Chương 3: 3: Một Cuộc Hôn Nhân Tốt
"Trước đây mày làm ra chuyện đó, nếu muốn khôi phục lại thanh danh thì cô kết hôn đi, chỉ khi cô kết hôn rồi Lạc gia chúng ta mới không bị chỉ trích sau lưng, chị cô cũng tìm được nhà chồng tốt hơn."Ở vương triều Đại Hưng, mặc dù phụ nữ khó ly hôn, nhưng chỉ cần có người đồng ý cưới thì họ vẫn có thể tái hôn.Nếu không phải vì ánh mắt đầy tính toán của Phạm Lê Hoa cứ nhìn vào trong căn nhà tranh thì nàng đã tin lời của bà ta rồi.Để cho Phạm Lê Hoa tiếp tục nói, Lạc Tiểu Băng giả vờ lúng túng, “Nhưng, nhưng đại bá nương ơi, gương mặt của cháu bây giờ! , còn có hai đứa con, còn ai muốn lấy cháu?”Lạc Tiểu Băng hơi cúi đầu, nhìn rất thương tâm.Phạm Lê Hoa đắc ý, “Cô phải cảm ơn đại bá nương ta vì đã cho cô một cuộc hôn nhân tốt.”“Trương lão gia trên trấn đã cưới hai người vợ nhưng không thể có con, ông ta thích cô, cũng không chê cô xấu, còn hứa là cho cô mang theo hai đứa con vào Trương gia, để cô làm vợ ba của nhà họ Trương, An An lập tức trở thành thiếu gia nhà họ Trương, kế thừa hương hỏa Trương gia, cuộc hôn nhân tốt như vậy có đốt đèn lồng đi tìm cũng tìm không thấy.”Lạc Tiểu Băng cau mày, thật như lời Phạm Lê Hoa nói, theo tiêu chuẩn của thời đại này, đây thực sự cũng có thể xem như là một cuộc hôn nhân tốt.Chỉ có điều Lạc Tiểu Băng luôn cảm thấy không ổn.Nếu Trương lão gia thật sự không có người nối dõi, vậy hoàn toàn có thể tìm người trong dòng họ nhận làm con nuôi, Trương gia không thể chỉ có mỗi mình ông ta đúng không?Nếu không phải bị hủy dung, cô cảm thấy người được gọi là Trương lão gia đó đến là để tìm mình, nhưng bây giờ xem ra, Trương lão gia đó rất có thể là đến vì An An.Về phần tại sao thì nhất thời Lạc Tiểu Băng không thể hiểu được.Nhưng có thể chắc chắn một điều là Trương lão gia và Phạm Lê Hoa đều có ý đồ xấu với An An.Về ý đồ xấu mà Phạm Lê Hoa đang che giấu thì hiện tại Lạc Tiểu Băng không rõ, Phạm Lê Hoa chắc chắn không để lộ, mọi thứ phải được thực hiện từng bước một.Nghĩ đến đây, Lạc Tiểu Băng cũng không có ý định tiếp tục diễn nữa, nàng ngẩng đầu lên lạnh lùng nói, “Mời bác về cho.”Phạm Lê Hoa chính là đang chờ Lạc Tiểu Băng cảm ơn mình, nhưng không nghĩ tới Lạc Tiểu Băng sẽ nói câu lạnh lùng như vậy thì không khỏi giật mình."Cô có ý gì?” Phạm Lê Hoa cũng không phải kẻ ngốc, sắc mặt tối sầm."Nghĩa là tôi không tái hôn.” Lạc Tiểu Băng nói từng từ một, trực tiếp từ chối.Giống như Phạm Lê Hoa luôn cầu cho nàng chết đi, nếu một ngày bà ta đối xử tốt với nàng có lẽ heo nái cũng biết trèo cây rồi.Phạm Lê Hoa đen mặt, “Mày thật sự không xuất giá?”Lạc Tiểu Băng không trả lời, nhưng vẻ mặt đã nói lên tất cả.Phạm Lê Hoa vừa nghĩ tới những lời của Trương lão gia nói với bà ta, vừa nghĩ tới sự cự tuyệt của Lạc Hiểu Băng thì lập tức nổi giận, không chút suy nghĩ mà tát vào mặt Lạc Hiểu Băng."Mẹ ——"Bốp ——Chát ——Thấy mẹ sắp bị đánh, An An, Nhạc Nhạc vội vã lao ra khỏi nhà, vừa bước ra cửa đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.Chúng vừa thấy gì vậy?Mẹ của chúng không những không bị đánh mà còn tát bà bác đồng thời đá bà ta xuống đất?Từ khi nào mà mẹ lại lợi hại như vậy?Lạc Tiểu Băng rút chân, cả thân thể lẫn tinh thần đều sảng khoái.Không thể động thủ cái quái gì? Hiếu thuận quái gì?Nàng không phải nguyên chủ, không thể đứng yên chờ Phạm Lê Hoa ra tay được.Phương châm của nàng là kẻ khác bắt nạt nàng, vậy phải bắt nạt lại trước khi kẻ đó ra tay..