Chương 3: Mượn đường 2
Sau một lúc Tần Trương đã tỉnh, mở mắt ra cậu thấy mình đang nằm trên giường trong một căn nhà nhỏ cũ kĩ. Ngoài trời thì mưa bay lâm thâm kèm với đó là tiếng gió bắc thổi rít luồn qua các lỗ hổng trên mái, giữa nhà một đống củi nhỏ đã được đốt lên, xua đi cái lạnh thấu tim ấy. Cậu cố nhỏm dậy nhưng toàn thân lại đau nhức như đã bị trút cạn sức lực khiến cậu không thể làm gì. Bỗng Từ cửa một chàng trai trẻ bước vào. Thấy cậu đỉnh ngồi dậy người con trai chạy tới đỡ cậu nằm xuống.
- Đừng vội ngồi dậy cậu vẫn còn yếu lắm.
Nhận ra sự hoang mang trong ánh mắt của Tần Trương chàng trai trẻ giải thích:
- Tôi là Ngũ Ca người cứu cậu về đây,cậu cứ an tâm tĩnh dưỡng ở đây khi nào khỏe hẳn thì tôi sẽ giải thích mọi chuyện với cậu.
Tần Trương nghe thấy như vậy muốn nói lời cảm ơn nhưng miệng lại cứng ngắt, cổ họng truyền đến một cơn đau nhói lạ thường. Ngũ Ca nhận ra sự đau đớn ấy trên khuôn mặt cậu nhưng chỉ đành ngậm ngùi kéo chăn đắp lên người Tần Trương, chỉnh lại gối cho cậu nằm thoải. Cậu bỏ thêm củi vào đóng lửa làm cho cháy phừng lên, hơi ấm làn tỏa khắp căn nhà. Vừa làm cậu vừa lén quan sát Tần Trương nhìn cậu ta một lượt tổng thể từ trên xuống dưới. Khuôn mặt hơi xanh xao gầy gò nhưng vẫn toát lên vẻ tuấn tú nhất là hai con mắt đen láy sáng rực kia cho thấy sự thông minh sắc sảo ấn chứa bên trong con người ấy. Dù nhìn thế nào cậu vẫn không thấy người kia giống con dân bình thường như cậu, cùng lắm cũng phải là công tử nhà giàu nhưng cớ sao lại lang thang vào lúc đêm khuya vắng?
- Ngũ ca tới giờ cơm rồi, mau ra ăn nhanh kẻo nguội, tiếng của một bà lão từ phía nhà ngoài vọng vào.
- Vâng bà, mà người kia tỉnh rồi ta có nên cho cậu ăn chút gì để mau lại sức không ạ?
- Ừ, ta có nấu cháo dưới bếp rồi lát nữa bớt nóng rồi hẵng bưng lên sau.
Ngũ Ca đi ra nhà ngoài, để lại Tần Trương với căn phòng trống rỗng. Cậu nằm yên không dám thở mạnh bởi chỉ cần khẽ nhúc nhích một tí là cả người cậu lại đau nhói. Không biết cậu đã nằm ở đây bao nhiêu ngày nhưng chỉ cần nghĩ lại chuyện đêm hôm ấy là cậu lại ớn lạnh người. Nhất là Khoảng khắc mà người lái xe ngựa rút liềm áp sát người cậu, Tần Dương lúc ấy tim đã như muốn nhảy ngược ra ngoài. Những người quái dị ấy tuy cậu đây là lần đầu cậu gặp nhưng lại có một cảm giác vô cùng quen thuộc như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi và có khả năng nó có liên quan đến sự diệt vong của nhà Tần.
Sau mấy ngày nằm liệt trên giường thì đến ngày hôm này Tần Trương đã khỏe hẳn. Cậu bước ra sân vươn vai đón những tia nắng vàng ươm như rót mật. Mặt cậu giãn hẳn ra, mắt nhắm chặt để tận hưởng làn không khí trong lành ấy. Ngoài cổng có tiếng chó sủa, Ngũ Ca đã đi săn trở về trên tay cậu là hai con cầy hương màu xám tro đang vùng vẫy cùng với đó là vài ba con thỏ nhỏ. Có lẽ do hôm nay bội thu nên trông cậu tươi tỉnh vui vẻ hẳn lên.
- Sao cậu lại ra đây, vết thương của cậu vẫn chưa khỏi hẳn đâu.
- Không sao tôi đã đỡ hơn nhiều rồi.
- Vậy thì tốt nhưng cậu vẫn cần phải cẩn thận vết thương đấy.
Rồi Ngũ Ca đi ra phía sau nhà. Nhốt những con thú vào lồng cậu đinh ninh rằng tối nay sẽ có một bữa ăn thịnh soạn no nê. Trở lại nhà trên cậu lẳng lặng ngồi xuống cạnh Tần Trương đang thất thần suy ngẫm. Hai người ngồi đầu hè nhìn ra phía xa nơi bọn trẻ trong làng đang chơi đùa. Tiếng nói tiếng cười vang lên cả một vùng trời rộn rã. Khung cảnh thật bình dị và ấm cúng biết bao, xua tan đi cái giá rét của thời tiết nơi này.
- Mà bà cậu đâu rồi sao mấy nay tôi không thấy bà đâu vậy.
- À bà tôi mấy nay đi làm lễ cho người ta ở làng khác, có lẽ tầm chiều nay mới về được.
- Bà cậu là thầy cúng sao?
- Cũng có thể nói là như vậy, bà tôi thường coi phong thủy số mệnh cho người khác rồi làm lễ trừ tà giải hạn cho người trong làng trong huyện. Thỉnh thoảng bà cũng được người ta mời đi xa nên sẽ ở vắng nhà vài hôm.
- Vậy bà cậu có thế xem được những gì đã xảy ra trong quá khứ hay không?
- Đừng vội ngồi dậy cậu vẫn còn yếu lắm.
Nhận ra sự hoang mang trong ánh mắt của Tần Trương chàng trai trẻ giải thích:
- Tôi là Ngũ Ca người cứu cậu về đây,cậu cứ an tâm tĩnh dưỡng ở đây khi nào khỏe hẳn thì tôi sẽ giải thích mọi chuyện với cậu.
Tần Trương nghe thấy như vậy muốn nói lời cảm ơn nhưng miệng lại cứng ngắt, cổ họng truyền đến một cơn đau nhói lạ thường. Ngũ Ca nhận ra sự đau đớn ấy trên khuôn mặt cậu nhưng chỉ đành ngậm ngùi kéo chăn đắp lên người Tần Trương, chỉnh lại gối cho cậu nằm thoải. Cậu bỏ thêm củi vào đóng lửa làm cho cháy phừng lên, hơi ấm làn tỏa khắp căn nhà. Vừa làm cậu vừa lén quan sát Tần Trương nhìn cậu ta một lượt tổng thể từ trên xuống dưới. Khuôn mặt hơi xanh xao gầy gò nhưng vẫn toát lên vẻ tuấn tú nhất là hai con mắt đen láy sáng rực kia cho thấy sự thông minh sắc sảo ấn chứa bên trong con người ấy. Dù nhìn thế nào cậu vẫn không thấy người kia giống con dân bình thường như cậu, cùng lắm cũng phải là công tử nhà giàu nhưng cớ sao lại lang thang vào lúc đêm khuya vắng?
- Ngũ ca tới giờ cơm rồi, mau ra ăn nhanh kẻo nguội, tiếng của một bà lão từ phía nhà ngoài vọng vào.
- Vâng bà, mà người kia tỉnh rồi ta có nên cho cậu ăn chút gì để mau lại sức không ạ?
- Ừ, ta có nấu cháo dưới bếp rồi lát nữa bớt nóng rồi hẵng bưng lên sau.
Ngũ Ca đi ra nhà ngoài, để lại Tần Trương với căn phòng trống rỗng. Cậu nằm yên không dám thở mạnh bởi chỉ cần khẽ nhúc nhích một tí là cả người cậu lại đau nhói. Không biết cậu đã nằm ở đây bao nhiêu ngày nhưng chỉ cần nghĩ lại chuyện đêm hôm ấy là cậu lại ớn lạnh người. Nhất là Khoảng khắc mà người lái xe ngựa rút liềm áp sát người cậu, Tần Dương lúc ấy tim đã như muốn nhảy ngược ra ngoài. Những người quái dị ấy tuy cậu đây là lần đầu cậu gặp nhưng lại có một cảm giác vô cùng quen thuộc như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi và có khả năng nó có liên quan đến sự diệt vong của nhà Tần.
Sau mấy ngày nằm liệt trên giường thì đến ngày hôm này Tần Trương đã khỏe hẳn. Cậu bước ra sân vươn vai đón những tia nắng vàng ươm như rót mật. Mặt cậu giãn hẳn ra, mắt nhắm chặt để tận hưởng làn không khí trong lành ấy. Ngoài cổng có tiếng chó sủa, Ngũ Ca đã đi săn trở về trên tay cậu là hai con cầy hương màu xám tro đang vùng vẫy cùng với đó là vài ba con thỏ nhỏ. Có lẽ do hôm nay bội thu nên trông cậu tươi tỉnh vui vẻ hẳn lên.
- Sao cậu lại ra đây, vết thương của cậu vẫn chưa khỏi hẳn đâu.
- Không sao tôi đã đỡ hơn nhiều rồi.
- Vậy thì tốt nhưng cậu vẫn cần phải cẩn thận vết thương đấy.
Rồi Ngũ Ca đi ra phía sau nhà. Nhốt những con thú vào lồng cậu đinh ninh rằng tối nay sẽ có một bữa ăn thịnh soạn no nê. Trở lại nhà trên cậu lẳng lặng ngồi xuống cạnh Tần Trương đang thất thần suy ngẫm. Hai người ngồi đầu hè nhìn ra phía xa nơi bọn trẻ trong làng đang chơi đùa. Tiếng nói tiếng cười vang lên cả một vùng trời rộn rã. Khung cảnh thật bình dị và ấm cúng biết bao, xua tan đi cái giá rét của thời tiết nơi này.
- Mà bà cậu đâu rồi sao mấy nay tôi không thấy bà đâu vậy.
- À bà tôi mấy nay đi làm lễ cho người ta ở làng khác, có lẽ tầm chiều nay mới về được.
- Bà cậu là thầy cúng sao?
- Cũng có thể nói là như vậy, bà tôi thường coi phong thủy số mệnh cho người khác rồi làm lễ trừ tà giải hạn cho người trong làng trong huyện. Thỉnh thoảng bà cũng được người ta mời đi xa nên sẽ ở vắng nhà vài hôm.
- Vậy bà cậu có thế xem được những gì đã xảy ra trong quá khứ hay không?