Chương 7: Trả nợ 2
Một lúc lâu sau,Tần Trương cùng với thầy đồ đã có mặt tại hiện trường. Lúc này Ba Ếch vẫn còn bất động nằm đó chưa ai vớt được cậu ta lên bờ. Thấy thầy đồ đi tới mọi người tản ra đứng gọn sang hai bên. Ai trong cái làng này chả biết cụ là bậc hiền tài trên thông thiên văn dưới tường địa lí thông thạo phong thủy bói toán như thần, huống hồ là cái chết của Ba Ếch lại vô cùng quái dị.
- Mong mọi người tản ra để tôi làm việc. Thầy đồ lên tiếng.
Rồi Cụ lội xuống sông từ từ đến chỗ thi thể. Tần Trương lẳng lặng đi theo nhưng cũng chỉ dám đứng cách thầy một đoạn xa. Mọi người trên bờ ai nấy đều im thin thít không dám ho he. Lúc này thầy đồ đã đến bên cạnh Ba Ếch quan sát, cụ cầm tay hắn thử kéo lên nhưng vô dụng. Ánh mắt cụ bỗng chốc hiện lên vẻ thất kinh như đã phát giác ra một điều gì đó. Bất giác cụ lấy ra trong tay áo sợi chỉ mảnh đỏ như sợi tơ hồng se duyên rồi ra hiệu cho Tần Trương đến giúp. Tần Trương vội cầm lấy một sợi chỉ, còn đầu kia thầy đồ luôn qua cánh tay Ba Ếch quấn lấy mấy vòng rồi buộc lại. Sau đó cụ lấy ra một lá bùa. Nhỏ máu của mình lên, cụ bắt đầu niệm chú càng lúc càng gấp gáp. Lời vừa dứt cụ vung tay tung lá bùa ra giữa sông. Đột nhiên lá bùa bay lên lơ lửng, cháy phừng phừng trước sự kinh ngạc cưa biết bao người dân trong làng. Chẳng mấy chốc lá bùa đã hóa thành tro theo làn gió bay đi. Đó cũng là lúc thi thể Ba Ếch ngã khụy xuống nước mền một cách cứng đờ. Thấy vậy mẹ hắn bèn chạy ào ra ngay ôm lấy thi thể con mình. Xác hắn bây giờ đã lạnh ngắt tím tái, miệng và hốc mắt bị nước ngập vào ứa đầy máu đỏ tươi, có cả những con cá con đang giẫy giụa ngoe nguẩy trong đấy. Nhìn Con chết thảm mẹ Ba Ếch gào lên những tiếng than ai oán. Thị trách trời trách phận sao lại nhẫn tâm cướp đi chồng chị, giờ đây cũng khiến cho con thị chết một cách thê lương như vậy. Còn gì đau hơn khi kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh? Còn gì đau hơn khi người mẹ mất đi đứa con của chính mình? Đứa con chính là hột máu cắt đôi, là toàn bộ tâm can của người mẹ, là biết bao mồ hôi công sức mà mẹ mang nặng đẻ đau, chăm chút từng ngày. Huống hai Ba Ếch lại là đứa hiểu thảo, hiểu chuyện, là chỗ dựa duy nhất của thị trên cõi đời. Nỗi đau mất chồng chưa nguôi,giờ lại đau nỗi mất con.
- Trời ơi! Sao lại đối xử với tôi như thế này hả?
- Xin chị hãy nén bớt đau thương để về lo hậu sự cho cậu nhà đây.
- Con tôi mất cậu bảo tôi không đau sao cho được.
Tần Trương bất lực buông tay nhìn người phụ nữ kêu khóc thảm thiết trước mặt. Cậu vừa xót thương cho hai mẹ con họ, vừa tự trách bản thân mình không thể làm gì hơn. Ngũ Ca đứng trên bờ nãy giờ đã quan sát hết tất cả sự việc. Ánh mắt y đăm chiêu vẻ nghĩ ngợi, nhìn về hướng thầy đồ đầy nghi hoặc. Nhưng cậu cũng không nói gì cả chỉ lẳng lặng đứng nhìn mọi thứ xảy ra.
- Về thôi Tần Trương, trời cũng sắp tối rồi.
Tần Trương khẽ gật. Cậu nhờ một số người đưa thầy đồ về hộ rồi cùng trở về nhà. Trên đường đi không ai nói với nhau cậu gì cả, chỉ khi về đến nhà, trong lúc ăn cơm Ngũ Ca mới dám mở lời:
- Này Tần Trương, tôi thấy thầy của cậu có điểm hơi kì lạ.
Tần Trương buông đũi xuống cậu vô cùng ngạc nhiên với câu hỏi của Ngũ Ca
- Sao cậu lại nghĩ vậy?
- Mong mọi người tản ra để tôi làm việc. Thầy đồ lên tiếng.
Rồi Cụ lội xuống sông từ từ đến chỗ thi thể. Tần Trương lẳng lặng đi theo nhưng cũng chỉ dám đứng cách thầy một đoạn xa. Mọi người trên bờ ai nấy đều im thin thít không dám ho he. Lúc này thầy đồ đã đến bên cạnh Ba Ếch quan sát, cụ cầm tay hắn thử kéo lên nhưng vô dụng. Ánh mắt cụ bỗng chốc hiện lên vẻ thất kinh như đã phát giác ra một điều gì đó. Bất giác cụ lấy ra trong tay áo sợi chỉ mảnh đỏ như sợi tơ hồng se duyên rồi ra hiệu cho Tần Trương đến giúp. Tần Trương vội cầm lấy một sợi chỉ, còn đầu kia thầy đồ luôn qua cánh tay Ba Ếch quấn lấy mấy vòng rồi buộc lại. Sau đó cụ lấy ra một lá bùa. Nhỏ máu của mình lên, cụ bắt đầu niệm chú càng lúc càng gấp gáp. Lời vừa dứt cụ vung tay tung lá bùa ra giữa sông. Đột nhiên lá bùa bay lên lơ lửng, cháy phừng phừng trước sự kinh ngạc cưa biết bao người dân trong làng. Chẳng mấy chốc lá bùa đã hóa thành tro theo làn gió bay đi. Đó cũng là lúc thi thể Ba Ếch ngã khụy xuống nước mền một cách cứng đờ. Thấy vậy mẹ hắn bèn chạy ào ra ngay ôm lấy thi thể con mình. Xác hắn bây giờ đã lạnh ngắt tím tái, miệng và hốc mắt bị nước ngập vào ứa đầy máu đỏ tươi, có cả những con cá con đang giẫy giụa ngoe nguẩy trong đấy. Nhìn Con chết thảm mẹ Ba Ếch gào lên những tiếng than ai oán. Thị trách trời trách phận sao lại nhẫn tâm cướp đi chồng chị, giờ đây cũng khiến cho con thị chết một cách thê lương như vậy. Còn gì đau hơn khi kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh? Còn gì đau hơn khi người mẹ mất đi đứa con của chính mình? Đứa con chính là hột máu cắt đôi, là toàn bộ tâm can của người mẹ, là biết bao mồ hôi công sức mà mẹ mang nặng đẻ đau, chăm chút từng ngày. Huống hai Ba Ếch lại là đứa hiểu thảo, hiểu chuyện, là chỗ dựa duy nhất của thị trên cõi đời. Nỗi đau mất chồng chưa nguôi,giờ lại đau nỗi mất con.
- Trời ơi! Sao lại đối xử với tôi như thế này hả?
- Xin chị hãy nén bớt đau thương để về lo hậu sự cho cậu nhà đây.
- Con tôi mất cậu bảo tôi không đau sao cho được.
Tần Trương bất lực buông tay nhìn người phụ nữ kêu khóc thảm thiết trước mặt. Cậu vừa xót thương cho hai mẹ con họ, vừa tự trách bản thân mình không thể làm gì hơn. Ngũ Ca đứng trên bờ nãy giờ đã quan sát hết tất cả sự việc. Ánh mắt y đăm chiêu vẻ nghĩ ngợi, nhìn về hướng thầy đồ đầy nghi hoặc. Nhưng cậu cũng không nói gì cả chỉ lẳng lặng đứng nhìn mọi thứ xảy ra.
- Về thôi Tần Trương, trời cũng sắp tối rồi.
Tần Trương khẽ gật. Cậu nhờ một số người đưa thầy đồ về hộ rồi cùng trở về nhà. Trên đường đi không ai nói với nhau cậu gì cả, chỉ khi về đến nhà, trong lúc ăn cơm Ngũ Ca mới dám mở lời:
- Này Tần Trương, tôi thấy thầy của cậu có điểm hơi kì lạ.
Tần Trương buông đũi xuống cậu vô cùng ngạc nhiên với câu hỏi của Ngũ Ca
- Sao cậu lại nghĩ vậy?