Chương 6: C6: Ông Ta Là Người Giàu Nhất Thiên Ngân
Cố Văn lên sân khấu, nhìn xung quanh một vòng. Vương Dung với Triệu Thành đứng chết trân tại chỗ như bị sét bổ thẳng xuống đầu. Người này là… Kẻ đã giúp đỡ Tề Thiên mà! Người này là Cố Văn sao? Ông ta là người giàu nhất Thiên Ngân? Sau khi Cố Văn lên sân khấu, tiếng vỗ tay như sấm vang dội khắp bữa tiệc. Người này là nhân vật oai hùng nhất trên thương trường Thiên Ngân bấy giờ, ai dám không nể mặt chứ? Chỉ có hai người Vương Dung với Triệu Thành là vẫn đứng đực ra, vậy nên khá nổi bật trong đám người! Đại gia giàu nhất Thiên Ngân, nghĩa là người có địa vị cao hơn cả nhà họ Thẩm đấy! Vương Dung muốn gặp Thẩm Thu Thủy thì cũng phải hẹn trước cả một tháng, còn gặp được hay không phải xem trình độ may mắn của bản thân rồi. Nhưng bây giờ cô ta lại trực tiếp đắc tội Cố Văn, thậm chí còn là đắc tội cực kỳ nghiêm trọng. Lúc này đây, Vương Dung chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mọi thứ quay cuồng. Bầu không khí và nhiệt độ ở bữa tiệc này rõ ràng rất thoáng mát và thoải mái, nhưng Vương Dung lại cảm thấy lưng mình đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt! Người này là Cố Văn đó, ông ta chỉ cần vẫy tay một cái là đã có thể quyết định được sống chết của cô ta rồi! Vương Dung sợ hãi siết chặt nắm đấm, cơn tức giận lại dâng lên cuồn cuộn trong lòng. Cô ta thầm nghĩ, dựa vào đâu mà một tội phạm như Tề Thiên lại có thể tiếp xúc với Cố Văn! Tề Thiên là cái thá gì mà một nhân vật địa vị cao như Cố Văn lại giúp đỡ anh chứ! Cố Văn đứng trên sân khấu, lướt qua một vòng rồi mỉm cười nói: “Hôm nay họ Cố tôi đây nhận được sự ưu ái và nể mặt của ông cụ Thẩm nên mới dám mạn phép đứng đây. Đã lâu rồi tôi không ra ngoài giao thiệp nên giờ mới biết Thiên Ngân đã thành thiên hạ của người trẻ tuổi rồi. Tôi cũng là một trong những người tận mắt thấy con bé Thu Thủy này trưởng thành, bây giờ con bé tìm được bạn đời xứng đôi, âu cũng là một chuyện đáng mừng.” Một tràng pháo tay như sấm lại vang lên dưới đài. Cố Văn lại nói vài câu đầy ý tứ sâu xa: “Hôm nay tôi gặp rất nhiều người trẻ, tất cả đều rất hăng hái và có sức sống. Đặc biệt, tôi rất ấn tượng với một người tên là Triệu Thành.” Cơ thể Triệu Thành đang đứng ở dưới sân khấu đột ngột run lên như điện giật, mặt hắn bắt đầu dại ra. Vừa rồi, Triệu Thành vẫn còn thầm cầu nguyện, hi vọng Cố Văn đừng nhớ đến nhân vật nhỏ bé như mình, nhưng giờ hắn lại bị ông ta cố ý nhắc đến tên. Triệu Thành biết kiếp này coi như bỏ! Triệu Thành không biết rằng, nếu hắn chỉ chọc Cố Văn thôi thì chắc chắn ông ta chẳng thèm để ý hay ghi nhớ một nhân vật nhỏ bé như hắn làm gì. Nhưng chẳng may, người mà hắn trêu vào lại là Tề Thiên. Hiện tại, trong mắt Cố Văn, toàn bộ tập đoàn Văn Tôn đều phải phục vụ cho Tề Thiên! Vậy nên ai chọc vào Tề Thiên thì là kẻ thù của cả tập đoàn Văn Tôn, Cố Văn cũng không bao giờ tha cho kẻ ngu đó! Triệu Thành lặng thinh, trốn trong đám người như thể làm vậy thì hắn mới cảm thấy an toàn. Lúc trốn trong đám người, Triệu Thành vươn tay ra kéo Vương Dung, nhưng đáng tiếc, hắn kéo không nổi. Triệu Thành sốt ruột quát: “Vương Dung, đến đây!” Vẻ mặt của Vương Dung tỏ ra không cam tâm: “Tên họ Tề kia là cái thá gì mà tìm được một người như Cố Văn chống lưng cho mình chứ? Em không phục! Vương Dung em tốt hơn hắn nhiều lắm!” Vương Dung hại Tề Thiên bị tống vào tù, còn chủ động đề nghị huỷ hôn ước. Trong suy nghĩ của cô ta, chỉ cần Tề Thiên sống tốt một xíu thì đã khiến cô ta khó chịu đến mất ăn mất ngủ, ngược lại, nếu Tề Thiên ngày càng khốn khổ, tệ hại, Vương Dung mới càng vui sướng. Bây giờ, người giàu nhất Thiên Ngân chống lưng cho Tề Thiên, thử hỏi làm sao Vương Dung nuốt trôi cục tức này được! Triệu Thành nhìn vẻ mặt của Vương Dung thì lập tức đoán ra cô ta nghĩ gì, hắn tức giận quát: “Em khó chịu cũng không làm được gì đâu! Thật không biết thằng họ Tề kia ăn nhầm cái gì mà được Cố Văn chống lưng nữa! Hiện tại, dù em được Thẩm Thu Thủy để ý thì cũng không cách nào đối đầu với Cố Văn!” “Không!” Vương Dung nhìn chăm chú vào sân khấu: “Dù Cố Văn lợi hại, là người giàu nhất Thiên Ngân nhưng anh phải biết rằng, hôm nay ông ta xuất hiện ở đây chắc chắn không phải do nể mặt nhà họ Thẩm, mà là vì ông ta nể mặt chồng sắp cưới của Thẩm Thu Thủy. Nhà họ Thẩm không cách nào đối đầu với Cố Văn, nhưng chồng sắp cưới của cô ta chắc chắn là nhân vật lớn, anh ta làm được!” Vương Dung hít sâu một hơi: “Nếu em có thể tạo mối quan hệ tốt với Thẩm Thu Thủy, chắc chắn sẽ tạo được quan hệ bắt cầu với chồng sắp cưới của cô ta. Vậy nên, chưa chắc chúng ta không có cơ hội đối đầu với Cố Văn! Vả lại chúng ta phải giải quyết cho xong, bằng không, đợi đến khi Tề Thiên lật lại bản án thì hai chúng ta đều gặp xui xẻo đấy!” Triệu Thành nghe Vương Dung nói thế thì cũng ý thức được mức độ quan trọng của vấn đề. Bây giờ, vấn đề mấu chốt không phải việc họ có thể đối phó Tề Thiên hay không, mà là họ bắt buộc phải đối phó được. Nếu không, sau khi Tề Thiên lật lại bản án, họ chắc chắn gặp họa lớn! Triệu Thành lại đứng thẳng người trong đám đông. Hắn cảm thấy Vương Dung nói đúng, nếu nhà họ Thẩm không thể đối đầu với Cố Văn thì người chồng sắp cưới bí mật của Thẩm Thu Thủy có đủ tư cách làm chuyện đó. Hôm nay, Cố Văn đến đây chúc mừng đã đủ chứng minh địa vị của người kia ra sao rồi. Họ chỉ cần tạo quan hệ tốt với người này thì chuyện đối phó với Tề Thiên dễ như trở bàn tay rồi. Dù sao Tề Thiên cũng chỉ là một tội phạm vừa ra tù. Dẫu Cố Văn có chống lưng cho Tề Thiên đi chăng nữa thì Tề Thiên cũng chỉ là một con chó do Cố Văn nuôi mà thôi. Nghĩ đến đây, Triệu Thành lấy lại sự tự tin mà đứng thẳng tắp bên cạnh Vương Dung, đưa mắt nhìn lên sân khấu. Trên sân khấu, Cố Văn đã chúc mừng xong rồi lớn tiếng nói: “Bây giờ, chúng tôi mời nam chính bữa tiệc hôm nay!” Cố Văn dứt lời, tiếng vỗ tay rầm rộ lại vang lên lần nữa. Mà lần này, tiếng vỗ còn to và rõ hơn lúc trước. Mọi người đều nhìn thái độ của Cố Văn mà làm theo, bởi theo họ suy đoán, địa vị của nam chính ngày hôm nay cũng phải khiến Cố Văn nhượng bộ. Tất nhiên, họ phải tạo quan hệ tốt với một người như thế rồi! Ánh mắt của hai người Vương Dung và Triệu Thành tràn đầy nhiệt tình nhìn sang một hướng, họ đang đợi xem nam chính lên sân khấu là ai. Người này sẽ trở thành chỗ dựa, cho họ mượn lựa xoay người! Tề Thiên sửa sang lại cổ áo của mình một chút khi nghe tiếng vỗ tay vang lên, anh nhìn hai người Vương Dung và Triệu Thành đang đứng chắn đường, ra sức vỗ tay trước mắt. Còn Vương Dung với Triệu Thành muốn “chỗ dựa tương lai” thấy mình nên đã cố ý đứng ở vị trí gần sân khấu nhất. Họ muốn tìm cơ hội để gây ấn tượng với người chồng sắp cưới bí mật này. Tề Thiên vốn không quan tâm đ ến hai kẻ kia, nhưng hai người Vương Dung lại chặn ngay trước lối đi lên sân khấu. Tề Thiên đành nói: “Nhường đường!” Vương Dung lập tức dịch bước chân theo bản năng, nhưng cô ta đột nhiên cảm thấy giọng nói này quá quen nên quay đầu lại. Ngay tức thì, cô ta phát hiện Tề Thiên đang đứng sau lưng mình. Vương Dung dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tề Thiên rồi khinh bỉ nói: “Tôi cứ cảm thấy khó hiểu là ai cho anh can đảm để đến nơi này. Bây giờ tôi mới biết, hoá ra anh làm chó cho Cố Văn kia! Nhưng anh đừng nghĩ làm chó cho Cố Văn là có thể đạp lên đầu tôi! Tôi cho anh biết, anh là một tên tội phạm, suốt đời không ngóc đầu lên nổi đâu!” Tề Thiên nhíu mày. Triệu Thành đã nghĩ thông nên giờ rất kiêu căng nói: “Thằng họ Tề kia, mày nghĩ bản thân là cái thá gì chứ? Chỉ làm một con chó thôi mà dám cắn người bậy bạ thế à? Tao đứng ngay ở đây này, mày làm gì được tao? Kêu tao nhường đường hả, mày xem lại mình là cái đếch gì?” Tề Thiên nhìn dáng vẻ của hai người, lười đôi co với họ. Anh đi thẳng tới, hất vai Triệu Thành tránh ra rồi bước lên bậc thang. Triệu Thành bị đẩy thì tức giận, túm lấy áo của Tề Thiên, cười lạnh nói: “Mày tưởng mày có người chống lưng là được kiêu ngạo trước mặt tao à thằng họ Tề kia?” Vương Dung cũng khinh bỉ, mỉa mai thêm: “Tên họ Tề này chắc là đang nôn nóng tìm chủ nhân mới rồi, anh nghĩ Cố Văn chống lưng cho hắn vì cái gì chứ? Người kinh doanh bất động sản như Cố Văn chắc chắn làm rất nhiều việc dơ bẩn, ông ta tìm một tội phạm mới cải tạo về làm chi, chẳng phải là để làm con dê thế mạng sau này à. Tên họ Tề này biết bản thân chỉ là một con chó của Cố Văn nên vội vàng chạy đến li3m chân chồng sắp cưới của Thẩm Thu Thủy chứ gì.” Triệu Thành cười lạnh: “Chồng sắp cưới của Thẩm Thu Thủy là người có thân phận tôn quý đến mức nào? Tề Thiên mày khác nào con chó vội vàng vẫy đuôi nịnh chủ không, người ta thấy lại ghê tởm thôi. Phải rồi, nhắc đến chuyện vẫy đuôi, tao lại nhớ hồi trước, lúc mày đi vào tù ấy, bố mẹ mày cũng chạy đến trước mặt tao, cầu xin tao giống như con chó vẫy đuôi lấy lòng…” “Bốp!” Triệu Thành nói chưa hết đã bị một âm thanh chua chát đánh gãy. Tề Thiên lật tay tát thật mạnh, cho Triệu Thành một cái bạt tai, âm thanh chát chua khiến tiếng vỗ tay của cả phòng lập tức dừng lại và im bặt.