô sao!
Đây là ảnh lúc cô lên năm nhất đại học!
Tại sao Lăng Hàn có được nó!
Nắm chặt bức ảnh, Diệp Hoan Nhan nghĩ mãi không ra, cô cũng không đặt hình về chỗ cũ, mà là cầm, siết, cho đến khi sau lưng truyền tới tiếng động trầm đục.
"Cô đang làm gì?"
Bàn tay cầm tấm ảnh của Diệp Hoan Nhan lại căng thẳng, cô hoảng hốt xoay người, theo bản năng giấu bàn tay đang cầm tấm ảnh ra sau lưng.
Cô cố nặn ra nụ cười yếu ớt: “Anh... họp xong rồi à?"
Trong nội tâm, đã dâng trào làn sóng lo lắng bất an không cách nào áp chế.
"Em... em tới đưa tài liệu cho anh, thấy anh không ở đây, cho nên em liền, đặt nó trên bàn..."
Cô lắp ba lắp bắp mở miệng: “Bây giờ đã đưa... đưa xong, vậy em trước..."
Có được về trước hay không?
Lăng Hàn không nói gì, trên khuỷu tay anh vắt bộ âu phục, áo sơ mi trắng đơn giản, cho người ta một loại kinh thế hãi tục tuyệt thế, ánh mắt lạnh lùng, môi mỏng nhạt màu, trên mặt gần như không có kỳ biểu cảm dư thừa nào.
Chẳng qua đôi mắt phượng hơi nheo lại là mang theo sức ép truyền tới trái tim Diệp Hoan Nhan.
Dáng người mảnh khảnh đứng ở cửa, không phải anh không chú ý tới động tác nhỏ vừa rồi của cô, giờ phút này, liền nhìn chằm chằm cánh tay ngó sen giấu sau lưng ấy, anh chậm rãi đi tới hướng cô.
"Trong tay cầm cái gì?" Giọng nói trầm thấp, mang theo chút nghiền ngẫm.
Diệp Hoan Nhan nuốt nước miếng một cái, theo Lăng Hàn đến gần,cô từng chút lùi lại, trên lòng bàn tay cầm bức ảnh đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Không có gì." Cô lắc đầu, cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Nhưng Lăng Hàn nào sẽ tin, anh khẽ 'à' một tiếng, quay đầu đi, Diệp Hoan Nhan vội vàng tránh ra một chút..
Cử động này khiến hàng mày sắc của Lăng Hàn cau lại.
Anh gần như không cho cô thêm cơ hội phản ứng, động tác cực nhanh tiến lên một bước, lồng ngực cường tráng đè lên người cô, cô không còn chỗ lui, bị đẩy đến mép bàn, cánh tay dài của anh vươn về phía sau lưng cô.
Chỉ cảm thấy ngay lúc lòng bàn tay chợt lạnh, hai ngón tay thon dài Lăng Hàn đã kẹp lấy bức ảnh, giống như khoe khoang khẽ lung lay trước mặt cô.