Chương : 31
Ngày hôm sau, Quý Trạch bị chuông báo thức đánh thức, ngồi dậy ngây người một hồi lâu, mới thanh tỉnh lại, nhớ ra còn một chuyện mình nên làm, thò tay xuống dưới gối đầu, lại không chạm được cái gì.
Quý Trạch nháy mắt hoàn toàn bừng tỉnh, mắt trừng lớn, vẻ mặt không xong, nhấc gối lên, tìm kiếm khắp nơi. Dưới chăn cũng đều không phát hiện một chút dấu vết, ngẩng đầu nhìn Giang Hạo đang đứng đánh răng ở ban công, nhất thời tim đập nhanh, còn không ngừng mắng tại sao mình lại viết như vậy. Vạn nhất bị hắn thấy được…
Tay Quý Trạch run rẩy, nắm chặt cạnh giường, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục tìm, có lẽ là rớt ở nơi nào đó.
Giang Hạo không yên lòng mà đánh răng, kỳ thật lực chú ý đều đặt trong ký túc xá, trên người nào đó ngồi trên giường, hắn rửa mặt xong, làm bộ như tùy ý hỏi: “Đang tìm cái gì? Nhanh lên không muộn, giữa trưa lại tìm cũng được mà.”
Cả người Quý Trạch run lên, thần kinh muốn nổ tung, hoảng loạn kinh khủng. Chỉ nghĩ vạn nhất bị phát hiện, ánh mắt chán ghét của đối phương… Đáy lòng càng phát ra khủng hoảng.
Cậu quả thực muốn khóc.
Nhưng còn muốn làm bộ như đang rất bình tĩnh, nói: “Không có gì. Ân, cậu...có nhìn thấy, một trang giấy không?”
Mắt Giang Hạo loé lên, vẻ mặt có chút cổ quái, hỏi lại: “Giấy? Giấy gì cơ?”
“Chính là… Ân, không có gì, cậu nói đó, nhanh lên không muộn, tôi đi đánh răng.” Quý Trạch xiết chặt chăn, nhẹ nhàng thở ra, tự mình an ủi, không có việc gì, không viết rõ là gửi cho ai, nếu thấy được cũng…đoán không ra đâu. Huống chi nhìn dáng vẻ của hắn, chắc là chưa thấy.
Quý Trạch xuống giường mang dép, đi đến ban công, vừa lúc thoáng qua Giang Hạo.
Giang Hạo quay đầu lại nhìn cậu một cái, lại cúi đầu nhìn túi quần của mình. Đúng, hắn giấu thư rồi, không muốn Quý Trạch đưa cho người ta.
Thời gian lên lớp, hai người đều không yên lòng, Quý Trạch không cẩn thận làm rớt bút, theo bản năng xoay người lại nhặt, Giang Hạo chú ý tới cũng định hỗ trợ. Lập tức, đầu hai người liền đập vào nhau, trán đụng trán, sững sờ một cái, lại đồng thời mãnh liệt lui về sau, biểu tình phi thường mất tự nhiên, thậm chí có chút khó coi.
Giang Hạo nhìn cậu một cái, nhặt bút lên, không đặt lên bàn, ngược lại chấp nhất mà nói: “Tay.”
Quý Trạch ngẩn người, vẫn mở lòng bàn tay. Bút đặt ở trên tay, đầu ngón tay đối phương sượt qua lòng bàn tay, độ ấm rõ ràng.
“Còn đang suy nghĩ đồ sáng nay không tìm thấy sao?” Giang Hạo thanh âm trầm thấp.
Quý Trạch cứng đờ, nắm chặt bút trong tay, “Không là…”
“Vậy nghiêm túc nghe giảng bài đi, thân là lớp trưởng mà lên lớp lại thất thần, này rất không nên đi.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, tựa hồ thanh âm Giang Hạo trầm thêm không ít, nghe hơi lạnh lùng, không trong giống ngày thường.
Quý Trạch nhấp nhấp môi, theo bản năng phản bác: “Cậu có nghiêm túc nghe giảng bài sao? Kẻ tám lạng người nửa cân, cậu còn dám nói tôi.”
Giang Hạo nâng cằm, cười nhạo một tiếng: “Quý Trạch, cậu với tôi là một dạng hay sao, tôi vốn không thích nghe giảng, mà cậu một lớp trưởng ngoan ngoãn, hiện tại cũng chỉ vì một trang giấy, bài giảng cũng nghe không nổi nữa?”
“…”
Quý Trạch chột dạ, lo lắng mười phần đến phản bác cũng làm không được, cũng không biết phản bác cái gì, hiện tại đột nhiên nghe thấy Giang Hạo ngữ khí không tốt nói, trong lòng càng khó chịu. Hai người không giống? A, cũng thật là.
Giang Hạo còn đang căm tức, nói không lựa lời, hàm tức giận, phát hiện Quý Trạch nhếch miệng, mặt than càng nghiêm trọng, rõ ràng là bị giẫm vào chân đau (nói trúng tim đen), không muốn nói thêm gì nữa.
Không khí giữa hai người càng lạnh lẽo.
Lão Điền đứng ở trên giảng đài nhíu mày, sau khi chuông tan học vang, ông không lập tức rời đi, mà nói: “Giang Hạo, Quý Trạch, các cậu theo tôi đến văn phòng một chuyến.”
Đột nhiên bị điểm tên, bọn họ sửng sốt, đứng lên đi theo sau lão Điền, đến văn phòng.
Lão Điền ngồi ở trên ghế, cánh tay khoát lên cạnh bàn, ngữ khí thân cận lại không mất đi nghiêm túc, “Hai người các cậu hôm nay là làm sao vậy? Các lão sư khác phản ánh với tôi nói trạng thái các cậu lên lớp không tốt, tôi còn tưởng rằng bọn họ khoa trương, vừa rồi lên lớp cho các cậu, mới phát hiện một chút cũng không khoa trương, nếu không phải đang trong tiết học, các cậu sẽ đánh nhau trước mặt tôi luôn? Giang Hạo thì không ngạc nhiên gì, nhưng Quý Trạch, em cho tới nay đều là học sinh tốt, lên lớp luôn nghiêm túc, có phải bị hắn ức hiếp hay không? Có chuyện gì cũng có thể nói với lão sư, thầy có thể giúp em.”
Đổi lại nếu học sinh khác mâu thuẫn, lão Điền sẽ từng bước từng bước tách ra hỏi, nhưng trước mặt hai người này, ông lại cảm thấy cùng nói chuyện rõ ràng tương đối tốt, lần trước nhìn thấy lúc hội thể thao rõ ràng tình cảm rất tốt, không đến mức đột nhiên liền thành thù đi? Hơn nữa ngay từ đầu, lão Điền đã cảm thấy tính cách của bọn họ rất hợp, vừa lúc bổ sung cho nhau.
Trong mắt người khác, Quý Trạch đương nhiên thuộc loại học sinh ngoan ngoãn yêu học tập, Giang Hạo lại là tiểu lãng thúc* phóng đãng không kềm chế, rất mê chơi. Giang Hạo thất thần không nghe giảng bài, mọi người sẽ cảm thấy bình thường, nhưng Quý Trạch không nghe giảng bài, phản ứng đầu tiên của các lão sư nhất định là —— có phải thân thể không thoải mái hay không, muốn đến phòng y tế nghỉ ngơi một chút không?
(*Raw: 浪催 , khá là khó hiểu khi mình tra từ này, nên mình sẽ định nghĩa theo ý hiểu của mình, thì từ này chỉ nhưng người không thể nhàn rỗi, luôn muốn làm cái gì đó phóng đãng, liều mạng(?), nói chung hông phải chửi đâu mọi ngừi)
Các lão sư vẫn luôn rất rõ ràng trạng thái học tập của Quý Trạch, khi cậu yêu cầu ngồi ở hàng cuối cùng, còn lo lắng cậu có thể bị người khác dụ dỗ hay không, thành tích không ổn định linh tinh, vì thế, các lão sư còn cố ý cùng chủ nhiệm lớp lão Điền thảo luận qua. Nhưng lão Điền nói: “Không có việc gì, Quý Trạch đứa nhỏ này tâm tính thật ổn, sẽ không bị người dụ dỗ.” Thành tích cũng đã chứng minh, lão Điền nói nói không sai.
Quý Trạch biết lão Điền đối tốt với cậu, nhưng sự tình vẫn là không thể nói ra, cậu đành phải hàm hồ nói: “Không có gì, chỉ là có chút hiểu lầm.”
Hiểu lầm.
Giang Hạo không khỏi xùy một tiếng, vẻ mặt không cho là đúng, mày kiếm hơi hơi nhướng cao, môi mỏng mím lại, một bộ dáng học sinh hư phóng đãng không kềm chế.
Lão Điền bất đắc dĩ: “Giang Hạo có ý kiến gì?”
Giang Hạo nhún vai, “Không có gì.”
Lão Điền nhìn hai học sinh không thẳng thắn thành khẩn trước mắt “Có ý kiến thì nói, tôi cho các cậu ngồi cùng bàn là hy vọng các cậu ở chung cho tốt, nếu mâu thuẫn, ngược lại chậm trễ học tập, còn không bằng tách hai người ra."
“Không được!”
“Không cần!”
Hai thanh âm nhanh chóng phản bác, kiên định mà lại có điểm bối rối. Quý Trạch cùng Giang Hạo vẻ mặt đều cứng đờ, quay đầu nhìn nhau một cái, lại dời mắt.
Lão Điền lắc đầu bật cười: “Các cậu đây là muốn như thế nào, đùa giỡn tôi sao? Nếu đều không muốn tách ra, vậy liền ở chung cho tốt, đều là người lớn rồi, có chuyện gì không thể thẳng thắn thành khẩn mà nói ra, tôi nhìn cũng sốt ruột thay các cậu. Các cậu mới ở tuổi này, trung học đúng là tháp ngà*, về sau lại muốn tình hữu nghị thuần túy chân thành như vậy rất khó khăn, hiện tại không quý trọng, chờ tốt nghiệp lại hối hận sao? Nghe lão sư khuyên nhủ một câu, lùi một bước nhìn trời cao biển rộng, có biết hay không?”
(牙塔: Tháp ngà chỉ là một khái niệm, người ta dùng nó trong cuộc sống để minh họa cho cái không thực của cuộc đời mình hoặc để tránh xa bóng tối của xã hội. Trong thực tế, một số người lầm tưởng rằng nó có nghĩa là học cao hơn, cuộc sống trong trường đại học có đẹp đẽ, có nhiều nơi đáng mơ ước, nhưng suy cho cùng, đó chỉ là tưởng tượng của tương lai. Trong xã hội phức tạp và lừa lọc này, tháp ngà thực sự là một cõi tịnh độ, tuy không phải không có tạp chất, nhưng cũng giống như ngà voi không phải trắng tinh, mà ngả vàng, thậm chí có khuyết điểm, nhưng cơ cấu nhân sự rất đơn giản, họ chuyên tâm cho sự nghiệp học hành hoặc Giảng dạy và giáo dục con người là đủ hấp dẫn_Theo baike.baidu. Mình bưng hết đoạn phân tích lên á chứ mình đọc cũng không hiểu =))))
Hai người cúi đầu, bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, làm lão Điền hơi yên tâm một ít, cuối cùng tổng kết nói: “Như vậy, hiện tại liền bắt tay giảng hòa đi.”
Quý Trạch cùng Giang Hạo đều kinh ngạc ngẩng đầu, cùng làm ra một biểu tình, ngược lại là đem lão Điền nhìn đến ngại.
“Như thế nào? Nắm tay cũng không chịu? Các cậu không xem Weibo sao, lão sư người khác còn để hai học sinh đánh nhau đứng ở một chỗ thân mật hôn nhau một trăm cái, phạt tay cầm tay ở sân thể dục một giờ đó, so với tôi, đây không tính là làm khó đi.”
Quý Trạch cùng Giang Hạo biểu tình càng dại ra.
“Lão Điền, thầy cũng quá đi theo thời đại đi.”
Ngây người một hồi, vẫn là Giang Hạo mở miệng trước, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lão Điền lắc lắc đầu, trịnh trọng nói: “Cậu không hiểu, tôi không chú ý việc trên internet nhiều lắm, vậy chẳng phải là càng cách biệt bới người trẻ các cậu sao, tôi phải làm rõ ràng các cậu cả ngày nhìn cái gì nghĩ cái gì, vậy mới càng dễ đối phó các cậu a.”
“…”.
Thật sự là không còn lời nào để nói.
“Được, bỏ đi bỏ đi, nói sang chuyện khác, nhanh bắt tay giảng hòa, tốt nhất là cười một cái, mỉm cười xóa cừu oán biết không?”
Hai người Quý Trạch cùng Giang Hạo vẻ mặt phức tạp, nắm tay, còn muốn mỉm cười, trường hợp này có thể nói là phi thường xấu hổ.
Lúc này chưa lên lớp, giữa giờ có hai mươi phút thời gian nghỉ ngơi, có phần lớn giáo sư trong phòng làm việc đều không tự giác ngó bên này, trong ánh mắt dẫn theo một chút trêu chọc.
“Tiểu Điền, đây là như thế nào? Học sinh đánh nhau? Nam sinh a, tiểu đánh tiểu nháo tránh không được, không phải có câu nói không đánh nhau không quen biết sao. Bất quá, các cậu đều đã cao tam rồi, nếu gây sức ép đến bị thương tay hay gì, đến lúc đó lại viết chữ không được.”
Người nói chuyện đúng là hiệu trưởng, lớn tuổi chút, đeo cặp kính dày cộm, tương đối rộng rãi, đối với học sinh thích nháo có nhiều thủ đoạn xử lý. Dưới sự quản lí của ông, năm nay cũng không có sóng to gió lớn gì.
Lão Điền thuận miệng lên tiếng trả lời: “Không có mâu thuẫn lớn gì, tôi đã nói với chúng nó, định cho trở về lớp.”
Hiệu trưởng gật đầu, “Rất tốt, vậy hai cậu ra ngoài đi, không vội buông tay ra, tôi nhìn xem các cậu có phải là thật tâm hòa hảo hay không, hay chỉ làm bộ trước mặt lão sư, đi ra văn phòng hãy buông ra.”
Quý Trạch: “…” Vẻ mặt ngơ ngác, hoàn toàn không nghĩ tới các lão sư cũng có thể có gây sức ép đến như vậy.
Giang Hạo sửng sốt một chút, ngược lại là nhếch môi một cái “Vâng, cám ơn hiệu trưởng.”
Vì thế, hai người trước ánh nhìn chăm chú của đám lão sư, dắt tay đi ra văn phòng.
Toàn bộ hành trình Quý Trạch cảm giác như lọt vào sương mù, tâm tình cực kỳ vi diệu, mặt than cũng không che được, tiết lộ vài phần suy nghĩ. Không chỉ là cậu, bên ngoài Giang Hạo cũng giả bộ bình tĩnh, tim lại đập đến sắp bật ra khỏi lồng ngực. Nhưng mà lão sư và cấp trường đã cho không cơ hội tốt, ai không lấy người đó ngu!
Mới vừa vừa đi khỏi cửa văn phòng, Quý Trạch giống như bị lửa đốt nhanh chóng rút tay về, giống như đang trốn cái gì đó.
Rõ ràng như vậy, trong lòng Giang Hạo nhất thời không thoải mái, sắc mặt trầm xuống, “Cậu ghét bỏ tôi?”
Quý Trạch có chút sửng sốt, làm sao cũng không hiểu được logic của hắn, càng không thể nào giải thích, chỉ ấp úng: “Hai nam sinh dắt tay nhau, người khác nhìn thấy sẽ cười.”
Giang Hạo hừ lạnh: “Này có cái gì buồn cười.”
“Khi lão sư kể hai chuyện kia cậu cũng cười không phải sao?”
Giang Hạo ngẩn ra. Lúc trước hắn cố ý lấy hai chuyện kia tới thăm dò, chỉ muốn đùa Quý Trạch, hoàn toàn không có ý cười nhạo a! Nháy mắt cảm giác tự mình gậy ông đập lưng ông.
“Kia không giống.” Hắn giải thích không rõ, cứng rắn nói.
Xuyên qua hành lang, đi tới trước cầu thang, ban năm ở trên lầu, nhưng Quý Trạch dừng cước bộ, nói: “Cậu về lớp trước, tôi muốn đi ban hai một chuyến.”
Giang Hạo theo bản năng nhíu mày, hơi hơi cảnh giác, “Đi ban hai? Đi làm gì?”
Quý Trạch chần chờ một chút, không muốn đáp lại, cậu không giỏi nói dối.
Giang Hạo rất nhanh liền có suy đoán, sắc mặt càng đen, “Đi tìm Chung Gia Đình?”
Mắt Quý Trạch hơi hơi trừng lớn, có chút kinh ngạc, vẻ mặt kia, rõ ràng là bị đoán trúng.
Giang Hạo bên cạnh nắm chặt tay, trong lòng bốc hỏa.
Thư giấu đi cũng vô dụng, người này còn muốn tự mình đi nói. Giang Hạo thật sự là muốn tức chết.
——————————————————————————–
Quý Trạch nháy mắt hoàn toàn bừng tỉnh, mắt trừng lớn, vẻ mặt không xong, nhấc gối lên, tìm kiếm khắp nơi. Dưới chăn cũng đều không phát hiện một chút dấu vết, ngẩng đầu nhìn Giang Hạo đang đứng đánh răng ở ban công, nhất thời tim đập nhanh, còn không ngừng mắng tại sao mình lại viết như vậy. Vạn nhất bị hắn thấy được…
Tay Quý Trạch run rẩy, nắm chặt cạnh giường, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục tìm, có lẽ là rớt ở nơi nào đó.
Giang Hạo không yên lòng mà đánh răng, kỳ thật lực chú ý đều đặt trong ký túc xá, trên người nào đó ngồi trên giường, hắn rửa mặt xong, làm bộ như tùy ý hỏi: “Đang tìm cái gì? Nhanh lên không muộn, giữa trưa lại tìm cũng được mà.”
Cả người Quý Trạch run lên, thần kinh muốn nổ tung, hoảng loạn kinh khủng. Chỉ nghĩ vạn nhất bị phát hiện, ánh mắt chán ghét của đối phương… Đáy lòng càng phát ra khủng hoảng.
Cậu quả thực muốn khóc.
Nhưng còn muốn làm bộ như đang rất bình tĩnh, nói: “Không có gì. Ân, cậu...có nhìn thấy, một trang giấy không?”
Mắt Giang Hạo loé lên, vẻ mặt có chút cổ quái, hỏi lại: “Giấy? Giấy gì cơ?”
“Chính là… Ân, không có gì, cậu nói đó, nhanh lên không muộn, tôi đi đánh răng.” Quý Trạch xiết chặt chăn, nhẹ nhàng thở ra, tự mình an ủi, không có việc gì, không viết rõ là gửi cho ai, nếu thấy được cũng…đoán không ra đâu. Huống chi nhìn dáng vẻ của hắn, chắc là chưa thấy.
Quý Trạch xuống giường mang dép, đi đến ban công, vừa lúc thoáng qua Giang Hạo.
Giang Hạo quay đầu lại nhìn cậu một cái, lại cúi đầu nhìn túi quần của mình. Đúng, hắn giấu thư rồi, không muốn Quý Trạch đưa cho người ta.
Thời gian lên lớp, hai người đều không yên lòng, Quý Trạch không cẩn thận làm rớt bút, theo bản năng xoay người lại nhặt, Giang Hạo chú ý tới cũng định hỗ trợ. Lập tức, đầu hai người liền đập vào nhau, trán đụng trán, sững sờ một cái, lại đồng thời mãnh liệt lui về sau, biểu tình phi thường mất tự nhiên, thậm chí có chút khó coi.
Giang Hạo nhìn cậu một cái, nhặt bút lên, không đặt lên bàn, ngược lại chấp nhất mà nói: “Tay.”
Quý Trạch ngẩn người, vẫn mở lòng bàn tay. Bút đặt ở trên tay, đầu ngón tay đối phương sượt qua lòng bàn tay, độ ấm rõ ràng.
“Còn đang suy nghĩ đồ sáng nay không tìm thấy sao?” Giang Hạo thanh âm trầm thấp.
Quý Trạch cứng đờ, nắm chặt bút trong tay, “Không là…”
“Vậy nghiêm túc nghe giảng bài đi, thân là lớp trưởng mà lên lớp lại thất thần, này rất không nên đi.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, tựa hồ thanh âm Giang Hạo trầm thêm không ít, nghe hơi lạnh lùng, không trong giống ngày thường.
Quý Trạch nhấp nhấp môi, theo bản năng phản bác: “Cậu có nghiêm túc nghe giảng bài sao? Kẻ tám lạng người nửa cân, cậu còn dám nói tôi.”
Giang Hạo nâng cằm, cười nhạo một tiếng: “Quý Trạch, cậu với tôi là một dạng hay sao, tôi vốn không thích nghe giảng, mà cậu một lớp trưởng ngoan ngoãn, hiện tại cũng chỉ vì một trang giấy, bài giảng cũng nghe không nổi nữa?”
“…”
Quý Trạch chột dạ, lo lắng mười phần đến phản bác cũng làm không được, cũng không biết phản bác cái gì, hiện tại đột nhiên nghe thấy Giang Hạo ngữ khí không tốt nói, trong lòng càng khó chịu. Hai người không giống? A, cũng thật là.
Giang Hạo còn đang căm tức, nói không lựa lời, hàm tức giận, phát hiện Quý Trạch nhếch miệng, mặt than càng nghiêm trọng, rõ ràng là bị giẫm vào chân đau (nói trúng tim đen), không muốn nói thêm gì nữa.
Không khí giữa hai người càng lạnh lẽo.
Lão Điền đứng ở trên giảng đài nhíu mày, sau khi chuông tan học vang, ông không lập tức rời đi, mà nói: “Giang Hạo, Quý Trạch, các cậu theo tôi đến văn phòng một chuyến.”
Đột nhiên bị điểm tên, bọn họ sửng sốt, đứng lên đi theo sau lão Điền, đến văn phòng.
Lão Điền ngồi ở trên ghế, cánh tay khoát lên cạnh bàn, ngữ khí thân cận lại không mất đi nghiêm túc, “Hai người các cậu hôm nay là làm sao vậy? Các lão sư khác phản ánh với tôi nói trạng thái các cậu lên lớp không tốt, tôi còn tưởng rằng bọn họ khoa trương, vừa rồi lên lớp cho các cậu, mới phát hiện một chút cũng không khoa trương, nếu không phải đang trong tiết học, các cậu sẽ đánh nhau trước mặt tôi luôn? Giang Hạo thì không ngạc nhiên gì, nhưng Quý Trạch, em cho tới nay đều là học sinh tốt, lên lớp luôn nghiêm túc, có phải bị hắn ức hiếp hay không? Có chuyện gì cũng có thể nói với lão sư, thầy có thể giúp em.”
Đổi lại nếu học sinh khác mâu thuẫn, lão Điền sẽ từng bước từng bước tách ra hỏi, nhưng trước mặt hai người này, ông lại cảm thấy cùng nói chuyện rõ ràng tương đối tốt, lần trước nhìn thấy lúc hội thể thao rõ ràng tình cảm rất tốt, không đến mức đột nhiên liền thành thù đi? Hơn nữa ngay từ đầu, lão Điền đã cảm thấy tính cách của bọn họ rất hợp, vừa lúc bổ sung cho nhau.
Trong mắt người khác, Quý Trạch đương nhiên thuộc loại học sinh ngoan ngoãn yêu học tập, Giang Hạo lại là tiểu lãng thúc* phóng đãng không kềm chế, rất mê chơi. Giang Hạo thất thần không nghe giảng bài, mọi người sẽ cảm thấy bình thường, nhưng Quý Trạch không nghe giảng bài, phản ứng đầu tiên của các lão sư nhất định là —— có phải thân thể không thoải mái hay không, muốn đến phòng y tế nghỉ ngơi một chút không?
(*Raw: 浪催 , khá là khó hiểu khi mình tra từ này, nên mình sẽ định nghĩa theo ý hiểu của mình, thì từ này chỉ nhưng người không thể nhàn rỗi, luôn muốn làm cái gì đó phóng đãng, liều mạng(?), nói chung hông phải chửi đâu mọi ngừi)
Các lão sư vẫn luôn rất rõ ràng trạng thái học tập của Quý Trạch, khi cậu yêu cầu ngồi ở hàng cuối cùng, còn lo lắng cậu có thể bị người khác dụ dỗ hay không, thành tích không ổn định linh tinh, vì thế, các lão sư còn cố ý cùng chủ nhiệm lớp lão Điền thảo luận qua. Nhưng lão Điền nói: “Không có việc gì, Quý Trạch đứa nhỏ này tâm tính thật ổn, sẽ không bị người dụ dỗ.” Thành tích cũng đã chứng minh, lão Điền nói nói không sai.
Quý Trạch biết lão Điền đối tốt với cậu, nhưng sự tình vẫn là không thể nói ra, cậu đành phải hàm hồ nói: “Không có gì, chỉ là có chút hiểu lầm.”
Hiểu lầm.
Giang Hạo không khỏi xùy một tiếng, vẻ mặt không cho là đúng, mày kiếm hơi hơi nhướng cao, môi mỏng mím lại, một bộ dáng học sinh hư phóng đãng không kềm chế.
Lão Điền bất đắc dĩ: “Giang Hạo có ý kiến gì?”
Giang Hạo nhún vai, “Không có gì.”
Lão Điền nhìn hai học sinh không thẳng thắn thành khẩn trước mắt “Có ý kiến thì nói, tôi cho các cậu ngồi cùng bàn là hy vọng các cậu ở chung cho tốt, nếu mâu thuẫn, ngược lại chậm trễ học tập, còn không bằng tách hai người ra."
“Không được!”
“Không cần!”
Hai thanh âm nhanh chóng phản bác, kiên định mà lại có điểm bối rối. Quý Trạch cùng Giang Hạo vẻ mặt đều cứng đờ, quay đầu nhìn nhau một cái, lại dời mắt.
Lão Điền lắc đầu bật cười: “Các cậu đây là muốn như thế nào, đùa giỡn tôi sao? Nếu đều không muốn tách ra, vậy liền ở chung cho tốt, đều là người lớn rồi, có chuyện gì không thể thẳng thắn thành khẩn mà nói ra, tôi nhìn cũng sốt ruột thay các cậu. Các cậu mới ở tuổi này, trung học đúng là tháp ngà*, về sau lại muốn tình hữu nghị thuần túy chân thành như vậy rất khó khăn, hiện tại không quý trọng, chờ tốt nghiệp lại hối hận sao? Nghe lão sư khuyên nhủ một câu, lùi một bước nhìn trời cao biển rộng, có biết hay không?”
(牙塔: Tháp ngà chỉ là một khái niệm, người ta dùng nó trong cuộc sống để minh họa cho cái không thực của cuộc đời mình hoặc để tránh xa bóng tối của xã hội. Trong thực tế, một số người lầm tưởng rằng nó có nghĩa là học cao hơn, cuộc sống trong trường đại học có đẹp đẽ, có nhiều nơi đáng mơ ước, nhưng suy cho cùng, đó chỉ là tưởng tượng của tương lai. Trong xã hội phức tạp và lừa lọc này, tháp ngà thực sự là một cõi tịnh độ, tuy không phải không có tạp chất, nhưng cũng giống như ngà voi không phải trắng tinh, mà ngả vàng, thậm chí có khuyết điểm, nhưng cơ cấu nhân sự rất đơn giản, họ chuyên tâm cho sự nghiệp học hành hoặc Giảng dạy và giáo dục con người là đủ hấp dẫn_Theo baike.baidu. Mình bưng hết đoạn phân tích lên á chứ mình đọc cũng không hiểu =))))
Hai người cúi đầu, bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, làm lão Điền hơi yên tâm một ít, cuối cùng tổng kết nói: “Như vậy, hiện tại liền bắt tay giảng hòa đi.”
Quý Trạch cùng Giang Hạo đều kinh ngạc ngẩng đầu, cùng làm ra một biểu tình, ngược lại là đem lão Điền nhìn đến ngại.
“Như thế nào? Nắm tay cũng không chịu? Các cậu không xem Weibo sao, lão sư người khác còn để hai học sinh đánh nhau đứng ở một chỗ thân mật hôn nhau một trăm cái, phạt tay cầm tay ở sân thể dục một giờ đó, so với tôi, đây không tính là làm khó đi.”
Quý Trạch cùng Giang Hạo biểu tình càng dại ra.
“Lão Điền, thầy cũng quá đi theo thời đại đi.”
Ngây người một hồi, vẫn là Giang Hạo mở miệng trước, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lão Điền lắc lắc đầu, trịnh trọng nói: “Cậu không hiểu, tôi không chú ý việc trên internet nhiều lắm, vậy chẳng phải là càng cách biệt bới người trẻ các cậu sao, tôi phải làm rõ ràng các cậu cả ngày nhìn cái gì nghĩ cái gì, vậy mới càng dễ đối phó các cậu a.”
“…”.
Thật sự là không còn lời nào để nói.
“Được, bỏ đi bỏ đi, nói sang chuyện khác, nhanh bắt tay giảng hòa, tốt nhất là cười một cái, mỉm cười xóa cừu oán biết không?”
Hai người Quý Trạch cùng Giang Hạo vẻ mặt phức tạp, nắm tay, còn muốn mỉm cười, trường hợp này có thể nói là phi thường xấu hổ.
Lúc này chưa lên lớp, giữa giờ có hai mươi phút thời gian nghỉ ngơi, có phần lớn giáo sư trong phòng làm việc đều không tự giác ngó bên này, trong ánh mắt dẫn theo một chút trêu chọc.
“Tiểu Điền, đây là như thế nào? Học sinh đánh nhau? Nam sinh a, tiểu đánh tiểu nháo tránh không được, không phải có câu nói không đánh nhau không quen biết sao. Bất quá, các cậu đều đã cao tam rồi, nếu gây sức ép đến bị thương tay hay gì, đến lúc đó lại viết chữ không được.”
Người nói chuyện đúng là hiệu trưởng, lớn tuổi chút, đeo cặp kính dày cộm, tương đối rộng rãi, đối với học sinh thích nháo có nhiều thủ đoạn xử lý. Dưới sự quản lí của ông, năm nay cũng không có sóng to gió lớn gì.
Lão Điền thuận miệng lên tiếng trả lời: “Không có mâu thuẫn lớn gì, tôi đã nói với chúng nó, định cho trở về lớp.”
Hiệu trưởng gật đầu, “Rất tốt, vậy hai cậu ra ngoài đi, không vội buông tay ra, tôi nhìn xem các cậu có phải là thật tâm hòa hảo hay không, hay chỉ làm bộ trước mặt lão sư, đi ra văn phòng hãy buông ra.”
Quý Trạch: “…” Vẻ mặt ngơ ngác, hoàn toàn không nghĩ tới các lão sư cũng có thể có gây sức ép đến như vậy.
Giang Hạo sửng sốt một chút, ngược lại là nhếch môi một cái “Vâng, cám ơn hiệu trưởng.”
Vì thế, hai người trước ánh nhìn chăm chú của đám lão sư, dắt tay đi ra văn phòng.
Toàn bộ hành trình Quý Trạch cảm giác như lọt vào sương mù, tâm tình cực kỳ vi diệu, mặt than cũng không che được, tiết lộ vài phần suy nghĩ. Không chỉ là cậu, bên ngoài Giang Hạo cũng giả bộ bình tĩnh, tim lại đập đến sắp bật ra khỏi lồng ngực. Nhưng mà lão sư và cấp trường đã cho không cơ hội tốt, ai không lấy người đó ngu!
Mới vừa vừa đi khỏi cửa văn phòng, Quý Trạch giống như bị lửa đốt nhanh chóng rút tay về, giống như đang trốn cái gì đó.
Rõ ràng như vậy, trong lòng Giang Hạo nhất thời không thoải mái, sắc mặt trầm xuống, “Cậu ghét bỏ tôi?”
Quý Trạch có chút sửng sốt, làm sao cũng không hiểu được logic của hắn, càng không thể nào giải thích, chỉ ấp úng: “Hai nam sinh dắt tay nhau, người khác nhìn thấy sẽ cười.”
Giang Hạo hừ lạnh: “Này có cái gì buồn cười.”
“Khi lão sư kể hai chuyện kia cậu cũng cười không phải sao?”
Giang Hạo ngẩn ra. Lúc trước hắn cố ý lấy hai chuyện kia tới thăm dò, chỉ muốn đùa Quý Trạch, hoàn toàn không có ý cười nhạo a! Nháy mắt cảm giác tự mình gậy ông đập lưng ông.
“Kia không giống.” Hắn giải thích không rõ, cứng rắn nói.
Xuyên qua hành lang, đi tới trước cầu thang, ban năm ở trên lầu, nhưng Quý Trạch dừng cước bộ, nói: “Cậu về lớp trước, tôi muốn đi ban hai một chuyến.”
Giang Hạo theo bản năng nhíu mày, hơi hơi cảnh giác, “Đi ban hai? Đi làm gì?”
Quý Trạch chần chờ một chút, không muốn đáp lại, cậu không giỏi nói dối.
Giang Hạo rất nhanh liền có suy đoán, sắc mặt càng đen, “Đi tìm Chung Gia Đình?”
Mắt Quý Trạch hơi hơi trừng lớn, có chút kinh ngạc, vẻ mặt kia, rõ ràng là bị đoán trúng.
Giang Hạo bên cạnh nắm chặt tay, trong lòng bốc hỏa.
Thư giấu đi cũng vô dụng, người này còn muốn tự mình đi nói. Giang Hạo thật sự là muốn tức chết.
——————————————————————————–