Chương : 55
Đi rồi?
Cứ thế mà đi sao?
Đi thật đấy à?
Trong đầu Trương Dĩnh xuất hiện một loạt câu hỏi, cả người đều cảm thấy không ổn.
Đây là sáu trăm triệu đấy, chín mươi chín phần trăm dân số thế giới, đừng nói là có được nhiều tiền như vậy, chỉ sợ là đến nhìn thấy cũng chưa từng nhìn thấy, vậy mà anh ta lại giao tiền vào tay cô không có bất kỳ thứ gì đảm bảo.
Còn nữa, ba chiếc xe mỗi chiếc khoảng năm triệu là cái quỷ gì vậy? Một đầu bếp, ba người giúp việc lại là chuyện quái gì nữa?
Khu dân cư Quang Minh?
Nhớ tới địa chỉ mà Diệp Phàm nói với cô, Trương Dĩnh không khỏi giật mình, đầu óc đột nhiên trở nên trống rỗng.
Khu dân cư Quang Minh có tiền cũng chưa chắc đã được vào ở trong truyền thuyết, vô số học trưởng lấy đó làm mục tiêu phấn đấu, người trẻ tuổi như Diệp Phàm lại sống ở đó?
"Cũng không thể để anh ta coi thường mình được!"
Trương Dĩnh đột nhiên cảm thấy ý chí chiến đấu tăng vọt, trong lòng cô vô cùng kích động, cô biết người có duyên với cô đã xuất hiện rồi, chỉ cần hiệu quả làm việc của cô khiến Diệp Phàm hài lòng, thì nhất định Diệp phàm sẽ cho cô một tươi lai sáng lạn, dù sao... anh ta giàu như vậy, chỉ cần vài món đồ trong nhà anh ta là đã bằng cô phấn đấu suốt mấy chục năm rồi.
Nếu cô ôm số tiền này chạy mất thì sao? Trương Dĩnh liền cảm thấy buồn cười, cô có thể làm như vậy, nhưng lại không gánh nổi hậu quả.
Suy nghĩ thông suốt rồi, Trương Dĩnh thẳng tay chuyển hết số tiền trong tài khoản ngân hàng của Diệp Phàm vào thẻ của cô, sau đó bỏ lại một lá đơn từ chức, hiên ngang rời khỏi ngân hàng trong đủ loại ánh mắt của mọi người.
...
"Rốt cuộc là ai ra tay chứ?"
Diệp Phàm vừa lái xe tới trụ sở chính của công ty Khuynh Thành ở thủ đô, vừa đọc tin tức qua điện thoại.
<Hồng Nhan Kiếp bị tố cáo vi phạm pháp luật, Khuynh Thành phải đi theo con đường nào đây?>
<Khuynh Thành vô liêm sỉ, thản nhiên coi thường pháp luật, công đạo ở đâu?>
…
Trên điện thoại di động của anh hiển thị đầy những bài báo như vậy, hơn nữa thời gian đăng bài, đều chỉ trong vòng hai tiếng ngắn ngủi, phần dẫn bài...là người nhà của giáo sư Vương kiện công ty Khuynh Thành chiếm đoạt bản quyền sáng chế Hồng Nhan Kiếp.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, những tin tức này đã tràn lan trên internet, điều càng khiến người ta phải kinh ngạc là, chuyện ở công ty Khuynh Thành của Sở Thanh Nhã từng xảy ra một vụ án giết người, cũng theo đó mà bị lôi ra ánh sáng.
Đây là âm mưu bôi nhọ đã được lên kế hoạch từ trước.
Chỉ cần là người có đầu óc bình thường thì đều có thể nhận ra, rõ ràng có người đứng sau giật dây, nhưng trên mạng lại có rất nhiều người không có đầu óc, những kẻ hồ đồ thích ra vẻ hiểu biết còn nhiều hơn nữa.
Bất kể là kẻ nào ra tay, thì những kẻ lăm le Hồng Nhan Kiếp từ trước cũng đã âm thầm thêm dầu vào lửa, chỉ có cách làm mọi chuyện rối loạn lên, thì bọn họ mới có thể đục nước béo cò, công thức chế tạo Kiếp Hồng Nha sẽ rơi vào tay ai, chuyện này còn chưa chắc đâu.
Cùng lúc đó, ở trụ sở chính của công ty Khuynh Thành, trong văn phòng Tổng giám đốc.
"Chị Sở, chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Có cần kháng cáo không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, Khuynh Thành của chúng ta sẽ lâm vào đường cùng mất."
Nhìn thái độ sốt ruột của thư ký, Sở Thanh Nhã tỏ ra không quan tâm, phất tay ra hiệu cho cô ấy ra ngoài, cửa phòng vừa đóng lại, cô chẳng khác nào mất đi toàn bộ sức lực, thõng người ngồi trên ghế.
Từ Hải Đông tới thủ đô, chỉ mất có hai tiếng đồng hồ, nhưng trong hai tiếng đồng hồ này, mọi chuyện liền hoàn toàn thay đổi.
Vừa đáp máy bay xuống, Diệp Phàm đã nói sẽ tới đón cô thì lại chẳng thấy đâu, đến cả điện thoại cũng không gọi được, khiến cô không khỏi buồn phiền, sau đó đột nhiên trên mạng xuất hiện một loạt thông tin kiện cáo, khiến tâm trạng cô càng u ám hơn, vừa rồi nhận được điện thoại từ Hải Đông gọi tới, dây chuyền sản xuất Hồng Nhan Kiếp bị phá hoại, mấy nhân viên kỹ thuật thì đồng loạt biến mất, đúng là hết tin xấu này tới tin xấu khác.
Như thể chỉ trong nháy mắt, cả thế giới đột nhiên trở thành kẻ thù của cô vậy.
Phải làm thế nào đây?
Ánh mắt Sở Thanh Nhã mờ mịt hẳn đi.
Nhưng thời gian của cô không nhiều.
Chỉ mười mấy phút sau, nhân viên thi hành pháp luật liền tới tìm cô, Tòa án cũng gọi tới, cô hoàn toàn không có thời gian phản ứng lại.
Hơn nữa, Kiếp Hồng Nhan cũng bị thông báo không được bán tiếp, phải đợi tới khi có phán quyết của Tòa án mới có thể quyết định mẹ có tăng giá bán lên nữa hay không, các nhà kinh doanh sắp gọi nổ cả điện thoại cô rồi.
Tin xấu không chỉ dừng lại ở đó.
Phía xưởng sản xuất lại báo tin, toàn bộ nguyên liệu sản xuất Kiếp Hồng Nhan cũng đồng loạt tăng giá lên gấp mười lên, những hợp đồng mua hàng đã thương lượng xong xuôi liên tục báo hủy.
Cùng lúc đó, phía dưới trụ sở chính của công ty Khuynh Thành đã tụ tập không ít người biểu tình phản đối.
Sở Thanh Nhã còn chưa kịp nghỉ ngơi, thì nhân viên của Cục Công thương, Cục Thuế cũng tìm tới cửa, dùng lý lẽ hùng hổ yêu cầu tiến hành đủ loại kiểm tra, còn khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng công ty Khuynh Thành trốn thuế.
Lúc đó trong lòng Sở Thanh Tuyết cực kỳ lo sợ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy ánh mắt đầy hổ thẹn của Trưởng phòng Tài vụ, cô liền hiểu ra.
Thủ đoạn thật độc ác, cũng tốn nhiều công sức thật đấy.
Đối mặt với sự tấn công mạnh mẽ như vậy, việc mà Sở Thanh Nhã có thể làm, là kiên trì.
Rầm rầm rầm.
Có tiếng gõ cửa phòng làm việc của cô.
"Vào đi," Sở Thanh Nhã day day huyệt thái dương, vẻ mệt mỏi lập tức biến mất không dấu vết, cho dù phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn đến thế nào, thì cô cũng sẽ không gục ngã, cũng phải khiến nhân viên của cô có lòng tin.
Nhưng sau khi nhìn thấy người tới, Sở Thanh Nhã hoàn toàn biến sắc.
"Tổng giám đốc Sở, lại gặp nhau rồi." Vu Gia Đống miệng cười nhưng lòng không cười, đi tới trước mặt Sở Thanh Nhã rồi tự nhiên ngồi xuống, dương dương đắc ý mà nói: "Lần này, tôi tới đây để cứu cô đấy."
"Cứu?" Sở Thanh Nhã cười gằn, chỉ trong thời gian ngắn mà công ty Khuynh Thành gặp phải nhiều biến cố như vậy, phía sau không có gì liên quan tới mấy trò bẩn thỉu của Gia Đống mới lạ.
Đây không phải lần đầu tiên cô gặp Gia Đống.
Thực ra đã là lần thứ ba rồi.
Lần đầu tiên, là sau ngày công bố Kiếp Hồng Nhan, Vu Gia Đống đưa ra yêu cầu thu mua Khuynh Thành, Sở Thanh Nhã không chút do dự mà từ chối.
Lần thứ hai, là ba ngày trước, Vu Gia Đống lại tới tìm Sở Thanh Nhã, yêu cầu dùng giá một trăm triệu để mua lại công thức điều chế Hồng Nhan Kiếp, bị Sở Thanh Nhã thẳng thừng từ chối.
Đây, là lần thứ ba.
"Đương nhiên rồi." Như thể Vu Gia Đống không hề hiểu được sự châm biếm trong lời nói của Sở Thanh Nhã, hắn châm một điếu thuốc, mỉm cười nói: "Bây giờ tôi đổi ý rồi, không chỉ là công thức điều chế, tôi còn muốn, cả cô nữa."
"Nằm mơ!"
Sở Thanh Nhã khịt mũi tỏ vẻ coi thường, bán công thức điều chế Hồng Nhan KIếp đi rồi thì Khuynh Thành còn lại gì chứ? Hơn nữa công thức điều chế Hồng Nhan Kiếp vốn không phải của cô.
"Tổng giám đốc Sở đừng từ chối vội vàng như vậy."
Đôi mắt đầy vẻ háo sắc của Vu Gia Đống liếc qua người Sở Thanh Nhã, "Tôi nghĩ tôi không cần phải phân tích tình hình hiện tại cho Tổng giám đốc Sở nữa, công ty của cô sẽ nhanh chóng phá sản, nhưng tôi có thể khẳng định với quý cô đây rằng, nếu ra tòa giành bản quyền sáng chế thì nhất định quý cô đây sẽ thua, đến lúc đó cô cũng phải giao công thức điều chế ra mà thôi."
"Ha ha, thế thì sao nào." Sở Thanh Nhã cười gằn.
Người khác không hiểu, nhưng chẳng lẽ đến cô cũng không hiểu, bản quyền sáng chế của Kiếp Hồng Nhan là do quân đội giúp cô chứng nhận, hơn nữa phía quân đội rất cần thuốc chữa sẹo của Khuynh Thành, một khi tin tức này được tung ra, công thức điều chế sẽ thuộc về ai, chuyện này vốn không cần phải đoán mò.
Điều buồn cười là lại có người đem chuyện này ra để gây áp lực với cô, kẻ âm mưu tính kế cô, chắc chắn đầu bị cửa kẹp hỏng rồi.
Đây mới là lá bài giúp cô tin tưởng rằng, cô nhất định sẽ ngồi vững ở vị trí này.
Trừ phi, đến cả quân đội cũng bỏ rơi cô.
Nhưng đừng quên rằng, sau lưng cô, còn có Diệp Phàm.
Cứ thế mà đi sao?
Đi thật đấy à?
Trong đầu Trương Dĩnh xuất hiện một loạt câu hỏi, cả người đều cảm thấy không ổn.
Đây là sáu trăm triệu đấy, chín mươi chín phần trăm dân số thế giới, đừng nói là có được nhiều tiền như vậy, chỉ sợ là đến nhìn thấy cũng chưa từng nhìn thấy, vậy mà anh ta lại giao tiền vào tay cô không có bất kỳ thứ gì đảm bảo.
Còn nữa, ba chiếc xe mỗi chiếc khoảng năm triệu là cái quỷ gì vậy? Một đầu bếp, ba người giúp việc lại là chuyện quái gì nữa?
Khu dân cư Quang Minh?
Nhớ tới địa chỉ mà Diệp Phàm nói với cô, Trương Dĩnh không khỏi giật mình, đầu óc đột nhiên trở nên trống rỗng.
Khu dân cư Quang Minh có tiền cũng chưa chắc đã được vào ở trong truyền thuyết, vô số học trưởng lấy đó làm mục tiêu phấn đấu, người trẻ tuổi như Diệp Phàm lại sống ở đó?
"Cũng không thể để anh ta coi thường mình được!"
Trương Dĩnh đột nhiên cảm thấy ý chí chiến đấu tăng vọt, trong lòng cô vô cùng kích động, cô biết người có duyên với cô đã xuất hiện rồi, chỉ cần hiệu quả làm việc của cô khiến Diệp Phàm hài lòng, thì nhất định Diệp phàm sẽ cho cô một tươi lai sáng lạn, dù sao... anh ta giàu như vậy, chỉ cần vài món đồ trong nhà anh ta là đã bằng cô phấn đấu suốt mấy chục năm rồi.
Nếu cô ôm số tiền này chạy mất thì sao? Trương Dĩnh liền cảm thấy buồn cười, cô có thể làm như vậy, nhưng lại không gánh nổi hậu quả.
Suy nghĩ thông suốt rồi, Trương Dĩnh thẳng tay chuyển hết số tiền trong tài khoản ngân hàng của Diệp Phàm vào thẻ của cô, sau đó bỏ lại một lá đơn từ chức, hiên ngang rời khỏi ngân hàng trong đủ loại ánh mắt của mọi người.
...
"Rốt cuộc là ai ra tay chứ?"
Diệp Phàm vừa lái xe tới trụ sở chính của công ty Khuynh Thành ở thủ đô, vừa đọc tin tức qua điện thoại.
<Hồng Nhan Kiếp bị tố cáo vi phạm pháp luật, Khuynh Thành phải đi theo con đường nào đây?>
<Khuynh Thành vô liêm sỉ, thản nhiên coi thường pháp luật, công đạo ở đâu?>
…
Trên điện thoại di động của anh hiển thị đầy những bài báo như vậy, hơn nữa thời gian đăng bài, đều chỉ trong vòng hai tiếng ngắn ngủi, phần dẫn bài...là người nhà của giáo sư Vương kiện công ty Khuynh Thành chiếm đoạt bản quyền sáng chế Hồng Nhan Kiếp.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, những tin tức này đã tràn lan trên internet, điều càng khiến người ta phải kinh ngạc là, chuyện ở công ty Khuynh Thành của Sở Thanh Nhã từng xảy ra một vụ án giết người, cũng theo đó mà bị lôi ra ánh sáng.
Đây là âm mưu bôi nhọ đã được lên kế hoạch từ trước.
Chỉ cần là người có đầu óc bình thường thì đều có thể nhận ra, rõ ràng có người đứng sau giật dây, nhưng trên mạng lại có rất nhiều người không có đầu óc, những kẻ hồ đồ thích ra vẻ hiểu biết còn nhiều hơn nữa.
Bất kể là kẻ nào ra tay, thì những kẻ lăm le Hồng Nhan Kiếp từ trước cũng đã âm thầm thêm dầu vào lửa, chỉ có cách làm mọi chuyện rối loạn lên, thì bọn họ mới có thể đục nước béo cò, công thức chế tạo Kiếp Hồng Nha sẽ rơi vào tay ai, chuyện này còn chưa chắc đâu.
Cùng lúc đó, ở trụ sở chính của công ty Khuynh Thành, trong văn phòng Tổng giám đốc.
"Chị Sở, chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Có cần kháng cáo không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, Khuynh Thành của chúng ta sẽ lâm vào đường cùng mất."
Nhìn thái độ sốt ruột của thư ký, Sở Thanh Nhã tỏ ra không quan tâm, phất tay ra hiệu cho cô ấy ra ngoài, cửa phòng vừa đóng lại, cô chẳng khác nào mất đi toàn bộ sức lực, thõng người ngồi trên ghế.
Từ Hải Đông tới thủ đô, chỉ mất có hai tiếng đồng hồ, nhưng trong hai tiếng đồng hồ này, mọi chuyện liền hoàn toàn thay đổi.
Vừa đáp máy bay xuống, Diệp Phàm đã nói sẽ tới đón cô thì lại chẳng thấy đâu, đến cả điện thoại cũng không gọi được, khiến cô không khỏi buồn phiền, sau đó đột nhiên trên mạng xuất hiện một loạt thông tin kiện cáo, khiến tâm trạng cô càng u ám hơn, vừa rồi nhận được điện thoại từ Hải Đông gọi tới, dây chuyền sản xuất Hồng Nhan Kiếp bị phá hoại, mấy nhân viên kỹ thuật thì đồng loạt biến mất, đúng là hết tin xấu này tới tin xấu khác.
Như thể chỉ trong nháy mắt, cả thế giới đột nhiên trở thành kẻ thù của cô vậy.
Phải làm thế nào đây?
Ánh mắt Sở Thanh Nhã mờ mịt hẳn đi.
Nhưng thời gian của cô không nhiều.
Chỉ mười mấy phút sau, nhân viên thi hành pháp luật liền tới tìm cô, Tòa án cũng gọi tới, cô hoàn toàn không có thời gian phản ứng lại.
Hơn nữa, Kiếp Hồng Nhan cũng bị thông báo không được bán tiếp, phải đợi tới khi có phán quyết của Tòa án mới có thể quyết định mẹ có tăng giá bán lên nữa hay không, các nhà kinh doanh sắp gọi nổ cả điện thoại cô rồi.
Tin xấu không chỉ dừng lại ở đó.
Phía xưởng sản xuất lại báo tin, toàn bộ nguyên liệu sản xuất Kiếp Hồng Nhan cũng đồng loạt tăng giá lên gấp mười lên, những hợp đồng mua hàng đã thương lượng xong xuôi liên tục báo hủy.
Cùng lúc đó, phía dưới trụ sở chính của công ty Khuynh Thành đã tụ tập không ít người biểu tình phản đối.
Sở Thanh Nhã còn chưa kịp nghỉ ngơi, thì nhân viên của Cục Công thương, Cục Thuế cũng tìm tới cửa, dùng lý lẽ hùng hổ yêu cầu tiến hành đủ loại kiểm tra, còn khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng công ty Khuynh Thành trốn thuế.
Lúc đó trong lòng Sở Thanh Tuyết cực kỳ lo sợ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy ánh mắt đầy hổ thẹn của Trưởng phòng Tài vụ, cô liền hiểu ra.
Thủ đoạn thật độc ác, cũng tốn nhiều công sức thật đấy.
Đối mặt với sự tấn công mạnh mẽ như vậy, việc mà Sở Thanh Nhã có thể làm, là kiên trì.
Rầm rầm rầm.
Có tiếng gõ cửa phòng làm việc của cô.
"Vào đi," Sở Thanh Nhã day day huyệt thái dương, vẻ mệt mỏi lập tức biến mất không dấu vết, cho dù phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn đến thế nào, thì cô cũng sẽ không gục ngã, cũng phải khiến nhân viên của cô có lòng tin.
Nhưng sau khi nhìn thấy người tới, Sở Thanh Nhã hoàn toàn biến sắc.
"Tổng giám đốc Sở, lại gặp nhau rồi." Vu Gia Đống miệng cười nhưng lòng không cười, đi tới trước mặt Sở Thanh Nhã rồi tự nhiên ngồi xuống, dương dương đắc ý mà nói: "Lần này, tôi tới đây để cứu cô đấy."
"Cứu?" Sở Thanh Nhã cười gằn, chỉ trong thời gian ngắn mà công ty Khuynh Thành gặp phải nhiều biến cố như vậy, phía sau không có gì liên quan tới mấy trò bẩn thỉu của Gia Đống mới lạ.
Đây không phải lần đầu tiên cô gặp Gia Đống.
Thực ra đã là lần thứ ba rồi.
Lần đầu tiên, là sau ngày công bố Kiếp Hồng Nhan, Vu Gia Đống đưa ra yêu cầu thu mua Khuynh Thành, Sở Thanh Nhã không chút do dự mà từ chối.
Lần thứ hai, là ba ngày trước, Vu Gia Đống lại tới tìm Sở Thanh Nhã, yêu cầu dùng giá một trăm triệu để mua lại công thức điều chế Hồng Nhan Kiếp, bị Sở Thanh Nhã thẳng thừng từ chối.
Đây, là lần thứ ba.
"Đương nhiên rồi." Như thể Vu Gia Đống không hề hiểu được sự châm biếm trong lời nói của Sở Thanh Nhã, hắn châm một điếu thuốc, mỉm cười nói: "Bây giờ tôi đổi ý rồi, không chỉ là công thức điều chế, tôi còn muốn, cả cô nữa."
"Nằm mơ!"
Sở Thanh Nhã khịt mũi tỏ vẻ coi thường, bán công thức điều chế Hồng Nhan KIếp đi rồi thì Khuynh Thành còn lại gì chứ? Hơn nữa công thức điều chế Hồng Nhan Kiếp vốn không phải của cô.
"Tổng giám đốc Sở đừng từ chối vội vàng như vậy."
Đôi mắt đầy vẻ háo sắc của Vu Gia Đống liếc qua người Sở Thanh Nhã, "Tôi nghĩ tôi không cần phải phân tích tình hình hiện tại cho Tổng giám đốc Sở nữa, công ty của cô sẽ nhanh chóng phá sản, nhưng tôi có thể khẳng định với quý cô đây rằng, nếu ra tòa giành bản quyền sáng chế thì nhất định quý cô đây sẽ thua, đến lúc đó cô cũng phải giao công thức điều chế ra mà thôi."
"Ha ha, thế thì sao nào." Sở Thanh Nhã cười gằn.
Người khác không hiểu, nhưng chẳng lẽ đến cô cũng không hiểu, bản quyền sáng chế của Kiếp Hồng Nhan là do quân đội giúp cô chứng nhận, hơn nữa phía quân đội rất cần thuốc chữa sẹo của Khuynh Thành, một khi tin tức này được tung ra, công thức điều chế sẽ thuộc về ai, chuyện này vốn không cần phải đoán mò.
Điều buồn cười là lại có người đem chuyện này ra để gây áp lực với cô, kẻ âm mưu tính kế cô, chắc chắn đầu bị cửa kẹp hỏng rồi.
Đây mới là lá bài giúp cô tin tưởng rằng, cô nhất định sẽ ngồi vững ở vị trí này.
Trừ phi, đến cả quân đội cũng bỏ rơi cô.
Nhưng đừng quên rằng, sau lưng cô, còn có Diệp Phàm.