Chương : 26
Edit: Diệp Hạ
Quý Trạch: "Cậu tới lớp chúng ta cũng hai tháng rồi, cảm thấy như thế nào? Thích không?"
Hắn quay đầu nhìn mặt Quý Trạch hơi hơi phiếm hồng, câu môi cười: "Đương nhiên thích."
Quý Trạch cười một chút, tâm tình rất tốt, cảm khái: "Đáng tiếc cậu tới quá muộn, cao tam là thời điểm gấp gáp, thời gian một năm, mới vừa ở chung nảy sinh tình cảm, lại đều đường ai nấy đi."
Giang Hạo nhìn cậu gật đầu, rất đồng ý, "Đúng vậy, đến quá muộn." Nếu đến sớm hơn, có thể sớm quen được Quý Trạch, có thể có nhiều thời gian ở cùng với cậu.
"À, cậu tặng Hoa Canh quà gì?" Quý Trạch tò mò.
"Cậu đoán xem?" Giang Hạo nhớ tới biểu tình khi Vu Hoa Canh mở quà ra, khóe miệng nhẫn cười, ra vẻ thần bí.
Quý Trạch suy nghĩ một hồi, cố gắng tìm tòi cũng không nghĩ ra cái gì có thể. Vốn là muốn nói sang chuyện khác, nhưng thật tò mò, "Rốt cuộc là cái gì?"
Giang Hạo làm bộ làm tịch mà khụ hai tiếng, đứng đắn trang nghiêm: "Tuyển tập những câu hỏi tuyển sinh đại học."
"..."
Quý Trạch nghẹn lại, vẫn là nhịn không được xì một tiếng, bội phục: "Cậu đó."
Hoàn toàn có thể tưởng tượng vẻ mặt Hoa Canh khi mở quà ra, muốn mắng chửi người lại ngại, dù sao cũng là tâm ý của người ta... Mé! Tâm ý cái rắm!
... Một hình ảnh vui vẻ.
Giang Hạo nói tiếp: "Cuốn đó rất dày, trọng lượng có thể so với cuốn từ điển, đề hình lại đa dạng, nàng có thể luyện tập, nàng cám ơn tôi còn không kịp."
Quý Trạch lắc đầu cười, "Đúng đúng"
Giang Hạo đắc ý nhướng mày.
Vừa uống nước trái cây vừa tùy ý nói chuyện phiếm, ngoài cửa sổ gió thổi nhẹ, vỗ vào mặt, còn rất thích ý. Quý Trạch xoay người, dựa vào lan can, lại muốn tâm sự, nhớ tới chuyện Giang Hạo cùng Vu Hoa Canh, cậu nhịn không được nói: "Hoa Canh tóc dài ra rồi, phát hiện nàng một chút cũng không giống nam sinh, lúc trước cậu cư nhiên nhận sai."
Giang Hạo lập tức nhớ tới lúc mới vừa khai giảng, đến nay còn có chút xấu hổ, bị sự ngu ngốc của mình doạ sợ, "Này cũng không nên trách tôi, rất đúng dịp." Cắt tóc, lại bởi vì cảm mạo mà giọng nói thay đổi.
Quý Trạch cười nói: "Nàng lớn lên rất xinh đẹp, tính cách hoạt bát sáng sủa, trước kia không ít nam sinh theo đuổi nàng, chỉ là nàng tương đối trì độn."
Giang Hạo đem gương mặt sủng nịch của cậu thu vào đáy mắt, có cảm giác nguy cơ mãnh liệt, dù sao hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm lại đặc biệt tốt. Hắn khẩn trương hỏi: "...Cậu thích nàng?"
Cánh tay Quý Trạch buông lỏng, thiếu chút nữa lảo đảo, bất đắc dĩ nói: "Làm sao có thể. Tôi đã nói với cậu rồi đó, là muốn hỏi cậu, cậu cảm thấy nàng như thế nào? Xinh đẹp không?" Tựa như đêm nay lúc nàng xuất hiện, vài nam sinh trong mắt loé lên kinh diễm.
Khi nói lời này, Quý Trạch khẽ nâng cằm nhìn đèn treo thủy tinh trên trần nhà, ánh sáng nhu hòa chiếu xuống, đôi mắt đen láy sáng ngời như ẩn như hiện, giống như ẩn chứa tinh thần, làn da trắng sứ, thậm chí có thể nhìn thấy lông mao thật nhỏ.
Giang Hạo nhìn sửng sốt, căn bản không nghe rõ Quý Trạch đang nói cái gì, không tự giác thốt ra: "Thật đẹp..."
Sau đó mới hồi thần, mãnh liệt đỏ mặt nghiêng đầu, cực lực che dấu mình.
Quý Trạch quay đầu trừng hắn, "Cậu đỏ mặt? Cậu sẽ không thật sự thích Hoa Canh đi?"
Trong lòng Giang Hạo lộp bộp, vội vàng giải thích: "Không phải..."
Quý Trạch trực tiếp đánh gãy hắn: "Dù nàng lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng tốt, cậu cũng không được thích nàng."
Giang Hạo nhướng mày, đáy mắt lóe sáng, "Vì sao?"
"Tuy rằng nàng trì độn, nhưng tôi còn nhìn ra được một ít. Cậu không có hy vọng, nhanh chóng buông tha." Quý Trạch làm vẻ mặt huynh trưởng nghiêm khắc, nghiêm trang chững chạc nói như thế.
Giang Hạo cũng nghiêm túc đáp lại, "Tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không thích nàng, xin yên tâm."
Tôi đối nàng không có ý, ngược lại đối với trúc mã của nàng rất có ý, nhưng cậu ấy không biết a. Hắn ở trong lòng khổ sở mà bổ sung một câu như vậy.
"Rất tốt."
Quý Trạch vừa lòng mà vỗ vỗ vai hắn, một bộ dáng "Cậu thực thức thời, rất có tiền đồ".
Hai người an tĩnh mà dựa vào lan can đứng một hồi, vai kề vai, gió nhẹ lướt qua.
"Giang Hạo."
Quý Trạch đột nhiên hô tên của hắn, thanh âm ôn hòa, âm cuối mang theo chút phập phồng, có vài phần lưu luyến.
Giang Hạo run lên một cái, yết hầu khẽ nhúc nhích, "... Gọi tôi làm chi?"
"Không có gì, " Quý Trạch cười cười, bộ dáng tâm tình thực tốt, "Chỉ muốn gọi, tên của cậu rất thuận miệng."
Giang Hạo nhìn nụ cười của cậu, sửng sốt một chút, cũng cười.
"Không sai biệt lắm cũng cần phải trở về, đi thôi." Quý Trạch nói.
"Ân, đi thôi." Giang Hạo đi đằng sau, dùng hai tay nắm vành tai, làm dịu cảm giác nóng như hỏa thiêu. Cho tới bây giờ cũng không cảm thấy tên của mình khi đọc lên cũng có thể liêu nhân như vậy.
Đi dọc theo hành lang, còn chưa đi đến ghế lô, lại thấy được Diệp Nhưng cùng Vu Hoa Canh đứng ở bên tường, đôi mắt Diệp Nhưng hồng hồng.
Quý Trạch nhíu mày, bước nhanh tới, "Xảy ra chuyện gì?"
Vu Hoa Canh vỗ bả vai Diệp Nhưng trấn an, lắc lắc đầu với cậu, không biết là không biết thật hay không thể nói. Quý Trạch nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện cách đó không xa ở một ghế lô, Thượng Vinh đang đứng cùng một nữ hài, nữ hài thân mật mà ôm cánh tay của hắn.
Đại khái cũng có thể đoán ra sự tình từ đầu đến cuối.
Quý Trạch khẽ thở dài, "Đã khuya, mọi người đều về nhà đi."
Diệp Nhưng gật đầu. Nàng do dự không muốn về ghế lô.
Quý Trạch liền hỏi nàng, "Có phải còn để đồ tại ghế lô không, tôi giúp cậu lấy ra."
Diệp Nhưng cúi đầu, thanh âm có chút khàn khàn: "Túi của tôi, màu xanh da trời, ở sô pha trên chỗ tựa lưng. Cám ơn."
Quý Trạch liền đi đến ghế lô, cùng mọi người nói đến chuyện nên trở về nhà.
Có nam sinh chơi chưa tận hứng, ngao ngao gọi: "Phòng đã hết giờ sao? Còn chưa chơi đã đâu."
"Còn mười lăm phút."
"Còn chơi được một hồi, đây không phải là sinh nhật Vu Hoa Canh sao."
"Thức đêm không tốt."
Những người muốn đùa nghẹn lại, đáng thương hề hề mà kêu rên, nhưng vẫn tiếp nhận.
Quý Trạch nói: "Tôi đi thanh toán, các cậu vừa lúc có thể chơi thêm mười phút."
"A nha! Chúng ta lại chơi một vòng!"
Quý Trạch liền đóng cửa lại, đi đến quầy thanh toán.
Khi mọi người chia nhau ra về, Vu Hoa Canh vẫn ở lại bồi Diệp Nhưng, nhìn nàng muốn nói lại thôi. Diệp Nhưng lắc lắc đầu, "Hôm nay là sinh nhật cậu, vui vẻ lên, nếu tôi muốn tìm người nói chuyện phiếm sẽ tìm cậu. Hiện tại tôi muốn ở một mình."
Vu Hoa Canh há miệng, "... Được."
Nhìn theo bóng dáng Diệp Nhưng chậm rãi rời đi.
Vài nam sinh còn ồn ào muốn đi ăn bữa ăn khuya, nói cái gì xiên nướng thêm bia lạnh, tuyệt phối. Giang Hạo cũng bị bọn họ cường ngạnh lôi đi.
Vì thế, mọi người lại chia nhau.
Quý Trạch, Vu Hoa Canh cùng Lương Trác là một nhóm. Những người ăn khuya là một nhóm khác.
Giang Hạo phất tay, nói cùng Quý Trạch: "Thứ hai gặp ở trường."
Quý Trạch gật đầu, "Bai bai."
Giang Hạo bị các nam sinh thúc giục, sau khi đèn đỏ biến thành đèn xanh, vài người qua đường, tiếp tục chuyển hướng đến quán nướng. Giang Hạo bước đi, lại bỗng dưng dừng bước, ngừng lại, giương giọng nói: "Tôi đột nhiên nhớ còn chút việc, các cậu đi đi, tôi không đi được."
Nam sinh bất mãn: "Chuyện gì a?"
Giang Hạo không tiếp lời, chỉ phất phất tay, "Lần sau lại nói."
Xoay người lại đi qua đường, về đường đối diện.
Mà bên kia.
Ba người Quý Trạch đi tới, Vu Hoa Canh cảm thấy mệt, cười đến gian trá hề hề mà nhìn Lương Trác, đột nhiên mãnh liệt nhảy lên trên lưng hắn, ôm cổ hắn.
"Cậu điên rồi sao!" Lương Trác không khách khí mà nói nàng, nhưng lại lo nàng ngã xuống đất, phản xạ có điều kiện mà nâng nàng lên, hiển nhiên là thói quen.
"Cả ngày gào gào thét thét, cậu phải nói với tôi một tiếng, chờ tôi ngồi xổm xuống lại lên, lỡ ngã thì làm như thế nào." (ngọt ngào quá huhu)
"Không sao, cậu khí lực lớn, tôi lại không nặng."
Lương Trác từ chối cho ý kiến, chỉ nói là: "Cậu là con gái."
Vu Hoa Canh chẳng hề để ý mà cười: "Hai ta chứ đâu phải ai với ai a, bộ dáng cậu cởi truồng tôi cũng thấy rồi, khách khí cái gì."
Lương Trác nói tiếp: "Tô là nói cậu phải giống con gái một chút, không sợ bị thấy sao." Một bàn tay đưa đến phía sau, kéo kéo làn váy nàng.
Vu Hoa Canh ôm cổ của hắn tay căng thẳng, thẹn quá thành giận mà cảnh cáo: "Cậu nói cái gì!"
Lương Trác cười cười: "Được được, hôm nay là sinh nhật cậu, cậu lớn nhất."
Vu Hoa Canh hừ một tiếng, này còn tạm được.
Một bên Quý Trạch nhìn hình ảnh như vậy, đỡ trán thở dài, cảm giác cẩu độc thân đã bị một vạn điểm thương tổn.
Đột nhiên, vai trái bị vỗ một chút, Quý Trạch phản xạ có điều kiện sợ tới mức run lên, theo bản năng quay đầu nhìn về phía bên trái, không thấy được người lại quay qua bên phải nhìn, là Giang Hạo.
"Cậu không phải đi ăn khuya sao? Có biết buổi tối bất ngờ chụp bả vai người ta rất khủng bố không a."
Tâm tình Quý Trạch có thể nói là phi thường kinh hỉ. Chính là nửa kinh ngạc, nửa là hoảng sợ. Ai khi đi bộ trên đường vào buổi tối cũng rất hay suy diễn lung tung.
Giang Hạo nhướng mày, cảm thấy hứng thú: "Cậu sợ ma?"
Quý Trạch nhếch môi, "Không có."
Giang Hạo không có ý tốt mà cười một chút, "Tôi nghĩ đến, lần sau tôi mời cậu đi rạp chiếu phim xem phim ma thì như thế nào?"
Quý Trạch vẻ mặt ghét bỏ.
Giang Hạo cười đến tà khí, cố ý tiến lên, phát ra âm thanh của ma quỷ thường xuyên xuất hiện trong phim, bắt chước giống như thật, giống gió thổi tê minh, lại giống oan hồn ai khóc.
Bởi vì dựa rất gần, hô hấp đều phun vào lỗ tai Quý Trạch, ngứa, cậu nhanh tay che lỗ tai, co rụt lại.
Giang Hạo nghiêng đầu cười, "Sợ? A...lỗ tai đỏ."
Quý Trạch lập tức cãi lại: "Lỗ tai ai bị thổi đều sẽ như vậy, phản ứng sinh lý bình thường. Lần trước cậu cũng thế đó."
"Lần trước cái gì..." Giang Hạo khẽ nâng cằm phủ định, nhưng trong đầu hiện lên vài hình ảnh, sự thật thắng hùng biện, hắn nghẹn lại, chột dạ mà sờ sờ cái mũi.
Giang · sĩ diện · Hạo liền quyết định bỏ qua việc này, dường như không có việc gì mà thay đổi đề tài, "Cho nên nói, muốn xem không?"
Quý Trạch lạnh lùng, "Lăn, tự cậu xem."
Giang Hạo giả đáng thương, "Không a, một người xem thì không có ý nghĩa."
Quý Trạch liếc hắn một cái, "Tôi đi cùng cậu, để cậu nhìn tôi bị dọa có bao nhiêu thảm?"
Giang Hạo nhìn cậu, mặt kiên định lắc đầu, "Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không cười cậu."
Quý Trạch khẽ hừ: "Tôi nói cậu sẽ cười tôi sao?"
Giang Hạo: "..."Lão tử tính toán nhỏ nhặt!!!
Quý Trạch đi nhanh về phía trước, cũng không quay đầu lại.
Giang Hạo lập tức đuổi theo.
***
Đến thứ hai, lại bắt đầu lên lớp. Cuối tuần tuy rằng nghỉ, nhưng có đống lớn bài tập phải làm.
Quý Trạch cũng sớm đã làm xong, đem bài tập giao ra. Giang Hạo cũng đem bài tập lấy ra, nhưng một xấp này, so với Quý Trạch rõ ràng mỏng hơn chút. Thiếu bài tập ngữ văn.
Bài tập ngữ văn là một trang bài thi, hai bài đọc hiểu, còn có hơn phân nửa trang là viết văn.
Giang Hạo một chút cũng không muốn làm.
Quý Trạch thấy được, thuận miệng hỏi: "Bài ngữ văn đâu? Không có làm?"
Giang Hạo mỉm cười: "Cậu thật thông minh."
Quý Trạch nhíu mày, "Lần trước thi viết văn cậu bị trừ hai điểm. Giờ cậu luyện tập nhiều chút là được."
Giang Hạo vừa nhìn thấy tảng lớn những câu thơ liền thấy phiền, vẻ mặt đau khổ, "Nhưng tôi không muốn làm."
Quý Trạch lấy ra uy nghiêm lớp trưởng, "Không muốn làm cũng phải làm."
Giang Hạo liếc cậu một cái, thở dài thở ngắn, chậm rãi lấy bài thi từ trong ngăn kéo ra, "Được rồi, cậu đã muốn tôi làm, tôi liền gắng gượng mà làm một chút đi." Bộ dáng "thật không có cách nào".
Quý Trạch thầm nghĩ, nguyên bản chính là nên làm.
Vì phòng hắn chỉ nói, còn giám sát hắn làm bài. Giang Hạo đem di động bỏ sang một bên, vốn đang định làm một ván game trước khi vào lớp.
Màn hình di động chợt lóe, có thông báo.
Quý Trạch theo bản năng nhìn qua, không chú ý thông báo, ngược lại là bị ảnh khóa màn hình hấp dẫn lực chú ý.
"Sao cậu lại lấy tấm này làm ảnh khoá?" Lỗ tai Quý Trạch nóng lên.
Màn hình khoá là ảnh khi sinh nhật, bọn họ trét bơ lên mặt nhau sau đó tự chụp ảnh, Giang Hạo thân mật mà ôm vai cậu.
Giang Hạo làm bài thi, nghiêng đầu cười đến sáng lạn: "Thật đẹp a, tôi rất thích tấm ảnh này nên dùng nó."
Quý Trạch nhấp nhấp môi. Tự nói với trái tim đập quá nhanh của mình, đối phương là tự kỷ, cảm thấy bản thân hắn trên mặt có bơ cũng soái đến nổ tung mà thôi.
Sau khi cố gắng bình phục tâm tình, cậu biểu tình bình tĩnh mà nói: "Cậu gửi tấm này cho tôi đi."
Giang Hạo híp mắt cười, thoạt nhìn gian trá hề hề "Cậu cũng muốn?"
Quý Trạch vẫn duy trì mặt than, thản nhiên gật đầu. Dù sao chỉ là một tấm ảnh bạn bè chụp chung, không có gì lạ.
"Có thể a." Giang Hạo đáp ứng thực sảng khoái, "Bất quá, cậu cũng phải đặt nó làm ảnh nền điện thoại."
Quý Trạch trong lòng nhảy dựng, "Vì sao?"
"Đó mới công bằng a, tôi coi cậu là anh em tốt, cậu không...?" Giang Hạo nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia ám quang, giống như chỉ cần Quý Trạch dám lắc đầu nói không, hắn sẽ hoá sói nhào lên cắn người.
Quý Trạch do dự một chút, vẫn là gật đầu.
Giang Hạo lập tức giương môi, tươi cười sáng lạn, "Mở điện thoại, giờ tôi gửi cậu. Cài đặt xong cho tôi kiểm tra một chút."
Quý Trạch bất mãn mà nhỏ giọng nói thầm. Mình là người như thế nào a, đương nhiên nói sẽ giữ lời, chớ nói chi là loại chuyện đơn giản này.
Không quản nói như thế nào, sau khi cài xong, Giang Hạo còn thật sự lấy di động cậu nhìn vài lần, vừa lòng cười: "Thật tốt."
Giang Hạo dưới sự giám sát của Quý Trạch, tiếp tục làm bài thi, làm đến một câu khó, nghĩ không ra đáp án nên bèn trộm nhìn sách trên bàn.
Nhưng Quý Trạch tay mắt lanh lẹ mà đè xuống, còn đem sách của hắn tịch thu, nghiêm túc nói: "Giờ nhìn sách, khi thi sẽ được nhìn sao? Cao khảo sẽ được nhìn sao?"
Đây là lời kịch kinh điển của ngữ văn lão sư, Quý Trạch học một chữ cũng không sai, ngữ khí cũng bắt chước y chang. Giang Hạo nháy mắt ủ rũ, rủ đầu suy nghĩ câu này, viết xuống một câu. Đồng thời phát hiện, nếu mình lại không thành thật mà nhìn sách, lần sau đọc câu này, khẳng định lại muốn thoải mái vung cánh tay nói: "Không phải chỉ hai điểm sao? Đưa cho lão sư!"
Đến lúc đó Quý Trạch khẳng định lại muốn lấy uy nghiêm lớp trưởng đến áp hắn. Giang Hạo khổ sở, đau cũng khoái hoạt.
Chuông vào học vang lên, lão sư đi vào phòng học, các bạn học lập tức rút ra những câu hỏi chuẩn bị cho tiết này.
Quý Trạch làm bài trên giấy nháp, đưa tay sang phải một chút, khuỷu tay không cẩn thận đụng cây bút đặt ở bên cạnh, ba một tiếng rơi ở trên mặt đất, rớt ở dưới bàn Giang Hạo.
Quý Trạch khom lưng xuống nhặt, nhưng khoảng cách có chút xa, tay với không tới.
Giang Hạo phát hiện động tĩnh, vỗ vỗ vai cậu, nhỏ giọng nói: "Tôi giúp cậu nhặt."
Bởi vì bút rơi ở chỗ sâu, thắt lưng Giang Hạo cong đến rất thấp, đồng phục theo động tác vén lên, lộ ra quần trong, còn có một tia đỏ thẫm quỷ dị. Từ hướng Quý Trạch nhìn qua, cái gì cũng nhìn thấy rõ ràng.
Quý Trạch nhếch môi, cố gắng nhịn cười.
Chờ Giang Hạo thẳng thắt lưng, đem bút đưa cho cậu, Quý Trạch không phòng bị bị đối phương nhìn thấy biểu tình không bình thường của mình, liền căng mặt, "... Cám ơn."
Trong thanh âm vẫn lộ ra ý cười nồng đậm không che lấp.
Giang Hạo không hề biết chuyện vẻ mặt kỳ quái, "Làm sao vậy?"
Quý Trạch ra vẻ bình tĩnh lắc đầu, "Không có việc gì."
Nhưng Giang Hạo đâu phải là loại một câu liền buông tha người, tiếp tục kéo tay áo cậu, lấy khí thế truy vấn hỏi kỹ càng sự việc: "Rốt cuộc có chuyện gì? Cậu là đang cười tôi sao?"
Rốt cục, Quý Trạch không chịu nổi, bèn nói ra: "Tôi nhìn thấy...quần lót của cậu...màu đỏ, phốc."
Lần này đến phiên Giang Hạo xấu hổ, cố gắng bình tĩnh. Hắn không được tự nhiên mà gãi mặt, đáy lòng âm thầm oán giận, "Đây là tôi mẹ mua cho tôi, nói nhất định phải mặc màu này, nói may mắn cái gì đó, tôi cũng thực không có cách nào."
Lập tức ở trong đầu Quý Trạch xuất hiện hình ảnh nhóc con Giang Hạo bị mẹ cốc đầu quản giáo không dám phản kháng, khuôn mặt tội nghiệp, chỉ là ngẫm lại liền thấy đáng yêu đến không chịu được.
Tôi có thể làm sao, tôi cũng thật tuyệt vọng a.
Quý Trạch nghẹn cười, "Như vậy a, đã rõ đã rõ."
Giang Hạo mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại cảm thấy thật mất mặt, lộ chuyện xấu hổ như vậy trước mặt người mình thích! Nhất định trở về phải cùng mẫu hậu nhà mình nói chuyện rõ ràng, tuyệt đối không mặc màu này nữa!
Hai người rì rầm ở phía dưới không ngừng, đã sớm khiến cho hoá học lão sư cương trực công chính trên giảng đài bất mãn.
"Phía sau, không nói là các cậu không biết thu liễm một chút a, Giang Hạo, Quý Trạch, hai người các cậu đi lên, làm đề trên bảng."
Hóa học lão sư hói đầu vẻ mặt uy nghiêm, mắt sáng như đuốc, giống như X quang đảo qua bọn họ.
Hai người bị điểm tên lập tức giật mình một cái, đứng thẳng tắp, một trước một sau đi lên bục giảng.
Lão sư liếc bảng đen, ý bảo bọn họ lấy phấn viết.
Trên bảng đen là hai câu cuối cùng trong bài thi hóa học, là câu có tiếng khó nhất đề thi cao khảo. Lão sư chính là cố ý làm khó dễ, cảnh cáo bọn họ lên lớp không được tái phạm.
Hai người một trái một phải đứng ở đó, yên lặng nhìn đề bài, không lâu sau, liền sôi nổi hạ phấn bắt đầu làm. Phấn trắng xẹt qua bảng đen, không ngừng viết xuống từng bước làm, thanh âm nghe thập phần có tiết tấu. Đồng học phía dưới đều bị tốc độ giải đề như đang phân cao thấp giữa bọn họ hấp dẫn, sợ hãi than thầm, bọn họ đọc đề thật nhanh, giải đề cũng nhanh, không hổ là học bá.
Cơ hồ là cùng nhau hoàn thành, buông phấn viết xuống, hai người rất ăn ý mà quay đầu, nhìn nhau mỉm cười.
Có cảm giác kỳ phùng địch thủ chí lớn gặp nhau!
Hóa học lão sư nhìn bài giải chính xác vả lại ngắn gọn của họ, vừa lòng mà gật gật đầu, hoàn toàn quên ước nguyện ban đầu của mình là giáo huấn bọn họ, mỉm cười "Có một đối thủ cạnh tranh thật tốt, cạnh tranh nhau, cùng tiến bộ. Các bạn học, các bạn cũng thử tìm người so đấu một chút, nhiều kích thích."
Các bạn học yên lặng mà vuốt mồ hôi một chút. Đối thủ cạnh tranh, giống như bọn họ? Tôi phải hỏi trước xem trái tim nhỏ bé này có chịu nổi hay không.
Sau khi xuống bục giảng, Giang Hạo cười tủm tỉm, hoàn toàn không có kích động khi vừa bị điểm danh, ngược lại tâm tình rất tốt, "Bạn cùng bàn, tôi rất lợi hại đúng không?"
"Đúng đúng" Quý Trạch không có thành ý mà gật đầu có lệ, "Chú ý một chút, áo mà nhếch lên sẽ lộ ra quần lót màu đỏ."
Giang Hạo cười một chút, sờ sờ thắt lưng, lại khôi phục thái độ thẳng thắn vô tư không biết xấu hổ, "Không sao, dù sao cũng chỉ một mình cậu nhìn thấy."
Quý Trạch hé miệng, bất đắc dĩ, gõ gõ bàn, "Nghiêm túc nghe giảng bài."
Giang Hạo dùng sức gật đầu, "Đã rõ!"
Một tiết học, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng quá nhanh, dù sao tiết hóa học này xem như thuận lợi kết thúc, bởi vì giải xong bài thi, lại thêm hôm nay tâm tình lão sư tốt, khó có được tan lớp đúng giờ, không dạy quá giờ.
Giang Hạo dưới sự giám sát của Quý Trạch, lại lấy ra bài thi tiếp tục làm.
Vu Hoa Canh ngồi ở phía trước gặm khoai tây lát mỏng bổ sung năng lượng, nhân tiện vui sướng khi người gặp họa mà nhìn Giang Hạo cười: "Ôi nha, thật đáng thương, cho cậu nhàn hạ không làm bài tập a, bị lớp trưởng chúng ta chỉnh chết đi."
Giang Hạo tiếp tục làm, lãnh đạm không nhìn nàng.
Lúc này, Lương Trác cũng rất không cho mặt mũi mà nói, "Không phải cậu cũng không làm hay sao, còn nói..."
Vu Hoa Canh lập tức nắm hai mảnh khoai tây lát mỏng nhét vào miệng của y, bất mãn nói: "Tốt xấu cũng là thanh mai trúc mã, cậu nói giúp bên kia? Cư nhiên báo đáp tôi như vậy."
Lương Trác nhún nhún vai, ăn khoai tây nàng nhét vào miệng, không nói.
Quý Trạch nhìn rõ bộ dáng chột dạ của Vu Hoa Canh, cười lắc lắc đầu.
Lúc này, cửa phòng học truyền đến động tĩnh.
Vu Hoa Canh lập tức anh minh mà nói sang chuyện khác, "A Trạch, có người tìm."
Quý Trạch ấn tay lên sách giáo khoa, khí phách mười phần mà nhắc nhở Giang Hạo, "Không cho phép nhìn, biết chưa?"
Giang Hạo bày ra bộ dáng học sinh ngoan ngoãn, gật gật đầu, sau đó chờ khi cậu quay người lại, liền mở sách giáo khoa, trộm nhìn một cái, lại gấp trở về, một bộ dáng cái gì cũng chưa xảy ra.
Ngoài hành lang phòng học, một nữ sinh tóc dài ngang vai đứng ở phía đối diện Quý Trạch, nụ cười thản nhiên, tư thái rất quen.
Giang Hạo ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ thấy một màn như vậy, cảm xúc trong lòng dâng trào, ngực như có vũng nước sủi bọt, thật chua xót.
"Ai vậy a?" Hắn giống như tùy ý mà hỏi Vu Hoa Canh.
"A, chính là lớp trưởng ban 3 Trương Oánh Oánh, thường xuyên mở họp cùng A Trạch, thường thường sẽ giúp nhau tìm tư liệu." Vu Hoa Canh thuận miệng đáp, nghe được đồng học xung quanh tán gẫu bát quái, đang nói Trương Oánh Oánh có phải là có ý với Quý Trạch hay không.
Nàng lập tức cãi lại: "Đừng nói bừa."
Nếu nàng biết Quý Trạch chân chính thích ai, sao có thể làm cho bọn họ xuất hiện hiểu lầm. Nàng cùng người khác giải thích, dư quang dừng ở trên người Giang Hạo, chắc chắn nói: "A Trạch không thích loại hình này, tôi hiểu cậu ấy."
"Vậy là loại nào?" Nữ sinh tò mò. Dù sao cho tới nay, Quý Trạch đều không yêu đương với ai, mọi người đều không thể tưởng tượng cậu cùng nữ sinh sẽ như thế nào.
Lời này vừa hỏi ra, mọi người đều dựng lên lỗ tai chú ý nghe, nhất là Giang Hạo, nhìn như không động thanh sắc, cúi đầu làm bài thi, kỳ thật bút đã sớm ngừng lại, tâm thần đều trên lời nói của Vu Hoa Canh.
Vu Hoa Canh suy tư, cố gắng tổng kết đặc điểm trên người Giang Hạo "Mặt lớn lên dễ nhìn, cười rộ lên thật dương quang, yêu vận động, nói có chút nhiều... Không, là nói cực nhiều, còn có, ngẫu nhiên sẽ ngu đần, làm ra việc người khác không thể hiểu được."
"..."
Các bạn học buồn bực. Ban đầu còn được, càng nghe càng thấy vô lí a, thực sự có người sẽ thích kiểu người như vậy sao? Hơn nữa, nói rất cụ thể kỹ càng tỉ mỉ, như quả thực thật sự có một người như thế.
Nghe trộm nghiêm túc, Giang Hạo cũng đem những từ này hình dung lên người mình. Mặt...tự nhận vẫn là rất soái...dương quang đi, cong môi cười một cái cũng là OK được được...chắc chắn có yêu vận động...nói nhiều...cái này mình không có, bất quá Quý Trạch vì sao lại thích người nói nhiều, hy vọng một người hoạt bát sao...Còn có ngu đần, ân...như thế nào mới xem như ngu đần? Không ngu liền không thích sao, không thể dùng điểm khác bù lại một chút? Giống như là chân rất dài, cơ bụng sáu múi... (Giang • ngu đần tự kỉ • Hạo =)))
Tuy rằng so sánh một phen, có chút không giống, nhưng Giang đồng học rất lạc quan, cứ cho là mình vẫn có hy vọng rất lớn. Tương lai tươi sáng.
Hắn tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ, suy nghĩ: hai người này có phải nói chuyện lâu quá rồi hay không a, có nhiều chuyện để nói như vậy sao?
Nháy mắt nghĩ đến thuộc tính nói nhiều. Nữ sinh kia sẽ không phải là người nói nhiều đi!
Giang Hạo híp mắt, cảm giác nguy cơ tràn đầy, saobcũng ngồi không yên, lập tức chống bàn đứng lên, hấp tấp mà đi về cửa phòng học.
Vu Hoa Canh bị hoảng sợ, "Làm gì?!"
Giang Hạo cũng không quay đầu lại: "Có việc gấp!"
Vu Hoa Canh bất mãn: "Nghẹn tiểu cũng không cần dọa người như vậy đi."
Giang Hạo đi nhanh ra cửa, đè bả vai Quý Trạch, rất giống tôn sát* đứng ở bên cạnh cậu.
Quý Trạch kỳ quái quay đầu lại, "Làm xong bài thi rồi?"
Giang Hạo cứng rắn nói: "Không...tôi có vấn đề muốn hỏi cậu"
Phản ứng đầu tiên của Quý Trạch là thắc mắc đề gì khó đến nỗi phải hỏi mình, liền nói: "Chờ một chút, giờ tôi có việc không thể chỉ cậu được."
Giang Hạo nhíu mày, nhìn về phía nữ sinh đối diện. Hiện tại không rảnh?
Trương Oánh Oánh đột nhiên bị trừng mắt một cái, trong lòng kỳ quái phát hoảng...Hình như mình không có đắc tội hắn đi?
"Cậu chính là Giang Hạo đi? Từ cao tam chuyển tới đây, thường xuyên chơi bóng rổ, còn tiến vào top50." Hai mắt Trương Oánh Oánh sáng lên, đối học bá kính chào.
Giang Hạo lãnh đạm mà gật gật đầu.
"Quý Trạch, ban các cậu thật là lợi hại a, hâm mộ chết tôi." Trương Oánh Oánh biểu tình sinh động, thở dài thở ngắn, sau đó mới nhớ ra cái gì đó, từ trong túi tiền lấy ra hai viên kẹo thỏ trắng đưa qua, "Vừa rồi đi lấy tư liệu, tiện đường mua, cho các cậu."
Quý Trạch tiếp nhận, "Cám ơn."
Giang Hạo lắc đầu, "Không cần, tôi không thích ăn ngọt."
Trương Oánh Oánh mắt lộ ra đáng tiếc, sau đó liền xé mở gói, ném vào trong miệng của mình, má phồng lên một cái bọc nhỏ, hướng bọn họ phất phất tay, "Tôi về lớp nha, bai bai."
Hai người bọn họ trở về chỗ ngồi.
Quý Trạch hỏi: "Câu hỏi nào đâu?"
Giang Hạo đang dùng vẻ mặt oán niệm mà nhìn kẹo thỏ trắng trong tay cậu sửng sốt, "Cái gì?"
Quý Trạch bất đắc dĩ: "Cậu không phải mới vừa nói có vấn đề muốn hỏi tôi sao? Câu nào?"
"A, đúng." Giang Hạo nhìn qua bài thi, tùy tiện chỉ một câu.
Quý Trạch: "..."
"Cậu không phải là vì muốn trốn làm bài tập, cố ý nói lung tung đi?"
Câu hắn chỉ kia rõ ràng lần trước lão sư đã giảng qua.
Giang Hạo ra vẻ giật mình: "Tôi quên."
Nhưng so với bài thi, hắn càng chú ý thứ khác, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm khối kẹo vô tội kia.
"Cậu thích ăn kẹo thỏ trắng?"
"Trương Oánh Oánh rất thích."
Giang Hạo nhíu mày, bộ dáng không quá cao hứng. Nhưng Quý Trạch cúi đầu, không thấy được, cậu đem kẹo thỏ để vào ngăn kéo, bây giờ còn chưa muốn ăn. Đồng thời, phát hiện hộp kẹo hoa quả mua hôm qua còn chưa ăn hết, lấy ra phân cho bọn Vu Hoa Canh phía trước.
Lấy hộp đặt ở trên bàn, cho bọn họ chọn vị mình thích.
Tuy rằng vừa rồi Giang Hạo lấy lý do không thích ăn ngọt cự tuyệt thỏ trắng của Trương Oánh Oánh, nhưng dù sao hiện tại đều chia kẹo cho các bạn xung quanh, cũng không thể xem nhẹ bạn ngồi cùng bàn, biết hắn sẽ cự tuyệt, nhưng cũng muốn hỏi một câu, Quý Trạch tùy tay lấy một viên vị dứa, xé mở, một tay khác đem hộp kẹo đẩy về phía hắn, "Giang Hạo, cậu muốn ăn không?"
Giang Hạo nhìn thoáng qua hộp kẹo, "Ân."
Quý Trạch sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn lại đồng ý, chỉ gật gật đầu, "... A, vậy cậu tùy tiện chọn."
Giang Hạo nhìn viên kẹo vị dứa trên tay cậu, "Tôi muốn ăn vị dứa, ở đây không có."
Quý Trạch nhìn thoáng qua hộp kẹo, lại nhìn thoáng qua viên bị mình mở một nửa, không do dự liền đưa cho hắn, "Đây, cho cậu."
Giang Hạo tiếp nhận, thực lưu loát mà mở ra, ném vào miệng, khóe miệng cong cong, "Cám ơn."
Sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Quý Trạch nhún vai, thu hồi hộp kẹo, cũng bắt đầu chuẩn bị ra về.
Ngày hôm sau, Trương Oánh Oánh lại đến ban năm tìm Quý Trạch, nữ sinh thanh tú xinh đẹp mấy lần tìm đến một người khác phái, rất dễ dàng khiến cho một ít nam đồng học ồn ào.
Vài nam sinh trong lớp liền hưng phấn, rục rịch mà muốn làm việc gì đó.
Bọn họ làm bộ như đang đi lại trên hành lang, thực tế đã ngắm góc độ chuẩn, diễn phim truyền hình, khi Trương Oánh Oánh tới gần, cố ý đụng một cái sau lưng nàng, làm cho nàng ngã về hướng Quý Trạch. Quý Trạch đến gần, vừa nhìn thấy tự nhiên vươn tay đi đỡ. Hình ảnh rất giống kịch bản kinh điển trong phim truyền hình, nữ chính ngã vào trong ngực nam chính, lãng mạn cùng cẩu huyết, duyên phận ngoài ý muốn, đối diện thâm tình, hành động trợ lực cho tình cảm hai người!
Các nam sinh bắt đầu ồn ào kéo dài thanh âm, còn có người huýt sáo.
May là Trương Oánh Oánh không sao, nhưng dù sao cũng là một cô gái, bị gây sức ép như vậy cũng đỏ mặt, kích động mà chống tay Quý Trạch đứng thẳng lên, thối lui hai bước, tầm mắt né tránh, "Cái kia...tôi đi về trước!"
Xoay người liền chạy đi, bóng dáng nhìn ngượng ngùng lại quẫn bách!
Hai đương sự đều có loại cảm giác ở trên đường đột nhiên bị ném đĩa, nhưng mấy nam sinh cố tình làm việc này cứ như chỉ mới một tháng tuổi, mắt híp lại, đỡ lan can run rẩy chân.
Mà Giang Hạo ở trong lớp thấy một màn như vậy liền tức điên, trong lòng cực độ khó chịu, lại không thể rõ ràng mà biểu lộ ra. Đầu óc nóng lên, mấy bước đi tới, nắm chặt cổ tay Quý Trạch bước đi, "Có việc gấp."
Lập tức bước đi thật nhanh, lên cầu thang, qua khúc rẽ cong, bóng dáng hai người mất hút.
Để lại các nam sinh đứng tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác.
"Bọn họ làm gì vậy?"
"Muốn đi theo nhìn một cái không?"
Còn chưa đi được hai bước, Vu Hoa Canh liền ngăn cản bọn họ, trừng lớn mắt, trên mặt là chữ khó chịu to đùng, "Vừa rồi các cậu làm gì vậy? Đẩy Trương Oánh Oánh lên người Quý Trạch làm gì?"
Nam sinh vò đầu, "Quý Trạch không phải là thích Trương Oánh Oánh sao? Chúng tôi muốn giúp cậu ấy a."
Vu Hoa Canh nhíu mày, "Ai nói?"
Nam sinh nhướng mày, cố gắng che giấu đắc ý trong mắt, "Chúng tôi nhìn ra."
Vu Hoa Canh: "..."
Một lúc lâu, rốt cục nhịn không được, chỉ vào bọn họ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vả lại vô cùng đau đớn: "Các cậu bị mù a."
Các nam sinh mờ mịt...Lầm?
Bên kia.
Giang Hạo lôi kéo người đi thẳng đến phòng học trên lầu, leo cầu thang được một nửa, nghe thấy tiếng thở phía sau, mới đột nhiên nhớ tới tình huống thân thể Quý Trạch, lập tức dừng lại, nóng vội mà nâng mặt cậu lên nhìn, "Không sao chứ?"
Sắc mặt vẫn bình thường, chỉ là có chút tái nhợt.
Quý Trạch nhìn thấy lo lắng trong mắt hắn, lắc lắc đầu. Cậu thật sự không có việc gì, chỉ là chạy một đoạn ngắn, còn không đến mức có vấn đề.
Giang Hạo rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.
Trong lòng Quý Trạch lại nhớ tới lời hắn mới vừa nói, "Chuyện gì gấp như vậy?"
Giang Hạo nhấp nhấp môi, như trước nắm tay cậu, "Đi theo tôi."
Chậm rãi, đi vào một gian phòng trống.
Mặt đối mặt đứng lại, Giang Hạo mới buông lỏng tay, ánh mắt tối đen theo dõi cậu, nghiêm túc hỏi: "Cậu thích Trương Oánh Oánh?"
...Đây là việc rất gấp?
Quý Trạch ngơ một chút, cảm thấy không khí có chút cổ quái.
"Chạy tới nơi này là vì muốn hỏi cái này?"
"Ân." Giang Hạo gật đầu, vẻ mặt một chút cũng không giống như đang nói giỡn "Cậu trả lời tôi trước."
Quý Trạch lắc lắc đầu. Trong lòng nghĩ đây là cái tình huống gì, cố gắng tiến hành suy đoán hợp lý. Cuối cùng cho ra kết quả là --
"... Cậu thích Trương Oánh Oánh?"
Lúc này đến phiên Giang Hạo ngơ ngác, "Vì sao tôi lại thích nàng?"
Không phải vậy thì tại sao lại nổi giận, thấy thế nào cũng giống như đang cảnh cáo tình địch a. Trong lòng Quý Trạch thầm nghĩ.
"Vậy cậu hỏi cái này làm gì? Hỏi giúp người khác?"
"Không, là..." Giang Hạo nghẹn lại, nói không nên lời.
Quý Trạch buồn bực khó hiểu, "Về lớp rồi nói sau, sắp vào tiết."
Giang Hạo nhìn cậu muốn đi, không cần suy nghĩ lập tức một tay đặt lên khung cửa, cản đường, "Không cho đi!"
"???"
Quý Trạch càng khó hiểu, "Cậu rốt cuộc đang làm cái quỷ gì."
Không có thời gian cùng hắn làm bậy, Quý Trạch đẩy nhưng tay hắn vẫn không động, định xoay người chui qua. Nhưng Giang Hạo chính là kẹo mạch nha dính người nhất, sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, cánh tay theo người Quý Trạch dời xuống, dù sao chính là không cho đi.
Quý Trạch cũng có chút giận: "Có chuyện gì thì nói a, cậu không nói lại không cho tôi quay về lớp, muốn như thế nào?"
Giang Hạo nhìn cậu, đột nhiên thanh âm trầm thấp mà mở miệng: "Lần trước đại hội thể dục thể thao, cậu nói là trung học sẽ không yêu đương?"
Quý Trạch gật đầu, "... Sau đó?"
Giang Hạo sửng sốt một chút, như là quên mình muốn nói gì, "Có khả năng ngoại lệ hay không? Tỷ như gặp được...một người mình thích?" Nói xong, hắn đưa tay sờ sờ mũi, lại bổ sung một câu, "Có người nhờ tôi hỏi."
Quý Trạch nhíu mày, nghe hắn hỏi vấn đề này, tâm tình càng thêm khó chịu."Như thế nào? Cậu có người muốn giới thiệu cho tôi?"
Giang Hạo do dự một hồi, "Cũng có thể nói như vậy."
Cảm xúc Quý Trạch lên dây, đầu óc nóng lên, mạnh miệng nói: "Người cậu muốn giới thiệu như thế nào, nếu rất tốt, nói không chừng sẽ có ngoại lệ, con người đều có thể thay đổi, không phải sao?"
Giang Hạo híp mắt, khóe môi gợi lên một tia tươi cười, "Vậy thật tốt a."
Quý Trạch nhìn hắn cười, nhất thời càng tức giận, "Tôi nói tôi cậu cao hứng cái rắm a, người đó trả phí cho cậu rất cao sao!"
"Tôi là loại người đó sao?" Chiếm được đáp án vừa lòng, Giang Hạo cười đến xuân phong đắc ý, tâm tình rất tốt, ôm bả vai Quý Trạch "Đi, chúng ta về lớp đi."
_____________
*Giải thích một chút. QT là "tôn sát", raw là 煞尊, mình tra trên baidu thì thấy đây là một câu chuyện hư cấu phương đông.
Sơ lược như sau: Một thảm họa diệt vong, một chàng trai cô đơn xuyên thời gian và không gian, mất trí nhớ là một kẻ giết người, bước vào cánh cổng ma thuật, bắt đầu một trận chiến đẫm máu chống lại các vị thánh, giết tổ tiên, tiêu diệt Pangu (một vị thần ở TQ), phá vỡ đại lộ tinh luyện danh giá và trốn thoát. Tôi muốn hát điên cuồng và cười vang đến tận trời, và tôi sẽ là linh hồn của thanh kiếm...
Quý Trạch: "Cậu tới lớp chúng ta cũng hai tháng rồi, cảm thấy như thế nào? Thích không?"
Hắn quay đầu nhìn mặt Quý Trạch hơi hơi phiếm hồng, câu môi cười: "Đương nhiên thích."
Quý Trạch cười một chút, tâm tình rất tốt, cảm khái: "Đáng tiếc cậu tới quá muộn, cao tam là thời điểm gấp gáp, thời gian một năm, mới vừa ở chung nảy sinh tình cảm, lại đều đường ai nấy đi."
Giang Hạo nhìn cậu gật đầu, rất đồng ý, "Đúng vậy, đến quá muộn." Nếu đến sớm hơn, có thể sớm quen được Quý Trạch, có thể có nhiều thời gian ở cùng với cậu.
"À, cậu tặng Hoa Canh quà gì?" Quý Trạch tò mò.
"Cậu đoán xem?" Giang Hạo nhớ tới biểu tình khi Vu Hoa Canh mở quà ra, khóe miệng nhẫn cười, ra vẻ thần bí.
Quý Trạch suy nghĩ một hồi, cố gắng tìm tòi cũng không nghĩ ra cái gì có thể. Vốn là muốn nói sang chuyện khác, nhưng thật tò mò, "Rốt cuộc là cái gì?"
Giang Hạo làm bộ làm tịch mà khụ hai tiếng, đứng đắn trang nghiêm: "Tuyển tập những câu hỏi tuyển sinh đại học."
"..."
Quý Trạch nghẹn lại, vẫn là nhịn không được xì một tiếng, bội phục: "Cậu đó."
Hoàn toàn có thể tưởng tượng vẻ mặt Hoa Canh khi mở quà ra, muốn mắng chửi người lại ngại, dù sao cũng là tâm ý của người ta... Mé! Tâm ý cái rắm!
... Một hình ảnh vui vẻ.
Giang Hạo nói tiếp: "Cuốn đó rất dày, trọng lượng có thể so với cuốn từ điển, đề hình lại đa dạng, nàng có thể luyện tập, nàng cám ơn tôi còn không kịp."
Quý Trạch lắc đầu cười, "Đúng đúng"
Giang Hạo đắc ý nhướng mày.
Vừa uống nước trái cây vừa tùy ý nói chuyện phiếm, ngoài cửa sổ gió thổi nhẹ, vỗ vào mặt, còn rất thích ý. Quý Trạch xoay người, dựa vào lan can, lại muốn tâm sự, nhớ tới chuyện Giang Hạo cùng Vu Hoa Canh, cậu nhịn không được nói: "Hoa Canh tóc dài ra rồi, phát hiện nàng một chút cũng không giống nam sinh, lúc trước cậu cư nhiên nhận sai."
Giang Hạo lập tức nhớ tới lúc mới vừa khai giảng, đến nay còn có chút xấu hổ, bị sự ngu ngốc của mình doạ sợ, "Này cũng không nên trách tôi, rất đúng dịp." Cắt tóc, lại bởi vì cảm mạo mà giọng nói thay đổi.
Quý Trạch cười nói: "Nàng lớn lên rất xinh đẹp, tính cách hoạt bát sáng sủa, trước kia không ít nam sinh theo đuổi nàng, chỉ là nàng tương đối trì độn."
Giang Hạo đem gương mặt sủng nịch của cậu thu vào đáy mắt, có cảm giác nguy cơ mãnh liệt, dù sao hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm lại đặc biệt tốt. Hắn khẩn trương hỏi: "...Cậu thích nàng?"
Cánh tay Quý Trạch buông lỏng, thiếu chút nữa lảo đảo, bất đắc dĩ nói: "Làm sao có thể. Tôi đã nói với cậu rồi đó, là muốn hỏi cậu, cậu cảm thấy nàng như thế nào? Xinh đẹp không?" Tựa như đêm nay lúc nàng xuất hiện, vài nam sinh trong mắt loé lên kinh diễm.
Khi nói lời này, Quý Trạch khẽ nâng cằm nhìn đèn treo thủy tinh trên trần nhà, ánh sáng nhu hòa chiếu xuống, đôi mắt đen láy sáng ngời như ẩn như hiện, giống như ẩn chứa tinh thần, làn da trắng sứ, thậm chí có thể nhìn thấy lông mao thật nhỏ.
Giang Hạo nhìn sửng sốt, căn bản không nghe rõ Quý Trạch đang nói cái gì, không tự giác thốt ra: "Thật đẹp..."
Sau đó mới hồi thần, mãnh liệt đỏ mặt nghiêng đầu, cực lực che dấu mình.
Quý Trạch quay đầu trừng hắn, "Cậu đỏ mặt? Cậu sẽ không thật sự thích Hoa Canh đi?"
Trong lòng Giang Hạo lộp bộp, vội vàng giải thích: "Không phải..."
Quý Trạch trực tiếp đánh gãy hắn: "Dù nàng lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng tốt, cậu cũng không được thích nàng."
Giang Hạo nhướng mày, đáy mắt lóe sáng, "Vì sao?"
"Tuy rằng nàng trì độn, nhưng tôi còn nhìn ra được một ít. Cậu không có hy vọng, nhanh chóng buông tha." Quý Trạch làm vẻ mặt huynh trưởng nghiêm khắc, nghiêm trang chững chạc nói như thế.
Giang Hạo cũng nghiêm túc đáp lại, "Tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không thích nàng, xin yên tâm."
Tôi đối nàng không có ý, ngược lại đối với trúc mã của nàng rất có ý, nhưng cậu ấy không biết a. Hắn ở trong lòng khổ sở mà bổ sung một câu như vậy.
"Rất tốt."
Quý Trạch vừa lòng mà vỗ vỗ vai hắn, một bộ dáng "Cậu thực thức thời, rất có tiền đồ".
Hai người an tĩnh mà dựa vào lan can đứng một hồi, vai kề vai, gió nhẹ lướt qua.
"Giang Hạo."
Quý Trạch đột nhiên hô tên của hắn, thanh âm ôn hòa, âm cuối mang theo chút phập phồng, có vài phần lưu luyến.
Giang Hạo run lên một cái, yết hầu khẽ nhúc nhích, "... Gọi tôi làm chi?"
"Không có gì, " Quý Trạch cười cười, bộ dáng tâm tình thực tốt, "Chỉ muốn gọi, tên của cậu rất thuận miệng."
Giang Hạo nhìn nụ cười của cậu, sửng sốt một chút, cũng cười.
"Không sai biệt lắm cũng cần phải trở về, đi thôi." Quý Trạch nói.
"Ân, đi thôi." Giang Hạo đi đằng sau, dùng hai tay nắm vành tai, làm dịu cảm giác nóng như hỏa thiêu. Cho tới bây giờ cũng không cảm thấy tên của mình khi đọc lên cũng có thể liêu nhân như vậy.
Đi dọc theo hành lang, còn chưa đi đến ghế lô, lại thấy được Diệp Nhưng cùng Vu Hoa Canh đứng ở bên tường, đôi mắt Diệp Nhưng hồng hồng.
Quý Trạch nhíu mày, bước nhanh tới, "Xảy ra chuyện gì?"
Vu Hoa Canh vỗ bả vai Diệp Nhưng trấn an, lắc lắc đầu với cậu, không biết là không biết thật hay không thể nói. Quý Trạch nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện cách đó không xa ở một ghế lô, Thượng Vinh đang đứng cùng một nữ hài, nữ hài thân mật mà ôm cánh tay của hắn.
Đại khái cũng có thể đoán ra sự tình từ đầu đến cuối.
Quý Trạch khẽ thở dài, "Đã khuya, mọi người đều về nhà đi."
Diệp Nhưng gật đầu. Nàng do dự không muốn về ghế lô.
Quý Trạch liền hỏi nàng, "Có phải còn để đồ tại ghế lô không, tôi giúp cậu lấy ra."
Diệp Nhưng cúi đầu, thanh âm có chút khàn khàn: "Túi của tôi, màu xanh da trời, ở sô pha trên chỗ tựa lưng. Cám ơn."
Quý Trạch liền đi đến ghế lô, cùng mọi người nói đến chuyện nên trở về nhà.
Có nam sinh chơi chưa tận hứng, ngao ngao gọi: "Phòng đã hết giờ sao? Còn chưa chơi đã đâu."
"Còn mười lăm phút."
"Còn chơi được một hồi, đây không phải là sinh nhật Vu Hoa Canh sao."
"Thức đêm không tốt."
Những người muốn đùa nghẹn lại, đáng thương hề hề mà kêu rên, nhưng vẫn tiếp nhận.
Quý Trạch nói: "Tôi đi thanh toán, các cậu vừa lúc có thể chơi thêm mười phút."
"A nha! Chúng ta lại chơi một vòng!"
Quý Trạch liền đóng cửa lại, đi đến quầy thanh toán.
Khi mọi người chia nhau ra về, Vu Hoa Canh vẫn ở lại bồi Diệp Nhưng, nhìn nàng muốn nói lại thôi. Diệp Nhưng lắc lắc đầu, "Hôm nay là sinh nhật cậu, vui vẻ lên, nếu tôi muốn tìm người nói chuyện phiếm sẽ tìm cậu. Hiện tại tôi muốn ở một mình."
Vu Hoa Canh há miệng, "... Được."
Nhìn theo bóng dáng Diệp Nhưng chậm rãi rời đi.
Vài nam sinh còn ồn ào muốn đi ăn bữa ăn khuya, nói cái gì xiên nướng thêm bia lạnh, tuyệt phối. Giang Hạo cũng bị bọn họ cường ngạnh lôi đi.
Vì thế, mọi người lại chia nhau.
Quý Trạch, Vu Hoa Canh cùng Lương Trác là một nhóm. Những người ăn khuya là một nhóm khác.
Giang Hạo phất tay, nói cùng Quý Trạch: "Thứ hai gặp ở trường."
Quý Trạch gật đầu, "Bai bai."
Giang Hạo bị các nam sinh thúc giục, sau khi đèn đỏ biến thành đèn xanh, vài người qua đường, tiếp tục chuyển hướng đến quán nướng. Giang Hạo bước đi, lại bỗng dưng dừng bước, ngừng lại, giương giọng nói: "Tôi đột nhiên nhớ còn chút việc, các cậu đi đi, tôi không đi được."
Nam sinh bất mãn: "Chuyện gì a?"
Giang Hạo không tiếp lời, chỉ phất phất tay, "Lần sau lại nói."
Xoay người lại đi qua đường, về đường đối diện.
Mà bên kia.
Ba người Quý Trạch đi tới, Vu Hoa Canh cảm thấy mệt, cười đến gian trá hề hề mà nhìn Lương Trác, đột nhiên mãnh liệt nhảy lên trên lưng hắn, ôm cổ hắn.
"Cậu điên rồi sao!" Lương Trác không khách khí mà nói nàng, nhưng lại lo nàng ngã xuống đất, phản xạ có điều kiện mà nâng nàng lên, hiển nhiên là thói quen.
"Cả ngày gào gào thét thét, cậu phải nói với tôi một tiếng, chờ tôi ngồi xổm xuống lại lên, lỡ ngã thì làm như thế nào." (ngọt ngào quá huhu)
"Không sao, cậu khí lực lớn, tôi lại không nặng."
Lương Trác từ chối cho ý kiến, chỉ nói là: "Cậu là con gái."
Vu Hoa Canh chẳng hề để ý mà cười: "Hai ta chứ đâu phải ai với ai a, bộ dáng cậu cởi truồng tôi cũng thấy rồi, khách khí cái gì."
Lương Trác nói tiếp: "Tô là nói cậu phải giống con gái một chút, không sợ bị thấy sao." Một bàn tay đưa đến phía sau, kéo kéo làn váy nàng.
Vu Hoa Canh ôm cổ của hắn tay căng thẳng, thẹn quá thành giận mà cảnh cáo: "Cậu nói cái gì!"
Lương Trác cười cười: "Được được, hôm nay là sinh nhật cậu, cậu lớn nhất."
Vu Hoa Canh hừ một tiếng, này còn tạm được.
Một bên Quý Trạch nhìn hình ảnh như vậy, đỡ trán thở dài, cảm giác cẩu độc thân đã bị một vạn điểm thương tổn.
Đột nhiên, vai trái bị vỗ một chút, Quý Trạch phản xạ có điều kiện sợ tới mức run lên, theo bản năng quay đầu nhìn về phía bên trái, không thấy được người lại quay qua bên phải nhìn, là Giang Hạo.
"Cậu không phải đi ăn khuya sao? Có biết buổi tối bất ngờ chụp bả vai người ta rất khủng bố không a."
Tâm tình Quý Trạch có thể nói là phi thường kinh hỉ. Chính là nửa kinh ngạc, nửa là hoảng sợ. Ai khi đi bộ trên đường vào buổi tối cũng rất hay suy diễn lung tung.
Giang Hạo nhướng mày, cảm thấy hứng thú: "Cậu sợ ma?"
Quý Trạch nhếch môi, "Không có."
Giang Hạo không có ý tốt mà cười một chút, "Tôi nghĩ đến, lần sau tôi mời cậu đi rạp chiếu phim xem phim ma thì như thế nào?"
Quý Trạch vẻ mặt ghét bỏ.
Giang Hạo cười đến tà khí, cố ý tiến lên, phát ra âm thanh của ma quỷ thường xuyên xuất hiện trong phim, bắt chước giống như thật, giống gió thổi tê minh, lại giống oan hồn ai khóc.
Bởi vì dựa rất gần, hô hấp đều phun vào lỗ tai Quý Trạch, ngứa, cậu nhanh tay che lỗ tai, co rụt lại.
Giang Hạo nghiêng đầu cười, "Sợ? A...lỗ tai đỏ."
Quý Trạch lập tức cãi lại: "Lỗ tai ai bị thổi đều sẽ như vậy, phản ứng sinh lý bình thường. Lần trước cậu cũng thế đó."
"Lần trước cái gì..." Giang Hạo khẽ nâng cằm phủ định, nhưng trong đầu hiện lên vài hình ảnh, sự thật thắng hùng biện, hắn nghẹn lại, chột dạ mà sờ sờ cái mũi.
Giang · sĩ diện · Hạo liền quyết định bỏ qua việc này, dường như không có việc gì mà thay đổi đề tài, "Cho nên nói, muốn xem không?"
Quý Trạch lạnh lùng, "Lăn, tự cậu xem."
Giang Hạo giả đáng thương, "Không a, một người xem thì không có ý nghĩa."
Quý Trạch liếc hắn một cái, "Tôi đi cùng cậu, để cậu nhìn tôi bị dọa có bao nhiêu thảm?"
Giang Hạo nhìn cậu, mặt kiên định lắc đầu, "Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không cười cậu."
Quý Trạch khẽ hừ: "Tôi nói cậu sẽ cười tôi sao?"
Giang Hạo: "..."Lão tử tính toán nhỏ nhặt!!!
Quý Trạch đi nhanh về phía trước, cũng không quay đầu lại.
Giang Hạo lập tức đuổi theo.
***
Đến thứ hai, lại bắt đầu lên lớp. Cuối tuần tuy rằng nghỉ, nhưng có đống lớn bài tập phải làm.
Quý Trạch cũng sớm đã làm xong, đem bài tập giao ra. Giang Hạo cũng đem bài tập lấy ra, nhưng một xấp này, so với Quý Trạch rõ ràng mỏng hơn chút. Thiếu bài tập ngữ văn.
Bài tập ngữ văn là một trang bài thi, hai bài đọc hiểu, còn có hơn phân nửa trang là viết văn.
Giang Hạo một chút cũng không muốn làm.
Quý Trạch thấy được, thuận miệng hỏi: "Bài ngữ văn đâu? Không có làm?"
Giang Hạo mỉm cười: "Cậu thật thông minh."
Quý Trạch nhíu mày, "Lần trước thi viết văn cậu bị trừ hai điểm. Giờ cậu luyện tập nhiều chút là được."
Giang Hạo vừa nhìn thấy tảng lớn những câu thơ liền thấy phiền, vẻ mặt đau khổ, "Nhưng tôi không muốn làm."
Quý Trạch lấy ra uy nghiêm lớp trưởng, "Không muốn làm cũng phải làm."
Giang Hạo liếc cậu một cái, thở dài thở ngắn, chậm rãi lấy bài thi từ trong ngăn kéo ra, "Được rồi, cậu đã muốn tôi làm, tôi liền gắng gượng mà làm một chút đi." Bộ dáng "thật không có cách nào".
Quý Trạch thầm nghĩ, nguyên bản chính là nên làm.
Vì phòng hắn chỉ nói, còn giám sát hắn làm bài. Giang Hạo đem di động bỏ sang một bên, vốn đang định làm một ván game trước khi vào lớp.
Màn hình di động chợt lóe, có thông báo.
Quý Trạch theo bản năng nhìn qua, không chú ý thông báo, ngược lại là bị ảnh khóa màn hình hấp dẫn lực chú ý.
"Sao cậu lại lấy tấm này làm ảnh khoá?" Lỗ tai Quý Trạch nóng lên.
Màn hình khoá là ảnh khi sinh nhật, bọn họ trét bơ lên mặt nhau sau đó tự chụp ảnh, Giang Hạo thân mật mà ôm vai cậu.
Giang Hạo làm bài thi, nghiêng đầu cười đến sáng lạn: "Thật đẹp a, tôi rất thích tấm ảnh này nên dùng nó."
Quý Trạch nhấp nhấp môi. Tự nói với trái tim đập quá nhanh của mình, đối phương là tự kỷ, cảm thấy bản thân hắn trên mặt có bơ cũng soái đến nổ tung mà thôi.
Sau khi cố gắng bình phục tâm tình, cậu biểu tình bình tĩnh mà nói: "Cậu gửi tấm này cho tôi đi."
Giang Hạo híp mắt cười, thoạt nhìn gian trá hề hề "Cậu cũng muốn?"
Quý Trạch vẫn duy trì mặt than, thản nhiên gật đầu. Dù sao chỉ là một tấm ảnh bạn bè chụp chung, không có gì lạ.
"Có thể a." Giang Hạo đáp ứng thực sảng khoái, "Bất quá, cậu cũng phải đặt nó làm ảnh nền điện thoại."
Quý Trạch trong lòng nhảy dựng, "Vì sao?"
"Đó mới công bằng a, tôi coi cậu là anh em tốt, cậu không...?" Giang Hạo nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia ám quang, giống như chỉ cần Quý Trạch dám lắc đầu nói không, hắn sẽ hoá sói nhào lên cắn người.
Quý Trạch do dự một chút, vẫn là gật đầu.
Giang Hạo lập tức giương môi, tươi cười sáng lạn, "Mở điện thoại, giờ tôi gửi cậu. Cài đặt xong cho tôi kiểm tra một chút."
Quý Trạch bất mãn mà nhỏ giọng nói thầm. Mình là người như thế nào a, đương nhiên nói sẽ giữ lời, chớ nói chi là loại chuyện đơn giản này.
Không quản nói như thế nào, sau khi cài xong, Giang Hạo còn thật sự lấy di động cậu nhìn vài lần, vừa lòng cười: "Thật tốt."
Giang Hạo dưới sự giám sát của Quý Trạch, tiếp tục làm bài thi, làm đến một câu khó, nghĩ không ra đáp án nên bèn trộm nhìn sách trên bàn.
Nhưng Quý Trạch tay mắt lanh lẹ mà đè xuống, còn đem sách của hắn tịch thu, nghiêm túc nói: "Giờ nhìn sách, khi thi sẽ được nhìn sao? Cao khảo sẽ được nhìn sao?"
Đây là lời kịch kinh điển của ngữ văn lão sư, Quý Trạch học một chữ cũng không sai, ngữ khí cũng bắt chước y chang. Giang Hạo nháy mắt ủ rũ, rủ đầu suy nghĩ câu này, viết xuống một câu. Đồng thời phát hiện, nếu mình lại không thành thật mà nhìn sách, lần sau đọc câu này, khẳng định lại muốn thoải mái vung cánh tay nói: "Không phải chỉ hai điểm sao? Đưa cho lão sư!"
Đến lúc đó Quý Trạch khẳng định lại muốn lấy uy nghiêm lớp trưởng đến áp hắn. Giang Hạo khổ sở, đau cũng khoái hoạt.
Chuông vào học vang lên, lão sư đi vào phòng học, các bạn học lập tức rút ra những câu hỏi chuẩn bị cho tiết này.
Quý Trạch làm bài trên giấy nháp, đưa tay sang phải một chút, khuỷu tay không cẩn thận đụng cây bút đặt ở bên cạnh, ba một tiếng rơi ở trên mặt đất, rớt ở dưới bàn Giang Hạo.
Quý Trạch khom lưng xuống nhặt, nhưng khoảng cách có chút xa, tay với không tới.
Giang Hạo phát hiện động tĩnh, vỗ vỗ vai cậu, nhỏ giọng nói: "Tôi giúp cậu nhặt."
Bởi vì bút rơi ở chỗ sâu, thắt lưng Giang Hạo cong đến rất thấp, đồng phục theo động tác vén lên, lộ ra quần trong, còn có một tia đỏ thẫm quỷ dị. Từ hướng Quý Trạch nhìn qua, cái gì cũng nhìn thấy rõ ràng.
Quý Trạch nhếch môi, cố gắng nhịn cười.
Chờ Giang Hạo thẳng thắt lưng, đem bút đưa cho cậu, Quý Trạch không phòng bị bị đối phương nhìn thấy biểu tình không bình thường của mình, liền căng mặt, "... Cám ơn."
Trong thanh âm vẫn lộ ra ý cười nồng đậm không che lấp.
Giang Hạo không hề biết chuyện vẻ mặt kỳ quái, "Làm sao vậy?"
Quý Trạch ra vẻ bình tĩnh lắc đầu, "Không có việc gì."
Nhưng Giang Hạo đâu phải là loại một câu liền buông tha người, tiếp tục kéo tay áo cậu, lấy khí thế truy vấn hỏi kỹ càng sự việc: "Rốt cuộc có chuyện gì? Cậu là đang cười tôi sao?"
Rốt cục, Quý Trạch không chịu nổi, bèn nói ra: "Tôi nhìn thấy...quần lót của cậu...màu đỏ, phốc."
Lần này đến phiên Giang Hạo xấu hổ, cố gắng bình tĩnh. Hắn không được tự nhiên mà gãi mặt, đáy lòng âm thầm oán giận, "Đây là tôi mẹ mua cho tôi, nói nhất định phải mặc màu này, nói may mắn cái gì đó, tôi cũng thực không có cách nào."
Lập tức ở trong đầu Quý Trạch xuất hiện hình ảnh nhóc con Giang Hạo bị mẹ cốc đầu quản giáo không dám phản kháng, khuôn mặt tội nghiệp, chỉ là ngẫm lại liền thấy đáng yêu đến không chịu được.
Tôi có thể làm sao, tôi cũng thật tuyệt vọng a.
Quý Trạch nghẹn cười, "Như vậy a, đã rõ đã rõ."
Giang Hạo mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại cảm thấy thật mất mặt, lộ chuyện xấu hổ như vậy trước mặt người mình thích! Nhất định trở về phải cùng mẫu hậu nhà mình nói chuyện rõ ràng, tuyệt đối không mặc màu này nữa!
Hai người rì rầm ở phía dưới không ngừng, đã sớm khiến cho hoá học lão sư cương trực công chính trên giảng đài bất mãn.
"Phía sau, không nói là các cậu không biết thu liễm một chút a, Giang Hạo, Quý Trạch, hai người các cậu đi lên, làm đề trên bảng."
Hóa học lão sư hói đầu vẻ mặt uy nghiêm, mắt sáng như đuốc, giống như X quang đảo qua bọn họ.
Hai người bị điểm tên lập tức giật mình một cái, đứng thẳng tắp, một trước một sau đi lên bục giảng.
Lão sư liếc bảng đen, ý bảo bọn họ lấy phấn viết.
Trên bảng đen là hai câu cuối cùng trong bài thi hóa học, là câu có tiếng khó nhất đề thi cao khảo. Lão sư chính là cố ý làm khó dễ, cảnh cáo bọn họ lên lớp không được tái phạm.
Hai người một trái một phải đứng ở đó, yên lặng nhìn đề bài, không lâu sau, liền sôi nổi hạ phấn bắt đầu làm. Phấn trắng xẹt qua bảng đen, không ngừng viết xuống từng bước làm, thanh âm nghe thập phần có tiết tấu. Đồng học phía dưới đều bị tốc độ giải đề như đang phân cao thấp giữa bọn họ hấp dẫn, sợ hãi than thầm, bọn họ đọc đề thật nhanh, giải đề cũng nhanh, không hổ là học bá.
Cơ hồ là cùng nhau hoàn thành, buông phấn viết xuống, hai người rất ăn ý mà quay đầu, nhìn nhau mỉm cười.
Có cảm giác kỳ phùng địch thủ chí lớn gặp nhau!
Hóa học lão sư nhìn bài giải chính xác vả lại ngắn gọn của họ, vừa lòng mà gật gật đầu, hoàn toàn quên ước nguyện ban đầu của mình là giáo huấn bọn họ, mỉm cười "Có một đối thủ cạnh tranh thật tốt, cạnh tranh nhau, cùng tiến bộ. Các bạn học, các bạn cũng thử tìm người so đấu một chút, nhiều kích thích."
Các bạn học yên lặng mà vuốt mồ hôi một chút. Đối thủ cạnh tranh, giống như bọn họ? Tôi phải hỏi trước xem trái tim nhỏ bé này có chịu nổi hay không.
Sau khi xuống bục giảng, Giang Hạo cười tủm tỉm, hoàn toàn không có kích động khi vừa bị điểm danh, ngược lại tâm tình rất tốt, "Bạn cùng bàn, tôi rất lợi hại đúng không?"
"Đúng đúng" Quý Trạch không có thành ý mà gật đầu có lệ, "Chú ý một chút, áo mà nhếch lên sẽ lộ ra quần lót màu đỏ."
Giang Hạo cười một chút, sờ sờ thắt lưng, lại khôi phục thái độ thẳng thắn vô tư không biết xấu hổ, "Không sao, dù sao cũng chỉ một mình cậu nhìn thấy."
Quý Trạch hé miệng, bất đắc dĩ, gõ gõ bàn, "Nghiêm túc nghe giảng bài."
Giang Hạo dùng sức gật đầu, "Đã rõ!"
Một tiết học, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng quá nhanh, dù sao tiết hóa học này xem như thuận lợi kết thúc, bởi vì giải xong bài thi, lại thêm hôm nay tâm tình lão sư tốt, khó có được tan lớp đúng giờ, không dạy quá giờ.
Giang Hạo dưới sự giám sát của Quý Trạch, lại lấy ra bài thi tiếp tục làm.
Vu Hoa Canh ngồi ở phía trước gặm khoai tây lát mỏng bổ sung năng lượng, nhân tiện vui sướng khi người gặp họa mà nhìn Giang Hạo cười: "Ôi nha, thật đáng thương, cho cậu nhàn hạ không làm bài tập a, bị lớp trưởng chúng ta chỉnh chết đi."
Giang Hạo tiếp tục làm, lãnh đạm không nhìn nàng.
Lúc này, Lương Trác cũng rất không cho mặt mũi mà nói, "Không phải cậu cũng không làm hay sao, còn nói..."
Vu Hoa Canh lập tức nắm hai mảnh khoai tây lát mỏng nhét vào miệng của y, bất mãn nói: "Tốt xấu cũng là thanh mai trúc mã, cậu nói giúp bên kia? Cư nhiên báo đáp tôi như vậy."
Lương Trác nhún nhún vai, ăn khoai tây nàng nhét vào miệng, không nói.
Quý Trạch nhìn rõ bộ dáng chột dạ của Vu Hoa Canh, cười lắc lắc đầu.
Lúc này, cửa phòng học truyền đến động tĩnh.
Vu Hoa Canh lập tức anh minh mà nói sang chuyện khác, "A Trạch, có người tìm."
Quý Trạch ấn tay lên sách giáo khoa, khí phách mười phần mà nhắc nhở Giang Hạo, "Không cho phép nhìn, biết chưa?"
Giang Hạo bày ra bộ dáng học sinh ngoan ngoãn, gật gật đầu, sau đó chờ khi cậu quay người lại, liền mở sách giáo khoa, trộm nhìn một cái, lại gấp trở về, một bộ dáng cái gì cũng chưa xảy ra.
Ngoài hành lang phòng học, một nữ sinh tóc dài ngang vai đứng ở phía đối diện Quý Trạch, nụ cười thản nhiên, tư thái rất quen.
Giang Hạo ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ thấy một màn như vậy, cảm xúc trong lòng dâng trào, ngực như có vũng nước sủi bọt, thật chua xót.
"Ai vậy a?" Hắn giống như tùy ý mà hỏi Vu Hoa Canh.
"A, chính là lớp trưởng ban 3 Trương Oánh Oánh, thường xuyên mở họp cùng A Trạch, thường thường sẽ giúp nhau tìm tư liệu." Vu Hoa Canh thuận miệng đáp, nghe được đồng học xung quanh tán gẫu bát quái, đang nói Trương Oánh Oánh có phải là có ý với Quý Trạch hay không.
Nàng lập tức cãi lại: "Đừng nói bừa."
Nếu nàng biết Quý Trạch chân chính thích ai, sao có thể làm cho bọn họ xuất hiện hiểu lầm. Nàng cùng người khác giải thích, dư quang dừng ở trên người Giang Hạo, chắc chắn nói: "A Trạch không thích loại hình này, tôi hiểu cậu ấy."
"Vậy là loại nào?" Nữ sinh tò mò. Dù sao cho tới nay, Quý Trạch đều không yêu đương với ai, mọi người đều không thể tưởng tượng cậu cùng nữ sinh sẽ như thế nào.
Lời này vừa hỏi ra, mọi người đều dựng lên lỗ tai chú ý nghe, nhất là Giang Hạo, nhìn như không động thanh sắc, cúi đầu làm bài thi, kỳ thật bút đã sớm ngừng lại, tâm thần đều trên lời nói của Vu Hoa Canh.
Vu Hoa Canh suy tư, cố gắng tổng kết đặc điểm trên người Giang Hạo "Mặt lớn lên dễ nhìn, cười rộ lên thật dương quang, yêu vận động, nói có chút nhiều... Không, là nói cực nhiều, còn có, ngẫu nhiên sẽ ngu đần, làm ra việc người khác không thể hiểu được."
"..."
Các bạn học buồn bực. Ban đầu còn được, càng nghe càng thấy vô lí a, thực sự có người sẽ thích kiểu người như vậy sao? Hơn nữa, nói rất cụ thể kỹ càng tỉ mỉ, như quả thực thật sự có một người như thế.
Nghe trộm nghiêm túc, Giang Hạo cũng đem những từ này hình dung lên người mình. Mặt...tự nhận vẫn là rất soái...dương quang đi, cong môi cười một cái cũng là OK được được...chắc chắn có yêu vận động...nói nhiều...cái này mình không có, bất quá Quý Trạch vì sao lại thích người nói nhiều, hy vọng một người hoạt bát sao...Còn có ngu đần, ân...như thế nào mới xem như ngu đần? Không ngu liền không thích sao, không thể dùng điểm khác bù lại một chút? Giống như là chân rất dài, cơ bụng sáu múi... (Giang • ngu đần tự kỉ • Hạo =)))
Tuy rằng so sánh một phen, có chút không giống, nhưng Giang đồng học rất lạc quan, cứ cho là mình vẫn có hy vọng rất lớn. Tương lai tươi sáng.
Hắn tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ, suy nghĩ: hai người này có phải nói chuyện lâu quá rồi hay không a, có nhiều chuyện để nói như vậy sao?
Nháy mắt nghĩ đến thuộc tính nói nhiều. Nữ sinh kia sẽ không phải là người nói nhiều đi!
Giang Hạo híp mắt, cảm giác nguy cơ tràn đầy, saobcũng ngồi không yên, lập tức chống bàn đứng lên, hấp tấp mà đi về cửa phòng học.
Vu Hoa Canh bị hoảng sợ, "Làm gì?!"
Giang Hạo cũng không quay đầu lại: "Có việc gấp!"
Vu Hoa Canh bất mãn: "Nghẹn tiểu cũng không cần dọa người như vậy đi."
Giang Hạo đi nhanh ra cửa, đè bả vai Quý Trạch, rất giống tôn sát* đứng ở bên cạnh cậu.
Quý Trạch kỳ quái quay đầu lại, "Làm xong bài thi rồi?"
Giang Hạo cứng rắn nói: "Không...tôi có vấn đề muốn hỏi cậu"
Phản ứng đầu tiên của Quý Trạch là thắc mắc đề gì khó đến nỗi phải hỏi mình, liền nói: "Chờ một chút, giờ tôi có việc không thể chỉ cậu được."
Giang Hạo nhíu mày, nhìn về phía nữ sinh đối diện. Hiện tại không rảnh?
Trương Oánh Oánh đột nhiên bị trừng mắt một cái, trong lòng kỳ quái phát hoảng...Hình như mình không có đắc tội hắn đi?
"Cậu chính là Giang Hạo đi? Từ cao tam chuyển tới đây, thường xuyên chơi bóng rổ, còn tiến vào top50." Hai mắt Trương Oánh Oánh sáng lên, đối học bá kính chào.
Giang Hạo lãnh đạm mà gật gật đầu.
"Quý Trạch, ban các cậu thật là lợi hại a, hâm mộ chết tôi." Trương Oánh Oánh biểu tình sinh động, thở dài thở ngắn, sau đó mới nhớ ra cái gì đó, từ trong túi tiền lấy ra hai viên kẹo thỏ trắng đưa qua, "Vừa rồi đi lấy tư liệu, tiện đường mua, cho các cậu."
Quý Trạch tiếp nhận, "Cám ơn."
Giang Hạo lắc đầu, "Không cần, tôi không thích ăn ngọt."
Trương Oánh Oánh mắt lộ ra đáng tiếc, sau đó liền xé mở gói, ném vào trong miệng của mình, má phồng lên một cái bọc nhỏ, hướng bọn họ phất phất tay, "Tôi về lớp nha, bai bai."
Hai người bọn họ trở về chỗ ngồi.
Quý Trạch hỏi: "Câu hỏi nào đâu?"
Giang Hạo đang dùng vẻ mặt oán niệm mà nhìn kẹo thỏ trắng trong tay cậu sửng sốt, "Cái gì?"
Quý Trạch bất đắc dĩ: "Cậu không phải mới vừa nói có vấn đề muốn hỏi tôi sao? Câu nào?"
"A, đúng." Giang Hạo nhìn qua bài thi, tùy tiện chỉ một câu.
Quý Trạch: "..."
"Cậu không phải là vì muốn trốn làm bài tập, cố ý nói lung tung đi?"
Câu hắn chỉ kia rõ ràng lần trước lão sư đã giảng qua.
Giang Hạo ra vẻ giật mình: "Tôi quên."
Nhưng so với bài thi, hắn càng chú ý thứ khác, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm khối kẹo vô tội kia.
"Cậu thích ăn kẹo thỏ trắng?"
"Trương Oánh Oánh rất thích."
Giang Hạo nhíu mày, bộ dáng không quá cao hứng. Nhưng Quý Trạch cúi đầu, không thấy được, cậu đem kẹo thỏ để vào ngăn kéo, bây giờ còn chưa muốn ăn. Đồng thời, phát hiện hộp kẹo hoa quả mua hôm qua còn chưa ăn hết, lấy ra phân cho bọn Vu Hoa Canh phía trước.
Lấy hộp đặt ở trên bàn, cho bọn họ chọn vị mình thích.
Tuy rằng vừa rồi Giang Hạo lấy lý do không thích ăn ngọt cự tuyệt thỏ trắng của Trương Oánh Oánh, nhưng dù sao hiện tại đều chia kẹo cho các bạn xung quanh, cũng không thể xem nhẹ bạn ngồi cùng bàn, biết hắn sẽ cự tuyệt, nhưng cũng muốn hỏi một câu, Quý Trạch tùy tay lấy một viên vị dứa, xé mở, một tay khác đem hộp kẹo đẩy về phía hắn, "Giang Hạo, cậu muốn ăn không?"
Giang Hạo nhìn thoáng qua hộp kẹo, "Ân."
Quý Trạch sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn lại đồng ý, chỉ gật gật đầu, "... A, vậy cậu tùy tiện chọn."
Giang Hạo nhìn viên kẹo vị dứa trên tay cậu, "Tôi muốn ăn vị dứa, ở đây không có."
Quý Trạch nhìn thoáng qua hộp kẹo, lại nhìn thoáng qua viên bị mình mở một nửa, không do dự liền đưa cho hắn, "Đây, cho cậu."
Giang Hạo tiếp nhận, thực lưu loát mà mở ra, ném vào miệng, khóe miệng cong cong, "Cám ơn."
Sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Quý Trạch nhún vai, thu hồi hộp kẹo, cũng bắt đầu chuẩn bị ra về.
Ngày hôm sau, Trương Oánh Oánh lại đến ban năm tìm Quý Trạch, nữ sinh thanh tú xinh đẹp mấy lần tìm đến một người khác phái, rất dễ dàng khiến cho một ít nam đồng học ồn ào.
Vài nam sinh trong lớp liền hưng phấn, rục rịch mà muốn làm việc gì đó.
Bọn họ làm bộ như đang đi lại trên hành lang, thực tế đã ngắm góc độ chuẩn, diễn phim truyền hình, khi Trương Oánh Oánh tới gần, cố ý đụng một cái sau lưng nàng, làm cho nàng ngã về hướng Quý Trạch. Quý Trạch đến gần, vừa nhìn thấy tự nhiên vươn tay đi đỡ. Hình ảnh rất giống kịch bản kinh điển trong phim truyền hình, nữ chính ngã vào trong ngực nam chính, lãng mạn cùng cẩu huyết, duyên phận ngoài ý muốn, đối diện thâm tình, hành động trợ lực cho tình cảm hai người!
Các nam sinh bắt đầu ồn ào kéo dài thanh âm, còn có người huýt sáo.
May là Trương Oánh Oánh không sao, nhưng dù sao cũng là một cô gái, bị gây sức ép như vậy cũng đỏ mặt, kích động mà chống tay Quý Trạch đứng thẳng lên, thối lui hai bước, tầm mắt né tránh, "Cái kia...tôi đi về trước!"
Xoay người liền chạy đi, bóng dáng nhìn ngượng ngùng lại quẫn bách!
Hai đương sự đều có loại cảm giác ở trên đường đột nhiên bị ném đĩa, nhưng mấy nam sinh cố tình làm việc này cứ như chỉ mới một tháng tuổi, mắt híp lại, đỡ lan can run rẩy chân.
Mà Giang Hạo ở trong lớp thấy một màn như vậy liền tức điên, trong lòng cực độ khó chịu, lại không thể rõ ràng mà biểu lộ ra. Đầu óc nóng lên, mấy bước đi tới, nắm chặt cổ tay Quý Trạch bước đi, "Có việc gấp."
Lập tức bước đi thật nhanh, lên cầu thang, qua khúc rẽ cong, bóng dáng hai người mất hút.
Để lại các nam sinh đứng tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác.
"Bọn họ làm gì vậy?"
"Muốn đi theo nhìn một cái không?"
Còn chưa đi được hai bước, Vu Hoa Canh liền ngăn cản bọn họ, trừng lớn mắt, trên mặt là chữ khó chịu to đùng, "Vừa rồi các cậu làm gì vậy? Đẩy Trương Oánh Oánh lên người Quý Trạch làm gì?"
Nam sinh vò đầu, "Quý Trạch không phải là thích Trương Oánh Oánh sao? Chúng tôi muốn giúp cậu ấy a."
Vu Hoa Canh nhíu mày, "Ai nói?"
Nam sinh nhướng mày, cố gắng che giấu đắc ý trong mắt, "Chúng tôi nhìn ra."
Vu Hoa Canh: "..."
Một lúc lâu, rốt cục nhịn không được, chỉ vào bọn họ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vả lại vô cùng đau đớn: "Các cậu bị mù a."
Các nam sinh mờ mịt...Lầm?
Bên kia.
Giang Hạo lôi kéo người đi thẳng đến phòng học trên lầu, leo cầu thang được một nửa, nghe thấy tiếng thở phía sau, mới đột nhiên nhớ tới tình huống thân thể Quý Trạch, lập tức dừng lại, nóng vội mà nâng mặt cậu lên nhìn, "Không sao chứ?"
Sắc mặt vẫn bình thường, chỉ là có chút tái nhợt.
Quý Trạch nhìn thấy lo lắng trong mắt hắn, lắc lắc đầu. Cậu thật sự không có việc gì, chỉ là chạy một đoạn ngắn, còn không đến mức có vấn đề.
Giang Hạo rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.
Trong lòng Quý Trạch lại nhớ tới lời hắn mới vừa nói, "Chuyện gì gấp như vậy?"
Giang Hạo nhấp nhấp môi, như trước nắm tay cậu, "Đi theo tôi."
Chậm rãi, đi vào một gian phòng trống.
Mặt đối mặt đứng lại, Giang Hạo mới buông lỏng tay, ánh mắt tối đen theo dõi cậu, nghiêm túc hỏi: "Cậu thích Trương Oánh Oánh?"
...Đây là việc rất gấp?
Quý Trạch ngơ một chút, cảm thấy không khí có chút cổ quái.
"Chạy tới nơi này là vì muốn hỏi cái này?"
"Ân." Giang Hạo gật đầu, vẻ mặt một chút cũng không giống như đang nói giỡn "Cậu trả lời tôi trước."
Quý Trạch lắc lắc đầu. Trong lòng nghĩ đây là cái tình huống gì, cố gắng tiến hành suy đoán hợp lý. Cuối cùng cho ra kết quả là --
"... Cậu thích Trương Oánh Oánh?"
Lúc này đến phiên Giang Hạo ngơ ngác, "Vì sao tôi lại thích nàng?"
Không phải vậy thì tại sao lại nổi giận, thấy thế nào cũng giống như đang cảnh cáo tình địch a. Trong lòng Quý Trạch thầm nghĩ.
"Vậy cậu hỏi cái này làm gì? Hỏi giúp người khác?"
"Không, là..." Giang Hạo nghẹn lại, nói không nên lời.
Quý Trạch buồn bực khó hiểu, "Về lớp rồi nói sau, sắp vào tiết."
Giang Hạo nhìn cậu muốn đi, không cần suy nghĩ lập tức một tay đặt lên khung cửa, cản đường, "Không cho đi!"
"???"
Quý Trạch càng khó hiểu, "Cậu rốt cuộc đang làm cái quỷ gì."
Không có thời gian cùng hắn làm bậy, Quý Trạch đẩy nhưng tay hắn vẫn không động, định xoay người chui qua. Nhưng Giang Hạo chính là kẹo mạch nha dính người nhất, sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, cánh tay theo người Quý Trạch dời xuống, dù sao chính là không cho đi.
Quý Trạch cũng có chút giận: "Có chuyện gì thì nói a, cậu không nói lại không cho tôi quay về lớp, muốn như thế nào?"
Giang Hạo nhìn cậu, đột nhiên thanh âm trầm thấp mà mở miệng: "Lần trước đại hội thể dục thể thao, cậu nói là trung học sẽ không yêu đương?"
Quý Trạch gật đầu, "... Sau đó?"
Giang Hạo sửng sốt một chút, như là quên mình muốn nói gì, "Có khả năng ngoại lệ hay không? Tỷ như gặp được...một người mình thích?" Nói xong, hắn đưa tay sờ sờ mũi, lại bổ sung một câu, "Có người nhờ tôi hỏi."
Quý Trạch nhíu mày, nghe hắn hỏi vấn đề này, tâm tình càng thêm khó chịu."Như thế nào? Cậu có người muốn giới thiệu cho tôi?"
Giang Hạo do dự một hồi, "Cũng có thể nói như vậy."
Cảm xúc Quý Trạch lên dây, đầu óc nóng lên, mạnh miệng nói: "Người cậu muốn giới thiệu như thế nào, nếu rất tốt, nói không chừng sẽ có ngoại lệ, con người đều có thể thay đổi, không phải sao?"
Giang Hạo híp mắt, khóe môi gợi lên một tia tươi cười, "Vậy thật tốt a."
Quý Trạch nhìn hắn cười, nhất thời càng tức giận, "Tôi nói tôi cậu cao hứng cái rắm a, người đó trả phí cho cậu rất cao sao!"
"Tôi là loại người đó sao?" Chiếm được đáp án vừa lòng, Giang Hạo cười đến xuân phong đắc ý, tâm tình rất tốt, ôm bả vai Quý Trạch "Đi, chúng ta về lớp đi."
_____________
*Giải thích một chút. QT là "tôn sát", raw là 煞尊, mình tra trên baidu thì thấy đây là một câu chuyện hư cấu phương đông.
Sơ lược như sau: Một thảm họa diệt vong, một chàng trai cô đơn xuyên thời gian và không gian, mất trí nhớ là một kẻ giết người, bước vào cánh cổng ma thuật, bắt đầu một trận chiến đẫm máu chống lại các vị thánh, giết tổ tiên, tiêu diệt Pangu (một vị thần ở TQ), phá vỡ đại lộ tinh luyện danh giá và trốn thoát. Tôi muốn hát điên cuồng và cười vang đến tận trời, và tôi sẽ là linh hồn của thanh kiếm...