Chương 1 : Một tên "Đại Ca".
Vũ trụ này có rất nhiều biến số, chính nhân loại cũng là một loại biến số trong chuỗi công thức của vũ trụ. Mỗi một hành động cử chỉ của chúng ta ảnh hưởng ít nhiều từ vũ trụ và ngược lại, vũ trụ ảnh hưởng đến chúng ta.
Hoàng Phủ. Một tên du côn đầu đường xó chợ, từ nhỏ mồ côi cha mẹ, ông bà cưu mang đến năm 8 tuổi, trong một vũ lũ lụt do vỡ đập hắn mất đi cuối cùng hai người thân nhân. Một mình bươn trải, từ rửa bát đến đứng đầu băng đảng gangtes khét tiếng. Máu là thứ không thể thiếu, mạng người là không thể không thu. Thậm chí nhổ cỏ tận gốc, giết cả nhà từ già trẻ lớn bé đều đã làm. Thế mà hắn lại mắc sai lầm. Để đứa bé nhà Lâm gia này sống sót.
-Sao vậy hả Hoàng Phủ. -Lâm Mai Hương cười quyễn rũ. Lấy móng tay nhấc cằm Hoàng Phủ lên. Hiện ra là khuân mặt một gã trung niên nghiêm nghị, điềm tĩnh.
-Ta đang nghĩ sai lầm khi năm đó để lọt dư nghiệt Lâm gia.
-Ha ha ta cũng chẳng liên quan gì đến cái gia tốc đó. Nhưng mà... ngươi giết là chị gái ta, nên mạng ngươi.... ta thu.
-Ta chỉ cầu ngươi một việc.
-Hử... nói xem, biết đâu ta sẽ xem xét.
-Việc năm đó là do một tay ta giết vào Lâm gia, các huynh đệ của ta không có lỗi, tha cho họ một đường đi.
-Ha ha Hoàng Phủ a hoàng phủ, ngươi quả nhiên làm ta kinh ngạc. Đến nước này, ta giết đại ca của bọn hắn mà còn muốn ta thả cho chúng một đường. Hahaha...
-Các huynh đệ...
-Đại ca, bọn ta cam tâm a đại ca... mạng của bọn ta là do ngươi cưu mang bọn ta....
-Câm mồm. Ta là ta, các ngươi còn vợ con ở nhà. Nghe đây, qua hôm nay, nếu ai có tư tưởng trả thù Hoàng Phủ ta có làm ma cũng không để các ngươi gọi ta một tiếng Đại ca.
Những tên du côn kia im lặng. Anh Phủ của bọn hắn, người cưu mang bọn hắn hai mươi mấy năm trời. Ai cũng rưng rưng nước mắt. Cảnh tượng hơn trăm tên đại hán to cao đen hôi nước mắt nước mũi làm người ta thấy thật kì lạ. Lâm Mai Hương cũng có chút thổn thức. Hoàng Mạc Phủ này thật sự rất có uy nghiêm, rất có hình mẫu của một người anh cả a. Nếu không phải là kẻ thù giết chị thì nàng cũng không đành lòng giết đi.
-Các ngươi nghe rõ hết chưa hả.
Hoàng Phủ hét lớn.
-Rõ... Đại ca.
Hơn trăm tên đại hán đông thanh hô to.
-Ngươi xem.
Hoàng Phủ nhìn Lâm Mai Hương. Lam Mai Hương thở dài một hơi. Anh mắt có chút kính lể nhìn hắn, nói.
-Đc ta đáp ứng với ngươi, bọn chúng đều được tha. Nhưng... ta sẽ giám sát chúng nếu ai dám có ý gây bất lơi cho ta...
Nói đến nàng cũng không nói nữa, nhưng Hoàng Phủ cũng hiểu ý của nàng.
-Có lời này của Lâm Đại Tỷ ta yên tâm rồi. Mạng ta ở đây, lấy đi.
Pùng. Hắn cảm thấy trời đất quay cuồng, bên tai vẫn văng vẳng âm thanh bọn đàn em hô "Đại ca, Đại Ca" liên tục...... Lâm Mai Hương thở dài, đây mới là một tên "Đại Ca" chân chính.
To be continue.