Chương : 3
Một hôm, Mộ Ngọc nghe được Thất đại gia tộc sắp tổ chức Đại hội võ thuật để chọn ra người mạnh nhất. Điều kiện rất đơn giản, là người trong võ lâm, độ tuổi trên 15.
Vì cố chủ của thân thể này chưa từng đến Đại hội, nên nàng đành đến hỏi lão cha của Hàn Mộ Ngọc.
Hàn Quân thấy con gái đến thì hỏi: “ Con muốn đến hỏi về Đại hội đó hả?”
“ Vâng. Không biết Đại hội võ thuật lần này tổ chức thể lệ thế nào ạ?”
Hàn Quân vuốt râu, rồi tự nhiên bật cười khiến cho Hàn Mộ Ngọc ngạc nhiên. Rồi ông ta trả lời: “ Thể lệ cũng như mọi năm. Yêu cầu trên 15 tuổi. Năm nay vừa vặn con 15 tuổi, cũng đủ điều kiện tham gia rồi. Quy tắc thì đơn giản thôi, được phép sử dụng vũ khí, ám khí, chất độc, không được phép giết người, ngoài ra cũng chẳng còn gì.”
“ Vậy tổ chức ở đâu ạ?”
“ Tổ chức ở sàn đấu Đỉnh Cảnh Lộ, núi Dạ Liệt. Nơi đó khá xa Hàn gia đấy, ta cũng đang chuẩn bị đây. À đúng rồi, con dạo này không cần luyện tập căng thẳng quá làm gì. Tinh thần sảng khoái mới thi tốt được. Phụ thân thấy mấy năm gần đây, nội lực con tăng nhiều đấy.”
Mộ Ngọc lại hỏi: “ Bao giờ tổ chức vậy ạ?”
Hàn Quân tính toán một chút rồi nói: “ Tầm nửa tháng nữa. Nhưng vì chúng ta cách khá xa Dạ Liệt Sơn nên sẽ khởi hành sớm vài ngày đấy! Năm nay Lục gia tổ chức, ta cũng yên tâm.” Câu cuối của ông có vẻ ngưng trọng.
Nàng gật đầu, rồi rời đây, thầm nghĩ là nghỉ ngơi nỗi gì, tăng cường luyện tập thêm thì có, mấy ngày cuối bảo đi dạo để thoải mái tinh thần còn nghe được, chứ nửa tháng không sờ đến, lại quên ngay. Nhưng Mộ Ngọc lại cảm thấy, cuộc trò chuyện của mình và Hàn Quân, có gì đó không ổn lắm. Cứ thấy như mình để sót điều gì ấy. Mà thôi, không nghĩ nữa.!
Mấy năm nay, nàng ngoài tập với môn sinh Hàn gia cũng tự tập luyện ít nhiều, nghĩ ra vài chiêu thức rất hay ho, dựa trên các môn võ hiện đại và cổ đại, bây giờ phải tập nhuần nhuyễn mới được. Hơn nữa, cuộc thi cho phép dùng vũ khí, dùng độc nên càng được, đúng với sở trường của nàng. Chắc làm thế là để cho mấy người không giỏi đánh nhau nhưng giỏi cái khác, ví dụ như nàng đây. Đánh nhau nàng không dám xưng vương xưng bá gì, ngay cả cái chức danh “ Huyết vũ linh vương” đó cũng đa phần là nhờ tài dùng vũ khí và độc của nàng, chứ không phải là đánh nhau. Vũ khí của nàng là kiếm, vì kiếm dễ bôi độc lên, chứ súng thì không ổn, hơn nữa lúc trước nàng còn có vấn đề về thị lực, nên không chú trọng tới súng mà tới kiếm nhiều hơn. Xem ra, số nàng vẫn còn may lắm!
Mấy chiêu đó, có một chiêu nàng gọi là Thuấn Quyền. Như tên gọi, đó là một đòn đánh lừa, sử dụng “ Khi phiến độc” không màu, không mùi khiến cho tất cả mọi người cảm giác như không chỉ có một Hàn Mộ Ngọc, khiến đối thủ phân tâm, rồi di chuyển nhanh chóng đánh một đòn vào bụng đối thủ, rồi quật ngã hắn.
Thực ra đây là hàng nhái thôi. Chứ hàng thật được gọi là “ Huyễn ảnh thuật”, tức là dùng nội lực tạo ra nhiều ảo ảnh rồi tấn công nhanh. Mà nội lực của nàng không cho phép, nên đành chơi “ không sạch”. Mấy cái này là nghề của bọn sát thủ mà. Đánh tay chân không được ta phải dùng mưu chứ!
Nhưng vấn đề là làm thế nào tung Khi phiến không ai để ý, cốt để thêm phần đặc sắc, thì chỉ có cách bôi vào kiếm, gắng chém một nhát vào đối thủ, hay sượt qua cũng được, độc bay lên, thế là xong. Nhưng mà nàng cần phải nhớ uống thuốc giải đã, không thì lừa người chưa được, đã lừa mình.
Còn mấy tuyệt chiêu nữa, thí dụ như “ Cao tường thuật”. Nội lực không cho phép bay được, nhưng dùng Cao tường thuật do nàng tự sáng tạo thì có thể. Khinh công giúp nhảy cao, cao tường thuật giúp giữ khí ở trạng thái ổn định, không bị mất sức, khiến khí tập trung tại gót chân, giữ được cơ thể ở trên cao, nhờ vậy mà nàng thỏa sức bay lượn.
Hay Bách trảm thuật cho kiếm chẳng hạn. Để luyện tập bách trảm thuật, nàng đã chặt cả rừng trúc của Hàn gia. Đó là chiêu thức chỉ một nhát kiếm thôi nhưng chặt đứt được trăm vật cạnh đó, khiến nàng rất tâm đắc.
Ngoài ra cũng còn khá nhiều chiêu nữa. Trước kia, tổ chức của nàng rất chú trọng luyện tập đồng đội, mà nàng lại ghét cay ghét đắng việc này, rất phiền phức, mất thời gian, dẫn tới cãi nhau, cuối cùng là nàng rời đi, khiến mẹ mình bị giết.
Để chuẩn bị cho Đại hội, nàng cũng đã tập đến quên ăn quên ngủ cả tháng nay, tập một mình, tập điên cuồng, như khi nàng là sát thủ, tập luyện tốc độ. Nàng tập nhiều đến mức nhiều khi Hàn Ôn phải sai người vác nàng về vì đã lỡ gục ở đấy.
Được rồi, Đại hội võ thuật, thẳng tiến!
Vì cố chủ của thân thể này chưa từng đến Đại hội, nên nàng đành đến hỏi lão cha của Hàn Mộ Ngọc.
Hàn Quân thấy con gái đến thì hỏi: “ Con muốn đến hỏi về Đại hội đó hả?”
“ Vâng. Không biết Đại hội võ thuật lần này tổ chức thể lệ thế nào ạ?”
Hàn Quân vuốt râu, rồi tự nhiên bật cười khiến cho Hàn Mộ Ngọc ngạc nhiên. Rồi ông ta trả lời: “ Thể lệ cũng như mọi năm. Yêu cầu trên 15 tuổi. Năm nay vừa vặn con 15 tuổi, cũng đủ điều kiện tham gia rồi. Quy tắc thì đơn giản thôi, được phép sử dụng vũ khí, ám khí, chất độc, không được phép giết người, ngoài ra cũng chẳng còn gì.”
“ Vậy tổ chức ở đâu ạ?”
“ Tổ chức ở sàn đấu Đỉnh Cảnh Lộ, núi Dạ Liệt. Nơi đó khá xa Hàn gia đấy, ta cũng đang chuẩn bị đây. À đúng rồi, con dạo này không cần luyện tập căng thẳng quá làm gì. Tinh thần sảng khoái mới thi tốt được. Phụ thân thấy mấy năm gần đây, nội lực con tăng nhiều đấy.”
Mộ Ngọc lại hỏi: “ Bao giờ tổ chức vậy ạ?”
Hàn Quân tính toán một chút rồi nói: “ Tầm nửa tháng nữa. Nhưng vì chúng ta cách khá xa Dạ Liệt Sơn nên sẽ khởi hành sớm vài ngày đấy! Năm nay Lục gia tổ chức, ta cũng yên tâm.” Câu cuối của ông có vẻ ngưng trọng.
Nàng gật đầu, rồi rời đây, thầm nghĩ là nghỉ ngơi nỗi gì, tăng cường luyện tập thêm thì có, mấy ngày cuối bảo đi dạo để thoải mái tinh thần còn nghe được, chứ nửa tháng không sờ đến, lại quên ngay. Nhưng Mộ Ngọc lại cảm thấy, cuộc trò chuyện của mình và Hàn Quân, có gì đó không ổn lắm. Cứ thấy như mình để sót điều gì ấy. Mà thôi, không nghĩ nữa.!
Mấy năm nay, nàng ngoài tập với môn sinh Hàn gia cũng tự tập luyện ít nhiều, nghĩ ra vài chiêu thức rất hay ho, dựa trên các môn võ hiện đại và cổ đại, bây giờ phải tập nhuần nhuyễn mới được. Hơn nữa, cuộc thi cho phép dùng vũ khí, dùng độc nên càng được, đúng với sở trường của nàng. Chắc làm thế là để cho mấy người không giỏi đánh nhau nhưng giỏi cái khác, ví dụ như nàng đây. Đánh nhau nàng không dám xưng vương xưng bá gì, ngay cả cái chức danh “ Huyết vũ linh vương” đó cũng đa phần là nhờ tài dùng vũ khí và độc của nàng, chứ không phải là đánh nhau. Vũ khí của nàng là kiếm, vì kiếm dễ bôi độc lên, chứ súng thì không ổn, hơn nữa lúc trước nàng còn có vấn đề về thị lực, nên không chú trọng tới súng mà tới kiếm nhiều hơn. Xem ra, số nàng vẫn còn may lắm!
Mấy chiêu đó, có một chiêu nàng gọi là Thuấn Quyền. Như tên gọi, đó là một đòn đánh lừa, sử dụng “ Khi phiến độc” không màu, không mùi khiến cho tất cả mọi người cảm giác như không chỉ có một Hàn Mộ Ngọc, khiến đối thủ phân tâm, rồi di chuyển nhanh chóng đánh một đòn vào bụng đối thủ, rồi quật ngã hắn.
Thực ra đây là hàng nhái thôi. Chứ hàng thật được gọi là “ Huyễn ảnh thuật”, tức là dùng nội lực tạo ra nhiều ảo ảnh rồi tấn công nhanh. Mà nội lực của nàng không cho phép, nên đành chơi “ không sạch”. Mấy cái này là nghề của bọn sát thủ mà. Đánh tay chân không được ta phải dùng mưu chứ!
Nhưng vấn đề là làm thế nào tung Khi phiến không ai để ý, cốt để thêm phần đặc sắc, thì chỉ có cách bôi vào kiếm, gắng chém một nhát vào đối thủ, hay sượt qua cũng được, độc bay lên, thế là xong. Nhưng mà nàng cần phải nhớ uống thuốc giải đã, không thì lừa người chưa được, đã lừa mình.
Còn mấy tuyệt chiêu nữa, thí dụ như “ Cao tường thuật”. Nội lực không cho phép bay được, nhưng dùng Cao tường thuật do nàng tự sáng tạo thì có thể. Khinh công giúp nhảy cao, cao tường thuật giúp giữ khí ở trạng thái ổn định, không bị mất sức, khiến khí tập trung tại gót chân, giữ được cơ thể ở trên cao, nhờ vậy mà nàng thỏa sức bay lượn.
Hay Bách trảm thuật cho kiếm chẳng hạn. Để luyện tập bách trảm thuật, nàng đã chặt cả rừng trúc của Hàn gia. Đó là chiêu thức chỉ một nhát kiếm thôi nhưng chặt đứt được trăm vật cạnh đó, khiến nàng rất tâm đắc.
Ngoài ra cũng còn khá nhiều chiêu nữa. Trước kia, tổ chức của nàng rất chú trọng luyện tập đồng đội, mà nàng lại ghét cay ghét đắng việc này, rất phiền phức, mất thời gian, dẫn tới cãi nhau, cuối cùng là nàng rời đi, khiến mẹ mình bị giết.
Để chuẩn bị cho Đại hội, nàng cũng đã tập đến quên ăn quên ngủ cả tháng nay, tập một mình, tập điên cuồng, như khi nàng là sát thủ, tập luyện tốc độ. Nàng tập nhiều đến mức nhiều khi Hàn Ôn phải sai người vác nàng về vì đã lỡ gục ở đấy.
Được rồi, Đại hội võ thuật, thẳng tiến!