Chương 4: Chương 4
Lúc này, một tên vệ sĩ sải bước đi tới, cung kính nói với bọn họ: "Thương tích trên người cô chủ đều do cha nuôi đánh mà ra, hắn là một tên sâu rượu, mẹ nuôi thì nghiện cờ bạc, cũng thường xuyên ngược đãi cô chủ, còn nữa...!Còn nữa, bọn họ còn bắt cô chủ đi ăn xin từ rất nhỏ! Người của chúng ta đã canh giữ bọn họ." Nói xong, vệ sĩ lùi lại đợi lệnh."Canh giữ cẩn thận cho tôi, chờ Lộc Bảo đi ra lại nói." Phương Xuyên Bách sợ cha tức giận công tâm nên quyết định hoãn chuyện đó lại.Anh khuyên nhủ cha: "Cha, bây giờ quan trọng nhất là em gái, những người khác để sau hẵng nói, con nhất định không buông tha cho bọn họ đâu!" Câu cuối cùng anh gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói, như thể muốn nghiến răng mà cắn chết bọn họ.Phương Hải nhìn cửa phòng cấp cứu đóng chặt, trong đầu ông hiện ra gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của con gái.Ông lo lắng đi qua đi lại.Anh Chín Phương Nam Tinh bình thường vô tâm vô phế lúc này cũng hiểu chuyện khuyên nhủ cha: "Cha, người cứ ngồi xuống chờ em gái đi, chẳng lẽ còn không tin vào y thuật của anh Sáu sao? Chắc chắn em gái sẽ ổn thôi!" Cậu nói xong thì lôi kéo, đỡ cha Phương ngồi xuống ghế sô pha ở bên ngoài phòng phẫu thuật.Mọi người nhà họ Phương đều ngồi yên lặng chờ đợi, không khí căng thẳng, nếu bây giờ có cây kim rơi xuống đất có khi cũng nghe thấy được.Bốn tiếng sau cửa phòng phẫu thuật mới mở ra, Phương Quân Thiên đi ra đầu tiên, anh gỡ khẩu trang xuống, nói: "Cha, em gái đã qua cơn nguy hiểm, nhưng còn phải tu dưỡng một khoảng thời gian dài nữa mới tốt lên được."Phương Hải gật gật đầu, nhìn Lộc Bảo được đẩy ra ngoài, trán quấn băng gạc, chân tay và bụng cũng bị quấn băng gạc kín mít như một cái xác ướp nhỏ.Lộc Bảo vốn gầy guộc chẳng được mấy lạng thịt, nay trông càng nhỏ bé đáng thương hơn.Phương Hải nhìn Lộc Bảo như vậy khiến ông lập tức nước mắt lưng tròng, mấy người anh trai cũng đau lòng rơi lệ, bé mới bao nhiêu tuổi chứ? Một đứa bé đáng yêu, nhỏ bé như vậy, sao bọn súc sinh kia lại nhẫn tâm ra tay cho được? Lộc Bảo vốn là công chúa nhỏ được người nhà họ Phương nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.Đáng ra phải được sống một cuộc sống vui sướng vô lo vô nghĩ mà không phải lưu lạc đầu đường xó chợ, bị người ta đánh đập, ngược đãi! Nếu bọn họ đến chậm chỉ một bước thôi, khả năng cao sẽ vĩnh viễn không được gặp lại Lộc Bảo nữa! Nghĩ đến đây, Phương Hải càng đau như xé lòng, cộng với sự xót xa trước người vợ bệnh tật bao năm.Cuối cùng, ông không chịu nổi nữa mà trợn mắt ngất đi.Cha...!Ông chủ...!Cha...!Cha...!Những tiếng kêu hỗn loạn không ngừng vang lên khiến một đám người luống cuống chân tay.Phương Xuyên Bách cùng Lộc Bảo đi đến phòng bệnh, những người khác thì cùng đưa cha Phương đi cấp cứu.Phương Quân Thiên dùng phương pháp y học cổ truyền là châm cứu để cha Phương nhanh chóng tỉnh lại.Vừa tỉnh lại, ông lập tức tìm Lộc Bảo, sợ rằng bản thân vừa rồi nhìn thấy Lộc Bảo chỉ là một giấc mơ.Lộc Bảo là cô con gái duy nhất của nhà họ Phương, là đứa bé vợ ông mong chờ bao nhiêu năm mới có được.Phương Quân Thiên thấy vậy vội vàng an ủi cha Phương: "Cha! Cha! Người đừng kích động, Lộc Bảo đang nằm trong phòng bệnh bên cạnh rồi ạ!" Cha Phương nắm chặt cánh tay Phương Quân Thiên, kích động nói: "Mau dẫn cha qua đó!"Cả nhóm người di chuyển sang phòng VIP bên cạnh, chỉ thấy Lộc Bảo nhỏ bé đang nằm lọt thỏm trên giường bệnh, gương mặt chẳng bằng lòng bàn tay người lớn trắng xám như tờ giấy, làm cho ai thấy cũng chỉ muốn thực sự lại gần ôm chặt bé vào lòng và hôn thật nhẹ vào gò má đáng thương ấy!Lúc này, Lộc Bảo cảm thấy rất ấm áp, như thể được ánh mặt trời mùa xuân chiếu rọi vào người, cũng không cảm thấy đói bụng, cơ thể không đau.Chỉ là, bên cạnh có cái máy gì đó cứ liên tục kêu "tách, tách, tách", còn có giọng một ông lão đang gọi bé nữa."Lộc Bảo, anh Cả đến đón em rồi đây!""Lộc Bảo, con tỉnh lại đi!""Lộc Bảo...!Lộc Bảo...".