Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
Editor: Gấu Gầy
Thuỷ triều hung hăng ào ạt đổ về rồi chậm rãi rút đi, sóng sau cao hơn sóng trước, nối tiếp không ngừng.
Tiết Bảo Thiêm cảm thấy mình như đang ở giữa sóng biển, lúc lên lúc xuống, trôi dạt dập dìu.
Nhưng đau.
Cơn đau toàn thân dần trở nên rõ ràng, cơ thể như bị tháo rời sau đó lại được lắp ráp lại một cách cẩu thả, chỉ cần hít thở một hơi là đã kéo theo hàng triệu dây thần kinh chưa trở về vị trí, cùng nhau đau nhức.
Còn có một loại đau đớn, rất kỳ lạ.
Từ một nơi không thể nói ra, đau nhức kèm theo cảm giác trướng và sưng, từng đợt trỗi lên, quay cuồng không ngừng, ẩn giấu trong những cơn đau dữ dội khác, không thể nào chịu được.
Đầu óc mơ màng, không đủ sức mở mắt, Tiết Bảo Thiêm phải cố gắng mấy lần mới có thể mở một khe hở.
Cảnh tượng đập vào mắt là bức tường sắt gỉ sét, góc tường còn có một mạng nhện to, một con nhện đỏ béo tròn đang treo trên mạng nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiết Bảo Thiêm rùng mình, cuống cuồng tránh đi ánh mắt, từ nhỏ hắn đã sợ những sinh vật nhiều chân, từng bị dọa đến mức khóc như một cô gái nhỏ, bây giờ đã gần ba mươi tuổi nhưng tật xấu vẫn không đổi, thậm chí càng trở nên nghiêm trọng.
Sau cú sốc này, tinh thần Tiết Bảo Thiêm trở nên tỉnh táo hơn nhiều. Hắn mới phát hiện mình đang nằm sấp trên một chiếc giường đơn giản.
Chuyện gì đang xảy ra?!
Tiết Bảo Thiêm lắc đầu, tâm trí lại sáng tỏ thêm một chút. Hắn nghe thấy tiếng thở nóng bỏng nặng nề, tiếng thở của một người đàn ông!
!!!
Mưa nhỏ rả rích chảy dọc theo kính cửa sổ xe, cần gạt nước trên kính chắn gió qua lại cọ xát, phát ra tiếng sột soạt, khiến người ta cảm thấy bực bội.
Tiết Bảo Thiêm nghịch một điếu thuốc, khuôn mặt u ám ẩn hiện trong làn khói trắng có chút đáng sợ, cơn mưa làm méo mó tầm nhìn của hắn hướng về căn nhà tôn rách nát bên ngoài cửa sổ xe.
Hôm qua, hắn đã tỉnh dậy trong căn nhà đó, một căn nhà không khá hơn nhà xí là bao! Hiện giờ hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác nhục nhã khi bị bàn tay to lớn của tên khốn kia đè đầu xuống gối.
Ngồi trong xe, Tiết Bảo Thiêm dùng ngón cái lau khóe mắt, nuốt một hơi thuốc dài.
Mẹ kiếp, mông đau, hắn cắn chặt điếu thuốc, di chuyển cơ thể để phần da thịt bị hành hạ hôm qua dễ chịu hơn một chút.
Cạch, cần gạt nước khó chịu bị người ta gạt nút dừng lại, Tiết Bảo Thiêm theo cánh tay kia, nhìn về phía người đàn ông to lớn ngồi bên ghế phụ.
Người đàn ông không còn trẻ, khoảng bốn mươi tuổi, thân hình cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, giọng nói hơi thô, giống như có hạt cát, không dễ nghe: "Ông chủ Tiết, muốn dạy dỗ ai? Nửa ngày rồi đấy, anh nói một lời đi."
Tiết Bảo Thiêm kẹp điếu thuốc chỉ chỉ: "Thằng công nhân ở căn nhà tôn kia, hơn hai mươi tuổi, khá cao, trông... cũng tạm được."
"Tên gì?"
"Trương Thỉ."
"Trương Thỉ nào?"
"Anh quan tâm Trương Thỉ nào làm đéo gì? Là Trương Thỉ* thắt lưng quần không chặt đấy."
(*Thỉ có nghĩa là lỏng lẻo.)
Người đàn ông trung niên nhướn mày, ngón tay gõ nhẹ hai cái lên đùi: "Ông chủ Tiết muốn dạy dỗ hắn thế nào? Chúng tôi không nhận 'việc bẩn' đâu nha."
"Bộ anh có tên trong danh sách quyên góp của Quỹ Từ thiện Trung Hoa à?" Tiết Bảo Thiêm cắn điếu thuốc, "Việc tôi giao cho anh vô cùng lành mạnh thiện lương."
Hắn hạ một chút khe cửa sổ, vứt tàn thuốc ra ngoài: "Không cần mạng sống, không cần thấy máu, chỉ cần hù dọa một chút, đánh một trận thôi, được không? Quan trọng là cái thằng quần kia phải quỳ xuống gọi tôi là ông nội."
Người đàn ông trung niên gật đầu: "Vậy thì tôi sẽ làm theo lời ông chủ Tiết nói." Anh ta nói đến điểm mấu chốt, "Bắt cóc con heo này, ông chủ Tiết trả bao nhiêu?"
Tiếng mưa đập vào xe bắt đầu mạnh mẽ, bầu trời như được kéo một tấm bạt màu xám, khói thuốc trong xe vẫn chưa tan hết, đôi mắt của Tiết Bảo Thiêm ẩn dưới bóng tối, đầy vẻ hung ác và hận thù.
"Hai trăm được không?" Hắn nén từng chữ qua kẽ răng.
||||| Truyện đề cử: |||||
Người đàn ông trung niên móc móc lỗ tai: "Hai trăm?!"
Kim đồng hồ xoay ngược một vòng, quay lại ngày hôm qua.
'Bốp' một tiếng, thanh niên trẻ tuổi đập hai trăm đồng vào mặt Tiết Bảo Thiêm.
"Mẹ nó, mày..."
Tiết Bảo Thiêm không phải người tốt lành gì, lời nói ra vừa bẩn vừa cay độc.
"Anh không hài lòng?" Hắn nghe thanh niên nói, "Không thể tăng thêm tiền được nữa, anh không đẹp trai, không đáng giá nhiều hơn được."
Chết tiệt, đây là lời khốn nạn gì vậy!
Hai tay thoát khỏi xiềng xích, Tiết Bảo Thiêm chửi ầm lên!
Nhưng vừa mới bắt đầu đã chợt im bặt, thanh niên lật người dậy liếc nhìn qua trong ánh sáng le lói, thân hình cường tráng và ánh mắt sắc bén khiến Tiết Bảo Thiêm cảm thấy sợ hãi, cơ bắp hắn căng lên, vô thức nhắm miệng lại.
Tiết Bảo Thiêm nuốt ngược lời nói, cảm thấy vừa uất ức vừa nhục nhã, không hiểu sao lại lên giường với người lạ, bây giờ còn không dám chửi một câu!
Chịu đựng cơn đau, hắn bò dậy tìm điện thoại của mình. Thanh niên đã mặc quần xong, đưa cho Tiết Bảo Thiêm cái điện thoại lục ra từ trong đống đồ của hắn.
Tiết Bảo Thiêm nổi giận đùng đùng giật lấy, mở màn hình bắt đầu bấm số: "Tao con mẹ nó báo cảnh sát bây giờ!"
"Làm gì vậy hả?" Thanh niên giật lấy điện thoại, cúp máy nhíu mày hỏi, "Tại sao lại báo cảnh sát? Chúng ta thỏa thuận rồi mà."
"Xạo chó! Con mẹ nó tao là trai thẳng chính hiệu!"
Thanh niên 'Chậc' một tiếng, chậm rãi ngồi xổm bên giường nhìn Tiết Bảo Thiêm.
"Tôi nghe người ta nói có thể tìm trai bao ở phố bar, chỉ có mình anh trong con hẻm đó, anh cầu xin tôi dẫn anh rời khỏi, tôi nói tôi tìm người để ngủ cùng, anh nói được, tôi nói tôi ở hơi xa, anh nói không sao, miễn là tôi dẫn anh rời khỏi con hẻm đó, đi đâu cũng được."
"Bậy bạ... cậu đang nói mớ đéo gì vậy..." Trong đầu Tiết Bảo Thiêm dường như có những hình ảnh lộn xộn chợt lóe qua, một bóng người cao lớn cũng như bây giờ ngồi xổm trước mặt mình nói "Chỗ tôi hơi xa, điều kiện cũng không tốt lắm."
"Tôi... lúc đó bị người ta đánh đến mức không được tỉnh táo, cậu không phân biệt được đó là lời mê sảng hay sao?!"
"Rất khó phân biệt."
"Hơn nữa, tôi mình đầy thương tích, cậu cũng nhẫn tâm xuống tay cho được?"
"Quả sự rất xấu, nhưng anh cầu xin tôi, cầu xin tôi dẫn anh đi, tôi lại là người lòng mềm."
"Đậu má! Tao sẽ không để yên cho mày!" Tiết Bảo Thiêm đột nhiên đập mạnh vào vô lăng, hắn quay đầu nhìn người đàn ông trung niên, "Tiết gia tôi không thiếu tiền, con heo này anh phải bắt cho bằng được! Ngoài ra, giúp tôi điều tra xem hôm qua hai thằng khốn nào ở phố sau bar đánh tôi bất tỉnh!"
—-------
Thuỷ triều hung hăng ào ạt đổ về rồi chậm rãi rút đi, sóng sau cao hơn sóng trước, nối tiếp không ngừng.
Tiết Bảo Thiêm cảm thấy mình như đang ở giữa sóng biển, lúc lên lúc xuống, trôi dạt dập dìu.
Nhưng đau.
Cơn đau toàn thân dần trở nên rõ ràng, cơ thể như bị tháo rời sau đó lại được lắp ráp lại một cách cẩu thả, chỉ cần hít thở một hơi là đã kéo theo hàng triệu dây thần kinh chưa trở về vị trí, cùng nhau đau nhức.
Còn có một loại đau đớn, rất kỳ lạ.
Từ một nơi không thể nói ra, đau nhức kèm theo cảm giác trướng và sưng, từng đợt trỗi lên, quay cuồng không ngừng, ẩn giấu trong những cơn đau dữ dội khác, không thể nào chịu được.
Đầu óc mơ màng, không đủ sức mở mắt, Tiết Bảo Thiêm phải cố gắng mấy lần mới có thể mở một khe hở.
Cảnh tượng đập vào mắt là bức tường sắt gỉ sét, góc tường còn có một mạng nhện to, một con nhện đỏ béo tròn đang treo trên mạng nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiết Bảo Thiêm rùng mình, cuống cuồng tránh đi ánh mắt, từ nhỏ hắn đã sợ những sinh vật nhiều chân, từng bị dọa đến mức khóc như một cô gái nhỏ, bây giờ đã gần ba mươi tuổi nhưng tật xấu vẫn không đổi, thậm chí càng trở nên nghiêm trọng.
Sau cú sốc này, tinh thần Tiết Bảo Thiêm trở nên tỉnh táo hơn nhiều. Hắn mới phát hiện mình đang nằm sấp trên một chiếc giường đơn giản.
Chuyện gì đang xảy ra?!
Tiết Bảo Thiêm lắc đầu, tâm trí lại sáng tỏ thêm một chút. Hắn nghe thấy tiếng thở nóng bỏng nặng nề, tiếng thở của một người đàn ông!
!!!
Mưa nhỏ rả rích chảy dọc theo kính cửa sổ xe, cần gạt nước trên kính chắn gió qua lại cọ xát, phát ra tiếng sột soạt, khiến người ta cảm thấy bực bội.
Tiết Bảo Thiêm nghịch một điếu thuốc, khuôn mặt u ám ẩn hiện trong làn khói trắng có chút đáng sợ, cơn mưa làm méo mó tầm nhìn của hắn hướng về căn nhà tôn rách nát bên ngoài cửa sổ xe.
Hôm qua, hắn đã tỉnh dậy trong căn nhà đó, một căn nhà không khá hơn nhà xí là bao! Hiện giờ hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác nhục nhã khi bị bàn tay to lớn của tên khốn kia đè đầu xuống gối.
Ngồi trong xe, Tiết Bảo Thiêm dùng ngón cái lau khóe mắt, nuốt một hơi thuốc dài.
Mẹ kiếp, mông đau, hắn cắn chặt điếu thuốc, di chuyển cơ thể để phần da thịt bị hành hạ hôm qua dễ chịu hơn một chút.
Cạch, cần gạt nước khó chịu bị người ta gạt nút dừng lại, Tiết Bảo Thiêm theo cánh tay kia, nhìn về phía người đàn ông to lớn ngồi bên ghế phụ.
Người đàn ông không còn trẻ, khoảng bốn mươi tuổi, thân hình cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, giọng nói hơi thô, giống như có hạt cát, không dễ nghe: "Ông chủ Tiết, muốn dạy dỗ ai? Nửa ngày rồi đấy, anh nói một lời đi."
Tiết Bảo Thiêm kẹp điếu thuốc chỉ chỉ: "Thằng công nhân ở căn nhà tôn kia, hơn hai mươi tuổi, khá cao, trông... cũng tạm được."
"Tên gì?"
"Trương Thỉ."
"Trương Thỉ nào?"
"Anh quan tâm Trương Thỉ nào làm đéo gì? Là Trương Thỉ* thắt lưng quần không chặt đấy."
(*Thỉ có nghĩa là lỏng lẻo.)
Người đàn ông trung niên nhướn mày, ngón tay gõ nhẹ hai cái lên đùi: "Ông chủ Tiết muốn dạy dỗ hắn thế nào? Chúng tôi không nhận 'việc bẩn' đâu nha."
"Bộ anh có tên trong danh sách quyên góp của Quỹ Từ thiện Trung Hoa à?" Tiết Bảo Thiêm cắn điếu thuốc, "Việc tôi giao cho anh vô cùng lành mạnh thiện lương."
Hắn hạ một chút khe cửa sổ, vứt tàn thuốc ra ngoài: "Không cần mạng sống, không cần thấy máu, chỉ cần hù dọa một chút, đánh một trận thôi, được không? Quan trọng là cái thằng quần kia phải quỳ xuống gọi tôi là ông nội."
Người đàn ông trung niên gật đầu: "Vậy thì tôi sẽ làm theo lời ông chủ Tiết nói." Anh ta nói đến điểm mấu chốt, "Bắt cóc con heo này, ông chủ Tiết trả bao nhiêu?"
Tiếng mưa đập vào xe bắt đầu mạnh mẽ, bầu trời như được kéo một tấm bạt màu xám, khói thuốc trong xe vẫn chưa tan hết, đôi mắt của Tiết Bảo Thiêm ẩn dưới bóng tối, đầy vẻ hung ác và hận thù.
"Hai trăm được không?" Hắn nén từng chữ qua kẽ răng.
||||| Truyện đề cử: |||||
Người đàn ông trung niên móc móc lỗ tai: "Hai trăm?!"
Kim đồng hồ xoay ngược một vòng, quay lại ngày hôm qua.
'Bốp' một tiếng, thanh niên trẻ tuổi đập hai trăm đồng vào mặt Tiết Bảo Thiêm.
"Mẹ nó, mày..."
Tiết Bảo Thiêm không phải người tốt lành gì, lời nói ra vừa bẩn vừa cay độc.
"Anh không hài lòng?" Hắn nghe thanh niên nói, "Không thể tăng thêm tiền được nữa, anh không đẹp trai, không đáng giá nhiều hơn được."
Chết tiệt, đây là lời khốn nạn gì vậy!
Hai tay thoát khỏi xiềng xích, Tiết Bảo Thiêm chửi ầm lên!
Nhưng vừa mới bắt đầu đã chợt im bặt, thanh niên lật người dậy liếc nhìn qua trong ánh sáng le lói, thân hình cường tráng và ánh mắt sắc bén khiến Tiết Bảo Thiêm cảm thấy sợ hãi, cơ bắp hắn căng lên, vô thức nhắm miệng lại.
Tiết Bảo Thiêm nuốt ngược lời nói, cảm thấy vừa uất ức vừa nhục nhã, không hiểu sao lại lên giường với người lạ, bây giờ còn không dám chửi một câu!
Chịu đựng cơn đau, hắn bò dậy tìm điện thoại của mình. Thanh niên đã mặc quần xong, đưa cho Tiết Bảo Thiêm cái điện thoại lục ra từ trong đống đồ của hắn.
Tiết Bảo Thiêm nổi giận đùng đùng giật lấy, mở màn hình bắt đầu bấm số: "Tao con mẹ nó báo cảnh sát bây giờ!"
"Làm gì vậy hả?" Thanh niên giật lấy điện thoại, cúp máy nhíu mày hỏi, "Tại sao lại báo cảnh sát? Chúng ta thỏa thuận rồi mà."
"Xạo chó! Con mẹ nó tao là trai thẳng chính hiệu!"
Thanh niên 'Chậc' một tiếng, chậm rãi ngồi xổm bên giường nhìn Tiết Bảo Thiêm.
"Tôi nghe người ta nói có thể tìm trai bao ở phố bar, chỉ có mình anh trong con hẻm đó, anh cầu xin tôi dẫn anh rời khỏi, tôi nói tôi tìm người để ngủ cùng, anh nói được, tôi nói tôi ở hơi xa, anh nói không sao, miễn là tôi dẫn anh rời khỏi con hẻm đó, đi đâu cũng được."
"Bậy bạ... cậu đang nói mớ đéo gì vậy..." Trong đầu Tiết Bảo Thiêm dường như có những hình ảnh lộn xộn chợt lóe qua, một bóng người cao lớn cũng như bây giờ ngồi xổm trước mặt mình nói "Chỗ tôi hơi xa, điều kiện cũng không tốt lắm."
"Tôi... lúc đó bị người ta đánh đến mức không được tỉnh táo, cậu không phân biệt được đó là lời mê sảng hay sao?!"
"Rất khó phân biệt."
"Hơn nữa, tôi mình đầy thương tích, cậu cũng nhẫn tâm xuống tay cho được?"
"Quả sự rất xấu, nhưng anh cầu xin tôi, cầu xin tôi dẫn anh đi, tôi lại là người lòng mềm."
"Đậu má! Tao sẽ không để yên cho mày!" Tiết Bảo Thiêm đột nhiên đập mạnh vào vô lăng, hắn quay đầu nhìn người đàn ông trung niên, "Tiết gia tôi không thiếu tiền, con heo này anh phải bắt cho bằng được! Ngoài ra, giúp tôi điều tra xem hôm qua hai thằng khốn nào ở phố sau bar đánh tôi bất tỉnh!"
—-------