Chương : 37
Lục Cảnh Thần dẫn cả bọn đến một nơi yên tĩnh, chỉ có thiên nhiên. Gió thổi vi vu, xuyên qua từng kẽ lá như một bản nhạc giao hưởng êm ả. Tiếng thác nước chảy ào ào, làm tôn thêm vẻ thần tiên cho chính mình.
Hắn nói tiếp: “ Nơi này thích hợp để luyện tập lắm đấy.”
Lãnh Dạ Mạc nghi ngờ hỏi: “ Nơi này.....?”
“ Là viện của đại ca ta.”
Vương Dịch lắp bắp: “ Việ...n..... của.... ca ngươi?”
“ Ngươi dẫn bọn ta đến chỗ này làm gì?” Cao Lãng không hài lòng lắm.
“ Thì đương nhiên là luyện tập đấy thôi.”
Vương Dịch hơi tức giận, tự nhiên động vào đồ của người khác sao mà chấp nhận nổi: “ Ca ngươi không bảo gì à? Ngươi cũng không xin phép. Thế mà gia giáo à, ta phải nhìn ngươi bằng con mắt khác đấy.”
Lục Cảnh Thần ngạc nhiên: “ Không sao. Đây là viện của ca, nhưng mà bình thường cũng chẳng vào bao giờ, thỉnh thoảng có hạ nhân đến dọn dẹp. Ca ta nói nơi này cho ta tùy ý sử dụng, nơi yên tĩnh rất hợp để tĩnh tâm, thư giãn, càng hợp luyện tập võ nghệ, dù ta chẳng biết võ. Với lại, ta cũng sai người nói cho ca ta một tiếng để huynh ấy biết rồi, các ngươi lo cái gì chứ?”
Hắc Viêm Doanh: “ Rồi rồi, đừng làm mất thời gian nữa đi.”
Lục Cảnh Thần sai người lấy mấy bộ bàn ghế ra, để cho năm người còn lại mỗi người một cái mà ngồi, rồi nói: “ Qua mấy ngày theo dõi các vị thi đấu, hôm nay ta sẽ chỉ cho các vị biết được điểm mạnh điểm yếu của mình – rồi không để ai đáp lời, hắn lại nói tiếp – Hắc công.... Viêm Doanh đánh lại ỷ quá nhiều vào vũ khí, tuy nội lực mạnh nhưng không biết dùng chiến thuật, nếu gặp phải đại cao thủ thật sự thì huynh chết chắc, chưa kể nếu chẳng may mất đi Vạn Phiến thì rất không ổn, vì vậy huynh cần phải trui rèn thêm nội lực của mình, dù rằng nó đã rất mạnh rồi, nhưng vẫn chỉ là một viên ngọc thô mà thôi, mà một viên ngọc thô cần được mài giũa, để cho nội lực có thể biến hóa, xử lý nhiều tình huống hơn. Tiếp theo là Cao Lãng, ừm, phải nói với huynh thế nào nhỉ, vũ khí thì cũng ổn nhưng huynh dùng chưa nhuẫn nhuyễn lắm, làm chủ kiếm của tốt, sức mạnh còn hời hợt không có điểm nhấn, nội lực chẳng tới đâu, huynh có thiên phú nhưng lại không biết cách phát huy thiên phú của mình, dẫn tới cả phòng thủ hay tấn công đều nửa vời. Nếu người đánh huynh trên sàn đấu ngày hôm đó không phải Dạ Mạc, mà là Hàn công tử, thì huynh xác định nằm liệt giường mấy ngày. Còn Vương Dịch thì, nội lực của huynh thì cũng thâm sâu, nhưng khá ổn, có thể duy trì lâu dài, bất quá với vũ khí là cung thì huynh rất khó chiến đấu cận chiến. Thân thể yếu đuối không thể dùng kiếm thì huynh có thể luyện tập tay chân, phòng một vài trường hợp bất trắc. Lãnh đệ thì nội lực ổn, kiếm pháp ổn nhưng vẫn còn trong khuôn mẫu, không có biến chiêu. Hàn muội muội thì rất tốt rồi, muội có mấy thứ không ai có được, nhưng nếu so kiếm thì không ổn. Kiếm pháp của muội cứng ngắc, không uyển chuyển, linh động. Tốc độ của muội cực tốt nhưng lại không biết phối hợp. Và, đó, là vấn đề của các vị. Thế nào, ta nghĩ là chúng ta sẽ phải bế quan tu luyện trong hai ngày tới đấy.”
Và thế là, trong suốt hai ngày, Lục Cảnh Thần đã chỉ dạy đám bạn mình cẩn thận, sẵn sàng cho các trận chiến sau này.
Hắn nói tiếp: “ Nơi này thích hợp để luyện tập lắm đấy.”
Lãnh Dạ Mạc nghi ngờ hỏi: “ Nơi này.....?”
“ Là viện của đại ca ta.”
Vương Dịch lắp bắp: “ Việ...n..... của.... ca ngươi?”
“ Ngươi dẫn bọn ta đến chỗ này làm gì?” Cao Lãng không hài lòng lắm.
“ Thì đương nhiên là luyện tập đấy thôi.”
Vương Dịch hơi tức giận, tự nhiên động vào đồ của người khác sao mà chấp nhận nổi: “ Ca ngươi không bảo gì à? Ngươi cũng không xin phép. Thế mà gia giáo à, ta phải nhìn ngươi bằng con mắt khác đấy.”
Lục Cảnh Thần ngạc nhiên: “ Không sao. Đây là viện của ca, nhưng mà bình thường cũng chẳng vào bao giờ, thỉnh thoảng có hạ nhân đến dọn dẹp. Ca ta nói nơi này cho ta tùy ý sử dụng, nơi yên tĩnh rất hợp để tĩnh tâm, thư giãn, càng hợp luyện tập võ nghệ, dù ta chẳng biết võ. Với lại, ta cũng sai người nói cho ca ta một tiếng để huynh ấy biết rồi, các ngươi lo cái gì chứ?”
Hắc Viêm Doanh: “ Rồi rồi, đừng làm mất thời gian nữa đi.”
Lục Cảnh Thần sai người lấy mấy bộ bàn ghế ra, để cho năm người còn lại mỗi người một cái mà ngồi, rồi nói: “ Qua mấy ngày theo dõi các vị thi đấu, hôm nay ta sẽ chỉ cho các vị biết được điểm mạnh điểm yếu của mình – rồi không để ai đáp lời, hắn lại nói tiếp – Hắc công.... Viêm Doanh đánh lại ỷ quá nhiều vào vũ khí, tuy nội lực mạnh nhưng không biết dùng chiến thuật, nếu gặp phải đại cao thủ thật sự thì huynh chết chắc, chưa kể nếu chẳng may mất đi Vạn Phiến thì rất không ổn, vì vậy huynh cần phải trui rèn thêm nội lực của mình, dù rằng nó đã rất mạnh rồi, nhưng vẫn chỉ là một viên ngọc thô mà thôi, mà một viên ngọc thô cần được mài giũa, để cho nội lực có thể biến hóa, xử lý nhiều tình huống hơn. Tiếp theo là Cao Lãng, ừm, phải nói với huynh thế nào nhỉ, vũ khí thì cũng ổn nhưng huynh dùng chưa nhuẫn nhuyễn lắm, làm chủ kiếm của tốt, sức mạnh còn hời hợt không có điểm nhấn, nội lực chẳng tới đâu, huynh có thiên phú nhưng lại không biết cách phát huy thiên phú của mình, dẫn tới cả phòng thủ hay tấn công đều nửa vời. Nếu người đánh huynh trên sàn đấu ngày hôm đó không phải Dạ Mạc, mà là Hàn công tử, thì huynh xác định nằm liệt giường mấy ngày. Còn Vương Dịch thì, nội lực của huynh thì cũng thâm sâu, nhưng khá ổn, có thể duy trì lâu dài, bất quá với vũ khí là cung thì huynh rất khó chiến đấu cận chiến. Thân thể yếu đuối không thể dùng kiếm thì huynh có thể luyện tập tay chân, phòng một vài trường hợp bất trắc. Lãnh đệ thì nội lực ổn, kiếm pháp ổn nhưng vẫn còn trong khuôn mẫu, không có biến chiêu. Hàn muội muội thì rất tốt rồi, muội có mấy thứ không ai có được, nhưng nếu so kiếm thì không ổn. Kiếm pháp của muội cứng ngắc, không uyển chuyển, linh động. Tốc độ của muội cực tốt nhưng lại không biết phối hợp. Và, đó, là vấn đề của các vị. Thế nào, ta nghĩ là chúng ta sẽ phải bế quan tu luyện trong hai ngày tới đấy.”
Và thế là, trong suốt hai ngày, Lục Cảnh Thần đã chỉ dạy đám bạn mình cẩn thận, sẵn sàng cho các trận chiến sau này.