Chương 6: Buổi Biểu Diễn Của Tô Niên Hoa
744 Words
Anh tăng lực đạo trong tay, bóp khuôn mặt nhỏ nhắn ấy đến biến dạng.
Xương cốt truyền tới cơn đau, Diệp Hoan Nhan khẽ rên, chọc cho đáy lòng lạnh băng của Lăng Hàn phảng phất có một chút sợ hãi.
"Cút ra ngoài." Anh không nhìn cô nữa, không nhịn được nhíu mày, buông đôi tay đang siết cằm cô ra, cất giọng ra lệnh.
Diệp Hoan Nhan suýt nữa lảo đảo té ngã trên đất.
Cô kịp thời bắt được cạnh bàn, đứng vững vàng, cả người ngẩn ra, trong đầu phát ra tiếng 'ong ong' hỗn loạn.
"Được."
Trên đất là một vài mảnh ảnh bị xé vụn, đâm đau ánh mắt cô, uất ức cùng chua xót xông lên đầu, nhưng cô cố nén không để mình bật khóc.
Miễn cưỡng nặn ra vẻ mỉm cười, cô rũ mi mắt xuống, từ từ lê chân đi, thận trọng tránh mảnh vụn dưới đất, trước khi rời khỏi văn phòng cô còn không quên đóng cửa lại.
Bên trong văn phòng, chỉ còn lại bóng lưng đơn độc của Lăng Hàn, anh nhìn chằm chằm ảnh chụp bị xé vụn dưới đất, yết hầu khẽ lăn.
Mười mấy giây sau, anh chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhặt từng mẫu từng mẫu vụn bị xé nát lên.
Lần theo trí nhớ, anh ghép các bức ảnh lại với nhau.
Trên tấm ảnh đã lưu lại vài vết nứt sâu, tuy vậy vẫn không ngăn được nụ cười hồn nhiên của cô gái ngày ấy.
Đầu ngón tay thô ráp vuốt ve tấm ảnh, sắc mặt và ánh mắt Lăng Hàn tuy lạnh, nhưng vẫn có một chút nhiệt độ.
...
Diệp Hoan Nhan trở về chỗ ngồi, ánh mắt rưng rưng, tràn đầy mệt mỏi.
Đồng nghiệp cùng là bạn tốt Quý Tiêu Nguyệt chọc chọc cánh tay cô: “Hoan Nhan? Sao vậy? Không vui sao? Ban nãy tổng giám đốc Lăng mắng cậu à?"
Diệp Hoan Nhan lắc đầu, gặng cười: “Tớ không sao."
Thái độ và hành động tồi tệ của Lăng Hàn quả thực đã tổn thương cô, nhưng có thể là có nguyên nhân.
Nói trắng ra vẫn trách chính cô, đã làm một chuyện khiến anh không cách nào tha thứ.
"Cậu đừng có gạt mình, không sao thì sao cậu lại khóc?" Quý Tiêu Nguyệt không tin, song vì dỗ Diệp Hoan Nhan, cô ấy đảo mắt: “Đúng rồi, nghe nói thứ bảy này quảng trường Thanh Niên có buổi biểu diễn của Tô Hoa Niên, tớ trầy trật lắm mới có được hai tấm vé, cậu đi với tớ nhé!"
Hai mắt Quý Tiêu Nguyệt lấp lánh, mặt đầy mong đợi nhìn cô.
Thứ bảy...
Diệp Hoan Nhan ngớ ra, đột nhiên nhớ đến Lăng Hàn từng nói thứ bảy sẽ dẫn cô cùng về nhà cũ...
Sự kiện quan trọng đó, cô không dám cũng không muốn cãi lời anh.
Hơn nữa, cô thật sự đã rất lâu chưa về thăm bà nội rồi.
"Không được, Tiêu Nguyệt, cậu đi một mình đi nhé, thứ bảy tớ có việc rồi, không đi được." Cô uyển chuyển từ chối.
"Ôi chao! Có thể có chuyện gì chứ!" Quý Tiêu Nguyệt không ngừng lải nhải, dứt khoát tiến tới trước mặt cô, xoa xoa lỗ tai: “Tô Niên Hoa đó trời! Vé buổi biểu diễn của anh ấy khó mua đến chừng nào! Hơn nữa lại là buổi tối, sẽ không ảnh hưởng việc của cậu đâu! Chiều cậu xử lý xong công việc, buổi tối cùng tớ đi quẩy, có được không!"
Lại một lần nữa nghe cái tên 'Tô Niên Hoa' này, Diệp Hoan Nhan chỉ cảm thấy như đã từng quen biết, nhưng không sao nhớ nổi đã nghe qua ở đâu.
"Tiêu Nguyệt..." Diệp Hoan Nhan bất đắc dĩ.
"Được không được không! Tớ mặc kệ, cứ quyết định như vậy đi! Thứ bảy không gặp không về!" Quý Tiêu Nguyệt cười híp mắt giơ tay ra hiệu OK với cô, sau đó trượt ghế về, làm lời từ chối của Diệp Hoan Nhan tắc ở trong họng.
Thứ bảy...
Cũng được, Lăng Hàn chắc buổi trưa sẽ mang cô về nhà cũ, buổi chiều cô trò chuyện với bà nội một hồi, hẳn cũng có thể đi nhìn xem buổi biểu diễn nhỉ?
Chỉ mong hai người sẽ không xảy ra mâu thuẫn gì nữa.
Anh tăng lực đạo trong tay, bóp khuôn mặt nhỏ nhắn ấy đến biến dạng.
Xương cốt truyền tới cơn đau, Diệp Hoan Nhan khẽ rên, chọc cho đáy lòng lạnh băng của Lăng Hàn phảng phất có một chút sợ hãi.
"Cút ra ngoài." Anh không nhìn cô nữa, không nhịn được nhíu mày, buông đôi tay đang siết cằm cô ra, cất giọng ra lệnh.
Diệp Hoan Nhan suýt nữa lảo đảo té ngã trên đất.
Cô kịp thời bắt được cạnh bàn, đứng vững vàng, cả người ngẩn ra, trong đầu phát ra tiếng 'ong ong' hỗn loạn.
"Được."
Trên đất là một vài mảnh ảnh bị xé vụn, đâm đau ánh mắt cô, uất ức cùng chua xót xông lên đầu, nhưng cô cố nén không để mình bật khóc.
Miễn cưỡng nặn ra vẻ mỉm cười, cô rũ mi mắt xuống, từ từ lê chân đi, thận trọng tránh mảnh vụn dưới đất, trước khi rời khỏi văn phòng cô còn không quên đóng cửa lại.
Bên trong văn phòng, chỉ còn lại bóng lưng đơn độc của Lăng Hàn, anh nhìn chằm chằm ảnh chụp bị xé vụn dưới đất, yết hầu khẽ lăn.
Mười mấy giây sau, anh chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhặt từng mẫu từng mẫu vụn bị xé nát lên.
Lần theo trí nhớ, anh ghép các bức ảnh lại với nhau.
Trên tấm ảnh đã lưu lại vài vết nứt sâu, tuy vậy vẫn không ngăn được nụ cười hồn nhiên của cô gái ngày ấy.
Đầu ngón tay thô ráp vuốt ve tấm ảnh, sắc mặt và ánh mắt Lăng Hàn tuy lạnh, nhưng vẫn có một chút nhiệt độ.
...
Diệp Hoan Nhan trở về chỗ ngồi, ánh mắt rưng rưng, tràn đầy mệt mỏi.
Đồng nghiệp cùng là bạn tốt Quý Tiêu Nguyệt chọc chọc cánh tay cô: “Hoan Nhan? Sao vậy? Không vui sao? Ban nãy tổng giám đốc Lăng mắng cậu à?"
Diệp Hoan Nhan lắc đầu, gặng cười: “Tớ không sao."
Thái độ và hành động tồi tệ của Lăng Hàn quả thực đã tổn thương cô, nhưng có thể là có nguyên nhân.
Nói trắng ra vẫn trách chính cô, đã làm một chuyện khiến anh không cách nào tha thứ.
"Cậu đừng có gạt mình, không sao thì sao cậu lại khóc?" Quý Tiêu Nguyệt không tin, song vì dỗ Diệp Hoan Nhan, cô ấy đảo mắt: “Đúng rồi, nghe nói thứ bảy này quảng trường Thanh Niên có buổi biểu diễn của Tô Hoa Niên, tớ trầy trật lắm mới có được hai tấm vé, cậu đi với tớ nhé!"
Hai mắt Quý Tiêu Nguyệt lấp lánh, mặt đầy mong đợi nhìn cô.
Thứ bảy...
Diệp Hoan Nhan ngớ ra, đột nhiên nhớ đến Lăng Hàn từng nói thứ bảy sẽ dẫn cô cùng về nhà cũ...
Sự kiện quan trọng đó, cô không dám cũng không muốn cãi lời anh.
Hơn nữa, cô thật sự đã rất lâu chưa về thăm bà nội rồi.
"Không được, Tiêu Nguyệt, cậu đi một mình đi nhé, thứ bảy tớ có việc rồi, không đi được." Cô uyển chuyển từ chối.
"Ôi chao! Có thể có chuyện gì chứ!" Quý Tiêu Nguyệt không ngừng lải nhải, dứt khoát tiến tới trước mặt cô, xoa xoa lỗ tai: “Tô Niên Hoa đó trời! Vé buổi biểu diễn của anh ấy khó mua đến chừng nào! Hơn nữa lại là buổi tối, sẽ không ảnh hưởng việc của cậu đâu! Chiều cậu xử lý xong công việc, buổi tối cùng tớ đi quẩy, có được không!"
Lại một lần nữa nghe cái tên 'Tô Niên Hoa' này, Diệp Hoan Nhan chỉ cảm thấy như đã từng quen biết, nhưng không sao nhớ nổi đã nghe qua ở đâu.
"Tiêu Nguyệt..." Diệp Hoan Nhan bất đắc dĩ.
"Được không được không! Tớ mặc kệ, cứ quyết định như vậy đi! Thứ bảy không gặp không về!" Quý Tiêu Nguyệt cười híp mắt giơ tay ra hiệu OK với cô, sau đó trượt ghế về, làm lời từ chối của Diệp Hoan Nhan tắc ở trong họng.
Thứ bảy...
Cũng được, Lăng Hàn chắc buổi trưa sẽ mang cô về nhà cũ, buổi chiều cô trò chuyện với bà nội một hồi, hẳn cũng có thể đi nhìn xem buổi biểu diễn nhỉ?
Chỉ mong hai người sẽ không xảy ra mâu thuẫn gì nữa.