Chương 9: Chương 9
Sáng hôm sau, khi Âu Thiệu Dương từ trên lầu bước xuống, chuẩn bị đi làm thì nhìn thấy Tử Yên đang ngủ ngon lành ở trên sofa.Khi anh bước đến gần thì mới phát hiện, tướng ngủ của cô xấu xí đến mức lộ liễu da thịt, khiến anh không thể nhìn nổi."Triệu Tử Yên! Triệu Tử Yên!"Anh gọi cô mấy làn, cô mới mơ hồ ngồi dậy, dụi dụi mắt rồi ngẩng đầu nhìn anh, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.Âu Thiệu Dương ngoảnh mặt đi chỗ khác, giả vờ chỉnh lại cà vạt: "Hôm nay ông nội tôi xuất viện, vì vậy chiều nay mẹ tôi muốn tôi dẫn cô về nhà ăn bữa cơm tối.Vì vậy cô lo mà chuẩn bị đi, chiều tôi sẽ về đón cô."Cô vừa ngáp vừa nói: "Biết rồi."Âu Thiệu Dương hừ lạnh một tiếng rồi rời đi, vô cùng đáng ghét....Chiều hôm đó ăn trở về đó cô đến Âu gia, nhưng anh lại không tìm thấy cô, vô tình anh nhìn anh đứng bên cửa sổ phòng ngủ, nhìn thấy một cô gái có tai hồ ly và đuôi đang ngồi trên xích đu ở vườn hoa đung đưa qua lại, nhưng khi ăn chớp mắt một cái thì tai và đuôi đã biến mất."Mình bị hoa mắt sao?" Anh lầm bầm sau đó thì đi xuống lầu, cau có đứng ở trước mặt cô."Anh về rồi à?" Cô nghiêng đầu nhìn anh còn nở nụ cười tinh nghịch."Cô giỡn mặt với tôi đó à? Có biết là tôi tìm cô từ nãy đến giờ không?" Tử Yên đứng dậy khỏi xích đu, đi lướt qua anh: "Chúng ta đi thôi."Anh trợn mắt, trong lòng vô cùng bực bội.Anh cảm thấy cô gái này ngoai có nhan sắc ra thì chẳng có gì cả, tại sao những người đàn ông kia lại điêu đứng như vậy? Không lẽ bọn họ đều bị mù hết rồi?...Đến Âu gia, Âu Thiệu Dương như biến thành một người khác, cử chỉ dịu dàng, hành động tinh tế, quả là mẫu người đàn ông chuẩn mực, không chút khuyết điểm.Anh nắm tay Tử Yên, dẫn cô vào trong.Nhà chính của Âu gia quả là có khác, lớn gấp mấy lần căn biệt thự của Âu Thiệu Dương, nó giống như một lâu đài nguy ngoa tráng lệ, cho dù chứa trăm người cũng không vấn đề.Anh và cô vừa vào trong thì mẹ của anh đã vui vẻ đi đến nắm lấy tay cô: "Cuối cùng cũng hai đứa cũng về rồi, nội và mẹ chờ hai đứa từ sáng đến giờ."Một người hầu trong nhà dìu ông đi xuống lầu, nhìn thấy cô, ông liền nở nụ cười hiền hậu: "Tử Yên đó à?""Nội!" Cô bước đến đỡ lấy tay ông."Xem ra bây giờ hai người chỉ biết đến cô ấy không còn biết đến đứa cháu trai này nữa rồi." Mẹ anh đánh vào lưng anh: "Ghen tị gì chứ? Đã lớn như vầy rồi."Một người đàn ông từ trong bếp bước ra: "Thức ăn đã được chuẩn bị xong cả rồi, mọi người mau vào ăn đi cho nóng."Âu Thiệu Dương cau mày: "Vương Trạch? Sao cậu lại ở đây?"Vương Trạch vừa cởi tạp dề ra vừa nói: "Tôi nghe tin hôm nay nội của cậu xuất viện nên đến thăm ông.Sao vậy? Có vợ nên bỏ bạn à?"Anh hừ lạnh, biểu cảm đầy ghét bỏ.Bước vào bàn ăn, anh định kéo ghế giúp Tử Yên nhưng Vương Trạch lại nhanh tay hơn.Âu Thiệu Dương khó chịu nhìn Vương Trạch sau đó lại liếc sang Tử Yên, nhưng cô không có phản ứng gì còn mỉm cười cảm ơn anh ta.Trong suốt bữa ăn, anh cảm nhận được Vương Trạch cứ nhìn Tử Yên chằm chằm, ánh mắt rất kì lạ....Đến lúc ra về, mẹ anh cứ nắm lấy tay cô không buông: "Sau này rảnh thì thường xuyền về nhà chơi, nội của Thiệu Dương rất thích con, mẹ cũng rất thích, sau này mẹ con mình cũng đi shopping có được không?""Đương nhiên là được rồi ạ." "Mẹ à! Được rồi đấy, đâu phải là sinh ly tử biệt.Mẹ cứ làm quá lên." Anh thấy có hơi chướng mắt nên mới lên tiếng.Cô buông tay mẹ anh ra, sau đó chào tạm biệt: "Vậy tụi con về đây."Vương Trạch cũng chuẩn bị về: "Con cũng về đây, sau này con sẽ lại tới chơi."Khi ra xe, Vương Trạch vội vàng đuổi theo Tử Yên: "Tử Yên! Gió đêm lạnh lắm, cô mặc thêm áo đi!" Anh ta cởi vest ra khoác lên cho cô.Âu Thiệu Dương thấy vậy, cơn giận liền dâng trào, dù thế nào thì bây giờ cô cũng là người của anh mà anh ta lại dám khiêu khích trước mặt?"Cô ấy là vợ của tôi, cậu bớt lo chuyện bao đồng đi." Anh ném áo vest của Vương Trạch trả lại anh ta, sau đó cởi áo vest của mình khoác lên cho cô, sau đó thì kéo cô lên xe.Vương Trạch ngơ ngác đứng ở đó cho đến khi anh lái xe đi vẫn chưa tỉnh lại.Lúc nãy anh ta còn cảm thấy đáng tiếc khi một cô gái xinh đẹp như vậy lại rơi vào tay anh.Nhưng hành động khi nãy của anh lại không giống như lời anh nói, rõ ràng là đang quan tâm, đang đánh dấu chủ quyền chứ không hẳn là ghét bỏ..