Chương : 49
Thế nhưng sau khi quan sát một vòng xong, Diệp Phàm cũng chẳng phát hiện ra được gì hết.
Ngược lại, có thêm một máy bay không người lái ở trên bầu trời, đang lượn quanh quẩn bên ngoài đại sảnh sân bay, độ khó lại tăng thêm rồi.
Kẻ tập kích rất có khả năng đã quan sát thông qua máy bay không người lái.
Không chỉ là máy bay không người lái thôi đâu, mà trần nhà của sân bay sử dụng thiết kế lấy ánh sáng, từ trên nhìn xuống, tuy không được rõ ràng cho lắm, nhưng cũng có thể làm tầm nhìn để công kích mục tiêu.
Đây là cái bẫy được sắp xếp một cách tinh vi.
Diệp Phàm nhíu mày, suốt tám năm qua, anh đã trải qua vô số cạm bẫy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại bẫy rập nham hiểm thế này, đối phương chắc chắn là một cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ hoàn toàn không có nhân tính.
Pằng!
Một lần nữa, tiếng súng lại vang lên, một bảo vệ không nhịn được nữa mà xông lên, đã trực tiếp bị bắn nát đầu, máu tươi trộn lẫn với não văng tung tóe khắp nơi, Diệp Phàm nghe được tiếng nôn mửa của rất nhiều người.
"Đừng tới đây, con mẹ nó đừng có qua đây!" Một ông già lớn tuổi ngã trong vũng máu hô lên.
Pằng!
Lại thêm một tiếng súng vang rền nữa, ông già đó kêu lên một tiếng thảm thiết, nửa cánh tay biến thành thịt vụn, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Đm tổ tiên tám đời nhà mày!
Diệp Phàm chửi rủa dữ dội trong lòng, sát ý tản ra quanh người, lần này thì anh nổi giận thật rồi.
Càng tức giận, lại càng bình tĩnh, Diệp Phàm huy động khắp cơ thể, dốc hết sức để phân tích tất cả tin tức có thể thu thập được đến nay, nhưng... Lại không hề có sơ hở nào.
Thành phố chống khủng bố và tác chiến ở trên chiến trường, trên cơ bản là hai việc khác nhau, Diệp Phàm tin rằng, cho dù cảnh sát và quân đội có xông vào đây, thì cũng sẽ không mang theo vũ khí cỡ lớn, muốn xe thiết giáp tiến vào trong đại sảnh, cũng không phải là chuyện có thể làm ngay lập tức được.
Nếu anh là đối phương, thì súng điều khiển từ xa trong đại sảnh hẳn không chỉ có một khẩu thôi đâu, mà là bốn khẩu, thậm chí là nhiều hơn nữa, không có góc chết ở tất cả các hướng, chỉ cần họ không nổ súng, muốn tìm ra được bọn họ, chắc chắn chính là người si nói mộng.
Thế mà vẫn không tìm ra được, cho dù triệt tiêu những khẩu súng đã bị bại lộ, thì vẫn sẽ bị bắn như cũ khi đi lên cứu người, chắc chắn sẽ dùng mạng người để đổi.
Thời kỳ chiến tranh, dưới tình huống giành giật từng giây từng phút, có thể không cần quan tâm đến mạng người, người Hoa Hạ cũng có đủ dũng khí để hy sinh, nhưng bây giờ là thời đại hòa bình, mạng người mới là điều quan trọng nhất.
Thế nhưng càng kéo dài thời gian, thì không chỉ không cứu được con tin, mà âm mưu của kẻ giật dây phía sau màn kia cũng rất có khả năng sẽ thành công.
Cao thủ trong cao thủ, không chỉ có chiến thuật, mà còn có cả sự phân tích tâm lý, không còn nhiều thời gian cho cảnh sát và quân đội, không có nhiều chỗ để di chuyển, và việc không có đủ vũ khí, sẽ khiến việc giải cứu đã khó lại càng khó hơn.
Tổ chức Cự Giải!
Trả thù!
Hai chữ này hiện lên trong đầu Diệp Phàm.
Cho dù là anh, thì hiện tại cũng cảm thấy việc này khó giải quyết vô cùng, nếu chỉ vẻn vẹn là hai người bị thương thôi, ngay cả khi có mười mấy khẩu súng bắn tỉa, dưới tình huống không có gì che chắn, anh cũng có thể sử dụng tốc độ và cảm ứng nguy hiểm của mình, để cứu được người ra ngoài.
Nhưng hiện tại tổng cộng có chín người!
"Mẹ nó, đừng để tao bắt được mày, mày chết chắc rồi!" Trong lòng Diệp Phàm mắng chửi một cách tàn nhẫn.
Nếu là điều khiển từ xa, vậy sẽ có nhược điểm.
Đi kèm với tiếng chuông cảnh báo, không lâu sau, cảnh sát và quân nhân với lớp vũ trang hạng nặng xuất hiện trong đại sảnh.
“Trước tiên đừng di chuyển!"
Diệp Phàm hét lên một tiếng, ngay lập tức nhìn thấy Đường Kiến Thụy.
Quân nhân chuẩn bị xông lên cứu người bị Đường Kiến Thụy ngăn lại, anh ta cũng nhìn thấy Diệp Phàm, hơn nữa cũng tin vào phán đoán của Diệp Phàm.
Ra dấu điện thoại với Đường Kiến Thụy, Diệp Phàm bấm số điện thoại của anh ta, cuộc gọi được bắt ngay lập tức.
"Nói ngắn gọn, bọn họ còn có thể kiên trì tối đa được mười phút nữa, trong sảnh có ít nhất bốn khẩu súng bắn tỉa, lệnh điều khiển từ xa, thậm chí nhiều hơn, chuẩn bị máy tính quân dụng cho tôi, ngoài ra, hãy thông báo với cấp trên, cho xe thiết giáp chống bạo lực đợi mệnh bất cứ lúc nào.
Nói xong, Diệp Phàm trực tiếp cúp máy.
Không còn nhiều thời gian cho anh nữa, nói đúng ra thì vốn dĩ chẳng có mười phút nào đâu, vị bác sĩ bị bắn nát cánh tay kia, nếu không được cứu chữa kịp thời, nhất định sẽ chết trong vòng ba phút.
"Cậu muốn làm gì?"
Đường Kiến Thụy lập tức lo lắng khi nhìn thấy Diệp Phàm đang hoạt động thân thể trong góc.
Trả lời anh, là bóng người Diệp Phàm đột nhiên nhảy ra.
Từ vị trí của anh đến chỗ đám người Đường Kiến Thụy đang chiếm giữ, phải vượt qua rìa của chín con tin kia, tuy đường vòng an toàn, nhưng phải mất hơn ba phút.
Hơn nữa, nếu không thể khiến tất cả mọi người ý thức được sự nguy hiểm một cách chính xác, thì quyết sách của thượng cấp sẽ hơi sai lầm, e rằng người chết sẽ không chỉ có một thôi đâu.
Trong nháy mắt Diệp Phàm thoát ra, thì tiếng súng vang lên một tiếng “pằng”.
Nguy hiểm!
Lông tơ toàn thân Diệp Phàm dựng thẳng lên, suýt chút nữa thì xảy ra tai nạn, cơ thể anh đột nhiên cứng ngắc lại, một luồng hơi nóng ùa đến trước mặt, cuối cùng đâm vào vách tường, để lại một cái lỗ to bằng quả trứng chim.
"Khẩu súng đầu tiên!"
Diệp Phàm nói trong lòng, tốc độ đột nhiên nhanh hơn.
Một phẩy năm giây.
Pằng!
Nhảy một cái, viên đạn xẹt qua bụng.
Một giây tiếp theo, lại một tiếng súng nữa vang lên, Diệp Phàm mượn lực trong không trung rồi vặn người trên không một cái, viên đạn xẹt qua vành tai, vài sợi tóc bay trong không khí.
Pằng!
Diệp Phàm tiếp đất, giống như báo săn luồn thẳng qua chỗ con tin, thuận tay ôm vị bác sĩ có cánh tay bị nát kia vào trong ngực.
Pằng pằng pằng!
Ba tiếng súng vang lên cùng một lúc.
Mẹ nó, mình biết ngay phía sau không chỉ có một người mà!
Diệp Phàm gào thét điên cuồng trong lòng, cơ thể giống như cây liễu trước gió, không ngừng lay chuyển, tránh thoát ba phát đạn một cách hoàn hảo.
"Cố lên."
Hơn một trăm bốn mươi mét, mười tám khẩu súng, tối đa bắn được bốn khẩu cùng một lúc, kết quả chiến đấu chỉ là ba vết xước trên người Diệp Phàm, đúng một bộ phim bom tấn Hollywood được trình diễn một cách thật hoàn hảo.
"Con mẹ nó, còn ngây người ra đó làm gì, cứu người đi!"
Bỏ ông già xuống, Diệp Phàm hô về phía đám người Đường Kiến Thụy đang trợn mắt há hốc mồm ở đó.
Mọi người lúc này mới tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng di chuyển.
"Cái đệt, đậu má cậu rốt cuộc có còn là con người hay sao?" Đường Kiến Thụy đấm Diệp Phàm một cái dữ dội, trên mặt mang theo vẻ hết sức kinh ngạc như cũ.
Đây không phải là rừng rậm, cũng không phải là chiến đấu trên đường phố, khắp nơi đều là chỗ ẩn nấp, một đại sảnh trống trải như vậy, khoảng cách hơn một trăm bốn mươi mét, mười tám khẩu súng, hơn nữa đều là cao thủ, lại có thể không bị bắn trúng một phát nào, thật đúng là chuyện hoang đường.
"Đưa máy tính cho tôi."
Diệp Phàm nhận máy tính trong tay Đường Kiến Thụy, vừa gõ thật nhanh, vừa nói: "Đối phương có đưa ra yêu cầu gì không?"
Ông lão gặp nguy hiểm nhất đã được cứu ra rồi, nhưng Diệp Phàm cũng không nghỉ ngơi chút nào, nếu đối phương muốn, thì cũng có thể gây thương thế như vậy bất cứ lúc nào, cho nên vẫn chưa giải trừ được một chút nguy hiểm nào hết, ngược lại, bởi vì sự lộ diện của anh, e rằng kẻ chủ mưu sau màn kia sẽ tăng tiến độ kế hoạch.
"Tạm thời vẫn chưa nhận được yêu cầu gì hết." Đường Kiến Thụy nhíu mày, đáp.
"Hửm?"
Diệp Phàm cũng nhíu mày, làm thế nào một cuộc tấn công khủng bố quy mô lớn như vậy, lại không có một chút yêu cầu nào hết?
Lẽ nào giết người chỉ vì mục đích là giết người?
Không, chắc chắn không phải!
"Xe thiết giáp đâu?" Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào màn hình, mở miệng hỏi.
Đường Kiến Thụy nghe vậy liền lắc đầu, "Xe thiết giáp chống bạo lực gần đây nhất cũng phải mất ba mươi phút, chúng ta không thể mong đợi gì hơn.”
"Vậy thì dọn sạch địa điểm đi." Diệp Phàm nói thẳng: "Để tay súng bắn tỉa của anh hành động đi, phải phá tan tành mục tiêu bị lộ lúc trước cho tôi!”
Diệp Phàm cũng không phát hiện ra, khi anh nói những lời này, những quân nhân cùng tụ tập ở đây đều lộ ra vẻ bất mãn vô cùng trên mặt.
Một cuộc tấn công khủng bố như vậy hẳn nên được giải quyết bởi bọn họ, sao lại do một người ngoài chỉ tay năm ngón được chứ.
Ngược lại, có thêm một máy bay không người lái ở trên bầu trời, đang lượn quanh quẩn bên ngoài đại sảnh sân bay, độ khó lại tăng thêm rồi.
Kẻ tập kích rất có khả năng đã quan sát thông qua máy bay không người lái.
Không chỉ là máy bay không người lái thôi đâu, mà trần nhà của sân bay sử dụng thiết kế lấy ánh sáng, từ trên nhìn xuống, tuy không được rõ ràng cho lắm, nhưng cũng có thể làm tầm nhìn để công kích mục tiêu.
Đây là cái bẫy được sắp xếp một cách tinh vi.
Diệp Phàm nhíu mày, suốt tám năm qua, anh đã trải qua vô số cạm bẫy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại bẫy rập nham hiểm thế này, đối phương chắc chắn là một cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ hoàn toàn không có nhân tính.
Pằng!
Một lần nữa, tiếng súng lại vang lên, một bảo vệ không nhịn được nữa mà xông lên, đã trực tiếp bị bắn nát đầu, máu tươi trộn lẫn với não văng tung tóe khắp nơi, Diệp Phàm nghe được tiếng nôn mửa của rất nhiều người.
"Đừng tới đây, con mẹ nó đừng có qua đây!" Một ông già lớn tuổi ngã trong vũng máu hô lên.
Pằng!
Lại thêm một tiếng súng vang rền nữa, ông già đó kêu lên một tiếng thảm thiết, nửa cánh tay biến thành thịt vụn, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Đm tổ tiên tám đời nhà mày!
Diệp Phàm chửi rủa dữ dội trong lòng, sát ý tản ra quanh người, lần này thì anh nổi giận thật rồi.
Càng tức giận, lại càng bình tĩnh, Diệp Phàm huy động khắp cơ thể, dốc hết sức để phân tích tất cả tin tức có thể thu thập được đến nay, nhưng... Lại không hề có sơ hở nào.
Thành phố chống khủng bố và tác chiến ở trên chiến trường, trên cơ bản là hai việc khác nhau, Diệp Phàm tin rằng, cho dù cảnh sát và quân đội có xông vào đây, thì cũng sẽ không mang theo vũ khí cỡ lớn, muốn xe thiết giáp tiến vào trong đại sảnh, cũng không phải là chuyện có thể làm ngay lập tức được.
Nếu anh là đối phương, thì súng điều khiển từ xa trong đại sảnh hẳn không chỉ có một khẩu thôi đâu, mà là bốn khẩu, thậm chí là nhiều hơn nữa, không có góc chết ở tất cả các hướng, chỉ cần họ không nổ súng, muốn tìm ra được bọn họ, chắc chắn chính là người si nói mộng.
Thế mà vẫn không tìm ra được, cho dù triệt tiêu những khẩu súng đã bị bại lộ, thì vẫn sẽ bị bắn như cũ khi đi lên cứu người, chắc chắn sẽ dùng mạng người để đổi.
Thời kỳ chiến tranh, dưới tình huống giành giật từng giây từng phút, có thể không cần quan tâm đến mạng người, người Hoa Hạ cũng có đủ dũng khí để hy sinh, nhưng bây giờ là thời đại hòa bình, mạng người mới là điều quan trọng nhất.
Thế nhưng càng kéo dài thời gian, thì không chỉ không cứu được con tin, mà âm mưu của kẻ giật dây phía sau màn kia cũng rất có khả năng sẽ thành công.
Cao thủ trong cao thủ, không chỉ có chiến thuật, mà còn có cả sự phân tích tâm lý, không còn nhiều thời gian cho cảnh sát và quân đội, không có nhiều chỗ để di chuyển, và việc không có đủ vũ khí, sẽ khiến việc giải cứu đã khó lại càng khó hơn.
Tổ chức Cự Giải!
Trả thù!
Hai chữ này hiện lên trong đầu Diệp Phàm.
Cho dù là anh, thì hiện tại cũng cảm thấy việc này khó giải quyết vô cùng, nếu chỉ vẻn vẹn là hai người bị thương thôi, ngay cả khi có mười mấy khẩu súng bắn tỉa, dưới tình huống không có gì che chắn, anh cũng có thể sử dụng tốc độ và cảm ứng nguy hiểm của mình, để cứu được người ra ngoài.
Nhưng hiện tại tổng cộng có chín người!
"Mẹ nó, đừng để tao bắt được mày, mày chết chắc rồi!" Trong lòng Diệp Phàm mắng chửi một cách tàn nhẫn.
Nếu là điều khiển từ xa, vậy sẽ có nhược điểm.
Đi kèm với tiếng chuông cảnh báo, không lâu sau, cảnh sát và quân nhân với lớp vũ trang hạng nặng xuất hiện trong đại sảnh.
“Trước tiên đừng di chuyển!"
Diệp Phàm hét lên một tiếng, ngay lập tức nhìn thấy Đường Kiến Thụy.
Quân nhân chuẩn bị xông lên cứu người bị Đường Kiến Thụy ngăn lại, anh ta cũng nhìn thấy Diệp Phàm, hơn nữa cũng tin vào phán đoán của Diệp Phàm.
Ra dấu điện thoại với Đường Kiến Thụy, Diệp Phàm bấm số điện thoại của anh ta, cuộc gọi được bắt ngay lập tức.
"Nói ngắn gọn, bọn họ còn có thể kiên trì tối đa được mười phút nữa, trong sảnh có ít nhất bốn khẩu súng bắn tỉa, lệnh điều khiển từ xa, thậm chí nhiều hơn, chuẩn bị máy tính quân dụng cho tôi, ngoài ra, hãy thông báo với cấp trên, cho xe thiết giáp chống bạo lực đợi mệnh bất cứ lúc nào.
Nói xong, Diệp Phàm trực tiếp cúp máy.
Không còn nhiều thời gian cho anh nữa, nói đúng ra thì vốn dĩ chẳng có mười phút nào đâu, vị bác sĩ bị bắn nát cánh tay kia, nếu không được cứu chữa kịp thời, nhất định sẽ chết trong vòng ba phút.
"Cậu muốn làm gì?"
Đường Kiến Thụy lập tức lo lắng khi nhìn thấy Diệp Phàm đang hoạt động thân thể trong góc.
Trả lời anh, là bóng người Diệp Phàm đột nhiên nhảy ra.
Từ vị trí của anh đến chỗ đám người Đường Kiến Thụy đang chiếm giữ, phải vượt qua rìa của chín con tin kia, tuy đường vòng an toàn, nhưng phải mất hơn ba phút.
Hơn nữa, nếu không thể khiến tất cả mọi người ý thức được sự nguy hiểm một cách chính xác, thì quyết sách của thượng cấp sẽ hơi sai lầm, e rằng người chết sẽ không chỉ có một thôi đâu.
Trong nháy mắt Diệp Phàm thoát ra, thì tiếng súng vang lên một tiếng “pằng”.
Nguy hiểm!
Lông tơ toàn thân Diệp Phàm dựng thẳng lên, suýt chút nữa thì xảy ra tai nạn, cơ thể anh đột nhiên cứng ngắc lại, một luồng hơi nóng ùa đến trước mặt, cuối cùng đâm vào vách tường, để lại một cái lỗ to bằng quả trứng chim.
"Khẩu súng đầu tiên!"
Diệp Phàm nói trong lòng, tốc độ đột nhiên nhanh hơn.
Một phẩy năm giây.
Pằng!
Nhảy một cái, viên đạn xẹt qua bụng.
Một giây tiếp theo, lại một tiếng súng nữa vang lên, Diệp Phàm mượn lực trong không trung rồi vặn người trên không một cái, viên đạn xẹt qua vành tai, vài sợi tóc bay trong không khí.
Pằng!
Diệp Phàm tiếp đất, giống như báo săn luồn thẳng qua chỗ con tin, thuận tay ôm vị bác sĩ có cánh tay bị nát kia vào trong ngực.
Pằng pằng pằng!
Ba tiếng súng vang lên cùng một lúc.
Mẹ nó, mình biết ngay phía sau không chỉ có một người mà!
Diệp Phàm gào thét điên cuồng trong lòng, cơ thể giống như cây liễu trước gió, không ngừng lay chuyển, tránh thoát ba phát đạn một cách hoàn hảo.
"Cố lên."
Hơn một trăm bốn mươi mét, mười tám khẩu súng, tối đa bắn được bốn khẩu cùng một lúc, kết quả chiến đấu chỉ là ba vết xước trên người Diệp Phàm, đúng một bộ phim bom tấn Hollywood được trình diễn một cách thật hoàn hảo.
"Con mẹ nó, còn ngây người ra đó làm gì, cứu người đi!"
Bỏ ông già xuống, Diệp Phàm hô về phía đám người Đường Kiến Thụy đang trợn mắt há hốc mồm ở đó.
Mọi người lúc này mới tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng di chuyển.
"Cái đệt, đậu má cậu rốt cuộc có còn là con người hay sao?" Đường Kiến Thụy đấm Diệp Phàm một cái dữ dội, trên mặt mang theo vẻ hết sức kinh ngạc như cũ.
Đây không phải là rừng rậm, cũng không phải là chiến đấu trên đường phố, khắp nơi đều là chỗ ẩn nấp, một đại sảnh trống trải như vậy, khoảng cách hơn một trăm bốn mươi mét, mười tám khẩu súng, hơn nữa đều là cao thủ, lại có thể không bị bắn trúng một phát nào, thật đúng là chuyện hoang đường.
"Đưa máy tính cho tôi."
Diệp Phàm nhận máy tính trong tay Đường Kiến Thụy, vừa gõ thật nhanh, vừa nói: "Đối phương có đưa ra yêu cầu gì không?"
Ông lão gặp nguy hiểm nhất đã được cứu ra rồi, nhưng Diệp Phàm cũng không nghỉ ngơi chút nào, nếu đối phương muốn, thì cũng có thể gây thương thế như vậy bất cứ lúc nào, cho nên vẫn chưa giải trừ được một chút nguy hiểm nào hết, ngược lại, bởi vì sự lộ diện của anh, e rằng kẻ chủ mưu sau màn kia sẽ tăng tiến độ kế hoạch.
"Tạm thời vẫn chưa nhận được yêu cầu gì hết." Đường Kiến Thụy nhíu mày, đáp.
"Hửm?"
Diệp Phàm cũng nhíu mày, làm thế nào một cuộc tấn công khủng bố quy mô lớn như vậy, lại không có một chút yêu cầu nào hết?
Lẽ nào giết người chỉ vì mục đích là giết người?
Không, chắc chắn không phải!
"Xe thiết giáp đâu?" Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào màn hình, mở miệng hỏi.
Đường Kiến Thụy nghe vậy liền lắc đầu, "Xe thiết giáp chống bạo lực gần đây nhất cũng phải mất ba mươi phút, chúng ta không thể mong đợi gì hơn.”
"Vậy thì dọn sạch địa điểm đi." Diệp Phàm nói thẳng: "Để tay súng bắn tỉa của anh hành động đi, phải phá tan tành mục tiêu bị lộ lúc trước cho tôi!”
Diệp Phàm cũng không phát hiện ra, khi anh nói những lời này, những quân nhân cùng tụ tập ở đây đều lộ ra vẻ bất mãn vô cùng trên mặt.
Một cuộc tấn công khủng bố như vậy hẳn nên được giải quyết bởi bọn họ, sao lại do một người ngoài chỉ tay năm ngón được chứ.