Chương : 20
Bên ngoài vườn trà Vinh Hoa Viên, vô cùng sang trọng.
Sở Thiên Hùng tức giận khi nhìn thấy cặp vợ chồng Diệp Thiên Nhân và Nguyệt Nga.
Việc hai cô con con gái của ông ta suýt chút nữa bị giết đều do Diệp Phàm gây ra, mặc dù nguyên nhân hoàn toàn không phải do Diệp Phàm, Diệp gia cũng phải gánh một trách nhiệm lớn.
Tuy nhiên, Diệp Thiên Nhân nói một câu, sự tức giận của Sở Thiên Hùng liền kìm nén lại ở trong ngực.
“Sở huynh, Diệp Phàm không còn là người của Diệp gia nữa, lão gia nhà tôi cũng đã qua đời.” Khi Diệp Thiên Nhân nói câu này, trên mặt không có chút đau lòng nào.
Sở Thiên Hùng sững sờ, mạnh mẽ nói: “Anh nói không liên quan là không liên quan sao?”
“Sự tức giận của Sở huynh tôi có thể hiểu được.” Nụ cười của Diệp Thiên Nhân không thay đổi, “Tôi có thể chuyển nhượng ba mươi phần trăm cổ phần của hoa viên Hải Ngạn như một lời xin lỗi.”
“Lời này là thật chứ?” Sở Thiên Hùng sững sờ.
Hoa viên Hải Ngạn, một khu dân cư cao cấp đang được khai thác tại thành phố Hải Đông, toàn bộ dự án trị giá khoảng ba tỷ nhân dân tệ, ba mươi phần trăm cổ phần, một tỷ nhân dân tệ.
Sử dụng một tỷ nhân dân tệ để xin lỗi, chuyện này không chỉ là thể hiện thành ý.
Diệp Thiên Nhân khẽ mỉm cười, đưa tay lấy ra một tài liệu từ chiếc túi bên cạnh, đặt nó trước mặt Sở Thiên Hùng.
Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Sở Thanh Hùng nâng chén trà lên, che giấu đi ý đồ của bản thân.
Nửa chừng, Sở Thiên Hùng đặt chén trà trong tay xuống, trầm giọng hỏi: “Diệp huynh, anh có ý đồ gì?”
Ộng ta không tin rằng Diệp Thiên Nhân dùng một tỷ nhân dân tệ chỉ dùng để xin lỗi, bằng không Diệp gia đã bị ông ta giày vò từ lâu rồi.
Nghe thấy Sở Thiên Hùng gọi mình là Diệp huynh, Diệp Thiên Nhân trên mặt lộ ra ý cười, “Sở huynh, bất luận cuộc thương thảo này của chúng ta có thành công hay không, phần cổ phiếu này đều sẽ là của anh.”
Sở Thiên Hùng hơi nhướng mày, một tỷ nhân dân tệ khiến ông ta phải động lòng, hoa viên Hải Ngạn càng làm ông ta mê tít mắt, nhưng mà không có bữa trưa nào là miễn phí trên đời này cả.
“Diệp huynh, có chuyện gì cứ nói thẳng.” Sở Thiên Hùng kìm nén lòng tham trong lòng lại, dứt khoát nói rõ ràng.
Diệp Thiên Nhân cười ha ha, “Sở huynh thẳng thắn như vậy, vậy tôi sẽ không lòng vòng quanh co, còn một tháng nữa, cuộc tổng tuyển cử sắp bắt đầu, chúng tôi hy vọng Sở gia có thể đứng về phía Thường bộ trưởng.
Trong lòng Sở Thiên Hùng hồi hộp.
Sở gia chẳng qua chỉ là một gia đình buôn bán, cũng coi như là danh tiếng hiển hách ở thành phố Hải Đông, nhưng còn đầy những tập đoàn, doanh nghiệp quy mô lớn hơn Sở gia, Diệp Thiên Nhân không hề muốn lôi kéo Sở gia, mà là lôi kéo anh của ông ta, Sở Thiên Anh.
Là người đứng đầu một tỉnh, đối với nhiệm kỳ mới, anh của ông ta có tiếng nói rất lớn.
Mà lão Tam nhà họ Thường, nhiệm kỳ này có khả năng được vào Cửu Đại Trưởng Lão.
Một khi lão Tam nhà họ Thường trở thành một trong Cửa Đại Trưởng Lão, Thường gia có thể duy trì sự thịnh vượng của mình trong năm mươi năm nữa, việc mua bán này, một tỷ nhân dân tệ, Sở Thiên Hùng vẫn cảm thấy còn ít.
“Sở huynh nếu như anh có thể thuyết phục anh trai của mình, Diệp Thị chúng tôi sẵn sàng đồng ý lấy ra mười phần trăm cổ phần Diệp gia.” Diệp Thiên Nhân tiếp tục tung ra lời đề nghị nữa.
Tập đoàn Diệp thị, tuy rằng không được xếp hạng nằm trong mười vị trí đầu tiên ở Trung Quốc, nhưng đây cũng là tập đoàn có giá trị trăm tỉ, với mười phần trăm cổ phần, gần hai mươi tỷ nhân dân tệ.
“Diệp huynh, anh bỏ ra nhiều như thế, xem ra rất coi trọng Thường gia.” Sở Thiên Hùng cố kìm nén chấn động trong lòng, nhìn sắc mặt trước giờ vẫn vậy của Thường Nguyệt Nga, làm ra vẻ vô ý nói.
Cần biết rằng quyền kiểm soát tập đoàn Diệp Thị của Diệp gia chẳng qua cũng chỉ có bốn mươi phần trăm, mười phần trăm được chia đi, điều đó có nghĩa là Diệp gia có thể mất quyền kiểm soát Diệp Thị bất cứ lúc nào.
Mười phần trăm cổ phần này quan trọng hơn nhiều so với hai mươi tỷ tiền mặt, đương nhiên thành ý cũng đầy đủ hơn.
Nhưng mà Sở Thanh Hùng tuyệt đối sẽ không làm như vậy, hoặc bất kỳ một tộc trưởng của gia tộc có lý trí đều sẽ không làm như vậy, Lão Tam của Thường gia thuận lợi đắc cử thì tốt, nhưng một khi thất bại, tập đoàn Diệp Thị nhất định bị đổi chủ, Diệp gia từ đó cũng sẽ tan nát.
Đây là lấy cả gia tộc ra để đặt cọc.
Không có gì ngạc nhiên khi lễ tang Diệp lão gia không thông báo cho người thân và bạn bè, hiển nhiên Diệp Thiên Nhân muốn qua quýt việc này, chỉ cần sự đã rồi, thì mọi người trong Diệp Thi nếu biết được, cũng chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi chấp nhận.
Thường Nguyệt Nga, thủ đoạn cao thâm!
Có lợi ích mà không nắm lấy là đồ vô tích sự.
Sở Thiên Hùng ngay lập tức đưa ra quyết định, chỉ là muốn Sở gia ủng hộ Lão Tam nhà họ Thường, cho dù Lão Tam nhà họ Thường không lên chức được, có người đứng đầu tỉnh là anh trai mình thì cũng không ai dám khinh thường Sở gia, cớ sao lại không làm.
“Vậy thì hãy quyết định như thế.” Sở Thiên Hùng cười nói, định thu lại hợp đồng chuyển nhượng cổ phần hoa viên Hải Ngạn.
“Khoan đã”. Diệp Thiên Nhân nhấn tay Sở Thiên Hùng xuống.
Sở Thiên Hùng nhíu mày, “Diệp huynh muốn đổi ý?”
“Không”. Diệp Thiên Nhân lắc đầu một cái, “Điều kiện tôi còn chưa nói hết.”
Sắc mặt Sở Thiên Hùng cứng đờ: “Mời nói.”
“Sở huynh, chúng tôi không thể ngang nhiên đem cổ phần Diệp gia cùng với hoa viên Hải Ngạn cho anh, chắc chắn chủ tịch tỉnh Sở cũng không muốn mình bị khoa giám sát chú ý.” Diệp Thiên Nhân chậm rãi nói.
“Có ý gì?”
“Lão gia từ khi còn sống từng có hôn ước với lão gia nhà anh.” Diệp Thiên Nhân ôn hòa cười nói.
Sở Thiên Hùng nhíu mày: “Diệp huynh lời này là có ý gì.”
“Đương nhiên là kết thành thông gia, số cổ phiếu này cũng có thể để dưới danh nghĩa của con gái anh, như vậy sẽ không ai nói lời nào.” Diệp Thiên Nhân nói.
Trong lòng Sở Thiên Hùng hồi hộp một tiếng, “Diệp Phàm?”
“Không”. Diệp Thiên Nhân lắc đầu, nhẹ nhàng ôm lấy Thường Nguyệt Nga bên cạnh, “Diệp Long”.
“Thế nhưng…” Khóe miệng Sở Thanh Hùng co giật, “Thanh Nhã và Diệp Phàm đã làm giấy kết hôn ”.
Nghe vậy Thường Nguyệt Nga sững sờ, sau đó cười nói: “Sở huynh suy nghĩ quá nhiều rồi, kết hôn còn có thể kết hôn lại lần nữa.”
Quả nhiên là người phụ nữ thâm độc.
Trong lòng Sở Thiên Hùng oán thầm một câu, kết hôn, thế mà nói ly hôn là ly hôn.
Vẻ mặt sầm tối của Diệp Thiên Nhân chợt lóe lên.
Sở Thiên Hùng suy nghĩ, thực sự trong lòng ông ta đã đồng ý rồi, chỉ có điều đó là Thanh Nhã, đã bị ép buộc một lần, chẳng lẽ còn muốn ép buộc một lần nữa. Huống chi lúc trước là kết hôn với anh trai, nay lại ly hôn, kết hôn với em trai, danh tiếng Sở Thanh Nhã có còn giữ được không.
“Sở huynh đang do dự cái gì?”. Thường Nguyệt Nga mỉm cười duyên dáng, nhưng lời nói ra cực kỳ ác độc, “Tiểu Long nhà tôi tốt hơn gấp một ngàn lần thằng công tử bột đó, vốn dĩ Sở gia cũng không đồng ý để Thanh Nhã gả cho cho công tử bột đó cơ mà, kiên quyết thông báo chuyện này, nói Sở gia không hề biết Diệp Phàm đã bị trục xuất khỏi Diệp gia, vì vậy mà đối tượng của cuộc hôn nhân bị sai, không phải Diệp Phàm mà mà Diệp Long.”
Không đợi Sở Thiên Hùng trả lời, Thường Nguyệt Nga tiếp tục nói: “Nếu như Sở huynh không tiện mở miệng, Diệp gia chúng tôi có thể giúp.”
Nói đến đây, Sở Thiên Hùng cười ha ha, “Vậy làm phiền hai vị.”
Thường Nguyệt Nga lại cười duyên dáng một lần nữa, Diệp Thiên Nhân và Sở Thiên Hùng bắt tay, đại diện cho việc hợp tác được thiết lập.
Đối với Diệp Phàm và Sở Thanh Nhã, thậm chí là Diệp Long, ở trong mắt bọn họ, chỉ cần làm theo sự sắp đặt là được rồi.
Bọn họ chỉ là những quân cờ nhỏ bé không đáng nhắc đến.
Bầu không khí sau đó cực kỳ hài hòa, Diệp Thiên Nhân và Thường Nguyệt Nga quên người đang đứng chờ họ ở bên ngoài nhà thờ tổ tiên, mà Sở Thiên Hùng cũng quên những gì ông ta nói từ ba giờ trước.
Ông ta vĩnh viễn sẽ là chỗ dựa của Sở Thanh Nhã và Sở Thanh Tuyết.
Thật là nực cười.
Sở Thiên Hùng tức giận khi nhìn thấy cặp vợ chồng Diệp Thiên Nhân và Nguyệt Nga.
Việc hai cô con con gái của ông ta suýt chút nữa bị giết đều do Diệp Phàm gây ra, mặc dù nguyên nhân hoàn toàn không phải do Diệp Phàm, Diệp gia cũng phải gánh một trách nhiệm lớn.
Tuy nhiên, Diệp Thiên Nhân nói một câu, sự tức giận của Sở Thiên Hùng liền kìm nén lại ở trong ngực.
“Sở huynh, Diệp Phàm không còn là người của Diệp gia nữa, lão gia nhà tôi cũng đã qua đời.” Khi Diệp Thiên Nhân nói câu này, trên mặt không có chút đau lòng nào.
Sở Thiên Hùng sững sờ, mạnh mẽ nói: “Anh nói không liên quan là không liên quan sao?”
“Sự tức giận của Sở huynh tôi có thể hiểu được.” Nụ cười của Diệp Thiên Nhân không thay đổi, “Tôi có thể chuyển nhượng ba mươi phần trăm cổ phần của hoa viên Hải Ngạn như một lời xin lỗi.”
“Lời này là thật chứ?” Sở Thiên Hùng sững sờ.
Hoa viên Hải Ngạn, một khu dân cư cao cấp đang được khai thác tại thành phố Hải Đông, toàn bộ dự án trị giá khoảng ba tỷ nhân dân tệ, ba mươi phần trăm cổ phần, một tỷ nhân dân tệ.
Sử dụng một tỷ nhân dân tệ để xin lỗi, chuyện này không chỉ là thể hiện thành ý.
Diệp Thiên Nhân khẽ mỉm cười, đưa tay lấy ra một tài liệu từ chiếc túi bên cạnh, đặt nó trước mặt Sở Thiên Hùng.
Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Sở Thanh Hùng nâng chén trà lên, che giấu đi ý đồ của bản thân.
Nửa chừng, Sở Thiên Hùng đặt chén trà trong tay xuống, trầm giọng hỏi: “Diệp huynh, anh có ý đồ gì?”
Ộng ta không tin rằng Diệp Thiên Nhân dùng một tỷ nhân dân tệ chỉ dùng để xin lỗi, bằng không Diệp gia đã bị ông ta giày vò từ lâu rồi.
Nghe thấy Sở Thiên Hùng gọi mình là Diệp huynh, Diệp Thiên Nhân trên mặt lộ ra ý cười, “Sở huynh, bất luận cuộc thương thảo này của chúng ta có thành công hay không, phần cổ phiếu này đều sẽ là của anh.”
Sở Thiên Hùng hơi nhướng mày, một tỷ nhân dân tệ khiến ông ta phải động lòng, hoa viên Hải Ngạn càng làm ông ta mê tít mắt, nhưng mà không có bữa trưa nào là miễn phí trên đời này cả.
“Diệp huynh, có chuyện gì cứ nói thẳng.” Sở Thiên Hùng kìm nén lòng tham trong lòng lại, dứt khoát nói rõ ràng.
Diệp Thiên Nhân cười ha ha, “Sở huynh thẳng thắn như vậy, vậy tôi sẽ không lòng vòng quanh co, còn một tháng nữa, cuộc tổng tuyển cử sắp bắt đầu, chúng tôi hy vọng Sở gia có thể đứng về phía Thường bộ trưởng.
Trong lòng Sở Thiên Hùng hồi hộp.
Sở gia chẳng qua chỉ là một gia đình buôn bán, cũng coi như là danh tiếng hiển hách ở thành phố Hải Đông, nhưng còn đầy những tập đoàn, doanh nghiệp quy mô lớn hơn Sở gia, Diệp Thiên Nhân không hề muốn lôi kéo Sở gia, mà là lôi kéo anh của ông ta, Sở Thiên Anh.
Là người đứng đầu một tỉnh, đối với nhiệm kỳ mới, anh của ông ta có tiếng nói rất lớn.
Mà lão Tam nhà họ Thường, nhiệm kỳ này có khả năng được vào Cửu Đại Trưởng Lão.
Một khi lão Tam nhà họ Thường trở thành một trong Cửa Đại Trưởng Lão, Thường gia có thể duy trì sự thịnh vượng của mình trong năm mươi năm nữa, việc mua bán này, một tỷ nhân dân tệ, Sở Thiên Hùng vẫn cảm thấy còn ít.
“Sở huynh nếu như anh có thể thuyết phục anh trai của mình, Diệp Thị chúng tôi sẵn sàng đồng ý lấy ra mười phần trăm cổ phần Diệp gia.” Diệp Thiên Nhân tiếp tục tung ra lời đề nghị nữa.
Tập đoàn Diệp thị, tuy rằng không được xếp hạng nằm trong mười vị trí đầu tiên ở Trung Quốc, nhưng đây cũng là tập đoàn có giá trị trăm tỉ, với mười phần trăm cổ phần, gần hai mươi tỷ nhân dân tệ.
“Diệp huynh, anh bỏ ra nhiều như thế, xem ra rất coi trọng Thường gia.” Sở Thiên Hùng cố kìm nén chấn động trong lòng, nhìn sắc mặt trước giờ vẫn vậy của Thường Nguyệt Nga, làm ra vẻ vô ý nói.
Cần biết rằng quyền kiểm soát tập đoàn Diệp Thị của Diệp gia chẳng qua cũng chỉ có bốn mươi phần trăm, mười phần trăm được chia đi, điều đó có nghĩa là Diệp gia có thể mất quyền kiểm soát Diệp Thị bất cứ lúc nào.
Mười phần trăm cổ phần này quan trọng hơn nhiều so với hai mươi tỷ tiền mặt, đương nhiên thành ý cũng đầy đủ hơn.
Nhưng mà Sở Thanh Hùng tuyệt đối sẽ không làm như vậy, hoặc bất kỳ một tộc trưởng của gia tộc có lý trí đều sẽ không làm như vậy, Lão Tam của Thường gia thuận lợi đắc cử thì tốt, nhưng một khi thất bại, tập đoàn Diệp Thị nhất định bị đổi chủ, Diệp gia từ đó cũng sẽ tan nát.
Đây là lấy cả gia tộc ra để đặt cọc.
Không có gì ngạc nhiên khi lễ tang Diệp lão gia không thông báo cho người thân và bạn bè, hiển nhiên Diệp Thiên Nhân muốn qua quýt việc này, chỉ cần sự đã rồi, thì mọi người trong Diệp Thi nếu biết được, cũng chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi chấp nhận.
Thường Nguyệt Nga, thủ đoạn cao thâm!
Có lợi ích mà không nắm lấy là đồ vô tích sự.
Sở Thiên Hùng ngay lập tức đưa ra quyết định, chỉ là muốn Sở gia ủng hộ Lão Tam nhà họ Thường, cho dù Lão Tam nhà họ Thường không lên chức được, có người đứng đầu tỉnh là anh trai mình thì cũng không ai dám khinh thường Sở gia, cớ sao lại không làm.
“Vậy thì hãy quyết định như thế.” Sở Thiên Hùng cười nói, định thu lại hợp đồng chuyển nhượng cổ phần hoa viên Hải Ngạn.
“Khoan đã”. Diệp Thiên Nhân nhấn tay Sở Thiên Hùng xuống.
Sở Thiên Hùng nhíu mày, “Diệp huynh muốn đổi ý?”
“Không”. Diệp Thiên Nhân lắc đầu một cái, “Điều kiện tôi còn chưa nói hết.”
Sắc mặt Sở Thiên Hùng cứng đờ: “Mời nói.”
“Sở huynh, chúng tôi không thể ngang nhiên đem cổ phần Diệp gia cùng với hoa viên Hải Ngạn cho anh, chắc chắn chủ tịch tỉnh Sở cũng không muốn mình bị khoa giám sát chú ý.” Diệp Thiên Nhân chậm rãi nói.
“Có ý gì?”
“Lão gia từ khi còn sống từng có hôn ước với lão gia nhà anh.” Diệp Thiên Nhân ôn hòa cười nói.
Sở Thiên Hùng nhíu mày: “Diệp huynh lời này là có ý gì.”
“Đương nhiên là kết thành thông gia, số cổ phiếu này cũng có thể để dưới danh nghĩa của con gái anh, như vậy sẽ không ai nói lời nào.” Diệp Thiên Nhân nói.
Trong lòng Sở Thiên Hùng hồi hộp một tiếng, “Diệp Phàm?”
“Không”. Diệp Thiên Nhân lắc đầu, nhẹ nhàng ôm lấy Thường Nguyệt Nga bên cạnh, “Diệp Long”.
“Thế nhưng…” Khóe miệng Sở Thanh Hùng co giật, “Thanh Nhã và Diệp Phàm đã làm giấy kết hôn ”.
Nghe vậy Thường Nguyệt Nga sững sờ, sau đó cười nói: “Sở huynh suy nghĩ quá nhiều rồi, kết hôn còn có thể kết hôn lại lần nữa.”
Quả nhiên là người phụ nữ thâm độc.
Trong lòng Sở Thiên Hùng oán thầm một câu, kết hôn, thế mà nói ly hôn là ly hôn.
Vẻ mặt sầm tối của Diệp Thiên Nhân chợt lóe lên.
Sở Thiên Hùng suy nghĩ, thực sự trong lòng ông ta đã đồng ý rồi, chỉ có điều đó là Thanh Nhã, đã bị ép buộc một lần, chẳng lẽ còn muốn ép buộc một lần nữa. Huống chi lúc trước là kết hôn với anh trai, nay lại ly hôn, kết hôn với em trai, danh tiếng Sở Thanh Nhã có còn giữ được không.
“Sở huynh đang do dự cái gì?”. Thường Nguyệt Nga mỉm cười duyên dáng, nhưng lời nói ra cực kỳ ác độc, “Tiểu Long nhà tôi tốt hơn gấp một ngàn lần thằng công tử bột đó, vốn dĩ Sở gia cũng không đồng ý để Thanh Nhã gả cho cho công tử bột đó cơ mà, kiên quyết thông báo chuyện này, nói Sở gia không hề biết Diệp Phàm đã bị trục xuất khỏi Diệp gia, vì vậy mà đối tượng của cuộc hôn nhân bị sai, không phải Diệp Phàm mà mà Diệp Long.”
Không đợi Sở Thiên Hùng trả lời, Thường Nguyệt Nga tiếp tục nói: “Nếu như Sở huynh không tiện mở miệng, Diệp gia chúng tôi có thể giúp.”
Nói đến đây, Sở Thiên Hùng cười ha ha, “Vậy làm phiền hai vị.”
Thường Nguyệt Nga lại cười duyên dáng một lần nữa, Diệp Thiên Nhân và Sở Thiên Hùng bắt tay, đại diện cho việc hợp tác được thiết lập.
Đối với Diệp Phàm và Sở Thanh Nhã, thậm chí là Diệp Long, ở trong mắt bọn họ, chỉ cần làm theo sự sắp đặt là được rồi.
Bọn họ chỉ là những quân cờ nhỏ bé không đáng nhắc đến.
Bầu không khí sau đó cực kỳ hài hòa, Diệp Thiên Nhân và Thường Nguyệt Nga quên người đang đứng chờ họ ở bên ngoài nhà thờ tổ tiên, mà Sở Thiên Hùng cũng quên những gì ông ta nói từ ba giờ trước.
Ông ta vĩnh viễn sẽ là chỗ dựa của Sở Thanh Nhã và Sở Thanh Tuyết.
Thật là nực cười.