CHƯƠNG 20: NGẢ BÀI
CHƯƠNG 20: NGẢ BÀI
Cao Văn Cường trước đó đã nghĩ đến chuyện thời gian này Nguyễn Huyền Châu và Hoàng Thiên Thành sẽ còn đi thuê phòng với nhau, chỉ có điều hắn không ngờ lại nhanh đến thế.
Sau khi nhận điện thoại, hắn lập tức chạy đến lối đi an toàn mà lần trước hắn giám sát Nguyễn Huyền Châu và Hoàng Thiên Thành. Nhưng Yến Trâm không ở đó, chỉ có hai chàng trai lần trước đi cùng Yến Trâm.
"Hai cậu chắc chắn là họ cùng vào một căn phòng chứ?" Cao Văn Cường vội vàng hỏi hai chàng trai kia.
"Đúng vậy, tôi theo Hoàng Thiên Thành đến đây mà, không được bao lâu thì vợ anh và một người phụ nữ khác cũng vào đó. Chúng tôi đã điều tra rồi, căn phòng này được Hoàng Thiên Thành thuê dài hạn." Một người có vóc dàng cao lớn trả lời rất chắc chắn.
Hai người phụ nữ, chơi tập thể à?
Cao Văn Cường cười lạnh trong lòng, hắn hỏi tiếp: "Vậy họ vào đó được bao lâu rồi?
"Khoảng hai mươi phút rồi."
Cao Văn Cường nghe dứt câu, căn bản không nghĩ ngợi gì nhiều, trực tiếp đi thẳng đến căn phòng mà lần trước Nguyễn Huyền Châu bước ra, chuẩn bị đi bắt gian tại giường.
Lúc đó, trong đầu hắn đã xuất hiện vô số căn phòng khi mình vào đó,Nguyễn Huyền Châu sẽ có khả năng phản ứng như thế nào, sẽ giải thích với mình, cầu xin mình tha thứ?
Hoặc sẽ cực kỳ thản nhiên, chủ động đề nghị li hôn?
Trước đó hắn đã tưởng tượng ra trong tình huống này Nguyễn Huyền Châu sẽ có phản ứng như thế nào. Bây giờ khoảnh khắc này đến thật rồi, hắn phát hiện ra trái tim mình rất đau đớn, hơn nữa hắn vô cùng căng thẳng. Mỗi bước chân hắn đi, hiển nhiên hắn có thể cảm nhận được nhịp tim mình đang đập nhanh hơn vài phần.
"Đợi chút đã!" Khi Cao Văn Cường sắp đi đến cửa, chàng trai cao to kia đột nhiên gọi hắn lại.
"Sao thế?" Cao Văn Cường nhíu mày, quay đầu lại, mặt mũi nghi ngờ nhìn đối phương.
"Cầm cái này đi thẳng vào, quét xong thì nhanh chóng đưa lại cho tôi, tôi phải trả về." Chàng trai cao lớn đưa cho hắn một tấm thẻ phòng.
Cao Văn Cường nhận lấy tấm thẻ phòng kia, liếc mắt nhìn, bên trên không có số phòng cụ thể nào cả, chắc hẳn là loại thẻ tổng hợp có thể mở bất cứ phòng nào trong khách sạn kiểu này.
Hắn biết hai người kia là thám tử tư do Yến Trâm thuê, có thể làm được loại thẻ này cũng không có gì lạ.
Sau khi cầm thẻ phòng, Cao Văn Cường quét ngay, khoảnh khắc mở cửa, hắn cảm thấy trái tim mình sắp vọt lên tận cổ.
Chỉ là cảnh tượng trong phòng khiến hắn ngây ngẩn cả người, bởi vì căn phòng này giống như một căn hộ, trước mặt hắn chỉ là phòng khách, không thấy bóng dáng Nguyễn Huyền Châu và Hoàng Thiên Thành đâu cả.
Liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, Cao Văn Cường lập tức đi về phía một căn phòng trong đó.
Đây là căn phòng duy nhất trong căn hộ này, chắc chắn Nguyễn Huyền Châu và Hoàng Thiên Thành đang ở trong đó.
Khi đến cửa phòng, Cao Văn Cường nghe ngóng một chút, không hề có động tĩnh gì, hắn đưa tay ra định mở cửa, phát hiện cửa bị khóa trái, hắn lập tức giơ tay lên vỗ vài cái vào cánh cửa.
"Ai đấy?" Từ trong phòng vọng ra giọng nói trầm thấp của đàn ông.
Cao Văn Cường không nói năng gì, hắn chỉ gõ cửa thật mạnh. Trong đầu hắn bây giờ chỉ còn một ý niệm duy nhất, sau khi vào đó nhất định phải đánh cho Hoàng Thiên Thành một trận cái đã. Jắn đoán bất cứ thằng đàn ông nào nóng tính một chút đều sẽ làm như vậy.
Chỉ có điều mặc cho Cao Văn Cường gõ cửa thế nào, người bên trong cũng không chịu mở cửa. Cho đến khi hắn định phá cửa xông vào, Hoàng Thiên Thành mới quấn khăn tắm xuất hiện trước mặt Cao Văn Cường.
Cao Văn Cường đẩy Hoàng Thiên Thành ra, vội vã nhìn vào bên trong.
Theo suy nghĩ trước đó của hắn, giờ phút này đây đáng ra Nguyễn Huyền Châu phải nằm trên giường, quần áo xộc xệch, nhưng không hề có, trên giường không có ai cả.
Bên cạnh có phòng vệ sinh, Cao Văn Cường nhanh chóng đi tới mở cửa ra, vẫn không có ai cả.
Thám tử tư nói rằng Nguyễn Huyền Châu đã vào phòng này, Cao Văn Cường căn bản không chịu nản lòng. Hắn chắc chắn rằng Nguyễn Huyền Châu đang trốn đâu đó trong căn phòng này, cho nên hắn tìm hết trong tủ quần áo, gầm giường và bệ cửa sổ, nhưng không thấy ai cả,
Lúc này thì Cao Văn Cường hoảng hốt thật sự, lẽ nào thám tử tư nhầm rồi?
"Cậu muốn làm cái gì? Cướp của à?" Hoàng Thiên Thành ở bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng. Gã nhìn Cao Văn Cường bằng gương mặt u ám, sau đó cầm điện thoại lên định gọi cho khách sạn.
Cao Văn Cường căn bản không nghĩ gì nhiều, hắn bước tới dồn Hoàng Thiên Thành vào tường, kìm giữ cổ của đối phương, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Mày giấu vợ tao đi đâu rồi?"
Hoàng Thiên Thành chẳng buồn liếc Cao Văn Cường một cái, thẳng thừng nói với khách sạn là có người muốn đánh gã, bảo khách sạn báo cảnh sát tới bắt người.
Cao Văn Cường thực sự tức đến mức muốn đánh người, đã ngủ với vợ hắn còn đòi báo cảnh sát đến bắt hắn!
Đúng lúc này, một vị thám tử tư khác luôn theo sau Cao Văn Cường xông tới ôm chặt Cao Văn Cường, vừa lôi hắn ra ngoài vừa xin lỗi Hoàng Thiên Thành: "Xin lỗi, bạn tôi đi nhầm phòng, làm phiền ông rồi."
Cao Văn Cường muốn phản kháng, khổ nỗi sức lực của người kia hơn hắn rất nhiều, trực tiếp lôi hắn ra khỏi phòng.
"Sao anh lại kích động như thế? Cho dù anh muốn bắt gian tại giường thật, nhưng nếu anh đánh người, ông ấy có thể kiện anh tội cố ý gây thương tích!"
Thám tử tư vội vã nói một câu như vậy rồi lôi Cao Văn Cường đến lối đi an toàn: "Mau đi thôi, đợi cảnh sát đến thì phiền phức lắm!"
Bị nói như vậy, Cao Văn Cường bỗng chốc bình tĩnh lại khá nhiều, hắn bỗng thấy hơi sợ, nếu như vì chuyện này mà ngồi tù thì không xứng đáng.
Tuy rằng không cam lòng, nhưng hắn vẫn phải theo hai vị thám tử tư rời khỏi khách sạn, sau đó hắn tức giận hỏi lại: "Chuyện này là thế này? Các anh đã nói vợ tôi vào phòng đó rồi cơ mà, tại sao bên trong không có ai?"
"Trước hết, anh không phải thân chủ của tôi, đừng dùng giọng điệu đấy để nói chuyện với tôi. Thứ hai, tôi và đồng nghiệp của tôi mỗi người theo dõi một người, cả hai đều có thể khẳng định rằng vợ anh đã vào phòng. Cuối cùng, về việc tại sao anh không tìm thấy người trong phòng, hiển nhiên trong căn phòng đó có thông đạo thông sang phòng khác mà chúng tôi chưa phát hiện ra. Khách sạn này là sản nghiệp của Hoàng Thiên Thành, dạng người có tiền như họ, không thể dễ dàng bị người khác bắt thóp như vậy được, chắc chắn sẽ chuẩn bị trước. Đây là việc mà chúng tôi không thể dự tính trước. Bây giờ tình huống có thay đổi, tôi phải báo cáo với thân chủ của mình, anh tự thu xếp cho tốt."
Thám tử tư nói xong, đi thẳng một nước, không buồn quay đầu lại.
Cao Văn Cường nghe xong mà hơi hoang mang lo sợ, hôm nay nháo nhào như thế, sau này hắn phải điều tra thế nào đây?
Bây giờ việc duy nhất có thể làm là ngả bài thẳng thừng với Nguyễn Huyền Châu, bất kể đối phương có thừa nhận hay không, cứ thế li hôn.
Sau khi buồn bã suy tư hồi lâu, Cao Văn Cường cuối cùng cũng quyết định, hắn không muốn tiếp tục thế này nữa, quá đau khổ rồi.
Cao Văn Cường trước đó đã nghĩ đến chuyện thời gian này Nguyễn Huyền Châu và Hoàng Thiên Thành sẽ còn đi thuê phòng với nhau, chỉ có điều hắn không ngờ lại nhanh đến thế.
Sau khi nhận điện thoại, hắn lập tức chạy đến lối đi an toàn mà lần trước hắn giám sát Nguyễn Huyền Châu và Hoàng Thiên Thành. Nhưng Yến Trâm không ở đó, chỉ có hai chàng trai lần trước đi cùng Yến Trâm.
"Hai cậu chắc chắn là họ cùng vào một căn phòng chứ?" Cao Văn Cường vội vàng hỏi hai chàng trai kia.
"Đúng vậy, tôi theo Hoàng Thiên Thành đến đây mà, không được bao lâu thì vợ anh và một người phụ nữ khác cũng vào đó. Chúng tôi đã điều tra rồi, căn phòng này được Hoàng Thiên Thành thuê dài hạn." Một người có vóc dàng cao lớn trả lời rất chắc chắn.
Hai người phụ nữ, chơi tập thể à?
Cao Văn Cường cười lạnh trong lòng, hắn hỏi tiếp: "Vậy họ vào đó được bao lâu rồi?
"Khoảng hai mươi phút rồi."
Cao Văn Cường nghe dứt câu, căn bản không nghĩ ngợi gì nhiều, trực tiếp đi thẳng đến căn phòng mà lần trước Nguyễn Huyền Châu bước ra, chuẩn bị đi bắt gian tại giường.
Lúc đó, trong đầu hắn đã xuất hiện vô số căn phòng khi mình vào đó,Nguyễn Huyền Châu sẽ có khả năng phản ứng như thế nào, sẽ giải thích với mình, cầu xin mình tha thứ?
Hoặc sẽ cực kỳ thản nhiên, chủ động đề nghị li hôn?
Trước đó hắn đã tưởng tượng ra trong tình huống này Nguyễn Huyền Châu sẽ có phản ứng như thế nào. Bây giờ khoảnh khắc này đến thật rồi, hắn phát hiện ra trái tim mình rất đau đớn, hơn nữa hắn vô cùng căng thẳng. Mỗi bước chân hắn đi, hiển nhiên hắn có thể cảm nhận được nhịp tim mình đang đập nhanh hơn vài phần.
"Đợi chút đã!" Khi Cao Văn Cường sắp đi đến cửa, chàng trai cao to kia đột nhiên gọi hắn lại.
"Sao thế?" Cao Văn Cường nhíu mày, quay đầu lại, mặt mũi nghi ngờ nhìn đối phương.
"Cầm cái này đi thẳng vào, quét xong thì nhanh chóng đưa lại cho tôi, tôi phải trả về." Chàng trai cao lớn đưa cho hắn một tấm thẻ phòng.
Cao Văn Cường nhận lấy tấm thẻ phòng kia, liếc mắt nhìn, bên trên không có số phòng cụ thể nào cả, chắc hẳn là loại thẻ tổng hợp có thể mở bất cứ phòng nào trong khách sạn kiểu này.
Hắn biết hai người kia là thám tử tư do Yến Trâm thuê, có thể làm được loại thẻ này cũng không có gì lạ.
Sau khi cầm thẻ phòng, Cao Văn Cường quét ngay, khoảnh khắc mở cửa, hắn cảm thấy trái tim mình sắp vọt lên tận cổ.
Chỉ là cảnh tượng trong phòng khiến hắn ngây ngẩn cả người, bởi vì căn phòng này giống như một căn hộ, trước mặt hắn chỉ là phòng khách, không thấy bóng dáng Nguyễn Huyền Châu và Hoàng Thiên Thành đâu cả.
Liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, Cao Văn Cường lập tức đi về phía một căn phòng trong đó.
Đây là căn phòng duy nhất trong căn hộ này, chắc chắn Nguyễn Huyền Châu và Hoàng Thiên Thành đang ở trong đó.
Khi đến cửa phòng, Cao Văn Cường nghe ngóng một chút, không hề có động tĩnh gì, hắn đưa tay ra định mở cửa, phát hiện cửa bị khóa trái, hắn lập tức giơ tay lên vỗ vài cái vào cánh cửa.
"Ai đấy?" Từ trong phòng vọng ra giọng nói trầm thấp của đàn ông.
Cao Văn Cường không nói năng gì, hắn chỉ gõ cửa thật mạnh. Trong đầu hắn bây giờ chỉ còn một ý niệm duy nhất, sau khi vào đó nhất định phải đánh cho Hoàng Thiên Thành một trận cái đã. Jắn đoán bất cứ thằng đàn ông nào nóng tính một chút đều sẽ làm như vậy.
Chỉ có điều mặc cho Cao Văn Cường gõ cửa thế nào, người bên trong cũng không chịu mở cửa. Cho đến khi hắn định phá cửa xông vào, Hoàng Thiên Thành mới quấn khăn tắm xuất hiện trước mặt Cao Văn Cường.
Cao Văn Cường đẩy Hoàng Thiên Thành ra, vội vã nhìn vào bên trong.
Theo suy nghĩ trước đó của hắn, giờ phút này đây đáng ra Nguyễn Huyền Châu phải nằm trên giường, quần áo xộc xệch, nhưng không hề có, trên giường không có ai cả.
Bên cạnh có phòng vệ sinh, Cao Văn Cường nhanh chóng đi tới mở cửa ra, vẫn không có ai cả.
Thám tử tư nói rằng Nguyễn Huyền Châu đã vào phòng này, Cao Văn Cường căn bản không chịu nản lòng. Hắn chắc chắn rằng Nguyễn Huyền Châu đang trốn đâu đó trong căn phòng này, cho nên hắn tìm hết trong tủ quần áo, gầm giường và bệ cửa sổ, nhưng không thấy ai cả,
Lúc này thì Cao Văn Cường hoảng hốt thật sự, lẽ nào thám tử tư nhầm rồi?
"Cậu muốn làm cái gì? Cướp của à?" Hoàng Thiên Thành ở bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng. Gã nhìn Cao Văn Cường bằng gương mặt u ám, sau đó cầm điện thoại lên định gọi cho khách sạn.
Cao Văn Cường căn bản không nghĩ gì nhiều, hắn bước tới dồn Hoàng Thiên Thành vào tường, kìm giữ cổ của đối phương, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Mày giấu vợ tao đi đâu rồi?"
Hoàng Thiên Thành chẳng buồn liếc Cao Văn Cường một cái, thẳng thừng nói với khách sạn là có người muốn đánh gã, bảo khách sạn báo cảnh sát tới bắt người.
Cao Văn Cường thực sự tức đến mức muốn đánh người, đã ngủ với vợ hắn còn đòi báo cảnh sát đến bắt hắn!
Đúng lúc này, một vị thám tử tư khác luôn theo sau Cao Văn Cường xông tới ôm chặt Cao Văn Cường, vừa lôi hắn ra ngoài vừa xin lỗi Hoàng Thiên Thành: "Xin lỗi, bạn tôi đi nhầm phòng, làm phiền ông rồi."
Cao Văn Cường muốn phản kháng, khổ nỗi sức lực của người kia hơn hắn rất nhiều, trực tiếp lôi hắn ra khỏi phòng.
"Sao anh lại kích động như thế? Cho dù anh muốn bắt gian tại giường thật, nhưng nếu anh đánh người, ông ấy có thể kiện anh tội cố ý gây thương tích!"
Thám tử tư vội vã nói một câu như vậy rồi lôi Cao Văn Cường đến lối đi an toàn: "Mau đi thôi, đợi cảnh sát đến thì phiền phức lắm!"
Bị nói như vậy, Cao Văn Cường bỗng chốc bình tĩnh lại khá nhiều, hắn bỗng thấy hơi sợ, nếu như vì chuyện này mà ngồi tù thì không xứng đáng.
Tuy rằng không cam lòng, nhưng hắn vẫn phải theo hai vị thám tử tư rời khỏi khách sạn, sau đó hắn tức giận hỏi lại: "Chuyện này là thế này? Các anh đã nói vợ tôi vào phòng đó rồi cơ mà, tại sao bên trong không có ai?"
"Trước hết, anh không phải thân chủ của tôi, đừng dùng giọng điệu đấy để nói chuyện với tôi. Thứ hai, tôi và đồng nghiệp của tôi mỗi người theo dõi một người, cả hai đều có thể khẳng định rằng vợ anh đã vào phòng. Cuối cùng, về việc tại sao anh không tìm thấy người trong phòng, hiển nhiên trong căn phòng đó có thông đạo thông sang phòng khác mà chúng tôi chưa phát hiện ra. Khách sạn này là sản nghiệp của Hoàng Thiên Thành, dạng người có tiền như họ, không thể dễ dàng bị người khác bắt thóp như vậy được, chắc chắn sẽ chuẩn bị trước. Đây là việc mà chúng tôi không thể dự tính trước. Bây giờ tình huống có thay đổi, tôi phải báo cáo với thân chủ của mình, anh tự thu xếp cho tốt."
Thám tử tư nói xong, đi thẳng một nước, không buồn quay đầu lại.
Cao Văn Cường nghe xong mà hơi hoang mang lo sợ, hôm nay nháo nhào như thế, sau này hắn phải điều tra thế nào đây?
Bây giờ việc duy nhất có thể làm là ngả bài thẳng thừng với Nguyễn Huyền Châu, bất kể đối phương có thừa nhận hay không, cứ thế li hôn.
Sau khi buồn bã suy tư hồi lâu, Cao Văn Cường cuối cùng cũng quyết định, hắn không muốn tiếp tục thế này nữa, quá đau khổ rồi.