Chương : 3
***
Nàng đứng phía trước cửa sổ phòng khách, lưng quay về nó. Nàng cảm thấy lạnh, nhưng nàng không muốn đến gần lò sưởi. Nàng muốn đứng càng xa cửa ra vào càng tốt. Nàng muốn nhìn thấy anh ta cho rõ khi anh ta bước vào phòng. Nàng không muốn anh ta có thể nắm được mình trước khi nàng giữ được bình tĩnh khi anh ta vào.
Nàng biết, anh ta đã đến rồi. Nàng đã nghe tiếng ồn ào ngoài hành lang trước đó năm phút. Anh ta sẽ đến phòng khách này nhanh thôi. Papa đã không nói nhiều về anh ta. Tất cả các việc phải làm đã được nói rõ sáng nay. Anh ta sẽ đến đây, Cha không đưa anh ta theo về. Papa gần như đổ sụp xuống khi về đến nhà, và bây giờ thì đang ngồi trong cái ghế bành lớn ở phòng làm việc của mình, vốn đã được mang đặt vào đó cách đây vài tuần để ông có thể tiếp tục mọi công việc buôn bán như bình thường. Papa nên lên giường nghỉ ngơi, nhưng nàng biết cha sẽ không nằm đó một khi công việc của ngày hôm nay chưa hoàn tất.
Nàng không muốn ngồi. Nàng không muốn anh ta nắm bắt được tình thế bất lợi của nàng khi anh ta vào phòng. Nàng đứng im lìm trước cửa sổ. Và sau đó có tiếng gõ nhẹ và cửa mở ra.
Anh ta là người đàn ông kiêu ngạo và khắc nghiệt, nàng quyết định sẽ gây ấn tượng trước tiên. Với toàn bộ sự thể hiện của khuôn mặt, quai hàm và cách hất cằm lên cũng như tia nhìn tóe lửa của anh ta đã cho nàng thấy là anh ta chẳng có vẻ gì hài lòng với tình cảnh này cả. Anh ta sẽ hài lòng hơn nếu có được tiền của Papa mà không phải nhận lấy trách nhiệm lo cho nàng trong cuộc mặc cả này chăng, nàng suy nghĩ. Và nàng hất cằm lên một chút.
Anh ta cũng điển trai, tóc nâu đậm và hơi dài, nét mặt thì bình thường, mắt xanh. Anh ta không cao lắm, nhưng là người vạm vỡ, khỏe mạnh, là loại đàn ông nhàn rỗi, chỉ biết cưỡi ngựa, hoặc chơi quyền anh hay môn thể dục nào đó để giữ thể hình chứ không vì mục đích gì cả. Anh ta là bá tước - nàng nhắc cho mình nhớ - là một người nhàn rỗi và ngạo mạn. Ngoại trừ việc anh ta không giàu. Anh ta đã tiêu xài hoang phí và là một tay chơi có hạng. Nàng giữ cho vai mình thẳng và nhìn anh ta một cách điềm tĩnh.
Anh ta đẹp trai hơn Wildfred.
“Cô Transome?” Anh ta hỏi từng chữ, hay nàng tưởng tượng như vậy.
Thế nàng có thể là ai nữa chứ? Nàng không nói gì và nàng chỉ khẽ nhún đầu gối cúi chào, không quá cúi chào như nghi thức xã giao yêu cầu trong những sự kiện đặc biệt.
Anh ta tiếp tục:
“Tôi là Falloden, rất hân hạnh được biết cô.” và anh ta cúi chào thật thanh lịch - Randolph Pierce.
Pierce, nàng sẽ là bà Eleanor Pierce, nàng suy nghĩ và nghiên cứu cái tên lạ kỳ này trong đầu. Tên anh ta là Randolph. Papa đã chỉ nói đến tước vị của anh ta. Như thể không có người nào kế tục anh ta. Nhưng sau này, có lẽ cũng sẽ không có ai cả.
Nàng không đáp trả cái cúi chào của anh ta.
Anh ta bước vài bước ngang phòng để đến gần nàng hơn, và nàng ước lượng đầu nàng chỉ đến ngang miệng anh ta, nếu anh ta đứng trước mặt nàng. Sự suy nghĩ này đã làm cho nàng cảm thấy lạnh hơn một chút.
Anh ta nói:
“Tôi đã được cha cô cho phép đến thăm cô.”
Mặt anh ta có vẻ khắc nghiệt hơn khi nhìn gần, và ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào toàn khuôn mặt anh ta. Và mắt anh ta nhìn xanh hơn nữa.
Vâng, tất nhiên là vậy rồi. Thật là những từ ngữ ngớ ngẩn. Có lý do gì khác nữa để anh ta đến đây chứ? Nàng biết, thời khắc này rất khó khăn cho anh ta cũng như cho nàng, nhưng nàng không muốn để anh ta được dễ dàng hơn. Ô, nàng không muốn. Anh ta có thể chưa bao giờ kiếm ra được số của cải như vầy trong hàng triệu năm, trong khi Papa đã phải làm việc cực nhọc cả đời mới có, và số của cải này sẽ được trao cho anh ta với gánh nặng duy nhất là lo lắng cho cuộc sống của nàng. Ít nhất là hãy để cho anh ta bất lợi một chút.
Anh ta nói tiếp:
“Tôi rất vinh dự được hỏi cưới cô về làm vợ.”
Cuối cùng, nàng trả lời:
“Vâng, tất nhiên. Và câu trả lời của tôi là vâng. Tất nhiên.”
Nàng tự đắc trả lời với một giọng khinh rẻ, lạnh lùng. Nàng không nói tiếp “thưa Ngài”. Trong suốt thời gian học ở trường cũng như học ở nhà với bà gia sư trước đây, nàng đã được dạy là phải nhún đầu gối cúi chào và nói thưa ngài trong những dịp cần thiết. Nhưng nàng không muốn nói. Anh ta không phải là quý Ngài của nàng. Chưa phải, ít nhất là vậy.
Anh ta nhìn nàng thô bạo, và như không biết làm cách nào để có thể tiếp tục được. Nàng cảm thấy thắng lợi một chút và không thông cảm gì với khó khăn của anh ta cả. Và cũng không có gì bất lợi cho bản thân nàng. Nàng không quan tâm đến việc đã hơn mười phút trôi qua mà cả hai vẫn chưa nói tiếp những lời nào cả.
Anh ta nói:
“Vậy thì tôi là người đàn ông may mắn.”
Anh ta cúi chào và đưa tay phải về phía nàng.
Bàn tay với những ngón dài, thon, được cắt sửa gọn gàng. Bàn tay của một nhà quý tộc. Nàng nhìn vào nó một hồi trước khi đặt tay nàng vào. Nhưng bàn tay ấm áp và mạnh mẽ một cách lạ kỳ, nàng cảm nhận được khi anh ta nắm tay nàng. Và sau đó anh ta cầm bàn tay nàng đưa lên môi – một đôi môi ấm – và tia mắt của nàng di chuyển từ hai cánh tay rồi lên đến đôi mắt anh ta. Chúng rất xanh và lạnh, và điềm tĩnh nhìn nàng cũng như nàng đang điềm tĩnh nhìn anh ta vậy.
Anh ta ghét nàng cũng như nàng ghét anh ta, nàng nghĩ vậy. Tốt. Điều đó tốt. Hãy để cho anh ta phải chịu đựng vì tiền của Papa chứ.
Anh ta lại nói tiếp:
“Tôi hiểu, mong ước của cha cô là lễ cưới sẽ được tổ chức vào tuần tới. Điều này sẽ tiện cho cô chứ, thưa cô?”
“Tất nhiên.” - nàng trả lời – “Nếu chúng ta đợi thêm chút thời gian nào nữa, cha tôi sẽ chết. Ngay cả như thế này, cha tôi cũng có thể không đợi nổi.”
Một tia sáng lóe lên trong mắt cho thấy anh ta có phần sửng sốt trước sự thẳng thắn của nàng. Anh ta nói:
“Tôi rất buồn về tình trạng sức khỏe của ba cô. Thật là đau đớn cho cô.”
Làm sao anh ta có thể biết điều gì về nàng hay những gì làm nàng đau khổ chứ? Anh ta không lo lắng đến gì cả nhưng lại đưa tay nhận lấy của cải của Cha. Cha sẽ không phải vội vàng hoặc thiếu cân nhắc trong việc sắp đặt cuộc sống của nàng nếu Cha không phải sắp chết thế này.
Nàng trả lời:
“Tất cả chúng ta sẽ chết, sớm hơn hoặc trễ hơn thôi.”
“Vâng.” – chỉ một từ duy nhất được thốt ra một cách lạnh lùng – “Tuần tới lễ cưới sẽ được tổ chức, thưa cô. Tôi đã có kế hoạch đi về thôn quê để đón Giáng sinh, nhưng tất nhiên, tất cả vẫn sẽ tùy thuộc vào sức khỏe của cha cô.”
“Cha tôi sẽ không thể kéo dài hơn nữa.” Nàng nói, và cố giữ cho mình bình tĩnh và lạnh lùng, nói như thể đó là một sự thật giản đơn, điều mà mấy tháng và mấy tuần trước đây đã từng làm cho nàng đau lòng như thế nào. Cha đang sống bằng thời gian vay mượn, và chỉ nhờ lòng kiên định của mình để giữ cho ông có thể sống đến lễ cưới. Nàng chắc chắn rằng ông có thể chờ đến lễ cưới được, nhưng sẽ chỉ kéo dài được vài ngày sau khi cưới mà thôi.
“Vâng, sau là” – anh ta vừa bước lui về phía sau, vừa đan chặt hai tay phía sau lưng, và nhìn nàng từ đầu xuống chân, và nói tiếp – “mọi việc có vẻ đã được xếp đặt thỏa đáng. Chúng ta sẽ cùng nhau đến phòng làm việc của cha cô chứ? Ông muốn gặp cả hai chúng ta sau khi hoàn tất buổi gặp mặt này.”
Anh ta đưa một cánh tay ra cho nàng vịn vào, nàng biết thế. Nhưng nàng lướt ngang anh ta đi đến cửa, đứng đợi cho anh ta đến và mở cửa ra, bởi vì nếu nàng tự mình mở cửa sẽ không phù hợp với cách cư xử lịch sự mà xã hội đòi hỏi. Nàng đi trước dẫn đường băng ngang hành lang, gật đầu ra lệnh cho người hầu mở cửa khi nàng đến phòng làm việc của Cha.
“Ồ, các con” - Cha nàng nói, tựa lưng vào ghế - “đã gặp mặt, và thảo luận tất cả chưa?”
“Cô Transome đã bằng lòng làm vợ tôi, thưa ông.” – giọng nói cứng nhắc của bá tước cất lên phía sau nàng.
Cha đã uống thuốc được khoảng một giờ. Nhưng nàng có thể thấy là Cha vẫn còn bị đau lắm. Điều này làm cho nàng rùng mình và lo sợ. Điều gì sẽ xảy ra nếu như các loại thuốc uống sẽ không hiệu quả nữa? Ông cười và đưa tay ra phía nàng, nói:
“Con gái yêu của cha, hãy đến đây và ôm cha nào.”
Nhưng đó là những câu nói từ lâu rồi. Cha đã quên là, đã từ lâu, nàng đã không thể ôm chặt ông cũng như không ngồi vào lòng ông như thuở nhỏ, để kể cho ông nghe mọi chuyện đã xảy đến với mình suốt cả ngày ra sao. Nàng cũng đã không đụng vào người ông quá mạnh, ngoài những vuốt ve nhẹ nhàng trìu mến. Nàng đi ngang phòng, đặt tay mình lên tay cầm của ghế để tựa vào và hôn nhẹ lên trán Cha. Ông để tay xuống ghế.
“Cha nên nằm nghỉ ở giường.” Nàng nói, và giọng của nàng có vẻ lạnh lùng và cộc lốc. Nàng biết tại sao giọng nàng lại thế. Vì bá tước Falloden đang đứng yên lặng cách đó vài bước đã làm nàng không tự nhiên được.
Cha cười thầm, nói:
“Nhưng đây là một sự kiện quan trọng. Ellie, con hãy rung chuông cho người hầu mang trà và rượu vào đây, hôm nay không phải như mọi ngày, mà là ngày con trở thành vị hôn thê của một vị bá tước.”
“Papa” – cô trả lời, cũng với giọng lạnh lùng như trước – “papa cần nghỉ ngơi.”
“Tôi phải đi ngay thôi, nếu ông thứ lỗi cho tôi,” – Bá tước nói với một giọng cũng giống như cô, đúng là một buổi đính hôn lạ đời, nàng nghĩ – “tôi có một cuộc hẹn khẩn.”
Với thợ may của anh ta à, nàng nghĩ chắc thế, hay là với thợ kim hoàn, hay với thợ cắt tóc của anh ta.
“À.” – cha nàng nói, và đưa tay cho bá tước – “Chúng ta phải để anh đi thôi, phải vậy không Ellie?”
Nàng thấy anh ta hơi lưỡng lự một chút khi đưa tay ra siết chặt tay Papa. Và nàng cảm thấy nhẹ cả người khi cha nàng gọi nàng kêu người hầu để tiễn khách ra về. Nàng không gọi họ, vì sau đó tự nàng đã làm việc tiễn khách đó.
Dường như họ sẽ không gặp nhau lần nào nữa, cho đến ngày làm lễ cưới ở nhà thờ vào tuần sau. Họ sẽ thành chồng thành vợ, nàng nghĩ với một chút bối rối khi nàng nhìn anh ta cúi chào và đưa tay xin phép cầm tay mình. Họ phải sống thân tình với nhau trong suốt cuộc sống của mình sau này - một người lạ ở giai cấp mà nàng căm ghét sẽ sống với nàng - là người xuất thân từ tầng lớp mà anh ta khinh thường. Nàng đang cố giữ cho những suy nghĩ của mình thoát ra khỏi hình ảnh của Wilfred.
“Ellie” – Cha nàng đưa tay về phía nàng, và nàng ôm lấy bằng cả hai tay mình, sau đó đưa tay ông lên áp vào má mình – “bây giờ cha có thể chết rất an lòng. Chưa hẳn là lúc này đâu. Cha sẽ sống đến ngày đám cưới của con, và có lẽ thêm một hoặc hai ngày sau đó. Nhưng con không được khóc thương cho cha quá lâu sau đó. Cha đã làm được tất cả những gì cha muốn trong cuộc sống, thậm chí được tốt hơn nữa kia. Và cha biết con sẽ có một cuộc sống được bảo đảm, kính trọng và hạnh phúc sau này. Cha thật là người may mắn.”
“Cha” – nàng vừa nói, vừa quay mặt mình lại để hôn tay ông, sau đó cẩn thận đặt tay ông lên bụng như cũ. Và nàng chớp mắt, kiên quyết. Còn đủ thời gian để nàng khóc, nhưng không phải bây giờ. “Con sẽ giúp Cha đến phòng ngủ. Cha sẽ thấy thoải mái hơn nếu được nằm trên giường mình.”
“Cha nghĩ là con đúng,” – Ông trả lời – “cha sẽ đi liền. Con thấy anh ta đẹp trai chứ, Ellie? rất khó tìm thấy một anh chàng vừa đẹp trai, vừa có tước vị vừa sở hữu những điền trang thôn quê rộng lớn như anh ta. Ông cười mỉm. Ellie của cha sẽ là bá tước phu nhân. Và anh ta cũng trẻ nữa, hơn con chưa đến mười tuổi mà. Đám này thì tốt hơn nhiều đám ông Henly mà cha đã nhắm cho con trước đây. Ông ta già gần bằng cha. Con có hạnh phúc không, con gái?”
“Con sẽ hạnh phúc hơn nếu cha nằm trong giường kia.” Nàng trả lời gay gắt.
Ông cười thầm một mình.
Nàng đứng phía trước cửa sổ phòng khách, lưng quay về nó. Nàng cảm thấy lạnh, nhưng nàng không muốn đến gần lò sưởi. Nàng muốn đứng càng xa cửa ra vào càng tốt. Nàng muốn nhìn thấy anh ta cho rõ khi anh ta bước vào phòng. Nàng không muốn anh ta có thể nắm được mình trước khi nàng giữ được bình tĩnh khi anh ta vào.
Nàng biết, anh ta đã đến rồi. Nàng đã nghe tiếng ồn ào ngoài hành lang trước đó năm phút. Anh ta sẽ đến phòng khách này nhanh thôi. Papa đã không nói nhiều về anh ta. Tất cả các việc phải làm đã được nói rõ sáng nay. Anh ta sẽ đến đây, Cha không đưa anh ta theo về. Papa gần như đổ sụp xuống khi về đến nhà, và bây giờ thì đang ngồi trong cái ghế bành lớn ở phòng làm việc của mình, vốn đã được mang đặt vào đó cách đây vài tuần để ông có thể tiếp tục mọi công việc buôn bán như bình thường. Papa nên lên giường nghỉ ngơi, nhưng nàng biết cha sẽ không nằm đó một khi công việc của ngày hôm nay chưa hoàn tất.
Nàng không muốn ngồi. Nàng không muốn anh ta nắm bắt được tình thế bất lợi của nàng khi anh ta vào phòng. Nàng đứng im lìm trước cửa sổ. Và sau đó có tiếng gõ nhẹ và cửa mở ra.
Anh ta là người đàn ông kiêu ngạo và khắc nghiệt, nàng quyết định sẽ gây ấn tượng trước tiên. Với toàn bộ sự thể hiện của khuôn mặt, quai hàm và cách hất cằm lên cũng như tia nhìn tóe lửa của anh ta đã cho nàng thấy là anh ta chẳng có vẻ gì hài lòng với tình cảnh này cả. Anh ta sẽ hài lòng hơn nếu có được tiền của Papa mà không phải nhận lấy trách nhiệm lo cho nàng trong cuộc mặc cả này chăng, nàng suy nghĩ. Và nàng hất cằm lên một chút.
Anh ta cũng điển trai, tóc nâu đậm và hơi dài, nét mặt thì bình thường, mắt xanh. Anh ta không cao lắm, nhưng là người vạm vỡ, khỏe mạnh, là loại đàn ông nhàn rỗi, chỉ biết cưỡi ngựa, hoặc chơi quyền anh hay môn thể dục nào đó để giữ thể hình chứ không vì mục đích gì cả. Anh ta là bá tước - nàng nhắc cho mình nhớ - là một người nhàn rỗi và ngạo mạn. Ngoại trừ việc anh ta không giàu. Anh ta đã tiêu xài hoang phí và là một tay chơi có hạng. Nàng giữ cho vai mình thẳng và nhìn anh ta một cách điềm tĩnh.
Anh ta đẹp trai hơn Wildfred.
“Cô Transome?” Anh ta hỏi từng chữ, hay nàng tưởng tượng như vậy.
Thế nàng có thể là ai nữa chứ? Nàng không nói gì và nàng chỉ khẽ nhún đầu gối cúi chào, không quá cúi chào như nghi thức xã giao yêu cầu trong những sự kiện đặc biệt.
Anh ta tiếp tục:
“Tôi là Falloden, rất hân hạnh được biết cô.” và anh ta cúi chào thật thanh lịch - Randolph Pierce.
Pierce, nàng sẽ là bà Eleanor Pierce, nàng suy nghĩ và nghiên cứu cái tên lạ kỳ này trong đầu. Tên anh ta là Randolph. Papa đã chỉ nói đến tước vị của anh ta. Như thể không có người nào kế tục anh ta. Nhưng sau này, có lẽ cũng sẽ không có ai cả.
Nàng không đáp trả cái cúi chào của anh ta.
Anh ta bước vài bước ngang phòng để đến gần nàng hơn, và nàng ước lượng đầu nàng chỉ đến ngang miệng anh ta, nếu anh ta đứng trước mặt nàng. Sự suy nghĩ này đã làm cho nàng cảm thấy lạnh hơn một chút.
Anh ta nói:
“Tôi đã được cha cô cho phép đến thăm cô.”
Mặt anh ta có vẻ khắc nghiệt hơn khi nhìn gần, và ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào toàn khuôn mặt anh ta. Và mắt anh ta nhìn xanh hơn nữa.
Vâng, tất nhiên là vậy rồi. Thật là những từ ngữ ngớ ngẩn. Có lý do gì khác nữa để anh ta đến đây chứ? Nàng biết, thời khắc này rất khó khăn cho anh ta cũng như cho nàng, nhưng nàng không muốn để anh ta được dễ dàng hơn. Ô, nàng không muốn. Anh ta có thể chưa bao giờ kiếm ra được số của cải như vầy trong hàng triệu năm, trong khi Papa đã phải làm việc cực nhọc cả đời mới có, và số của cải này sẽ được trao cho anh ta với gánh nặng duy nhất là lo lắng cho cuộc sống của nàng. Ít nhất là hãy để cho anh ta bất lợi một chút.
Anh ta nói tiếp:
“Tôi rất vinh dự được hỏi cưới cô về làm vợ.”
Cuối cùng, nàng trả lời:
“Vâng, tất nhiên. Và câu trả lời của tôi là vâng. Tất nhiên.”
Nàng tự đắc trả lời với một giọng khinh rẻ, lạnh lùng. Nàng không nói tiếp “thưa Ngài”. Trong suốt thời gian học ở trường cũng như học ở nhà với bà gia sư trước đây, nàng đã được dạy là phải nhún đầu gối cúi chào và nói thưa ngài trong những dịp cần thiết. Nhưng nàng không muốn nói. Anh ta không phải là quý Ngài của nàng. Chưa phải, ít nhất là vậy.
Anh ta nhìn nàng thô bạo, và như không biết làm cách nào để có thể tiếp tục được. Nàng cảm thấy thắng lợi một chút và không thông cảm gì với khó khăn của anh ta cả. Và cũng không có gì bất lợi cho bản thân nàng. Nàng không quan tâm đến việc đã hơn mười phút trôi qua mà cả hai vẫn chưa nói tiếp những lời nào cả.
Anh ta nói:
“Vậy thì tôi là người đàn ông may mắn.”
Anh ta cúi chào và đưa tay phải về phía nàng.
Bàn tay với những ngón dài, thon, được cắt sửa gọn gàng. Bàn tay của một nhà quý tộc. Nàng nhìn vào nó một hồi trước khi đặt tay nàng vào. Nhưng bàn tay ấm áp và mạnh mẽ một cách lạ kỳ, nàng cảm nhận được khi anh ta nắm tay nàng. Và sau đó anh ta cầm bàn tay nàng đưa lên môi – một đôi môi ấm – và tia mắt của nàng di chuyển từ hai cánh tay rồi lên đến đôi mắt anh ta. Chúng rất xanh và lạnh, và điềm tĩnh nhìn nàng cũng như nàng đang điềm tĩnh nhìn anh ta vậy.
Anh ta ghét nàng cũng như nàng ghét anh ta, nàng nghĩ vậy. Tốt. Điều đó tốt. Hãy để cho anh ta phải chịu đựng vì tiền của Papa chứ.
Anh ta lại nói tiếp:
“Tôi hiểu, mong ước của cha cô là lễ cưới sẽ được tổ chức vào tuần tới. Điều này sẽ tiện cho cô chứ, thưa cô?”
“Tất nhiên.” - nàng trả lời – “Nếu chúng ta đợi thêm chút thời gian nào nữa, cha tôi sẽ chết. Ngay cả như thế này, cha tôi cũng có thể không đợi nổi.”
Một tia sáng lóe lên trong mắt cho thấy anh ta có phần sửng sốt trước sự thẳng thắn của nàng. Anh ta nói:
“Tôi rất buồn về tình trạng sức khỏe của ba cô. Thật là đau đớn cho cô.”
Làm sao anh ta có thể biết điều gì về nàng hay những gì làm nàng đau khổ chứ? Anh ta không lo lắng đến gì cả nhưng lại đưa tay nhận lấy của cải của Cha. Cha sẽ không phải vội vàng hoặc thiếu cân nhắc trong việc sắp đặt cuộc sống của nàng nếu Cha không phải sắp chết thế này.
Nàng trả lời:
“Tất cả chúng ta sẽ chết, sớm hơn hoặc trễ hơn thôi.”
“Vâng.” – chỉ một từ duy nhất được thốt ra một cách lạnh lùng – “Tuần tới lễ cưới sẽ được tổ chức, thưa cô. Tôi đã có kế hoạch đi về thôn quê để đón Giáng sinh, nhưng tất nhiên, tất cả vẫn sẽ tùy thuộc vào sức khỏe của cha cô.”
“Cha tôi sẽ không thể kéo dài hơn nữa.” Nàng nói, và cố giữ cho mình bình tĩnh và lạnh lùng, nói như thể đó là một sự thật giản đơn, điều mà mấy tháng và mấy tuần trước đây đã từng làm cho nàng đau lòng như thế nào. Cha đang sống bằng thời gian vay mượn, và chỉ nhờ lòng kiên định của mình để giữ cho ông có thể sống đến lễ cưới. Nàng chắc chắn rằng ông có thể chờ đến lễ cưới được, nhưng sẽ chỉ kéo dài được vài ngày sau khi cưới mà thôi.
“Vâng, sau là” – anh ta vừa bước lui về phía sau, vừa đan chặt hai tay phía sau lưng, và nhìn nàng từ đầu xuống chân, và nói tiếp – “mọi việc có vẻ đã được xếp đặt thỏa đáng. Chúng ta sẽ cùng nhau đến phòng làm việc của cha cô chứ? Ông muốn gặp cả hai chúng ta sau khi hoàn tất buổi gặp mặt này.”
Anh ta đưa một cánh tay ra cho nàng vịn vào, nàng biết thế. Nhưng nàng lướt ngang anh ta đi đến cửa, đứng đợi cho anh ta đến và mở cửa ra, bởi vì nếu nàng tự mình mở cửa sẽ không phù hợp với cách cư xử lịch sự mà xã hội đòi hỏi. Nàng đi trước dẫn đường băng ngang hành lang, gật đầu ra lệnh cho người hầu mở cửa khi nàng đến phòng làm việc của Cha.
“Ồ, các con” - Cha nàng nói, tựa lưng vào ghế - “đã gặp mặt, và thảo luận tất cả chưa?”
“Cô Transome đã bằng lòng làm vợ tôi, thưa ông.” – giọng nói cứng nhắc của bá tước cất lên phía sau nàng.
Cha đã uống thuốc được khoảng một giờ. Nhưng nàng có thể thấy là Cha vẫn còn bị đau lắm. Điều này làm cho nàng rùng mình và lo sợ. Điều gì sẽ xảy ra nếu như các loại thuốc uống sẽ không hiệu quả nữa? Ông cười và đưa tay ra phía nàng, nói:
“Con gái yêu của cha, hãy đến đây và ôm cha nào.”
Nhưng đó là những câu nói từ lâu rồi. Cha đã quên là, đã từ lâu, nàng đã không thể ôm chặt ông cũng như không ngồi vào lòng ông như thuở nhỏ, để kể cho ông nghe mọi chuyện đã xảy đến với mình suốt cả ngày ra sao. Nàng cũng đã không đụng vào người ông quá mạnh, ngoài những vuốt ve nhẹ nhàng trìu mến. Nàng đi ngang phòng, đặt tay mình lên tay cầm của ghế để tựa vào và hôn nhẹ lên trán Cha. Ông để tay xuống ghế.
“Cha nên nằm nghỉ ở giường.” Nàng nói, và giọng của nàng có vẻ lạnh lùng và cộc lốc. Nàng biết tại sao giọng nàng lại thế. Vì bá tước Falloden đang đứng yên lặng cách đó vài bước đã làm nàng không tự nhiên được.
Cha cười thầm, nói:
“Nhưng đây là một sự kiện quan trọng. Ellie, con hãy rung chuông cho người hầu mang trà và rượu vào đây, hôm nay không phải như mọi ngày, mà là ngày con trở thành vị hôn thê của một vị bá tước.”
“Papa” – cô trả lời, cũng với giọng lạnh lùng như trước – “papa cần nghỉ ngơi.”
“Tôi phải đi ngay thôi, nếu ông thứ lỗi cho tôi,” – Bá tước nói với một giọng cũng giống như cô, đúng là một buổi đính hôn lạ đời, nàng nghĩ – “tôi có một cuộc hẹn khẩn.”
Với thợ may của anh ta à, nàng nghĩ chắc thế, hay là với thợ kim hoàn, hay với thợ cắt tóc của anh ta.
“À.” – cha nàng nói, và đưa tay cho bá tước – “Chúng ta phải để anh đi thôi, phải vậy không Ellie?”
Nàng thấy anh ta hơi lưỡng lự một chút khi đưa tay ra siết chặt tay Papa. Và nàng cảm thấy nhẹ cả người khi cha nàng gọi nàng kêu người hầu để tiễn khách ra về. Nàng không gọi họ, vì sau đó tự nàng đã làm việc tiễn khách đó.
Dường như họ sẽ không gặp nhau lần nào nữa, cho đến ngày làm lễ cưới ở nhà thờ vào tuần sau. Họ sẽ thành chồng thành vợ, nàng nghĩ với một chút bối rối khi nàng nhìn anh ta cúi chào và đưa tay xin phép cầm tay mình. Họ phải sống thân tình với nhau trong suốt cuộc sống của mình sau này - một người lạ ở giai cấp mà nàng căm ghét sẽ sống với nàng - là người xuất thân từ tầng lớp mà anh ta khinh thường. Nàng đang cố giữ cho những suy nghĩ của mình thoát ra khỏi hình ảnh của Wilfred.
“Ellie” – Cha nàng đưa tay về phía nàng, và nàng ôm lấy bằng cả hai tay mình, sau đó đưa tay ông lên áp vào má mình – “bây giờ cha có thể chết rất an lòng. Chưa hẳn là lúc này đâu. Cha sẽ sống đến ngày đám cưới của con, và có lẽ thêm một hoặc hai ngày sau đó. Nhưng con không được khóc thương cho cha quá lâu sau đó. Cha đã làm được tất cả những gì cha muốn trong cuộc sống, thậm chí được tốt hơn nữa kia. Và cha biết con sẽ có một cuộc sống được bảo đảm, kính trọng và hạnh phúc sau này. Cha thật là người may mắn.”
“Cha” – nàng vừa nói, vừa quay mặt mình lại để hôn tay ông, sau đó cẩn thận đặt tay ông lên bụng như cũ. Và nàng chớp mắt, kiên quyết. Còn đủ thời gian để nàng khóc, nhưng không phải bây giờ. “Con sẽ giúp Cha đến phòng ngủ. Cha sẽ thấy thoải mái hơn nếu được nằm trên giường mình.”
“Cha nghĩ là con đúng,” – Ông trả lời – “cha sẽ đi liền. Con thấy anh ta đẹp trai chứ, Ellie? rất khó tìm thấy một anh chàng vừa đẹp trai, vừa có tước vị vừa sở hữu những điền trang thôn quê rộng lớn như anh ta. Ông cười mỉm. Ellie của cha sẽ là bá tước phu nhân. Và anh ta cũng trẻ nữa, hơn con chưa đến mười tuổi mà. Đám này thì tốt hơn nhiều đám ông Henly mà cha đã nhắm cho con trước đây. Ông ta già gần bằng cha. Con có hạnh phúc không, con gái?”
“Con sẽ hạnh phúc hơn nếu cha nằm trong giường kia.” Nàng trả lời gay gắt.
Ông cười thầm một mình.