Chương : 24
Khuôn mặt của Diệp Nguyệt bị mọi người làm sợ hãi đến mức trắng bệch, trốn phía sau lưng của Diệp Phàm, nắm chặt lấy tay anh trai, không ngừng níu lấy rồi lùi về phía sau, muốn cùng Diệp Phàm rời khỏi chỗ này.
Ở trong lòng của Diệp Nguyệt, đối mặt với những người này cũng chỉ còn cách trốn tránh mới có thể đảm bảo an toàn cho bản thân, dũng khí đối mặt với Diệp Thiên Nhân cũng tan thành mây khói.
Họ Diệp ở Giang Châu không phải chỉ là nói mồm. Từ khi mới hình thành cho đến tận ngày hôm nay, chuyện kinh doanh của nhà họ Diệp ngót nghét cũng đã gần hai trăm năm, sớm đã tường tận thị trường của Giang Châu, nhiều khi tiếng nói của Diệp gia chính là thánh chỉ.
Cho dù Diệp Phàm có thể lấy lại chỗ đứng, thật sự không một ai có thể tin rằng anh ấy thật sự có năng lực đối đầu với thế lực nhà họ Diệp.
Huống hồ, cảnh sát đều có mặt, nếu như Diệp Phàm hành động, khó tránh khỏi trường hợp bị bắt vì làm liên lụy đến người vô tội, nếu như Diệp Phàm thật sự phản kháng lại chính là chống lại tổ quốc.
Diệp Phàm có thể đối đầu với cả quốc gia hay sao? Câu trả lời đương nhiên đã quá rõ.
Diệp Thiên Nhân và Thường Nguyệt Nga cùng nhau ra tay, Diệp Phàm sớm đã có thể hiểu được, mặc dù trong lòng từ lâu đã không hề có chút hy vọng nào dành cho Diệp Thiên Nhân, tuy nhiên tận mắt chứng kiến như vậy, trong lòng anh ấy thật sự có chút chua xót.
“Một đôi gian phu dâm phụ.” Diệp Nguyệt nói.
Diệp Phàm lặng lẽ.
Diệp Nguyệt đương nhiên cũng không phải là người ăn nói thô tục, thật sự lý do khiến cô ấy có thể nói ra bốn chữ gian phu dâm phụ này, hoàn toàn có thể hiểu được trong lòng cô ác cảm với Diệp Thiện Nhân đến như thế nào.
Sắc mặt của Diệp Thiên Nhân trong phút chốc tối sầm lại, còn ba ông lão đang phun nước bọt tung tóe, đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn Diệp Thiên Nhân vô cùng quái đản.
Diệp Phàm thì khỏi phải nói, tám năm trước đã chứng minh danh tiếng của Diệp Phàm xấu đến mức nào, nhưng Diệp Nguyệt thì lại khác, Diệp Nguyệt ở trong mắt của mọi người chính là một cô bé vô cùng ngoan ngoãn.
Một đứa trẻ ngoan như Diệp Nguyệt chỉ cần nói một câu đã bằng Diệp Phàm nói một trăm câu, bởi vì đó là lời nói thật.
Ít nhất thì tất cả mọi người đều tin tưởng đây đều là lời nói thật.
Các viên cảnh sát đi theo sau, ánh mắt của họ cũng vô cùng quái dị, Diệp Thiên Nhân thân là kẻ cao quý, một trong những người giàu có nhất nhì Giang Châu, bị chính con gái mình nói là gian phu dâm phụ, chuyện này nhất định sẽ để lại tiếng xấu đến trăm năm.
“Làm tốt lắm” Diệp Phàm đưa ngón tay cái về phía Diệp Nguyệt ra hiệu, vui vẻ khen ngợi.
Ánh mắt của Diệp Nguyệt có chút mơ màng, thật sự đến tận bây giờ cô cũng không cách nào có thể tin được rằng bản thân có thể nói ra được những câu đó, mấy lời này đối với Diệp Thiên Nhân và Thường Nguyệt Nga thật sự như mũi dao sắc nhọn, thế nhưng đó đều là những gì mà cô muốn nói.
Diệp Thiên Nhân đang vô cùng tức giận, ông ta thật sự không nghĩ đến chuyện Diệp Nguyệt lại chơi ông ta một vố đau như vậy vào đúng thời điểm này, ánh mắt từ bốn phía đều đổ dồn trên người ông ta, đương nhiên ông ta hiểu rõ hơn ai hết, danh tiếng của bản thân từ đây chính thức không còn.
“…” Thường Nguyệt Nga lẩm bẩm câu gì đó, sắc mặt cũng hết sức tức u ám, đương nhiên cảm thấy không còn lời nào để nói.
“Đủ rồi!”
Đại trưởng lão đột nhiên phẫn nộ quát lớn, sau đó nhìn về phía Thường Nguyệt Nga tức giận, “Vẫn còn không biết mất mặt hay sao?”
Ở đây không chỉ có mỗi người nhà họ Diệp, nhà họ Diệp họ cho dù thế lực có mạnh đến như thế nào đi chăng nữa, cũng không có cách nào bịt miệng cảnh sát được.
Mặt mũi của nhà họ Diệp coi như đã bị vứt đi.
“Diệp Phàm, bây giờ cậu đi đi, nếu như vậy tôi sẽ xem như giữa cậu và nhà họ Diệp chưa từng có chuyện gì xảy ra, bằng không, từ nay về sau cậu sẽ trở thành kẻ thù của nhà họ Diệp, nhà họ Diệp nhất định sẽ dùng mọi cách, mọi thủ đoạn khiến cậu đến chết cũng không yên thân!” Đại trưởng lão tức giận nói.
Nhưng mà tiếc rằng ông ta đang dương oai nhầm đối tượng rồi.
Diệp Phàm nắm lấy tay của Diệp Nguyệt, đẩy Diệp Thiên Nhân đang đứng trước mặt ra, không ngần ngại tiến thẳng đến nhà thờ tổ.
“Cậu dám!”
Mặc dù bị đẩy ra nhưng Diệp Thiên Nhân vẫn đứng vững, tiếp tục hướng về phía Diệp Phàm ngăn lại.
Diệp Phàm cứ như vậy bước về phía trước, trực tiếp đối đầu với Diệp Thiên Nhân, Diệp Thiên Nhân chỉ cảm thấy có một lực cực mạnh tấn công đến, lùi về sau đến mấy bước, rồi giật mình nhìn về phía Diệp Phàm vẻ kinh ngạc.
“Chặn cậu ta lại!”
Thường Nguyệt Nga cũng lớn giọng hét lên.
Những người theo ba ông lão đến ngay lập tức hành động, hơn mười mấy người đi trước nhanh chóng ngã xuống, những người tiếp theo liên tục nhắm vào Diệp Phàm mà tấn công.
Bang bang phanh!
Diệp Phàm giống hệt như một cỗ máy, mỗi một người tiến lên phía trước đều bị anh đánh cho tơi tả, đến mức không cách gì có thể ngóc đầu dậy nổi.
“Chuyện này… Làm sao có thể?”
Thường Nguyệt Nga há hốc miệng, khí chất quý phái của bà ta không còn lại một chút nào, khuôn mặt giống như đang tận mắt nhìn thấy ma quỷ, lộ vẻ kinh hãi.
Trong chớp mắt, Diệp Phàm đã đến được nửa đường, tiến về phía sau nhà thờ tổ tiên.
“Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau ngăn nó lại!” Sắc mặt của Diệp Thiên Nhân không ngừng biến đổi, nhìn về phía cảnh sát hét lớn.
Từ câu chuyện Sở Thiên Hùng kể, ông ta biết được chuyện Diệp Phàm làm, đương nhiên đoán được bản thân không có cách gì có thể đối đầu, cho nên lần nãy đã chuẩn bị rất kỹ.
Chỉ là có một khả năng ông ta không hề nghĩ tới, sức mạnh của Diệp Phàm đáng kinh ngạc đến vậy, để ngăn anh lại cũng chỉ còn cách dựa vào cảnh sát.
Nhưng mà có lẽ ông ta kỳ vọng quá lớn rồi, bởi cảnh sát chỉ biết nhìn nhau một cách vô dụng, thậm chí còn chưa chịu hành động.
Còn chưa nói đến chuyện cho dù bọn họ có hành động, cũng không cách nào có thể bắt được Diệp Phàm, hơn nữa hiện tại căn bản Diệp Phàm cũng chưa hề ra tay, bọn họ cũng chẳng có lý do gì để hành động cả.
Diệp Thiên Nhân nghe được mấy lời này, thật sự tức giận đến ói máu, chỉ có thể căm giận nhìn bọn họ, rồi nhanh chóng tiến về phía Diệp Phàm.
Bất luận như thế nào đi chăng nữa, ông ta cũng không thể để Diệp Phàm đụng vào quan tài.
“Các người…”
Thường Nguyệt Nga thật sự muốn nói thêm hai câu, nhưng lời đến tận miệng lại nhìn thấy nét cười trên mặt của những người xung quanh, đành giậm chân bất lực, nhanh chóng đuổi theo Diệp Thiên Nhân.
Ba ông lão không ngừng nhìn nhau.
“Lão đại, chúng ta có nên đi không?” Tứ trưởng lão thận trọng hỏi.
Ông ta đương nhiên cũng không phải là kẻ ngốc, lão gia vừa chết đã nhanh nhanh chóng chóng chôn cất, đương nhiên dễ dàng nhận ra chuyện này có gì đó uẩn khúc.
“Đương nhiên rồi, vì sao lại không đi!” Đại trưởng lão vẻ mặt có chút lo lắng, kỳ thực thì ông ta không hề muốn đi, chỉ là chuyện này ai cũng có thể nhìn ra được, nếu không có ai điều tra, thì mọi chuyện sẽ trở thành quá khứ.
Bây giờ không nên trách phạt Diệp Phàm, bọn họ cũng mong muốn mọi chuyện được làm rõ, cho dù bây giờ có muốn rút lui cũng không được.
“Chúng ta… Hay là về thôi.” Nhị trưởng lão tiến lên hai bước liền dừng lại, quay lại hỏi.
“Về, về cái rắm!” Đại trưởng lão vô cùng tức giận, lớn tiếng quát, “Bây giờ không đi, về sau các người làm sao có thể đặt chân đến nhà họ Diệp được nữa cơ chứ!”
Nói xong, đại trưởng lão không thèm để tâm đến hai người em trai của mình, nhanh chóng đuổi theo.
Ông ta đương nhiên hiểu rõ, tên Diệp Phàm kia ngay từ đầu đến đã có mục đích muốn làm lớn chuyện, hết lần này đến lần khác bọn họ chính là người tận mắt chứng kiến mọi chuyện, cho dù có muốn trốn chạy cũng không thoát.
Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều ẩn chứa chút khó hiểu, đành đuổi theo.
Nếu đẻ bọn họ tách ra, thì bọn họ cũng không dám.
Tất cả trưởng bối nhà họ Diệp đều rời đi, đội hộ vệ nhà thờ tổ và người mà baTrưởng lão dẫn đến nhìn nhau, không ai muốn đi theo vào bên trong.
Bọn họ rốt cuộc cũng hiểu, cái chết của lão gia có vấn đề, bây giờ là việc của nhà họ Diệp, những kẻ lâu la như bọn họ, nếu đi vào trong là tự tìm đến cái chết.
Đúng lúc này, Diệp Long cùng Thường Đông đến.
Thường Đông thật sự rất nóng lòng, muốn đi theo, nhưng Diệp Long lại có chút lưỡng lự.
Hắn là người nhà họ Diệp, nhưng hiện tại cả cha và mẹ hắn đều bị cô lập, theo lẽ thường, hắn đương nhiên phải giúp đỡ cha mình, thế nhưng…
Lương tâm của hắn không cho phép.
“Diệp Phàm, suy cho cùng đều là tại anh mà ra!”
Diệp Long nén giận nói một câu, tất cả mọi sai lầm đều đổ lên người của Diệp Phàm, cuối cùng hắn cũng đành tiến về phía nhà thờ tổ.
Ở trong lòng của Diệp Nguyệt, đối mặt với những người này cũng chỉ còn cách trốn tránh mới có thể đảm bảo an toàn cho bản thân, dũng khí đối mặt với Diệp Thiên Nhân cũng tan thành mây khói.
Họ Diệp ở Giang Châu không phải chỉ là nói mồm. Từ khi mới hình thành cho đến tận ngày hôm nay, chuyện kinh doanh của nhà họ Diệp ngót nghét cũng đã gần hai trăm năm, sớm đã tường tận thị trường của Giang Châu, nhiều khi tiếng nói của Diệp gia chính là thánh chỉ.
Cho dù Diệp Phàm có thể lấy lại chỗ đứng, thật sự không một ai có thể tin rằng anh ấy thật sự có năng lực đối đầu với thế lực nhà họ Diệp.
Huống hồ, cảnh sát đều có mặt, nếu như Diệp Phàm hành động, khó tránh khỏi trường hợp bị bắt vì làm liên lụy đến người vô tội, nếu như Diệp Phàm thật sự phản kháng lại chính là chống lại tổ quốc.
Diệp Phàm có thể đối đầu với cả quốc gia hay sao? Câu trả lời đương nhiên đã quá rõ.
Diệp Thiên Nhân và Thường Nguyệt Nga cùng nhau ra tay, Diệp Phàm sớm đã có thể hiểu được, mặc dù trong lòng từ lâu đã không hề có chút hy vọng nào dành cho Diệp Thiên Nhân, tuy nhiên tận mắt chứng kiến như vậy, trong lòng anh ấy thật sự có chút chua xót.
“Một đôi gian phu dâm phụ.” Diệp Nguyệt nói.
Diệp Phàm lặng lẽ.
Diệp Nguyệt đương nhiên cũng không phải là người ăn nói thô tục, thật sự lý do khiến cô ấy có thể nói ra bốn chữ gian phu dâm phụ này, hoàn toàn có thể hiểu được trong lòng cô ác cảm với Diệp Thiện Nhân đến như thế nào.
Sắc mặt của Diệp Thiên Nhân trong phút chốc tối sầm lại, còn ba ông lão đang phun nước bọt tung tóe, đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn Diệp Thiên Nhân vô cùng quái đản.
Diệp Phàm thì khỏi phải nói, tám năm trước đã chứng minh danh tiếng của Diệp Phàm xấu đến mức nào, nhưng Diệp Nguyệt thì lại khác, Diệp Nguyệt ở trong mắt của mọi người chính là một cô bé vô cùng ngoan ngoãn.
Một đứa trẻ ngoan như Diệp Nguyệt chỉ cần nói một câu đã bằng Diệp Phàm nói một trăm câu, bởi vì đó là lời nói thật.
Ít nhất thì tất cả mọi người đều tin tưởng đây đều là lời nói thật.
Các viên cảnh sát đi theo sau, ánh mắt của họ cũng vô cùng quái dị, Diệp Thiên Nhân thân là kẻ cao quý, một trong những người giàu có nhất nhì Giang Châu, bị chính con gái mình nói là gian phu dâm phụ, chuyện này nhất định sẽ để lại tiếng xấu đến trăm năm.
“Làm tốt lắm” Diệp Phàm đưa ngón tay cái về phía Diệp Nguyệt ra hiệu, vui vẻ khen ngợi.
Ánh mắt của Diệp Nguyệt có chút mơ màng, thật sự đến tận bây giờ cô cũng không cách nào có thể tin được rằng bản thân có thể nói ra được những câu đó, mấy lời này đối với Diệp Thiên Nhân và Thường Nguyệt Nga thật sự như mũi dao sắc nhọn, thế nhưng đó đều là những gì mà cô muốn nói.
Diệp Thiên Nhân đang vô cùng tức giận, ông ta thật sự không nghĩ đến chuyện Diệp Nguyệt lại chơi ông ta một vố đau như vậy vào đúng thời điểm này, ánh mắt từ bốn phía đều đổ dồn trên người ông ta, đương nhiên ông ta hiểu rõ hơn ai hết, danh tiếng của bản thân từ đây chính thức không còn.
“…” Thường Nguyệt Nga lẩm bẩm câu gì đó, sắc mặt cũng hết sức tức u ám, đương nhiên cảm thấy không còn lời nào để nói.
“Đủ rồi!”
Đại trưởng lão đột nhiên phẫn nộ quát lớn, sau đó nhìn về phía Thường Nguyệt Nga tức giận, “Vẫn còn không biết mất mặt hay sao?”
Ở đây không chỉ có mỗi người nhà họ Diệp, nhà họ Diệp họ cho dù thế lực có mạnh đến như thế nào đi chăng nữa, cũng không có cách nào bịt miệng cảnh sát được.
Mặt mũi của nhà họ Diệp coi như đã bị vứt đi.
“Diệp Phàm, bây giờ cậu đi đi, nếu như vậy tôi sẽ xem như giữa cậu và nhà họ Diệp chưa từng có chuyện gì xảy ra, bằng không, từ nay về sau cậu sẽ trở thành kẻ thù của nhà họ Diệp, nhà họ Diệp nhất định sẽ dùng mọi cách, mọi thủ đoạn khiến cậu đến chết cũng không yên thân!” Đại trưởng lão tức giận nói.
Nhưng mà tiếc rằng ông ta đang dương oai nhầm đối tượng rồi.
Diệp Phàm nắm lấy tay của Diệp Nguyệt, đẩy Diệp Thiên Nhân đang đứng trước mặt ra, không ngần ngại tiến thẳng đến nhà thờ tổ.
“Cậu dám!”
Mặc dù bị đẩy ra nhưng Diệp Thiên Nhân vẫn đứng vững, tiếp tục hướng về phía Diệp Phàm ngăn lại.
Diệp Phàm cứ như vậy bước về phía trước, trực tiếp đối đầu với Diệp Thiên Nhân, Diệp Thiên Nhân chỉ cảm thấy có một lực cực mạnh tấn công đến, lùi về sau đến mấy bước, rồi giật mình nhìn về phía Diệp Phàm vẻ kinh ngạc.
“Chặn cậu ta lại!”
Thường Nguyệt Nga cũng lớn giọng hét lên.
Những người theo ba ông lão đến ngay lập tức hành động, hơn mười mấy người đi trước nhanh chóng ngã xuống, những người tiếp theo liên tục nhắm vào Diệp Phàm mà tấn công.
Bang bang phanh!
Diệp Phàm giống hệt như một cỗ máy, mỗi một người tiến lên phía trước đều bị anh đánh cho tơi tả, đến mức không cách gì có thể ngóc đầu dậy nổi.
“Chuyện này… Làm sao có thể?”
Thường Nguyệt Nga há hốc miệng, khí chất quý phái của bà ta không còn lại một chút nào, khuôn mặt giống như đang tận mắt nhìn thấy ma quỷ, lộ vẻ kinh hãi.
Trong chớp mắt, Diệp Phàm đã đến được nửa đường, tiến về phía sau nhà thờ tổ tiên.
“Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau ngăn nó lại!” Sắc mặt của Diệp Thiên Nhân không ngừng biến đổi, nhìn về phía cảnh sát hét lớn.
Từ câu chuyện Sở Thiên Hùng kể, ông ta biết được chuyện Diệp Phàm làm, đương nhiên đoán được bản thân không có cách gì có thể đối đầu, cho nên lần nãy đã chuẩn bị rất kỹ.
Chỉ là có một khả năng ông ta không hề nghĩ tới, sức mạnh của Diệp Phàm đáng kinh ngạc đến vậy, để ngăn anh lại cũng chỉ còn cách dựa vào cảnh sát.
Nhưng mà có lẽ ông ta kỳ vọng quá lớn rồi, bởi cảnh sát chỉ biết nhìn nhau một cách vô dụng, thậm chí còn chưa chịu hành động.
Còn chưa nói đến chuyện cho dù bọn họ có hành động, cũng không cách nào có thể bắt được Diệp Phàm, hơn nữa hiện tại căn bản Diệp Phàm cũng chưa hề ra tay, bọn họ cũng chẳng có lý do gì để hành động cả.
Diệp Thiên Nhân nghe được mấy lời này, thật sự tức giận đến ói máu, chỉ có thể căm giận nhìn bọn họ, rồi nhanh chóng tiến về phía Diệp Phàm.
Bất luận như thế nào đi chăng nữa, ông ta cũng không thể để Diệp Phàm đụng vào quan tài.
“Các người…”
Thường Nguyệt Nga thật sự muốn nói thêm hai câu, nhưng lời đến tận miệng lại nhìn thấy nét cười trên mặt của những người xung quanh, đành giậm chân bất lực, nhanh chóng đuổi theo Diệp Thiên Nhân.
Ba ông lão không ngừng nhìn nhau.
“Lão đại, chúng ta có nên đi không?” Tứ trưởng lão thận trọng hỏi.
Ông ta đương nhiên cũng không phải là kẻ ngốc, lão gia vừa chết đã nhanh nhanh chóng chóng chôn cất, đương nhiên dễ dàng nhận ra chuyện này có gì đó uẩn khúc.
“Đương nhiên rồi, vì sao lại không đi!” Đại trưởng lão vẻ mặt có chút lo lắng, kỳ thực thì ông ta không hề muốn đi, chỉ là chuyện này ai cũng có thể nhìn ra được, nếu không có ai điều tra, thì mọi chuyện sẽ trở thành quá khứ.
Bây giờ không nên trách phạt Diệp Phàm, bọn họ cũng mong muốn mọi chuyện được làm rõ, cho dù bây giờ có muốn rút lui cũng không được.
“Chúng ta… Hay là về thôi.” Nhị trưởng lão tiến lên hai bước liền dừng lại, quay lại hỏi.
“Về, về cái rắm!” Đại trưởng lão vô cùng tức giận, lớn tiếng quát, “Bây giờ không đi, về sau các người làm sao có thể đặt chân đến nhà họ Diệp được nữa cơ chứ!”
Nói xong, đại trưởng lão không thèm để tâm đến hai người em trai của mình, nhanh chóng đuổi theo.
Ông ta đương nhiên hiểu rõ, tên Diệp Phàm kia ngay từ đầu đến đã có mục đích muốn làm lớn chuyện, hết lần này đến lần khác bọn họ chính là người tận mắt chứng kiến mọi chuyện, cho dù có muốn trốn chạy cũng không thoát.
Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều ẩn chứa chút khó hiểu, đành đuổi theo.
Nếu đẻ bọn họ tách ra, thì bọn họ cũng không dám.
Tất cả trưởng bối nhà họ Diệp đều rời đi, đội hộ vệ nhà thờ tổ và người mà baTrưởng lão dẫn đến nhìn nhau, không ai muốn đi theo vào bên trong.
Bọn họ rốt cuộc cũng hiểu, cái chết của lão gia có vấn đề, bây giờ là việc của nhà họ Diệp, những kẻ lâu la như bọn họ, nếu đi vào trong là tự tìm đến cái chết.
Đúng lúc này, Diệp Long cùng Thường Đông đến.
Thường Đông thật sự rất nóng lòng, muốn đi theo, nhưng Diệp Long lại có chút lưỡng lự.
Hắn là người nhà họ Diệp, nhưng hiện tại cả cha và mẹ hắn đều bị cô lập, theo lẽ thường, hắn đương nhiên phải giúp đỡ cha mình, thế nhưng…
Lương tâm của hắn không cho phép.
“Diệp Phàm, suy cho cùng đều là tại anh mà ra!”
Diệp Long nén giận nói một câu, tất cả mọi sai lầm đều đổ lên người của Diệp Phàm, cuối cùng hắn cũng đành tiến về phía nhà thờ tổ.