Chương : 20
Khi nhìn thấy Vũ Hóa Điền ở trong trạm dừng thì, Triệu Thông liền biết kẻ ở trong khách *** là giả.
Hắn lập tức báo cáo cho Vũ Hóa Điền về việc này.
“Thực sự giống đến vậy?”
Vũ Hóa Điền nhìn chính mình trong gương, không tin rằng trên thế gian này còn một người khác có dáng vẻ giống mình như đúc.
Tuy rằng sắc mặt Vũ Hóa Điền không lộ vẻ gì cả, nhưng Triệu Thông cũng không dám nói rằng dáng vẻ của người kia giống y như đúc, chỉ có thể nịnh nọt:
“Nhìn qua chỉ có ba phần giống, nhưng hành vi của hắn ngả ngớn, cử chỉ hoang đường, không có nổi một phần vạn thần vận giống như Đốc chủ.”
Vũ Hóa Điền nâng mắt liếc nhìn Triệu Thông một cái, cũng không tin tưởng lời nói của hắn, nếu không giống, sao người này phải đến tận đây xác nhận? Trong lòng y lập tức nổi lên sát khí với kẻ giống mình y hệt kia, nhưng hiện tại vẫn chưa đến lúc.
“Người này có tác dụng, chúng ta có thể dùng hắn để đánh bất ngờ.”
“Ý của Đốc chủ là?”
Vũ Hóa Điền lau chiếc nhẫn trên tay, cầm trà lên, nhẹ nhấp một ngụm.
“Ngươi về báo cho Đàm Lỗ Tử hãy án binh bất động, mỗi một bước đều phải chờ chỉ thị của ta, dẫn kẻ địch vào bẫy.”
“Đốc chủ nói bẫy là?”
Vũ Hóa Điền có chút bất đắc dĩ, võ nghệ của Triệu Thông quả thực bất phàm, nhưng đáng tiếc là không có đầu óc, là điển hình của loại người tứ chi phát triển đầu óc đơn giản.
“Lấy giả đánh tráo, ta giả thành gã, nhổ cỏ bọn chúng tận gốc.”
Y cũng không tin rằng khách *** bên kia đột nhiên có nhiều người đến như vậy là không có âm mưu gì.
“Đốc chủ diệu kế, để đảm bảo cẩn thận, nếu là khó phân thật giả, trước khi Đốc chủ đến hãy báo cho chúng thuộc hạ đến, để phòng ngừa chúng thuộc hạ nhất thời coi Đốc chủ là gã.”
Vũ Hóa Điền hạ mắt ngẫm nghĩ, quả thực là rất có lý, liền mở miệng cho hắn một mật ngữ.
“Long Môn phi giáp, liền biết thật giả.”
“Long Môn phi giáp, liền biết thật giả?”
Triệu Thông nhẩm lại một lần, tỏ vẻ đã nhớ kỹ.
Vũ Hóa Điền lại kéo hắn qua, rút chủy thủ ra cảnh cáo:
“Khẩu lệnh bí mật nhất định phải nhớ kỹ, nếu như không nhớ được, ta sẽ khắc lên ngực ngươi.”
“Vâng vâng, thuộc hạ nhất định nhớ kỹ.”
Triệu Thông cười gượng, ai kêu hắn từng có tiền án chứ.
Vũ Hóa Điền đẩy hắn ra, nhìn hắn nhẩm đi nhẩm lại mật lệnh này mấy lần, xác định không có vấn đề gì mới nói:
“Nếu không còn việc gì, ngươi mau trở về đi.”
Triệu Thông vừa nghe, lại nhớ tới một chuyện quan trọng nữa, Hoàng thượng đang ở khách *** đó.
Lúc Triệu Thông ra ngoài, đúng là lúc Stefan xuống dưới dùng cơm, hắn cũng đã gặp qua Hoàng thượng, bên cạnh lại có nhiều cao thủ của Cẩm Y Vệ ở đó như vậy, hắn tất nhiên hiểu rõ bản thân mình không nhầm lẫn, tuy rằng không biết vì sao Hoàng thượng rời khỏi kinh thành chạy đến đây, nhưng Triệu Thông cảm thấy phải báo cho Vũ Hóa Điền một tiếng.
Nhưng nhớ lại lời cảnh cáo của Huyền Vũ, hắn lại không biết có nên nói hay không.
Vũ Hóa Điền đang uống trà thấy hắn do dự mãi, muốn nói lại thôi, liếc xéo sang nhìn hắn:
“Có chuyện gì thì nói đi, ấp a ấp úng mãi làm gì?”
Tim Triệu Thông đập thịch một cái, cũng không bận tâm việc mình có đắc tội với vị bề trên cao nhất kia, lấy lòng vị bề trên hiện tại mới là quan trọng nhất đó!
“Chúng thuộc hạ gặp được Hoàng thượng ở khách *** Long Môn.”
Lời này vừa nói ra, một lúc lâu sau trong phòng không hề có chút tiếng động nào.
Bàn tay bưng chén trà của Vũ Hóa Điền run lên, mặt trà nhẹ xao động, vài giọt nước trà bắn ra, tựa như đáy lòng không bình tĩnh của y.
“Xác định?”
“Đúng vậy, không chỉ có Hoàng thượng đến, Chỉ huy sứ Thanh Long, phó Chỉ huy sứ Bạch Hổ và Huyền Vũ của Cẩm Y Vệ cũng đến, hơn mười người còn lại cũng đều là cao thủ số một số hai của Cẩm Y Vệ, không thể sai.”
Triệu Thông nói.
Sao hắn lại đến đây? Trong lòng Vũ Hóa Điền dâng lên một mạt nghi ngờ, lại chợt nghĩ đến chỗ khách *** Long Môn cũng không an toàn.
“Nếu Hoàng thượng đến, kế hoạch này phải có chút thay đổi, như vậy đi, ngươi trước tiên chờ ở cửa đã, ta đi thay y phục, cùng quay về với ngươi.”
“Vâng.”
Triệu Thông khom người lui ra.
Vũ Hóa Điền ở trong phòng, mở tủ quần áo ra, nâng tay định lấy bộ mãng y màu bạc thêu kim tuyến từng được Hoàng thượng khen ngợi kia, nhưng khi chạm tới rồi, tay y ngừng lại, ngược lại lấy ra một bộ y phục thư sinh trắng thuần.
Trong phòng tối của khách *** Long Môn, chưởng quầy và tiểu nhị của khách ***, Bố Lỗ Đô và đại hán người Thát Đát biết tiếng Hán, cùng với thư sinh và nữ hiệp khách vừa đến tụ lại cùng một chỗ.
Như Thanh Long phán đoán, đám người này đều biết nhau.
Chưởng quầy – Sóc Dương Quái Lương Tài tiểu nhị — Hoàng Cương, Nhị Tài, Tân Bình ở núi Bính Đỉnh thư sinh – người giang hồ gọi là ‘Phong lý đao’ Bặc Thương Chu người Thát Đát – Đoạt mệnh vô thường Thường Tiểu Văn [nữ man di Bố Lỗ Đô] cùng thủ hạ của nàng ta là Cáp Cương Đồng Ca, cùng với nữ hiệp khách – Phỉ giới hoa Mộc lan Cố Thiếu Đường.
Những người này tụ hội ở đây, đều do Long Môn này cất trữ kho báu của Thượng quốc Đại Bạch.
Tin tức này là do Phong lý đao có được, đô thành của Thượng quốc Đại Bạch bị chôn giấu ở phía dưới khách *** Long Môn, mà trận bão cát đen sáu mươi năm mới xuất hiện một lần này sẽ thổi sạch những hạt cát phủ trên đô thành đi, khiến cho đô thành lộ rõ ra.
Thường Tiểu Văn lấy ra một tấm bản đồ.
“Đây là bản đồ ra vào kho báu. Trong thành cổ có rất nhiều mê cung, không có bản đồ sẽ không ra dược.”
“Lão Sài, gần đây khách *** gặp phải phiền toái gì sao? Sao đột nhiên lại có nhiều quan binh cải trang đến đây như thế?”
Cố Thiếu Đường hỏi. Những người giống như bọn họ đây, ai là quan ai là dân đều có thể nhìn thấy rõ ràng, huống chi người ta vốn không che giấu, từ dấu hiệu trên binh khí đã sớm nhìn thấu được thân phận của bọn họ.
Nhưng tuy rằng nhìn ra đối phương là người của quan phủ, Cố Thiếu Đường trước sau lại không nhìn ra nổi là người của nha môn nào.
Lương Tài rít một hơi thuốc.
“Bọn họ nói là đến bắt một nữ nhân, Phong lý đao, ngươi có tin tức gì không?”
“Có chút, là lệnh truy sát của Tây Xưởng, mục tiêu là muốn đuổi giết một cung nữ chạy trốn từ trong cung ra.”
Phong lý đao cắn hạt dưa nói.
Thường Tiểu Văn tiếp lời.
“Ban ngày ta đã thấy có hai nữ nhân đến đây, đám cẩu quan vừa đến, bọn họ liền lẩn mất.”
“Bọn họ chỉ dùng đũa của mình để ăn.”
Lương Tài bổ sung.
“Cho dù là bọn họ đi ngang qua, chắn con đường làm ăn của chúng ta thì đều xử đẹp hết.”
Cố Thiếu Đường lộ ra một cỗ khí phách.
“Bỏ lỡ trận bão cát lần này, vậy sẽ phải chờ đến kiếp sau, ông trời cũng sẽ phải nhường đường cho ta.”
Lương Tài hút thuốc, ngẫm nghĩ.
“Đám quan binh này lúc nhìn thấy Phong lý đao liền một mực cung kính, phỏng chừng đám đó đã nhận nhầm ngươi là ai rồi?”
“Nam nhân thoạt nhìn giống như đại quan kia cũng nói ngươi giống một bằng hữu của hắn.”
Thường Tiểu Văn nói, đối với Stefan có diện mạo xuất chúng, nàng vẫn có không ít cảm tình, nữ tử ngoại tộc xưa nay thích nam tử tuấn tú, ai kêu đám nam tử ngoại bang toàn lũ da đen thịt dày, tuyệt không dễ nhìn chứ.
“Nam nhân kia vừa nhìn đã biết là không đơn giản, người bên cạnh hắn ai ai cũng là cao thủ, chúng ta không trêu chọc vào vẫn tốt hơn.”
Cố Thiếu Đường nhíu mày, tuy rằng nam nhân kia nhìn qua giống như tay trói gà không chặt, nhưng người bên cạnh hắn không có ai là dễ chọc.
“Đề phòng xảy ra sự cố, vẫn nên nghĩ cách mời người đi đi.”
“Lão đại của bọn chúng không phải vẫn đang ở trong phòng chờ ngươi sao, Phong lý đao, ngươi đi xem xem?”
Phong lý đao nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt mỗi người đều rất nghiêm túc mà nhìn hắn, trong lòng cực kỳ không tình nguyện.
“Mấy lời ấy còn nghĩ là thật sao? Nam nhân kia không phải đã nói ta chỉ giống được vài phần à? Những người khác nhất định là cũng nghĩ như vậy.”
“Ăn chứ, người ta cũng đã mang lên đến tận bàn rồi, chẳng lẽ bưng đến miệng mà còn không ăn?”
Thường Tiểu Văn tiến lại gần.
“Thuận tiện, ngươi cũng đi xem xem nam nhân kia là ai. Nào, ta đi cùng ngươi!”
Lương Tài ngăn cản.
“Không được, cô đã giao thủ với hắn, còn chưa ăn được đến miệng đã trúng một đá của hắn rồi.”
“Hừ.”
Vừa nói đến chuyện này Thường Tiểu Văn liền không vui, xoay người giận dữ đưa lưng về phía bọn họ.
Cố Thiếu Đường ngẫm nghĩ.
“Để ta theo ngươi?”
“Vậy cũng không được, cô bức người ta phải rút cả đao ra, bọn họ có thể cho cô sắc mặt hòa nhã sao? Mấy vị đang ngồi ở đây cũng không thể đi, Phong ca, chỉ có thể làm phiền ngươi một chút, ngươi đi một mình được không?”
Phong lý đao ném hạt dưa trong tay đi, nhìn Lương Tài, nổi giận:
“Ta đi một mình, nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao?”
“Ai, nếu ngươi được gọi là Phong lý đao, nhất định sẽ có hai ba chiêu phòng thân thôi.”
Lương Tài không bận tâm.
“Có hai chiêu ngươi sẽ không cần giúp đỡ chắc?”
Phong lý đao giận dữ mỉm cười.
“Sao có thể, nhỡ như ngươi gặp chuyện không may gì liền hô lên một tiếng, cả đám huynh đệ chúng ta sẽ nhảy vào cứu ngươi, các ngươi nói xem có đúng không?”
Không có ai hưởng ứng lời của hắn, ánh mắt Lương Tài quét qua, mọi người đều chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Không khí lạnh lẽo, Cố Thiếu Đường bước ra cứu trợ.
“Phong lý đao dựa vào tài ăn nói mà đảo lộn giang hồ, hắn cũng có khả năng lắm.”
Khả năng này, rõ ràng là nói công phu của Phong lý đao xem như không thể dùng được.
Phong lý đao nhìn người bạn thanh mai trúc mã này, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng phun một tiếng, xoay người đi lên trên.
“Còn nữa A Phong ca, ta thấy đám quan này có vẻ to, nói chuyện với bọn chúng ngươi không cần nể mặt đâu.”
Lương Tài nhắc nhở.
“Hừ, chỉ biết nói.”
Phong lý đao liếc mắt nhìn bọn họ một cái, phất áo rời đi.
Trong bóng đêm, một thân ảnh tránh trong khe hở của đá tảng nghe rõ ràng từ đầu đến cuối toàn bộ đối thoại của bọn họ.
“Đại hiệp, thì ra ngươi là bà chủ Lăng Nhạn Thu trước đây của khách *** này trong lời nói của bọn họ.”
Tố Tuệ Dung thấp giọng nói.
Lăng Nhạn Thu trừng mắt liếc nàng ta một cái, kéo người trốn vào chỗ sâu hơn.
Nhưng khi Tố Tuệ Dung đi xuống thì, không cẩn thận làm lăn một tảng đá, bị những người ở phía trên phát hiện ra các nàng.
“Nói như vậy, bọn họ là đến tìm kho báu?”
Stefan nghe xong thám tử báo cáo, tổng kết lại.
Cẩm Y Vệ tránh trong bóng tối che giấu bản thân quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói:
“Vâng.”
Không phải có âm mưu gì thì tốt. Nhưng kho báu…… Stefan cầm một khối gì đó ném cho bóng người kia.
“Cầm cái này đi đến binh doanh, điều hai trăm người đến, kêu bọn họ đợi bão cát đen qua rồi thì lập tức chạy đến đây.”
Nếu đã đụng phải, sao hắn có thể tay không mà quay về?
Hắn lập tức báo cáo cho Vũ Hóa Điền về việc này.
“Thực sự giống đến vậy?”
Vũ Hóa Điền nhìn chính mình trong gương, không tin rằng trên thế gian này còn một người khác có dáng vẻ giống mình như đúc.
Tuy rằng sắc mặt Vũ Hóa Điền không lộ vẻ gì cả, nhưng Triệu Thông cũng không dám nói rằng dáng vẻ của người kia giống y như đúc, chỉ có thể nịnh nọt:
“Nhìn qua chỉ có ba phần giống, nhưng hành vi của hắn ngả ngớn, cử chỉ hoang đường, không có nổi một phần vạn thần vận giống như Đốc chủ.”
Vũ Hóa Điền nâng mắt liếc nhìn Triệu Thông một cái, cũng không tin tưởng lời nói của hắn, nếu không giống, sao người này phải đến tận đây xác nhận? Trong lòng y lập tức nổi lên sát khí với kẻ giống mình y hệt kia, nhưng hiện tại vẫn chưa đến lúc.
“Người này có tác dụng, chúng ta có thể dùng hắn để đánh bất ngờ.”
“Ý của Đốc chủ là?”
Vũ Hóa Điền lau chiếc nhẫn trên tay, cầm trà lên, nhẹ nhấp một ngụm.
“Ngươi về báo cho Đàm Lỗ Tử hãy án binh bất động, mỗi một bước đều phải chờ chỉ thị của ta, dẫn kẻ địch vào bẫy.”
“Đốc chủ nói bẫy là?”
Vũ Hóa Điền có chút bất đắc dĩ, võ nghệ của Triệu Thông quả thực bất phàm, nhưng đáng tiếc là không có đầu óc, là điển hình của loại người tứ chi phát triển đầu óc đơn giản.
“Lấy giả đánh tráo, ta giả thành gã, nhổ cỏ bọn chúng tận gốc.”
Y cũng không tin rằng khách *** bên kia đột nhiên có nhiều người đến như vậy là không có âm mưu gì.
“Đốc chủ diệu kế, để đảm bảo cẩn thận, nếu là khó phân thật giả, trước khi Đốc chủ đến hãy báo cho chúng thuộc hạ đến, để phòng ngừa chúng thuộc hạ nhất thời coi Đốc chủ là gã.”
Vũ Hóa Điền hạ mắt ngẫm nghĩ, quả thực là rất có lý, liền mở miệng cho hắn một mật ngữ.
“Long Môn phi giáp, liền biết thật giả.”
“Long Môn phi giáp, liền biết thật giả?”
Triệu Thông nhẩm lại một lần, tỏ vẻ đã nhớ kỹ.
Vũ Hóa Điền lại kéo hắn qua, rút chủy thủ ra cảnh cáo:
“Khẩu lệnh bí mật nhất định phải nhớ kỹ, nếu như không nhớ được, ta sẽ khắc lên ngực ngươi.”
“Vâng vâng, thuộc hạ nhất định nhớ kỹ.”
Triệu Thông cười gượng, ai kêu hắn từng có tiền án chứ.
Vũ Hóa Điền đẩy hắn ra, nhìn hắn nhẩm đi nhẩm lại mật lệnh này mấy lần, xác định không có vấn đề gì mới nói:
“Nếu không còn việc gì, ngươi mau trở về đi.”
Triệu Thông vừa nghe, lại nhớ tới một chuyện quan trọng nữa, Hoàng thượng đang ở khách *** đó.
Lúc Triệu Thông ra ngoài, đúng là lúc Stefan xuống dưới dùng cơm, hắn cũng đã gặp qua Hoàng thượng, bên cạnh lại có nhiều cao thủ của Cẩm Y Vệ ở đó như vậy, hắn tất nhiên hiểu rõ bản thân mình không nhầm lẫn, tuy rằng không biết vì sao Hoàng thượng rời khỏi kinh thành chạy đến đây, nhưng Triệu Thông cảm thấy phải báo cho Vũ Hóa Điền một tiếng.
Nhưng nhớ lại lời cảnh cáo của Huyền Vũ, hắn lại không biết có nên nói hay không.
Vũ Hóa Điền đang uống trà thấy hắn do dự mãi, muốn nói lại thôi, liếc xéo sang nhìn hắn:
“Có chuyện gì thì nói đi, ấp a ấp úng mãi làm gì?”
Tim Triệu Thông đập thịch một cái, cũng không bận tâm việc mình có đắc tội với vị bề trên cao nhất kia, lấy lòng vị bề trên hiện tại mới là quan trọng nhất đó!
“Chúng thuộc hạ gặp được Hoàng thượng ở khách *** Long Môn.”
Lời này vừa nói ra, một lúc lâu sau trong phòng không hề có chút tiếng động nào.
Bàn tay bưng chén trà của Vũ Hóa Điền run lên, mặt trà nhẹ xao động, vài giọt nước trà bắn ra, tựa như đáy lòng không bình tĩnh của y.
“Xác định?”
“Đúng vậy, không chỉ có Hoàng thượng đến, Chỉ huy sứ Thanh Long, phó Chỉ huy sứ Bạch Hổ và Huyền Vũ của Cẩm Y Vệ cũng đến, hơn mười người còn lại cũng đều là cao thủ số một số hai của Cẩm Y Vệ, không thể sai.”
Triệu Thông nói.
Sao hắn lại đến đây? Trong lòng Vũ Hóa Điền dâng lên một mạt nghi ngờ, lại chợt nghĩ đến chỗ khách *** Long Môn cũng không an toàn.
“Nếu Hoàng thượng đến, kế hoạch này phải có chút thay đổi, như vậy đi, ngươi trước tiên chờ ở cửa đã, ta đi thay y phục, cùng quay về với ngươi.”
“Vâng.”
Triệu Thông khom người lui ra.
Vũ Hóa Điền ở trong phòng, mở tủ quần áo ra, nâng tay định lấy bộ mãng y màu bạc thêu kim tuyến từng được Hoàng thượng khen ngợi kia, nhưng khi chạm tới rồi, tay y ngừng lại, ngược lại lấy ra một bộ y phục thư sinh trắng thuần.
Trong phòng tối của khách *** Long Môn, chưởng quầy và tiểu nhị của khách ***, Bố Lỗ Đô và đại hán người Thát Đát biết tiếng Hán, cùng với thư sinh và nữ hiệp khách vừa đến tụ lại cùng một chỗ.
Như Thanh Long phán đoán, đám người này đều biết nhau.
Chưởng quầy – Sóc Dương Quái Lương Tài tiểu nhị — Hoàng Cương, Nhị Tài, Tân Bình ở núi Bính Đỉnh thư sinh – người giang hồ gọi là ‘Phong lý đao’ Bặc Thương Chu người Thát Đát – Đoạt mệnh vô thường Thường Tiểu Văn [nữ man di Bố Lỗ Đô] cùng thủ hạ của nàng ta là Cáp Cương Đồng Ca, cùng với nữ hiệp khách – Phỉ giới hoa Mộc lan Cố Thiếu Đường.
Những người này tụ hội ở đây, đều do Long Môn này cất trữ kho báu của Thượng quốc Đại Bạch.
Tin tức này là do Phong lý đao có được, đô thành của Thượng quốc Đại Bạch bị chôn giấu ở phía dưới khách *** Long Môn, mà trận bão cát đen sáu mươi năm mới xuất hiện một lần này sẽ thổi sạch những hạt cát phủ trên đô thành đi, khiến cho đô thành lộ rõ ra.
Thường Tiểu Văn lấy ra một tấm bản đồ.
“Đây là bản đồ ra vào kho báu. Trong thành cổ có rất nhiều mê cung, không có bản đồ sẽ không ra dược.”
“Lão Sài, gần đây khách *** gặp phải phiền toái gì sao? Sao đột nhiên lại có nhiều quan binh cải trang đến đây như thế?”
Cố Thiếu Đường hỏi. Những người giống như bọn họ đây, ai là quan ai là dân đều có thể nhìn thấy rõ ràng, huống chi người ta vốn không che giấu, từ dấu hiệu trên binh khí đã sớm nhìn thấu được thân phận của bọn họ.
Nhưng tuy rằng nhìn ra đối phương là người của quan phủ, Cố Thiếu Đường trước sau lại không nhìn ra nổi là người của nha môn nào.
Lương Tài rít một hơi thuốc.
“Bọn họ nói là đến bắt một nữ nhân, Phong lý đao, ngươi có tin tức gì không?”
“Có chút, là lệnh truy sát của Tây Xưởng, mục tiêu là muốn đuổi giết một cung nữ chạy trốn từ trong cung ra.”
Phong lý đao cắn hạt dưa nói.
Thường Tiểu Văn tiếp lời.
“Ban ngày ta đã thấy có hai nữ nhân đến đây, đám cẩu quan vừa đến, bọn họ liền lẩn mất.”
“Bọn họ chỉ dùng đũa của mình để ăn.”
Lương Tài bổ sung.
“Cho dù là bọn họ đi ngang qua, chắn con đường làm ăn của chúng ta thì đều xử đẹp hết.”
Cố Thiếu Đường lộ ra một cỗ khí phách.
“Bỏ lỡ trận bão cát lần này, vậy sẽ phải chờ đến kiếp sau, ông trời cũng sẽ phải nhường đường cho ta.”
Lương Tài hút thuốc, ngẫm nghĩ.
“Đám quan binh này lúc nhìn thấy Phong lý đao liền một mực cung kính, phỏng chừng đám đó đã nhận nhầm ngươi là ai rồi?”
“Nam nhân thoạt nhìn giống như đại quan kia cũng nói ngươi giống một bằng hữu của hắn.”
Thường Tiểu Văn nói, đối với Stefan có diện mạo xuất chúng, nàng vẫn có không ít cảm tình, nữ tử ngoại tộc xưa nay thích nam tử tuấn tú, ai kêu đám nam tử ngoại bang toàn lũ da đen thịt dày, tuyệt không dễ nhìn chứ.
“Nam nhân kia vừa nhìn đã biết là không đơn giản, người bên cạnh hắn ai ai cũng là cao thủ, chúng ta không trêu chọc vào vẫn tốt hơn.”
Cố Thiếu Đường nhíu mày, tuy rằng nam nhân kia nhìn qua giống như tay trói gà không chặt, nhưng người bên cạnh hắn không có ai là dễ chọc.
“Đề phòng xảy ra sự cố, vẫn nên nghĩ cách mời người đi đi.”
“Lão đại của bọn chúng không phải vẫn đang ở trong phòng chờ ngươi sao, Phong lý đao, ngươi đi xem xem?”
Phong lý đao nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt mỗi người đều rất nghiêm túc mà nhìn hắn, trong lòng cực kỳ không tình nguyện.
“Mấy lời ấy còn nghĩ là thật sao? Nam nhân kia không phải đã nói ta chỉ giống được vài phần à? Những người khác nhất định là cũng nghĩ như vậy.”
“Ăn chứ, người ta cũng đã mang lên đến tận bàn rồi, chẳng lẽ bưng đến miệng mà còn không ăn?”
Thường Tiểu Văn tiến lại gần.
“Thuận tiện, ngươi cũng đi xem xem nam nhân kia là ai. Nào, ta đi cùng ngươi!”
Lương Tài ngăn cản.
“Không được, cô đã giao thủ với hắn, còn chưa ăn được đến miệng đã trúng một đá của hắn rồi.”
“Hừ.”
Vừa nói đến chuyện này Thường Tiểu Văn liền không vui, xoay người giận dữ đưa lưng về phía bọn họ.
Cố Thiếu Đường ngẫm nghĩ.
“Để ta theo ngươi?”
“Vậy cũng không được, cô bức người ta phải rút cả đao ra, bọn họ có thể cho cô sắc mặt hòa nhã sao? Mấy vị đang ngồi ở đây cũng không thể đi, Phong ca, chỉ có thể làm phiền ngươi một chút, ngươi đi một mình được không?”
Phong lý đao ném hạt dưa trong tay đi, nhìn Lương Tài, nổi giận:
“Ta đi một mình, nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao?”
“Ai, nếu ngươi được gọi là Phong lý đao, nhất định sẽ có hai ba chiêu phòng thân thôi.”
Lương Tài không bận tâm.
“Có hai chiêu ngươi sẽ không cần giúp đỡ chắc?”
Phong lý đao giận dữ mỉm cười.
“Sao có thể, nhỡ như ngươi gặp chuyện không may gì liền hô lên một tiếng, cả đám huynh đệ chúng ta sẽ nhảy vào cứu ngươi, các ngươi nói xem có đúng không?”
Không có ai hưởng ứng lời của hắn, ánh mắt Lương Tài quét qua, mọi người đều chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Không khí lạnh lẽo, Cố Thiếu Đường bước ra cứu trợ.
“Phong lý đao dựa vào tài ăn nói mà đảo lộn giang hồ, hắn cũng có khả năng lắm.”
Khả năng này, rõ ràng là nói công phu của Phong lý đao xem như không thể dùng được.
Phong lý đao nhìn người bạn thanh mai trúc mã này, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng phun một tiếng, xoay người đi lên trên.
“Còn nữa A Phong ca, ta thấy đám quan này có vẻ to, nói chuyện với bọn chúng ngươi không cần nể mặt đâu.”
Lương Tài nhắc nhở.
“Hừ, chỉ biết nói.”
Phong lý đao liếc mắt nhìn bọn họ một cái, phất áo rời đi.
Trong bóng đêm, một thân ảnh tránh trong khe hở của đá tảng nghe rõ ràng từ đầu đến cuối toàn bộ đối thoại của bọn họ.
“Đại hiệp, thì ra ngươi là bà chủ Lăng Nhạn Thu trước đây của khách *** này trong lời nói của bọn họ.”
Tố Tuệ Dung thấp giọng nói.
Lăng Nhạn Thu trừng mắt liếc nàng ta một cái, kéo người trốn vào chỗ sâu hơn.
Nhưng khi Tố Tuệ Dung đi xuống thì, không cẩn thận làm lăn một tảng đá, bị những người ở phía trên phát hiện ra các nàng.
“Nói như vậy, bọn họ là đến tìm kho báu?”
Stefan nghe xong thám tử báo cáo, tổng kết lại.
Cẩm Y Vệ tránh trong bóng tối che giấu bản thân quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói:
“Vâng.”
Không phải có âm mưu gì thì tốt. Nhưng kho báu…… Stefan cầm một khối gì đó ném cho bóng người kia.
“Cầm cái này đi đến binh doanh, điều hai trăm người đến, kêu bọn họ đợi bão cát đen qua rồi thì lập tức chạy đến đây.”
Nếu đã đụng phải, sao hắn có thể tay không mà quay về?