Chương : 4
Edit+beta: Diệp Hạ
Bỗng chốc hút một hơi.
Một giọt nước lạnh lạnh không hề dự liệu mà dừng ở trên gáy. Quý Trạch bị hoảng sợ, nhanh chóng bưng kín miệng, mới không kinh động lão sư trên bục giảng.
Quý Trạch đột nhiên quay đầu, hung hăng mà trừng mắt nhìn Giang Hạo một cái.
Ánh mắt kia, làm Giang Hạo nhìn có điểm quen mắt, sửng sốt một chút, mới nhớ tới, trước kia có nuôi mèo nhỏ. Mềm mại đáng yêu, một khi kìm lòng không đậu mà chơi đùa, nó sẽ trừng đôi mắt đen bóng tròn xoe, tựa ngọn lửa mạo hiểm, hoàn toàn bị chọc tạc mao, dỗ thật lâu mới có thể ôm được.
Giang Hạo buông tay, mang theo hai phần xin lỗi mà cười cười, giải thích: "Đầu cậu có tóc chỉa ra......"
Quý Trạch nhíu mày, quay đầu lại, đem ghế dựa tận lực dời lên phía trước một ít, sờ sờ nước trên cổ, lại dùng cái ót nhìn Giang Hạo, không rên một tiếng.
Giang Hạo nhìn, dúm tóc kia xẹp một chút, quả nhiên lại cong lên. Nhịn không được thở dài.
Tay vẫn bị ngứa, nhưng nhìn trước mắt, không dám chạm loạn.
Kế tiếp, vô luận là trong tiết hay hết tiết, Quý Trạch đều một lòng một dạ đối với sách giáo khoa, ăn bánh mì uống sữa bò, hoàn toàn không liếc mắt bạn cùng bàn một cái.
Giang Hạo với mấy tờ giấy nhỏ đều bị làm lơ, cuối cùng, đành phải bất đắc dĩ mà ngừng lại, nghĩ, đợi lát nữa lại tiếp tục đi.
Tiết sau là tiết thể dục. Cơ hồ là tiết học mà nam sinh đều yêu thích. Giang Hạo ở phòng học ngại buồn, cũng đã sớm muốn đến sân thể dục hoạt động một chút.
Y theo lệ thường, vừa vào tiết tất cả người trong ban đều trước tiên ở đường biên xếp thành hàng.
Giang Hạo là học sinh mới, thân cao nên tự đứng ở vị trí cuối cùng, cùng bạn học bên cạnh cười đùa vài câu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lui hai bước, ở trong đội ngũ tìm thân ảnh lớp trưởng, phát hiện cậu ở một chỗ có bóng râm, an tĩnh mà đứng.
Lão sư thổi còi một tiếng, chỉ huy các bạn học trước chạy một vòng khởi động làm nóng. Các bạn học liền từng hàng trình tự dọc theo đường băng chạy vội.
Quý Trạch đi vào đường băng theo sau đội ngũ, nhưng tốc độ cậu so với bạn học phía trước chậm hơn một chút, chạy chạy, liền cùng đại đội kéo ra khoảng cách.
Chạy một vòng không tốn nhiều thời gian, các bạn học thực mau liền chạy về chỗ, bắt đầu đi theo lão sư vận động. Trên đường băng, chỉ còn lại có Quý Trạch một người chậm rãi chạy đều.
Giang Hạo khom lưng vận động, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hướng chỗ Quý Trạch nghỉ ngơi, thở phì phò, cái trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, chậm rì rì.
Quý Trạch cảm giác được ánh mắt hắn, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, lại quay đầu, đứng một lúc, liền ngồi ở bậc thang, dùng tay quạt gió. Lão sư thể dục đi đến bên người cậu, cùng cậu nói hai câu, xác định cậu không có việc gì, mới trở lại đội ngũ, bắt đầu chỉ huy.
Sau khi lão sư làm mẫu chỉ đạo mấy động tác, vẫy vẫy tay, các nam sinh đã sớm ngo ngoe rục rịch giải tán, để cho bọn họ đi đánh bóng rổ, nữ sinh thì ở bên kia đánh cầu lông.
Mấy kĩ xảo đoạt bóng, dứt khoát lưu loát nhảy lên ném rổ, Giang Hạo thực mau liền dung nhập bên trong quần thể nam sinh, kề vai sát cánh, vui cười đùa giỡn. Nam sinh từ trước đến nay thực dễ dàng hoà mình, đặc biệt đều là người yêu vận động, đánh hai tràng bóng, chí thú hợp nhau, xưng huynh gọi đệ cũng không xa.
Quý Trạch ngồi ở bên ngoài nhìn, tay đặt trên đầu gối, nhàn nhã đến nhàm chán, nhìn chằm chằm con kiến một lúc, rốt cuộc nhịn không được ngáp một cái. Vừa nhấc đầu, lại cùng Giang Hạo ở giữa sân mới vừa đem bóng truyền cho người khác đối mắt, lập tức yên lặng mà nhắm lại, tay lùi về kéo kéo cổ áo, lại buông xuống, giẫm giẫm bậc thang, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
Giang Hạo nhìn, hơi hơi sửng sốt, nhịn không được mà cười.
Thời gian chậm rãi trôi đi, Quý Trạch chống cằm, đầu nghiêng một chút, thiếu chút nữa đã hoàn toàn ngủ rồi, thẳng đến khi có người lại chạm bờ vai của cậu.
Quý Trạch trợn mắt ngẩng đầu, phát hiện là ủy viên thể dục.
"Lớp trưởng, tan học."
Quý Trạch chớp mắt, gật đầu, "Úc...cảm ơn."
Nhìn ủy viên thể dục đẩy sọt bóng rổ, lại nói: "Tôi giúp cậu gom bóng đi."
Ủy viên thể dục tiêu sái xua tay, "Không cần, bên ngoài nắng như vậy, lớp trưởng cậu về lớp học trước đi."
Quý Trạch há miệng thở dốc, "......nga."
Trên sân bóng Giang Hạo mới vừa úp rổ, thoải mái mà tiếp được, ôm đi tới, thời điểm cách vài bước, tùy tay ném, chuẩn xác mà ném bóng vào sọt, mấy trái bóng khác bắn lên, đong đưa vài cái.
"Lớp trưởng, cậu còn chưa đi a." Giang Hạo nói.
Quý Trạch đứng lên, vỗ vỗ quần, "Ân, lập tức đi."
Giang Hạo nga một tiếng, quay đầu nhìn về phía thể ủy nói: "Đi mua Coca không?"
Thể ủy gật đầu, "Đương nhiên, chờ tôi cất bóng trước." Thuận tay câu lấy vai Giang Hạo, cười hì hì nói, "Như thế nào? Cậu là định mời khách sao?"
Bả vai Giang Hạo run lên, ném cánh tay hắn ra, "Lăn, nóng muốn chết. Tôi mời khách cũng có thể, nhưng cậu ra tiền."
Thể ủy cười trêu chọc, thực tự nhiên cùng Giang Hạo đi hướng phòng thiết bị.
Rời đi không bao xa, Giang Hạo theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ nhìn thấy bóng dáng Quý Trạch đi hướng khu dạy học.
Thể ủy tò mò: "Nhìn cái gì? Có mỹ nữ?" Cũng quay đầu lại nhìn.
Giang Hạo hỏi: "Cậu làm gì không cho lớp trưởng cùng cậu dọn bóng?"
Thể ủy đương nhiên nói: "Không thấy nắng như vậy a, lại chỉ có bóng mà thôi, một mình tôi là đủ rồi."
Giang Hạo chỉ chỉ chính mình: "Tôi đâu? Không phải người sao?"
Thể ủy cười một chút, nghiêm trang đáp: "Đương nhiên không phải, cậu mời khách."
Giang Hạo cười đánh một quyền qua, dư quang lại nhìn về phía sau.
Quý Trạch trở về phòng học, còn muốn đi chấm công biểu, trên đường vừa lúc đụng phải lớp trưởng ban sáu, thường xuyên mở họp, thường xuyên qua lại, cũng coi như là quen biết.
Lớp trưởng ban sáu nhìn thoáng qua bảng biểu của cậu, hâm mộ nói: "Cậu thì tốt rồi, lần nào bạn học cũng phối hợp như vậy, có chuyện còn chủ động hỗ trợ. Tôi quản kỷ luật đầu đều đau, lúc trước tôi đầu óc có bệnh mới tranh cử làm lớp trưởng."
Quý Trạch nhéo bảng biểu trong tay, thấp giọng nói: "Ân, bọn họ thực tốt."
Cái chức vị lớp trưởng này, lúc trước cũng không phải Quý Trạch muốn làm, mà là chủ nhiệm lớp Lão Điền nhờ cậu, hỏi cậu có nguyện ý hay không vì lớp ra một phần lực.
Quý Trạch nghe xong thực mờ mịt, chức vị lớp trưởng này rất quan trọng đi, để cậu đảm đương thật sự không thành vấn đề sao? Lão Điền cổ vũ mà cười cười, nói: "Thầy tin tưởng em có thể làm thật tốt, lát nữa thầy sẽ hỏi ý kiến mọi người trong ban một chút, bọn họ muốn em làm, tin tưởng lão sư một lần, như thế nào?"
Quý Trạch do dự một chút, nói: "Nếu các bạn học không phản đối, cảm thấy em có thể, em sẽ nỗ lực làm."
Lão Điền vỗ vỗ vai cậu, "Em có thể làm, có chuyện gì thì giao lưu cùng bạn học nhiều chút, cũng có thể tới tìm thầy hỗ trợ."
Quý Trạch nghiêm túc gật đầu.
Trong buổi họp lớp nói ra, bạn học quả nhiên không có ai phản đối, ngược lại cảm thấy Quý Trạch làm lớp trưởng khá tốt, chỉ là tương đối lo lắng tình huống thân thể cậu sẽ mang đến gánh nặng. Lão Điền nói: "Công việc của lớp trưởng rất nhiều, cho nên thầy hy vọng các bạn học đều phải phối hợp thật tốt với Quý Trạch, các em là một tập thể, cũng là một đại gia đình, phải hỗ trợ lẫn nhau."
Các bạn học gật đầu, kỳ thật nếu Lão Điền không nói, bọn họ cũng sẽ hỗ trợ, bởi vì chiếu cố Quý Trạch đã thành thói quen của bọn họ.
Quý Trạch muốn thực hiện chức trách lớp trưởng thật tốt, nhưng trên thực tế, rất nhiều thời điểm cậu đều không cần làm cái gì, còn chưa mở miệng nói, bạn học bên người đã nhạy bén săn sóc mà hỗ trợ làm trước, đều thực thông cảm cậu thân thể không tốt.
Theo đạo lý mà nói, đây là một chuyện tốt, nhưng thời gian dài, trong lòng Quý Trạch lại có loại cảm giác mất mát nhàn nhạt.
Sau khi chấm công biểu xong, lão sư vật lý kêu cậu đi qua, thuận tiện bảo cậu đem bài tập lấy về lớp học phát. Quý Trạch tiếp nhận, ôm bài tập trở lại lớp học.
Hơn bốn mươi quyển bài tập, vẫn là có điểm nặng, Quý Trạch đem bài tập để trên bục giảng, đang định phát. Nhưng bạn học sát bảng đen thấy được, thuận miệng liền hô tên đại biểu tiết, vẫy tay nói: "Mau tới phát bài tập."
Đại biểu tiết lập tức lên bục giảng cầm bài tập đi phát.
Quý Trạch: "......"
Ân, đây là chuyện tốt, chuyện tốt.
Sau đó liền yên lặng mà trở về chỗ ngồi của mình. Kỳ thật, vốn dĩ việc phát bài tập kia không phải công việc của cậu, cảm thấy thuận tay nên làm một chút mà thôi.
Bài tập phát tới bàn cậu, cậu liền mở ra xem ngày hôm qua có làm sai chỗ nào không, định bắt đầu sửa lại.
Bạn cùng bàn nhiệt huyết Giang Hạo, cả người mồ hôi dinh dính, một tay lôi kéo cổ áo, lấy sách bài tập liên tục quạt, nhiệt độ vẫn không giảm xuống, dứt khoát đi đến trước điều hoà sau phòng học, nhấc vạt áo lên hứng gió.
Các nam sinh khác đồng dạng tụ họp ở điều hòa, híp mắt hưởng gió, nhìn thấy hắn lộ bụng, cười hì hì sờ soạng một phen, "Tiểu tử dáng người không tồi a, cư nhiên có cơ bụng, còn sáu múi."
Giang Hạo chụp tay hắn, "Cút đi, trên tay đều là mồ hôi, còn dám sờ lão tử."
Nam sinh ha ha cười không ngừng, bắt đầu các loại tâng bốc về dáng người mình, không phải là cơ bụng thôi sao? Tôi cũng có a, còn là một múi siêu bự. Nói nói, không biết như thế nào liền cho người dáng tốt một tiêu chí khác -- hõm eo.
Sau eo bên hông có hai cái hõm, bị gọi là "má lúm đồng tiền Venus*", là nhân thể gợi cảm.
(*Hõm Venus: là 2 lúm đồng tiền ở sau lưng nữ giới, còn được gọi là hõm Vệ nữ có hình dáng khá giống lúm đồng tiền với điểm lún khá sâu và rõ đối xứng ngay phần thắt lưng.
Tương tự vậy, hõm Apollo: hay còn được gọi là lúm đồng tiền ở sau lưng nam giới, là thuật ngữ dùng để chỉ hai điểm lún sâu, rất rõ và cân xứng nằm hai bên thắt lưng đoạn khớp nối giữa các vùng xương chậu. Hõm Apollo được cho là do di truyền khi tỷ lên chất béo dao động từ 6 đến 13%.)
Một đám nam sinh nhàn nhã đến nhàm chán, tự luyến hề hề bắt đầu vạch áo xem sau eo mình, mình nhìn không tới liền nhờ người khác giúp mình xem, đáng tiếc đều không có.
Một nam sinh chợt nhớ tới cái gì, nói: "Ai, lớp trưởng hình như có hõm eo, lúc trước tôi thấy được."
Nam sinh khác kinh ngạc, "Thật vậy chăng? Trông như thế nào? Bất quá lại nói tiếp, dáng người của lớp trưởng cũng thực không tồi a."
Giang Hạo vừa nghe, lập tức hứng thú, bật thốt lên nói: "Nhìn xem chẳng phải sẽ biết."
Nói xong thật đúng là liền đi qua, người khác cản cũng không kịp.
Quý Trạch đột nhiên cảm giác sau thắt lưng chợt lạnh, hoảng sợ, thiếu chút nữa nhảy lên.
"Thật sự có a, rất gợi cảm."
Quý Trạch ngồi ở trên ghế, phần lưng cong ra một độ cung xinh đẹp, tới địa phương gần lưng quần, hai hõm eo thật sâu, làn da lại trắng, không thể không nói, thật sự rất gợi cảm.
Giang Hạo tò mò, nhịn không được còn duỗi tay chọc một chút.
Bởi vì hõm lưng gần lưng quần, dây thun quần bị ngón tay chạm vào như vậy, đột nhiên cảm thấy nguy hiểm. Trên lưng cùng cánh tay Quý Trạch lập thức nổi da gà, xoay người liền thúc khuỷu tay, vừa xấu hổ lại tức giận, sắc mặt phiếm hồng, "Cậu có bệnh a?!"
Giang Hạo đứng ở phía sau, tay đặt ở trên eo cậu, vén áo lên, giống như ôm cậu từ phía sau. Khoang mũi Quý Trạch đều là mùi hương trên người Giang Hạo, nóng bỏng, hơn nữa chung quanh có rất nhiều bạn học nhìn, nghĩ vậy, sắc mặt càng thêm đỏ lên.
Lỗ tai hồng thấu, trên cổ cũng có màu hồng nhàn nhạt.
Giang Hạo đứng ở phía sau cậu, cự ly cực gần, khó thấy được nam sinh hồng thành như vậy, cảm giác có điểm hiếm lạ, đại khái là bởi vì làn da trắng? Hơn nữa lớn lên xinh đẹp? Dù sao nhìn rất cảnh đẹp ý vui.
Không cẩn thận đem người chọc giận, Giang Hạo lập tức lùi tay về, thức thời mà lộ ra tươi cười lấy lòng, "Ngại quá a lớp trưởng, đột nhiên dọa cậu."
Quý Trạch chán nản, môi mím thành một đường thẳng tắp, muốn phát hỏa, nhưng đối phương kịp thời mà xin lỗi như vậy, lại tiếp tục mắng lại có vẻ mình ức hiếp người ta, đành phải đè nén mà nắm chặt tay, cứng rắn nói: "Không có việc gì, đừng tùy tiện xốc quần áo người khác."
Giữa thẳng nam vui đùa, chừng mực ngược lại lớn hơn nữa, làm cậu không biết đáp lại như thế nào mới tốt, có điểm chân tay luống cuống, lại nghiến răng nghiến lợi.
Nam sinh còn lại nhìn một màn này, đem Giang Hạo túm trở lại trước điều hòa, đè nặng vai hắn thấp giọng nói: "Tiểu tử, đừng khi dễ lớp trưởng chúng tôi, động đến hắn, tin chúng tôi xẩu cậu không?"
Giống ngữ khí vui đùa, lại bao hàm cảm xúc nghiêm túc.
Giang Hạo giơ tay cúi chào, cười gật đầu nói: "Biết rồi biết rồi."
Bỗng chốc hút một hơi.
Một giọt nước lạnh lạnh không hề dự liệu mà dừng ở trên gáy. Quý Trạch bị hoảng sợ, nhanh chóng bưng kín miệng, mới không kinh động lão sư trên bục giảng.
Quý Trạch đột nhiên quay đầu, hung hăng mà trừng mắt nhìn Giang Hạo một cái.
Ánh mắt kia, làm Giang Hạo nhìn có điểm quen mắt, sửng sốt một chút, mới nhớ tới, trước kia có nuôi mèo nhỏ. Mềm mại đáng yêu, một khi kìm lòng không đậu mà chơi đùa, nó sẽ trừng đôi mắt đen bóng tròn xoe, tựa ngọn lửa mạo hiểm, hoàn toàn bị chọc tạc mao, dỗ thật lâu mới có thể ôm được.
Giang Hạo buông tay, mang theo hai phần xin lỗi mà cười cười, giải thích: "Đầu cậu có tóc chỉa ra......"
Quý Trạch nhíu mày, quay đầu lại, đem ghế dựa tận lực dời lên phía trước một ít, sờ sờ nước trên cổ, lại dùng cái ót nhìn Giang Hạo, không rên một tiếng.
Giang Hạo nhìn, dúm tóc kia xẹp một chút, quả nhiên lại cong lên. Nhịn không được thở dài.
Tay vẫn bị ngứa, nhưng nhìn trước mắt, không dám chạm loạn.
Kế tiếp, vô luận là trong tiết hay hết tiết, Quý Trạch đều một lòng một dạ đối với sách giáo khoa, ăn bánh mì uống sữa bò, hoàn toàn không liếc mắt bạn cùng bàn một cái.
Giang Hạo với mấy tờ giấy nhỏ đều bị làm lơ, cuối cùng, đành phải bất đắc dĩ mà ngừng lại, nghĩ, đợi lát nữa lại tiếp tục đi.
Tiết sau là tiết thể dục. Cơ hồ là tiết học mà nam sinh đều yêu thích. Giang Hạo ở phòng học ngại buồn, cũng đã sớm muốn đến sân thể dục hoạt động một chút.
Y theo lệ thường, vừa vào tiết tất cả người trong ban đều trước tiên ở đường biên xếp thành hàng.
Giang Hạo là học sinh mới, thân cao nên tự đứng ở vị trí cuối cùng, cùng bạn học bên cạnh cười đùa vài câu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lui hai bước, ở trong đội ngũ tìm thân ảnh lớp trưởng, phát hiện cậu ở một chỗ có bóng râm, an tĩnh mà đứng.
Lão sư thổi còi một tiếng, chỉ huy các bạn học trước chạy một vòng khởi động làm nóng. Các bạn học liền từng hàng trình tự dọc theo đường băng chạy vội.
Quý Trạch đi vào đường băng theo sau đội ngũ, nhưng tốc độ cậu so với bạn học phía trước chậm hơn một chút, chạy chạy, liền cùng đại đội kéo ra khoảng cách.
Chạy một vòng không tốn nhiều thời gian, các bạn học thực mau liền chạy về chỗ, bắt đầu đi theo lão sư vận động. Trên đường băng, chỉ còn lại có Quý Trạch một người chậm rãi chạy đều.
Giang Hạo khom lưng vận động, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hướng chỗ Quý Trạch nghỉ ngơi, thở phì phò, cái trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, chậm rì rì.
Quý Trạch cảm giác được ánh mắt hắn, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, lại quay đầu, đứng một lúc, liền ngồi ở bậc thang, dùng tay quạt gió. Lão sư thể dục đi đến bên người cậu, cùng cậu nói hai câu, xác định cậu không có việc gì, mới trở lại đội ngũ, bắt đầu chỉ huy.
Sau khi lão sư làm mẫu chỉ đạo mấy động tác, vẫy vẫy tay, các nam sinh đã sớm ngo ngoe rục rịch giải tán, để cho bọn họ đi đánh bóng rổ, nữ sinh thì ở bên kia đánh cầu lông.
Mấy kĩ xảo đoạt bóng, dứt khoát lưu loát nhảy lên ném rổ, Giang Hạo thực mau liền dung nhập bên trong quần thể nam sinh, kề vai sát cánh, vui cười đùa giỡn. Nam sinh từ trước đến nay thực dễ dàng hoà mình, đặc biệt đều là người yêu vận động, đánh hai tràng bóng, chí thú hợp nhau, xưng huynh gọi đệ cũng không xa.
Quý Trạch ngồi ở bên ngoài nhìn, tay đặt trên đầu gối, nhàn nhã đến nhàm chán, nhìn chằm chằm con kiến một lúc, rốt cuộc nhịn không được ngáp một cái. Vừa nhấc đầu, lại cùng Giang Hạo ở giữa sân mới vừa đem bóng truyền cho người khác đối mắt, lập tức yên lặng mà nhắm lại, tay lùi về kéo kéo cổ áo, lại buông xuống, giẫm giẫm bậc thang, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
Giang Hạo nhìn, hơi hơi sửng sốt, nhịn không được mà cười.
Thời gian chậm rãi trôi đi, Quý Trạch chống cằm, đầu nghiêng một chút, thiếu chút nữa đã hoàn toàn ngủ rồi, thẳng đến khi có người lại chạm bờ vai của cậu.
Quý Trạch trợn mắt ngẩng đầu, phát hiện là ủy viên thể dục.
"Lớp trưởng, tan học."
Quý Trạch chớp mắt, gật đầu, "Úc...cảm ơn."
Nhìn ủy viên thể dục đẩy sọt bóng rổ, lại nói: "Tôi giúp cậu gom bóng đi."
Ủy viên thể dục tiêu sái xua tay, "Không cần, bên ngoài nắng như vậy, lớp trưởng cậu về lớp học trước đi."
Quý Trạch há miệng thở dốc, "......nga."
Trên sân bóng Giang Hạo mới vừa úp rổ, thoải mái mà tiếp được, ôm đi tới, thời điểm cách vài bước, tùy tay ném, chuẩn xác mà ném bóng vào sọt, mấy trái bóng khác bắn lên, đong đưa vài cái.
"Lớp trưởng, cậu còn chưa đi a." Giang Hạo nói.
Quý Trạch đứng lên, vỗ vỗ quần, "Ân, lập tức đi."
Giang Hạo nga một tiếng, quay đầu nhìn về phía thể ủy nói: "Đi mua Coca không?"
Thể ủy gật đầu, "Đương nhiên, chờ tôi cất bóng trước." Thuận tay câu lấy vai Giang Hạo, cười hì hì nói, "Như thế nào? Cậu là định mời khách sao?"
Bả vai Giang Hạo run lên, ném cánh tay hắn ra, "Lăn, nóng muốn chết. Tôi mời khách cũng có thể, nhưng cậu ra tiền."
Thể ủy cười trêu chọc, thực tự nhiên cùng Giang Hạo đi hướng phòng thiết bị.
Rời đi không bao xa, Giang Hạo theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ nhìn thấy bóng dáng Quý Trạch đi hướng khu dạy học.
Thể ủy tò mò: "Nhìn cái gì? Có mỹ nữ?" Cũng quay đầu lại nhìn.
Giang Hạo hỏi: "Cậu làm gì không cho lớp trưởng cùng cậu dọn bóng?"
Thể ủy đương nhiên nói: "Không thấy nắng như vậy a, lại chỉ có bóng mà thôi, một mình tôi là đủ rồi."
Giang Hạo chỉ chỉ chính mình: "Tôi đâu? Không phải người sao?"
Thể ủy cười một chút, nghiêm trang đáp: "Đương nhiên không phải, cậu mời khách."
Giang Hạo cười đánh một quyền qua, dư quang lại nhìn về phía sau.
Quý Trạch trở về phòng học, còn muốn đi chấm công biểu, trên đường vừa lúc đụng phải lớp trưởng ban sáu, thường xuyên mở họp, thường xuyên qua lại, cũng coi như là quen biết.
Lớp trưởng ban sáu nhìn thoáng qua bảng biểu của cậu, hâm mộ nói: "Cậu thì tốt rồi, lần nào bạn học cũng phối hợp như vậy, có chuyện còn chủ động hỗ trợ. Tôi quản kỷ luật đầu đều đau, lúc trước tôi đầu óc có bệnh mới tranh cử làm lớp trưởng."
Quý Trạch nhéo bảng biểu trong tay, thấp giọng nói: "Ân, bọn họ thực tốt."
Cái chức vị lớp trưởng này, lúc trước cũng không phải Quý Trạch muốn làm, mà là chủ nhiệm lớp Lão Điền nhờ cậu, hỏi cậu có nguyện ý hay không vì lớp ra một phần lực.
Quý Trạch nghe xong thực mờ mịt, chức vị lớp trưởng này rất quan trọng đi, để cậu đảm đương thật sự không thành vấn đề sao? Lão Điền cổ vũ mà cười cười, nói: "Thầy tin tưởng em có thể làm thật tốt, lát nữa thầy sẽ hỏi ý kiến mọi người trong ban một chút, bọn họ muốn em làm, tin tưởng lão sư một lần, như thế nào?"
Quý Trạch do dự một chút, nói: "Nếu các bạn học không phản đối, cảm thấy em có thể, em sẽ nỗ lực làm."
Lão Điền vỗ vỗ vai cậu, "Em có thể làm, có chuyện gì thì giao lưu cùng bạn học nhiều chút, cũng có thể tới tìm thầy hỗ trợ."
Quý Trạch nghiêm túc gật đầu.
Trong buổi họp lớp nói ra, bạn học quả nhiên không có ai phản đối, ngược lại cảm thấy Quý Trạch làm lớp trưởng khá tốt, chỉ là tương đối lo lắng tình huống thân thể cậu sẽ mang đến gánh nặng. Lão Điền nói: "Công việc của lớp trưởng rất nhiều, cho nên thầy hy vọng các bạn học đều phải phối hợp thật tốt với Quý Trạch, các em là một tập thể, cũng là một đại gia đình, phải hỗ trợ lẫn nhau."
Các bạn học gật đầu, kỳ thật nếu Lão Điền không nói, bọn họ cũng sẽ hỗ trợ, bởi vì chiếu cố Quý Trạch đã thành thói quen của bọn họ.
Quý Trạch muốn thực hiện chức trách lớp trưởng thật tốt, nhưng trên thực tế, rất nhiều thời điểm cậu đều không cần làm cái gì, còn chưa mở miệng nói, bạn học bên người đã nhạy bén săn sóc mà hỗ trợ làm trước, đều thực thông cảm cậu thân thể không tốt.
Theo đạo lý mà nói, đây là một chuyện tốt, nhưng thời gian dài, trong lòng Quý Trạch lại có loại cảm giác mất mát nhàn nhạt.
Sau khi chấm công biểu xong, lão sư vật lý kêu cậu đi qua, thuận tiện bảo cậu đem bài tập lấy về lớp học phát. Quý Trạch tiếp nhận, ôm bài tập trở lại lớp học.
Hơn bốn mươi quyển bài tập, vẫn là có điểm nặng, Quý Trạch đem bài tập để trên bục giảng, đang định phát. Nhưng bạn học sát bảng đen thấy được, thuận miệng liền hô tên đại biểu tiết, vẫy tay nói: "Mau tới phát bài tập."
Đại biểu tiết lập tức lên bục giảng cầm bài tập đi phát.
Quý Trạch: "......"
Ân, đây là chuyện tốt, chuyện tốt.
Sau đó liền yên lặng mà trở về chỗ ngồi của mình. Kỳ thật, vốn dĩ việc phát bài tập kia không phải công việc của cậu, cảm thấy thuận tay nên làm một chút mà thôi.
Bài tập phát tới bàn cậu, cậu liền mở ra xem ngày hôm qua có làm sai chỗ nào không, định bắt đầu sửa lại.
Bạn cùng bàn nhiệt huyết Giang Hạo, cả người mồ hôi dinh dính, một tay lôi kéo cổ áo, lấy sách bài tập liên tục quạt, nhiệt độ vẫn không giảm xuống, dứt khoát đi đến trước điều hoà sau phòng học, nhấc vạt áo lên hứng gió.
Các nam sinh khác đồng dạng tụ họp ở điều hòa, híp mắt hưởng gió, nhìn thấy hắn lộ bụng, cười hì hì sờ soạng một phen, "Tiểu tử dáng người không tồi a, cư nhiên có cơ bụng, còn sáu múi."
Giang Hạo chụp tay hắn, "Cút đi, trên tay đều là mồ hôi, còn dám sờ lão tử."
Nam sinh ha ha cười không ngừng, bắt đầu các loại tâng bốc về dáng người mình, không phải là cơ bụng thôi sao? Tôi cũng có a, còn là một múi siêu bự. Nói nói, không biết như thế nào liền cho người dáng tốt một tiêu chí khác -- hõm eo.
Sau eo bên hông có hai cái hõm, bị gọi là "má lúm đồng tiền Venus*", là nhân thể gợi cảm.
(*Hõm Venus: là 2 lúm đồng tiền ở sau lưng nữ giới, còn được gọi là hõm Vệ nữ có hình dáng khá giống lúm đồng tiền với điểm lún khá sâu và rõ đối xứng ngay phần thắt lưng.
Tương tự vậy, hõm Apollo: hay còn được gọi là lúm đồng tiền ở sau lưng nam giới, là thuật ngữ dùng để chỉ hai điểm lún sâu, rất rõ và cân xứng nằm hai bên thắt lưng đoạn khớp nối giữa các vùng xương chậu. Hõm Apollo được cho là do di truyền khi tỷ lên chất béo dao động từ 6 đến 13%.)
Một đám nam sinh nhàn nhã đến nhàm chán, tự luyến hề hề bắt đầu vạch áo xem sau eo mình, mình nhìn không tới liền nhờ người khác giúp mình xem, đáng tiếc đều không có.
Một nam sinh chợt nhớ tới cái gì, nói: "Ai, lớp trưởng hình như có hõm eo, lúc trước tôi thấy được."
Nam sinh khác kinh ngạc, "Thật vậy chăng? Trông như thế nào? Bất quá lại nói tiếp, dáng người của lớp trưởng cũng thực không tồi a."
Giang Hạo vừa nghe, lập tức hứng thú, bật thốt lên nói: "Nhìn xem chẳng phải sẽ biết."
Nói xong thật đúng là liền đi qua, người khác cản cũng không kịp.
Quý Trạch đột nhiên cảm giác sau thắt lưng chợt lạnh, hoảng sợ, thiếu chút nữa nhảy lên.
"Thật sự có a, rất gợi cảm."
Quý Trạch ngồi ở trên ghế, phần lưng cong ra một độ cung xinh đẹp, tới địa phương gần lưng quần, hai hõm eo thật sâu, làn da lại trắng, không thể không nói, thật sự rất gợi cảm.
Giang Hạo tò mò, nhịn không được còn duỗi tay chọc một chút.
Bởi vì hõm lưng gần lưng quần, dây thun quần bị ngón tay chạm vào như vậy, đột nhiên cảm thấy nguy hiểm. Trên lưng cùng cánh tay Quý Trạch lập thức nổi da gà, xoay người liền thúc khuỷu tay, vừa xấu hổ lại tức giận, sắc mặt phiếm hồng, "Cậu có bệnh a?!"
Giang Hạo đứng ở phía sau, tay đặt ở trên eo cậu, vén áo lên, giống như ôm cậu từ phía sau. Khoang mũi Quý Trạch đều là mùi hương trên người Giang Hạo, nóng bỏng, hơn nữa chung quanh có rất nhiều bạn học nhìn, nghĩ vậy, sắc mặt càng thêm đỏ lên.
Lỗ tai hồng thấu, trên cổ cũng có màu hồng nhàn nhạt.
Giang Hạo đứng ở phía sau cậu, cự ly cực gần, khó thấy được nam sinh hồng thành như vậy, cảm giác có điểm hiếm lạ, đại khái là bởi vì làn da trắng? Hơn nữa lớn lên xinh đẹp? Dù sao nhìn rất cảnh đẹp ý vui.
Không cẩn thận đem người chọc giận, Giang Hạo lập tức lùi tay về, thức thời mà lộ ra tươi cười lấy lòng, "Ngại quá a lớp trưởng, đột nhiên dọa cậu."
Quý Trạch chán nản, môi mím thành một đường thẳng tắp, muốn phát hỏa, nhưng đối phương kịp thời mà xin lỗi như vậy, lại tiếp tục mắng lại có vẻ mình ức hiếp người ta, đành phải đè nén mà nắm chặt tay, cứng rắn nói: "Không có việc gì, đừng tùy tiện xốc quần áo người khác."
Giữa thẳng nam vui đùa, chừng mực ngược lại lớn hơn nữa, làm cậu không biết đáp lại như thế nào mới tốt, có điểm chân tay luống cuống, lại nghiến răng nghiến lợi.
Nam sinh còn lại nhìn một màn này, đem Giang Hạo túm trở lại trước điều hòa, đè nặng vai hắn thấp giọng nói: "Tiểu tử, đừng khi dễ lớp trưởng chúng tôi, động đến hắn, tin chúng tôi xẩu cậu không?"
Giống ngữ khí vui đùa, lại bao hàm cảm xúc nghiêm túc.
Giang Hạo giơ tay cúi chào, cười gật đầu nói: "Biết rồi biết rồi."