Chương 5 : Hứa Thiên Tuyết
>Đám thiếu niên này tại thời điểm nhìn thấy dung mạo của thiếu nữ đều là giật mình, lập tức nhao nhao cúi đầu xuống, không dám nói nữa, âm thầm lui về phía sau tạo ra một con đường.
Thiếu nữ dọc theo con đường đám người tách ra mà đi tới, nàng cử chỉ tôn quý ưu nhã, giữa hai hàng lông mày khẽ cau lại mang theo một cỗ tức giận, cho người ta cảm giác mười phần áp bách, nàng thân mang một thân váy dài màu lam nhạt vừa vặn ôm trọn những đường cong tuyệt mỹ, có lồi có lõm, da thịt như tuyết, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, nhất là cặp mắt đen nhánh linh động tản ra mị lực nhàn nhạt.
" Mỹ nữ, thực sự là mỹ nữ "
Đáy lòng Hứa Phong tán thưởng một câu, thiếu nữ khí tức giống như nụ hoa hồng chớm nở, khí chất ưu nhã tôn quý, đợi cho khi nở rộ sẽ kinh diễm không biết bao nhiêu người. Ở kiếp trước Hứa Phong khi còn là sinh viên cũng thấy qua không ít mỹ nữ là đối tượng theo đuổi của đám nam sinh. Nhưng nếu so với thiếu nữ đang đứng trước mặt hắn này quả thật là không thể sánh bằng.
Thiếu nữ tên là Hứa Thiên Tuyết, là nhị tiểu thư Hứa gia, nữ nhi của Hứa Lập - nhị thúc của Hứa Phong. Nàng là đường tỷ của hắn, ngày bình thường trong Hứa gia nàng là người đối xử tốt nhất với hắn.
"Nhị tiểu thư, ngươi còn muốn làm chỗ dựa cho tên phế vật này sao? Ngươi còn không biết tên phế vật này đả thương người, cướp đi đan dược thuộc về chúng ta! Hành vi ngông cuồng này hoàn toàn có thể bẩm báo gia chủ đại nhân!"
Hứa Bá Sơn trầm mặt nói, nếu như trong thế hệ trẻ tuổi bên trong Hứa gia có người khiến hắn e ngại, khẳng định chỉ có một người đó là Hứa Thiên Tuyết.
Không chỉ bởi vì Hứa Thiên Tuyết là nhị tiểu thư, càng là bởi vì thực lực bản thân nàng.
Hứa Thiên Tuyết thiên phú võ đạo cực cao, nghe nói đã nhận được mấy chỗ học viện mời gia nhập, là nhân vật phong vân trong thế hệ trẻ Hứa gia.
"Chỉ cần một ngày ta còn lưu tại Hứa gia, thì không cho phép các ngươi khi dễ Hứa Phong!"
Hứa Thiên Tuyết kiên định nói, nàng đứng trước người Hứa Phong, đem hắn hoàn toàn bảo hộ ở phía sau lưng, trên thân phát tán khí tràng để các thiếu niên ở đây không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Ha ha ha! Tiểu phế vật, ngươi cứ trốn ở sau lưng nữ nhân mãi sao! Ta cho ngươi biết, nhị tiểu thư có thể bảo vệ ngươi nhất thời chứ không thể bảo vệ ngươi cả đời, để ta xem về sau ngươi ứng phó làm sao! Tuy vậy nói đi cũng phải nói lại, ngươi là phế vật nha, không trốn ở sau lưng nữ nhân thì phải làm thế nào đây, ài". Hứa Bá Sơn mỉa mai nói, hiện tại Hứa Thiên Tuyết đang che chở Hứa Phong, hắn không có biện pháp nào nên dứt khoát mỉa mai cho hả giận.
"Hứa Bá Sơn, ngươi chớ quá mức!"
Sắc mặt Hứa Thiên Tuyết phát lạnh, trên thân nàng tỏa ra nguyên lực ba động nhàn nhạt, nhất thời làm cho những thiếu niên này nhao nhao lui lại một bước.
"Hừ! Tiểu phế vật, hôm nay coi như số ngươi gặp may, bất quá sự tình ngươi cướp đi đan dược sẽ không như thế mà xong, ngươi chờ đó cho ta!"
Hứa Bá Sơn hừ lạnh một tiếng, quay người chuẩn bị rời đi, những thiếu niên khác cũng biết hôm nay không thể động đến Hứa Phong, bất đắc dĩ cũng rời đi theo.
Lưu Quảng yên lặng theo dõi tình thế, không khỏi tiếc nuối thở dài, tràng diện tốt đẹp cứ như vậy bị Hứa Thiên Tuyết phá hủy.
"Ta đã cho các ngươi đi sao!"
Ngay tại lúc lúc này, Hứa Phong một mực không có lên tiếng đột nhiên nói.
Đây là không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng là làm bao người giật mình. Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn hắn, bao gồm cả Hứa Thiên Tuyết.
Hắn điên rồi sao?
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người còn đang chăm chú nhìn mình, Hứa Phong một bước phóng ra, đứng bên cạnh Hứa Thiên Tuyết. Hắn nhìn thật sâu thiếu nữ trước mặt mọi người bảo vệ mình, trên mặt lộ ra một nụ cười nhu hòa...
"Nhị tỷ, bọn hắn nói rất đúng, ta không thể để tỷ bảo hộ ta cả đời được! Đây là việc mà ta phải đối mặt, hãy để chính ta giải quyết đi!" Hứa Phong ôn nhu nói.
Hắn là người ân oán phân minh, Hứa Thiên Tuyết vì hắn mà làm hết thảy hắn đều nhớ kỹ trong lòng, cuộc sống sau này, hắn sẽ không để cho nàng nhận bất kỳ khi nhục gì.
Chợt, Hứa Phong đưa ánh mắt về phía Hứa Bá Sơn.
"Hứa Bá Sơn, ngươi mới vừa nói, ta đỡ đượt một quyền của của ngươi, sự tình Ngưng Khí Đan coi như xong." Hứa Phong thản nhiên nói.
"Không sai!" Hứa Bá Sơn trên mặt nở nụ cười âm lãnh.
"Vậy được rồi! Ta cũng không làm khó ngươi, nếu ngươi có thể đỡ một quyền của ta, sự việc các ngươi nhục mạ ta coi như xong!" Thanh âm của Hứa Phong tuy không lớn, nhưng lại giống như sấm dậy nổ vang bên tai mỗi người.
Đôi mỹ mâu trong như nước hồ thu của Hứa Thiên Tuyết nhìn chằm chằm Hứa Phong, đối với đứa đường đệ bình thường nàng hay bảo hộ này rất là hiếu kì. Hôm nay sao hắn dám cùng Hứa Bá Sơn quyết đấu? Hắn có cái gì có thể dựa vào sao?
Sau một khắc, nàng liền lắc đầu, loại bỏ hết ý nghĩ hoang đường, nàng tìm không thấy bất luận lý do gì để Hứa Phong có thể chiến thắng, thậm chí việc Hứa Phong có chống đỡ quyền của Hứa Bá Sơn hay không cũng không dám chắc.
Hứa Bá Sơn là võ giả Hóa Khí Cảnh, thực lực siêu việt Ngưng Khí Cảnh chứ đừng nói là đối phó với người không có tu vi võ đạo như Hứa Phong.
"Hứa Phong, đệ..."
Hứa Thiên Tuyết muốn nói lại thôi, nàng muốn mở miệng khuyên nhủ Hứa Phong, thế nhưng Hứa Phong đã khoe khoang khoác lác, nàng muốn nhúng tay cũng không ổn, trong lòng chỉ có thể âm thầm tức giận, ta giúp ngươi ngăn phiền phức, chính ngươi còn đứng ra, thật là...
"Nhị tỷ, tỷ yên tâm đi! Đối phó với hắn, một quyền là đủ!" Hứa Phong nhìn Hứa Thiên Tuyết sầu lo, mở miệng an ủi.
"Cuồng vọng!"
Hứa Bá Sơn quát lạnh một tiếng, sắc mặt hắn dữ tợn, ngay trước mặt nhiều đệ tử Hứa gia như vậy bị Hứa Phong xem thường khiến hắn cảm giác bị vũ nhục rất lớn.
"Hừ! Bây giờ khoác lác quá sớm! Chờ ngươi tiếp của ta một quyền này rồi nói sau!"
Thân hình Hứa Bá Sơn khẽ động, nhanh chóng hướng về Hứa Phong mà tiến lên. Ngay tại thời điểm đến trước người Hứa Phong thì đột nhiên nâng lên nắm đấm, trong nháy mắt nguyên lực tràn đầy cuồng bạo nổi lên, trực tiếp oanh kích về phía Hứa Phong.
Hứa Phong bình tĩnh đứng tại chỗ, không tránh không né, lạnh lùng nhìn nắm đấm cuồng bạo đang đến kia, quyền kình như gió, phảng phất đem tất cả không khí trước mặt đánh về phía hắn.