Chương 2: Chương 2
Lúc đó, nhà họ Phương ở thủ đô.Hôm nay, một lần nữa, bà chủ nhà họ Phương vừa mới được cứu sống từ trong tay Hắc Bạch Vô Thường, nhưng tình hình sức khoẻ cũng chưa quá khả quan!Ở thủ đô có bốn gia tộc siêu giàu và nhà họ Phương chính là một trong số đó, nguyên nhân bởi vì nhà họ Phương là nhà giàu quyền quý kế thừa nghiệp y học cổ truyền đã mấy trăm năm, trong giới thương nghiệp cũng là đầu tàu thuộc mấy lĩnh vực, ngồi vững vị trí đầu bảng trong bốn nhà.Hiện tại chín người con trai của nhà họ Phương đang ngồi trong phòng họp gia đình, sắc mặt ai nấy đều nặng nề u ám, đơn giản là vì mẹ của bọn họ cũng chính là bà lớn hiện giờ của nhà họ Phương – Trúc Như bệnh tật quanh năm, lúc này rất có thể sẽ rời khỏi thế gian bất cứ lúc nào cho nên mọi người ở đây đều rất lo lắng.Phương Hải ngồi ở chủ vị, vốn mới hơn năm mươi tuổi nhưng bây giờ trông ông cứ như già hơn cả chục tuổi, mái tóc bạc trắng, quản gia đứng ở phía sau lưng Phương Hải cũng mang vẻ mặt sầu bi.Ông quản gia tên là Phương Thành, là con trai của người làm trong nhà họ Phương, lớn hơn Phương Hải một tuổi.Thế hệ này có mỗi một mình Phương Hải là đứa con trai duy nhất vậy nên từ nhỏ hai người bọn họ đã lớn lên bên nhau, tình cảm khăng khít như anh em ruột thịt.Phương Hải thở dài một hơi, bình ổn lại tâm trạng một chút rồi mở miệng nói với Phương Xuyên Bách ngồi ở dưới: "Phương thị sau này sẽ do con làm chủ, Phương Thành, thông báo cho cố vấn pháp lý, ngày mai sẽ chính thức bàn giao.”Phương Thành nghe xong đáp một tiếng.“Vâng!” Phương Xuyên Bách cũng nhíu mày rồi đáp lại.Thực ra bắt đầu từ bốn năm trước, tất cả công việc của tập đoàn Phương thị đều đã do anh tiếp nhận, chỉ là chưa chính thức ký tên mà thôi.Khi đó em gái mất tích, mẹ đổ bệnh không dậy nổi, cha lại từ bỏ toàn bộ công việc để dốc lòng chăm sóc cho mẹ, hiện giờ cơ thể của mẹ đã không thể gắng gượng được nữa nên anh cũng hiểu được quyết định của cha.Ông muốn dành thời gian ở bên mẹ trong những tháng ngày cuối cùng của cuộc đời, nhưng khi anh nhìn thấy cơ thể của cha, đáy mắt cũng lộ ra nét lo lắng nồng đậm."Cha, cha phải giữ gìn sức khoẻ, con sẽ tăng cường nghiên cứu chế tạo phương thuốc kia thêm lần nữa, nhất định sẽ...""Con đã tiếp quản được bốn năm nhưng việc nghiên cứu chế tạo đã có tiến triển gì chưa? Mẹ con đã như vậy rồi, có thuốc hay không cũng chẳng thể thay đổi được, cha sẽ không để cho bà ấy phải cô đơn.”Nhắc đến vợ, giọng nói của Phương Hải càng ngày càng trầm thấp, ông ho nhẹ một chút rồi nói tiếp: "Còn em gái của mấy đứa thì sao, đã hơn ba năm rồi sao vẫn chưa tìm được, ngay cả một chút manh mối cũng không có ư?”Cả đám anh em đều xấu hổ cúi đầu, ai cũng không dám tiếp lời.Đúng lúc đó, điện thoại cá nhân của Phương Xuyên Bách đột nhiên vang lên.Phương Xuyên Bách vừa mới lấy điện thoại di động ra."Cha đã nói bao nhiêu lần rồi, sức khỏe của mẹ con không tốt, khi ở nhà phải tắt tiếng điện thoại...!Tránh để..." Phương Hải còn chưa kịp nói hết câu trách cứ thì nhận ra vợ mình bây giờ ngay cả những cảm giác cơ bản nhất cũng không thể cảm nhận được, lửa giận lại lớn hơn vài phần.Ông đưa tay ra giật điện thoại của con trai mình."Cha ngược lại muốn nhìn xem có chuyện gì quan trọng mà lại khiến con không để ý đến phép tắc như thế."Ông nhận điện thoại, còn chưa kịp mở miệng thì đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nói suy yếu đến cực hạn: "Alo, có phải là anh Cả...!Phương Xuyên Bách không ạ? Lộc Bảo...!Đau quá, Anh...!Cả ơi, anh mau đến đưa Lộc Bảo về nhà đi..."Giọng nói nhỏ yếu càng ngày càng bé, mãi cho đến lúc hoàn toàn không thể nghe thấy được nữa.Phương Hải ngơ ngác, hai mắt trợn tròn."Con bé… Con bé nói gì cơ?”"Con bé? Con bé là ai ạ?”“Lộc… Lộc Bảo?”Lúc này Phương Xuyên Bách mới phản ứng lại, không kiểm soát được mà lớn tiếng hét vào điện thoại: "Lộc Bảo à? Lộc Bảo, em đang ở đâu? Em trả lời anh đi…”.