Chương : 5
Thấy mấy người kia bao vây Diệp Phàm, mà Diệp Phàm lại cứ thế bất động, Trương Thành Hổ càng thấy buồn cười, tên ngốc này, sẽ không bị dọa tới ngốc đấy chứ.
Nhưng chỉ một khắc sau, nụ cười trên miệng hắn ngưng lại.
Diệp Phàm đột nhiên nhảy lên thật cao, một cái quét chân, đánh bay bốn người. Ba người còn lại không kịp phản ứng, lại bị Diệp Phàm gạt chân một cái đánh bay ra ngoài, đập trúng tường.
Toàn bộ quá trình, diễn ra chưa tới ba giây!
Anh ta…còn là người không vậy?
Trương Thành Hổ trợn tròn mắt, há hốc miệng, khói đã bốc tới tận ngón tay, mà anh ta cũng không hề phản ứng lại.
Thấy Diệp Phàm chắp tay đi về phía mình, Trương Thành Hổ liền phản ứng lại.
“Huynh đệ, hiểu lầm, hiểu lầm rồi, chuyện nợ nần chúng ta cứ từ từ nói.” Trương Thành Hổ vội vàng khép nép nói, sức chiến đấu của thanh niên trước mặt, quả nhiên không phải con người mà.
Diệp Phàm cười nhạo, nói: “Nói thế nào đây?”
Trương Thành Hổ đảo mắt, vội hỏi: “Phàm ca, không phải tôi không trả khoản tiền kia cho chị dâu, thực sự là mấy hôm nay công ty quá sốt ruột rồi, anh yên tâm, đợi mấy hôm nữa công ty hoạt động bình thường trở lại, tôi nhất định sẽ trả khoản tiền kia cho chị dâu.”
“Trương tổng, ông coi tôi là đứa trẻ ba tuổi đấy à?” Diệp Phàm thờ ơ hỏi.
Trương Thành Hổ ngượng ngùng cười, nói: “Phàm ca, anh đừng đùa nữa……”
“Thế này đi, tôi cho ông ba phút, trong vòng ba phút, ông phải trả cả vốn lẫn lãi cho Sở Thanh Nhã, tôi sẽ tha cho ông. Nếu quá ba phút, Sở Thanh Nhã vẫn chưa nhận được tiền, thì cứ một phút trôi qua, tôi sẽ bẻ gãy một ngón tay của ông, Trương tổng, ông cảm thấy đề nghị này của tôi được chứ?” Diệp Phàm mỉm cười nói.
Thấy nụ cười chẳng khác nào ác ma của Diệp Phàm, Trương Thành Hổ không khỏi giật mình, sắc mặt u ám khó đoán. Bảo hắn đưa ra một trăm triệu ngay lập tức, chẳng khác nào muốn cái mạng nhỏ của gã.
Nhưng nếu không giao tiền, hắn lại không dám đánh cược với tính cách của Diệp Phàm.
“Phàm ca…anh thư thả cho tôi vài ngày, hiện tại tôi thật sự không có tiền.” Trương Thành Hổ tỏ vẻ đau khổ nói.
“Hai phút.” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Thấy Diệp Phàm nhất quyết đòi tiền, ánh mắt Trương Thành Hổ nổi sát khí, âm thầm đưa tay về phía ngăn kéo bàn làm việc.
Hành động mờ ám của Trương Thành Hổ đương nhiên không thể thoát khỏi con mắt của Diệp Phàm, anh bật cười châm chọc: “Trương tổng, ông phải nghĩ cho kỹ đấy. Một khi anh đem món đồ kia ra, số tiền phải trả lại có thể không chỉ là một trăm triệu đâu.”
Trương Thành Hổ không khỏi hoảng hốt, chẳng lẽ tên ác ma này biết hắn muốn lấy súng ra sao?
Nhưng Trương Thành Hổ đột nhiên cắn chặt răng, nhanh như chớp lấy ra một khẩu súng K54, chĩa nòng súng vào Diệp Phàm.
Lúc nãy hắn đã có cơ hội rút súng ra, nhưng hắn không muốn làm như vậy, dù sao thì vất vả lắm hắn mới chứng tỏ mình là người tử tế, bình thường làm người ta bị thương cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, nhưng nếu hắn bắn chết người, thì là chuyện lớn rồi.
Nhưng Trương Thành Hổ không còn lựa chọn nào khác cả, hắn đã bí quá hóa liều.
Mặc cho nòng súng đen đặc chĩa thẳng vào trán, Diệp Phàm lại chẳng hề chớp mắt lấy một cái. Hắn bật cười, “Trương tổng, ông có biết chĩa súng vào tôi, sẽ phải trả giá thế nào không?”
Trương Thành Hổ biến sắc, chẳng lẽ tên ngốc này không sợ chết sao?
“Trả giá con mẹ nó! Có thấy món đồ chơi ông đây đang cầm không hả? Đây là súng đấy! Ông đây có thể bắn nổ cái đầu chó của mày bằng một viên đạn. Con mẹ nó để xem mày còn dám tinh tướng không.” Trương Thành Hổ đột nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt dữ tợn.
“Quỳ xuống ngay, dập đầu ba cái. Ông đây có thể cân nhắc tha cho cái mạng chó của mày.” Trong tay có súng, Trương Thành Hổ lập tức được tiếp thêm can đảm, hắn nhất định phải đáp trả sự nhục nhã Diệp Phàm vừa gây ra cho hắn gấp mười lần!
Diệp Phàm cười lạnh lùng, thật không hiểu nổi tên vô tri ngu xuẩn này làm sao mà bò được lên vị trí ngày hôm nay.
“Một cái dập đầu, mười triệu. Cộng thêm hai mươi triệu tiền lãi, Trương tổng, lát nữa ông phải trả cho tôi một trăm năm mươi triệu đấy.” Diệp Phàm vô cảm nói.
“Ha ha, đồ ngốc như mày, đến lúc này rồi còn muốn đòi ông đây trả tiền cho mày. Con mẹ nó mày đúng là không biết chữ chết viết như thế nào! Ông đây nói cho mày biết, ông đây không chỉ không trả cho con điếm Sở Thanh Nhã kia một cắc, mà sau khi mày chết, ông đây còn muốn ả ta quỳ xuống liếm cho ông đây, làm con điếm cho ông đây.” Trương Thành hưng phấn nói, trong đầu đã tưởng tượng tới cảnh Sở Thanh Nhã quỳ trước mặt hắn rồi.
“Ha, muốn chết sao!”
Ánh mắt Diệp Phàm xẹt qua một tia sáng, nhoáng cái đã biến mất trước mặt Trương Thành Hổ.
Con ngươi Trương Thành Hổ lập tức co lại, bắn một phát súng về phía Diệp Phàm.
“Đoàng.”
Viên đạn này bắn trúng bức tường.
Một khắc sau, cổ tay hắn liền truyền tới một cơn đau tan nát ruột gan, sau đó cả người bay ngang ra ngoài.
“Rầm.”
Trương Thành Hổ trượt xuống đất, ở chỗ mà hắn vốn đang đứng, Diệp Phàm đang bình thản ngồi đó.
Đôi mắt Trương Thành Hổ trợn tròn, cơn đau trên cổ tay khiến hắn không thể tin nổi, chuyện đang xảy ra là sự thật.
Trên đời này thật sự có người tránh được đạn! Hơn nữa còn là chính hắn gặp phải.
“Một trăm năm mươi triệu, ông tự chuyển đi.” Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Trương Thành Hổ mà nói.
Sau khi cơn khiếp sợ qua đi, ánh mắt Trương Thành Hổ xuất hiện sự điên cuồng. Hắn nhắn xuống, tung hoành Hải Đông mười mấy năm nay, từ một kẻ thất nghiệp trở thành triệu phú, không ngờ, hôm nay hắn lại nhắn xuống như vậy.
Gục nhắn trong tay một thanh niên chỉ vừa mới gặp mặt.
“Ông đây không có tiền, mày giết tao đi, ha ha……” Trương Thành Hổ cười trong điên dại, đến tận lúc này hắn vẫn không hiểu nổi, tại sao hắn lại gặp phải loại người có thể tránh được đạn trong truyền thuyết thế này.
Diệp Phàm cười lạnh. Không nói hai lời, chĩa thẳng vào Trương Thành Hổ mà nổ súng.
“Á!”
Cơn đau kịch liệt khiến sắc mặt Trương Thành Hổ lập tức nhăn lại.
“Đoàng.”
Diệp Phàm lại bắn một phát súng nữa, không hề nháy mắt lấy một cái.
Máu tươi chảy ra, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu đổ đầy trên trán Trương Thành Hổ. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, nổi đầy tơ máu, chỉ hận không thể xé nát Diệp Phàm ra.
Thấy Trương Thành Hổ nói hắn không còn tiền.
Diệp Phàm khẽ nhướn mày, hai mắt nhắm lại. Nòng súng nhắm thẳng vào Trương Thành Hổ.
Thấy Diệp Phàm đột nhiên nhắm mắt lại, một nỗi hoảng sợ từ sâu trong lòng Trương Thành Hổ lập tức bủa vây.
Tên ác ma này! Anh ta thật sự dám giết người.
“Đoàng.”
Phát súng đầu tiên, bắn trúng xương bắp chân của Trương Thành Hổ.
Trương Thành Hổ gào thảm một tiếng.
“Đoàng.”
Phát súng thứ hai, bắn vào bụng dưới Trương Thành Hổ.
Máu tươi tuôn ra từ cơ thể gã, Trương Thành Hổ cảm thấy hắn sắp chết rồi.
Cuối cùng thì hắn cũng hiểu, tại sao Diệp Phàm lại nhắm mắt lại rồi. Tên ác ma này muốn cho hắn biết rằng, thế nào gọi là không biết sợ là gì.
Trương Thành Hổ rơi vào hoảng loạn. Hắn không dám chắc, mấy phát súng của Diệp Phàm, sẽ không bắn trúng vị trí chí mạng trên người hắn.
Bởi vì, Diệp Phàm đã nhắm mắt lại rồi, chuyện gì cũng có thể xảy ra!
“Tôi còn tiền!” Ngay khi Diệp Phàm chuẩn bị bắn phát súng thứ ba, cuối cùng thì Trương Thành Hổ cũng từ bỏ sự chống cự.
Diệp Phàm mở mắt ra, Trương Thành Hổ nước mắt nước mũi lẫn lộn, run run lấy điện thoại di động ra. Hắn chưa từng cách cái chết gần đến như vậy.
“Một trăm năm mươi triệu đấy, Trương tổng, đừng quên.” Diệp Phàm khẽ mỉm cười.
Trong mắt Trương Thành Hổ, nụ cười này chẳng khác nào ác ma, trở thành hố đen suốt đời khó xóa trong lòng gã.
Hắn hận, hận tại sao ban đầu hắn lại không thức thời, cứng đầu chống cự Diệp Phàm, kết quả lại làm mất hết toàn bộ tài sản.
Ở biệt thự Sở gia, điện thoại di động của Sở Thiên Nhã đột nhiên có thông báo.
Cô tò mò cầm điện thoại di động lên, thấy thông báo gửi tiền, trong lòng cô đột nhiên sững sờ.
Cô dụi mắt, cẩn thận đếm lại một lượt, có bao nhiêu số không.
Sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm, cô chợt có cảm giác đầu hơi choáng váng.
Mới một tiếng đồng hồ, vậy mà hắn hôn phu rác rưởi của cô, lại đột nhiên đòi được món nợ rồi?
Hơn nữa còn dư ra năm mươi triệu?
Rốt cuộc là anh ta làm thế nào vậy? Sở Thanh Nhã trợn tròn mắt, khó mà tin nổi.
Nhưng chỉ một khắc sau, nụ cười trên miệng hắn ngưng lại.
Diệp Phàm đột nhiên nhảy lên thật cao, một cái quét chân, đánh bay bốn người. Ba người còn lại không kịp phản ứng, lại bị Diệp Phàm gạt chân một cái đánh bay ra ngoài, đập trúng tường.
Toàn bộ quá trình, diễn ra chưa tới ba giây!
Anh ta…còn là người không vậy?
Trương Thành Hổ trợn tròn mắt, há hốc miệng, khói đã bốc tới tận ngón tay, mà anh ta cũng không hề phản ứng lại.
Thấy Diệp Phàm chắp tay đi về phía mình, Trương Thành Hổ liền phản ứng lại.
“Huynh đệ, hiểu lầm, hiểu lầm rồi, chuyện nợ nần chúng ta cứ từ từ nói.” Trương Thành Hổ vội vàng khép nép nói, sức chiến đấu của thanh niên trước mặt, quả nhiên không phải con người mà.
Diệp Phàm cười nhạo, nói: “Nói thế nào đây?”
Trương Thành Hổ đảo mắt, vội hỏi: “Phàm ca, không phải tôi không trả khoản tiền kia cho chị dâu, thực sự là mấy hôm nay công ty quá sốt ruột rồi, anh yên tâm, đợi mấy hôm nữa công ty hoạt động bình thường trở lại, tôi nhất định sẽ trả khoản tiền kia cho chị dâu.”
“Trương tổng, ông coi tôi là đứa trẻ ba tuổi đấy à?” Diệp Phàm thờ ơ hỏi.
Trương Thành Hổ ngượng ngùng cười, nói: “Phàm ca, anh đừng đùa nữa……”
“Thế này đi, tôi cho ông ba phút, trong vòng ba phút, ông phải trả cả vốn lẫn lãi cho Sở Thanh Nhã, tôi sẽ tha cho ông. Nếu quá ba phút, Sở Thanh Nhã vẫn chưa nhận được tiền, thì cứ một phút trôi qua, tôi sẽ bẻ gãy một ngón tay của ông, Trương tổng, ông cảm thấy đề nghị này của tôi được chứ?” Diệp Phàm mỉm cười nói.
Thấy nụ cười chẳng khác nào ác ma của Diệp Phàm, Trương Thành Hổ không khỏi giật mình, sắc mặt u ám khó đoán. Bảo hắn đưa ra một trăm triệu ngay lập tức, chẳng khác nào muốn cái mạng nhỏ của gã.
Nhưng nếu không giao tiền, hắn lại không dám đánh cược với tính cách của Diệp Phàm.
“Phàm ca…anh thư thả cho tôi vài ngày, hiện tại tôi thật sự không có tiền.” Trương Thành Hổ tỏ vẻ đau khổ nói.
“Hai phút.” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Thấy Diệp Phàm nhất quyết đòi tiền, ánh mắt Trương Thành Hổ nổi sát khí, âm thầm đưa tay về phía ngăn kéo bàn làm việc.
Hành động mờ ám của Trương Thành Hổ đương nhiên không thể thoát khỏi con mắt của Diệp Phàm, anh bật cười châm chọc: “Trương tổng, ông phải nghĩ cho kỹ đấy. Một khi anh đem món đồ kia ra, số tiền phải trả lại có thể không chỉ là một trăm triệu đâu.”
Trương Thành Hổ không khỏi hoảng hốt, chẳng lẽ tên ác ma này biết hắn muốn lấy súng ra sao?
Nhưng Trương Thành Hổ đột nhiên cắn chặt răng, nhanh như chớp lấy ra một khẩu súng K54, chĩa nòng súng vào Diệp Phàm.
Lúc nãy hắn đã có cơ hội rút súng ra, nhưng hắn không muốn làm như vậy, dù sao thì vất vả lắm hắn mới chứng tỏ mình là người tử tế, bình thường làm người ta bị thương cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, nhưng nếu hắn bắn chết người, thì là chuyện lớn rồi.
Nhưng Trương Thành Hổ không còn lựa chọn nào khác cả, hắn đã bí quá hóa liều.
Mặc cho nòng súng đen đặc chĩa thẳng vào trán, Diệp Phàm lại chẳng hề chớp mắt lấy một cái. Hắn bật cười, “Trương tổng, ông có biết chĩa súng vào tôi, sẽ phải trả giá thế nào không?”
Trương Thành Hổ biến sắc, chẳng lẽ tên ngốc này không sợ chết sao?
“Trả giá con mẹ nó! Có thấy món đồ chơi ông đây đang cầm không hả? Đây là súng đấy! Ông đây có thể bắn nổ cái đầu chó của mày bằng một viên đạn. Con mẹ nó để xem mày còn dám tinh tướng không.” Trương Thành Hổ đột nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt dữ tợn.
“Quỳ xuống ngay, dập đầu ba cái. Ông đây có thể cân nhắc tha cho cái mạng chó của mày.” Trong tay có súng, Trương Thành Hổ lập tức được tiếp thêm can đảm, hắn nhất định phải đáp trả sự nhục nhã Diệp Phàm vừa gây ra cho hắn gấp mười lần!
Diệp Phàm cười lạnh lùng, thật không hiểu nổi tên vô tri ngu xuẩn này làm sao mà bò được lên vị trí ngày hôm nay.
“Một cái dập đầu, mười triệu. Cộng thêm hai mươi triệu tiền lãi, Trương tổng, lát nữa ông phải trả cho tôi một trăm năm mươi triệu đấy.” Diệp Phàm vô cảm nói.
“Ha ha, đồ ngốc như mày, đến lúc này rồi còn muốn đòi ông đây trả tiền cho mày. Con mẹ nó mày đúng là không biết chữ chết viết như thế nào! Ông đây nói cho mày biết, ông đây không chỉ không trả cho con điếm Sở Thanh Nhã kia một cắc, mà sau khi mày chết, ông đây còn muốn ả ta quỳ xuống liếm cho ông đây, làm con điếm cho ông đây.” Trương Thành hưng phấn nói, trong đầu đã tưởng tượng tới cảnh Sở Thanh Nhã quỳ trước mặt hắn rồi.
“Ha, muốn chết sao!”
Ánh mắt Diệp Phàm xẹt qua một tia sáng, nhoáng cái đã biến mất trước mặt Trương Thành Hổ.
Con ngươi Trương Thành Hổ lập tức co lại, bắn một phát súng về phía Diệp Phàm.
“Đoàng.”
Viên đạn này bắn trúng bức tường.
Một khắc sau, cổ tay hắn liền truyền tới một cơn đau tan nát ruột gan, sau đó cả người bay ngang ra ngoài.
“Rầm.”
Trương Thành Hổ trượt xuống đất, ở chỗ mà hắn vốn đang đứng, Diệp Phàm đang bình thản ngồi đó.
Đôi mắt Trương Thành Hổ trợn tròn, cơn đau trên cổ tay khiến hắn không thể tin nổi, chuyện đang xảy ra là sự thật.
Trên đời này thật sự có người tránh được đạn! Hơn nữa còn là chính hắn gặp phải.
“Một trăm năm mươi triệu, ông tự chuyển đi.” Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Trương Thành Hổ mà nói.
Sau khi cơn khiếp sợ qua đi, ánh mắt Trương Thành Hổ xuất hiện sự điên cuồng. Hắn nhắn xuống, tung hoành Hải Đông mười mấy năm nay, từ một kẻ thất nghiệp trở thành triệu phú, không ngờ, hôm nay hắn lại nhắn xuống như vậy.
Gục nhắn trong tay một thanh niên chỉ vừa mới gặp mặt.
“Ông đây không có tiền, mày giết tao đi, ha ha……” Trương Thành Hổ cười trong điên dại, đến tận lúc này hắn vẫn không hiểu nổi, tại sao hắn lại gặp phải loại người có thể tránh được đạn trong truyền thuyết thế này.
Diệp Phàm cười lạnh. Không nói hai lời, chĩa thẳng vào Trương Thành Hổ mà nổ súng.
“Á!”
Cơn đau kịch liệt khiến sắc mặt Trương Thành Hổ lập tức nhăn lại.
“Đoàng.”
Diệp Phàm lại bắn một phát súng nữa, không hề nháy mắt lấy một cái.
Máu tươi chảy ra, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu đổ đầy trên trán Trương Thành Hổ. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, nổi đầy tơ máu, chỉ hận không thể xé nát Diệp Phàm ra.
Thấy Trương Thành Hổ nói hắn không còn tiền.
Diệp Phàm khẽ nhướn mày, hai mắt nhắm lại. Nòng súng nhắm thẳng vào Trương Thành Hổ.
Thấy Diệp Phàm đột nhiên nhắm mắt lại, một nỗi hoảng sợ từ sâu trong lòng Trương Thành Hổ lập tức bủa vây.
Tên ác ma này! Anh ta thật sự dám giết người.
“Đoàng.”
Phát súng đầu tiên, bắn trúng xương bắp chân của Trương Thành Hổ.
Trương Thành Hổ gào thảm một tiếng.
“Đoàng.”
Phát súng thứ hai, bắn vào bụng dưới Trương Thành Hổ.
Máu tươi tuôn ra từ cơ thể gã, Trương Thành Hổ cảm thấy hắn sắp chết rồi.
Cuối cùng thì hắn cũng hiểu, tại sao Diệp Phàm lại nhắm mắt lại rồi. Tên ác ma này muốn cho hắn biết rằng, thế nào gọi là không biết sợ là gì.
Trương Thành Hổ rơi vào hoảng loạn. Hắn không dám chắc, mấy phát súng của Diệp Phàm, sẽ không bắn trúng vị trí chí mạng trên người hắn.
Bởi vì, Diệp Phàm đã nhắm mắt lại rồi, chuyện gì cũng có thể xảy ra!
“Tôi còn tiền!” Ngay khi Diệp Phàm chuẩn bị bắn phát súng thứ ba, cuối cùng thì Trương Thành Hổ cũng từ bỏ sự chống cự.
Diệp Phàm mở mắt ra, Trương Thành Hổ nước mắt nước mũi lẫn lộn, run run lấy điện thoại di động ra. Hắn chưa từng cách cái chết gần đến như vậy.
“Một trăm năm mươi triệu đấy, Trương tổng, đừng quên.” Diệp Phàm khẽ mỉm cười.
Trong mắt Trương Thành Hổ, nụ cười này chẳng khác nào ác ma, trở thành hố đen suốt đời khó xóa trong lòng gã.
Hắn hận, hận tại sao ban đầu hắn lại không thức thời, cứng đầu chống cự Diệp Phàm, kết quả lại làm mất hết toàn bộ tài sản.
Ở biệt thự Sở gia, điện thoại di động của Sở Thiên Nhã đột nhiên có thông báo.
Cô tò mò cầm điện thoại di động lên, thấy thông báo gửi tiền, trong lòng cô đột nhiên sững sờ.
Cô dụi mắt, cẩn thận đếm lại một lượt, có bao nhiêu số không.
Sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm, cô chợt có cảm giác đầu hơi choáng váng.
Mới một tiếng đồng hồ, vậy mà hắn hôn phu rác rưởi của cô, lại đột nhiên đòi được món nợ rồi?
Hơn nữa còn dư ra năm mươi triệu?
Rốt cuộc là anh ta làm thế nào vậy? Sở Thanh Nhã trợn tròn mắt, khó mà tin nổi.