Chương : 11
"Bát quái chưởng thiên biến vạn hóa, nhưng cơ bản chỉ có tám tư thế, đệ xem tỷ diễn luyện" Đường Tử Trần khai thế, hai chân khụy xuống, năm ngón tay nhẹ nhàng xòe ra thành chưởng, chậm rãi hướng về phía trước mà đẩy, gạt, ấn, kéo.
Thân thể theo bộ pháp chuyển động, ánh mắt thủy chung nhìn theo tay đang sử dụng kình, vừa có chút phiêu hốt, lại xem ra hết sức linh hoạt.
"Song hoán chưởng, Đan hoán chưởng, Thuận thế chưởng, Chuyển thân chưởng, Hồi thân chưởng, Liêu âm chưởng, Ma thân chưởng, Nhu thân chưởng. Tám đường quyền cơ bản, đệ xem thoái pháp cùng bộ pháp của tỷ!"
Vương Siêu dụng tâm xem, chỉ thấy chân của Đường Tử Trần khi di chuyển, thủy chung không nhấc lên, mà là rà sát dưới đất mà đi.
"Tất cả võ thuật cổ truyền đều muốn luyện công phu trên đùi. Đệ xem con lật đật, thân dưới là một khối sắt, cho dù có đè sát nó xuống đất, nó cũng vĩnh viễn không ngã. Luyện quyền cũng như thế! Bước chân như tỷ gọi là 'Tranh Nê bộ', chính là đi trên bùn, phải nhẹ, phải ổn, phải thật cẩn thận, giữ lại kình, bằng không hơi nặng một chút, bùn sẽ văng lên người".
Đường Tử Trần cũng giống như ngày đó tại công viên diễn luyện, sau khi luyện tám thức, hai tay lại đưa ngang mi tâm rồi hạ xuống dưới bụng, sau đó thở khí ra như mũi tên.
Vương Siêu chậm rãi học theo, không đến hai giờ, đã đem tám thức cơ bản học thuộc.
Tám thức của Bát quái chưởng, cũng là chậm rãi ung dung. Vương Siêu diễn luyện một chút, tự cảm giác thấy tư thế hết sức chuẩn, trong lòng có vài phần đắc ý. Không ngờ lại bị Đường Tử Trần gõ một cái vào đầu: "Đệ luyện như là cái thùng rỗng, luyện một vạn năm cũng không đánh lại ai, ba thể thức bỏ đâu rồi!"
"Là thế nào!!" Vương Siêu kinh ngạc.
"Tư thế là được rồi, bước đi cũng đúng, nhưng trong khi diễn luyện thì xương sống không hoạt động! Nội gia, nội gia, phải giữ lại khí, không cho khí tán ra ngoài mới gọi là nội gia!" Đường Tử Trần lại làm tư thế thôi chưởng, lúc cánh tay đẩy đến cuối, thu trở về, Vương Siêu chỉ thấy trên cánh tay của nàng ta lông tay dựng lên.
"Khi luyện, bộ pháp phải đúng, ánh mắt phải đúng, xương sống càng phải đúng. Đệ luyện mã bộ, ba thể thức đều đã đi đâu hết rồi? Chút ngộ tính như vậy cũng không có! Thời điểm thu kình phải xuất ra ba thể thức!"
Đường Tử Trần dạy hết sức nghiêm khắc.
"Thì ra là như thế, đem đứng tấn dung nhập vào trong quyền pháp, đứng tấn giống như cho một cái công thức định lý, quyền thuật chính là một đề bài. Lấy công thức giải đề, chính là đem đứng tấn dung hợp với quyền thuật!" Vương Siêu giật mình hiểu ra.
Đường Tử Trần thoáng ngạc nhiên: "Đệ ngốc này cũng có chút ngộ tính! Một khi đã biết, hãy đem tám chiêu thức cơ bản này luyện đi!"
Vương Siêu gật gật đầu, tập trung tập luyện. Song chưởng thong thả thôi động, bộ pháp chuyển động thân mình, đến cuối cùng, càng luyện càng thành thục, mỗi khi xuất chưởng, dùng kình đáo vị, toàn thân nóng lên, mà khi thu chưởng thì xương sống hạ xuống, lông toàn thân dựng lên, nổi da gà.
Nhiệt lượng toàn thân theo chưởng thế, qua lại như sóng cồn, Vương Siêu cảm giác thân thể mình giống như một cái bình nước, khí ở bên trong như sóng nước.
Lần trước Vương Siêu đứng ba thể thức cũng có cảm giác như vậy, nhưng lần đó kình lực dậy sóng, chẳng qua chỉ ở nửa thân thể trên, chỉ xuống tới bụng mà thôi.
Mà hiện tại luồng sóng nóng lạnh, lại tràn vào tay, chân, cùng với mỗi một vị trí trên thân thể.
Vương Siêu từng bước thôi chưởng, nhiệt khí trong thân thể thủy chung không phát ra ngoài, luyện trong chốc lát, cảm giác được tay, chân, thân thể của mình đều giống như bị khí thổi vào, trương phồng lên. Chẳng qua Vương Siêu biết, thật ra tay chân thân thể của mình thực không có phồng lên, mà đó là khí kích vào thần kinh lỗ chân lông sinh ra ảo giác.
Dần dần, ba thể thức hạ xương sống lực lượng để bế lỗ chân lông đã không đủ, đột nhiên khí đang tích trong người thoát ra, lỗ chân lông bị giải khai, Vương Siêu miệng không tự chủ được thét dài một tiếng, sau đó lập tức mồ hôi như mưa, cả người ướt đẫm.
"Có phải có cảm giác, nhưng lại không có khả năng giữ khí, ba thể thức là khẽ nhích động xương sống, sinh ra khí không lớn, đệ còn có thể giữ được, hiện tại Bát quái chưởng làm cho toàn thân hoạt động, khí sinh ra xông mạnh ra, lực lượng tại lỗ chân lông của đệ không đủ, không thể giữ lại được".
Đường Tử Trần thấy Vương Siêu cả người giống như là từ trong nước đi ra, không khỏi cười nói: "Đệ vừa rồi luyện quá gấp, quá mức, cũng đúng rồi, khi đệ cảm giác được bế không được nữa, lập tức dừng lại, chậm rãi di chuyển, cả người bảo trì trạng thái bế lỗ chân lông, khí kia sẽ chậm rãi lắng đọng lại vào bụng, ở giữa lưng, có một bộ phận sẽ xông lên huyệt Thái Dương, cái này mới có thể cải tạo thân thể của đệ, gia tăng lực co rút lỗ chân lông. Bảo vệ thân thể".
"Hình ý quyền phát lực so với Bát quái chưởng thì cương mãnh hơn rất nhiều, khí sinh ra càng nhiều, lỗ chân lông của đệ hiện tại lực lượng không đủ, gữ không được, luyện chỉ tổn thương thân thể, chờ đẹ luyện hơn mười ngày nữa, lỗ chân lông lực lượng đã rèn luyện đủ, tỷ sẽ dạy đệ phương thức phát lực của Hình ý quyền kình".
Vương Siêu hít thở từng hơi ngắn, "cũng đúng, đệ vừa rồi hơi gấp. Chẳng qua đạo lý quyền pháp dung hợp với đứng tấn đệ xem như hiểu được. Về sau khi luyện đệ sẽ chú ý. Chẳng qua, Liêu âm chưởng Trần tỷ vừa mới dạy cho đệ, so với lần trước dạy hoàn toàn không giống. Lần này đánh thật sự phiêu dật, trong đẹp mắt hơn, so với lần trước thì đẹp hơn nhiều".
Đường Tử Trần nói: "Lần này là luyện pháp, lần trước là đả pháp. Tỷ nói cho đệ biết cái gì gọi là Bát quái chưởng luyện pháp cùng đả pháp".
"Bát quái luyện pháp như dùng tay kéo cối xay, năm ngón tay mở ra di động, chậm rãi dưỡng khí".
"Đả pháp hoàn toàn khác, ba chữ, trừu (vỗ), trạc (đâm), khảm (chặt). Vỗ là vỗ bằng tay, dùng kình mà vung ra, vỗ vào hạ bộ, bụng dưới, mặt. Đâm là năm ngón tay chập lại thành con dao, hung hăng đâm vào điểm yếu như thận, mắt, yết hầu, huyệt Thái Dương, xương sườn, những noiư yếu ớt không đỡ nổi. Chặt cũng như là dùng dao, chặt vào thận, cổ. Người bình thường chỉ thấy luyện pháp của Bát quái chưởng, thì cho rằng chậm rãi ung dung mà đẩy tay như vậy, làm sao có thể đánh người? Thật ra đẩy tay này, càng không phải dùng để đánh người, mà là dưỡng sinh nâng cao thể lực, đả pháp, phải đánh nhau mói thấy được, chẳng qua mọi người bình thường không được thấy qua đả pháp".
"Đả pháp cũng phải huấn luyện, chẳng qua nếu không có luyện pháp bảo dưỡng nâng cao thể lực, thân thể rất nhanh sẽ sụp đổ. Buổi tối tỷ sẽ nói cho đệ kỹ xảo đả pháp, huấn luyện độ cứng của tay và thân thể của đệ".
Đường Tử Trần nói đến đả pháp, khá tỉ mỉ, Vương Siêu nghe được cứ ngẩn ra. Cảm nhận sâu sắc thấy võ thuật cổ truyền trong đó ẩn chứa chỗ hiểm độc.
"Còn có, thoái công là quan trọng nhất, tỷ dạy cho đệ mã bộ, cùng tranh nê bộ là để luyện tập lâu dài, đi đường cũng đi như vậy, đứng tại chỗ cũng theo kiểu mã bộ. Khi nào chân của đệ luyện đến mức như vậy, cũng là lúc có thể về nhà".
Nói xong, Đường Tử Trần bảo Vương Siêu tránh sang một bên, còn bản thân thì bắt đầu đi vòng quanh cái chậu nước đặt ở trên cỏ.
Vương Siêu chỉ thấy Đường Tử Trần mỗi bước nâng lên, hạ xuống đất, đều có cảm giác lúc nặng lúc nhẹ, mặt đất bị lực đạp của Đường Tử Trần làm chấn động, nước trong chậu rửa mặt cũng nhộn nhạo gợn sóng.
Đường Tử Trần càng đi càng nhanh! Đến cuối cùng, như là cưỡi ngựa ngắm hoa, nhanh đến không thể diễn tả, tốc độ hai chân lúc này làm cho Vương Siêu hoa cả mắt.
Biên độ dao động của nước trong chậu rửa mặt càng lúc càng lớn, cuối cùng, đã theo thân thể của Đường Tử Trần mà xoay chuyển theo.
Nước xoáy thật sâu xuất hiện trong chậu rửa mặt, thật giống như có một bàn tay vô hình đang khuấy động nó.
Xào! Rốt cục, nước trong chậu rửa mặt bị xoáy vòng tạt ra ngoài, tràn ra trên mặt cỏ.
"Ta… choáng…" Vương Siêu há hốc miệng.
Thân thể theo bộ pháp chuyển động, ánh mắt thủy chung nhìn theo tay đang sử dụng kình, vừa có chút phiêu hốt, lại xem ra hết sức linh hoạt.
"Song hoán chưởng, Đan hoán chưởng, Thuận thế chưởng, Chuyển thân chưởng, Hồi thân chưởng, Liêu âm chưởng, Ma thân chưởng, Nhu thân chưởng. Tám đường quyền cơ bản, đệ xem thoái pháp cùng bộ pháp của tỷ!"
Vương Siêu dụng tâm xem, chỉ thấy chân của Đường Tử Trần khi di chuyển, thủy chung không nhấc lên, mà là rà sát dưới đất mà đi.
"Tất cả võ thuật cổ truyền đều muốn luyện công phu trên đùi. Đệ xem con lật đật, thân dưới là một khối sắt, cho dù có đè sát nó xuống đất, nó cũng vĩnh viễn không ngã. Luyện quyền cũng như thế! Bước chân như tỷ gọi là 'Tranh Nê bộ', chính là đi trên bùn, phải nhẹ, phải ổn, phải thật cẩn thận, giữ lại kình, bằng không hơi nặng một chút, bùn sẽ văng lên người".
Đường Tử Trần cũng giống như ngày đó tại công viên diễn luyện, sau khi luyện tám thức, hai tay lại đưa ngang mi tâm rồi hạ xuống dưới bụng, sau đó thở khí ra như mũi tên.
Vương Siêu chậm rãi học theo, không đến hai giờ, đã đem tám thức cơ bản học thuộc.
Tám thức của Bát quái chưởng, cũng là chậm rãi ung dung. Vương Siêu diễn luyện một chút, tự cảm giác thấy tư thế hết sức chuẩn, trong lòng có vài phần đắc ý. Không ngờ lại bị Đường Tử Trần gõ một cái vào đầu: "Đệ luyện như là cái thùng rỗng, luyện một vạn năm cũng không đánh lại ai, ba thể thức bỏ đâu rồi!"
"Là thế nào!!" Vương Siêu kinh ngạc.
"Tư thế là được rồi, bước đi cũng đúng, nhưng trong khi diễn luyện thì xương sống không hoạt động! Nội gia, nội gia, phải giữ lại khí, không cho khí tán ra ngoài mới gọi là nội gia!" Đường Tử Trần lại làm tư thế thôi chưởng, lúc cánh tay đẩy đến cuối, thu trở về, Vương Siêu chỉ thấy trên cánh tay của nàng ta lông tay dựng lên.
"Khi luyện, bộ pháp phải đúng, ánh mắt phải đúng, xương sống càng phải đúng. Đệ luyện mã bộ, ba thể thức đều đã đi đâu hết rồi? Chút ngộ tính như vậy cũng không có! Thời điểm thu kình phải xuất ra ba thể thức!"
Đường Tử Trần dạy hết sức nghiêm khắc.
"Thì ra là như thế, đem đứng tấn dung nhập vào trong quyền pháp, đứng tấn giống như cho một cái công thức định lý, quyền thuật chính là một đề bài. Lấy công thức giải đề, chính là đem đứng tấn dung hợp với quyền thuật!" Vương Siêu giật mình hiểu ra.
Đường Tử Trần thoáng ngạc nhiên: "Đệ ngốc này cũng có chút ngộ tính! Một khi đã biết, hãy đem tám chiêu thức cơ bản này luyện đi!"
Vương Siêu gật gật đầu, tập trung tập luyện. Song chưởng thong thả thôi động, bộ pháp chuyển động thân mình, đến cuối cùng, càng luyện càng thành thục, mỗi khi xuất chưởng, dùng kình đáo vị, toàn thân nóng lên, mà khi thu chưởng thì xương sống hạ xuống, lông toàn thân dựng lên, nổi da gà.
Nhiệt lượng toàn thân theo chưởng thế, qua lại như sóng cồn, Vương Siêu cảm giác thân thể mình giống như một cái bình nước, khí ở bên trong như sóng nước.
Lần trước Vương Siêu đứng ba thể thức cũng có cảm giác như vậy, nhưng lần đó kình lực dậy sóng, chẳng qua chỉ ở nửa thân thể trên, chỉ xuống tới bụng mà thôi.
Mà hiện tại luồng sóng nóng lạnh, lại tràn vào tay, chân, cùng với mỗi một vị trí trên thân thể.
Vương Siêu từng bước thôi chưởng, nhiệt khí trong thân thể thủy chung không phát ra ngoài, luyện trong chốc lát, cảm giác được tay, chân, thân thể của mình đều giống như bị khí thổi vào, trương phồng lên. Chẳng qua Vương Siêu biết, thật ra tay chân thân thể của mình thực không có phồng lên, mà đó là khí kích vào thần kinh lỗ chân lông sinh ra ảo giác.
Dần dần, ba thể thức hạ xương sống lực lượng để bế lỗ chân lông đã không đủ, đột nhiên khí đang tích trong người thoát ra, lỗ chân lông bị giải khai, Vương Siêu miệng không tự chủ được thét dài một tiếng, sau đó lập tức mồ hôi như mưa, cả người ướt đẫm.
"Có phải có cảm giác, nhưng lại không có khả năng giữ khí, ba thể thức là khẽ nhích động xương sống, sinh ra khí không lớn, đệ còn có thể giữ được, hiện tại Bát quái chưởng làm cho toàn thân hoạt động, khí sinh ra xông mạnh ra, lực lượng tại lỗ chân lông của đệ không đủ, không thể giữ lại được".
Đường Tử Trần thấy Vương Siêu cả người giống như là từ trong nước đi ra, không khỏi cười nói: "Đệ vừa rồi luyện quá gấp, quá mức, cũng đúng rồi, khi đệ cảm giác được bế không được nữa, lập tức dừng lại, chậm rãi di chuyển, cả người bảo trì trạng thái bế lỗ chân lông, khí kia sẽ chậm rãi lắng đọng lại vào bụng, ở giữa lưng, có một bộ phận sẽ xông lên huyệt Thái Dương, cái này mới có thể cải tạo thân thể của đệ, gia tăng lực co rút lỗ chân lông. Bảo vệ thân thể".
"Hình ý quyền phát lực so với Bát quái chưởng thì cương mãnh hơn rất nhiều, khí sinh ra càng nhiều, lỗ chân lông của đệ hiện tại lực lượng không đủ, gữ không được, luyện chỉ tổn thương thân thể, chờ đẹ luyện hơn mười ngày nữa, lỗ chân lông lực lượng đã rèn luyện đủ, tỷ sẽ dạy đệ phương thức phát lực của Hình ý quyền kình".
Vương Siêu hít thở từng hơi ngắn, "cũng đúng, đệ vừa rồi hơi gấp. Chẳng qua đạo lý quyền pháp dung hợp với đứng tấn đệ xem như hiểu được. Về sau khi luyện đệ sẽ chú ý. Chẳng qua, Liêu âm chưởng Trần tỷ vừa mới dạy cho đệ, so với lần trước dạy hoàn toàn không giống. Lần này đánh thật sự phiêu dật, trong đẹp mắt hơn, so với lần trước thì đẹp hơn nhiều".
Đường Tử Trần nói: "Lần này là luyện pháp, lần trước là đả pháp. Tỷ nói cho đệ biết cái gì gọi là Bát quái chưởng luyện pháp cùng đả pháp".
"Bát quái luyện pháp như dùng tay kéo cối xay, năm ngón tay mở ra di động, chậm rãi dưỡng khí".
"Đả pháp hoàn toàn khác, ba chữ, trừu (vỗ), trạc (đâm), khảm (chặt). Vỗ là vỗ bằng tay, dùng kình mà vung ra, vỗ vào hạ bộ, bụng dưới, mặt. Đâm là năm ngón tay chập lại thành con dao, hung hăng đâm vào điểm yếu như thận, mắt, yết hầu, huyệt Thái Dương, xương sườn, những noiư yếu ớt không đỡ nổi. Chặt cũng như là dùng dao, chặt vào thận, cổ. Người bình thường chỉ thấy luyện pháp của Bát quái chưởng, thì cho rằng chậm rãi ung dung mà đẩy tay như vậy, làm sao có thể đánh người? Thật ra đẩy tay này, càng không phải dùng để đánh người, mà là dưỡng sinh nâng cao thể lực, đả pháp, phải đánh nhau mói thấy được, chẳng qua mọi người bình thường không được thấy qua đả pháp".
"Đả pháp cũng phải huấn luyện, chẳng qua nếu không có luyện pháp bảo dưỡng nâng cao thể lực, thân thể rất nhanh sẽ sụp đổ. Buổi tối tỷ sẽ nói cho đệ kỹ xảo đả pháp, huấn luyện độ cứng của tay và thân thể của đệ".
Đường Tử Trần nói đến đả pháp, khá tỉ mỉ, Vương Siêu nghe được cứ ngẩn ra. Cảm nhận sâu sắc thấy võ thuật cổ truyền trong đó ẩn chứa chỗ hiểm độc.
"Còn có, thoái công là quan trọng nhất, tỷ dạy cho đệ mã bộ, cùng tranh nê bộ là để luyện tập lâu dài, đi đường cũng đi như vậy, đứng tại chỗ cũng theo kiểu mã bộ. Khi nào chân của đệ luyện đến mức như vậy, cũng là lúc có thể về nhà".
Nói xong, Đường Tử Trần bảo Vương Siêu tránh sang một bên, còn bản thân thì bắt đầu đi vòng quanh cái chậu nước đặt ở trên cỏ.
Vương Siêu chỉ thấy Đường Tử Trần mỗi bước nâng lên, hạ xuống đất, đều có cảm giác lúc nặng lúc nhẹ, mặt đất bị lực đạp của Đường Tử Trần làm chấn động, nước trong chậu rửa mặt cũng nhộn nhạo gợn sóng.
Đường Tử Trần càng đi càng nhanh! Đến cuối cùng, như là cưỡi ngựa ngắm hoa, nhanh đến không thể diễn tả, tốc độ hai chân lúc này làm cho Vương Siêu hoa cả mắt.
Biên độ dao động của nước trong chậu rửa mặt càng lúc càng lớn, cuối cùng, đã theo thân thể của Đường Tử Trần mà xoay chuyển theo.
Nước xoáy thật sâu xuất hiện trong chậu rửa mặt, thật giống như có một bàn tay vô hình đang khuấy động nó.
Xào! Rốt cục, nước trong chậu rửa mặt bị xoáy vòng tạt ra ngoài, tràn ra trên mặt cỏ.
"Ta… choáng…" Vương Siêu há hốc miệng.