Chương 12: 12: Mẹ À Chúng Ta Sẽ Chết Sao
"Thẩm hiểu lầm rồi." Ở trong thôn, khó có Trương Trần thị đối xử thật lòng với nàng, Lạc Tiểu Băng cũng không định giấu diếm bà ta, "Thật sự thì có một vài loại nấm đúng là có độc, nhưng loại nấm này thì không có độc, trước đây sở dĩ thôn dân ăn vào chết người, là bởi vì bọn họ ăn phải nấm độc."Trương Trần thị vẫn không thể tin được, Lạc Tiểu Băng liền cầm cây nấm lên, đọc tên của chúng, "Những loại nấm này thì đều có thể ăn, hơn nữa mùi vị còn rất thơm ngon, trước đây ta đã ăn thử rồi, đều không có chuyện gì cả.""Ngươi thật sự đã từng ăn rồi sao?" Trương Trần thị tỏ ra hòa hoãn, những vẫn rất lo lắng."Thật sự." Lạc Tiểu Băng khẳng định gật đầu.Thấy vậy Trương Trần thị cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, có chút nghĩ mà sợ nói, "Không phải tìm đường chết thì được rồi, cuộc sống này khổ cực rồi cũng sẽ có ngày tốt thôi."Nói rồi, Trương Trần thị xốc cái rổ lên, lộ ra bên trong là một quả trứng gà cùng một ít lương khô.Khiến cho Lạc Tiểu Băng kinh ngạc chính là, bên trong vậy mà có một ít muối thô."Thẩm cũng chẳng có thứ gì tốt, những cái này ngươi lấy trước đi." Trương Trần thị nói, cũng không đợi Lạc Tiểu Băng nhận ra, đã để hết những thứ trong rổ lên bệ bếp cạnh Lạc Tiểu Băng.Hốc mắt Lạc Tiểu Băng có hơi hồng.Người trong thôn đều sợ Trương Trần thị, bởi vì bà ta rất chua ngoa đanh đá, nhưng chỉ có nàng biết, Trương Trần thị là một người có lòng tốt.Cho dù cuộc sống của Trương Trần thị cũng không được tốt lắm, nhưng những năm gần đây Trương Trần thị lại không ít lần giúp đỡ nguyên chủ.Lạc Tiểu Băng cũng không từ chối Trương Trần thị, chỉ yên lặng nhận lấy đồ.Phần nhân tình này, nàng nhận lấy, sau này nàng nhất định sẽ báo đáp thật tốt.Lạc Tiểu Băng lấy từ trong sọt ra mấy cây nấm, đưa cho Trương Trần thị, "Nếu thẩm tin tưởng ta, thì lấy về nấu canh đi, ta dám đảm bảo thứ này không có đọc, hương vị cũng rất tươi ngon."Trương Trần thị nháy mắt có hơi do dự, dù sao người trong thôn đều sợ ăn nấm, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy đặt ở trong rổ của mình."Tất nhiên ta tin ngươi rồi, ta đây nhận lấy đi, mấy đứa nhỏ còn chờ ăn cơm, ta cũng không ở lâu nữa."Trương Trần thị nói xong thì mang theo đồ rời đi.Chờ sau khi Trương Trần thị đi rồi, Lạc Tiểu Băng liền bắt đầu chuẩn bị bữa cơm đầu tiên sau khi đến nơi này.Rất nhanh, trong phòng bếp đã bay đã ra mùi thơm, An An Nhạc Nhạc vốn đang ngủ ngửi được mùi thơm liền tỉnh lại, cũng không đợi Lạc Tiểu Băng gọi, hai đứa đã chạy tới phòng bếp."Thơm quá mẹ ơi, Nhạc Nhạc đói, muốn ăn."Nhạc Nhạc nghển cổ nhìn cái cái nồi nhỏ trên kệ bếp giản dị, đôi mắt sáng lấp lánh thật đáng yêu.An An không nói gì, chỉ nhìn những thứ trong nồi, môi mím chặt.Lạc Tiểu Băng bị biểu cảm của Nhạc Nhạc mê hoặc, cũng không nhìn ra thần sắc của An An có gì không đúng, cười nói, "Hai đứa các con đi rửa tay trước đi, mẹ sẽ cho các con ăn no."Hai đứa An An Nhạc Nhạc ngoan ngoãn đi rửa tay, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên khúc gỗ trong phòng bếp.Trong nhà không có bàn ghế, cũng không có bát, Lạc Tiểu Băng liền dùng ống trúc thay bát, múc cho hai đứa nhỏ mỗi đá một chén canh nấm to.Nhạc Nhạc đã đói bụng từ lâu, gấp gáp không chờ được đã uống một ngụm."Ưm, ngon lắm." Nói xong, Nhạc Nhạc lại chu cái miệng nhỏ lên.Mà An An cũng vừa ăn một miếng thì hai mắt sáng rỡ.Lạc Tiểu Băng cũng múc cho mình một chén, canh nấm dại vào bụng, Lạc Tiểu Băng chỉ cảm thấy cả người đều thoải mái.Đợi sau khi An An Nhạc Nhạc ăn canh nấm dại xong, Lạc Tiểu Băng lại cho mỗi đứa một bát canh trứng, hai đứa nhỏ ăn đến cực kỳ thỏa mãn.Chỉ là, khi Lạc Tiểu Băng đang dọn dẹp lại phòng bếp, An An vẫn không chịu đi ra ngoài.Lạc Tiểu Băng phát hiện có điều dị thường, liền nhìn về phía An An, "Làm sao vậy? Có gì muốn nói với mẹ sao?"An An gật đầu, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Lạc Tiểu Băng, "Mẹ ơi, chúng ta sẽ chết sao?".