Chương : 43
Trên một con đường cổ xưa, cửa hàng đồ hàng mã, phong thủy, quan tài ở khắp nơi, từ phía xa đã có thể ngửi thấy mùi nến.
Ở chỗ sâu nhất con đường, là một đạo quán không to lắm.
Diệp Phàm đứng trước cửa đạo quán, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu viết ba chữ Thanh Uyển Quan, trong mắt lộ ra chút hoài niệm.
Tám năm trước, bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, anh đã ở đây ba tháng.
Trong ba tháng đó, là quãng thời gian vui vẻ nhất đời này của anh, anh từng cho rằng mình sẽ ở đạo quán này cả đời, sau khi trưởng thành làm một đạo sĩ ở trong đạo quán, thực ra cũng rất tốt.
Không ngờ tới, nhà họ Thường lại tìm tới cửa, dưới áp lực tầng tầng lớp lớp, anh không thể không rời khỏi đạo quán, còn lên máy bay ra nước ngoài, hơn nữa xuống máy bay thì được người của trại huấn luyện Siberia đón đi, sau đó bắt đầu thời gian huấn luyện mịt mù tăm tối.
Nếu không nhờ quyền pháp vô danh kia, anh đã chết từ lâu rồi.
Thực tế, dựa vào lời nói của huấn luyện viên trại huấn luyện Siberia,nhiệm vụ của bọn họ là huấn luyện anh tới chết, một phương thức tử vong rất hợp tình hợp lý.
Không cần điều tra, Diệp Phàm cũng biết người hạ độc thủ phía sau là nhà họ Thường.
Ngay lúc Diệp Phàm cảm thán, một đạo sĩ trẻ tuổi đi từ trong ra, sau khi thấy Diệp Phàm, anh ta hơi sửng sốt, sau đó có chút chần chừ hỏi: “Tiểu Diệp Tử?”
Diệp Phàm nghe vậy nhoẻn miệng cười, “Chu béo, không ngờ anh lại gầy đi.”
“Mẹ kiếp, thật sự là cậu à?” Vẻ mặt Chu béo hưng phấn nghênh đón, đánh giá Diệp Phàm từ trên xuống dưới một phen, lúc này mới cười nói: “Tên nhóc cậu phát tài ở nước ngoài trở về à? Cậu không biết năm đó lúc cậu rời đi, tôi khóc rất lâu, mẹ nó xe thể thao Porsche đã nói đâu? Tên nhóc cậu ngay cả chào cũng không chào liền bỏ chạy mất.”
“Tôi tự chạy sao? Lúc trước thiếu chút nữa là ông đây mất mạng.”
Nhìn thấy bạn chơi lúc nhỏ của mình, Diệp Phàm giống như tìm về ngây thơ chất phác trước đây, nét tươi cười trên mặt chân thành vô cùng.
“Biết, biết.” Chu béo cười hì hì đáp lại, sau đó ôm chặt lấy Diệp Phàm, “Hoan nghênh về nhà.”
Không sai, là về nhà.
Anh và Chu béo, thực ra đều là đứa bé được chủ nhân của đạo quán nhận nuôi, đối với bọn họ mà nói, đạo quán mới là nhà bọn họ.
“Cảm ơn.” Diệp Phàm ôm lấy Chu béo, vỗ sau lưng anh ta, cười nói: “Đã lâu không về nhà, không dẫn tôi đi tham quan một lượt sao?”
“Về nhà còn cần tham quan à? Đúng là mấy năm nay đã có rất nhiều thay đổi.”
Chu béo ôm cổ Diệp Phàm đầy thân thiết, Diệp Phàm chỉ hơi sửng sốt, sau đó lại tươi cười, rồi hai người cùng đi vào đạo quán.
Nếu Đường Kiến Thụy thấy cảnh này, chắc chắn sẽ mở rộng tầm mắt, phải biết rằng cho tới bây giờ không có ai dám ôm cổ Diệp Phàm, người cuối cùng ôm cổ anh, chỉ sợ ngay cả thi thể cũng không tìm thấy nữa.
Đạo quán không rộng lắm, sau khi tiến vào sân, chỉ thấy bảy tám gian phòng mà thôi, trong đại sảnh chính giữa là thờ cúng Lão Tử của Đạo gia Tam Thanh, Diệp Phàm tiến lên, cung kính thắp ba nén nhang, sau khi lạy xong thì cắm lên lư hương trên bàn thờ.
“Vẫn giống như trước đây.” Diệp Phàm đi theo Chu béo nhìn bốn phía, cảm khái nói, anh còn nhớ rõ lúc trước mình ham chơi, chạy tới chỗ tượng thần chơi, kết quả tượng thần bị anh dùng mực bôi một bên lỗ tai, bây giờ vẫn còn dấu vết.
Vì thế mà Quan chủ thường ngày hiền lành nổi trận lôi đình, đánh anh một trận.
“Đúng rồi, Quan chủ đâu? Miêu Miêu và Đậu Đậu cũng không thấy.” Diệp Phàm tò mò hỏi, ở trong ký ức của anh, lQuan chủ trừ chuyện quan trọng, nếu không tuyệt đối sẽ không bước ra đạo quán một bước, còn Miêu Miêu và Đậu Đậu, là một đôi song sinh, lúc Diệp Phàm đi, bọn họ mới bốn tuổi, khi đó mỗi ngày đều theo sau Diệp Phàm không ngừng gọi anh Phàm anh Phàm.
Tám năm trôi qua, bọn họ cũng trở thành thiếu nữ rồi, không biết có nhớ anh Phàm này hay không.
Sắc mặt Chu béo lập tức trở nên âm trầm, nhỏ giọng nói: “Phàm tử cậu rời đi ba năm thì Quan chủ mất.”
Bùm.
Tin tức này giống như một trái bom nổ tung trong đầu Diệp Phàm, vành mắt anh lập tức đỏ lên.
“Quan chủ đi rất nhẹ nhàng, còn có không ít anh chị em cũng trở lại, mọi người cùng nhau làm hậu sự, bây giờ trên danh nghĩa đạo quán là của tôi.” Chu béo chậm rãi nói.
“Quan chủ... Là tang vui.” Diệp Phàm im lặng một lát, điều chỉnh tâm tình.
Lúc anh đi, lão Quan chủ đã 97 tuổi, cộng thêm lão Quan chủ bị không ít nội thương khi ở chiến trường, có thể sống tới trăm tuổi, đúng là tang vui.
Huống chi mỗi khi thời tiết thay đổi, những vết thương cũ trên người lão Quan chủ sẽ phát tác, đau đớn tới mức sống không bằng chết, đối với lão Quan chủ mà nói, ra đi cũng là một loại giải thoát.
“Sau khi lão Quan chủ mất, một mình tôi không chống đỡ nổi ngôi nhà này, cho nên không để mấy đứa bé khác ở lại, chỉ có Đậu Đậu và Miêu Miêu đi theo tôi, bọn nó đều đi học rồi.”
Nói tới đây, mặt Chu béo chua xót, “Là tôi không có bản lĩnh, nhiều đứa bé như vậy không có cách nào, chỉ có thể đưa tới cô nhi viện.”
Diệp Phàm sửng sốt, sau đó vươn tay vỗ vai Chu béo.
Ở thủ đô, thật sự không dễ dàng.
Lão Quan chủ là người thủ đô, bạn tốt ở khắp nơi, cộng thêm lúc lão Quan chủ còn sống thường có người tới dâng hương lễ tạ thần, khi đó cuộc sống ở đạo quán không tệ, cũng thừa khả năng nuôi dưỡng trẻ con.
Chu béo không phải là lão Quan chủ, lão Quan chủ vừa đi, thu nhập của đạo quán mất đi, Chu béo là một người mới trưởng thành, có thể gánh phí sinh hoạt cùng với học phí của hai cô bé càng ngày càng lớn hơn, đã không tệ rồi, đâu còn thừa tinh lực nhận nuôi những đứa bé khác.
“Phàm Tử, tôi không cam lòng, đã là đứa bé được đưa tới chỗ chúng ta, cha mẹ những đứa bé này đều có nguyên nhân bất đắc dĩ, nhưng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi...” Đôi mắt của Chu béo rơm rớm nước mắt.
Diệp Phàm im lặng.
Anh từng có cảm giác tương tự, giống như mình vươn tay ra thì có thể cứu một người, nhưng lại không có năng lực như vậy, trơ mắt nhìn người ta rơi xuống địa ngục, loại cảm giác bất lực cùng với khinh thường chính mình này, in sâu dấu vết ở trong đầu, chỉ sợ vĩnh viễn không quên được.
“Anh đã cố gắng hết sức rồi, bể khổ nhân sinh, khắp nơi đều là người vùng vẫy trong khổ sở, đâu phải ai cũng là thần tiên, đâu cứu được hết.” Diệp Phàm an ủi.
Chu béo lau nước mắt, cười nói: “Để cậu chê cười rồi, tôi chỉ thấy trong lòng không thoải mái thôi, hơn nữa tôi không có bản lĩnh như lão Quan chủ, có thể thấy Đậu Đậu và Miêu Miêu vui vẻ hạnh phúc lớn lên, tôi đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
Diệp Phàm nhún vai, sau đó nói: “Sau này sẽ không như vậy, xe thể thao đồng ý với anh không thể cho anh, nhưng tôi có thể cho anh tiền mua xe.”
“Thật sao?” Trong mắt Chu béo tỏa ra ánh sao.
“Còn có thể là giả sao.” Diệp Phàm cười nhạt, “Mấy năm nay tôi ở bên ngoài lăn lộn cũng có không ít sản nghiệp, dù sao tiền để ở ngân hàng cũng rỉ sét, không bằng cho anh làm chút chuyện có ý nghĩa.”
Chu béo kéo Diệp Phàm hỏi mấy năm nay làm gì bên ngoài, dưới bất đắc dĩ Diệp Phàm chỉ có thể chọn một số chuyện cũ liên quan tới buôn bán nói cho anh ta nghe, nhưng Chu béo nghe hăng say vĩnh viễn không thể tưởng tượng được, cái gọi là buôn bán, là buôn bán gì.
Ở chỗ sâu nhất con đường, là một đạo quán không to lắm.
Diệp Phàm đứng trước cửa đạo quán, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu viết ba chữ Thanh Uyển Quan, trong mắt lộ ra chút hoài niệm.
Tám năm trước, bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, anh đã ở đây ba tháng.
Trong ba tháng đó, là quãng thời gian vui vẻ nhất đời này của anh, anh từng cho rằng mình sẽ ở đạo quán này cả đời, sau khi trưởng thành làm một đạo sĩ ở trong đạo quán, thực ra cũng rất tốt.
Không ngờ tới, nhà họ Thường lại tìm tới cửa, dưới áp lực tầng tầng lớp lớp, anh không thể không rời khỏi đạo quán, còn lên máy bay ra nước ngoài, hơn nữa xuống máy bay thì được người của trại huấn luyện Siberia đón đi, sau đó bắt đầu thời gian huấn luyện mịt mù tăm tối.
Nếu không nhờ quyền pháp vô danh kia, anh đã chết từ lâu rồi.
Thực tế, dựa vào lời nói của huấn luyện viên trại huấn luyện Siberia,nhiệm vụ của bọn họ là huấn luyện anh tới chết, một phương thức tử vong rất hợp tình hợp lý.
Không cần điều tra, Diệp Phàm cũng biết người hạ độc thủ phía sau là nhà họ Thường.
Ngay lúc Diệp Phàm cảm thán, một đạo sĩ trẻ tuổi đi từ trong ra, sau khi thấy Diệp Phàm, anh ta hơi sửng sốt, sau đó có chút chần chừ hỏi: “Tiểu Diệp Tử?”
Diệp Phàm nghe vậy nhoẻn miệng cười, “Chu béo, không ngờ anh lại gầy đi.”
“Mẹ kiếp, thật sự là cậu à?” Vẻ mặt Chu béo hưng phấn nghênh đón, đánh giá Diệp Phàm từ trên xuống dưới một phen, lúc này mới cười nói: “Tên nhóc cậu phát tài ở nước ngoài trở về à? Cậu không biết năm đó lúc cậu rời đi, tôi khóc rất lâu, mẹ nó xe thể thao Porsche đã nói đâu? Tên nhóc cậu ngay cả chào cũng không chào liền bỏ chạy mất.”
“Tôi tự chạy sao? Lúc trước thiếu chút nữa là ông đây mất mạng.”
Nhìn thấy bạn chơi lúc nhỏ của mình, Diệp Phàm giống như tìm về ngây thơ chất phác trước đây, nét tươi cười trên mặt chân thành vô cùng.
“Biết, biết.” Chu béo cười hì hì đáp lại, sau đó ôm chặt lấy Diệp Phàm, “Hoan nghênh về nhà.”
Không sai, là về nhà.
Anh và Chu béo, thực ra đều là đứa bé được chủ nhân của đạo quán nhận nuôi, đối với bọn họ mà nói, đạo quán mới là nhà bọn họ.
“Cảm ơn.” Diệp Phàm ôm lấy Chu béo, vỗ sau lưng anh ta, cười nói: “Đã lâu không về nhà, không dẫn tôi đi tham quan một lượt sao?”
“Về nhà còn cần tham quan à? Đúng là mấy năm nay đã có rất nhiều thay đổi.”
Chu béo ôm cổ Diệp Phàm đầy thân thiết, Diệp Phàm chỉ hơi sửng sốt, sau đó lại tươi cười, rồi hai người cùng đi vào đạo quán.
Nếu Đường Kiến Thụy thấy cảnh này, chắc chắn sẽ mở rộng tầm mắt, phải biết rằng cho tới bây giờ không có ai dám ôm cổ Diệp Phàm, người cuối cùng ôm cổ anh, chỉ sợ ngay cả thi thể cũng không tìm thấy nữa.
Đạo quán không rộng lắm, sau khi tiến vào sân, chỉ thấy bảy tám gian phòng mà thôi, trong đại sảnh chính giữa là thờ cúng Lão Tử của Đạo gia Tam Thanh, Diệp Phàm tiến lên, cung kính thắp ba nén nhang, sau khi lạy xong thì cắm lên lư hương trên bàn thờ.
“Vẫn giống như trước đây.” Diệp Phàm đi theo Chu béo nhìn bốn phía, cảm khái nói, anh còn nhớ rõ lúc trước mình ham chơi, chạy tới chỗ tượng thần chơi, kết quả tượng thần bị anh dùng mực bôi một bên lỗ tai, bây giờ vẫn còn dấu vết.
Vì thế mà Quan chủ thường ngày hiền lành nổi trận lôi đình, đánh anh một trận.
“Đúng rồi, Quan chủ đâu? Miêu Miêu và Đậu Đậu cũng không thấy.” Diệp Phàm tò mò hỏi, ở trong ký ức của anh, lQuan chủ trừ chuyện quan trọng, nếu không tuyệt đối sẽ không bước ra đạo quán một bước, còn Miêu Miêu và Đậu Đậu, là một đôi song sinh, lúc Diệp Phàm đi, bọn họ mới bốn tuổi, khi đó mỗi ngày đều theo sau Diệp Phàm không ngừng gọi anh Phàm anh Phàm.
Tám năm trôi qua, bọn họ cũng trở thành thiếu nữ rồi, không biết có nhớ anh Phàm này hay không.
Sắc mặt Chu béo lập tức trở nên âm trầm, nhỏ giọng nói: “Phàm tử cậu rời đi ba năm thì Quan chủ mất.”
Bùm.
Tin tức này giống như một trái bom nổ tung trong đầu Diệp Phàm, vành mắt anh lập tức đỏ lên.
“Quan chủ đi rất nhẹ nhàng, còn có không ít anh chị em cũng trở lại, mọi người cùng nhau làm hậu sự, bây giờ trên danh nghĩa đạo quán là của tôi.” Chu béo chậm rãi nói.
“Quan chủ... Là tang vui.” Diệp Phàm im lặng một lát, điều chỉnh tâm tình.
Lúc anh đi, lão Quan chủ đã 97 tuổi, cộng thêm lão Quan chủ bị không ít nội thương khi ở chiến trường, có thể sống tới trăm tuổi, đúng là tang vui.
Huống chi mỗi khi thời tiết thay đổi, những vết thương cũ trên người lão Quan chủ sẽ phát tác, đau đớn tới mức sống không bằng chết, đối với lão Quan chủ mà nói, ra đi cũng là một loại giải thoát.
“Sau khi lão Quan chủ mất, một mình tôi không chống đỡ nổi ngôi nhà này, cho nên không để mấy đứa bé khác ở lại, chỉ có Đậu Đậu và Miêu Miêu đi theo tôi, bọn nó đều đi học rồi.”
Nói tới đây, mặt Chu béo chua xót, “Là tôi không có bản lĩnh, nhiều đứa bé như vậy không có cách nào, chỉ có thể đưa tới cô nhi viện.”
Diệp Phàm sửng sốt, sau đó vươn tay vỗ vai Chu béo.
Ở thủ đô, thật sự không dễ dàng.
Lão Quan chủ là người thủ đô, bạn tốt ở khắp nơi, cộng thêm lúc lão Quan chủ còn sống thường có người tới dâng hương lễ tạ thần, khi đó cuộc sống ở đạo quán không tệ, cũng thừa khả năng nuôi dưỡng trẻ con.
Chu béo không phải là lão Quan chủ, lão Quan chủ vừa đi, thu nhập của đạo quán mất đi, Chu béo là một người mới trưởng thành, có thể gánh phí sinh hoạt cùng với học phí của hai cô bé càng ngày càng lớn hơn, đã không tệ rồi, đâu còn thừa tinh lực nhận nuôi những đứa bé khác.
“Phàm Tử, tôi không cam lòng, đã là đứa bé được đưa tới chỗ chúng ta, cha mẹ những đứa bé này đều có nguyên nhân bất đắc dĩ, nhưng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi...” Đôi mắt của Chu béo rơm rớm nước mắt.
Diệp Phàm im lặng.
Anh từng có cảm giác tương tự, giống như mình vươn tay ra thì có thể cứu một người, nhưng lại không có năng lực như vậy, trơ mắt nhìn người ta rơi xuống địa ngục, loại cảm giác bất lực cùng với khinh thường chính mình này, in sâu dấu vết ở trong đầu, chỉ sợ vĩnh viễn không quên được.
“Anh đã cố gắng hết sức rồi, bể khổ nhân sinh, khắp nơi đều là người vùng vẫy trong khổ sở, đâu phải ai cũng là thần tiên, đâu cứu được hết.” Diệp Phàm an ủi.
Chu béo lau nước mắt, cười nói: “Để cậu chê cười rồi, tôi chỉ thấy trong lòng không thoải mái thôi, hơn nữa tôi không có bản lĩnh như lão Quan chủ, có thể thấy Đậu Đậu và Miêu Miêu vui vẻ hạnh phúc lớn lên, tôi đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
Diệp Phàm nhún vai, sau đó nói: “Sau này sẽ không như vậy, xe thể thao đồng ý với anh không thể cho anh, nhưng tôi có thể cho anh tiền mua xe.”
“Thật sao?” Trong mắt Chu béo tỏa ra ánh sao.
“Còn có thể là giả sao.” Diệp Phàm cười nhạt, “Mấy năm nay tôi ở bên ngoài lăn lộn cũng có không ít sản nghiệp, dù sao tiền để ở ngân hàng cũng rỉ sét, không bằng cho anh làm chút chuyện có ý nghĩa.”
Chu béo kéo Diệp Phàm hỏi mấy năm nay làm gì bên ngoài, dưới bất đắc dĩ Diệp Phàm chỉ có thể chọn một số chuyện cũ liên quan tới buôn bán nói cho anh ta nghe, nhưng Chu béo nghe hăng say vĩnh viễn không thể tưởng tượng được, cái gọi là buôn bán, là buôn bán gì.